Tôi được tái sinh thành chiến binh vô danh trong eroge fantasy gây trầm cảm kiểu Nhật Bản, nhưng phụ nữ xung quanh tôi toàn là những kẻ không ổn và tôi có linh cảm không lành về chuyện đó

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Chương 3 - Sự ngưỡng mộ của trẻ con, suy cho cùng cũng chỉ là thứ thoáng qua như bệnh sởi mà thôi - Chap 21

Sở hữu lịch sử hơn một ngàn năm, là gia tộc trừ yêu danh tiếng ở Tây Thổ có tổ tiên đời đầu nằm trong 『Thoái Ma Thất Sĩ』,「Thiên Trảm Phủ Trảm Ác Nhân Ác Cửu Lang」- Akou Yakurou... Người con gái út và cũng là phụ nữ duy nhất trong bảy anh em của đương kim gia chủ dòng chính gia tộc Akou chính là Akou Murasaki, một nhân vật trong『Yamiyo no Hotaru』.

Tuổi tác nhỏ hơn Onizuki Aoi một tuổi, hiện tại là 13 tuổi, và ở thời điểm bắt đầu cốt truyện gốc của game là 15 tuổi. Nàng thiếu nữ này được thiết kế bởi những họa sĩ minh họa hàng đầu, đến mức nếu chỉ xét về ngoại hình thì thiết kế này đủ sức để đảm nhận vai nữ chính trong bất kỳ tựa game nào khác.

Mái tóc màu đỏ tím cắt ngắn ngang vai, khuôn mặt trẻ con, thân hình cũng mảnh mai và vòng một thì khiêm tốn chỉ sau mỗi đại tỷ. Tính cách kiêu ngạo, lòng tự trọng cao, hay vội vàng kết luận và dễ bị kích động nhưng... nếu cho phép tôi biện hộ thì cô ấy tuyệt đối không phải là người xấu.

Cô ấy là người nỗ lực và nghiêm túc, nếu được giúp đỡ thì dù là đối tượng mình không ưa cũng sẽ nói lời cảm ơn, một khi sự thù địch vơi đi thì có thể thành thật xin lỗi về những lỗi lầm trong quá khứ. Cô ấy sẽ không gây sự với những người mình không có ác cảm, và biết giữ lễ nghi đúng mực với bề trên. Ngay cả với nhân vật chính trong nguyên tác, ban đầu cô cũng tỏ ra thù địch và coi thường, nhưng sau khi hoàn thành các sự kiện, thái độ đó dần dịu đi, cuối cùng còn ân cần giúp đỡ và tặng quà. Đó gọi là dere trễ… Và thiết lập đáng chú ý hơn cả là việc cô ấy tôn trọng và ngưỡng mộ người chị họ Onizuki Aoi.

Và thiết lập đó cũng chính là mặt trái cho sự tự ti của cô ấy.

Gia tộc Akou là danh gia vọng tộc về trừ yêu sử dụng kiếm thuật ở Tây Thổ. Cha mẹ và họ hàng thì không nói làm gì, ngay cả các anh trai của cô cũng không xuất hiện trực tiếp trong game hay tiểu thuyết mà chỉ được nhắc đến qua tên tuổi hay giai thoại, nhưng chỉ qua những thiết lập được đề cập cũng đủ hiểu họ là những kiếm hào ở đẳng cấp điên rồ. Ừ thì, dùng『Áp suất gió』từ cú đâm để gom và nổ tung cả bầy Đại yêu cách xa hàng cây số, hay dùng mộc kiếm băm vằm Onyuudou thành từng mảnh nhỏ, thậm chí còn bắn ra chùm tia sáng chết chóc không thể né tránh từ mũi kiếm, thật chẳng hiểu nổi.

Trong một gia tộc có sức chiến đấu phi logic như vậy, thiếu nữ tên Akou Murasaki lại là... kẻ yếu nhất. Nói chính xác hơn là kẻ yếu nhất trong dòng chính của gia tộc... nhưng đối với cô ấy thì chẳng có gì khác biệt cả.

Tuổi còn nhỏ hay việc là con gái, đáng tiếc thay, chẳng thể trở thành lời bào chữa nào trước sự thật cô là trực hệ của gia tộc trừ yêu và được ban cho một trong những thanh kiếm truyền thừa của gia tộc. Không, có lẽ chính vì thế mà càng tồi tệ hơn. Sinh ra trong chính tộc, thừa kế yêu đao nhưng lại không thể thừa kế tài năng hay sức mạnh, chỉ là thứ cặn bã, đồ bỏ đi, kẻ thất bại... Cha mẹ và các anh trai không nhìn nhận cô như vậy, và qua những miêu tả trong tác phẩm thì cô vẫn được yêu thương đầy đủ, nhưng người xung quanh thì không thế. Những lời đàm tiếu và ghen ghét chắc chắn là rất nhiều.

