Năm 2007, ở thành phố mới Ilsan, Hàn Quốc.
Sự phát triển của khoa học đã ban tặng cho con người nhiều thứ, nhưng cũng tước đi của họ không ít. Tuy vẫn còn mong manh, nhưng sự cân bằng trong thế giới loài người đã được duy trì, để rồi tiếp tục tiến về phía trước, về tương lai, như thể họ phải làm vậy.
Thế nhưng, trong số những người đang sống một cuộc sống thực tại bận rộn ngày qua ngày, chỉ có một phần nhỏ những ai có thể nhìn xa đến tận tương lai.
Những con người mãi miết sống chỉ nhìn vào hôm nay, chẳng màng đến ngày mai, quên đi những giá trị cần bảo tồn, cứ thế vứt bỏ…
Đa số học sinh đang đến trường tại một trường trung học gần thành phố mới Ilsan vừa mới thành lập cũng vậy.
Nói là học sinh, người lẽ ra phải ấp ủ 21 giấc mơ, đầu tư vào bản thân mình của hiện tại để chuẩn bị cho tương lai, nhưng với những lời lẽ khoa trương như vậy, thì dù chỉ là bài tập phải nộp hôm nay và kỳ thi đại học phải đối mặt 1-2 năm tới thôi cũng đã khiến họ không còn chút thời gian nào để nghĩ về những chuyện khác nữa.
Youngmin cũng là một trong số đó.
Với gương mặt bình thường, bộ đồng phục y hệt những học sinh khác, Youngmin chỉ là một học sinh bình thường, gần như tuyệt vọng, với chiếc tai nghe nhét vào tai, không ngừng nghe những từ vựng tiếng Anh để chuẩn bị cho bài kiểm tra và các kỳ thi sắp tới.
Nếu phải tìm một điểm đặc biệt khác biệt so với những học sinh khác trong suốt 17 năm cuộc đời của cậu, thì đó chỉ có thể là cái cơ thể này – một cơ thể chưa từng bị bệnh tật dù chỉ một lần.
Chà, đó không hẳn là một đặc điểm riêng của Youngmin, mà có lẽ là truyền thống của gia đình, đến nỗi chẳng có gì đáng để khoe khoang.
Chẳng hạn như ông của Youngmin, đã sống đến 98 tuổi mới qua đời, nên ông cụ rất khỏe mạnh. Cha của Youngmin còn kể rằng, trong số những lời ông cụ thường tự hào kể lể trong những buổi nhậu đêm, có một lần ông cụ bảo rằng tổ tiên mấy đời của ông đã sống đến 130 tuổi.
Ông cụ còn nhấn mạnh rằng nếu có Sách Kỷ lục Guinness vào thời đó, gia đình họ chắc chắn sẽ làm nên kỳ tích khi được ghi danh.
Youngmin nghĩ đó chỉ là lời nói quá và bỏ qua, nhưng quả thật ông cậu đã sống rất thọ.
Trong gia đình, sau khi liên tiếp sinh bốn cô con gái, ông bà nội gần như đã bỏ cuộc, nhưng cuối cùng cũng sinh được con trai, chính là cha của Youngmin. Vì vậy, ông cụ cực kỳ yêu thương đứa con út và cũng là con trai độc nhất này. Chính vì thế, ông cụ cũng rất yêu thương cháu trai là Youngmin. Cứ thấy mặt Youngmin là ông cụ lại sốt ruột muốn làm gì đó cho cậu. Có lẽ vì vậy mà Youngmin cũng rất quý ông. Hồi bé, khi còn chưa hiểu chuyện, cậu bé từng khiến cha mẹ buồn rười rượi khi trả lời câu hỏi "Con yêu mẹ hay yêu bố hơn?" bằng cách hùng hồn hét lên: "Con yêu ông nhất!".
Ông cụ là một người tràn đầy sinh lực đến mức, cho đến khi qua đời vào đầu năm ngoái, người ta nghi ngờ rằng ông cụ không phải là con người bình thường, mà là một vị thần hay quỷ sứ nào đó.
「...Ư…!」
「Chết tiệt!」
「Thôi rồi.」
Youngmin nhận ra mắt mình đang cay xè khi nghĩ đến người ông đã mất, vội vã dùng mu bàn tay dụi mặt.
Dù đã hơn một năm trôi qua kể từ khi ông qua đời, nhưng cậu vẫn cảm thấy như thể ông vừa níu lấy cậu lúc này, nói: "Đi học à? Cầm lấy mà ăn gì đó đi. Mang mỗi hộp cơm thì làm sao đủ?".
Khi Youngmin dụi mắt bằng mu bàn tay và nhìn về phía trước, cậu nhìn thấy một thứ kỳ lạ.
Giữa một mùa hè nóng nực, ngay cả khi đứng yên cũng thấy khó chịu, một người lạ mặt khoác một chiếc áo khoác bẩn thỉu và to lớn đến mức có thể gọi là "cái bọc da", đội mũ trùm sâu và đang bước đi với những bước chân loạng choạng, bất an. Dáng đi đó trông như một kẻ vô gia cư say xỉn vậy.
Những học sinh đi trước đều nhăn mặt tránh xa kẻ vô gia cư đó.
Youngmin cũng cảm thấy sẽ rắc rối, liền khẽ lách sang một bên để giữ khoảng cách với hướng đi của kẻ vô gia cư.
Khi đến gần hơn, Youngmin nhận ra rằng kẻ vô gia cư đó thực ra lại khá lùn. Trông người đó lùn hơn cậu đến cả hai cái đầu, mà Youngmin cao 185 cm. Khi nhìn kỹ hơn, chiếc áo khoác to sụ đó lại trùm kín đến tận chân của kẻ vô gia cư với thân hình nhỏ bé. Cứ như thể một đứa trẻ đang cố mặc một chiếc áo khoác của người lớn vậy.
Nếu chỉ nhìn chiều cao, có lẽ chỉ tầm học sinh trung học?
Một học sinh trung học làm người vô gia cư?
Một người vô gia cư là học sinh trung học?
Youngmin nghiêng đầu suy nghĩ. Không hẳn là không thể. Có lẽ là một đứa trẻ lạc nhà, hoặc một đứa trẻ bỏ nhà ra đi.
Dù là trường hợp nào, đó cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Không phải là không thể, nhưng cũng không phải là chuyện bình thường.
Mà dù sao đi nữa, một học sinh cấp ba như Youngmin thì có thể làm được mấy việc để giúp đỡ một đứa trẻ như vậy? Và nếu có giúp, thì liệu có ích lợi gì cho đứa trẻ đó không?
Youngmin chỉ hy vọng đó là trường hợp thứ hai, ít đáng thương hơn, và nghĩ: "Nếu đã phải chịu khổ như vậy, thì mau về nhà đi!" rồi tăng tốc bước chân.
Vào khoảnh khắc lướt qua đứa trẻ vô gia cư, Youngmin dừng bước.
Một cảm giác hồi hộp khó tả siết chặt lồng ngực Youngmin. Giống như khi một ký ức mơ hồ nào đó bất chợt ùa về, một nỗi siết chặt lồng ngực. Khi lướt qua, Youngmin nghe thấy...
‘Nước, cho con nước...’
Giọng nói yếu ớt, mỏng manh như sắp đứt hơi vừa phát ra từ cổ họng đó...
Youngmin nghĩ rằng vì câu nói đó mà lòng cậu đau thắt lại. Tại sao những người khác không nghe thấy, mà chỉ mình cậu nghe thấy? Tại sao nếu cần ai đó, lại là cậu?
Những suy nghĩ đó chợt lóe lên, nhưng giọng nói đó đã biến mất. Cậu có thể quên đi và trở về với cuộc sống thường ngày. Nhưng...
Nhưng nếu giọng nói đó cứ ám ảnh đến mức cậu không thể chịu đựng được cả ngày thì sao?
Youngmin chạy về phía cửa hàng tiện lợi gần trường. Cửa hàng tiện lợi chỉ cách đó hai phút đi bộ. Youngmin chạy đến đó, thở hổn hển, nhặt một chai nước khoáng cỡ trung từ tủ lạnh lớn và chạy đến quầy tính tiền.
Trước mặt cậu, đã có vài học sinh đang cầm kimbap tam giác, có lẽ để ăn trưa thay bữa chính, hoặc làm đồ ăn nhẹ hay bữa sáng.
Youngmin lo lắng đứa trẻ vô gia cư đó sẽ biến mất khi cậu chờ đợi, nên khi đến lượt, cậu vội vã đưa ra số tiền xu vừa đủ với giá chai nước khoáng.
Cử chỉ của nhân viên, người đang chậm rãi quét mã vạch chai nước khoáng để tính tiền, dường như rất chậm chạp. Dù thực tế thời gian trôi qua không lâu chút nào...
Cầm lấy chai nước khoáng, Youngmin chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi và lao về phía đứa trẻ vô gia cư đang đi bộ.
