Tôi lấy hết mấy cái chai rỗng nhỏ trong kho rượu ra.
Tôi đổ Nước Thánh vào gần nửa mấy cái chai rỗng.
Okay. Phân chia xong rồi. Giờ thì...
Lần này, tôi cầm lấy một chai rượu trông có vẻ hay bán ở tiệm. Tôi từ từ rót rượu vào những chai rỗng đã đựng Nước Thánh.
Có vẻ như hành động đó của tôi đã khiến Chòm sao không vừa lòng, cô ta nổi trận lôi đình.
[Ngươi đang làm cái quái gì vậy!!!!!! Sao lại đổ rượu vào đó!!!!!]
Cái người thường ngày gửi tin nhắn rất mực lịch sự lần đầu tiên nổi giận.
Chết rồi, kiểu này chắc mình không chết vì thượng mã phong mà bị đập chết quá?
Nghĩ đến đó, tôi nổi cả da gà.
Mà, thật ra nghĩ lại thì việc cổ phản ứng như vậy cũng không có gì lạ. Nước Thánh tuy vô dụng nhưng dù sao cũng là vật phẩm có ý nghĩa biểu tượng đối với các tín đồ tin vào Chòm sao, nên việc tôi trộn nó với rượu cũng chẳng khác nào sỉ nhục các tín đồ cả.
Nói đơn giản thì cũng giống như chửi Đức Phật trước mặt một nhà sư vậy.
Tôi lờ đi Chòm sao đang liên tục gửi tin nhắn và chia hết rượu vào các chai rỗng.
“Phù… Xong rồi. Này. Sao keo kiệt thế chứ. Dù gì thì Nước Thánh này đến nhà thờ là nhận miễn phí mà.”
[Nữ thần nhìn thấu vận mệnh tỏ ra thất vọng trước hành động của bạn.]
Trời ạ. Có thế mà cũng thất vọng.
Tôi nghĩ nói chuyện thêm với Chòm sao cũng chẳng đi đến đâu nên lại lờ đi tin nhắn và cất hết mấy cái chai rỗng vào nhẫn không gian phụ.
Nào. Giờ thì thực hiện kế hoạch thứ hai thôi.
Cứ thế, tôi rời khỏi dinh thự với bước chân nhẹ nhàng như đang nhảy múa.
***
Sau khi rời khỏi dinh thự, tôi tạm thời đi vào một con hẻm sau. Tôi lấy mặt nạ ra từ nhẫn không gian phụ.
Phải đeo vào nhanh thôi.
Trên đường đến con hẻm, tôi cảm nhận được mọi người đang nhìn tôi dò xét rồi né tránh. Tốt nhất là nên che giấu thân phận ngay bây giờ.
Tôi đeo mặt nạ lên mặt và trùm mũ áo choàng lên. Tôi đi bộ đến khu ổ chuột trong lãnh địa David.
Đi bộ khoảng 10 phút, tôi đã đến khu ổ chuột, điểm đến của mình. Nơi đó, trái ngược với dinh thự xa hoa mà tôi đã ở, chỉ toàn những tòa nhà sắp sập.
Không chỉ vậy, đúng như cái tên khu ổ chuột, những người trông nhếch nhác đang ngồi thoải mái trên mặt đất.
Trông cứ như mấy người ăn xin ở ga tàu điện ngầm.
Hầu hết những người ngồi bệt dưới đất đều mặc quần áo rách rưới, và trông như đã mấy ngày không tắm rửa, ruồi bọ vo ve bám quanh trong lúc họ ăn xin.
Vài người còn đang đánh nhau để giành giật tiền của nhau.
Tôi vừa cẩn thận bước đi vì sợ có thể bị tấn công, vừa đi vào sâu trong khu ổ chuột và đảo mắt nhìn quanh.
Chắc chắn là sắp đến rồi.
Khi tôi đang lượn lờ xung quanh, một chú chó con màu nâu không biết đã đến từ lúc nào, vừa vẫy đuôi vừa tiến lại gần. Nó dùng chân trước cào cào vào chân tôi.
Okay. Tìm thấy rồi!
