Đã bốn tháng trôi qua kể từ khi Alon nghe tin Roria trở thành Công tước Altia. Giờ đây, chỉ còn vỏn vẹn năm năm nữa là đến thời điểm cốt truyện gốc bắt đầu.
Mùa đông lạnh giá được bao phủ bởi tuyết trắng đã qua đi, nhường chỗ cho mùa xuân ấm áp, khiến cho vạn vật như vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài.
“Thiếu gia- à không, giờ tôi nên gọi ngài là Bá tước mới đúng.”
“Ta vẫn chưa tham gia lễ kế vị.”
Tuy chưa chính thức kế vị nhưng Alon đã có thể tự xưng là Bá tước Palladio.
“Thì sao chứ, ai cũng coi ngài là Bá tước rồi kia mà?”
“Vậy sao?”
Alon cười nhạt.
Một nụ cười cay đắng pha lẫn bất đắc dĩ.
‘Thực ra, đây là điều mình chưa từng lên kế hoạch.’
Mục đích ban đầu của Alon không phải là trở thành Bá tước mà là sống một cuộc đời nhàn rỗi của một quý tộc.
Những thứ như tước hiệu chỉ là một phương tiện để đạt được mục đích đó. Tuy nhiên, cái chết đột ngột của Leo, người đáng lẽ là Bá tước, đã đẩy cậu vào vị trí này.
‘Tuy có thay đổi đôi chút nhưng cũng không quá tệ.’
Đối với Alon, việc dành thời gian ở Rodmill để nghiên cứu ma thuật và nướng bánh mì chính là cuộc sống hoàn hảo mà cậu mong muốn nhất.
Nhưng, trở thành Bá tước cũng mang lại những đặc quyền riêng. Tước hiệu này cho phép cậu tận hưởng cuộc sống quý tộc bình yên mà cậu hình dung ban đầu, thậm chí có phần xa hoa hơn.
Một mặt khác, chất lượng cuộc sống cao hơn cũng đồng nghĩa với trách nhiệm sẽ càng lớn hơn.
Nhưng sau hơn sáu tháng xử lý các công việc vặt vãnh với tư cách là người thừa kế, Alon nhận thấy sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống của mình là điều hoàn toàn có thể chấp nhận được.
‘Mình chưa từng nghĩ là kế thừa một gia tộc nổi danh bất hảo lại có nhiều điểm lợi đến thế.’
Thông thường, quý tộc bận rộn do phải quản lý lãnh thổ, nhưng chính trị mới là yếu tố chi phối cuộc sống tấp nập của họ. Tuy nhiên, gia tộc Bá tước Palatio lại không hề quan tâm hay dính líu đến chính trị, nên họ có thể sống một cuộc đời nhàn nhã trong phần lớn thời gian.
Hơn nữa, những sát thủ đã xử lý Avalon một cách triệt để lại không hề quan tâm đến tài sản của tổ chức.
Điều đó có nghĩa là cậu có thể sống hết 5 năm còn lại trong giàu sang mà chẳng cần phải động tay động chân chỉ nhờ số tiền còn lại của tổ chức.
“À, nhân tiện, ngươi có tìm thấy thông tin mới nào không?”
“Nếu ngài đang đề cập đến những sát thủ đã ám sát thiếu gia Leo thì...”
Khi Alon gật đầu, Evan lắc đầu.
“Đáng tiếc là không. Dường như ngay cả khi Hội Thông Tin nhúng tay vào vụ này vẫn chẳng tìm được gì bổ ích.”
“Ra vậy.”
Nghe Evan nói, Alon tặc lưỡi tỏ vẻ hơi khó chịu. Cậu điều tra tất nhiên không phải để trả thù cho Leo. Mà là vì tương lai mà cậu biết đang dần mất đi quỹ đạo so với những gì cậu nhớ.
‘Là do hiệu ứng cánh bướm ư… mình đoán là vậy. Tất nhiên mình cũng đã lường trước rằng một số thứ sẽ thay đổi.’