Kẻ bất tài của danh gia vọng tộc... đó là cách nhìn của người xung quanh đối với thiếu nữ Akou Murasaki, và bản thân cô dù tỏ ra mạnh mẽ nhưng trong thâm tâm cũng tự ý thức được điều đó. Không, hoặc có lẽ quan hệ nhân quả bị đảo ngược, chính môi trường đó đã hình thành nên tính cách của cô.

Đối với một cô gái như vậy, việc Onizuki Aoi trở thành đối tượng ngưỡng mộ là một lẽ tự nhiên. Là chị em họ cùng huyết thống, tuổi tác gần nhau, nhưng lại là kẻ mạnh được ban cho tài năng trái ngược với bản thân... Trong game gốc, tuy không được công khai nhưng vì sự thật về bữa tiệc lăng nhục của lũ yêu quái mà Gorilla bị mọi người xung quanh coi như ung nhọt cần tránh né, cha của Murasaki vì muốn an ủi con gái của em gái mình nên đã cố tình để con gái mình tiếp cận. Và bản thân Murasaki cũng ngưỡng mộ người chị họ trưởng thành, ưu tú, tràn đầy tài năng và sức mạnh ấy… Và, đó cũng là bước đầu tiên dẫn đến bi kịch.

Khi mới phát hành, trong tựa game『Yamiyo no Hotaru』vốn giấu nhẹm việc mình là một Utsuge, sự tồn tại của cô ấy chính xác là một quả mìn cỡ lớn. Vì cô xuất hiện cùng các nữ chính quan trọng khác trên trang web chính thức và tạp chí game từ trước, nhiều người chơi đã lầm tưởng cô là nhân vật có thể chinh phục nên đã tiếp cận và cày độ hảo cảm. Trong số những nữ chính có tính cách phức tạp, việc cô là một tsundere cổ điển, thẳng thắn theo một nghĩa nào đó cũng là lý do. Và thế là, họ rơi vào cái bẫy hèn hạ mà đội ngũ sản xuất đã giăng ra.

『Hôm nay tôi sẽ livestream phá đảo tốc độ nhanh nhất tựa galgame đang gây bão vừa được phát hành hôm nay,『Yamiyo no Hotaru』!』

Do thông tin bị che giấu trước đó, nhiều streamer và speedrunner đã chơi game và livestream mà không hề hay biết. Mục tiêu chinh phục của họ hầu hết là Akou Murasaki, vốn được tiết lộ thông tin nhiều nhất, có nhiều sự kiện dẫn đến route và dễ tăng độ hảo cảm. Họ không thể nhận ra đó là sự dẫn dắt trắng trợn của đội ngũ sản xuất cho đến khi khoảnh khắc ấy ập đến.

Chỉ một giờ sau khi game bán ra, các diễn đàn mạng đã biến thành cơn bão của tiếng kêu khóc thấu trời xanh. Cũng phải thôi. Nhắm vào Akou Murasaki có vẻ dễ chinh phục nhất để chơi, nhưng kết cục tất cả đều là cái chết của cô ấy... hơn nữa toàn là những kiểu chết gây sát thương tột cùng về cả thể xác lẫn tinh thần, đầy tính sáng tạo và đa dạng.

Akou Murasaki bị nhồi nhét vô số sự kiện tử vong trong hầu hết toàn bộ thời gian, toàn bộ các route của『Yamiyo no Hotaru』. Bị yêu quái giết là cơ bản của cơ bản, tệ hơn thì bị chính yêu đao của mình chém chết. Biết được âm mưu của triều đình nên bị diệt khẩu rồi gán cho tội danh phản nghịch. Bị lũ Thiên Cẩu hành hạ đến chết. Bị biến thành túi sinh sản cho Cứu Yêu Chúng. Bị Yêu Mẫu biến thành yêu quái rồi bị đồng đội tiêu diệt... Nhưng nhiều nhất vẫn là những cái chết đầy ác ý và sát ý từ các nữ chính khác.

Thú thật, Akou Murasaki là người có tính cách khá bình thường trong số các nhân vật nữ xuất hiện... hay nói đúng hơn là kiểu nhân vật khá phổ biến đối với các nữ chính trong văn hóa subculture. Có lẽ chính vì thế mà xui xẻo, ngay khi người chơi tăng độ hảo cảm và bầu không khí trở nên tốt đẹp thì cô liền bị biến thành bánh pudding của hồ ly, bị đại tỷ thiêu không còn một mẩu xương, bị Bích Quỷ dùng mỏ neo nghiền nát bấy, bị mụ già cưa sừng làm nghé gài bẫy khiến toàn thân phủ đầy dịch trắng của yêu quái và đôi mắt mất đi ánh sáng.

