Tìm đuôi!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6663

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 07: Vị Khách Không Mời Từ Đại Lục - Chương 4

[Đồ ký chủ ngốc nghếch.]

「Anh đã xin lỗi không biết bao nhiêu lần rồi mà!」

Tiếng hét kìm nén bấy lâu, không thể chịu đựng thêm được nữa, bật ra.

[Là người mắc lỗi mà lại giận ngược lại à?]

Nhưng Heupyo không hề có ý dịu đi mà liên tục dùng lời lẽ mỉa mai, châm chọc.

「Cậu quá đáng rồi! Tôi đã xin lỗi biết bao nhiêu lần rồi! Vậy mà cậu vẫn cứ bới móc thì tôi không tức giận mới là lạ!」

[Mấy cái lỗi ngớ ngẩn mà ký chủ đã mắc phải sẽ không biến mất chỉ vì giận đâu.]

「Nhưng trong tình cảnh hỗn loạn như vậy thì làm gì có đủ thời gian để lo cho đứa bé?! Hơn nữa, cậu cũng quên mất mà!」

[……]

Trước lời phản công này, Heupyo cũng im lặng. Youngmin đã quên mất Heupyo khi định bắt Heupyo về làm thức ăn, còn Heupyo cũng đã lơ đễnh một chuyện khác, đó là quên mất đứa chó sói địa ngục con Blue mà bỏ chạy.

Sau khi chạy một hồi và lấy lại hơi, Youngmin nghĩ đến việc tìm Dasom, nhưng phải một lúc sau mới nhớ ra Blue. Nếu không có Blue, không thể tìm thấy Dasom, vì vậy Youngmin, kẻ vốn đã chạy thẳng một mạch không ngừng nghỉ, lúc này lại phải quay lại con đường vừa đi qua.

Tuy theo lời Heupyo mà quay về hướng xe buýt, nhưng họ chỉ có thể đi bộ. Ở cánh đồng yêu quái trước đó, Heupyo đã phá nát cả vỉa hè và đất ruộng, và giờ lại có một yêu quái khác đột ngột xuất hiện bên đường. Hơn nữa, đây là nơi ít người qua lại nên hai bên đường toàn ruộng hoặc hoang phế, vậy nên không biết liệu yêu quái có lại xuất hiện nữa không.

Chỉ còn một tia hy vọng mỏng manh, đó là nữ pháp sư trừ tà tên Xiao Yan, người đã "hủy diệt" yêu quái đó.

[Nhưng khả năng bỏ lỡ lớn hơn.]

「Đúng vậy. Cô ta bị ma khí của Wolhwa chi phối nên chắc là sau khi tôi biến mất, cô ta đã đuổi theo tôi để chạy trốn rồi.」

Việc quay lại con đường cũ cũng giống như đi một vòng tròn, nên nếu may mắn, có thể sẽ gặp lại Xiao Yan, người đang truy đuổi yêu quái, thay vì yêu quái.

[Không biết là tốt hay xấu, nhưng nếu đặt cược thì khả năng tốt lớn hơn.]

「Ưm……」

Phán đoán lạnh lùng của Heupyo không hề sai. Xiao Yan ngay từ đầu đã là một pháp sư trừ tà thù địch với Dasom. Hơn nữa, ngay từ lần gặp đầu tiên đã tỏ rõ thái độ thù địch, vậy nên dù có nghĩ theo hướng tích cực nhất thì cô ta cũng không thể có thiện cảm với mình. An ủi duy nhất là cô ta sẽ không đặt mạng sống của mình vào nguy hiểm như yêu quái.

Trong khi Youngmin vừa cảnh giác xung quanh vừa bước đi, anh nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, không phải phía trước. Đương nhiên, không phải tiếng bước chân từ phía Heupyo.

[Có người đang tới từ phía sau ký chủ.]

「Hả?」

Nếu là từ phía sau, thì không phải yêu quái hay Xiao Yan. Hơn nữa, con yêu quái lúc nãy đã phát ra tiếng động khi lao đến, vậy nên không có lý do gì để nó xuất hiện một cách lặng lẽ. Vậy thì có lẽ đó là một người xa lạ.

[Vẫn chưa có ai nghe thấy, nhưng ký chủ và chủ nhân vẫn chưa hoàn toàn xa lạ với người đó.]

Heupyo ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ của Youngmin.

「Cái gì?」

[Chính xác thì không phải người quen, nhưng chút nữa ký chủ cũng sẽ nghe thấy.]

Heupyo nói xong, ngay lập tức Youngmin cũng nghe thấy một tiếng gọi nhỏ, tuy nhỏ nhưng khá quen thuộc... Tiếng hét "Oppa!" từ xa vang vọng.

「A! Là Harim!」

[Đúng vậy. Khả năng cao là mẹ đã nhờ.]

Nghe tiếng thở dốc trộn lẫn trong giọng nói của Harim, Heupyo thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ Harim đã mang một trong những chó sói địa ngục con từ bệnh viện đến để tìm Youngmin. Nếu vậy, Youngmin có thể đi tìm Dasom mà không cần phải cố ý quay lại nơi nguy hiểm, và cũng có thêm phương tiện để chống lại yêu quái. Tất nhiên, Harim không mạnh bằng các chiến binh cấp cao, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì, vì nếu có chuyện, cô bé có thể ôm Youngmin mà chạy trốn.

Heupyo lấy làm lạ rằng Wolhwa thường sẽ là người đầu tiên xắn tay áo lao tới trong những trường hợp như thế này, nhưng lần này lại cử Harim, người mà cô bé không thích, đi thay.

Heupyo giải thích vấn đề đó với Youngmin và dặn anh hỏi Harim lý do khi gặp cô bé.

「Ừ. Được rồi. ……Không, đợi chút, sao mình không gọi điện hỏi Wolhwa nhỉ?」

[Khá nhanh trí so với một ký chủ.]

「Khen thì khen hẳn hoi đi chứ!」

[Ta đang khen mà.]

「Xì.」

Youngmin, kẻ vừa tắt điện thoại cũ vừa mở điện thoại mới, thầm nghĩ điều khác. Trên màn hình hiện thị hơn 10 cuộc gọi nhỡ. Người gọi không chỉ có Wolhwa mà cả Harim, người đang chạy tới, cũng gọi cho anh.

「Lần trước tôi làm rơi cái điện thoại này nên chắc là chế độ rung bị hỏng rồi.」

Nghĩ thầm mình không cố ý, Youngmin cảm thấy có lỗi với cả hai, rồi gọi cho Wolhwa. Vừa nghe tín hiệu chờ, Youngmin cũng tăng tốc bước chân. Giờ thì Harim đang chạy tới đã hiện rõ trong tầm mắt Youngmin.

Vì thế Youngmin và Heupyo chợt buông lỏng cảnh giác. Chính vì thế mà họ không nhận ra mối đe dọa đang tới gần ngay cạnh mình.

─Grừừ!

Vỉa hè nổ tung, gạch đá bay vèo vèo lên không trung. Kèm theo tiếng gầm gừ quái dị, con yêu quái ghê tởm lúc nãy đã chui lên từ dưới đất.

「Cái… cái… gì thế này……」

Youngmin, đang nhìn con yêu quái vụt lên như thể có lớp giáp xương bao bọc thân, thì trong não anh như có tín hiệu chỉ huy, nhưng toàn thân chợt đông cứng lại. Trước khi có thể cử động lại, con yêu quái đã dang rộng hai tay lao về phía Youngmin.

「Heu… Heupyo! Heupyo ơi!」

[Thiếu yêu khí!]

Youngmin thủ thế phòng thủ và gọi Heupyo, nhưng chỉ nghe thấy tiếng kêu chói tai của Heupyo. Mặc dù Heupyo đã nạp lại yêu khí sau khi dùng đòn cuối cùng trước đó, nhưng chỉ đủ dùng cho một cú đấm của trẻ con. Youngmin, mất đi phương tiện chống cự, dễ dàng bị yêu quái tóm lấy hai cánh tay.

「Khụ!」

Trước sức mạnh kinh hoàng của bàn tay thô kệch và gân guốc, anh không thể nhịn được mà rên lên. Sức mạnh như thể muốn bẻ gãy xương anh. Nỗi sợ hãi cái chết bao trùm toàn thân. Anh thấy khuôn mặt của con yêu quái tiến lại gần, lúc nãy do hỗn loạn mà anh không kịp nhìn kỹ. Khuôn mặt của nó trông giống như một người đàn ông, nhưng thịt da đã thối rữa, trơ ra những cục xương gồ ghề trông thật ghê tởm. Nếu chạm vào lớp da khô mục đó, nó sẽ vụn vỡ ngay lập tức và để lộ xương gò má.

Con yêu quái gầm gừ nhìn Youngmin, rồi há to miệng. Trong hàm răng vàng ốm tối đen như mực, một chiếc răng nanh dài như của quái vật phát ra ánh sáng trắng nhợt nhạt.

‘Nó, nó định cắn sao? Chẳng lẽ là một ma cà rồng như Esser-ssi?’

[Không. Khí chất khác với ma cà rồng. Dù sao thì chuyện lớn đã xảy ra, dù có thay đổi gì đi chăng nữa….]

