Ngoại truyện. Cá mập trắng lớn vẫn còn sống (6)
Tất cả những người trong phòng chờ phòng khám đều luyên thuyên rằng họ là bạn hay người quen của giám đốc phòng khám. Họ nói những điều như: "Tôi là bạn của giám đốc của mấy người đấy! Thế nên cho tôi vay 10 ngàn won đi!". Nếu tôi hành xử theo đúng tính cách của mình, tôi đã đục một lỗ to bằng tờ 10 ngàn won trên mặt bọn đó rồi. Giám đốc của chúng tôi không có người bạn như vậy đâu.
Người bình thường cần liên lạc thường xuyên đến mức nào để duy trì tình bạn? Chẳng phải nên gặp nhau ít nhất hai hoặc ba tháng một lần sao? Khi tôi lần theo danh bạ liên lạc của Park Moohyun trong 12 tháng qua, không có cái tên nào là Kim Jaehee cả.
Chắc hẳn đó là một người đã mất liên lạc ít nhất một năm rồi. Trong lúc chờ đợi, Kim Jaehee chạm tay vào đất trong những chậu cây mà Park Moohyun được tặng. Tôi nhìn chằm chằm, tự hỏi hắn ta có đang lén lút rắc thuốc diệt cỏ khi tôi không để ý không.
Khi quan sát gã đáng ngờ này, tôi nhận thấy hắn ta không thuộc giới này một chút nào. Tuy nhiên, thông tin tôi thu được lại cực kỳ ít ỏi. Mặc dù tóc đã bạc trắng, nhưng hắn ta lại không có vẻ bằng tuổi Park Moohyun. Ngay cả khi xét đến việc Park Moohyun trông khá trẻ, thì Kim Jaehee này vẫn có vẻ trẻ hơn rất nhiều.
Tên này là người như thế nào? Gặp nhau ở bệnh viện hay mới ra tù nên đến tìm?
Những người khác có thể bị vẻ ngoài của Kim Jaehee lừa gạt mà có cảm tình, hoặc bị cuốn hút bởi vẻ ngoài trống rỗng của hắn ta. Nhưng tôi lại cảm thấy có một sự khó chịu kỳ lạ. Cứ nhìn hắn ta, tôi có cảm giác như không có linh hồn vậy.
Tôi cảm thấy như mình đang nhìn một con côn trùng lột xác thất bại. Quá trình côn trùng mọc cánh có một giai đoạn là lột bỏ lớp vỏ nhộng. Đây không phải là một quá trình dễ dàng, nên chỉ có 70% côn trùng lột xác thành công. Số còn lại sẽ chết, hoặc sống dở chết dở với đôi cánh và cơ thể bị hỏng suốt đời. Tôi tự hỏi liệu giết chết Kim Jaehee này ngay tại đây có phải là một việc tốt cho chính hắn ta và cả những người khác hay không.
Park Moohyun mở cửa phòng khám và bước ra, có vẻ anh ấy đã đọc tin nhắn của tôi. Anh ấy tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Kim Jaehee đang ngồi trong phòng chờ. Rồi anh ấy bước về phía Kim Jaehee không chút sợ hãi và tôi suýt theo phản xạ đứng chắn giữa Park Moohyun và Kim Jaehee.
"Lâu rồi không gặp, Jaehee."
Park Moohyun chào đón nồng nhiệt như thể gặp một người bạn. Nhưng anh ấy cũng có thể chào đối thủ như thế. Chúng tôi cũng trao đổi lời nói thay vì súng đạn trước khi tấn công. Kim Jaehee, người từ nãy đến giờ hành động như đã bán mất linh hồn, lần đầu tiên ánh mắt lóe lên tia sáng. Điều đó chỉ khiến tôi cảm thấy nguy hiểm hơn.
"Lâu rồi không gặp."
"Cậu đợi tôi một lát được không? Có người đến trước rồi."
"Vâng."
Kim Jaehee ngoan ngoãn gật đầu. "Có thật là bạn không, Park Moohyun? Nhìn kỹ đi. Có phải là đồ giả từ đâu đến không? Cứ nhìn là thấy gã này nguy hiểm rồi." Park Moohyun phải quay lại phòng khám, nhưng có vẻ anh vẫn lo lắng cho Kim Jaehee. Tôi đến gần Park Moohyun và thì thầm.