Riêng với Gorilla-sama, cô ta được ưu ái một gói sang trọng gồm 13 phương thức sát hại, với cơ bản là bị xuyên thủng tim. Ừ thì, ngay khoảnh khắc vừa kể chuyện tình cảm trước mặt người chị họ mà mình ngưỡng mộ tôn sùng, cánh tay của con Gorilla với ánh mắt nhìn như nhìn rác rưởi đã găm ngập vào bụng cô rồi. Đoạn video trực tiếp của một runner nổi tiếng nào đó phát vào ngày phát hành, ngay khi màn hình chuyển sang cảnh bị Gorilla xuyên tim, toàn bộ màn hình đã bị che phủ bởi cơn mưa bình luận『Hả?』của người xem. Thậm chí chính người bị xuyên thủng còn tuyệt vọng chết đi trong tâm thế không thể tin nổi.

Và rồi thông báo chính thức được đưa ra, sự thật rằng tác phẩm này không chỉ là eroge đơn thuần mà là một utsuge hạng nặng, hơn nữa Akou Murasaki được quảng bá rầm rộ bấy lâu nay không phải là đối tượng chinh phục mà chỉ là nhân vật phụ dùng để làm người chơi tuyệt vọng, đã tạo nên bi kịch còn lớn hơn cho cô và các game thủ.

『Hi vọng duy nhất của các người... hãy tin vào vị thần mang tên khả năng』 

『Thật không muốn thừa nhận chút nào. Những sai lầm... do tuổi trẻ của chính mình』 

『Mấy người... đừng có dừng lại đó. Nếu không dừng lại... thì phía trước sẽ có tôi. Cho nên là, mấy người... đừng có dừng lại đó nhé...?』

Rất nhiều runner có tiếng tăm, hay các game thủ không cam tâm đã lao đầu vào con game trầm cảm này để khai phá route Akou Murasaki (mà họ tin là) được giấu ở đâu đó. Và rất nhiều người trong số họ đã để lại những câu thoại như trên rồi cháy rụi. Thậm chí còn có kẻ cố gắng phân tích mã nguồn game và mod để mở route... nhưng đội ngũ sản xuất đã lường trước đến mức đó.

Trong bản game đã chỉnh sửa, khoảnh khắc vừa hoàn thành happy ending của route Akou Murasaki... màn hình đột ngột chuyển sang màu đen, và khi ấy màn hình lại bị che lấp bởi cơn mưa bình luận「Vãi?」của người xem video, chuyện đó đã trở thành huyền thoại.

Đội ngũ sản xuất đã dự đoán cả việc bị chỉnh sửa game, nên đã cài sẵn mã nguồn để một cái hidden ending chen ngang ngay khoảnh khắc happy ending của Akou Murasaki bị cưỡng ép tạo ra bằng mod được hoàn thành.

『Thực ra tất cả chỉ là giấc mơ nhất thời của bạn, kẻ đang bị giam cầm và tuyệt vọng, nhìn thấy để trốn tránh hiện thực. Và rồi hiện thực tàn khốc quay trở lại. Trước mắt là kẻ điên loạn đang thì thầm lời yêu thương với bạn bằng đôi mắt bị nhấn chìm trong cơn điên, và cuộc sống bị giam lỏng trong địa ngục của bạn vẫn sẽ tiếp diễn. Bạn suy sụp trong tuyệt vọng. Và rồi có lẽ do cú sốc, hay do bị dùng thuốc? Ý thức bạn lại dần xa xăm. Cuối cùng, thứ mà bạn thẫn thờ nhìn ngắm bằng đôi mắt đã mất đi ánh sáng, chính là chiếc trâm cài tóc bạn từng tặng cho thiếu nữ có mái tóc đỏ tím mà bạn đã trao lời yêu thương. Nó bị vứt chỏng chơ dưới sàn nhà, hư hại thảm hại, bề mặt bẩn thỉu dính đầy những vết đen đỏ sẫm màu...』

.........Khoảnh khắc cái kết được coi là sự hoàn thiện cho ác ý của đội ngũ sản xuất hiện lên, trái tim của người chơi và người xem đã hoàn toàn vụn vỡ.

Cú sốc từ cái kết ẩn đó, và thực tế là về mặt cấu trúc cốt truyện, việc né tránh cờ tử thần death flag quá khó khăn đến mức ngay cả những tác phẩm fanfic thể loại nhân vật chính bá đạo cũng nhiều người bỏ cuộc, còn thể loại RTA thì thậm chí nảy sinh ý tưởng dám giết cô ấy để đẩy nhanh sự kiện. Các fan coi cô ấy như「Bé Murasaki cứ tiếp tục bị giết bởi lực lượng răn đe của thế giới」. Vì chết quá nhiều nên trên một trang video nọ, cái MAD về việc Đoàn trưởng Mobile Suit nào đó thay cô ấy nở ra những đóa hoa hy vọng đã trở thành trào lưu cực hot.

Một thiếu nữ quá đỗi bất hạnh, đáng thương bị giết liên tục thê thảm trong cốt truyện, bởi nhà phát hành, và ngay cả trong tác phẩm fanfic, đó chính là Akou Murasaki. Đáng lẽ là vậy, nhưng mà...

(A, mà, đến mức này thì quả nhiên Gorilla-sama cũng thấy phiền phức thật.)

