Trở thành người bảo trợ cho những kẻ phản diện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Legends

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

あらばら

Và đó là bắt đầu cho chuỗi ngày giả vờ bị thôi miên của Ryuto cùng với đó là một chuỗi các tình huống rối ren...

21 330

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

(Đang ra)

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

Tokumei

Thôi thì, chắc vẫn sướng hơn là làm việc đến chết, đúng không?

2 4

Mười Lăm Phút Bất Tận

(Hoàn thành)

Mười Lăm Phút Bất Tận

Kemono Yuru

Đây là một câu chuyện trinh thám giả tưởng được dệt nên từ những cuộc đối thoại, trong đó các nhân vật sử dụng logic sắt đá, khoa học thuần túy cùng một chút dư vị của quá khứ để đương đầu với vòng lặ

16 4

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

(Đang ra)

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

ぎうにう

[Nếu chỉ có thể mang 1 thứ đến hòn đảo không một bóng người, bạn sẽ mang gì?] - đó là dòng chữ được viết trên đó.

1 4

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

(Đang ra)

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

夜猫菌

“Tôi tên là Luo Ling.”“Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường.

1 4

EP 2 - Chap 78

Chap 78

28da9613-0838-434b-83fe-a53cd5bb398e.jpg

Hòn đảo cuối cùng trong Thất Đại Quần Đảo, nơi duy nhất vẫn chưa bị Radan chinh phạt, là lãnh địa của băng hải tặc "Sói Biển", tọa lạc tại hòn đảo thứ sáu. Ngay tại trung tâm hòn đảo này sừng sững một pháo đài gỗ khổng lồ.

"...Vậy ý ngươi là, chúng ta đã bị tấn công?" Một người đàn ông cau mày, vẻ mặt sa sầm.

Một vết sẹo dài chạy dọc khuôn mặt hắn, chân phải là một chiếc chân giả nạm đầy đá quý. Hắn không ai khác chính là Tertogan, thủ lĩnh của Sói Biển, kẻ nổi danh tàn bạo từng phá hủy một trong những lãnh thổ của Raksas, mang biệt danh "Kẻ Hủy Diệt".

"Vâng, xét việc mất liên lạc hoàn toàn, có vẻ như là vậy." Tên thủy thủ nam run rẩy, ánh mắt đảo quanh đầy lo lắng.

Tertogan gầm gừ: "Vậy, kẻ nào đã tấn công chúng ta?"

"Chuyện này..."

"Có vẻ như là tên khốn Radan đó."

Không rõ Tertogan đã im lặng bao lâu sau báo cáo của tên thủy thủ.

"Này."

"Dạ?"

"Lại đây."

"Lại đây... để làm gì ạ?"

"Ta bảo, lại gần đây."

Tertogan vẫy bàn tay giả của mình. Tên thủy thủ dù do dự nhưng vẫn chậm rãi tiến lại, nỗi bất an hiện rõ trên mặt.

Khoảnh khắc tiếp theo—

Bốp!

Đầu của tên thủy thủ vỡ toác, khuôn mặt lo lắng khi nãy giờ chỉ còn là dĩ vãng. Máu tươi bắn tung tóe, biến văn phòng thành một mớ hỗn độn. Cái xác không đầu đổ ập xuống sàn, tạo nên một tiếng động nặng nề.

"Chết tiệt!"

Rầm! Rắc! Binh!

Nhưng thế vẫn chưa đủ để Tertogan hả giận. Hắn túm lấy cổ áo cái xác không đầu và đấm liên tiếp. Phần đầu, ngoại trừ hàm dưới, đã bị nghiền nát; nơi từng là trái tim giờ thủng một lỗ lớn, và cánh tay phải rơi ra như một món đồ chơi hỏng.

Uỳnh!

Vẫn chưa thỏa mãn, hắn quật mạnh cái xác vô hồn xuống đất, dẫm đạp lên nó vài lần nữa, rồi sau khi thở hồng hộc, hắn ngồi phịch xuống, bỏ mặc cái xác vặn vẹo gớm ghiếc bên cạnh.

Đúng lúc đó, cánh cửa văn phòng đang đóng chặt mở ra, một người đàn ông bước vào.

"Thuyền trưởng."

"Dọn cái xác này đi."

Người đàn ông gật đầu ngắn gọn, rồi hất hàm ra hiệu cho những thủy thủ khác lôi cái xác nát bấy ra khỏi phòng.

"...Chúng ta cần thêm bao nhiêu nữa?"

"Theo lời người đàn ông đó, chúng ta vẫn cần ít nhất 1.500 người nữa."

"Chậc, sau bao nhiêu hy sinh như vậy mà vẫn còn thiếu chừng đó sao?"