Youngmin nhanh chóng tìm thấy đứa trẻ đó. Đứa trẻ vô gia cư vẫn bước đi loạng choạng với những bước chân yếu ớt.
Nơi đó không cách xa nơi cậu vừa lướt qua. Nhưng bước chân của đứa trẻ này yếu ớt và chậm chạp hơn rất nhiều.
Youngmin muốn gọi đứa trẻ vô gia cư đó nhưng không biết nên gọi bằng gì, lại ngại nếu gọi to "Này!" nên cậu ngần ngại một lúc. Rồi cậu mạnh dạn chắn trước mặt đứa trẻ vô gia cư.
Dù bị chắn bất ngờ, đứa trẻ vô gia cư không hề hoảng sợ hay giật mình, chỉ chậm rãi đổi hướng để tránh Youngmin.
Youngmin không nói gì, đột ngột chìa chai nước khoáng ra trước mặt đứa trẻ.
"Uống đi."
Nói một câu đó thôi cũng cần một dũng khí lớn.
Đứa trẻ vô gia cư dừng bước và nghiêng đầu, như thể đang đoán xem Youngmin có ý gì.
"Khát... Đúng không? Lúc nãy đi qua, tình cờ tôi nghe thấy... nên... uống đi."
Youngmin nói ngập ngừng, rồi không thể kìm được nữa, tự tay mở nắp chai và dúi vào tay đứa trẻ. Lúc đó, đứa trẻ vô gia cư dường như mới hiểu ý của Youngmin, khẽ gật đầu. Cử chỉ đó, như thể đang cảm ơn một cách vụng về, khiến Youngmin đỏ mặt. Và thực tế là bàn tay của đứa trẻ đó, chạm vào tay Youngmin, cực kỳ nhỏ và mềm mại, khiến tim Youngmin đập thình thịch vì ngượng.
‘Chẳng lẽ... là một đứa con gái?’
Nếu đúng là vậy, thì quả thật đây không phải chuyện bình thường. Trong đầu Youngmin, đủ mọi suy nghĩ bay lượn về việc một đứa con gái lại lang thang trong bộ dạng này. Chủ yếu là nội dung của những trò chơi người lớn hạn chế trẻ vị thành niên mà cậu vừa chơi gần đây...
「Ơ… ưm...」
Với giọng nói mỏng manh, Youngmin nhận ra mình vẫn đang nắm tay cô bé, người mà cậu nghĩ là một thiếu nữ.
"Tô-tôi xin lỗi. Không có ý gì khác đâu! Hơn nữa, cô bé khát nước đúng không? Uống nhanh đi."
Không biết có hiểu được nỗi lo lắng của Youngmin hay không, cô bé (thiếu nữ?) khẽ cúi đầu cảm ơn Youngmin, rồi lập tức tu ừng ực nước.
"Này, này, đừng uống nhanh vậy. Chẳng có ai cướp đi đâu. Uống từ từ thôi."
Youngmin ngăn lại vì cô bé uống như thể sẽ bị sặc, nhưng cô bé (thiếu nữ?) vẫn tu nước như một người đã không uống nước nhiều ngày. Dù sao thì, việc cô bé không bị sặc là một điều may mắn.
Nhìn cô bé (thiếu nữ?) đang uống hết gần hết chai nước, một chai khá lớn, chỉ trong chốc lát, Youngmin cảm thấy tội nghiệp.
Nếu cô bé (thiếu nữ?) này thực sự là một đứa trẻ bỏ nhà đi, hoặc một đứa trẻ không nhà thì sao? Nỗi lo đó bắt đầu dâng lên trong cậu.
Nhưng rồi thì sao nữa?
Youngmin không thể về nhà và hỏi mẹ: "Mẹ ơi, con dẫn về một đứa trẻ vô gia cư (có lẽ là con gái) nè, mình nuôi nó được không? Con sẽ tự lo cơm nước cho nó, còn cả việc huấn luyện đi vệ sinh (?) nữa, con sẽ chịu trách nhiệm hết." Đó là một lời nói vớ vẩn, không thể thực hiện được.
Hơn nữa, nơi Youngmin sống là một khu chung cư. Cấm hoàn toàn việc nuôi động vật.
‘Không, không... đó không phải là vấn đề. Có cảm giác như là một vấn đề khác thì đúng hơn...’
Cảm giác bất lực khi nhận ra mình chẳng thể làm được gì khiến Youngmin cảm thấy nghẹt thở. Anh đau lòng vì không thể giúp được cô bé (thiếu nữ?) nhỏ nhắn đang ở ngay trước mặt.
Dù vậy, Youngmin vẫn không bỏ cuộc và tìm cách tối đa để giúp đỡ cô bé (thiếu nữ?) này.
Cậu đã học được điều đó từ ông nội mình. Khi đối mặt với một vấn đề vượt quá khả năng của mình, thay vì than thở về sự yếu kém của bản thân, hãy suy nghĩ xem mình có thể làm được những gì với sức lực hiện có.
"Youngmin à, sức lực của một cá nhân thì yếu ớt vô cùng. Nhưng yếu thì yếu, chỉ cần làm được đến đâu thì làm đến đó. Con người không sống một mình đâu. Xung quanh ta có rất nhiều người, mỗi người đều có sức lực riêng. Nếu con yếu thì cứ làm những việc mà con có thể làm được, và những người khác cũng sẽ dốc hết sức mình làm những gì họ có thể. Khi mọi người cùng giúp đỡ nhau mà không bỏ cuộc, dù là việc lớn đến mấy, cũng sẽ được giải quyết. Đừng vì thấy sức lực mình nhỏ bé mà bỏ cuộc ngay từ đầu rồi không làm gì cả. Con phải trở thành một người có thể sử dụng dù là chút sức lực yếu ớt mà mình có."
Người ông đã nói những lời đó, cả đời đều cố gắng hết sức trong những việc mình có thể làm được.
‘Việc mình có thể làm. Việc mình có thể làm.’
Youngmin để mặc cô bé (thiếu nữ?), người vẫn còn đang ngậm chai nhựa không nói gì, lục lọi cặp sách. Vật cậu tìm thấy rất nhanh.
Ngay khi Youngmin tìm thấy vật đó, cô bé (thiếu nữ?) lấy chai nhựa ra khỏi miệng và "phù ha" một tiếng rồi hít hơi.
"Này, này..."
"Thật sự rất cảm ơn..."
Cô bé (thiếu nữ?) cất tiếng nói bằng giọng nói nhỏ nhẹ, như muốn chính thức cảm ơn. Giọng nói mỏng manh đến mức nếu không chú ý sẽ không nghe thấy. Và có lẽ vì cúi đầu cảm ơn nên mái tóc đen dài của cô bé ló ra từ vành mũ trùm.
Youngmin chắc chắn rồi. Cô bé cũng là một thiếu nữ.
「Con gái!」
Vì ngại lời cảm ơn dù chỉ mới mua cho cô bé một chai nước, Youngmin chặn lời cô bé lại và chìa hộp cơm trưa mình vừa tìm thấy trước mắt cô bé.
"Vâng? Cái này là gì ạ?"
Mặc dù cô bé đội mũ trùm sâu, chỉ thấy được đôi môi hồng nhỏ xinh dưới chóp mũi, nhưng chiếc cằm thon gọn và dáng người gọn gàng, sạch sẽ hơn hẳn so với một kẻ lang thang, trừ bộ quần áo rách rưới.
"Đây là hộp cơm của tôi. Đừng bận tâm, cứ ăn đi. Và dù có chuyện gì xảy ra, hãy về nhà hoặc đến sở cảnh sát để tìm sự giúp đỡ. Sở cảnh sát ở phía đó, đi thẳng đến ngã tư rồi rẽ trái là thấy."
"Vâng? Chờ... vâng? Tôi..."
"À! Tôi sắp muộn rồi. Mau cầm lấy đi."
Youngmin ngăn cô bé nói tiếp và nhanh chóng dúi hộp cơm vào tay cô bé. Lần này, khi tay cậu chạm vào tay cô bé, tim cậu lại đập thình thịch, rung động mạnh mẽ.
Có lẽ lần này là vì cậu biết cô bé là con gái mà chạm vào?
Nghĩ lại thì, 10 năm trước, trước khi Youngmin hiểu chuyện, lần cuối cùng cậu nắm tay một người con gái là lúc nắm tay cô bạn thân. Sau đó, Youngmin, người chỉ học ở trường nam sinh cấp hai và cấp ba mà không có bạn gái hay bất kỳ mối quan hệ nào khác, thì việc nắm tay một người con gái sau khi cậu đã hiểu chuyện là lần đầu tiên của ngày hôm nay.
Chỉ vì nắm tay một người con gái mà tim đập thình thịch, đập loạn xạ, giống như một thằng nhóc con ở trường cấp ba. Quả thật là bản tính của một thiếu niên buồn bã trong tuổi dậy thì.