Nhanh chóng lùa cơm vào dạ dày, tôi đứng chờ trong im lặng ở góc phòng, đôi mắt cá chết từ bên trong chiếc mặt nạ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó.

「...Vậy nên là, dạo gần đây ở Kinh đô có vẻ như y phục từ phương Tây đang trở thành mốt đấy ạ! Hôm trước em cũng đã đến phố bán vải ở chợ phía Đông xem thử, thiết kế khá là mới lạ và...」 

「Hừm, vậy sao.」

Đối với Akou Murasaki đang thao thao bất tuyệt một cách dài dòng và có phần tuyệt vọng, thái độ của Gorilla-sama vô cùng lạnh nhạt. Biểu cảm đó có phần chán chường, rảnh rỗi và đầy vẻ phiền phức. Rõ ràng là cô ta chẳng hề thể hiện chút tình cảm hay quan tâm nào với người họ hàng trước mắt. Ngay cả cô bé bán yêu hầu cận bên cạnh cũng tỏ vẻ chán ngán.

(Cố quá rồi đấy...)

Tôi đánh giá cuộc hội thoại của cô con gái út nhà Akou như vậy. Có vẻ đã tìm hiểu nhiều thứ từ trước, nhưng vì cố nói quá nên thành ra nói nhanh như bắn rap. Hơn nữa chắc là đang căng thẳng, cô ấy dường như không nhận ra đối phương đã chán ngấy câu chuyện rồi.

Trò chuyện không phải là đường một chiều mà phải là song phương thì mới có ý nghĩa. Nếu đối phương không quan tâm và đồng cảm, thì đó chỉ là sự lãng phí thời gian và chỉ mang lại khổ sở mà thôi. Theo nghĩa đó, tôi có thể khẳng định nỗ lực của thiếu nữ trước mặt là thất bại.

(Gorilla, mà, cũng chịu khó tiếp chuyện ghê.)

Buổi tiệc trà này nói thẳng ra là chẳng có chút hứng thú nào... nhưng dù sao vẫn đỡ hơn sự đối xử thô bạo trong nguyên tác. Ít nhất thì cũng có gật đầu và làm bộ như đang nghe. Ít nhất còn có tình người hơn hẳn việc im lặng phớt lờ. Thật sự thái độ trong game gốc tồi tệ lắm...

So với cách đối xử trong game thì đây là ân huệ... nhưng điều đó có ý nghĩa gì thì vào thời điểm này vẫn chưa thể phán đoán hết được. Liệu từ giờ đến khi game bắt đầu thái độ có trở nên tồi tệ như cũ, hay việc né tránh sự kiện lăng nhục đã mang lại thay đổi nào đó trong suy nghĩ của Gorilla đại nhân chăng...?

「Tomobe.」 

「...Vâng, Thưa Tiểu thư. Người có gì sai bảo ạ?」

Đang chìm đắm trong biển suy tư thì giọng nói gọi tên tôi bất chợt vang lên, tôi lập tức đáp lại và tiến đến bên cạnh. Akou Murasaki đang ngồi đối diện với Gorilla nhìn tôi qua chiếc mặt nạ với vẻ mặt không vui. Cái gì vậy?

「Trà của cô em họ đằng kia nguội mất rồi. Ngươi đi pha ấm mới mang lên đây. À, tiện thể làm cho ta luôn nhé?」

Tuyên bố như vậy, Onizuki Aoi đặt tách trà lên khay và nở nụ cười. Con Gorilla này...!!

「...Tôi đã rõ, thưa người.」

Dù nghĩ rằng đám nữ hầu ở nhà bếp sẽ chẳng vui vẻ gì, nhưng vì không có quyền từ chối, tôi đành miễn cưỡng nhận lệnh.

Dùng một lần rồi vứt là chuyện thường, hạ nhân có xuất thân không rõ lai lịch như xương ngựa ở đâu đó là tồn tại thấp hèn. Đối với các nữ hầu làm việc trong dinh thự của công gia, họ sẽ ghét việc một kẻ bẩn thỉu như vậy xuất hiện tại nơi làm việc của họ. Đúng là quấy rối đây mà… Tuy nhiên, đáng tiếc là tôi lại không thể nói「Không」.

Tôi đặt hai tách trà lên khay, vận dụng cả kỹ thuật Ẩn Hành để đứng dậy, bước đi, mở cửa shoji và lui ra ngoài. Trong suốt quá trình đó, hầu như không phát ra tiếng động.

『Lãng phí kỹ thuật quá đấy.』

Thứ vang lên bên tai tôi khi đang đi dọc hành lang là một mảnh giấy nhỏ mô phỏng hình người. Không, không phải giấy. Là thức thần. Thức thần của ông già Matsushige. Thức thần bay sát vào vai phải tôi...

(Lần nào cũng vậy, giỏi thật đấy, sao có thể lọt qua kết giới mà vào được chứ.)