‘Làm, làm sao bây giờ? Không có cách nào sao?’

[Một khi yêu khí đã cạn thì hết cách. Nhưng may mắn là……]

「Mày đang làm cái quái gì với anh trai tao vậy hả?!」

Kèm theo tiếng hét đầy giận dữ, một cú đá nhanh như chớp giáng xuống thái dương con yêu quái.

[Lúc này ký chủ đang rất nguy hiểm……nhưng đây không phải lúc để nhìn cái đó. Ký chủ ơi……]

‘Ơ? Hả?’

[Trong khoảnh khắc này, tại sao ký chủ lại nghĩ đến màu sắc của quần lót của cô bé?! Ký chủ đúng là cái quái gì vậy?!]

‘Tô, tôi không cố ý nhìn đâu!!’

Khi Harim tung cú đá, chiếc váy bay phần phật, và trước mắt Youngmin, chiếc quần lót lụa màu đen của cô bé đã lộ ra.

Thông thường, một cú đá của cô gái bình thường sẽ không làm con yêu quái này nhúc nhích, nhưng Harim là một Succubus, một yêu quái, dù không thể sánh bằng Wolhwa hay Esser. Đương nhiên, trước cú đá mạnh mẽ gấp mấy lần đó, con yêu quái đã lảo đảo lùi lại, buông tay Youngmin ra.

Harim, người vừa tung cú đá giữa Youngmin và con yêu quái, nhẹ nhàng tiếp đất.

「Oppa không bị thương chỗ nào chứ?」

「Ờ, ừ. Không, không sao. Cảm ơn em đã giúp.」

Trên khóe miệng Harim nở một nụ cười tinh quái khi xác nhận Youngmin không bị thương.

「Thế nào? Cảm giác ra sao? Tất nhiên, màu đen rất hợp với em đúng không?」

「Hả? Ư… à, không phải. Không có, không có!」

Youngmin, suýt nữa mắc bẫy câu hỏi gài bẫy, giật mình lắc đầu nguầy nguậy.

「Ấy. Oppa không cần giấu đâu. Em cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Oppa mà.」

Đó không phải là lời nói dối. Harim, thuộc tộc mộng ma, có thể nghe được lời nói của Heupyo mà những người khác không thể, vì vậy cô bé biết rằng Youngmin đã nhìn thấy phía dưới chiếc váy bay phần phật của mình. Youngmin có chút xấu hổ, nhưng lại vui hơn vì sự thật rằng Harim đã coi anh là một người phụ nữ một cách chắc chắn. Với niềm vui đó, Harim đã vô tình có một hành động táo bạo hơn.

「Đã~ thấy~ rồi~ nhé?」

Cô bé nhấc nửa chiếc váy lên và tạo dáng để lộ quần lót. Youngmin vội vàng quay đi và lắc đầu.

「Không, không phải! Anh không nhìn! Thật mà!」

「Chậc. Dù Oppa có nhìn em cũng không sao. Chẳng lẽ Oppa không thích màu đen sao? À, có lẽ màu đen quá tối nên khó nhìn chăng. Oppa, Oppa thích màu gì ạ?」

[Thà mặc áo màu dạ quang còn hơn?! Đây là lúc để tranh luận về màu quần lót yêu thích của ký chủ sao?!]

「Đúng, đúng thế! Heupyo nói đúng! Cút ngay! Cút đi!」

[Ký chủ lại đang nghĩ đến màu hồng sao?!]

「Không! Tôi không hề nghĩ đến điều đó……」

Dù chỉ trong khoảnh khắc, Youngmin thực sự đã nghĩ đến màu hồng khi Harim hỏi, và vì anh không thể nói dối Heupyo nên Youngmin đành im lặng.

「Hì hì~ Thế à. Vậy thì từ ngày mai em sẽ mặc đồ màu hồng nhé~. Em mong Oppa hãy chờ đợi điều đó đó.」

「Cái, cái gì?! Đợi cái gì?!」

[Hơn nữa, con Succubus đó chưa bị đánh bại đâu! Cứ chạy hay đánh trả thì mau quyết định đi!]

Đúng như lời Heupyo, con yêu quái chỉ loạng choạng một chút như thể bị trúng đòn nhẹ. Ngay sau đó, nó lấy lại thăng bằng và gầm gừ đe dọa Harim.

「Ôi! Thằng khốn này là cái gì vậy? Tôi đã đá nó mà không để ý, giờ nhìn kỹ thì hóa ra là một thằng ăn mày rách rưới trông như người vô gia cư hả?」

「Đây là yêu quái mà em cũng không biết sao?」

「Tôi sống trong thế giới mộng mị, là yêu quái tình nhân, nên cơ hội nhìn thấy những yêu quái khác gần như không có. Gần đây tôi mới ra sống ở thế giới loài người, và ngoài yêu quái liên quan đến một đứa con gái trơ tráo ra thì đây là yêu quái đầu tiên tôi thấy.」

「À, ra vậy.」

Mặc dù Heupyo và Youngmin rất muốn mắng cô bé vì đã gọi Wolhwa là đứa con gái trơ tráo, nhưng cả hai đã nín nhịn vì nghĩ đến thứ tự công việc.

Trong lúc đó, con yêu quái từ từ lượn quanh Youngmin và Harim. Harim không rời mắt khỏi yêu quái và vừa nói chuyện với Youngmin, vừa từ từ xoay quanh Youngmin theo yêu quái.

「Grừừừừừừừừừừừừừừừừừừừừừừ!!」

Con yêu quái dường như nhận ra rằng việc lao vào Youngmin sẽ khó nếu không tách Harim ra, nên nó lập tức lao về phía Harim.

「Đi đâu?!」

Harim lại nâng chân lên, rồi dùng gót chân đá vào đầu con yêu quái đang lao tới. Rồi cô bé lùi nhẹ, đổi vị trí chân, xoay người nửa vòng và tung một cú đá xoay.

「Haap! Tháp!」

Dù là Taekwondo mà Harim mới học gần đây nên động tác còn vụng về, nhưng thể lực cơ bản của cô bé không phải là của một thiếu nữ bình thường. Hơn nữa, ngay trước khi cú đá của Harim trúng đích, con yêu quái đã gia cố sức mạnh của đuôi để biến cơ thể mình thành sắt. Cú đá của Harim lúc này có sức mạnh đáng nể.

「Hì hì! Thế nào? Dù có thế nào đi nữa thì đây cũng là cú đá từng dễ dàng phá vỡ hai mươi tấm gỗ đấy! Chắc là cay lắm đây!」

Harim nói một cách tự tin. Nhưng vẻ mặt tự tin đó nhanh chóng chuyển sang vẻ bàng hoàng.

「Ơ, ơ kìa?」

Con yêu quái nhìn Harim mà không hề bị ảnh hưởng gì. Cô bé tưởng mình đã đánh trúng khiến cổ nó xoay và thân nó nghiêng ngả, nhưng hóa ra không có tác dụng gì cả.

Con yêu quái nhảy chồm lên Harim như thể nó không hề biết đến khái niệm đau đớn.

「Đừng lại đây!」

Cú đá trước được tung ra cùng tiếng hét (?) giống như tiếng kêu thảm thiết. Cú đá đó ghim thẳng vào bụng con yêu quái đang lao tới, khiến nó ngã ngửa ra sau.

「Grừừừừ!」

Nhưng con yêu quái lại bật dậy như một con lật đật, như thể không hề bị thương.

「Kéét! Cái gì thế này?! Rốt cuộc nó là cái gì vậy?!」

Trước cảnh con lật đật ngã xuống rồi bật dậy, Harim cảm thấy một nỗi sợ hãi và ghê tởm sinh lý dâng trào. Vẻ điềm tĩnh ban đầu của Harim giờ đã biến mất hoàn toàn.

「Anh cũng không biết! Giờ thì chạy thôi!」

Youngmin nắm tay Harim đang lùi lại và bỏ chạy. Harim cũng không nói thêm lời nào mà vâng lời chạy theo. Chú chó sói địa ngục con Green, đang sủa vang từ xa, cũng vội vã chạy theo và nhảy cùng họ.

「Grừừừừừừừừừừừừừừừừừừừừừừừừừừừừ!」

Con yêu quái gầm lên một tiếng lớn đến mức người ta tự hỏi không biết nó có cơ quan nào để tạo ra âm thanh lớn như vậy trong cái thân hình gầy gò đó, rồi đuổi theo Youngmin và Harim.

「Harim! Em bay được không?」

「Dạ!」

「Vậy thì bay lên rồi chạy trốn đi!」

Youngmin ôm Green đang chạy cạnh mình, rồi dang rộng đôi cánh đã giấu trong chiếc áo khoác của Harim và bay lên.

Youngmin ôm Harim, tốc độ bay của anh chậm hơn bình thường.

「Grừừừừừ!」

Con yêu quái nhảy lên cao gấp ba lần chiều cao của nó như thể không muốn để họ chạy thoát.