Tôi ngồi xổm xuống và xoa đầu chú chó.
“Đói à?”
“Gâu!!”
Chú chó con với đôi mắt lanh lợi gật đầu.
“Vậy thì đi theo ta một lát được không? Ta sẽ chia cho ngươi đồ ăn.”
[Nữ thần nhìn thấu vận mệnh cảnh báo bạn đừng để bị lừa.]
Tôi biết mà.
Tôi nhìn chú chó với ánh mắt hiền từ. Còn nó thì có vẻ chẳng quan tâm, chỉ cào cào chân trước như thể muốn nói đưa thức ăn đây.
Những người gần đó chứng kiến cảnh tượng này đều nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
- Chậc… Lại có người bị lừa rồi.
- Đúng thế đấy.
[Nữ thần nhìn thấu vận mệnh nói bạn là một thằng ngốc.]
Tôi lờ đi những lời đó và dẫn chú chó đến một nơi không có ai.
Chắc đến đây là được rồi.
Tôi quay đầu lại nhìn chú chó đã đi theo mình.
“Giờ thì ngưng diễn được chưa?”
Giật mình!
Chú chó dừng phắt lại trước câu hỏi của tôi. Có vẻ như nó vẫn chưa muốn kết thúc màn kịch, nó cúi gằm mặt xuống với vẻ buồn bã.
Đúng là diễn xuất đỉnh cao.
Nếu nó mà ở Trái Đất, chắc chắn sẽ thành công với vai trò diễn viên nhí.
Mình đúng là cần một nhân tài như thế này ở bên cạnh.
Hiện tại, người có thể giúp đỡ tôi chỉ có một mình Lise. Tất nhiên không thể phủ nhận cô ấy là một sát thủ tài năng, nhưng thật lòng mà nói, chỉ một mình cô ấy để bảo vệ tôi thì không đủ.
Tôi cần một đồng đội có tiềm năng và tài năng xuất chúng, lại hữu dụng trong việc xâm nhập.
Nào. Giờ thì đi chiêu mộ nhân tài thôi.
Tôi tháo mặt nạ ra để con chó đó không giở trò được nữa.
Quả nhiên, khuôn mặt của Kane nổi tiếng cả ở khu ổ chuột, chú chó trợn tròn hai mắt.
“Tôi đã tiết lộ thân phận rồi. Chẳng phải việc ngươi cũng tiết lộ danh tính mới là lịch sự sao? Hay là để ta nói nhé?”
Chú chó trước mặt nheo mắt lại trước lời nói của tôi.
Cứ thế vài giây trôi qua, cuối cùng nó dường như đã quyết định ngừng diễn và giải trừ biến hình.
- Bụp!
Một làn khói trắng xóa xuất hiện xung quanh chú chó.
Không lâu sau, làn khói tan đi, và từ đó hiện ra một cô bé có mái tóc dài màu nâu, thân hình nhỏ nhắn và đôi má phúng phính.
Nhìn bề ngoài, cô bé trông chỉ khoảng tuổi học sinh tiểu học. Vẻ non nớt vẫn còn hiện rõ, và chắc chắn rằng nếu lớn lên, cô bé sẽ trở thành một mỹ nhân khiến người qua đường phải vô thức ngoái nhìn.
Tuy nhiên.
Điểm khác biệt một chút so với người thường là trên đầu cô bé có đôi tai chó và ở phần hông có một cái đuôi.
Tôi bất giác dời ánh mắt sang đôi tai và cái đuôi đang ve vẩy.
Tự nhiên muốn sờ thử tai và đuôi ghê.
Bất cứ ai đã xem khá nhiều manga hay tiểu thuyết chắc hẳn cũng từng ít nhất một lần tưởng tượng việc sờ tai và đuôi của thú nhân.
Vì vậy, ham muốn muốn sờ thử của tôi bây giờ là hoàn toàn chính đáng.
Trong lúc tôi đang nhìn chằm chằm vào tai và đuôi, cô bé khoanh tay lại như thể mình rất ghê gớm và nói trống không.
“Không ngờ… Quý tộc được mệnh danh là đứa con hoang đàng của Hầu tước David lại tìm đến khu ổ chuột.”