Tệ nhất của tệ nhất, việc một thức thần nhỏ bé xâm nhập vào Kinh đô không phải là không thể nếu dùng『Thủ thuật』... nhưng để vào được Nội Kinh, hơn nữa còn là vào tận trong dinh thự của công gia thì lại là chuyện khác. Quả không hổ danh là cựu Viện trưởng Viện Khoa học của Âm Dương Liêu. Khả năng ẩn hành là đương nhiên, nhưng rõ ràng ông ta đã tạo ra thức thần bằng kỹ thuật gia công độc quyền.

「...Có việc gì không, thưa sư phụ.」

Tôi vừa đi vừa xác nhận xung quanh không có ai nghe lén, rồi khẽ hỏi trừ yêu sư có tiếng mà tôi đang theo học từ xa. Thức thần rung động không khí bên tai tôi như đang cười khẩy Kukuku.

『Gì đâu, chẳng có chuyện gì to tát cả. Ta chỉ đến thăm nhà một chút thôi.』 

「Thăm nhà, hả. Là thăm nhà ai thế?」

Tôi dò hỏi thức thần. Khác với con Gorilla kia, ông già đó không đời nào bỏ công sức gửi thức thần đến chỉ vì thấy thú vị. Và nếu xét đến từ「thăm nhà」, thì mục đích đã quá rõ ràng.

「Tôi cũng đang cảnh giác, nhưng hiện tại thì chưa thấy điểm nào đáng ngờ cả.」

Tôi đánh giá động thái của cô nhóc Bạch Hồ như vậy.

Đối với ông già có tư tưởng「yêu quái tuyệt đối phải giết」này, thì dù đã mất đi phần lớn tà khí tàn ác, một con nhóc bán yêu vẫn không thể nào thoát khỏi đối tượng cảnh giác. Ngược lại, việc nó cư trú bên trong Kinh đô càng khiến sự cảnh giác trở nên nghiêm ngặt hơn. Chỉ cần có hành động đáng ngờ dù nhỏ nhất, ông ta có khi sẽ dùng đến vũ lực.

『Yêu quái vốn bần tiện và hèn hạ mà. Và nhận thức của chúng về sự vật cũng rất sâu xa. Việc diễn kịch mười năm, hai mươi năm để xóa bỏ sự cảnh giác của xung quanh là chuyện đơn giản. Huống chi là với kẻ đầu óc linh hoạt như loài hồ ly.』

Trên đường đi, tôi lướt qua một nữ hầu trong nhà nên im lặng cúi chào, nữ hầu có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng bỏ đi, khi khí tức biến mất, tôi tiếp tục cuộc trò chuyện.

「Ra vậy, điều đó tôi không thể phủ nhận. Cảm giác về thời gian của lũ quái vật khác với con người. Nhưng dù vậy liệu nó có thể hiện thái độ rụt rè đó không?」

Hồ ly đúng là xảo quyệt và đầu óc linh hoạt, nhưng đồng thời lòng tự trọng cũng rất cao. Việc diễn kịch kích thích sự bao bọc có lẽ là sở trường của chúng... nhưng thái độ trẻ con thái quá đó thì chắc chắn không phải là diễn. Huống hồ là kẻ đã coi thời thơ ấu của chính mình là nỗi nhục và vứt bỏ nó như Kori Shiraki, khó mà nghĩ ả sẽ diễn cái vai ẻo lả như vậy.

『Hô, cách nói chuyện tự tin gớm nhỉ. Bị lung lay vì ngoại hình nhỏ nhắn đó rồi sao? Dù có hình dáng đó nhưng về bản chất tuổi của nó gấp mười lần ngươi đấy, đừng có quên.』 

「Cái đó thì tôi đương nhiên biết rõ.」

Nếu nghĩ đến những việc ả làm trong game gốc. Tuy nhiên, ít nhất thì thái độ đó chắc chắn không phải là diễn. Ít nhất thì ý thức hiện tại hoàn toàn là một đứa trẻ. Vấn đề là sau này cơ...

『Ô kìa ô kìa? Ngoại tình thì tàn nhẫn quá nha. Hơn nữa lại là con hồ ly nhỏ xíu thế kia... Bất ngờ thật đấy. Chẳng phải cậu thích phụ nữ trưởng thành như onee-chan đây sao?』

Khi tôi đang vừa đi vừa suy nghĩ thì giọng nói vang lên qua thức thần không phải là của ông già… Mà khoan đã, này.

「...Ông già, đó là loại thuật thức thay đổi dây thanh quản à?」 

『Đừng nói chuyện như thể cầu mong ta không phải là người đang nói chuyện chứ? Đến ta cũng thấy buồn đấy biết không?』

Người phụ nữ... không, giọng nói của ả Oni trả lời với giọng điệu thản nhiên chẳng có vẻ gì là buồn bã cả.