「Aaaaaaa!」

「Kyaaaaat!」

Youngmin và Harim vô thức ôm chặt lấy nhau, và Harim gào lên một tiếng lớn bằng tất cả sức lực. Có lẽ nhờ thế, hay do cú nhảy của yêu quái chưa đủ cao, con yêu quái chỉ còn cách họ 10 cm, rồi rơi xuống đất, túm lấy không khí bằng những cái vuốt hung tợn.

Youngmin chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm vì yêu quái không phải là loại biết bay.

「Cái, cái quái gì thế này?」

「Anh có biết đâu?」

Youngmin và Harim nhìn con yêu quái vẫn đang cố gắng nhảy lên, gầm gừ, với vẻ mặt mệt mỏi. Con yêu quái vẫn đang gào thét và liên tục nhảy lên cao, nhưng không thể bắt được Harim, người đã bay lên một độ cao đáng kể.

「Nó giống như một con zombie trong game vậy.」

「Zombie?」

Vẻ mặt hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn. Nỗi điên cuồng chỉ lao vào con mồi cố định. Nghe lời Harim nói, Youngmin thấy con yêu quái này quả thực rất giống zombie. Mặc dù anh không chắc zombie có thực sự tồn tại hay không, và thành thật mà nói thì anh sẽ lắc đầu khi tự hỏi, nhưng sống chung với cáo chín đuôi, dokkaebi, trinh nữ ma và ma cà rồng làm hàng xóm, Youngmin nghĩ rằng mình sẽ không ngạc nhiên dù có nghe nói zombie thực sự tồn tại đi chăng nữa.

「Tạm gác lại chuyện thân phận của nó là gì, giờ thì hãy thoát khỏi đây trước đã. Chúng ta phải tìm Dasom trước. Và liên lạc với Wolhwa… A.」

Youngmin lục lọi túi quần sau, rồi xanh mặt.

[Haiz. Lại bất cẩn? Lại quên sao?]

「Đừng có bảo tôi bất cẩn! Tôi bị tấn công khi đang gọi điện mà! Biết làm sao được! Không thể tránh khỏi!」

Youngmin giải thích tình hình cho Harim, rồi bảo cô bé cho mượn điện thoại. Harim lắc đầu.

「Giờ có gọi điện cũng không ai bắt máy đâu.」

「Hả? Tại sao?」

Chỉ là Harim ghen tuông vì Youngmin gọi điện cho Wolhwa nên mới nói vậy ư? Youngmin đã nghĩ thế, nhưng Harim lại đưa ra một lời giải thích bất ngờ khiến Youngmin và Heupyo giật mình.

「Wolhwa đang đánh nhau với một pháp sư trừ tà hay gì đó.」

「Phá, pháp sư trừ tà?!」

Chỉ cần nghe vậy, Youngmin và Heupyo chợt nhớ đến cô pháp sư trừ tà tên Xiao Yan. Tại sao cô ta lại đánh nhau với Wolhwa? Nhưng xét đến lòng thù hận của Xiao Yan đối với yêu quái, thì việc hai người đánh nhau cũng không có gì lạ. Chỉ là việc họ gặp nhau như thế nào lại khiến anh băn khoăn.

「Chết tiệt. Tại sao vào lúc này mọi chuyện lại rối tung lên như một xâu xúc xích thế này?」

[Ta biết sao được? Hơn nữa, ký chủ định làm gì? Định giúp mẹ sao? Hay cứ thế đi tìm Dasom? Là bên nào?]

Trước lời thúc giục của Heupyo, Youngmin trầm ngâm một chút. Nhưng anh đã nhanh chóng đưa ra quyết định.

「Phải tìm Dasom trước đã.」

[Hừm. Dasom hơn mẹ à. Khác biệt tình cảm sao? Mẹ mà nghe được chắc thất vọng lắm.]

Trước giọng điệu có phần mỉa mai, Youngmin giật mình đến mức muốn nhảy dựng lên và xua tay.

「Đồ, đồ ngốc! Không phải vậy đâu! Không phải là Wolhwa không xứng đáng, mà là tôi tin Wolhwa sẽ không thua trước kẻ đó, nên tôi mới ưu tiên Dasom được!」

[Hừm.]

「Thật mà! Sao cậu không tin lời tôi chứ?」

Heupyo không trả lời nữa. Youngmin cứ tưởng mình đã qua mặt được Heupyo, nhưng vì Heupyo và Youngmin có liên kết tinh thần nên Youngmin không thể nói dối Heupyo. Chính vì vậy, Heupyo không thể không biết rằng Youngmin rất lo lắng cho Wolhwa, nhưng vì tin tưởng Wolhwa nên anh mới ưu tiên Dasom.

Heupyo cố tình nói những lời mỉa mai để trêu chọc Youngmin, vì Heupyo có thể nhận ra sự khó chịu không rõ lý do trong lòng Youngmin khi thấy anh tin tưởng Wolhwa đến mức đó.

Trong khi đó, Wolhwa, người Youngmin tin tưởng...

「Mình đã mắc sai lầm rồi.」

Giữa con đường hoàn toàn chìm trong bóng tối, cô bé buông thõng vai và đứng yên. Dưới chân Wolhwa, một trong những chú chó sói địa ngục con, Red, đang vẫy đuôi.

「Ưm, ừm… Lại, lại làm phiền Red một lần nữa nhé, Red à? Red có thể lần theo mùi của Dasom… được không?」

「Gâu!」

Red trả lời dứt khoát rồi bật dậy và chạy. Nhưng nó chỉ xoay tròn tại chỗ mà không tiến thêm một bước nào. Mặc dù nó không thể làm gì được, nhưng Red vẫn rất cố gắng. Nó chạy như điên như thể không nhận ra rằng mình đang quay vòng tại chỗ.

「Ôi, mình đã nhầm rồi. Cứ nghĩ nó là con chó sung sức nhất nên mang theo, ai dè lại là con tệ nhất.」

Youngmin thì không liên lạc được, còn chó sói địa ngục con mà cô bé tin tưởng mang theo cũng không giúp ích gì được.

Bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Wolhwa chỉ có thể cầu mong Youngmin an toàn và cứ thế tìm kiếm trong vô vọng.

***

Sau khi thoát khỏi con yêu quái một cách khó khăn, Youngmin và Harim, theo sự hướng dẫn của chú chó sói địa ngục con Green, đã đến một công trường xây dựng chung cư đang hoạt động.

「Có ở đó không?」

「Gâu!」

Trước câu hỏi của Youngmin, chú chó sói địa ngục con Green tự tin sủa vang.

「Suỵt! Anh biết rồi nên giữ yên lặng nào!」

Youngmin nhìn quanh và hạ giọng. Green rên rỉ khẽ và cúi đầu xuống như thể hỏi ‘Mình đã làm gì sai ạ?’. Youngmin phì cười trước hành động đó.

「Anh lỡ lên giọng vì không muốn mọi người nghe thấy. Anh không giận đâu.」

Youngmin vừa xoa đầu nó để an ủi, vừa nói thêm rằng nó đã vất vả rồi, và nhìn quanh. Vẫn chưa phải là đêm khuya nên vẫn còn một vài công nhân đang làm việc.

「Làm sao bây giờ? Mình có nên nói thật và xin họ thông cảm không?」

[Định nói rằng ‘Dokkaebi của nhà chúng tôi đã chạy trốn đến đây, có thể cho chúng tôi tìm kiếm được không?’ rồi xin họ thông cảm sao?]

「Đồ ngốc! Không cần phải nói là dokkaebi đâu! Mình có thể bịa ra nhiều lý do khác như em trai, cháu trai gì đó mà.」

[Ta chỉ lo ký chủ sẽ nói hết sự thật, dù là có bịa chuyện.]

Youngmin định mắng Heupyo, kẻ đang giả vờ thờ ơ, thì Harim nắm lấy tay anh.

「Hả? Sao vậy?」

「Em có thể ru ngủ tất cả mọi người không ạ?」

「Hả? Em, em làm được sao?」

「Hehe. Em học được từ dì Yehee đấy.」

Harim tự tin làm dấu V.

「……Giỏi, giỏi quá.」

「Có gì đâu ạ.」

Harim ngại ngùng trước lời khen thật lòng của Youngmin.

「Em giỏi thật đó. Em vừa học Taekwondo, giờ lại còn học cả phép thuật nữa chứ.」

Hơn nữa, Harim còn tiết lộ rằng thành tích học tập của cô bé cũng thuộc hàng top của trường. Youngmin không khỏi ngưỡng mộ Harim, người đang chăm chỉ học tập mọi thứ cần thiết cho tương lai.

「Em làm tất cả vì em rất yêu Oppa, và muốn giúp đỡ Oppa.」

Trước lời thổ lộ thẳng thắn, trúng tim đen, mặt Youngmin đỏ bừng. Gần đây anh mới có bạn gái, nhưng anh hiếm khi nghe những lời như vậy từ các cô gái, nên anh không biết phải nói gì.

「Tiện thể, đây là câu thoại nổi tiếng của nữ chính trong bộ phim ‘Ma-boy~My Boy~’ đó ạ.」

Harim cười rồi nói thêm một câu thoại khác, giống như một câu bông đùa.