"Bác sĩ. Đó là bạn anh ạ?"
"Vâng. Dù không lâu lắm, nhưng lỡ cậu ấy định đi thì cô có thể giữ cậu ấy lại được không? Hoặc là gọi cho tôi."
...Sao anh ấy lại kết bạn với một tên như thế nhỉ? Có bị lừa không đấy?
"Đừng lo lắng về chuyện này."
Park Moohyun bước vào phòng khám và Kim Jaehee đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Cậu ta gần như một món đồ điện tử bị hỏng. Tôi đã định ra tay đánh và trói cậu ta lại nếu cậu ta di chuyển, thật tiếc. Trong phòng chờ không có ai, chỉ còn lại tôi và Kim Jaehee. Tôi đưa ra một lời thăm dò hướng về phía đối phương.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy bạn của giám đốc đến phòng khám."
Thường thì mọi người gặp nhau vào buổi tối sau giờ làm. Cậu ta hỏi, như thể phải mất một lúc mới nhận ra tôi đã nói chuyện với mình.
"Vậy sao?"
Và không có câu trả lời. Tôi loáng thoáng thấy một hình xăm dưới cổ. "Mày làm nghề gì thế, đồ khốn?" Tôi nuốt câu nói sắp thốt ra và hỏi.
"Chắc sẽ phải đợi một lát. Cậu có muốn uống một tách trà không?"
Ít nhất cũng phải bỏ thuốc ngủ vào trà cho cậu ta. Kim Jaehee chìm vào giấc ngủ thì tôi sẽ lấy cớ là cậu ta đợi lâu nên ngủ gật. Kim Jaehee khéo léo tránh được những cái bẫy mà tôi đã giăng.
"Ừm. Tôi không uống đâu."
Tôi kiên trì đặt thêm một cái bẫy nữa.
"Chúng tôi cũng có bánh quy và kẹo không đường."
"Tôi không ăn đâu. Không sao cả."
Cậu có sao không thì tôi không biết, nhưng tôi thì không. Có nên ép cậu ta ăn không nhỉ? Tôi nhấc điện thoại lên đề phòng. Tôi cũng hủy mọi cuộc hẹn. Chỉ một tên này thôi là đủ cho hôm nay rồi.
Nhìn Kim Jaehee ngồi trong phòng chờ trong khi Park Moohyun tiếp đón bệnh nhân đã đặt lịch, tôi cảm thấy miếng bánh kem ăn trưa sắp trào ngược ra khỏi cổ họng. Tôi có cảm giác như có một con côn trùng khổng lồ đang phát ra phóng xạ trong phòng chờ. Về mặt cảm xúc, tôi muốn cởi giày ra, đá và đuổi cậu ta đi. Tôi nhìn chằm chằm vào đối thủ trước mặt và cố gắng phân tích mình đang đối phó với ai... Tên khốn này. Có khi nào là giáo phái không? Không đời nào. Chắc không phải đâu nhỉ? Cậu không phải là giáo phái đúng không?
Lee Nayoung tưởng Kim Jaehee là bệnh nhân đã đặt lịch, nhưng khi tôi lắc đầu nói không phải, cô ấy chỉ thốt lên một tiếng "Wow!" không thành lời. Đó là biểu cảm Lee Nayoung thường có khi gặp những người đàn ông đẹp trai. Khi bệnh nhân cuối cùng rời khỏi phòng khám vào lúc 5:40 chiều, Park Moohyun nói với tôi và Lee Nayoung rằng chúng tôi có thể về sớm. Mặt Lee Nayoung rạng rỡ và miệng cười toe toét. Cô ấy nhanh chóng chuẩn bị ra về, không hề bận tâm liệu gã trong phòng chờ là bệnh nhân, hồn ma hay quái vật. Không giống tôi, người đang lê bước, Lee Nayoung hành động như thể cô ấy sinh ra để thoát khỏi phòng khám nha khoa. Ai nhìn vào đều sẽ nghĩ cô ấy bị nhốt trong phòng khám nha khoa vậy. Về sớm 20 phút thích thế sao?
