Tại Cổng lớn của Bắc Kinh dòng người qua lại nườm nượp không ngớt, những lính cảnh vệ gác ở đó không khỏi bối rối trước vẻ ngoài điên khùng của một kẻ, khiến họ bất giác phải lùi lại.
Vốn dĩ do mưu đồ của Tả Đại Thần mà những kẻ bất lương không xứng đáng với kinh đô đã ồ ạt ra vào, gây ra sự khó chịu tột cùng, nhưng sự quái dị của kẻ này lại toát lên một vẻ khác biệt hoàn toàn.
「Khốn kiếp... dám giỡn mặt với ta... Ta là... lũ ngu xuẩn... dám cản đường... kẻ thù của Phật...」
Vừa lầm bầm lải nhải, gã tăng lữ rách rưới bước ra khỏi Cổng lớn, khiến đám lính vệ và quan lại chỉ dám đứng từ xa nhìn với ánh mắt khinh miệt. Rõ ràng là một kẻ bất thường. Cái dáng vẻ cứ lảm nhảm một mình vào hư không mãi không dứt, cộng thêm đôi mắt trợn trừng kia thật chẳng giống người bình thường chút nào. Gương mặt đẹp đẽ đến lạ lùng cùng làn da trắng bệch càng làm cho sự điên loạn ấy thêm phần nổi bật. Sự khập khiễng đó khiến người nhìn cảm thấy như có thứ gì đó không thuộc về thế gian này.
Gã đàn ông tự xưng là Shougai này, thực chất cái danh tăng lữ chỉ là hữu danh vô thực. Hắn là kẻ tuy có gặm nhấm giáo lý nhà Phật, nhưng lại là kẻ xa rời Phật pháp nhất.
...Theo một nghĩa nào đó, đây là câu chuyện chẳng mấy lạ lẫm. Một thiếu niên sinh ra ở vùng biên địa mang trong mình linh lực, chính vì thế mà bị mọi người xa lánh, rồi bị tống vào chùa như để rũ bỏ phiền phức. Chuyện một mỹ thiếu niên không chốn dung thân phải làm tiểu đồng, dùng thân xác để phục vụ cho những hành vi bất chính cũng chẳng phải điều gì hiếm thấy. Tuy nhiên, tinh thần của gã đàn ông này lại có sự can trường đến lạ lùng.
Nhìn cảnh uống rượu thánh mà đàm đạo về danh tửu, mượn danh Tam Tịnh của khất thực để ngấu nghiến sơn hào hải vị, mượn danh nghi thức trừ tà để hoan lạc với phụ nữ trong mật thất, hay ban phát những bí tích cao đức cho các mỹ thiếu niên, thứ nảy sinh trong lòng thiếu niên khi chứng kiến những cảnh tượng ấy không phải là sự ghê tởm, mà là lòng ngưỡng mộ.
Đó là sự ngưỡng mộ đối với quyền lực và của cải. Cái cách ngụy biện để khẳng định sự trụy lạc, tửu điếm thịt rừng. Sự hợp lý hóa cho thói bạo ngược ngang tàng. Đó chính xác là sức mạnh. Hắn thậm chí còn khao khát được leo lên vị trí như thế. Kể cả sau khi húp xong bát cháo thuốc rồi bị tên trụ trì béo như lợn đè lên người, suy nghĩ ấy vẫn không đổi. Trái lại, hắn càng mài giũa bản thân để nhận được nhiều sự sủng ái hơn nữa. Đôi khi hắn còn tiếp cả những bà lão đến cầu nguyện. Thậm chí tiếp hai, ba người cùng lúc. Bất kể già trẻ gái trai, hắn đều dùng giọng nói ngọt ngào như rót mật bên gối chăn để nũng nịu, khiến bao kẻ phải hứa hẹn trao cho hắn địa vị. Chỗ đứng của hắn đã vững như bàn thạch, lẽ ra phải là như vậy.
...Thời gian quả là tàn khốc. Trưởng thành rồi, gương mặt tựa như yêu tinh của hắn trở nên góc cạnh, cứng rắn. Cơ thể chuyển biến ra dáng đàn ông. Vỡ giọng. Sự thay đổi không thể tránh khỏi. Và trên hết, sự xuất hiện của một người mới được đón về đã làm đảo lộn hoàn toàn kế hoạch cuộc đời hắn.