「Hả? Kia…… ra là vậy.」

Nhưng Youngmin vẫn không nói được gì ra hồn mà chỉ đáp lại một cách lúng túng. Harim, người đang trêu chọc anh, cảm thấy hơi bối rối.

「Vâng. Thế nên, Oppa đừng chỉ tìm Wolhwa, Wolhwa nữa mà thỉnh thoảng hãy nhìn em nữa nhé.」

Giữa sự bối rối của Youngmin, một chút đắng cay lẫn trong giọng nói của Harim. Youngmin cảm thấy tội lỗi, không thể nhìn thẳng vào Harim. Trong lúc đó, Harim sử dụng phép thuật như đã học từ dì Yehee. Ngay sau đó, những ngọn lửa xanh lam xuất hiện quanh cô bé, và khi Harim vung tay, chúng bay vụt về phía mục tiêu.

「Ối! Cái, cái gì thế kia?!」

「Lửa, lửa à? Không, lửa biết bay…」

「Lửa?! Dokkaebi lửa?!」

Trong chốc lát, các công nhân chỉ hoảng loạn một chút, nhưng ngay sau đó, mắt họ lờ đờ rồi lần lượt ngã lăn ra đất và chìm vào giấc ngủ. Dưới chân, những công nhân ngã vật ra đất, tiếng hoảng loạn của những người làm việc trên cao cũng vang lên ngay sau đó.

「Em sẽ ru ngủ những người đang đi xuống. Oppa đi tìm Dasom đi.」

「Ừ. Ừ, cảm ơn em.」

「Thay vì lời cảm ơn, lần sau Oppa hãy trả ơn em một cách rõ ràng nhé. Ví dụ như để em chọn địa điểm hẹn hò chẳng hạn.」

「……Tuy, tuy có chút đáng sợ, nhưng nếu chỉ thế thì…」

「Quá đáng. Chẳng lẽ Oppa nghĩ một cô gái như em sẽ chọn những địa điểm kỳ lạ sao. Dù sao thì, đã hứa rồi nhé.」

Harim, sau khi nhận được lời hứa của Youngmin, đã tạo thêm vài ngọn lửa xanh lam nữa. Youngmin coi đó là tín hiệu, dẫn Green đi trước và chạy.

「Quả nhiên Oppa đúng là một kẻ lụy tình, nhưng lại rất nhanh trí.」

Harim nhìn bóng lưng Youngmin rời đi, bĩu môi. Cô bé biết rõ Youngmin đang cảm nhận điều gì và bối rối vì điều gì. Đó chính là khả năng nhanh chóng nhận ra sự cô đơn của người khác. Và thói quen luôn cố gắng ở bên người cô đơn.

Nói xấu thì đó là một thói quen không tốt, nhưng nhờ thói quen đó mà Harim đã được cứu rỗi một lần. Cho đến đây thì không có vấn đề gì, nhưng vì trái tim Youngmin đang hướng về một cô gái khác, nên Harim không thể không cảm thấy một sự cô đơn khác.

Youngmin nhận ra người đang cô đơn, nhưng Harim biết Youngmin sẽ không bao giờ bỏ rơi người cô đơn, nên anh chắc chắn sẽ quan tâm đến cô bé. Cô bé có thể lợi dụng cơ hội đó để độc chiếm Youngmin, nhưng nếu làm vậy thì không thể thực sự hẹn hò với Youngmin. Vì biết điều đó, Harim cố gắng tỏ ra bình thản bên cạnh Youngmin.

Để Youngmin không nhận ra dù chỉ một chút sự cô đơn của mình, và để anh coi mình là một người phụ nữ...

「Ô, không được. Nếu cứ nghĩ thế này Oppa sẽ nhận ra ngay mất.」

Harim cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực, siết chặt tay. ‘Việc cần làm bây giờ là giúp Oppa mà mình yêu quý’. Tự nhủ rằng mình phải tập trung vào việc cần làm, Harim dùng ngọn lửa xanh lam để làm công việc còn dang dở.

***

Sau khi chia tay Harim, Youngmin, theo sự hướng dẫn của Green, đã đến một nơi chất đầy những ống cống dùng trong công trình dân dụng.

「Gâu, gâu!」

Green không chút do dự, chạy vào một trong số rất nhiều ống cống.

「Ô, chết rồi! Này, đợi chút!」

Youngmin định ngăn lại, thì đồng thời với lúc anh vươn tay, Green kêu "eeng" một tiếng rồi bị ai đó kéo ra khỏi ống cống.

「Thằng ranh này. Mày có học được chút tác phong nào không hả?」

Youngmin thở dài khi nhìn Green, kẻ lại bị kéo ra ngoài. Green rất trung thành với chủ nhân của mình, Dasom, nhưng Youngmin không thể không thấy nó có chút ngốc nghếch.

Mong rằng thuốc của Kang Yehee vẫn còn tác dụng, Youngmin cẩn thận nhìn vào bên trong ống cống, bỏ lại Green đang ngất xỉu. Dù bên trong ống cống tối đen như mực không thấy gì cả, nhưng tiếng thở dốc rõ rệt trong bóng tối cho Youngmin biết rằng Dasom đang ở đó.

「Dasom à. Trời tối rồi, về nhà thôi con.」

Youngmin cẩn thận vỗ về Dasom. Nhưng không có lời đáp lại. Anh cảm thấy rợn sống lưng như thể bị một con thú dữ nào đó nhìn chằm chằm.

「Dasom à. Nghe mẹ nói này. Mẹ không ghét con đâu. Chỉ là mẹ hơi giận thôi. Giờ mẹ bảo nếu con xin lỗi thì mẹ đã hết giận rồi. Thế nên về nhà xin lỗi mẹ đi, mẹ sẽ không giận con nữa đâu. Thật đấy.」

「Con không thích. Con sẽ không về nhà đâu!」

Youngmin cười khổ trước lời tuyên bố bỏ nhà đi đầy kiên quyết của Dasom, một đứa bé mẫu giáo nhưng thực ra mới chưa đầy một tuổi. Đây có lẽ là cảm giác của một người cha đang đối diện với cô con gái mới lớn sớm hơn bình thường chăng?

[Dasom chưa đến tuổi dậy thì, và gọi ký chủ là cha thì vẫn còn một khoảng cách quá xa vời.]

‘Cái gì?! Anh nói cách biệt mấy năm tuổi tác sao? Mấy năm chứ?!’

Cùng lắm là 4~5 năm nữa, hoặc nếu tính lâu hơn thì 7~8 năm nữa, Youngmin cũng sẽ trở thành một người cha thực sự. Heupyo càu nhàu với Youngmin vì suy nghĩ đó.

[Đừng có khinh thường kinh nghiệm sống chênh lệch mấy chục ngàn năm!]

‘Cậu cũng có số năm sống giống tôi thôi mà! Vậy mà sao cứ như một ông cụ già……’

Nhưng Youngmin không thể tranh cãi với Heupyo, kẻ luôn tỏ ra già dặn hơn anh một cách kỳ lạ.

[Có sự khác biệt trời vực về mật độ kinh nghiệm. Định thử kiểm tra không?]

‘Xin lỗi, tôi thua rồi. Vậy nên hãy giúp tôi thuyết phục Dasom đi.’

[Ta cũng muốn thuyết phục và giúp ký chủ, nhưng ta không thể nói trực tiếp. Mặc dù là lời nói được truyền qua miệng ký chủ, nhưng ta không chắc Dasom có cảm nhận được sự chân thành hay không.]

‘Vậy thì phải làm sao đây?’

[Vì vậy, ta mong ký chủ hãy cố gắng tự mình làm.]

‘Xì.’

Nhận được lời động viên (?) của Heupyo, Youngmin nhìn thẳng. Dần dần, đôi mắt anh quen với bóng tối, và anh nhìn thấy hình bóng Dasom đang gầm gừ nhìn mình.

Lòng anh dần yếu đi.

‘……Không thể được.’

[Chưa bắt đầu mà đã tỏ ra yếu đuối rồi sao, lại còn tự xưng là cha của bọn ta? Cái dũng khí khi lớn tiếng trước mặt mẹ bọn ta, và khi cứu Dasom khỏi pháp sư trừ tà đâu mất rồi?]

‘Lúc đó tôi bị choáng váng thôi…’

Đột nhiên, nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi trước mặt và không biết phải thuyết phục nó như thế nào, tinh thần anh đã yếu đi. Làm thế nào để truyền tải được sự chân thành đến đứa trẻ, kẻ đã dựng một bức tường tâm lý trước mắt anh? Hơn nữa, đối phương không phải là một đứa trẻ có thể suy nghĩ logic.

[Ký chủ, đó là một suy nghĩ sai lầm.]

‘Cái gì?’

[Suy nghĩ của ký chủ rằng một đứa trẻ sẽ không nghe lời là sai. Vì là trẻ con, Dasom sẽ thành thật với cảm xúc của mình hơn nhiều. Chính vì vậy, nếu đối xử chân thành, Dasom không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện.]

‘Thật, thật vậy sao……?’

Youngmin thở dài khi nhìn Dasom đang thủ thế như thể sắp lao vào mình bất cứ lúc nào.