"Vâng."

"Không, thế thì quá muộn. Tên khốn Radan đó sẽ đánh tới bất cứ lúc nào..."

Khi Tertogan lẩm bẩm trong sự thất vọng, người vừa bước vào – phó thủ lĩnh Zelenka – ngập ngừng lên tiếng.

"Thuyền trưởng, chẳng phải sẽ ổn thôi sao? Chúng ta có 'thứ đó', nên nếu đánh nhau trên biển, chúng ta chắc chắn sẽ thắng, phải không?"

Nghe Zelenka nói, Tertogan đứng dậy tiến về phía cửa sổ. Pháo đài gỗ hiện ra trong tầm mắt, và cái xác hắn vừa giết khi nãy đang bị xâu xé — nhồm nhoàm! rào rạo! — bởi những sinh vật gớm ghiếc.

Nhìn từ xa, hình dáng tổng thể của chúng không khác con người là bao.

Tuy nhiên, làn da của chúng phủ đầy vảy xanh lục, khuôn mặt giống loài sinh vật biển. Trên hết, đôi mắt chúng đen đặc, như thể bị bôi đen, trống rỗng và vô cảm. Điều này cho thấy chúng hoàn toàn khác biệt với con người, không chỉ ở vẻ ngoài mà còn ở bản chất.

Hàng trăm tên nhân ngư bu quanh một cái xác duy nhất như bầy cá piranha đói khát, miệng chúng dính đầy máu đỏ sẫm. Chứng kiến cảnh này, Tertogan thầm nghĩ:

'Quả thực, chúng rất mạnh.'

Hắn biết rõ sức mạnh của lũ nhân ngư. Dù khả năng chiến đấu trên cạn còn bỏ ngỏ, nhưng hắn tin chắc rằng nếu giao chiến trên biển, chỉ riêng đám nhân ngư này cũng đủ sức đẩy lùi đại quân của Radan.

Vấn đề thực sự nằm ở chính Radan — tên đại hải tặc đã thống nhất Lục Đại Quần Đảo, chủ nhân của "Bạch Nguyệt".

'Tên khốn đó là một con quái vật.'

Tertogan bất giác cau mày khi nhớ lại một khoảnh khắc trong quá khứ.

Đó là khi hắn cùng hải tặc của sáu quần đảo liên minh để đánh bại Radan và chia nhau lãnh thổ, thời điểm Radan mới chỉ chiếm được một hòn đảo. Ký ức về việc Radan di chuyển tự do dưới nước, xé xác những thuyền trưởng được thần linh bảo hộ bằng tay không, và một mình đánh chìm hơn chục con tàu vẫn còn ám ảnh hắn.

'Vẫn chưa đủ.'

Chính vì thế, bản năng mách bảo Tertogan rằng dù có lũ nhân ngư, trận chiến sắp tới vẫn là chưa đủ. Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên trong tâm trí hắn — giọng nói đã tìm đến khi hắn đang chờ chết dưới tay Radan, mang đến cho hắn cách để giết gã quái vật kia:

'Ngươi không khao khát sức mạnh sao?'

Giọng nói của kẻ đã hứa hẹn ban cho hắn sức mạnh không chỉ để đánh bại Radan mà còn để trở thành bá chủ thế giới.

'Hãy hiến tế thịt người cho nhân ngư. Tiếp tục hiến tế, thu thập linh hồn, giành lấy sự sủng ái của chúng, và ngươi sẽ trở thành một vị thần.'

Tertogan cầm lấy vật mà người đàn ông kia đưa cho — một tạo tác màu xanh mòng két nhạt với những chiếc răng nanh lồi ra tứ phía. Hắn nhìn chằm chằm vào nó, và ngay khi đám nhân ngư ăn xong cái xác, một luồng ánh sáng xanh lục chảy trực tiếp vào tạo tác.

Sau một hồi im lặng, hắn nói với Zelenka.

"Ngươi bảo cần thêm bao nhiêu nữa?"

"Ít nhất 1.500," Zelenka đáp.

Nghe vậy, Tertogan một lần nữa nhớ lại lời của kẻ mặc áo choàng đen.

'Ngươi không khao khát sức mạnh sao?'

Suy ngẫm lại lời gã đó, Tertogan lẩm bẩm: "Có lẽ vẫn còn cách..."

Hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào pháo đài thêm một lúc.

"Phải, một cách..."

Đôi mắt Tertogan giờ đây hướng ra xa, chứa đựng một dấu vết điên loạn mờ nhạt — ánh sáng xanh lục của sự mất trí.

Thẩm định sư Alexion là người mà Alon thà tránh mặt còn hơn, trừ khi có việc liên quan đến cổ vật.