"Vậy thì, tôi phải đi đây. Tôi sắp muộn rồi. Tôi sẽ ăn bánh mì ở căn tin. Đừng lo cho tôi. Tạm biệt!"
Youngmin nói những lời bào chữa không cần thiết, dù thời gian đến trường vẫn còn nhiều, nhưng cậu vẫn viện cớ muộn học để vội vã chạy trốn khỏi cô bé.
Cậu nghe thấy giọng cô bé gọi "Khoan đã!" từ phía sau, nhưng cậu giả vờ không nghe thấy và nhanh chóng rời đi.
Việc nắm tay một người con gái, nhưng cũng có thể là do sợ rằng việc thể hiện lòng tốt với cô bé đó sẽ gây ra hiểu lầm lớn, nên cậu mới vội vã bỏ chạy.
Tuy nhiên, lời cảm ơn mà cô bé nói ra thật lòng. Và dù cậu không nghe hết, nhưng Youngmin đã lần đầu tiên nhận ra rằng lời cảm ơn từ người khác là một điều khá dễ chịu.
Theo lời ông nội, cậu đã làm việc tốt nhất có thể bằng sức lực của mình. Nhờ đó, cậu nhận được lời cảm ơn từ một người xa lạ, và được chạm vào bàn tay mềm mại của một người con gái.
‘Không, không, chuyện cuối cùng đó tạm thời gác lại.’
Phải chăng "tạm thời gác lại" thay vì "chưa từng xảy ra" là một cách nói quanh co? Phải chăng nó có nghĩa là sau này cậu sẽ thoải mái hồi tưởng như một kỷ niệm của tuổi thiếu niên? Tạm thời bỏ qua việc cậu sẽ hồi tưởng như thế nào, cho đến đây thì đây chỉ là một câu chuyện đẹp về một cậu thiếu niên tuổi dậy thì vô tình làm được một việc tốt.
………Thế nhưng…….
"Hừ, tưởng chừng như tìm được rồi mà, sao lại chạy trốn? Dù sao thì, tôi đã nhớ mùi rồi, nên không sao cả."
Cô bé (thiếu nữ?) trùm kín mặt bằng mũ trùm, ôm ngực đang đập thình thịch, khẽ mỉm cười.
Nếu có ai đó nhìn thấy biểu cảm của cô bé ẩn sau chiếc mũ trùm đó, họ sẽ không khỏi rùng mình và ngoảnh mặt đi. Đôi mắt long lanh như được bao phủ bởi bóng đêm, đầy sức sống đến mức không thể tưởng tượng được đó là mắt của một cô bé lang thang, mà giống như mắt của một con thú săn mồi vừa tìm thấy con mồi vậy.
「(Dị năng) cuối cùng đã tìm được rồi. Đuôi Hút Yêu (Hấp Yêu).」
***
Đối với học sinh, mỗi ngày không phải là một ngày đặc biệt.
Họ đến lớp học quen thuộc mỗi ngày, cùng bạn bè thân thiết tán gẫu, ăn hộp cơm trưa, ra sân trường chơi bóng đá hoặc bóng rổ, đổ mồ hôi, trao đổi thông tin về những điều tốt đẹp (chủ yếu liên quan đến màu đỏ) và những vật phẩm, rồi xây dựng tình bạn.
Nội dung mỗi ngày có thể hơi khác nhau một chút, nhưng nhìn chung, chúng chỉ là những ngày bình thường, không hơn không kém.
Thế nhưng, đối với Youngmin, ngày hôm đó lại là một ngày đặc biệt, bởi cậu đã vô tình đưa tay ra giúp đỡ một người xa lạ. Ngoài khoảnh khắc giúp đỡ đó ra, thời gian còn lại là một ngày bình thường, cậu đi học, chơi với bạn bè rồi về nhà.
"Con về rồi! Không có ai à... Ôi! Nóng quá! Nóng, nóng, nóng!"
Dù không có ai ở nhà, nhưng cậu vẫn theo thói quen chào khi về đến, rồi ngay lập tức bật điều khiển điều hòa. Phòng khách, vốn đã nóng hầm hập giữa trưa, giờ đây như một cái lò hấp, đầy hơi nóng.
Chiếc điều hòa lắp trong phòng khách được bật lên, và một luồng gió mát bắt đầu thổi. Youngmin lấy hộp sữa từ tủ lạnh, rót vào cốc và nhìn bàn ăn. Đúng như dự đoán, ở đó lại có một mẩu giấy ghi chú của mẹ, nói rằng bà lại sẽ về muộn.
Không có gì ngạc nhiên cả. Đây là chuyện thường tình trong các gia đình có cả hai vợ chồng đi làm. Chỉ là mẹ Youngmin luôn để lại một ghi chú xin lỗi mỗi khi bà về muộn, ngay cả khi Youngmin còn nhỏ.
Nỗi buồn mà bà cảm thấy khi phải giao Youngmin cho ông nội chăm sóc để đi làm vào thời điểm lẽ ra bà phải yêu thương và chăm sóc con mình, đã không dừng lại, ngay cả khi Youngmin đã lớn đến mức không cần bà phải ghi chú nữa. Ghi chú xin lỗi này là công việc mà mẹ cậu đã bắt đầu để bù đắp cho cú sốc mà bà nhận được sau sự kiện câu hỏi "Con yêu mẹ hay yêu bố hơn?" khi Youngmin còn nhỏ, và để phục hồi giao tiếp với con trai mình bằng mọi giá.
Youngmin nghĩ: 'Mình không còn là trẻ con nữa, mẹ không cần làm vậy đâu,' rồi cầm cốc sữa đã rót và đi ra phòng khách.
Khi còn nhỏ, đã có rất nhiều lúc cậu buồn và khó chịu về nhiều thứ mà cậu không thể giải thích rõ ràng. Điều này là sự thật. Dù cậu không nhớ chính xác là khi nào, nhưng có lẽ việc nói "Con yêu ông nhất!" khi còn nhỏ là cách cậu muốn trả thù một chút. Dù sao thì, bây giờ, cậu hiểu và cảm kích việc cha mẹ mình vất vả như vậy, và bản thân cậu được sống thoải mái.
Nhưng ở tuổi này, việc thể hiện điều đó bằng lời nói hay thư từ lại rất ngượng ngùng. Chắc chắn cha mẹ sẽ rất vui nếu cậu làm một lần thôi. Thế nhưng, cậu lại không đủ dũng khí để làm, và đôi khi cậu cảm thấy bản thân mình thật đáng trách. Nhưng vì quá ngượng, cậu chưa có ý định thực hiện trong một thời gian.
‘Sẽ có lúc, mình sẽ lấy hết dũng khí, như hôm nay. Đúng vậy, sẽ có lúc... Hừ... ôi...’
Youngmin, thở dài vì lời hứa không biết bao giờ mới thực hiện được, uống sữa và ngồi trước điều hòa, tận hưởng cơn gió mát mẻ đúng lúc.
"Hô hô. Từ trong chiếc hộp lại thổi ra gió mát. Thật kỳ diệu. Đây là loại ma thuật nào vậy?"
Youngmin bận rộn nên trả lời qua loa.
"Ma thuật gì chứ? Chỉ là điều hòa thôi."
"Điều hòa?"
"Đ.i.ề.u.h.ò.a. Gì vậy, cô bé không biết điều hòa sao?"
"Ưm... Thật xấu hổ, nhưng ta lần đầu tiên nhìn thấy nó. Nó hoạt động bằng loại ma thuật nào vậy?"
"Này, này. Từ nãy đến giờ cứ gọi máy móc là ma thuật. Cái này... chỉ là một cỗ máy đơn giản hoạt động bằng điện thôi."
Youngmin, như một con rối cũ kĩ phát ra tiếng cọt kẹt, quay đầu nhìn ra phía sau.
Thực ra cậu không hề nhận ra cho đến tận bây giờ, nhưng trên chiếc ghế sofa trong phòng khách có một cô bé nhỏ đang ngồi.
Ấn tượng đầu tiên là dễ thương, nhưng giọng điệu của cô bé có vẻ hơi kiêu ngạo.
Khuôn mặt cô bé non nớt như một nụ hoa chớm nở, như thể cô bé mới vừa tốt nghiệp trung học cơ sở. Gương mặt thon gọn và đường nét mảnh mai, đôi lông mày cũng mảnh mai như vậy. Đôi mắt đen láy đầy tò mò ẩn dưới đó, và khóe mắt hơi xếch lên như thể đang tự quảng cáo rằng tính cách cô bé có phần kiêu kỳ. Sống mũi cao, đôi môi phớt hồng như không tô son, hé mở một chút lộ ra chiếc răng nanh nhỏ xinh trông thật đáng yêu. Cô bé mặc một chiếc áo hanbok trắng tinh với váy hanbok cũng trắng tinh, và một họa tiết hình ngọn lửa đỏ rực trên tay áo rất ấn tượng. Mái tóc đen dài đến thắt lưng được búi theo kiểu danggi truyền thống của hanbok, nhưng chiếc nơ danggi trắng tinh được buộc ở đuôi tóc, với một bông hoa bí ẩn được vẽ trên đó, lại rất hợp với cô bé. Cô bé thật đẹp.
