Một năm có thể là một khoảng thời gian dài. Đủ để Alon tham dự lễ kế vị và chính thức trở thành Bá tước Palatio, đồng thời cũng đủ để cậu thích nghi với những nhiệm vụ mà một Bá tước phải làm.
Tuy nhiên, đó chắc chắn là không đủ để một người tay trắng không hề có kiến thức về kiếm thuật trở thành một "Đại Kiếm Sư".
“Evan.”
“Vâng?”
“Đại Kiếm Sư… tức là Bậc Thầy Kiếm Sĩ, đúng chứ?”
“Vâng… đúng như vậy.”
Bậc thầy Kiếm Sĩ.
Đối với Alon, người đã đọc vô số tiểu thuyết kỳ ảo, tước hiệu này nghe có vẻ khá là nhạt nhẽo. Tuy nhiên, không giống như những bối cảnh fantasy đại trà khác, nơi chỉ cần vung bừa ra một luồng kiếm khí là đủ để được coi là bậc thầy, Bậc thầy Kiếm Sĩ ở thế giới này nằm ở một cấp độ hoàn toàn khác.
Thông tin về các Kiếm Sư của Psychedelia chợt lóe lên trong tâm trí Alon.
Đại Kiếm Sư không chỉ là người có thể sử dụng "kiếm khí", mà là một thực thể có thể mở khóa một khả năng độc đáo được gọi là "Phái Sinh" và có thể nhảy vọt qua cả tường thành chỉ bằng một cú bật nhảy. Nói cách khác, Đại Kiếm Sư ở thế giới này có thể hiểu đơn giản là một siêu nhân chứ không chỉ là một kiếm sĩ nữa.
“Vậy, ngươi đang nói với ta rằng Deus đã trở thành một trong năm Đại Kiếm Sư đó sao?”
“…À, về mặt kỹ thuật, cậu ấy chỉ đang đứng trước ngưỡng cửa thôi. Mặc dù đúng là cậu ấy đã được công nhận là Kiếm Sư, nhưng theo thông tin từ hội, cậu ấy vẫn chưa tạo ra được Phái Sinh của riêng mình.”
“…Vậy thì cậu nhóc vẫn chưa chính thức là Đại Kiếm Sư?”
“Vâng, có lẽ là do đám người man rợ phương Bắc.”
“À.”
Trước lời nói của Evan, Alon ngay lập tức hiểu tại sao Deus được lại được công nhận nhanh như vậy.
“Ở đó có chiến tranh sao?”
“Vâng.”
Caliburn đã gây chiến với người man rợ phương Bắc hơn mười năm, và năm ngoái, họ đã mất một trong năm Kiếm Sư trong cuộc xung đột ở phía Bắc. Nhớ lại điều này, Alon gật đầu.
“Họ đang cố gắng xoa dịu nỗi lo âu đồng thời tuyên bố rằng họ vẫn rất mạnh.”
“Cũng có thể có vài động cơ khác, nhưng tôi nghĩ đó là động cơ chính..”
“Vậy, tóm lại Deus vẫn chưa thực sự đạt đến cấp độ Đại Kiếm Sư, đúng chứ?”
“Không, chỉ là cậu ấy chưa mở khóa được Phái Sinh thôi. Nhưng theo Hội Thông Tin, cậu ấy đã được coi là đạt đến cấp độ Đại Kiếm Sư. Họ nói rằng ngay cả Fiola, Tứ Kiếm và bản thân cô cũng là một Đại Kiếm Sư, đã bị Deus đánh bại trong một trận đấu kiếm.”
Nghe lời Evan, Alon khẽ bật cười và hỏi khẽ.
“…Trong lịch sử, Đại Kiếm Sư trẻ nhất là bao nhiêu tuổi?”
“Theo tôi được biết, người trẻ nhất là 32 tuổi. Reinhardt, Nhất Kiếm của Caliburn, chính là người giữ kỷ lục đó. Hoặc ít nhất, từng là như vậy.”