Thứ nhất, vì tính cách vặn vẹo của Alexion chắc chắn sẽ khơi dậy sát ý của Alon.

Thứ hai, vì Alexion là kẻ tài trợ cho các phe phái ngầm trong khu ổ chuột Raksas, khiến gã trở thành một kẻ rất khó gặp.

Vì vậy, Alon đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho cuộc gặp này, dự đoán cả những khó khăn để gặp được Alexion lẫn sự bực mình không thể tránh khỏi khi đối mặt.

Tuy nhiên...

Leng keng! Lộc cộc...

"X-X-Xin lỗi...!!!"

Alexion, người vừa được đưa cho chiếc nhẫn của Heinkel và một thanh đoản kiếm để thẩm định, đã đánh rơi "Huy Hiệu Giao Ước Của Kẻ Mù" trên đôi tay run rẩy của mình, rồi cuống cuồng nhặt nó lên. Alon bày ra một biểu cảm kỳ lạ. Ngoại hình của Alexion khớp với hình minh họa trong game, nhưng hành vi thì hoàn toàn khác biệt.

Tất nhiên, Alon hiểu lý do của sự thay đổi này. Hắn kín đáo liếc nhìn Radan, kẻ đang đứng quan sát điềm tĩnh với một nụ cười ngây thơ vô số tội. Nhìn Alexion vẫn đang run lẩy bẩy cố gắng bắt đầu thẩm định, Alon thầm nghĩ:

– Mình chỉ bảo nó đưa hắn đến đây một cách lịch sự mà không làm gì cả thôi mà...

Nhưng nhìn phản ứng của Alexion, có vẻ thực tế không phải vậy. Alon tiếp tục giữ vẻ mặt kỳ quặc cho đến khi Alexion cuối cùng cũng lên tiếng.

"Xong... xong rồi ạ!"

"Nhanh vậy sao?"

Việc Alexion thẩm định xong các cổ vật trong chưa đầy 10 phút khiến Alon ngạc nhiên, vì hắn biết bình thường phải mất ít nhất hai tiếng.

"Vâng, vâng ạ...!"

Alexion cúi đầu lia lịa khi trả lại hai món đồ cho Alon.

'...Là hàng thật.'

Alon nhận lấy, xác nhận việc thẩm định đã hoàn tất khi thấy màu sắc sống động hiện lên trên những món đồ vốn xám xịt. Chiếc nhẫn của Heinkel chuyển từ xám sang đỏ, và kho báu lấy từ hầm ngục thuộc địa giờ đây tỏa sáng lấp lánh.

"Ngươi làm nhanh đấy," Alon nhận xét.

"Ngươi không làm qua loa đấy chứ?"

"K-Không! Tuyệt đối không ạ!"

Câu trả lời đầy sợ hãi của Alexion trước câu hỏi của Radan, cùng đôi tay run rẩy, khiến Alon cảm thấy chút thương hại.

"...Việc thẩm định xong rồi."

"Thật vậy sao, anh?"

"Ừ, thả hắn đi đi," Alon nói.

Nghe vậy, Radan gật đầu và ra một mệnh lệnh đơn giản.

"Này, lôi cổ hắn đi."

Đám hải tặc đang chờ lệnh nhanh chóng ập vào và bắt đầu áp giải Alexion ra ngoài.

"Cảm ơn! Cảm ơn ngài rất nhiều! Cảm ơn ngài đã tha mạng cho tôi!" Alexion hét lên, nước mắt lưng tròng, như thể vừa thoát khỏi địa ngục.

"Anh, chúng ta xong việc ở đây chưa?" Radan hỏi.

"...Ừ, nhờ việc này mà không cần phải đến Raksas nữa."

"Thế thì nhẹ nhõm thật, anh à," Radan cười đáp. Alon ngồi đối diện, đặt một câu hỏi.

"Nhân tiện, em chắc chắn là đã đưa hắn đến đây một cách lịch sự chứ?"

"Đương nhiên. Em thực sự đã đưa hắn đến rất lịch sự mà. Chắc là danh tiếng của em làm hắn sợ thôi."

'Có lẽ hắn bị danh tiếng xấu xa của nó làm cho hoảng sợ...'

Sau một thoáng suy ngẫm câu trả lời của Radan, Alon quyết định chấp nhận nó và hỏi một câu khác khiến Radan tò mò.

"Làm sao em tìm ra Alexion chỉ trong một ngày? Xét việc hắn lẩn trốn kỹ thế nào, chuyện đó gần như bất khả thi nếu không dỡ bỏ toàn bộ mạng lưới thế giới ngầm."

"À, đám đó hả?"

"Ừ. Vậy là em có gặp bọn chúng đúng không?"