Không phải là lễ hội, cũng không phải lễ Tết, mà ngay cả vào những ngày lễ Tết, số người mặc hanbok cũng ít đi, nên bộ trang phục này hiếm thấy và tạo cảm giác tò mò. Nhưng cũng không hề kỳ lạ. Hanbok rất hợp với cô bé, một vẻ đẹp hài hòa.
Đôi mắt có phần kiêu kỳ của cô bé đầy tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc điều hòa.
"Máy móc? Điện? Điện là gì vậy? Đó là gì?"
Cô bé giục Youngmin giải thích, như thể thực sự không hiểu về những phát minh của nền văn minh hiện đại.
"Cô bé..."
"Cô bé? Cô bé là ai? Mau giải thích cho ta!"
"Cô là ai! Ai! Ai! Ai! Cô là ai vậy!!"
Youngmin hét lên một tiếng gần như là tiếng thét.
Youngmin đã rất bất ngờ khi mở cửa về nhà thì thấy một cô bé lạ mặt đang ngồi trong phòng khách, một tình huống không thể xảy ra. Cậu đã trò chuyện với cô bé một cách bình thường mà không nghĩ ngợi gì, và bây giờ cậu cảm thấy nghẹt thở.
Cô bé cau mày khi Youngmin hét lên.
"Tại sao lại đột nhiên hét to vậy? Tai ta không bị điếc đâu, nên hãy nói nhỏ nhẹ thôi, được không?"
"Bây giờ đó có phải là vấn đề không?! Cô... cô rốt cuộc là ai?! Cô vào bằng đường nào?! Có phải là khách của bố mẹ tôi không?! Cái thời buổi này... một người khách sao..."
Youngmin đã nghĩ rằng mình đã sai lầm khi hét lên đến đó.
Nếu cô bé thực sự là khách, thì việc cậu hét lên vừa rồi là một điều rất bất lịch sự. Youngmin hối hận vì đã không đọc mẩu giấy ghi chú của mẹ như mọi khi. Có lẽ nó có ghi gì đó về cô bé này.
Như mọi khi, Youngmin nghĩ rằng ghi chú sẽ chỉ có nội dung kiểu [Xin lỗi~ Mẹ biết Youngmin thích biển đến mức nào mà phải không? Nếu có dịp nghỉ lễ, mẹ sẽ dẫn Youngmin đi biển...] nên cậu đã không kiểm tra. Đó là một sai lầm.
Cô bé mặc hanbok nghiêng đầu như thể lời nói của Youngmin thật kỳ lạ.
"Ta chưa từng gặp bố mẹ ngươi. Không, trước đó, ta còn chưa biết tên ngươi nữa."
"... ..."
Khi cô bé nói như vậy, Youngmin đang đọc nội dung ghi chú. Trong ghi chú mẹ để lại không hề có nhắc đến cô bé, chỉ là những lời âu yếm quen thuộc kiểu [Xin lỗi vì về muộn~ Yêu con trai~] như mọi khi.
Hơn nữa, nếu tổng hợp cả lời nói của cô bé...
Youngmin hít một hơi thật sâu, rất sâu... và sau đó...
"Cô là cái quái gì vậy!! Cô bé xâm nhập bất hợp pháp kia!!!"
Lần nữa, cậu hét lên một tiếng gần như là tiếng thét.
Cô bé cau mày như lần trước và bịt tai bằng tay.
"Một chàng trai oai vệ, có giọng nói vang dội là tốt, nhưng nếu biết chọn thời điểm và địa điểm thì sẽ tốt hơn. Bây giờ ta nghĩ không cần phải hét lên như vậy đâu. Làm thế chỉ khiến ta đau tai thôi."
"Giải thích kiểu gì mà ra được câu đó vậy? Đó là lời của một kẻ đột nhập bất hợp pháp sao?!"
Trước lời chất vấn không khoan nhượng của Youngmin, cô bé nhíu mày, có vẻ tức giận.
"Ai là kẻ trộm?! Ta thừa nhận việc tự tiện vào là không đúng, nhưng không có ai ở nhà để ta xin phép, và ta không muốn đợi bên ngoài nên mới hơi thất lễ một chút thôi. Hơn nữa, ta không ăn trộm gì cả, vậy tại sao lại gọi ta là kẻ trộm? Thật là vô lý!"
"Vậy hả? Đột nhập bất hợp pháp? Vậy mà còn tức giận? Không biết cô bé vào bằng cách nào, nhưng từ khoảnh khắc cô bé cưỡng ép mở cửa đã khóa để vào thì cô bé đã là một kẻ đột nhập bất hợp pháp rồi!"
Youngmin chỉ vào cánh cửa trước nhà, vốn đã khóa chặt cho đến khi cậu dùng chìa khóa mở, và hét lên. Cô bé im lặng suy nghĩ một lúc, rồi "tách" một tiếng.
"Nếu cửa đã khóa, tại sao ta lại không mở bằng chìa khóa mà lại đi vào bằng một cánh cửa khác đã mở sẵn? Chẳng lẽ ngươi nói ta là kẻ trộm sao? Nếu vậy, chẳng phải ta đã bảo vệ ngôi nhà của ngươi, vốn không được khóa cẩn thận, sao? Vậy thì ngươi nên cảm ơn ta chứ không phải."
"Hả? Cửa, cửa không khóa sao?"
Youngmin bối rối vì lời nói của cô bé khiến cậu có chút suy nghĩ. Mẹ của Youngmin là người rất cẩn thận, nhưng đôi khi lại có những lúc ngớ ngẩn trong những việc quan trọng.
Ví dụ như không khóa van gas, hoặc như lời cô bé nói, quên khóa cửa...
Thậm chí có những lúc bà không khóa cửa nhà vệ sinh. Nhờ đó, Youngmin có một kỷ niệm buồn cười khi bạn cậu hét lên vì vô tình mở cửa nhà vệ sinh.
Nếu mẹ cậu lại mắc lỗi như vậy, thì lời cô bé nói là đúng. Cô bé đã trông giữ một ngôi nhà trống. Hơn nữa, nếu là kẻ trộm thì đã lấy đi thứ gì đó rồi.
"Tôi, tôi xin lỗi. Mẹ tôi bình thường rất nghiêm túc, nhưng đôi khi lại mắc những lỗi ngớ ngẩn như vậy. Nhưng dù vậy, việc tự ý xông vào nhà người khác cũng không phải là điều tốt. À, dù sao thì, cảm ơn vì đã trông giữ ngôi nhà trống giúp tôi."
Youngmin muốn trách mắng, nhưng cuối cùng lại không muốn thua, nên cậu vẫn giữ vững lập trường về việc cô bé đột nhập bất hợp pháp. Lý do cậu không trách mắng, mà lại cảm ơn, là vì cậu cảm thấy một nỗi sợ hãi không rõ khiếp sợ trước sự mạnh mẽ của cô bé.
Cô bé khẽ gật đầu mỉm cười, như thể không bận tâm đến việc Youngmin đã thành thật xin lỗi và cảm ơn - lời cảm ơn pha lẫn chút chất vấn ở giữa - và lại mỉm cười.
Biểu cảm đó thật đáng yêu đến nỗi Youngmin vô thức đỏ mặt một chút.
"Biết rồi thì tốt thôi. Biết rồi thì làm."
"Chỉ vậy thôi... hả? Chỉ vậy thôi sao? Chỉ có vậy thôi à."
Youngmin lẩm bẩm một cách bực bội, rằng mình đã thành thật xin lỗi, nhưng cô bé có vẻ như không nghe thấy hoặc cố tình bỏ qua.
"Nhưng ta đã không nói lời nào mà xông vào, đó là lỗi của ta. Thiếu gia, ta thành thật xin lỗi."
Vừa nói vậy, cô bé vừa cúi người thật sâu trên ghế sofa. Đó là một lời xin lỗi trang trọng và lịch sự đến nỗi Youngmin, người nhận lời xin lỗi, cảm thấy bối rối.
"À, không, cô bé không cần phải làm vậy đâu..."
Youngmin lúng túng trước cô bé vẫn cúi đầu chưa ngẩng lên, rồi chợt nhận ra cô bé, trái ngược với vẻ ngoài, lại rất người lớn. Và trái tim cậu đập thình thịch. Cử chỉ đầy uy nghiêm và giọng nói người lớn, dù còn nhỏ. Thêm nữa, cô bé lại gọi cậu là "Thiếu gia", và bộ hanbok mà hiếm khi thấy.
‘Chẳng lẽ là một đứa trẻ từ Cheonghakdong? Mà, tại sao cô bé lại đến nhà mình có việc gì chứ?’