「...Ông già. Ông đang ở đâu rồi?」 

『Đúng theo nghĩa đen là ngay trước mặt lão đây. Thái độ ngông cuồng đúng chất Oni. Có một thức thần đang làm trung gian cho cuộc hội thoại này ở bên phía này, nhưng vừa bị ả giật lấy rồi. Giờ lão đang dùng thức thần dự phòng.』

Giọng nói đó vang lên ở phía bên trái... Tôi hơi ngạc nhiên với thức thần xuất hiện ở tai trái mình nhưng không để lộ ra ngoài.

「Tại sao Oni lại ở đó?」 

『Biết sao được! Đến ta, à không chính vì là ta nên việc xâm nhập vào Kinh đô mới khó khăn chứ. Thế nên đành phải ngậm ngùi nhờ vả ở nhà của cụ già này thôi.』 

『Với đẳng cấp quái vật như thứ này thì ngay cả lưới kết giới đầu tiên cũng không qua mặt được đâu. Một bước đặt chân vào Kinh đô là ngay lập tức hàng chục tên trừ yêu sư sẽ kéo đến ngay.』

Nếu là Oni sống hơn ngàn năm, thì dù ngày xưa đã mất đi phần lớn sức mạnh, nhưng vẫn nguy hiểm hơn gấp vạn lần lũ Hung yêu vô danh tiểu tốt ngoài kia là điều không cần bàn cãi. Huống chi triều đình cực kỳ nhạy cảm với bất kỳ con quái vật nào định xâm nhập vào Kinh đô.

『Ta cũng không định thua đâu. Nhưng cũng đâu có ý định tiêu diệt Kinh đô. Ta sẽ không cố tình gây chuyện đâu.』

Ả nói với giọng điệu thư thả như vậy, nhưng tôi biết thực chất ả đang thực sự sợ hãi lực lượng chiến đấu của triều đình đồn trú tại Kinh đô. Phải thôi, ngàn năm trước gặp phải chuyện tồi tệ như thế thì ai mà muốn chiến đấu lại lần nữa chứ.

(Mà nói đúng hơn là lại bị giám sát à… Thấy nản quá đi mất.)

Hồi ở dinh thự Onizuki cũng chẳng biết bị nhìn lúc nào, cảm giác chẳng khác gì sống dở chết dở. Ai mà biết được vảy ngược của Oni nằm ở đâu chứ. Nghĩ rằng vào trong dinh thự công gia ở Kinh đô sẽ thoát... ai ngờ lại thành ra thế này.

「...Thế này thì thành trò cười rồi.」

Tôi lẩm bẩm nhỏ, rồi rảo bước nhanh và mở toang cánh cửa shoji của khu bếp đang hiện ra trước mắt.

Ngay lập tức trước mắt tôi là vài nữ hầu có lẽ đang nhìn qua khe cửa shoji như nhìn thú lạ và thì thầm to nhỏ gì đó. Khi tôi nhìn xuống ngay trước mặt, họ nín thở và ngước nhìn lên với vẻ mặt căng thẳng.

「...Thất lễ, tôi muốn pha trà cho Tiểu thư và khách. Sẽ phải xen vào công việc của các cô... nhưng đây là mệnh lệnh nên mong hãy lượng thứ.」

Ngay khi tôi vừa nhấc tay lên, họ co rúm người lại vì sợ hãi, nhưng khi hiểu ra đó chỉ là hành động đặt cái khay có mấy tách trà lên, họ nhìn tôi một lượt, hiểu lời tôi nói và đồng thời khẽ gật đầu lia lịa.

Tôi liếc nhìn những nữ hầu trẻ tuổi đang vừa để ý đến tôi vừa luống cuống chuẩn bị pha trà xanh, trong lòng chợt lo lắng không biết cuộc hội thoại vừa rồi có bị nghe thấy không.

(Có nên tập thuật nói tiếng bụng và cách nói chuyện định hướng dùng cho phản gián không nhỉ...?)

Bất chợt, trong khi bản thân cũng bắt đầu chuẩn bị pha trà cùng với các nữ hầu, tôi lơ đễnh suy nghĩ về những chuyện như thế...

-

Được một người hầu nữ rót cho tách trà sencha ấm nóng, và nhân tiện có lẽ cô ấy đã nghe chuyện về Shiro ở đâu đó, nên tôi còn nhận được một túi nhỏ đựng kẹo Konpeito để làm mồi cho cô bé... à không, là đồ ăn vặt.

(Không, mình là chân sai vặt à?)

Có vẻ như cô bé cáo đó mắc bệnh sợ người lạ, ngoại trừ Công chúa Gorilla ra thì chẳng chịu nói chuyện tử tế với ai ngoài tôi. Và dường như mấy cô hầu nữ khi thấy tôi nói chuyện với nhỏ vài lần đã định lợi dụng tôi để cho cô bé ăn. Mà, dù sao thì thế này cũng đỡ hơn là bị sợ hãi hay khinh miệt.

(Không, mà khoan, biết đâu thế này lại thuận lợi...?)