"Thì, em có gặp, nhưng bọn em không hẳn là có một cuộc trò chuyện..."

"...? Nếu không nói chuyện, sao em tìm được hắn?"

"......"

"...Em đã đưa Alexion đến đây một cách lịch sự, đúng không?"

"Alexion đã được đưa đến đây rất lịch sự mà, thưa anh," Radan trả lời với nụ cười ranh mãnh sau một thoáng im lặng. Alon, theo bản năng hiểu ra cách Radan đã "đón" Alexion, cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

'Ngũ Đại Tội... việc giáo dục vẫn chưa hoàn thiện sao?'

Hắn quyết định phải để mắt kỹ hơn đến Radan.

Trong khi Alon đang suy ngẫm về những điều này tại quần đảo, thì tại điền trang phía nam Lãnh thổ Maon, thuộc Công quốc Drua gần biên giới phía nam với Caliban, một sự kiện khác đang diễn ra. Điền trang này là trụ sở của Pigule, một tổ chức mở rộng ảnh hưởng bằng cách buôn bán thịt người và ma túy, hoạt động từ Drua.

Chỉ một chốc trước đó:

"L-Làm ơn tha cho tôi...!"

Darte, thủ lĩnh của Pigule, kẻ đã biến hàng ngàn người thành thuốc phiện mà không chớp mắt, giờ đây đang run rẩy sợ hãi, đôi mắt ngập tràn kinh hoàng và nước mắt.

"Tôi chỉ làm theo lệnh thôi! Làm ơn, xin hãy rủ lòng thương—!"

Hắn tuyệt vọng vùng vẫy để sống sót.

Nhưng—

Rắc!

Trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể hắn vặn xoắn một cách bất thường, bị trói chặt bởi những sợi tơ màu tím, máu phun trào khi hắn trút hơi thở cuối cùng.

Người đàn ông lặng lẽ nhìn cái xác đổ ập xuống sàn rồi chuyển ánh mắt ra cửa sổ, nơi có thể bao quát toàn bộ điền trang. Xác chết nằm la liệt khắp nơi — những cơ thể bị xẻ đôi, kẻ thì bị găm vào tường rào, kẻ thì chết không nhắm mắt trong nỗi kinh hoàng tột độ.

Xác chết ở khắp mọi nơi.

Tuy nhiên, người đàn ông quan sát cảnh tượng ghê rợn đó mà không hề lộ chút cảm xúc nào, không phải là người thường — hắn là Deus.

"Tìm thấy gì chưa?" Deus hỏi trong căn phòng trống.

Ngay sau đó, một người đàn ông xuất hiện từ bóng tối sau lưng hắn.

"Hidan."

Nghe Deus gọi, Hidan cúi chào nhẹ.

"Như đã báo cáo trước đó, đây dường như không phải là trụ sở chỉ huy."

"Cấp trên sao?"

"Yuna đang thu thập thông tin, nhưng chuỗi mệnh lệnh rất phức tạp, có lẽ để tránh bị phát hiện, nên sẽ tốn chút thời gian."

"Ta hiểu."

"Tuy nhiên, chúng tôi đã xác định được những quý tộc đứng sau giật dây vụ này."

"Là những kẻ nào?"

"Đó là các quý tộc đến từ Asteria."

Deus im lặng một lúc.

"Hidan, ngươi thu thập thông tin rất thuận tiện."

"Không có gì đâu ạ. Yuna cũng tin rằng việc này là vì Đại Nguyệt... và toàn bộ Lam Nguyệt cũng nghĩ vậy."

"Ta hiểu rồi."

Deus tiếp tục.

"Tên của những quý tộc đó là gì?"

"Có vẻ bao gồm Bá tước Barthez và Bá tước Brielle, cùng với hai kẻ khác."

"...?"

"Ngài định làm gì? Theo ý kiến của tôi, chỉ cần loại bỏ hai kẻ chủ mưu là đủ để cảnh cáo và ngăn chặn những vụ việc tiếp theo."

"Giết hết."

Không một chút do dự.

"Ta không đủ từ bi để tha cho những kẻ dám làm hại đến Đại Nguyệt."

Đôi mắt Dues lóe lên tia nhìn đáng sợ.

"Vậy nên, giết hết đi. Đừng để ai sống sót."

Anh ta lẩm bẩm những lời lạnh lẽo với tông giọng trầm thấp, đôi mắt tràn ngập sự điên cuồng.

"Tất cả vì Đại Nguyệt."

Dứt lời, hai bóng người báo hiệu sự sụp đổ của Pigule rồi biến mất. Một tổ chức nữa đã bị xóa sổ khỏi lịch sử.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!