Rốt cuộc, cậu đã can thiệp khắp nơi để ngăn chặn những sự kiện rắc rối trong tương lai, cũng như để tập hợp Ngũ Đại Tội.
Ngay cả một cái đập cánh nhỏ của một con bướm cũng có thể gây ra một cơn bão, và những điều cậu làm có quy mô còn lớn hơn, đủ để tạo ra một cơn siêu bão.
‘Việc tương lai thay đổi là điều tất yếu… Nhưng có một số thứ mình vẫn không tài nào hiểu được.’
Đáng chú ý nhất là một sự kiện gần đây: Roria, người đã chính thức trở thành Công tước Altia sáu tháng trước, lẽ ra đã phải chết. Tuy nhiên, cô không chỉ sống sót mà còn lên ngôi Công tước, và ảnh hưởng của cô trong thế giới ngầm đang tăng trưởng chóng mặt.
Alon tự hỏi sự can thiệp nào của mình đã gây ra sự thay đổi này: một người lẽ ra phải chết lại sống sót và vươn lên nắm quyền.
Sau khi suy ngẫm một lúc, cậu nhún vai, nhận ra rằng việc suy nghĩ thêm về điều đó cũng chẳng có ích gì. Thay vào đó, cậu chuyển sự tập trung trở lại những sát thủ đã Leo.
“…Đủ rồi. Ngừng điều tra đi.”
“Ngài nói thật sao?”
“Vẫn còn một vài câu hỏi chưa có lời giải, nhưng nếu cả Hội Thông Tin cũng không thể tìm ra, thì việc tiếp tục là vô ích.”
Có một lý do khác khiến Alon quyết định ngừng cuộc điều tra kéo dài suốt một năm.
‘Trong thế giới này, một số điều thà không biết còn hơn. Hơn nữa, mọi thứ có vẻ đầy điềm gở.’
Hội Thông Tin trong thế giới này nắm giữ ít nhất một chút thông tin về mọi thứ, phần lớn là do chủ sở hữu và Hội trưởng của nó là thủ lĩnh của tổ chức 'Màn Đêm Tuyệt Vọng'.
Theo những gì Alon biết, chỉ một vài tổ chức đặc biệt mới có thể thoát khỏi mạng lưới của Hội Thông Tin. Nếu vậy, việc khám phá danh tính của chúng chẳng mang lại lợi ích gì. Rốt cuộc, cậu càng đào sâu vào, sẽ càng có khả năng bị sát thủ đến bịt miệng.
Cuối cùng, Alon quyết định từ bỏ việc tìm kiếm thông tin.
‘Hơn nữa, nếu Leo bị ám sát bởi một nhóm mà ngay cả Hội Thông Tin còn không thể xác định được, thì họ sẽ không đời nào nhắm vào mình.’
Các tổ chức bí mật thường không ra tay trừ khi danh tính của họ bị phơi bày hoặc ai đó trực tiếp cản trở hoạt động của họ. Họ bị ám ảnh bởi việc duy trì tính bí mật tuyệt đối.
“Tôi hiểu rồi.”
Evan gật đầu, quay người rời khỏi văn phòng. Tuy nhiên, như thể đột nhiên nhớ ra điều gì, anh quay lại và đưa cho Alon một bức thư.
Đó là một bức thư từ Yutia.
“À còn cái này. Tôi tiện mang nó theo để báo cáo với ngài luôn.”
Gật đầu ngắn gọn, Alon mở thư và bắt đầu đọc. Bức thư chứa những cập nhật về cuộc sống hàng ngày của cô nhi viện. Gần đây, bất cứ khi nào đọc thư của Yutia, Alon lại cảm thấy một cảm giác ấm áp đến kỳ lạ. Những bức thư hàng tháng của Yutia luôn tràn ngập những chi tiết nhỏ nhặt về cuộc sống ở cô nhi viện, cùng với các hoạt động của Ngũ Đại Tội. Nó có một cách riêng để làm ấm lòng cậu.