Thân phận hạ nhân không cho phép tôi có những hành động quá nổi bật, việc thu thập thông tin cũng rất khó khăn. Nếu sơ sảy, chỉ việc trò chuyện với những tạp vụ khác cũng có thể gây chú ý, dễ bị để ý theo hướng tiêu cực.

Nếu vậy, cô bé hồ ly kia theo một nghĩa nào đó chẳng phải là tấm bình phong hoàn hảo sao...?

Vừa suy tính những chuyện đó, tôi vừa bưng khay trà quay trở lại căn phòng. Trước tấm cửa trượt Shoji, tôi quỳ một gối xuống và thưa:

「Thưa Tiểu thư, thưa quý khách, tôi đã pha trà mang lên theo lời dặn ạ.」

「Vất vả rồi, vào đi.」

Đáp lại giọng nói đó, tôi vận dụng Ẩn Hành Thuật để nhẹ nhàng mở cửa.

「À đúng rồi, ta ra lệnh thêm cho ngươi đây......... Hãy vùng vẫy hết sức mình đi.」

Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, tôi nhìn thấy thứ gì đó lóe sáng ngay trước mắt. Trong một phần mười giây, cơ thể tôi phản xạ theo điều kiện, ném mạnh cái khay có đặt tách trà về phía trước. Tôi cường hóa lực chân bằng linh lực và lùi lại phía sau hết tốc lực.

Xoẹt, tôi cảm nhận được chấn động của một vết cắt nông cứa lên chiếc mặt nạ. Đây là...!

「...Hô, phản ứng được với đòn Iai vừa rồi sao. Ta định dừng lại ngay sát da thịt, nhưng xem ra đã lo bò trắng răng rồi. Nếu biết thế này thì ta chém nghiêm túc hơn chút nữa cũng chẳng sao.」

Tôi nhảy lùi lại nhẹ nhàng cũng phải ba trượng (khoảng 9 mét), đáp xuống sân vườn của dinh thự, căng thẳng nhìn về phía chủ nhân của giọng nói trước mặt. Ngay trước cánh cửa vừa mở, Akou Murasaki đang đứng đó với vẻ mặt đằng đằng sát khí, tay lăm lăm thanh trường đao. Dưới chân cô ta là chiếc khay bị chém làm đôi và hai tách trà rơi vỡ tan tành. Sâu trong phòng, con nhỏ Gorilla lông hồng đang chống khuỷu tay lên bệ tì tay với vẻ mặt thản nhiên như đang xem kịch, bên cạnh là Bạch Hồ đang run lẩy bẩy vì sợ hãi...

「...Thưa Akou-sama, chuyện này là sao đây ạ? Người là khách mà lại có hành động như vậy tại nơi đến thăm, thứ lỗi cho tôi mạo muội, nhưng tôi trộm nghĩ điều này có ảnh hưởng đến danh dự của gia tộc người đấy ạ?」

Thiếu nữ tóc đỏ tím tỏ vẻ phật ý trước phát ngôn của tôi. Giữ nguyên vẻ mặt đầy sát khí, cô ta ném thứ đang cầm ở tay kia về phía tôi. Nhận ra đó là cây trường thương dành cho Đội trưởng (đời thứ 3) mà tôi đã để lại và được cấp phát nửa tháng trước, tôi lập tức chụp lấy nó. Trong bầu không khí ngập tràn sát ý này, thần kinh tôi chưa đủ vững để tay không tấc sắt.

「Nếu là chuyện đó thì không cần lo. Ta đã xin phép chị họ rồi.」

「Dinh thự này là của gia tộc Aimi mà...」

「Yên tâm đi. Ta sẽ thu xếp ổn thỏa. Hoặc là nếu ngươi ngoan ngoãn đứng yên chịu chém thì cái vườn cũng không bị nát đâu, hiểu chứ?」

Đùa cái quái gì vậy, tôi thầm chửi rủa Công chúa Gorilla đang cười cợt thích thú trong lòng.

「Thưa chị họ, xin chị đừng lo, em sẽ không để xảy ra đổ máu đâu. Chỉ là một tên hạ nhân, em biết cách nương tay mà. Xin chị cứ ngồi đó thưởng lãm xem chênh lệch thực lực giữa chúng em lớn đến mức nào.」

Thiếu nữ cuồng chị họ tuyên bố với Onizuki Aoi bằng bộ mặt lạnh tanh. Tôi cũng bị cuốn theo và liếc nhìn biểu cảm của cô ta.

「Ara, thế à.」

Cô ta dường như cũng nhận ra ánh mắt của tôi dù qua lớp mặt nạ, nhưng chỉ trả lời một cách hờ hững như không quan tâm đến lời cô em họ. Và rồi...

「Fufu.」

Cô ta khẽ cười khúc khích đầy ẩn ý và nhìn chằm chằm về phía này.

.........Haha! Con nhỏ này, đang chơi đùa đây mà.........!!

(Nói là đúng chất Gorilla thì đúng thật đấy nhưng mà.........!!)