Đó là một mỹ thiếu niên. Một mỹ thiếu niên đẹp hơn bất cứ ai. Quả là một đứa trẻ tuyệt sắc. Ngay cả đôi mắt trống rỗng như đã từ bỏ mọi thứ cũng đầy mê hoặc. Thân hình mảnh mai được trang điểm bằng trang phục mỏng manh cùng đồ kim hoàn, từng giọt mồ hôi rơi xuống khi nhảy múa gợi cảm cũng tựa như cam lộ thượng hạng. Chỉ với một điệu múa, người mới đó đã nhanh chóng hớp hồn các cao tăng. Sự sủng ái của đám đàn ông đồng loạt đổ dồn về một phía. Chẳng khác nào đàn kiến bu vào đường mật.
Sự trở mặt của lũ cao tăng từng có thâm tình với hắn thật đáng sợ. Những kẻ từng hứa hẹn cho hắn tham dự lễ thụ giới đã nuốt lời. Vai trò hậu thuẫn như một người thầy, quyền kế thừa ngôi chùa, quyền thừa kế trang viên, tất cả những lời hứa hẹn đều bị xé bỏ. Tất cả những thứ đó được trao cho đứa tiểu đồng nhỏ hơn hắn đến hai con giáp. Ai ai cũng mê mệt thiếu niên đó. Chúng xúm lại thì thầm những phần thưởng vào tai thiếu niên. Cam kết vinh quang. Chúng tranh nhau để khiến thiếu niên quay lại nhìn, để được thấy nụ cười của nó.
Làm sao có thể chấp nhận được? Vậy bao nỗ lực bấy lâu nay để làm gì? Hắn khiếu nại trực tiếp thì bị trừng phạt. Tên trụ trì từng xuyên qua cơ thể hắn giờ đây đánh đập hắn, rồi ôm chặt lấy đứa tiểu đồng từ phía sau, cọ má liếm láp nó. Và rồi lão thì thầm hứa hẹn bằng cái giọng dịu dàng đến rợn người. Những lời hứa y hệt như đã từng hứa với hắn ngày xưa. Thậm chí còn hơn thế nữa. Việc đứa tiểu đồng kia chẳng mảy may vui mừng càng khiến hắn thêm căm hận.
Vì bị ghét bỏ, vì bị coi là phiền phức, và trên hết là vì lo lắng cho an nguy của thiếu niên mà bọn chúng đang sủng ái, gã tăng trẻ từng là tiểu đồng đã bị đẩy đi. Lấy danh nghĩa giao lưu với tông phái khác, hắn bị tống đến một ngôi chùa cổ nơi biên cương. Tông phái đó khác xa hoàn toàn những gì hắn biết, nghèo nàn, hôi hám, thô kệch, và tệ hại hơn cả là vẫn còn giữ những hủ tục khổ hạnh lỗi thời, lạc hậu như kiểu tu hành để khiêu chiến với yêu ma. Từ lúc bị phái đi đến lúc bỏ trốn chỉ vỏn vẹn mười ngày.
Nghe phong thanh rằng tại ngôi chùa cũ nơi hắn từng ở đã xảy ra vụ án đâm chém. Nghe đâu nguyên nhân là do đứa tiểu đồng kia đã bị đuổi đi đâu đó, hay là các cao tăng trong chùa đều bị trục xuất. Giờ thì chuyện đó sao cũng được. Việc leo lên danh vọng bằng con đường tăng lữ chính thống đã là bất khả thi. Nhưng hắn không thể chấp nhận việc trở thành một nhà sư lang bạt hay hoàn tục sống kiếp thường dân. Hắn... không phải là kẻ sẽ kết thúc ở một nơi như thế này...!
Hắn vẫn còn cách. Nhan sắc mà hắn đã mài giũa từ thời còn làm tiểu đồng, tài ăn nói, cử chỉ điệu bộ, và cả những kỹ nghệ giường chiếu vẫn còn tác dụng với lũ người vô học. Bằng lời nói, bằng giáo lý, bằng tri thức, và bằng khoái lạc, hắn sẽ kích động và dẫn dắt lũ ngu dân.
Không chỉ có trí tuệ. Hắn cũng am hiểu bạo lực. Vốn dĩ mang thân phận có linh lực. Hắn tự tin vào khả năng của mình hơn bọn người ở đó. Hắn còn có một món chú cụ lấy trộm được coi như tiền công từ ngôi chùa cổ mà hắn bỏ trốn. Nó đã ban cho hắn sức mạnh.
Và quan trọng hơn cả...
『Bị đá rồi hả? Mộng chuột sa hũ nếp tan tành rồi sao? Tiếc nhỉ?』
『TIẾC QUÁ! TIẾC QUÁ!』
Khi hắn đi đến tận con hẻm tồi tàn ở Ngoại Kinh, giọng nói của một người và một con vật vang lên. Gã giả sư quay lại với vẻ khó chịu. Bước ra từ bóng râm của dãy nhà dài là một thanh niên có vẻ ngoài khinh bạc, trên vai gã là một con quái điểu đang dùng hốc mắt vô cơ lồi ra nhìn chằm chằm vào hắn... Là kẻ đưa tin của người cộng tác với hắn. Xung quanh không còn hơi người nào khác. Shougai biết kết giới xua người đã được dựng lên. Vì biết nên hắn mới đến con hẻm này.