Chợt nảy sinh một ảo ảnh, rằng cha cậu nói: "Con trai à, cho đến bây giờ cha đã giấu con, cha thực sự rất xin lỗi. Thật ra, con có một người em gái đã ly biệt vì hoàn cảnh bất đắc dĩ."
Và ảo ảnh đó còn đi xa hơn, rằng người em gái đó thực ra lại không cùng huyết thống...
‘Không, không, chuyện này không thể có được. Cảm giác như... một trò chơi người lớn mà mình vừa mượn gần đây vậy.’
Khi Youngmin đang vắt óc suy nghĩ về thân phận của cô bé, cô bé đang cúi đầu khẽ ngẩng đầu lên và mỉm cười.
Thật dễ thương.
Khi Youngmin đang nhìn cô bé đến ngẩn người, cô bé chỉ vào một nơi nào đó và nói:
"Dù sao thì, ta đã vào bằng cánh cửa không khóa... nhưng ta không biết cách khóa, nên cứ để đó. Dù có người ở nhà, nhưng thế giới này đầy rẫy hiểm nguy, nên khóa lại thì tốt hơn. Ta không biết liệu bây giờ có còn vậy không..."
"Không, không, cửa đó vừa rồi là tôi khóa..."
Youngmin nhìn về phía cô bé chỉ và chết lặng. Nơi cô bé chỉ là cửa sổ ban công.
Nhà của Youngmin là căn hộ tầng 12.
Nếu đúng như lời cô bé nói, thì cửa chính vốn đã bị khóa, và cô bé lại vào bằng cửa ban công không cần khóa, vậy thì trong trường hợp này, lời của Youngmin về việc đột nhập bất hợp pháp là đúng.
Mà không, có một vấn đề khác.
"Vào bằng đó?"
Youngmin hỏi để xác nhận.
"Đúng vậy."
Cô bé khẳng định.
"Bằng cách nào?"
"Bay vào."
"Bay vào."
"..."
"...?"
Youngmin, người chết lặng không nói được lời nào, im lặng đưa tay ra chạm vào cô bé với vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Anh đang làm gì vậy?"
Cô bé nhìn Youngmin chằm chằm, như thể không hài lòng vì bị anh chạm vào trán mà không được phép.
Tuy nhiên, Youngmin không hề nao núng trước ánh mắt dữ dằn của cô bé, mà dùng tay còn lại chạm vào trán cô bé.
Và cậu lẩm bẩm, như thể có điều gì đó bất thường.
"Không sốt... cũng không bị sốt, nhưng sao đầu lại nóng ran thế này?"
Vừa dứt lời, một tiếng tát vang lên, Youngmin hét toáng.
"Tên khốn này! Đau đó! Tại sao tự dưng lại làm thế?!"
Youngmin ôm lấy má đang rát bỏng vì bị tát và tức giận hét lên. Người ta nói "lời nói không bằng nắm đấm", quả thật câu đó đúng, đau đến mức nước mắt cậu chảy ra từng giọt.
"Đó là lời ta muốn nói! Tự dưng đặt tay lên người ta rồi nói những lời điên rồ như thể ta là một con nhỏ mất trí, cái thói láo xược này học từ đâu ra vậy?!"
Cô bé, bị Youngmin xem như kẻ mất trí, phồng má lên tức giận. Khác với vẻ ngoài trưởng thành điềm tĩnh lúc nãy, vẻ mặt tức giận ngây thơ như trẻ con này lại rất hợp với vẻ ngoài của cô bé, khiến cô bé càng thêm đáng yêu.
Tuy nhiên, Youngmin, người đang tức giận vì bị tát, không nhận ra điều đó, mà trừng mắt nhìn cô bé và hét lên.
"Này! Một người bình thường khi nghe nói 'tôi đã bay lượn trên bầu trời' thì ai mà không phản ứng kiểu 'cô ta bị điên à?!' chứ?!"
"Người bình thường? À há! Đúng vậy. Giờ mới nhớ, ta vẫn chưa giới thiệu về mình."
Cô bé gật đầu như thể cuối cùng đã hiểu ra, rồi bỏ đi vẻ mặt trẻ con tức tối ban nãy, nhìn Youngmin bằng đôi mắt nghiêm túc.
"Gì, gì vậy?"
Thiếu nữ chững chạc và lạnh lùng ban nãy bỗng chốc trở nên đầy hoang mang và hốt hoảng, hoàn toàn biến thành một cô bé thiếu nữ. Youngmin thì lại bất ngờ, ngớ người ra. Không để tâm đến phản ứng của Youngmin, thiếu nữ dùng giọng nói nhỏ nhẹ, từ tốn và có phần trang trọng nói:
「Ta là đứa con cuối cùng của tộc cáo đen, nhờ ơn trên trời cao mà ta đã thức tỉnh thành cáo chín đuôi. Ta tên là Wolhwa (Nguyệt Hoa). Nhưng tộc cáo đen nay chỉ còn mỗi mình ta, nên việc dùng từ ‘tộc’ cũng thật vô nghĩa.」
Trong câu nói cuối cùng của thiếu nữ tự xưng là Wolhwa, đan xen một nụ cười chua chát và nỗi buồn vời vợi.
Giữa bầu không khí cô đơn, nặng nề ấy, Youngmin…
「Quả nhiên là… một cô bé có cái đầu khác thường nhỉ.」
Cậu ta đã phá vỡ bầu không khí chỉ trong chớp mắt.
「Cái… cái… cái tên ngu ngốc nhà ngươi! Đồ ngu ngốc!」
Bầu không khí u buồn bao trùm Wolhwa ngay lập tức tan biến, và cô bé quay lại với vẻ ngoài của một thiếu nữ ngạo mạn, độc địa.
「Nếu đã nghe ta giới thiệu rồi thì ngươi cũng phải lịch sự mà tự giới thiệu về mình chứ, đó mới là lễ nghĩa của loài người… Ngươi chưa từng được dạy rằng phải đối xử bằng lễ nghĩa với một người đã nghe hết lời giới thiệu của mình sao?」
「Ta chưa từng học được cái lễ nghĩa phải phụ họa theo lời của một kẻ điên! Hơn nữa, cái thứ cáo chín đuôi gì đó có thể bay trên trời rồi xông vào nhà người ta à? Đừng có mà làm trò cười! Rõ ràng ngươi là kẻ xâm nhập bất hợp pháp mà! Nhà ngươi ở đâu? Khoan đã, trước hết, cảnh sát đâu?! Hay là ngươi xem truyện tranh, phim ảnh nhiều quá nên tưởng đời dễ như trên phim hả? Ta sẽ cho ngươi biết thực tế không dễ dàng như vậy đâu!」
Youngmin định rút điện thoại ra bấm số 112 thì một tiếng 「Bùm」 vang lên.
「Hả?」
Youngmin rời mắt khỏi điện thoại vừa định gọi, nhìn về phía phát ra tiếng động với vẻ mặt ngạc nhiên tột độ.
Chiếc hanbok của Wolhwa có một đôi tai nhọn hoắt được gắn khéo léo trên đầu, và từ dưới chiếc váy hanbok lấp ló vài cái đuôi cáo đen mềm mượt.
「Giờ thì, với bằng chứng này, ngươi tin lời ta rồi chứ?」
Wolhwa bĩu môi, lầm bầm kiểu như: “Sao lũ người ở thời đại hạn chế năng lực cứ không tin mình nhỉ. Nếu phải biến hình lại thì lại tốn thêm công lực một cách vô ích…”
Youngmin ngớ người ra, đánh rơi chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Những chiếc đuôi vừa xuất hiện trên người Wolhwa cứ như đang sống mà đung đưa.
“Không… Không thể nào… Chẳng lẽ… thật sao? Không! Khoan đã, không đời nào! Chắc chắn đây là trò lừa bịp. Nhất định là có gắn thứ gì đó… Bây giờ trang phục cosplay cũng phát triển từng ngày, mấy thứ thủ thuật đó… chắc chắn là trang phục cosplay được làm bằng công nghệ tiên tiến nhất của NASA!”
Youngmin tạm gác lại câu hỏi về việc NASA làm gì mà phải chế tạo trang phục cosplay, và tự trấn an rằng đó chắc chắn là một mánh khóe.
「Hay… Hay lắm! Đúng là ma thuật… không, phép thuật! Ta công nhận! Nhưng mà, có phải vì thế mà ta phải chấp nhận ‘À, ra là vậy ạ’ không? Xin lỗi nhé, ta không có gu thẩm mỹ với cái thứ gì đó giống cáo đâu! Mau gỡ mấy cái thứ trang trí cosplay đó ra đi!」
Wolhwa nghe lời đó mà mắt trợn tròn, ngạc nhiên đến mức có thể thấy rõ trên mặt.
「Gu… gu phụ nữ giống cáo không phải là gu… của ngươi sao?」
Youngmin không tin, mà đúng hơn là ngạc nhiên về gu thẩm mỹ của mình, điều đó có vẻ hơi lạ, nhưng dù sao thì cậu ta cũng gật đầu và nói.