“Con nhóc này mới gặp ta được bao lâu mà đã gọi là đứa con hoang đàng rồi, cái đ* gì vậy. Này nhóc! Có luật nào cấm ta đến khu ổ chuột à?”
Đối với kẻ nói trống không thì phải đáp lại bằng lời nói trống không.
Có thể tôi thấy bản thân thật thảm hại khi đối xử với một con nhóc như vậy, nhưng tôi là người bình đẳng với cả trẻ con và phụ nữ.
Và vốn dĩ, với hình tượng của Kane, dù có hành xử như một tên vô lại thế này thì cũng không có gì lạ.
Khi tôi hỏi lại với giọng điệu “có vấn đề gì à?”, con bé lắc đầu với vẻ mặt bối rối.
“À, không. Xin lỗi. Mà sao ngươi lại tìm ta? Ta nhớ là chúng ta chẳng có duyên nợ gì với nhau cả.”
“Phải. Ngay từ đầu nên hỏi như thế chứ. Mà, cũng không có gì to tát, có muốn giao dịch với ta không?”
***
“Giao dịch?”
Trước câu hỏi của Kane, cô bé nghiêng đầu.
“Ừ. Trước tiên, có thể hơi thất lễ nhưng ta đã tự mình tìm hiểu về quá khứ của ngươi.”
“……”
Nghe Kane nói, cô bé nheo mắt lại. Anh ta tiếp tục nói với giọng điệu xin lỗi.
“À thì, ta thấy có lỗi. Nhưng nghe xong chắc ngươi sẽ thấy không tệ đâu. Sao nào? Có muốn nghe thử không?”
“…..Nói thử xem.”
“Được thôi. Cũng không có gì to tát, nếu ngươi trở thành thuộc hạ của ta, ta sẽ giúp ngươi mạnh lên để trả thù. Thật lòng mà nói, ta nghĩ việc đó tốt hơn nhiều so với việc ăn xin vô nghĩa ở đây để chờ thời cơ đấy? Thấy sao?”
Trước lời đề nghị của Kane, cô bé nheo mắt lại và lườm anh ta.
…Chắc chắn là không tệ.
Nhưng liệu tin tưởng gã đàn ông trước mắt này có phải là điều đúng đắn không?
Rõ ràng là hắn ta không tệ như lời đồn của thiên hạ.
Linh cảm của cô cũng mách bảo rằng lời đề nghị này không tệ. Nhưng để tin tưởng một cách mù quáng thì vẫn có gì đó không ổn.
Cô bé nhắm mắt lại và nhớ về chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Hình ảnh những đồng tộc thú nhân giống mình bị tàn sát bởi những kẻ mặc áo choàng đen trong rừng.
Hình ảnh bạn bè, người lớn, cha mẹ hy sinh ngay trước mắt để cứu mình.
Và… hình ảnh chính mình vứt bỏ đồng tộc, hèn nhát tự bào chữa và bỏ chạy để được sống.
Chuyện kinh hoàng như địa ngục đó đã trôi qua được một năm rồi. Mỗi đêm, những gì đã xảy ra lúc đó lại hiện về trong giấc mơ của cô.
Nếu có thể, cô muốn xé xác tất cả những tên thuộc Giáo phái đã giết chết đồng tộc của mình. Trước khi ngủ, cô vẫn luôn tưởng tượng như vậy mỗi ngày.
Nhưng.
Thực tế thì, cuối cùng cô cũng chỉ có thể biến thành một chú chó đáng thương ở khu ổ chuột để sống lay lắt qua ngày.
Cô bé từ từ mở mắt ra.
“Trước hết, hãy nói chi tiết về giao dịch đi.”
Nghe cô bé nói, Kane giơ bốn ngón tay lên.
“Bốn năm. Trong thời gian đó, ngươi sẽ phải tuân theo mệnh lệnh và huấn luyện dưới trướng của ta. Tất nhiên, ngươi có thể từ chối những mệnh lệnh liều lĩnh. Nhân tiện, đãi ngộ ta dành cho ngươi sẽ tốt hơn cuộc sống ở đây gấp 100 lần.”