Nào, trước tiên phải nói những điều cần nói với bọn này đã.
「...Không cần phải báo lại gì với Đạo Sư đâu. Một con ranh cỡ đó, thủ đoạn để hạ gục thì có thiếu gì. Vẫn chưa xong đâu, giờ mới bắt đầu!」
Trong những ngày tháng làm thầy tu lang bạt, đi đến đâu lừa lọc đến đó rồi bỏ đi, hắn đã tình cờ gặp được người đồng nghiệp này. Một bậc tiền bối. Khâm phục trước kỹ năng xảo quyệt vượt trội hơn hẳn mình, gã đàn ông đã xin làm đệ tử. Phụng sự, học lỏm nghề, và nhận được không ít bổng lộc. Mưu đồ, dã tâm, và dục vọng của vị Đạo Sư ấy... đó chính là lý do khiến kẻ xuất thân từ tiểu đồng này lặn lội lên tận kinh đô, tập hợp đám dân đen ở vùng Ngoại Kinh bẩn thỉu để kích động, rồi tiếp cận nàng Tiểu thư.
Đáng tiếc là việc mê hoặc cả thể xác lẫn tinh thần để len lỏi vào đã thất bại.
『Yên tâm đi. Đạo Sư nắm được tình hình rồi. Với lại cũng chẳng có lời trách phạt nào đâu.』
「Quả không hổ danh Đạo Sư, tin tức thật nhanh nhạy. Vậy lý do ngươi đến đây là... ý đó phải không?」
Đối với Shougai, gã đàn ông trước mắt chỉ là kẻ sai vặt. Nếu Đạo Sư đã biết hắn thất bại mà vẫn phái tên này đến, thì ý nghĩa chỉ có một.
「Kế hoạch cứ thế chuyển sang giai đoạn tiếp theo. Chuẩn bị cho nghi thức đi. Ta sẽ giúp một tay... gọi là hộ vệ cũng được. Chán thật đấy, ta ghét mấy chỗ chém giết.」
『GHÉT LẮM GHÉT LẮM KHÔNG MUỐN LÀM ĐÂU!!』
Con quái điểu nhại lại tiếng người hưởng ứng theo gã sai vặt đang nhún vai tỏ vẻ ngán ngẩm tận cùng. Chẳng biết nó hiểu được bao nhiêu phần ý nghĩa. Đúng là con chim ngu ngốc ồn ào, gã sư sa đọa thầm khinh bỉ.
「Rốt cuộc thì loại vô học, ngoài bạo lực ra chẳng được tích sự gì như ngươi thì chỉ hợp với việc đó thôi. Hãy cố mà an phận với những phần thừa thãi của bọn ta. Nếu ta và Đạo Sư thành công, sẽ chia cho ngươi chút bọt bèo.」
『Kiểu như gốc rễ rau thừa ấy hả?』
「Là bọt bèo của cả một quốc gia đấy. Dù chỉ là rễ thừa thì với kẻ phàm phu cũng là quá đủ rồi. Không có cái bát xứng đáng mà trèo cao thì chỉ tổ diệt thân, biết thân biết phận đi.」
Gã cựu tiểu đồng sa đọa cười khẩy bằng cái mũi cao ngạo và kiêu căng. Dáng vẻ đó như thể hắn chưa từng mảy may nghi ngờ tài năng và giá trị của bản thân.
Lòng cầu tiến mạnh mẽ, tự phụ cao ngút, ái kỷ tràn trề, tuy có chút tài vặt nhưng cũng chỉ đến thế... Kamui thầm tặc lưỡi, nghĩ bụng sao lại có thể tìm ra, nuôi dưỡng một món đồ tiện lợi đến thế này. Lần nào cũng vậy, làm sao người có thể tìm ra trước, nuôi dưỡng, kết thân và chuẩn bị sẵn những kẻ có đầy đủ yếu tố cần thiết cho từng hoàn cảnh như vậy chứ?
(Mà, cái thằng đang coi thường hắn là mình đây, trong mắt Sư phụ chắc cũng chẳng khác gì đâu nhỉ?)
Nghĩ rằng có lẽ mình cũng bị xếp vào loại ngu ngốc chỉ đứng sau tên này, Kamui không để lộ ra mặt mà tiếp tục câu chuyện.