「À, đương nhiên rồi. Dù có chất cả xe tải trang phục cosplay cáo đến đây ta cũng không thèm đâu!」
「Cosplay? Không, ta… Ta không phải là cosplay… Vậy, vậy thiếu gia thích kiểu phụ nữ nào?」
「Thì kiểu mặc đồ hầu gái rồi gọi mình là chủ nhân… Không! Khoan đã, bây giờ chuyện đó không quan trọng! Tại sao ta lại phải khai ra cái gu riêng tư của mình cho ngươi biết chứ?! Hơn nữa, mau gỡ cái đồ trang trí cosplay đó ra đi!」
「Cái thứ ‘cosplay’ gì đó là cái gì chứ? Ayyya! Cái, cái gì vậy?!」
Wolhwa la toáng lên vì đau đớn. Youngmin đột nhiên nắm lấy tai cô bé rồi giật mạnh.
「Tai sắp đứt rồi! Mau buông ra ngay!」
「Ơ, ơ? Sao không đứt?」
「Đương nhiên là không rồi!」
Youngmin mặt đực ra, nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa nắm tai Wolhwa. Cái tai của Wolhwa vừa nãy không hề giống vải mà mềm mại và ấm áp.
Cứ như tai của một con thú thật vậy…
「Không! Không, không phải! Không đời nào! Không thể nào là thật được!」
Nghe tiếng Youngmin kêu gào không thể tin nổi, Wolhwa bĩu môi, dỗi.
「Ta đã nói là thật mà! Sao từ nãy đến giờ cứ không tin chứ! Vừa nãy ngươi còn giật mạnh tai ta, nhưng vẫn không chịu tin sao?! Cái thứ ‘cosplay’ gì đó mà ngươi nói từ nãy ta không biết, nhưng ta là cáo chín đuôi thật!」
「Cáo… chín đuôi thật sao?」
「Đến giờ ngươi cũng nên tin rồi chứ? Nhìn đi này, đuôi ta cứ thế này mà động đậy này! Ngươi có thấy nó là giả không?」
Wolhwa quay lưng lại, cố tình vẫy đuôi lên xuống. Theo nhịp vẫy, tà váy hanbok cô bé đang mặc cũng tung bay. Đó là một động tác mạnh mẽ đến mức Youngmin có cảm giác rằng nếu cô bé vẫy mạnh hơn một chút, nó sẽ trở nên quá sức gợi cảm mà mình không nên nhìn.
‘Không, khoan đã, Kim Youngmin số 1, bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại và suy nghĩ xem nào. Cáo chín đuôi làm gì có thật? Đây là thế kỷ 21. Thời đại mà ngay cả người bình thường cũng có thể đi du lịch vũ trụ nếu có tiền. Mà một con cáo chín đuôi bất ngờ xuất hiện giữa thời đại này ư? Không thể nào. Nếu vậy thì? Vậy thì đúng rồi! Cái tai đó là làm từ silicon đời mới! Mềm mại, ấm áp như thật. Hơn nữa, cosplay đến mức có cả ngực thật cũng làm được, vậy làm thêm hai cái tai có gì mà to tát? Lý do nó không rơi ra là vì đã được dán keo để tăng tính chân thật! Mà dám dán cả keo để lừa bịp người khác ư? Đúng là đồ quỷ quái! Khoan đã! Vậy còn cái đuôi thì sao? Chắc chắn đó là đuôi cáo chín đuôi giả, điều khiển bằng điều khiển từ xa thôi. Vậy là đã giải quyết xong. Chắc chắn không ai dám dán cái máy đó vào mông đâu nhỉ. Kể cả có dán đi chăng nữa, thì nếu là chỗ không lộ ra bên ngoài như tóc hay cổ, thì đâu có vấn đề gì đâu. Cứ xem mình là người thắng lợi để kiểm tra chắc chắn thôi! Đây là chiến thắng của mình!’
Youngmin tự tin vào chiến thắng (?) của mình, lảo đảo bước lại gần Wolhwa, người vẫn đang lắc lư cái đuôi như thể muốn phô trương sự tồn tại của mình.
「Cái gì? Ngươi thấy cái đuôi vẫy vẫy này lạ lắm hả?」
Wolhwa không quay đầu lại nhìn, thờ ơ nói.
Cô bé có vẻ nghĩ rằng nếu đã đưa ra bằng chứng rõ ràng như vậy thì Youngmin cũng sẽ hoàn toàn tin vào thân phận của mình. Tuy nhiên, Youngmin vẫn chưa tin.
Không, đúng hơn là không muốn tin, điều này gần với sự thật hơn.
Và ngay lúc này, Youngmin, người không muốn tin vào sự thật đang diễn ra trước mắt, cầu mong sự thật mà mình nghĩ ra sẽ trở thành sự thật, và đã làm một hành động táo bạo mà bình thường cậu ta không dám nghĩ tới.
「Xin lỗi nhé, ngươi nghĩ ta sẽ bị lừa dễ vậy sao!」
Youngmin đầy khí thế nhấc tà váy hanbok của Wolhwa lên.
Đó là trò chơi mà bất kỳ cậu bé nào cũng từng chơi ít nhất một lần hồi nhỏ… nhưng ngày nay, trẻ con ít chơi, giờ có lẽ đã trở thành một kỷ niệm lãng mạn.
Đúng vậy. Kim Youngmin, 17 tuổi, đã thực hiện trò chơi bị cấm mang tên ‘bánh kem lạnh’ này!
Tuyệt vời thay, dũng sĩ! Ngươi đích thực là người đàn ông!
Nhưng đây lại là một hành vi phạm tội.
Các bạn trẻ ngoan ngoãn tuyệt đối không nên học theo.
「Kyaaa!」
Wolhwa kêu lên một tiếng đáng yêu, vội vàng nắm lấy chiếc váy để kéo xuống, nhưng rồi dừng tay lại. Lúc nãy, khi Youngmin nói, cô bé đã nhận ra rằng cậu ta vẫn không tin lời mình nói, và cứ thế mà buông xuôi, với suy nghĩ hãy cứ kiểm tra cho đến cùng đi. Dù vậy, khuôn mặt cô bé vẫn đỏ bừng không thể che giấu.
Trong mắt Youngmin, người vừa chơi trò ‘bánh kem lạnh’ một cách dễ dàng, thứ đầu tiên hiện ra là một chiếc quần rộng thùng thình, trắng toát, nhìn mãi chẳng thấy có chút gợi cảm nào.
Bằng cách nào đó, cái lý tưởng ‘thiếu nữ phải được trân trọng và giấu kỹ’ mà cậu ta ấp ủ bấy lâu bỗng tan tành. Giống như tiếng vỡ tan của một cái ly vậy.
Phải nói là ‘mấy cái quái gì đây’ hay ‘quái quỷ gì đây’ đây?
Vì là hanbok nên đồ lót là quần lót thì một mặt nào đó là có thể chấp nhận được.
Nhưng! ‘Không phải đồ lót đó!’ Cảm giác ‘đây không phải là cáo nhỏ mà mình biết!’ vẫn không hề biến mất.
‘Không, điều quan trọng không phải là chuyện đó. Đừng quên mục đích ban đầu.’
Youngmin cố gắng ổn định lại tâm trí đang chao đảo, rồi chuyển ánh mắt sang chiếc đuôi đang đung đưa. Chiếc quần rộng thùng thình đáng lẽ phải che đến xương chậu thì lại trễ xuống một chút.
Và ở phần xương chậu mà chiếc đuôi ló ra…
‘Ơ? …Không có ư?!’
Cậu ta đã kinh ngạc.
Chiếc đuôi mọc ra từ xương chậu không hề có dấu vết nào của việc được gắn vào. Youngmin đã nhìn kỹ mọi góc cạnh, chắc chắn rằng phần gốc của đuôi nối liền với xương chậu một cách tự nhiên.
「Chẳng lẽ… thật sao?」
Youngmin vô thức vươn tay ra, nắm lấy phần đuôi nối với xương chậu và kéo thử.
「Ngươi, ngươi, ngươi làm cái quái gì vậy?!」
Wolhwa đương nhiên giật mình hét lên. Nhưng cô bé không ngăn cản. Nhờ đó, Youngmin có thể thoải mái kéo thử phần nối và chạm vào đuôi.
「Ôi trời! Gì vậy chứ? Thật sao? Thật là ấm áp. Và mềm mại nữa. Ôi trời! Gì đây, giống thật quá đi mất.」
「K-khoan đã… Ưm. Ưng. Cái, cái… ưm… A, á… Á!」
Bằng cách nào đó, trong giọng nói của Wolhwa, tiếng rên rỉ đầy gợi cảm bắt đầu lẫn vào.
Và nghe tiếng đó, Youngmin mới tỉnh táo lại. Cậu ta mới có thể nhìn lại một cách khách quan xem mình đang làm cái quái gì vậy.