‘Thật đó… Con bé cũng thực sự ghét mình mà.’

[Ghét ai thì việc kết thân với người đó không hề dễ dàng đâu. Nhưng ký chủ biết điều đó mà, vẫn nói với mẹ của Dasom là mình sẽ đi tìm Dasom mà đúng không?]

‘À, đúng vậy nhưng…’

[Vậy thì, tiến lên một cách dũng cảm, thẳng tiến!]

‘Ư, ừm.’

Youngmin nuốt nước bọt căng thẳng và từ từ bước vào ống cống. Tuy khá chật, nhưng anh vẫn có thể đi vào một đoạn nhất định bằng cách lách người.

「Dasom… Nếu trời tối hơn nữa…」

Youngmin định nói ‘có thể có ma xuất hiện’, nhưng anh nuốt lại. Mẹ là cáo chín đuôi, hàng xóm có ma cà rồng, và còn sống chung với một trinh nữ ma bám víu như một hồn ma địa phương. Hơn nữa, Dasom là một yêu quái. Vậy nên những lời vỗ về bình thường của con người sẽ vô dụng. Vì vậy Youngmin vắt óc suy nghĩ rồi chọn một câu khác.

「Có thể sẽ xuất hiện những kẻ nguy hiểm như lúc nãy đó. Vậy nên hãy cùng Oppa về nhà thôi.」

Youngmin cẩn thận vươn tay ra. Ngay trước khi bàn tay anh chạm vào tay Dasom, Dasom nhanh chóng lùi lại. Khi Youngmin bò thêm một đoạn và vươn tay ra lần nữa, Dasom lại lùi ra xa hơn, rồi cô bé há to miệng. Anh nhìn thấy Dasom há to miệng ra. Trong khoảnh khắc nguy hiểm, anh định rút tay lại nhưng đã quá muộn.

「Ái! Aaaaaa!」

Tiếng hét đầu tiên là vì sốc khi bị Dasom cắn vào tay. Tiếng hét thứ hai là vì đau đớn khi vô tình ngẩng đầu lên và đập vào ống cống.

[Ký chủ, hãy nhịn đi. Dasom đang sợ hãi đó. Bây giờ phải nhịn thật kỹ.]

‘Ưm, ừm. A, a không sao! Không sao đâu! Cứ coi như nó là do con bé sợ hãi mà cắn đi… Nhưng mà! Giả định đó sai rồi! Con bé không phải sợ hãi mà là ghét tôi mà!’

[Dù đi đường nào cũng đến Rome, nên ký chủ cứ kiên trì nhẫn nhịn và mở lòng Dasom ra, cuối cùng cũng sẽ là một kết thúc có hậu thôi.]

‘Trước khi đó, ngón tay tôi sẽ bị đứt mất.’

[Dù sao thì chỉ cần không chết… à, không, cứ nhịn đi. Đừng có la hét. Đã đến nước này rồi thì hãy nhịn và thể hiện uy nghiêm của một người cha hào phóng đi.]

Cảm nhận được tiếng hét sắp bật ra, Heupyo kịp thời cảnh báo, nhờ đó Youngmin mới có thể nghiến răng chịu đựng.

「Thằng nhóc này gần đây dường như đã lĩnh hội được cách chọc vào lòng tự trọng của mình một cách khéo léo.」

「Đúng rồi.」

Hupyo tán thành suy nghĩ của Youngmin bằng một giọng nói như cười. "Được rồi, chịu đựng thôi. Chẳng phải đã nói rằng lửa cũng có thể lạnh như băng tùy theo suy nghĩ sao? Bây giờ, Dasom đáng lẽ phải cắn chặt ngón tay mình chứ không phải cứ chép chép, nút nút thế kia để làm nũng. Youngmin à, mình đã mạnh miệng nói rằng sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, vậy nên sự làm nũng đến mức này mình phải chấp nhận một cách hào hiệp mới được."

「[Biến thái. Cái đồ biến thái nút ngón tay.][Tại sao lại coi đó là nút ngón tay?]」

Tiếng trách móc của Hupyo vang vọng như tiếng vang vọng từ bên kia ngọn núi. A, giờ thì tới giới hạn rồi. Nước mắt sắp rơi.

Tút tút.

Không kìm được, những giọt nước mắt như hạt mưa rơi xuống đất. Nhưng không phải từ mắt Youngmin, mà là từ mắt Dasom.

「Đ-Dasom à?」

「Hức. Hức hức hức…」

Dasom vừa khóc vừa làm nũng như thể không muốn rời miệng khỏi tay anh, tuy nhiên nhờ vậy mà lực ở hàm của cô bé dường như đã lơi lỏng. Bây giờ anh có thể rút tay ra, nhưng… có lẽ không nên làm thế.

「Hức hức hức. Con… hức, con bé vô dụng. Giống như lời cái thằng đó… hức. Con bé vô dụng… hức hức hức.」

Youngmin rùng mình như bị điện giật trước lời nói bất ngờ đó. Vô dụng? Dasom ư? Rốt cuộc là ai đã nói ra lời đó?

「Không phải! Ai đã nói vậy?! Dasom! Con bé không phải là vô dụng! Ai nói thế?!」

Youngmin đã tuyệt vọng cố gắng lay chuyển trái tim Dasom.

「[Chẳng lẽ…]」

Giọng nói nặng nề của Hupyo như vừa nắm bắt được điều gì đó. Youngmin đang bối rối đến mức bỏ qua lời đó. Rốt cuộc là ai đã khiến Dasom có cái suy nghĩ đó? Nếu kẻ đó ở ngay trước mặt, anh muốn nắm cổ áo và chửi cho một trận đã đời.

「Nói đi! Nói ra đi! Ai vậy? Anh sẽ không bao giờ để cái thằng đó nói lời vô nghĩa như vậy nữa đâu!」

「Hức hức hức. Hức hức.」

Dasom đã bỏ tay Youngmin ra và giơ tay lên, lau đi những giọt nước mắt đang tuôn trào. Ngón tay bé xíu cô bé chỉ vào…

「Ơ?」

Là Youngmin.

「M-mình ư?! Mình chưa bao giờ nói như vậy!」

「[Hừm. Có vẻ như lời nói lúc đó đã trở thành sang chấn tâm lý đối với Dasom.]」

「C-cái gì? Mình nói lúc nào chứ…?」

Youngmin cố gắng lục lọi ký ức quá khứ, lẩm bẩm rồi dần mất tiếng. Anh đã từng. Chỉ một lần, vì quá tức giận mà anh đã buông ra những lời đó.

Ngày đầu tiên anh gặp Dasom. Chính xác hơn là cái ngày mà Dasom trông như một con chó hoang với bộ dạng bê bết máu của Wolhwa dính đầy trên thanh kiếm trừ tà của một kẻ trừ tà. Cái ngày mà Dasom, mang hình hài của một con cáo chín đuôi, đứa trẻ đã được định sẵn để trở thành đối tượng của những lời trù ẻo cùng thân phận một tổ tiên xa xưa của những trừ tà sư lại bị Wolhwa trân trọng như vậy đã khiến anh ghen tị. Những lời anh đã buông ra trong lúc tức tưởi.

「Con chó biến thái đó! Con muốn sống hai người với mẹ thôi… hức. Nhưng mẹ lại sống với con chó biến thái đó. Con… hức, con ghét con chó biến thái đó… hức, vậy nên con… hức, hức hức hức. Mẹ ơi, con bé vô dụng… hức hức hức.」

Youngmin nắm chặt nắm đấm. Nếu có thể thấy chính mình trong quá khứ trước mắt, anh muốn đấm, muốn đá, muốn giáng một cú thật mạnh vào khuôn mặt đó. Anh muốn đấm thẳng vào mặt mình.

「[Bây giờ không phải lúc tự hành hạ mình.]」

「…Mình biết.」

Chuyện mà chính anh đã gây ra. Vì một sai lầm trong lời nói của anh mà anh đã mất đi cơ hội để Dasom tin tưởng, và vết thương sâu kín mà cô bé đã tích tụ cho đến tận bây giờ cuối cùng đã bùng phát. Vậy thì điều anh phải làm ngay bây giờ là chữa trị. Và người duy nhất có thể làm điều đó chính là người đã gây ra vết thương đó.

Anh chỉ muốn tạo ấn tượng tốt với Wolhwa, và muốn xua tan sự cô đơn của Dasom. Anh đã đi tìm cô bé với ý nghĩ đó, nhưng thực ra, vì một lý do khác, Youngmin phải chịu trách nhiệm về Dasom, dù anh muốn hay không.

「Dasom à, nghe anh nói này. Lúc đó… lời nói đó… không phải…」

「Ghét! Ghét lắm!」

Dasom lùi lại khỏi Youngmin, bịt tai bằng hai tay và lắc đầu.

「Dasom!」

Youngmin vươn tay ra nhưng đã quá muộn. Dasom đã chạy sang hướng ngược lại.

「Khốn kiếp!」

Youngmin lập tức đuổi theo nhưng bò thì không thể nào đuổi kịp Dasom đang chạy.