“Anh ta là người trẻ nhất à?”
“Vâng. Anh ta khá nổi tiếng mà?”
Alon gật đầu trước lời nói của Evan. Mặc dù cậu không đặc biệt quan tâm đến danh tiếng, nhưng cậu biết rằng Reinhardt là một cá nhân phi thường và mạnh mẽ.
Cậu nhớ lại cách Reinhardt luôn xuất hiện trong tập chính thứ ba của trò chơi để tạm thời hỗ trợ nhân vật chính với tư cách là đồng minh.
‘Chẳng phải anh ta đã bắt đầu vung kiếm từ năm tuổi với tài năng khó tin sao?’
Nhớ lại đoạn tường thuật điển hình sẽ đi kèm với sự xuất hiện của Reinhardt với tư cách là đồng minh, Alon bật cười.
Reinhardt đã mất hơn hai mươi năm để đạt đến cấp độ Kiếm Sư, bất chấp tài năng và sức mạnh phi thường của mình.
“… Trở thành Đại Kiếm Sư chỉ trong một năm… điều đó có hợp lý không cơ chứ?”
“Chưa từng có tiền lệ thưa ngài. Ngay cả những người tài năng nhất cũng phải mất ít nhất năm năm chỉ để thức tỉnh mana, mười năm để bao bọc kiếm của họ bằng nó, và hàng thập kỷ để tạo ra Phái Sinh. Ấy vậy mà Deus đã vượt qua cả hai giai đoạn đầu chỉ trong một năm.”
Khi Evan nói, tặc lưỡi với một chút ghen tị, Alon thấy mình vô thức xoa cằm.
‘Mình biết cậu nhóc là thiên tài, nhưng mình chưa bao giờ nghĩ nó lại cực đoan đến mức này… À, dù sao thì, đó cũng là điều tốt.’
Từ góc nhìn của Alon, thành công của Deus là một điều đáng mừng. Deus càng thành công, Alon càng có nhiều cơ hội để hưởng lợi từ điều đó trong tương lai.
‘Cơ hội… mình hẳn sẽ nắm bắt được thôi?’
Alon liếc nhìn những bức thư nằm trên bàn làm việc trong góc văn phòng. Những bức thư này là của Yutia, người đang ở Thánh Quốc Rosario.
‘…Hoặc có lẽ là không.’
Lý do Alon có biểu cảm mâu thuẫn như vậy là vì trong suốt một năm qua, cậu chỉ nhận được thư từ Yutia. Có vẻ như năm người bọn nhóc vẫn giữ liên lạc với nhau.
‘À, mình đoán cũng không thể trách được vì mình chưa từng gặp mặt chúng. Nhưng dù sao đi nữa, mình đã chuẩn bị những món quà riêng cho mỗi người, vậy mà không nhận được một lời cảm ơn nào thì có vẻ hơi quá đáng rồi…’
Mặc dù vẻ mặt Alon vẫn giữ vẻ trung lập, nhưng có một chút bực bội khi cậu khẽ lắc đầu. Trên thực tế, xét đến mục tiêu ban đầu của mình, Alon nên cảm thấy biết ơn vì Ngũ Đại Tội đã không phá hủy một vương quốc đen đủi nào đó.
Và thế là, với một biểu cảm hơi cay đắng, Alon tự nhủ: ‘Chỉ cần chúng sống tốt là quá đủ với mình rồi.’
***
Tại khu trung tâm của thủ đô Caliburn, Kirdam, có một dinh thự tráng lệ nằm ở khu vực phía nam, nơi chỉ những quý tộc cấp cao nhất của đất nước cư trú. Chính tại đây, Deus Macallian, thủ lĩnh của đoàn hiệp sĩ nổi tiếng “Nhật Thực” và là người trẻ nhất trong cả nước được phong tước hiệu Kiếm Sư, đang sống.
“Phù…”
Trong một văn phòng oai nghiêm, đến mức có phần lố bịch, Deus khẽ thở dài, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ hướng về phía khu vườn của dinh thự.