Nghĩ đến sự ngang ngược, lười biếng và tính khí thất thường của cô ta trong nguyên tác thì chẳng có gì lạ, nhưng chuyện này không cười nổi đâu. Con khốn này, cô khích tướng em họ mình đấy à...?

「.........Nếu là mệnh lệnh của chủ nhân thì không có lý do gì để làm trái. Vì thân phận hèn kém, bất tài, non nớt nên e rằng không thể khiến người hài lòng, mong người lượng thứ.」

Biết rằng không thể né tránh màn quấy rối này nữa, tôi đành quyết tâm. Đồng thời, tôi cũng chuẩn bị sẵn vài mánh lới để hạn chế thương tích ở mức thấp nhất có thể.

「.........!? Ngươi đang mỉa mai ta đấy hả!!?」

Khoảnh khắc tiếp theo, đúng như dự đoán, tiểu thư nhà Akou run run khóe miệng, mặt đỏ bừng và gào lên. Và rồi... cô ta biến mất ngay trước mắt.

「Ugh.........!?」

Tôi vung thương về hướng đòn đánh sẽ tới『dựa trên sự chuẩn bị trước』. Cùng lúc đó, tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai...!!

「Cái... quái gì...!?」

Tôi lập tức nhận ra cú va chạm quá nặng nề này là thứ mà cây thương rẻ tiền không thể chịu đựng nổi, ngay cả khi đã truyền linh lực vào để gia tăng độ bền. Vì vậy, tôi ngay lập tức nghiêng mũi thương để làm lệch hướng xung lực...!!

Đòn kiếm bị chệch hướng tạo ra một luồng sóng xung kích dữ dội ập vào khu vườn phía sau. Ngay sau đó là tiếng nổ ầm vang, bụi đất mù mịt, cành lá cây cối trong vườn bị thổi bay múa lượn giữa không trung. Này, vừa rồi là nương tay thật đấy à!?

「Cái gì...!?」

Ngược lại, thiếu nữ kia mở to mắt như thể bị sốc vì tôi có thể làm chệch hướng đòn vừa rồi. Không, thật ra cái vừa rồi là tôi ăn gian đấy... ơ kìa!?

「Khoan đã... chờ chút...!?」

Nhát thứ hai, nhát thứ ba từ thanh yêu đao ập đến ở cự ly sát sạt. Tôi né đòn đầu tiên, dùng cán thương gạt đi quỹ đạo của đòn thứ hai. Nhưng đòn thứ ba ập tới như thể đã dự tính trước điều đó...!!

「Ai mà chơi cho nổi chứ!!」

Tôi lập tức tung cước quét chân hòng phá vỡ thăng bằng đôi chân mảnh khảnh của đối phương. Và nhắm vào khoảnh khắc sơ hở nhỏ nhoi đó, tôi... lùi lại để giữ khoảng cách. Ngay tức thì, tại chỗ tôi vừa đứng, vết chém của đòn thứ tư mà mắt thường không thể nhìn thấy hằn sâu xuống đất...!!

「Vừa rồi ngươi nhận ra sao...!!」

Tình huống rơi vào trạng thái tạm ngừng khi khoảng cách được thiết lập... Thiếu nữ trước mặt, Akou Murasaki, nhìn tôi với vẻ cực kỳ khó chịu. Hoặc có thể là oán hận. Không, cái vừa rồi cũng chỉ là tôi nhìn bài thôi... mà nói ra chắc cô ta cũng chẳng tin đâu nhỉ.

「Người có thể... nương tay được không ạ?」

Sau khi liếc nhìn khu vườn nhà người ta bị tàn phá chỉ trong vài chục giây, tôi hỏi trong khi mồ hôi tuôn ra như tắm sau màn giao tranh vừa rồi.

「Ta đang nương tay đấy chứ. Nếu định giết ngươi thì ta đã tung ra tám nhát chém rồi.」

Thiếu nữ trước mặt tuyên bố một cách thản nhiên, không hề đổ một giọt mồ hôi. Và lời đó không phải là nói dối. Thực tế nếu cô ta nghiêm túc, trong màn giằng co vừa rồi cô ta đã có thể nện cho tôi mười nhát rồi.

「Tiểu thư...」

「Cố gắng lên nhé. Ta đã để mắt đến ngươi rồi, nên sẽ cổ vũ cho ngươi một chút vậy.」

Cố lên nhé~, Công chúa Gorilla phẩy quạt và gửi lời cổ vũ chẳng chút nhiệt tình nào. Ờ, biết thừa.

「...Haha, phải làm thôi. Kiểu này thì.」

Chà chà, làm sao để thua cho đẹp đây nhỉ...? Trong tình cảnh vô lý không có lấy một cơ may chiến thắng, mà thắng cũng chẳng được tích sự gì này, tôi vừa suy tính xem làm thế nào để đưa mọi chuyện về một kết cục thua cuộc êm đẹp nhất, vừa thủ thế lại cây thương...