Nhấc váy của một cô bé trông như học sinh cấp hai, để lộ đồ lót – mặc dù là đồ lót kiểu cũ không gợi cảm – rồi chạm vào mông, ờm… đuôi… của cô bé.
Nếu ai đó thấy, thì đây là tình huống mà ngay cả luật sư cũng không nhận biện hộ.
「X-xin lỗi!!!」
Youngmin, người đã tỉnh táo trở lại, vội vàng thả váy của Wolhwa ra. Có vẻ vì quá đà, Youngmin lùi lại, trượt chân ngã ngửa.
「Ái chà! Khụ khụ khụ!」
Youngmin ôm lấy gáy, lăn lộn trên sàn nhà một cách xấu hổ.
Wolhwa chỉnh lại quần áo, rồi ho khan một tiếng.
「Ngươi, ngươi, giờ đã tin ta là cáo chín đuôi chưa?」
Giọng nói run rẩy đến mức khó mà cúi đầu xuống phản ánh rõ tâm trạng hiện tại của Wolhwa. Khuôn mặt của Wolhwa, người quay lưng lại với Youngmin để tránh nhìn thấy cảnh cậu ta đang vật lộn với cơn đau nhức nhối dưới đất, đỏ bừng đến mức có thể thốt ra tiếng ‘đáng yêu’, nhưng thật không may Youngmin đang lăn lộn dưới đất vì đau đầu nên không thể thưởng thức được vẻ mặt đáng yêu đó.
Wolhwa nhìn Youngmin vẫn đang lăn lộn dưới đất, rồi dùng giọng nói thờ ơ nói.
「Thanh niên trai tráng mà sao ẻo lả quá vậy.」
「Đau thì liên quan gì đến chuyện trai tráng chứ?! Sao lại hỏi cái quái gì vậy?! Tôi bị va đập mạnh vào sau gáy đó!!」
「Dù sao thì nhờ sức mạnh của đuôi ta, cơn đau và vết thương sẽ lành ngay thôi, ngươi nói nhảm gì vậy?」
「Hả? Ngươi nói gì vậy chứ? Khó hiểu quá! Nhìn đây nè! Đau đến mức… ơ? Ơ?」
Youngmin đang nói thì giật mình vì thấy cơn đau giảm đi rất nhiều.
Hơn nữa, vết thương cũng không còn dấu vết gì cả. Lúc nãy, với khí thế như vậy thì lẽ ra đã bị chấn động não rồi, nhưng ngoài việc hơi tê tê một chút ra thì không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào khác.
「Va đập mạnh lắm mà sao lại không bị thương nặng hơn mình nghĩ nhỉ?」
「Đó là sức mạnh của đuôi ta.」
「Sức mạnh của đuôi ư?! Từ nãy đến giờ ngươi cứ nói những lời khó hiểu gì vậy?」
Lúc đó, Wolhwa mới quay đầu lại nhìn Youngmin đang ngồi bệt dưới sàn nhà. Vẻ mặt cô bé cuối cùng cũng lấy lại được vẻ bình tĩnh.
「Đuôi của ta… Ngươi thấy có mấy cái đuôi?」
Wolhwa vẫy đuôi, hỏi.
「Mấy cái gì mà mấy cái? Tự nhiên hỏi gì lạ vậy?」
「Đừng có lảm nhảm nữa, trả lời câu hỏi của ta đi.」
Youngmin, bị chùn bước trước giọng nói có chút khó chịu của Wolhwa, không dám cãi lại mà nhìn vào đuôi theo lời cô bé.
Youngmin nhớ lại đặc điểm của cáo chín đuôi mà mình từng xem trong sách hoặc phim ảnh, rồi định đếm đại và trả lời là chín cái.
「Theo lời ngươi nói là cáo chín đuôi thì lẽ ra phải có chín… tám cái đuôi… ư. Bằng chứng là ngươi có một, hai, ba… sáu, bảy, tám. Xem này? Ơ? Đúng tám cái… ư… tám cái?」
Youngmin nghĩ mình đếm sai nên lại đếm lại mấy lần cái đuôi của Wolhwa. Nhưng dù đếm mấy lần đi chăng nữa thì Wolhwa vẫn chỉ có tám cái đuôi.
「Ngươi không cần phải chạm vào mà đếm cũng được, rõ ràng là tám cái mà. Buông đuôi ta ra đi.」
「À, xin lỗi. Ta vô thức…」
Youngmin buông cái đuôi của Wolhwa ra, cái đuôi mà cậu ta vô thức nắm để đếm. Nó mềm mại và xù xì, cảm giác khá dễ chịu, khiến cậu ta có cảm giác rằng nếu không cẩn thận sẽ thành thói quen mất.
Wolhwa, với khuôn mặt hơi đỏ lên, quay hẳn lại phía Youngmin và nói.
「Lý do ta là cáo chín đuôi mà chỉ có tám cái đuôi là…」
「Không lẽ… ngươi là cáo chín đuôi giả?」
Lại một tiếng bốp vang lên như tát vào mặt. Lần này Wolhwa nổi giận thật sự nên đã tát khá mạnh, khiến Youngmin lăn một vòng rưỡi và đổ ập xuống sàn.
Sức phá hoại đến mức Youngmin không thể gào lên vì đau đớn.
「Chỉ là, chỉ là ta nói đùa thôi mà…」
Đau quá đến nỗi cậu ta nằm bẹp dí dưới sàn không thể đứng dậy được. Nhưng.
「Khi nào ngươi mới thôi làm bộ ẻo lả vậy? Cú đánh đó sẽ lành ngay thôi mà.」
「Ngươi nói gì vậy chứ?! Nhìn đây nè! Không chỉ má sưng húp mà còn có mùi máu nữa! Chắc chắn là bị rách trong miệng rồi!」
「Thật sự là bị rách trong miệng sao?」
「Bị rách nên mới có mùi máu chứ gì!」
「Hiện tại ngươi có còn chảy máu không?」
「Đương nhiên rồi! …Không chảy nữa.」
Youngmin thử dùng lưỡi chạm vào phần đau nhức. Không, nói đúng hơn là phần từng đau nhức, vì cơn đau đã biến mất tự lúc nào, vết thương cũng không còn. Đương nhiên là không chảy máu.
「…Ngươi, ngươi đã làm gì cơ thể ta vậy?!」
Youngmin cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên, bò lùi lại giữ khoảng cách với Wolhwa. Trước vẻ mặt thảm hại của Youngmin, Wolhwa thở dài một tiếng.
「Thưa thiếu gia, ngươi có phải là hậu duệ của Kim Seungwook quan huyện Kim không?」
「Ai vậy? Hơn nữa, ta đã biết chắc chắn rồi! Ngươi là yêu quái!」
「Ta đã nói là cáo chín đuôi ngay từ đầu rồi mà, là thiếu gia không tin thôi.」
「À, không, không… Giờ ta tin rồi. Vậy ngươi là cáo chín đuôi, vậy, vậy, vậy ngươi đến nhà… nhà, nhà chúng ta làm gì vậy? Không, không lẽ…」
Youngmin sợ hãi đến mức không thể nói hết câu.
Lý do cáo chín đuôi thường đến tìm con người trong tiểu thuyết hay phim ảnh. Đó là để ăn gan người.
Tức là, lý do cáo chín đuôi tự xưng là Wolhwa đến tìm mình…
「Không phải! Không phải! Ta không ngon đâu! Ta gầy lắm, không có thịt đâu!」
Wolhwa tỏ vẻ khó chịu. Vẻ mặt khó chịu ấy nhanh chóng biến thành sự tức giận.
「Ai nói là ta sẽ ăn ngươi?! Ngươi đang xem thường ta như một con yêu vật hạ đẳng sao?!」
「Yêu vật gì chứ! Ngươi là cáo chín đuôi mà!」
「Chỉ là nói vậy thôi mà! Ngươi là thanh niên trai tráng mà sao cứ nhỏ mọn, xấu tính vậy!」
「Cái, cái đó có gì quan trọng đâu?! Trong tình huống sống chết như vậy thì có gì quan trọng đâu?!」
「Ta đã nói là không ăn ngươi rồi mà!」
「Aaaaak! Đừng, đừng đến gần ta!!」
Sau đó, một cuộc đuổi bắt sinh tử giữa Wolhwa và Youngmin bắt đầu. Youngmin liều mạng bò lết khắp nơi để trốn, còn Wolhwa tức giận thì sải bước lớn để chặn đường cậu ta.
Youngmin giật mình lại bò lết để trốn, còn Wolhwa thì chặn đường cậu ta lại…
Cuộc đuổi bắt thảm hại đó cứ tiếp diễn cho đến khi Wolhwa không thể chịu đựng thêm nữa, tóm lấy gáy của Youngmin đang bỏ chạy và ép cậu ta ngồi xuống.
* * *
Youngmin ngồi kiết già, run rẩy như cây sào.
Và phía trước cậu ta là Wolhwa, người đang nhìn Youngmin với vẻ mặt khó chịu, tức giận, đầy kinh hoàng.