“Anh hai!”
Cậu thoáng thấy một cô gái trẻ với đôi mắt tím thẫm y hệt mình, đang vẫy tay về phía cậu với một nụ cười rạng rỡ từ khu vườn. Nhìn thấy em, Deus không thể không mỉm cười đáp lại.
Cô gái vẫy tay một lúc rồi tiếp tục đi dạo quanh vườn, và khi Deus quan sát em, cậu lại hồi tưởng về một năm đã qua, về khoảnh khắc cậu gặp lại gia đình mà cậu tưởng đã chết và nhận được món quà từ Đại Nguyệt.
Một năm trước, Deus Macallian đã gia nhập Lam Nguyệt và hoạt động dưới sự hướng dẫn của tổ chức. Tuy nhiên, không giống như Yutia, cậu không mù quáng tôn sùng Đại Nguyệt. Mặc dù cậu nhận thức được rằng Đại Nguyệt đã cứu mạng mình, nhưng chỉ điều đó thôi là không đủ để cậu thề nguyện lòng trung thành.
Do đó, lý do Deus Macallian liên kết với Đại Nguyệt khi đó là hai mặt: Thứ nhất, để nhận được sự huấn luyện từ Yutia, và thứ hai, vì Đại Nguyệt đã hứa cho cậu cơ hội trả thù "Cừu Đen".
Rốt cuộc, kể từ khi mất gia đình, những người mà cậu trân trọng như chính mạng sống của chính mình, Deus đã bị cơn thịnh nộ và sự thù hận giày vò, không ngủ được đêm nào.
Vì vậy, khi lần đầu tiên nhận được nhiệm vụ, Deus không đặc biệt hài lòng với nó. Mặc dù cậu hiểu rằng những nhiệm vụ trước đây dưới trướng Lam Nguyệt là để đối phó với những thế lực hắc ám, nhiệm vụ mới này dường như hoàn toàn bất ngờ.
Nhưng khi cậu đến Caliburn và đặt chân tới quán trọ nhỏ ở khu vực phía nam, nơi bức thư từ Đại Nguyệt đề cập đến một "món quà".
Lúc ấy, Deus không thể tin vào mắt mình. Em gái của cậu, người lẽ ra đã bị Cừu Đen giết chết, đang ở đó, sống khỏe mạnh, làm việc tại quán trọ.
“E hèm.”
Deus hắng giọng một cách ngượng nghịu, mặc dù không có ai khác xung quanh. Nghĩ lại, cậu vẫn cảm thấy xấu hổ về việc, khi nhìn thấy em gái mình ở quán trọ, cậu đã ngay lập tức ôm chầm lấy cô bé và òa khóc nức nở.
Sau cuộc đoàn tụ đầy cảm xúc đó, Deus đã biết về mọi thứ đã xảy ra với em gái mình, Silly. Cô bé kể lại cách mình bị Cừu Đen lôi vào một nơi tối tăm, đang chờ đến lượt bị giết thì một ánh sáng rực rỡ bất ngờ kéo cô bé trở lại bên ngoài.
Cô bé suýt bị bán cho một kẻ buôn nô lệ thì được một người đàn ông tên Evan cứu. Sau đó, Bá tước Palatio đã chu cấp cho cô bé những loại thần dược hiếm có và tiếp tục hỗ trợ, bảo vệ cô bé cho đến khi Deus đến.
Sau khi nghe tất cả những điều này, Deus không thể không tự hỏi làm thế nào Đại Nguyệt lại biết được tất cả những chuyện này. Cậu chưa bao giờ đề cập đến gia đình mình với bất kỳ ai trong Lam Nguyệt, kể cả Yutia cũng không biết gì về những gì đã xảy ra với cậu, ngoại trừ việc cậu bị Cừu Đen tấn công.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Deus ngừng suy ngẫm về bí ẩn này. Thay vào đó, cậu nhớ lại lời nói của Yutia, những lời mà cô thường nói với cậu.