‘Gần đây, Deus thường xuyên biểu diễn múa rối, và Seolrang đang chăm chú chơi những trò nghịch ngợm với bạn bè…’
Ngoài ra, còn có những câu chuyện về Rine lặng lẽ đọc sách và làm đồ thủ công, trong khi Ladan lại có niềm yêu thích đặc biệt với việc làm vườn. Những câu chuyện tưởng chừng bâng quơ này lại mang đên một nụ cười hiền từ như một người cha trên khuôn mặt cậu.
Dù cậu không trực tiếp nuôi dưỡng Ngũ Đại Tội, cũng chưa từng gặp mặt chúng, nhưng sau gần năm năm hỗ trợ và theo dõi từng người trong chúng lớn lên, cậu không thể không có cảm giác này.
‘Mình nghĩ đã đến lúc để bọn trẻ bước ra ngoài thế giới…’
Alon đang cân nhắc việc giải phóng Ngũ Đại Tội khỏi cô nhi viện.
“Evan.”
“Vâng, Bá tước?”
“Yutia bao nhiêu tuổi rồi?”
“Để xem… cô bé giờ có lẽ khoảng mười chín tuổi.”
“Còn những đứa khác?”
“Những đứa trẻ ngài đích thân đưa về cũng tầm tuổi đó. Rine mười bảy, và Ladan có lẽ hai mươi rồi. Nhưng tại sao ngài lại đột nhiên hỏi về tuổi của chúng?”
“Ta nghĩ đã đến lúc để chúng tự lập rồi.”
“Những đứa trẻ đó? À, đúng là tầm tuổi này vẫn còn ở cô nhi viện thì có hơi muộn.”
Không giống như thế giới hiện đại, ở thế giới này, mười sáu tuổi được coi là độ tuổi mà một đứa sẽ trở người lớn và bắt đầu tham gia vào xã hội.
Hiểu được lý do của Alon, Evan gật đầu đồng tình.
“Nhưng không phải ngài tập hợp chúng vì một lý do kỳ quái nào đó sao?”
“À… Đúng, nhưng điều đó không có nghĩa là ta dự định giữ chúng mãi mãi.”
Lý do Alon tập hợp Ngũ Đại Tội là để ngăn chúng trở thành những kẻ sẽ hủy diệt thế giới trong tương lai. Nói cách khác, một khi bọn trẻ đã được chăm sóc đầy đủ, không còn lý do gì để giữ chân chúng ở cô nhi viện nữa.
‘Hơn nữa, nếu mình đặt họ vào những vị trí thích hợp, mỗi người trong số họ sẽ có thể tự kiếm được một chỗ đứng.’
Alon nhớ lại từng thiên phú mà mỗi người trong Ngũ Tội sở hữu. Cậu nhớ lại lời kể về sức mạnh của các trùm cuối trong game.
‘Yutia xuất sắc về đức tin, Deus về kiếm thuật, Rine về nghiên cứu…’
Mặc dù mức độ chính xác không được xác định rõ ràng, Alon tin chắc rằng chúng có thể tự lo liệu tốt.
Khi cậu bắt đầu viết thư cho Ngũ Đại Tội, cậu quyết định đính kèm một món quà nhỏ cho mỗi người, vì họ sắp bước vào đời.
‘Vì đằng nào mình cũng định tặng họ những món quà này, mình có thể làm luôn bây giờ.’
Sau khi dành một khoảng thời gian đáng kể để viết thư cho cả năm người, Alon niêm phong chúng lại và giao cho Evan, người sau đó rời đi để gửi thư. Quan sát dáng vẻ rời đi của Evan, Alon khẽ mỉm cười, thầm nghĩ:
‘Nếu mọi việc suôn sẻ, có lẽ mình cũng sẽ gặt hái được chút thành quả.’
***
Vài tuần sau, trong tầng hầm của cô nhi viện ở khu vực phía Đông, năm người đã nhận được thư từ Alon tập hợp lại để đọc chúng. Người đầu tiên lên tiếng sau khi đọc thư là Deus.