『À thế à. Ta sẽ chờ xem sao… Phải rồi. Cầm lấy.』
Rồi hắn ném thứ mà Sư phụ đã ra lệnh đưa. Vừa tặc lưỡi, gã sư sa đọa vừa nhanh nhẹn chụp lấy vật nhỏ đang bay giữa hư không rồi chăm chú xem xét.
「Là đồ từ Đạo Sư sao... Ồ, cái này chẳng lẽ là!」
Khác hẳn lúc nãy, gã đàn ông da trắng bệch tỏ ra kinh ngạc tột độ. Thoạt nhìn, nó chỉ là một cuốn Điểm Quỷ Bộ (sổ ghi tên người chết) nhỏ cỡ lòng bàn tay. Tuy nhiên... đó không phải là pháp cụ tầm thường.
Thứ trong tay hắn là một chú cụ đáng nguyền rủa từng bị phong ấn tại một đại tự viện. Hắn từng nghe đồn đại nhưng không ngờ nó thực sự tồn tại... không, không ngờ nó đã bị thất lạc.
『Bên trong đã lấp đầy rồi nên cứ thế mà dùng thôi. Nói vậy chứ cũng chẳng còn lại bao nhiêu trang đâu.』
Đúng như Kamui nói, số mục còn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Kết hợp với món chú cụ hắn đã đánh cắp thì sẽ dùng hết vèo trong chốc lát. Không sao. Thế là đủ cho mưu đồ rồi. Dẫu vậy thì...
「Fufufufu. Không ngờ lại được trao cho chú cụ quý giá đến mức này. Quả nhiên Đạo Sư đánh giá ta cao đến thế sao… Được thôi, vậy thì ta sẽ cho thấy sự cống hiến xứng đáng với nó!」
Ít nhất thì cũng tốt hơn gấp vạn lần lũ tăng lữ chỉ biết vắt chanh bỏ vỏ rồi vứt hắn đi. Vị Đạo Sư kia ít nhất hễ giúp là sẽ có thù lao, cần đạo cụ là sẽ trang bị đủ. Không phải là tin tưởng, nhưng những thành quả trong quá khứ rất đáng để tín nhiệm. Chắc chắn sẽ không có chuyện chuẩn bị đến mức này rồi lại bỏ của chạy lấy người giữa chừng... Shougai đã phán đoán như vậy.
...Hắn không thể nào tưởng tượng được rằng, đối với vong linh đang đóng giả Đạo Sư kia, những quân bài hắn xòe ra chỉ là thứ rác rưởi quét đi là xong. Dù có dùng con mắt quan sát của mình, hắn cũng không thể nhìn thấu được màn kịch, sự dàn dựng ấy. Tuổi đời và đẳng cấp quá khác biệt.
「Kukuku... Giờ nghĩ lại thấy lòng rộn ràng quá! Ta có thể hình dung ra khuôn mặt tuyệt vọng của lũ chúng nó!!」
Hắn mường tượng ra khuôn mặt của nàng Tiểu thư kia, hay đám hộ vệ đã nhìn hắn với ánh mắt thù địch, khinh miệt, không, là khuôn mặt của đám quý tộc từ bốn phương tám hướng khi hắn dẫn đám bần dân rời khỏi Bắc Kinh, rồi cười nhạo báng. Thật đáng mong chờ. Thật sự rất đáng mong chờ. Ngày mà bọn chúng phải cúi đầu trước hắn, ca tụng hắn, nịnh nọt hắn không còn xa nữa... gã đàn ông tin là như vậy.
「Ta sẽ... Ta sẽ, ta sẽ thắng!」
Đúng vậy. Phải leo lên nơi cao hơn bất cứ ai. Lấy tất cả làm bàn đạp. Leo lên đến tận cùng. Những kẻ đã ăn mòn ta. Những kẻ đã chế giễu ta. Đứa tiểu đồng khác đã khinh thường ta, lũ tăng lữ đạo đức giả, và cả thằng ranh con được sủng ái với cái bản mặt chán chường kia nữa! Ta sẽ nhìn xuống tất cả bọn chúng!!
「Hahaha! Hahahaha!!」
『...Kết giới xua người sắp hết hiệu lực rồi đấy nhé?』
『HẾT RỒI HẾT RỒI! SẮP HẾT RỒI!!』
Buông lại câu đó với gã đàn ông đang ngửa người ra cười lớn một mình, bán yêu gốc phương Bắc lẩn vào bóng tối.
『HẾT RỒI! HẾT RỒI! ĐỒ DÙNG MỘT LẦN!!』
...Gã đàn ông vẫn đang điên cuồng cười một mình, không thể nào nhận ra giọng nhại lại của con vẹt đang đậu trên vai gã sai vặt kia chứa đựng sự chế giễu rõ ràng đến nhường nào.