「[Lúc nãy mình vừa nhìn thấy, xét về cấu trúc thì có vẻ phía trước bị chặn. Tốt hơn là nên quay lại và đi ra ngoài.]」

「Nếu phía trước là đường cùng thì đuổi theo mới là tốt nhất chứ.」

「[Anh nghĩ một nơi bị chặn có ý nghĩa gì với em gái tôi sao?]」

「…A!」

Như để đáp lại lời Hupyo, một tiếng ‘Rầm’ vang lên từ phía trước đường ống, làm rung chuyển cả đường ống.

「Khốn kiếp! Đồ để tôi tuột mất! Tôi nhất định sẽ bắt được cô bé!」

「[Câu thoại của kẻ bắt cóc.]」

「Không phải lúc đùa đâu! Cô không hiểu sao?! Tôi phải bắt được cô bé! Phải xin lỗi cô bé! Đáng lẽ tôi phải thân thiết với cô bé trước tiên thì…」

「[Ở giữa, thân xác của Eunho đè lên, trong lúc tinh thần hỗn loạn, tôi cũng quên mất. Dù chủ nhân có quên việc đó thì cũng là điều không thể tránh khỏi.]」

「Dù cô nói là không thể tránh khỏi thì tôi cũng không được quên! Đây là một việc không được quên!」

Youngmin liên tục tự trách mình và thoát ra khỏi đường ống. Trời đã tối, nên xung quanh anh không thể nhìn rõ.

「[Chủ nhân cứ tiếp tục chạy đi.]」

Tuy nhiên, Youngmin không đơn độc. Anh có Hupyo, người sở hữu giác quan nhạy bén hơn người thường. Việc trời hơi tối không phải là vấn đề đối với Youngmin.

Dù không thấy gì rõ ràng, anh vẫn chạy theo Hupyo, tránh các chướng ngại vật và đuổi theo Dasom đang dẫn đường.

「[Ưm?]」

「Sao Dasom lại… biến đâu mất rồi?」

「[Không phải. Cô bé vẫn còn ở phía trước! Nhưng không chỉ có một mình Dasom!]」

「Cái gì?」

Trước khi Hupyo trả lời, Youngmin đã nhận ra có một bóng người nhỏ bé dưới ánh trăng mờ, không phải là Dasom.

Và Dasom đang run rẩy trước bóng người đó. Cô bé đang nhìn chằm chằm vào cái cảnh mà một con cáo chín đuôi đang làm gì đó với cơ thể Dasom, cùng với ánh sáng trắng tinh khiết đang tuôn trào ra từ nó, trong một tư thế rất trơ trẽn. Một cảnh tượng đã thu hút sự chú ý của Youngmin một cách vô thức.

「[Chủ nhân.]」

「A, không, mình chỉ nhìn một cách phản xạ thôi! Hơn nữa, tại sao con nhóc đó lại ở đây?!」

Youngmin giả vờ tức giận, vừa gầm lên vừa chỉ vào cô gái người Trung Quốc Xiaoyan đang đứng trước Dasom. Câu trả lời nhanh chóng được đưa ra. Xiaoyan đã ném một thứ gì đó vào Youngmin.

「Kéng kéng!」

「Ơ?」

Thứ Xiaoyan ném ra là một con sói địa ngục con. Nhưng không phải con mà Harim đã mang đến. Màu của vòng cổ là màu xanh lam. Blu. Chính là Blu mà Youngmin đã vô ý bỏ quên. Nhờ đó, anh mới hiểu ra tại sao Xiaoyan lại có thể tìm thấy anh nhanh đến vậy.

「Dù là một con yêu quái có tính cách kỳ lạ nhưng cũng tiện dụng.」

Youngmin nghiến răng trước giọng nói vô cảm, không hề chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào. Trên cơ thể Blu, có nhiều vết thương lớn có thể nhìn thấy được, và trên trán nó có dán một tờ bùa chú lớn.

「[Có vẻ như cô ta đã dùng một thủ thuật kỳ lạ nào đó khi Blu không nghe lời, rồi không được nên đã đánh nó. Chủ nhân, bây giờ không phải lúc quan tâm đến việc cô gái kia làm gì con Blu tội nghiệp đó đâu.]」

Youngmin lắc đầu trước giọng nói của Hupyo, người đang tức giận đến mức muốn nghiến răng như Youngmin bây giờ.

「M-mình… mình biết điều đó mà!」

Anh đã nghĩ rằng việc cô ta tấn công Dasom sau khi biết cô bé là trừ tà sư là điều không thể tránh khỏi, và anh phải dành thời gian để giải thích, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không phải. Dù Hupyo không nói, Youngmin đã coi Xiaoyan là kẻ thù ngay lập tức.

Youngmin cẩn thận đo khoảng cách giữa mình và Xiaoyan. Xiaoyan gần Dasom hơn một chút.

「Hupyo à. Yêu khí?」

「[Có thể làm được một lần.]」

Hupyo đã đọc được suy nghĩ của Youngmin và trả lời ngay lập tức. Dù Hupyo đã trả lời ngay lập tức, nhưng giọng điệu của cô bé lại đầy lo lắng.

「[Chủ nhân. Thay vì nghĩ đến việc liều mạng cứu Dasom, hãy nghĩ đến cách để cả hai cùng chạy thoát.]」

「Kẻ đó nhắm vào Dasom, một yêu quái, chứ không phải tôi, một con người! Vậy nên phải giúp Dasom thoát thân an toàn!」

Youngmin nhanh chóng ôm Dasom vào lòng và sử dụng phương pháp phát tán yêu khí để đẩy cô bé ra xa Xiaoyan. Tất nhiên, Xiaoyan sẽ nhắm vào Dasom, nhưng lúc đó anh sẽ nắm lấy chân cô ta và ngăn lại.

「[Anh đã định không giết con người, nhưng cứ thế này thì không có cách nào khác.]」

「Đứng đó mà tính toán thì bao giờ mới hành động? Bây giờ an toàn của Dasom là ưu tiên hàng đầu!」

「…[Đã rõ.]」

Cuối cùng, Hupyo từ bỏ việc thuyết phục và làm theo Youngmin. Youngmin luân phiên nhìn Xiaoyan và Dasom, chờ đợi cơ hội. Đến lượt Xiaoyan, cô ta cũng lần lượt nhìn Dasom và Youngmin, rồi mở miệng.

「Cô vừa nói điều đó là sự thật sao?」

「…Lời gì?」

「Cái… cái đuôi… cái chuyện cô nói về cái đuôi…」

Xiaoyan cắn môi, ngập ngừng không nói nên lời.

「‘Cô ta muốn nói gì?’」

「[Có vẻ như cô ta đang hỏi về con yêu quái đã tấn công chúng ta, ám chỉ cái đuôi của mẹ.]」

「‘Về con yêu quái có đuôi đó… Lẽ nào, cô ta tò mò về cái lời nói rằng cái đuôi hút lẫn nhau đó sao?’」

「[Có vẻ là vậy.]」

Youngmin hoàn toàn không hiểu. Tại sao cô ta không hỏi thẳng mà lại cứ ấp úng như vậy?

「Cô muốn biết có phải con yêu quái đó có đuôi không? Hay là cô tò mò về sự bất thường của cái đuôi hút lẫn nhau…? Hay cả hai…」

Đầu tiên, anh muốn thăm dò để xác nhận xem lời của Hupyo có đúng không.

「Không phải yêu quái!」

Nhưng trước khi Youngmin kịp nói hết, Xiaoyan đã rút kiếm ra với vẻ mặt tức giận, đầy chính nghĩa.

「G-gì chứ? Sao cô lại tức giận vậy?!」

Youngmin vội vàng lao tới, định chạy thật nhanh, liếc nhìn Dasom đang ở giữa. Dasom đang đứng giữa tình huống không biết phải làm gì, và khi Xiaoyan rút kiếm, mặt cô bé tái mét vì sợ hãi. Ký ức bị Xiaoyan đánh bại đã biến thành nỗi sợ hãi.

Youngmin hy vọng Dasom sẽ bỏ chạy một cách khôn ngoan, nhưng anh đành bó tay. Không biết tại sao, nhưng Xiaoyan đang tức giận và nhìn chằm chằm vào Youngmin. Để không để cô ta chú ý đến Dasom, Youngmin cố gắng nghĩ xem điều gì đã khiến Xiaoyan tức giận như vậy.

‘Mình nói không phải yêu quái nên cô ta tức giận. Nhìn thế nào cũng là yêu quái, nhưng nếu không phải yêu quái thì tại sao cô ta lại tức giận? Ý của mình là gì? Hupyo à, cô bé không thấy đó là yêu quái sao?’

「[Tôi không phải chuyên gia yêu quái, làm sao mà biết được những khác biệt tinh vi như vậy? Tôi chỉ biết rằng trên cơ thể con yêu quái đó có cái đuôi của mẹ thôi.]」

‘Ưm.’

Nếu Hupyo cũng không biết, vậy liệu lời của Xiaoyan có đúng không, rằng nó không phải yêu quái? Vậy thì rốt cuộc thân phận của thứ đã tấn công Youngmin là gì?

「Nếu không phải yêu quái thì rốt cuộc là cái gì?」

Anh hỏi hoàn toàn vì tò mò.