“Ngài biết mọi thứ.”
“Chẳng mấy chốc, cậu sẽ hiểu tại sao tôi theo Ngài.”
Lúc đầu, cậu đã bác bỏ những lời đó, nhưng giờ đây cậu đã hiểu ý nghĩa của chúng. Nghĩ về điều đó, Deus dâng trào lòng biết ơn đối với Đại Nguyệt.
Với một kẻ như cậu, kẻ đã bị sự hận thù giày vò từng đêm, sự sống sót của em gái cậu, và sự thật rằng chính tên tuổi của cậu đã thầm lặng bảo vệ cô bé, chính là món quà vĩ đại nhất.
Mà là một phúc lành không gì sánh được.
‘Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa…’
Deus thề sẽ đền đáp lòng tốt này. Theo lệnh của Đại Nguyệt, cậu trở thành hiệp sĩ ở Caliburn.
Trớ trêu thay, trở thành hiệp sĩ lại dễ dàng đối với cậu. Bên cạnh những khả năng sẵn có, Deus phát hiện ra rằng cậu có một tài năng kiếm thuật đáng kinh ngạc và phi thường.
“Ngài biết mọi thứ.”
Chính lúc đó, Deus nhận ra rằng lời nói của Yutia không chỉ là sự cuồng tín mù quáng mà là sự thật. Và vào thời điểm cậu trở thành hiệp sĩ, Deus đã hiểu tại sao Đại Nguyệt lại cử cậu đến đây để trở thành hiệp sĩ.
‘Nhiệm vụ của mình là tạo ra một Đội Cận vệ Hoàng gia.’
Dù có phải vì những trận chiến với những kẻ man rợ hay không, Caliburn cho phép bất kỳ ai được nhà vua công nhận đều có thể thành lập một đoàn hiệp sĩ. Hơn nữa, nếu ai đó trở thành Đại Kiếm Sư, họ thậm chí được phép vượt phá bỏ thông lệ về số lượng thành viên trong đoàn hiệp sĩ của họ.
Nhưng đoàn hiệp sĩ này sẽ không được tạo thành từ những tên côn đồ đường phố. Thay vào đó, nó sẽ bao gồm những kiếm sĩ tài năng đã đến Caliburn để trở thành hiệp sĩ.
“Chỉ huy, đến giờ rồi.”
“Được rồi.”
Deus đứng dậy, xác nhận với hiệp sĩ đã nói với cậu bằng ánh mắt đầy kính trọng.
Cậu hướng về phía sân tập. Các hiệp sĩ, mặc áo giáp sắt đen tượng trưng cho Nhật Thực, đang chuẩn bị lên đường tham gia một cuộc viễn chinh để chiến đấu với người man rợ. Đứng trên bục kiểm tra, Deus nhìn qua đội hình các hiệp sĩ.
Cậu biết rằng không phải tất cả bọn họ sẽ trở về với nụ cười trên môi.
Tuy nhiên, đối với Deus, đây không phải là một vấn đề đáng kể. Đoàn hiệp sĩ, đội cận vệ hoàng gia sẽ phục vụ Đại Nguyệt, cần phải mạnh mẽ hơn, mạnh hơn nhiều so với hiện tại. Deus biết rõ rằng Đại Nguyệt không mong muốn một đoàn hiệp sĩ sẽ gục ngã trước những kẻ man rợ phương Bắc tầm thường.
Và thế là, không giống như các chỉ huy hiệp sĩ khác thường khích lệ và truyền cảm hứng cho quân đội của họ, Deus rút kiếm và lặng lẽ thốt lên khẩu hiệu của Nhật Thực.
“Hãy chứng tỏ bản thân dưới ánh trăng.”
Với những lời đó, cậu lên đường tham gia cuộc viễn chinh để chiến đấu với đám man rợ, với mục tiêu tạo ra đoàn hiệp sĩ vĩ đại nhất xứng đáng phục vụ Đại Nguyệt.
