Dù sao đi nữa, việc tôi ‘ra’ khi chỉ được lau bằng khăn tắm do tai nạn là sự thật, thế nên mỗi khi gặp tôi, chị Asaka đều ngượng ngùng và đỏ mặt một cách kỳ lạ. Còn tôi thì cũng khá ngại và ý thức về chị ấy nhiều hơn mức cần thiết.
Tôi cảm thấy hơi lạ khi phải tự bào chữa với ai đó rằng đó chỉ là tai nạn chứ không phải là cố tình. Dù sao thì việc tích tụ lâu ngày cũng là lẽ tự nhiên, là một hiện tượng sinh lý thôi.
Sau đó, tôi đã cố gắng tự xử, và cũng từ đó tôi dùng điện thoại tìm hiểu về tình hình các loại sách nhạy cảm ở thế giới này. Nhân tiện, tôi đã cực kỳ vất vả để tìm được nơi 'giải quyết' trong bệnh viện.
Việc nữ sinh cao trung có thể thoải mái thủ dâm bất cứ đâu chỉ có trong manga nhạy cảm ở thế giới cũ mà thôi. Tương tự như vậy, nam sinh cao trung ở thế giới đảo ngược sự trong trắng cũng gặp khó khăn.
Thôi không nói chuyện ngoài lề nữa.
Bây giờ, tôi và chị Asaka đang ở riêng trong phòng bệnh. Cảm giác hơi ngượng ngùng.
"Cậu sắp xuất viện rồi nhỉ. Khi mà Kyousuke-kun đi, chị sẽ thấy buồn lắm đó nha."
Chị Asaka nói với tôi. Với riêng chị ấy, tôi nghĩ chị ấy có một chút dục vọng nhưng trên hết, chị ấy là một người nghiêm túc, dịu dàng, và tôi cảm thấy an tâm vì biết chị ấy nói ra điều đó từ tận tấm lòng.
Tuy việc nói những chuyện phiếm với các cô gái trong lớp đến thăm cũng vui, nhưng khi được một người phụ nữ trưởng thành, chân thành đối xử dịu dàng như thế này, là đàn ông thì tôi không thể không yêu mến được.
...Và khi nghĩ đến đây, tôi chợt nhận ra cảm xúc này có lẽ đang đồng điệu với cảm xúc của những nữ sinh cao trung ở thế giới cũ, những người ngưỡng mộ một anh trai lớn mặc đồng phục, dịu dàng và đáng tin cậy.
Chị Asaka là người ngây thơ nên chắc chắn không hề cố ý làm thế đâu, nhưng khi nghĩ rằng chị ấy có lẽ đang xem tôi là một cậu trai hư hỏng, tôi không thể ngừng đỏ mặt dù chuyện đã qua lâu rồi.
Thấy tôi đỏ mặt, cử chỉ của chị Asaka càng trở nên kỳ quặc hơn. Tôi có cảm giác ánh mắt chị ấy đang lén lút nhìn xuống phần nửa dưới cơ thể tôi.
Tình hình không ổn rồi, tôi nghĩ phải đếm số nguyên tố để phân tán sự chú ý và máu khỏi nửa dưới cơ thể, nhưng khi đếm 2, 3, 5, 7, 11... thì chỉ trong chớp mắt, đầu óc tôi đã biến thành màu hồng và sắp sửa ‘bùng nổ’.
"Cậu ổn chứ? Kyousuke-kun ♡"
Chị Asaka liếm môi một cách đầy quyến rũ. Ahaha... Chắc là môi chị ấy bị khô thôi nhỉ?
"Thật sự không có gì muốn chị làm giúp gì sao?"
Chị Asaka tiến lại gần thêm một bước. C-Chết rồi. Hết cơ hội chạy rồi sao?
"Maru đến chơi đêyyyy~"
Rầm rầm rầm~
Cô nàng ngốc đó, không gõ cửa như thường lệ, đã mở tung cửa phòng bệnh, và sự trong trắng của tôi được an toàn.