「Không phải! Nó không phải yêu quái!」

Nhưng Xiaoyan vẫn đưa ra những câu trả lời khó hiểu, không chịu trả lời thẳng thắn.

「Mình có nghĩ gì đi chăng nữa cũng thấy nó chẳng khác gì yêu quái. Nếu không phải yêu quái thì rốt cuộc là cái gì?」

「Đừng hỏi! Đừng nói những điều mà cô không biết!」

「Không nói gì cả mà lại cấm mình nói. Quá đáng thật! Cho dù lời cô nói là đúng, rằng nó là một thứ khác đi chăng nữa, thì cô vẫn bắt nó về! Vậy thì nó không liên quan gì đến chúng tôi! Vậy tại sao cô lại tấn công Dasom của chúng tôi?!」

「Tôi bắt yêu quái không cần lý do!」

「Nói vớ vẩn! Dasom không làm bất cứ điều xấu nào cả! Mà ngược lại, con yêu quái mà cô bao che còn nguy hiểm hơn nhiều!」

「Không phải! Không phải đâu! Đừng nói xấu về người đó nữa!」

「Người đó?」

Càng lúc câu chuyện càng trở nên nguy hiểm và khó hiểu hơn. Tại sao lại gọi một yêu quái, không, một thứ gì đó nguy hiểm là ‘người đó’?

Khi Youngmin đang suy nghĩ, Xiaoyan đã di chuyển trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

「[Chủ nhân! Cô gái đó!]」

Lời cảnh báo ngắn ngủi làm Youngmin giật mình, lập tức vào tư thế phòng thủ. Nhưng Xiaoyan đang lao tới lại vươn tay xuống phía dưới.

「Đồ yêu quái! Mày là yêu quái! Mày tồn tại nên không được phép!」

「Chết tiệt!」

Chỉ khi quá muộn, nhận ra mục tiêu của Xiaoyan là Dasom, Youngmin đã không ra lệnh cho Hupyo mà tự mình sử dụng Phát Tán Yêu Khí.

Youngmin sử dụng Phát Tán Yêu Khí và bắn ra như viên đạn, ôm Dasom vào lòng và lăn mình trên sàn nhà, nhanh hơn Xiaoyan một bước. Xiaoyan, người đã mất mục tiêu, không hề hoảng hốt mà nhanh chóng xoay người và thò tay vào sâu bên trong tay áo.

「Dasom à, con bé có sao không?」

Youngmin vừa đứng dậy đã lập tức kiểm tra sự an toàn của Dasom.

「[Bây giờ không phải lúc! Chạy trước đi…]」

Hupyo vừa hét lên sau đó đã im bặt. Với Phát Tán Yêu Khí vừa rồi, hai chân của Youngmin đã bị thương nặng. Anh không thể chạy thoát, và cũng không có yêu khí để chữa trị tại chỗ.

Tuy nhiên, cô bé không nói ra những lời ngu ngốc, vô dụng như mọi khi. Hupyo cũng nghĩ rằng việc cứu Dasom trước là điều đúng đắn, và thậm chí còn có chút ngạc nhiên khi Youngmin tự mình sử dụng Phát Tán Yêu Khí mà không cần cô bé ra lệnh.

「[Chủ nhân càng ngày càng quen với việc sử dụng Phát Tán Yêu Khí rồi.]」

Với tốc độ này, cô bé thậm chí còn cảm thấy vai trò của mình ngày càng giảm bớt. Nhưng Youngmin đang quá lo lắng cho sự an toàn của Dasom nên không nghe thấy lời của Hupyo.

「Nhanh lên, chạy đi! Nếu con bé đi vào con hẻm, chị Harim sẽ ở đó, hãy cùng nhau chạy trốn!」

「Hức, hức.」

Nhưng Dasom đang cứng đờ vì sợ hãi, không thể cử động được, chỉ lắc đầu một cách khó khăn.

Đúng lúc đó, lưng Youngmin bỗng bốc cháy.

「Aaaaaaak!」

Với cảm giác da thịt bị thiêu đốt, Youngmin đẩy Dasom ra, lăn mình xuống sàn và cố gắng cứu Dasom.

「[Chủ nhân! Lăn về bên trái! Lăn về bên trái!]」

Lửa nhanh chóng tắt, nhưng Hupyo đã nhận ra một quả cầu lửa khác sắp bay tới và hét lên. Youngmin đã né được quả cầu lửa theo hướng dẫn đó, nhưng vì thế mà anh đã tạo khoảng cách với Dasom.

Xiaoyan không bỏ lỡ cơ hội, lao về phía Dasom.

「D-Dasom à!」

Dasom vẫn đang ngồi xổm trên sàn với vẻ mặt như sắp khóc ngay lập tức.

「Đừng có động vào em út của chúng tôi!」

Youngmin dồn sức lên cái chân bị gãy, lao về phía trước một cách tuyệt vọng, bay người qua Dasom. Dù cảm thấy đau nhói khi xương gãy xuyên qua da thịt, nhưng lúc này anh không còn cảm thấy gì nữa. Youngmin ôm Dasom vào lòng và ngã vật ra sàn.

「Tránh ra!」

Xiaoyan tức giận đá vào lưng Youngmin.

「Ưm! Ư… Ư… Ưm! Dasom à, nghe anh nói này. Em hoàn toàn không phải là vô dụng!」

Youngmin khẽ thì thầm vào tai Dasom, hạ giọng chỉ đủ Dasom nghe thấy.

「A-anh xin lỗi. Lúc đó anh thật sự không tỉnh táo… Anh đã nói những lời không nên nói. Nhưng đó không phải là sự thật. Hãy tin anh.」

Cú đá của Xiaoyan lại bay tới. Lần này là vào mạng sườn. Càng như vậy, Youngmin càng ôm chặt Dasom vào lòng. Anh không muốn bất kỳ phần nào trên cơ thể cô bé bị lộ ra và bị đánh trúng.

「Ưm! A-anh! Anh sẽ giữ bà dì đáng sợ kia lại, em nhanh lên, chạy đi! Cứ chạy vào con hẻm đó là được.」

Việc gọi Xiaoyan, người rõ ràng là chị của Dasom, là bà dì đáng sợ chính là sự trả thù lớn nhất nhưng cũng nhỏ bé của Youngmin vào lúc này.

「Thằng nhóc này! Nhanh lên, tránh ra!」

Xiaoyan lại đưa chân về phía sau. Youngmin không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng xoay người lại. Anh bất chấp tất cả, ôm chặt lấy bắp chân trắng nõn đang hiện ra trước mắt. Vì một chân bị giữ lại nên Xiaoyan mất thăng bằng và ngã ngửa. Nhờ đó, tà áo đạo bào tung bay, để lộ hoàn toàn đồ lót giấu bên trong trước mắt Youngmin.

「Áaaaaaak!」

Xiaoyan, giật mình vì một lý do khác, hét lên và túm lấy váy của mình. Tuy nhiên, Youngmin không nhìn vào chỗ đó.

「Dasom! Nhân cơ hội này, nhanh lên, chạy đi! Chạy thật nhanh vào!」

Ngay từ đầu, anh đã nhìn chằm chằm vào đôi chân của Dasom và hét lên bảo cô bé chạy trốn.

「Hức, hức. Hức hức hức.」

「Lúc nãy con bé đã chạy rất tốt trước mặt anh mà! Nhanh lên, lấy hết sức chạy đi!」

Xiaoyan cảm thấy Youngmin đang siết chặt lấy chân mình với một quyết tâm mãnh liệt. Youngmin dồn hết sức lực của mình vào chân Xiaoyan, và một chiếc đùi mềm mại đã đè lên đầu Youngmin. Dù tiếng hét của Xiaoyan có pha chút run rẩy, nhưng Youngmin không nhận ra.

「Hức… Hức hức. Ư…」

Dasom, nhận được sự cổ vũ (?) của Youngmin, run rẩy đứng dậy một cách khó khăn. Nhưng cô bé vẫn không cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào Youngmin bằng đôi mắt chập chờn.

「Đã đứng dậy rồi thì sao không chạy đi?!」

「Hức, hức.」

Dasom cũng không hiểu tại sao chân mình không cử động. Cô bé rất sốt ruột. Cô bé muốn chạy trốn ngay lập tức vì sợ hãi. Nhưng lý do không cử động được không phải vì sợ hãi.

Tại sao không cử động được? Tại sao chứ? Người mình ghét bảo mình chạy trốn, mình cũng muốn chạy trốn… Tại sao? Tại sao?

「Hức hức hức hức hức hức.」

Nước mắt mà cô bé cố kìm nén đã chảy xuống má và rơi xuống đất. Cùng lúc đó, Hupyo cảm nhận được tiếng động nhẹ dưới đất và rên rỉ than thở.

「[Đã khó khăn lại còn chồng chất khó khăn.]」

「Gì? Cái gì?」

Youngmin chưa kịp thở phào thì đất gần đó đã rung chuyển dữ dội và nhô lên.

「Chết tiệt!」

Nhìn con yêu quái đang nhô lên dưới ánh đèn công trường, Youngmin không kìm được mà chửi thề.