"Cô Nayoung. Hãy kiểm tra cổ tay của cô, nếu nó sưng hoặc đau thì sáng mai hãy đến phòng khám chỉnh hình nhé."
"Vâng, giám đốc. Hẹn gặp lại ngày mai! Tạm biệt Sowon nữa nhé!"
Và Lee Nayoung, một nhân viên có kinh nghiệm, biến mất nhanh hơn cả gió. Tôi vẫy tay chào Lee Nayoung và hỏi Park Moohyun.
"Giám đốc định ở lại à?"
"Tôi sẽ lấy cao răng cho bạn tôi một chút."
"...Tôi không thích đâu."
Kim Jaehee thẳng thừng nói không thích, nhưng giám đốc Park Moohyun làm ngơ. Mặc dù không đến mức như Lee Nayoung, nhưng tôi cũng phải rời khỏi phòng khám với tốc độ tương tự để không gây ra những nghi ngờ không cần thiết. Tôi không thể thoát khỏi cảm giác rằng gã Kim Jaehee này sẽ nhai đầu nha sĩ khoảng 30 lần khi tôi không có ở đây. Tôi cho cơ thể hữu cơ của mình rời khỏi phòng khám. Thay vào đó, tôi gọi một chiếc drone đến và giám sát qua cửa sổ phòng khám. Cửa sổ quá dày nên tôi không nghe thấy tiếng, nhưng nhìn hành động thì có vẻ như Park Moohyun đang lấy cao răng và hàn răng sâu cho Kim Jaehee.
Sau khi điều trị xong, cả hai đi ăn tối, sau đó đến một quán cà phê để uống cà phê và trò chuyện. Họ hỏi han những câu như: "Dạo này cậu thế nào?", "Tại sao không liên lạc?", "Chuyến đi viện của cậu thế nào rồi?", "Cậu có ăn uống đầy đủ không?"... và Park Moohyun nói về ưu và nhược điểm của ngón tay giả mà anh ấy đang sử dụng, cùng vài câu chuyện thú vị đã xảy ra kể từ khi anh ấy mở phòng khám. Trong khi nghe lén cuộc trò chuyện, tôi thấy đói và mua đồ uống. Đã quá giờ ăn tối từ lâu. Tôi ngồi ở chỗ có tiếng nhạc cửa hàng nhỏ nhất, nhấp một ngụm đồ uống và chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Hầu hết những gì chiếc drone truyền lại đều rất tầm thường. Park Moohyun tỏ ra rất quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của Kim Jaehee, nhưng Kim Jaehee có vẻ chẳng quan tâm gì đến cơ thể mình. Sau khi nghe đi nghe lại khoảng 10 lần câu "nhớ dùng chỉ nha khoa" cùng với Kim Jaehee, tôi chỉ muốn biến đi ăn tối. Nhưng đột nhiên, câu chuyện lại chuyển sang tôi.
"Có một nhân viên cao ráo tên là Kim Sowon làm việc ở phòng khám của chúng tôi, cô ấy ở quầy lễ tân nên chắc Jaehee cũng gặp rồi. Sáng nay có một chuyện..."
Tôi cảm thấy thính giác của mình tăng lên gấp 4 lần. Nhưng Park Moohyun chỉ kể lại việc tôi đã đuổi một tên cuồng tín hung dữ đã lẻn vào phòng khám vào sáng nay. "Được rồi. Cứ lan truyền sai lầm của tôi khắp nơi đi. Rồi cả nửa bên kia Trái đất cũng sẽ biết mất."
"Sowon trông giống Aeyoung mà tôi đã gặp ở căn cứ dưới biển vậy. Cô ấy đáng tin cậy và điềm tĩnh. Jaehee còn giữ liên lạc với những người làm việc cùng ở căn cứ dưới biển không?"
