Tạm thời đuổi ba nàng ngốc ra khỏi phòng, tôi dùng khăn đã chuẩn bị sẵn lau sạch mồ hôi, rồi khoác áo bệnh nhân lên nửa thân trên, sau đó mới mời họ vào lại phòng.
Tôi lau sơ tấm thảm yoga bị ướt mồ hôi, lật mặt sau khô ráo lên, rồi bắt ba nàng ngốc quỳ seiza lên đó. Giờ là lúc răn đe.
Cô lớp trưởng Iwashimizu cũng phải chịu trách nhiệm. Chính xác thì là thiếu sót trong giám sát.
Maruyama và Fujioka nhìn chằm chằm vào ngực tôi như thể xuyên qua lớp áo bệnh nhân. Khi đặt mình vào tình huống này khiến tôi nhận ra ánh mắt đầy dục vọng rất dễ nhận biết.
Trong thế giới đảo ngược sự trong trắng, việc ngực nam > ngực nữ đã trở thành một giá trị quan hiển nhiên, nên việc tôi khoác áo bệnh nhân mà không mặc áo lót bên trong cũng giống như việc con gái ở thế giới cũ không mặc áo ngực vậy.
Nhân tiện thì, tôi nhận ra Iwashimizu cũng đang lén lút liếc nhìn. Cô nàng này là kiểu người dâm ngầm à... Tôi từng nghe nói ở thế giới cũ, con gái rất nhạy cảm với ánh mắt của con trai, và quả thật, ánh mắt pha lẫn dục vọng rất khó chịu.
"Các cậu biết tại sao mình lại bắt quỳ seiza không?... Fujioka, đưa điện thoại đây. Sẵn tiện mở khóa luôn."
Khi tôi chìa tay ra, Fujioka miễn cưỡng đưa điện thoại.
"Thôi nào, có sao đâu... Là lỗi của Kyocchi khi cởi trần khoe ngực ở nơi công cộng như phòng bệnh chứ. Tớ chỉ vô tình chụp ảnh phòng bệnh thôi, rồi có một đứa con trai lọt vào khung hình thôi mà."
Cô ấy nói những lời của một kẻ quay lén vô lại mà không hề tỏ ra hối lỗi. Tôi chắc chắn thế giới này cũng phải có khái niệm về quyền sở hữu cơ thể chứ.
Nhân tiện, tôi tự hỏi từ khi nào tôi và Fujioka lại thân thiết đến mức cô ấy gọi tôi là 'Kyocchi'? Có lẽ Tatara Kyousuke trước khi bị hoán đổi đã thân với cổ, nhưng cũng có thể cô chỉ là người có thói quen rút ngắn khoảng cách một cách quá đáng mà thôi.
Tôi nhận lấy điện thoại, thao tác vài cái rồi mở thư mục ảnh.
Ôi trời! Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô đã chụp được gần một trăm tấm ảnh bán khỏa thân của tôi. Những bức ảnh cận cảnh đầu ngực, đôi môi, hay mồ hôi chảy ròng ròng từ cằm xuống cổ... Dù là ảnh của chính mình, tôi thấy cực kỳ xấu hổ khi nhận ra mình đang bị xem như một tư liệu tình dục.
“Tớ sẽ xóa hết đống này.”
Mặc kệ cô gào thét ầm ĩ, tôi vẫn không chút nhân nhượng chọn và xóa sạch những bức ảnh có mặt tôi. Phía trước ảnh của tôi còn có hàng tá ảnh gợi cảm chụp lén các chàng trai khác, nhưng đó không phải là phạm vi quản lý của tôi nên tôi quyết định không động vào. Mặc dù, có lẽ vì hòa bình thế giới, tôi nên khôi phục cài đặt gốc chiếc điện thoại này thì hơn.
Con gái ở thế giới này... biến thái quá mức rồi!