“…..Nếu chấp nhận giao dịch, ngươi sẽ giúp ta trả thù, đúng chứ?”
“Đúng vậy. Dĩ nhiên còn tùy thuộc vào việc ngươi làm thế nào nữa.”
Kane nở một nụ cười hiền lành và chìa tay ra. Cô bé nhìn bàn tay đó.
Phải. Dù có phải giao dịch với ác quỷ…
Mình cũng muốn trả thù.
Cô bé nắm lấy tay Kane và mở miệng.
“Chắc ngươi cũng biết rồi, tên ta là Casey. Thưa chủ nhân.”
Kane như thể đã chờ đợi câu nói đó, nở một nụ cười nham hiểm.
***
Okay. Tuyển được một đứa hữu dụng rồi.
Tôi nhìn vào mắt Casey đang nắm tay mình. Đôi mắt cô bé rực lửa như thể nhất định sẽ trả được thù.
Một đứa trẻ con mà khá thông minh đấy. Quả nhiên là con gái của trưởng lão tộc khuyển thú.
Thật sự cảm thấy lạ khi một đứa trẻ như thế này lại không phải là nhân vật quan trọng trong game.
Vốn dĩ, tình tiết của cô bé không phải là mạch truyện chính mà là ngoại truyện. Nhân vật xuất hiện trong ngoại truyện thường không có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện.
Vậy thì chẳng phải là vô dụng sao? Có thể bạn sẽ nghĩ vậy.
Chắc chắn, hầu hết các nhân vật trong ngoại truyện có thể không hữu dụng cho lắm. Nhưng Casey trước mắt đây thì khác.
Dù là nhân vật ngoại truyện, nhưng tài năng và tiềm năng của con bé này không hề tầm thường.
Chết tiệt. Nghĩ đến đây lại thấy bất công vãi. Đã cho chuyển sinh thì cho ta thành một đứa tài năng như thế có phải tốt không!!
Phù… Bình tĩnh nào.
Dù sao thì một đứa có tài năng và tiềm năng phi thường như vậy đã về dưới trướng của mình.
Tất nhiên bây giờ nó vẫn còn là một đứa trẻ nên chưa hữu dụng, nhưng đặc tính của thú nhân là tốc độ trưởng thành vượt trội hơn con người.
Cứ ăn no chóng lớn rồi bảo vệ ta cho đến khi mạch truyện chính kết thúc nhé.
Cảm giác được một đứa trẻ con bảo vệ có hơi thảm hại, nhưng tôi cũng ghét bị đau thì biết làm sao bây giờ.
Và tôi cũng đâu có lừa đảo gì.
Bộ tộc của con bé đã bị Giáo phái sát hại. Thực tế, nếu ở dưới trướng của tôi, sẽ có cơ hội trả thù những tên thuộc Giáo phái.
Thế này chẳng phải là một mũi tên trúng ba đích sao.
Giúp Casey trả thù, có được một thuộc hạ tài năng mà không ảnh hưởng lớn đến cốt truyện. Lợi dụng Casey để bí mật giúp đỡ Kim Soo-yong.
Không có lợi ích nào bằng lợi ích này.
Thực tế, tôi chỉ cần đứng sau chỉ đạo, còn Casey sẽ tự mình tuân theo mệnh lệnh của ta và giúp đỡ Kim Soo-yong.
Trong lúc tôi đang thầm vui mừng.
[Nữ thần nhìn thấu vận mệnh nghi ngờ bạn có phải là lolicon không.]
Cái Chòm sao điên rồ này. Có những lời nói được và không nói được chứ.
Mẫu người lý tưởng của tôi gần giống Lise. Thân hình đẹp, ngực to và theo phong cách onee-san.
Tôi thích kiểu phụ nữ như vậy. Kiểu trẻ con thì ghét cay ghét đắng.
Vì Chòm sao đã vượt quá giới hạn trước, nên ta cũng quyết định vượt quá giới hạn theo cách của quê hương Hàn Quốc.
Tôi ngẩng đầu lên. Tôi giơ tay lên trời và giơ chính xác ngón giữa lên.
“Ừ~ như mẹ m**.”