Tôi phun trà qua mũi. Khụ. Khụ khụ!... Bình tĩnh nào. Nếu anh ấy biết mối quan hệ giữa tôi và Baek Aeyoung thì chắc chắn sẽ không nói như vậy đâu. Rõ ràng là nha sĩ này không nghĩ ngợi gì cả. Kim Jaehee nhún vai và trả lời.
"Không. Tôi không giữ liên lạc với họ."
Dù thế nào đi nữa, họ trông chẳng giống bạn bè gì cả. Park Moohyun bị tấn công và mất ngón tay sau khi làm việc ở căn cứ dưới biển trong chưa đầy một tháng và buộc phải nghỉ việc. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, anh ấy có thể kết bạn được bao nhiêu người chứ? Tôi đã nghĩ sai sao? Chẳng lẽ bị đâm một lỗ trên bụng nên khả năng phán đoán cũng bị thủng lỗ chỗ sao. Kim Jaehee hỏi Park Moohyun.
"Anh không còn muốn quay về quá khứ nữa sao?"
Park Moohyun giữ chặt cốc cà phê, im lặng một lúc lâu rồi trả lời.
"Ừ."
Kim Jaehee nhìn Park Moohyun một lúc rồi trả lời.
"Cách đây không lâu, tôi nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ. Đó là một tên cũng là tín đồ giống tôi, nhưng được thả ra vì không trực tiếp thực hiện vụ khủng bố. Hắn ta hỏi tôi có còn muốn quay về quá khứ không."
"...Cậu trả lời thế nào?"
"Tất nhiên là có."
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của Park Moohyun như thể mặt đất sắp sụt xuống. Chuyện gì vậy? Nếu liên quan đến khủng bố, đó có phải là chuyện về Giáo hội Vô Hạn không? Thằng khốn này, hóa ra là một tín đồ của Giáo hội Vô Hạn à! Hèn chi! Nhìn ánh mắt đã thấy giống một tín đồ giáo phái rồi!
"Bọn họ nghĩ Sanghyun là Đấng cứu thế và là vị cứu tinh của Giáo hội Vô Hạn. Buồn cười nhỉ?"
"Cậu định làm gì?"
"Hắn ta bảo tôi đến một địa điểm vào một thời điểm cụ thể sau một tháng nữa. Tôi tự hỏi liệu anh có muốn đi cùng không?"
"Nếu tôi nói không đi cùng thì cậu vẫn sẽ đi một mình sao?"
"Vâng. Nghe có vẻ thú vị mà?"
"...Tôi sẽ suy nghĩ."
Park Moohyun lưu số điện thoại của Kim Jaehee. "Suy nghĩ cái gì mà suy nghĩ. Nha sĩ này nhìn miệng người ta nhiều quá nên phát điên rồi sao? Nghĩ cái quái gì thế? Đương nhiên là không được đi rồi. Cứ để hắn đi một mình đi. Cứ để hắn chết một mình đi. Nếu anh gặp chuyện và chết, Phòng khám nha khoa Park Moohyun sẽ đóng cửa. Thế thì tôi sẽ thất nghiệp. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Park Moohyun hỏi Kim Jaehee rất nhiều. Anh ấy hỏi cậu ta có chăm sóc tốt cho cái cây mà một người phụ nữ tên Tumanaco tặng không, và Kim Jaehee trực tiếp cho anh ấy xem ảnh chụp qua điện thoại. Tôi đã lầm tưởng rằng cái cây đó là ma túy, nguyên liệu ma túy hoặc phụ gia ma túy, nhưng nhìn giọng điệu và thái độ của Park Moohyun, có vẻ đó là một loại cây thực sự bình thường. Cả hai trò chuyện một lúc tại quán cà phê rồi chia tay.
Tôi định theo dõi Kim Jaehee như một thói quen vì tôi nghĩ Park Moohyun sẽ tự về nhà an toàn. Ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện, tôi quay người và theo dõi Park Moohyun. Park Moohyun không đi đâu khác mà về thẳng nhà.
Tôi quay trở lại căn nhà an toàn của mình, tìm kiếm các cơ sở tôn giáo quanh phòng khám và lên chiến lược. Một số nơi thì chỉ cần các trụ sở bị phá hủy, chúng sẽ biến mất như những con kiến mất tổ.