***

Một trừ tà sư và một yêu quái, hai tồn tại vốn đối lập nhau, đang ngồi cùng một không gian. Tuy nhiên, không hề có cảm giác sát khí căng thẳng như thường lệ, mà ngược lại, không khí khá ấm cúng, họ còn đùa giỡn và trao đổi thông tin.

Đầu tiên, về phía yêu quái, Changsung đã cung cấp thông tin mà anh ta biết về Eunho, điều mà Wolhwa tò mò. Anh ta đã loại trừ những bí mật cá nhân của Wolhwa và tập trung thông báo rằng các yêu quái đang tập hợp ở đây đang đối đầu với Eunho. Sau đó, Changsung đã giải thích về việc tổ chức của họ bắt đầu truy đuổi Eunho như thế nào.

Changsung chỉ giải thích ngắn gọn rằng tổ chức mà anh ta thuộc về là nơi tập hợp những người đã chống đỡ đất nước từ trong bóng tối, nhưng đó không phải là thông tin bí mật nên các yêu quái khác đều không nói gì và bỏ qua. Tuy nhiên, khi nghe lý do tại sao tổ chức đó lại truy đuổi Eunho, tất cả đều lộ vẻ mặt ngớ ngẩn.

「Đây là tất cả thông tin mình biết về con cáo Eunho đó.」

Changsung ngả lưng lên chiếc ghế sofa trong phòng bệnh nhân VIP của bệnh viện Bongun và nói. Sau khi nghe hết lời giải thích của Changsung, Yehee, đại diện cho các yêu quái, mỉa mai nói:

「Những kẻ cấp trên của các người thật sự nghĩ rằng Eunho đã gây ra trận động đất lớn ở Trung Quốc sao?」

「Họ tin là vậy.」

「Ngớ ngẩn! Dù là cháu gái ta, một cáo chín đuôi, cũng không thể gây ra trận động đất lớn đến vậy! Nếu có thể làm được điều đó thì nó không còn là thần thú nữa mà đã là thần rồi!」

「Vì vậy, các người… à không, xin hãy chuyển lời này đến những kẻ cấp trên của các người được không?」

「Về ý kiến đó, ta sẽ bỏ qua việc kiếm cơm của các đạo sĩ nam nữ, nhưng việc bị mất kế sinh nhai thì ta xin từ chối.」

「Chẳng phải kỹ năng của anh đủ để trở thành một đạo sĩ tự do sao? Nhân cơ hội này, sao anh không từ bỏ cái tổ chức đó đi. Nếu cần thì anh có thể hợp tác với tôi. Những yêu quái phiền phức thì xưa nay vẫn luôn bị chính yêu quái cô lập. Tôi cũng có kinh nghiệm săn lùng những kẻ như vậy từ trước. Sẽ khá hữu ích đấy. Đêm ngày không ngừng nghỉ mà làm việc.」

Esser vừa đùa vừa nheo mắt đầy quyến rũ và nói.

「Lời đề nghị đó thật sự hấp dẫn. Nếu không vướng bận gì thì tôi muốn cắn ngay lập tức.」

「Ồ? Vướng bận? Anh không phải là đàn ông đã có vợ đúng không? Tôi chưa từng thấy anh như vậy.」

Esser thật sự ngạc nhiên, trợn mắt nhìn Changsung một lượt.

「Ưm. Quả nhiên không có khí chất của đàn ông đã có vợ… Hay không phải vậy? Chắc là vì đã lâu không hoạt động trong ngành nên mắt nhìn đàn ông của tôi bị kém đi rồi.」

Changsung cười khổ và lắc đầu.

「Không. Cô hiểu lầm rồi. Không phải đàn ông đã có vợ gì cả. Chỉ là tôi có một người đồng môn cần được chăm sóc thôi. Nhưng thằng nhóc đó khá cổ hủ…」

「Quả nhiên là vì phải chăm sóc đứa trẻ đó mà khó lòng bỏ việc sao.」

「Đại khái là vậy.」

「Đứa trẻ đó, có phải là con gái không?」

「Đúng là con gái, nhưng không phải là mối quan hệ mà cô sẽ thấy thú vị đâu. Nói theo thành ngữ ở đất nước này, là một đứa trẻ có sự khác biệt đến mức sông núi có thể thay đổi vài lần, nên đã vượt ra khỏi ‘vùng tiếp cận’ của tôi rồi.」

「Vùng tiếp cận của đàn ông chỉ cần là thiếu nữ hay phụ nữ thôi là được sao?」

「Tuyệt đối không phải… ý tôi là… Tôi sẽ không phủ nhận, nhưng nó thật sự không phải là mối quan hệ đó và cũng không thể là mối quan hệ đó được. Tôi đã chăm sóc nó từ nhỏ rồi… Về một ý nghĩa nào đó thì có lẽ tôi như một người đàn ông đã có vợ vậy.」

「Dù là đàn ông đã có vợ, tôi cũng chào mừng mà.」

「T-thật sao? Thật sự?! Nếu vậy thì…」

「Đủ rồi! Đừng có lúc nào cũng dụ dỗ đàn ông nữa!」

Yehee, người đang nghiến răng cắn chiếc tẩu thuốc điện tử như sắp vỡ ra, đập bàn và hét lên.

「Đây không phải là nơi để các người hẹn hò! Hãy chừng mực thôi!」

Nhưng Esser lại cảm thấy thú vị trước sự tức giận của Yehee.

「Cô đang ghen tị sao?」

「Ai ghen tị với ai chứ?!」

「Hình như là ghen tị với Changsung-ssi thì phải.」

Bongun thì thầm với giọng khàn khàn. Sau đó anh ta nói thêm ‘chắc là chưa quên được những điều như là không thể bám vào thiên vận, phải không?’, nhưng may mắn là Yehee, người đang tức giận, không nghe thấy lời đó.

「Tại sao tôi phải ghen tị với tên đàn ông đó chứ?!」

「C-cái đó… À, dù sao thì tôi cũng hiểu mà. Vì cô đã yêu một người đàn ông mà mình biết trước là như vậy, vậy nên…」

Tính cách hào sảng thường ngày của Bongun đã chuyển sang chế độ ‘sẽ làm tất cả vì cô’. Yehee, người đang tức giận đến đỉnh điểm, hoàn toàn quên mất rằng họ đang nói về Eunho.

「À, ý cô là vậy sao. Vậy ý cô là vậy.」

Đó là một lời thì thầm đầy áp lực, lạnh buốt tận xương tủy.

「A-anh… anh à?」

「Nếu anh… nếu anh nghĩ như vậy thì… anh sẽ thực hiện mong muốn của em! Hôm nay chúng ta sẽ chơi đến sáng với Esser nữa nhé!」

「K-khoan đã! Không! Tôi không có ý đó!」

「Đàn ông lảm nhảm ồn ào quá! Đêm nay anh sẽ chứng minh rằng anh yêu em hơn cả Esser đó!」

「Sử dụng tôi để chứng minh tình yêu vợ chồng sao? Tôi không thích đâu. Sao tôi lại phải ở đó như một con ngốc để họ đánh đấm nhau chứ?」

「Xem thôi là được mà!」

「Ồ, cái đó có lẽ… tôi sẽ thử.」

「A-anh ơi, anh ơi, anh ơi!」

Vì không có ai can ngăn nên cảnh tượng trở thành một mớ hỗn độn. Changsung vừa nhìn cảnh tượng đang trở thành một mớ hỗn độn vừa mỉm cười thưởng thức ly cà phê trước mặt mình.

「Quả nhiên những yêu quái nói chuyện hợp ý thì thú vị hơn con người nhiều.」

「À, này… Khoan đã, tôi có thể hỏi một câu không?」

Đúng lúc đó, Chan, người nãy giờ ngồi ở một góc như một bao tải lúa mì được chăm sóc kỹ lưỡng, chỉ nhâm nhi trà, đã gọi Changsung.

「Gì vậy?」

「À, tôi nghe nói về nguồn gốc của cậu… Tôi cứ thắc mắc mãi, nhưng gần đây có một con quái vật liên quan đến cậu xuất hiện. À, tôi không có ý nghi ngờ nguồn gốc của cậu đâu. Nhưng thời điểm quá trùng hợp. Đại khái là…」

Changsung nhíu mày, ngăn Chan nói tiếp.

「Tôi hiểu ý cậu muốn nói rồi. Nếu có điều gì muốn xác nhận thì hãy hỏi thẳng đi.」

Changsung thở dài, uống cạn ly cà phê còn lại một hơi, rồi đặt mạnh ly xuống bàn. Vì động tác mạnh đó, các yêu quái, những người nãy giờ đang trò chuyện, đều chú ý đến Changsung.

「Ở đất nước này, có những cương thi… Là sư phụ của tôi và đồng môn của tôi mà tôi đã nhắc đến trước đó.」

Changsung buông lời rồi cười cay đắng trước khi giải thích tiếp.

「Xin lỗi. Ông ấy… người đó… sư phụ của chúng tôi, chính là cương thi. Tôi đã biến sư phụ đã mất của mình thành cương thi.」