“Đại Nguyệt đã yêu cầu tôi đến ‘Caliburn,’ vùng đất của các hiệp sĩ.”
“Còn em thì được chỉ đến ‘Colony’ trong sa mạc… Ực, em ghét sa mạc…”
“Tôi thì phải đến thành phố mê cung ‘Lartania.’”
“Tôi lại được chỉ định đến thành phố giải trí, ‘Raxas.’”
Khi họ đọc thư, mỗi người đều lẩm bẩm những suy tư của riêng mình. Lần lượt là Seolrang, Rine, và Ladan.
Và rồi…
“… Thánh Quốc Rosario.”
Yutia lẩm bẩm khi đọc thư, thu hút sự chú ý của Deus, người lên tiếng với vẻ mặt hơi khó hiểu.
“Mục đích đằng sau việc gửi chúng ta đến những nơi này là gì?”
“Hửm? Thư của anh không nói sao, Deus?”
“À, bức thư có nói là hãy trở thành hiệp sĩ ở Caliburn… nhưng tôi không rõ tại sao phải trở thành hiệp sĩ.”
Deus lẩm bẩm, vẫn còn bối rối trước lời nhận xét hồn nhiên của Seolrang.
“Ta đã nói với cậu rồi, Deus. Chúng ta không cần phải hiểu; chúng ta chỉ cần làm theo mọi mệnh lệnh.”
Trước lời nói của Yutia, Deus gật đầu.
“Và ngoài ra, chúng ta sẽ hiểu lý do một khi đến đó. Các bức thư đã nói rõ những gì chúng ta cần làm trước tiên rồi, phải không?”
Khi Yutia nói, tất cả họ lại nhìn vào bức thư của mình.
Quả thực, các bức thư không chỉ hướng dẫn họ về những nghề nghiệp cần theo đuổi mà còn đề cập đến việc họ sẽ tiếp tục nhận được sự hỗ trợ, cùng với vị trí của một 'món quà' đặc biệt từ Đại Nguyệt.
Vì vậy, với những lời cuối cùng của Yutia:
“Nhớ cho rõ, các người tuyệt đối không bao giờ được nhắc đến Lam Nguyệt ở bất cứ đâu dù cho có chuyện gì xảy ra.”
Năm đứa trẻ, những con người được định mệnh sẽ trở thành năm Tội Đồ, giờ là thành viên của Lam Nguyệt, đã bước đi bước đầu tiên trên con đường riêng của mỗi người.
***
Ba tháng sau…
“Bá tước, ngài có biết không? Deus đã được phong hiệp sĩ ở Caliburn.”
“Thật sao?”
Alon, người đang nghiên cứu ngôn ngữ cổ của Babiloia, lần đầu tiên nghe tin về Deus từ Evan.
Và ba tháng nữa trôi qua…
“Bá tước.”
“Hửm? Chuyện gì thế?”
“Deus đã thành lập một đoàn hiệp sĩ.”
“Một đoàn hiệp sĩ?”
“Vâng.”
“Chẳng phải cậu nhóc mới được phong hiệp sĩ ba tháng trước thôi sao? Và việc thành lập một đoàn hiệp sĩ chỉ từ bậc chuyên gia trở lên mới làm được phải không?”
“Đúng vậy.”
“… Quả là thiên tài nhỉ.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Tin tức của cậu nhóc lan truyền nhanh như chong chóng vậy, có vẻ Caliburn đang rất sôi động. Thậm chí còn có tin đồn rằng cậu ấy có thể trở thành Ngũ kiếm trong vòng mười năm tới.”
Lắng nghe lời Evan nói, Alon gật đầu thán phục.
Và rồi, sáu tháng sau…
“Bá tước.”
“Sao thế?”
“… Deus đã trở thành một trong năm Đại Kiếm Sư ở Caliburn.”
“Tin chuẩn chứ?”
“100%.”
“...”
Alon ngẩn người trước lời nói của Evan. Tất cả những điều này xảy ra chỉ trong vòng một năm sau khi Ngũ Đại Tội rời khỏi cô nhi viện.