Thiếu nữ tự xưng là cáo chín đuôi tên Wolhwa vẫn đang để lộ tai và đuôi. Điều đó càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi của Youngmin.
Lúc đầu cậu ta nghĩ là giả, và khi biết đó là thật, cậu ta đã nghĩ một cách ngây thơ rằng ‘một cô gái cáo cũng không tệ’ và thậm chí còn nghĩ rằng ‘cô gái cáo đáng yêu cũng được’.
Khuôn mặt Wolhwa, mà Youngmin từng nghĩ là đáng yêu, giờ đang nhăn nhó. Mặc dù nhìn khách quan thì khuôn mặt ấy vẫn đáng yêu, nhưng trong tình cảnh hiện tại, cậu ta cảm thấy bị đe dọa tính mạng – Youngmin nghĩ vậy – nên chỉ thấy như mặt tử thần.
Wolhwa, người đã gào thét và mắng mỏ Youngmin về mọi chuyện mà cậu ta đã làm từ trước đến giờ, giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, vẻ mặt trở nên bình thản.
「Được rồi, vậy lần này ta sẽ nói mục đích ta đến đây. Ta không nói là sẽ ăn ngươi, đừng có sợ trước.」
「Vâng, vâng, ta đã hiểu! Vâng!」
Youngmin cúi đầu xuống đến mức gần như quỳ lạy, nói.
「Đừng có sợ hãi như vậy. Trước khi cảm thấy khó chịu, ta cảm thấy hơi buồn cười.」
「Dạ?」
Youngmin hơi ngẩng đầu lên, dò xét biểu cảm của Wolhwa. Wolhwa thực sự trông có vẻ buồn cười… hay nói đúng hơn là gần với buồn cười hơn.
Một nỗi buồn xen lẫn với niềm vui.
Youngmin nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó một lúc, rồi lặng lẽ đứng dậy.
「Ngươi đi đâu vậy?」
「À, không… Câu chuyện này có vẻ sẽ dài đây nên…」
Youngmin chỉ tay vào tủ lạnh và nói.
「Có muốn uống gì mát mẻ rồi nói chuyện không?」
Wolhwa lộ rõ vẻ rất ngạc nhiên trước lời đề nghị của Youngmin.
「Sao, sao vậy? Ta có nói gì lạ sao?」
Youngmin nghĩ rằng liệu mình có nói gì khiến Wolhwa khó chịu không, rồi tự xem xét lại lời nói và hành động của mình, nhưng không tìm thấy bất kỳ điều gì đặc biệt có thể làm phiền Wolhwa trong những gì cậu ta vừa nói.
Wolhwa nhanh chóng xóa bỏ vẻ mặt ngạc nhiên, và thay vào đó là một biểu cảm có vẻ như đang vui mừng.
「Không, không có gì. Mà giờ mới nhớ, ta cũng khát nước lắm rồi. À, đúng vậy.」
Wolhwa đập tay cái bốp, như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
「Gì vậy?」
「Cảm ơn ngươi rất nhiều vì đã cho ta uống nước vào sáng nay. Và cơm cũng rất ngon. Nhờ đó ta mới có thể lấy lại sức để đuổi theo mùi hương của thiếu gia và tìm được nhà.」
「Cái gì?」
Youngmin lắc đầu nghiêng ngả với vẻ mặt không hiểu lời Wolhwa nói. Wolhwa cười khúc khích, rồi giơ ra bộ quần áo đã được gấp gọn gàng trên ghế sofa.
Bộ quần áo đó Youngmin còn nhớ rõ.
Là chiếc áo khoác bẩn thỉu mà thiếu nữ ấy mặc vào sáng nay.
「Cái… cái đó… Khoan đã, chẳng lẽ…」
「Thật tình, cứ tưởng đã hồi phục hết công lực trong kết giới rồi, ai ngờ vừa mở mắt ra thì thế giới đã thay đổi đến mức chóng mặt. Hơn nữa, ta không có tiền để mua thức ăn, số tiền mà ta có không còn dùng được nữa, và nước thì cũng không hiểu sao lại bẩn đến mức không thể uống được. Đang kiệt sức thì nhờ thiếu gia ta mới có thể lấy lại sức.」
Wolhwa khẽ nở nụ cười tinh nghịch, rồi đặt tay nhẹ nhàng lên ngực Youngmin.
「Và nhờ thiếu gia đã nắm lấy tay ta, ta đã nhanh chóng tìm lại được chiếc đuôi bị mất, nên dù có cảm ơn thiếu gia bao nhiêu cũng không đủ.」
Nụ cười tinh nghịch của Wolhwa quá đỗi xinh đẹp. Một cô gái xinh đẹp như vậy lại đặt tay lên ngực Youngmin. Chính vì vậy, Youngmin nghĩ rằng trái tim mình đang đập mạnh.
Lúc đó, đó là tất cả những gì cậu ta có thể nghĩ, nên cậu ta chỉ có thể nghĩ rằng trái tim mình đang đập mạnh mà thôi.
「Mà giờ mới nhớ, ta vẫn chưa biết tên thiếu gia. Hậu duệ của quan huyện Kim Seungwook, tên của ngươi là gì?」
「Ơ? À, ta… tên ta là Kim Youngmin.」
「Tên hay đó. Thiếu gia Youngmin.」
Wolhwa vừa nói vừa xoa ngực Youngmin như thể đang vuốt ve. Mặc dù trong nhà mát lạnh nhờ máy điều hòa, nhưng cơ thể Youngmin lại nóng bừng lên.
「Cái, cái, cái gì vậy! Hơn nữa! Ngươi nói sẽ nói lý do ngươi đến đây mà? Dù sao thì cứ ngồi xuống đã! Rồi ngươi muốn uống gì? À, không lẽ có uống được nước ngọt có ga không? Hay là… không, chắc trà xanh thì tốt hơn nhỉ?」
Youngmin vì bối rối mà nói lớn tiếng, rồi với cử chỉ khoa trương mở cửa tủ lạnh.
「Youngmin… thiếu gia. Ta… sẽ uống thứ giống Youngmin thiếu gia.」
Wolhwa cười tủm tỉm, rồi ngồi xuống chiếc ghế ăn mà Youngmin chỉ.
Youngmin mở cửa tủ lạnh, chọn đồ uống, thỉnh thoảng liếc nhìn Wolhwa. Wolhwa, người ban đầu ngồi yên ngoan ngoãn theo lời Youngmin chỉ, nhìn Youngmin với ánh mắt thích thú, rồi bắt đầu nhìn quanh khắp nhà với ánh mắt đầy tò mò.
Cô bé đặc biệt tỏ ra rất tò mò về các thiết bị gia dụng.
‘Quả nhiên là người thời xưa thật.’
Khi nghĩ đến đó, Youngmin chợt nảy ra ý định muốn trêu chọc một chút. Cậu ta muốn biết phản ứng của một người thời xưa khi được mời đồ ăn thức uống hiện đại sẽ như thế nào.
Vì vậy, trong số rất nhiều đồ uống, Youngmin đã chọn cà phê đá.
Đun nước sôi, cho lượng đường vừa phải, cà phê, kem cà phê vào ly thủy tinh, rồi rót nước sôi và một chút nước lạnh vào, sau đó cho đá vào và khuấy đều là xong ly cà phê đen.
Bố cậu ta thường thích cà phê đen, nên Youngmin từ nhỏ đã uống theo bố và bắt đầu thích cà phê đen mà không cho đường.
Tuy nhiên, đối với những người không quen uống cà phê đen, cà phê không đường đắng đến mức khó uống. Liệu Wolhwa, người giống như người thời xưa, sẽ phản ứng thế nào với ly cà phê đen mà ngay cả người bình thường cũng khó uống?
Youngmin, với chút tinh nghịch và mong đợi, đặt ly cà phê đen đá xuống trước mặt Wolhwa.
「Ồ. Cảm ơn ngươi đã chu đáo như vậy.」
Wolhwa, người không hề nhận ra ý định trêu chọc của Youngmin, chân thành cảm ơn ly cà phê đen đá mà Youngmin đã đưa, và mỉm cười.
Lương tâm của Youngmin đã run rẩy và gào thét trước nụ cười đó, nhưng cậu ta không thể kiềm chế được sự tò mò của mình.
「Đã cho đá vào cho mát rồi, mau uống đi trước khi nó tan.」
「Ưm. Trông cũng mát mẻ thật. Mà ngươi tìm đâu ra thứ đá quý này vậy?」
「Không, đá đâu có quý hiếm gì. Giờ thì ai cũng làm được đá lạnh trong tủ lạnh cả. Nó được làm từ tủ lạnh đó.」
「Tủ lạnh? Giờ thì ai cũng có thể tự làm đá lạnh từ cái đó được sao?」
「Đúng vậy.」
「Cả vào mùa hè nóng bức ư?」
「Đương nhiên rồi, chỉ vào mùa hè nóng bức người ta mới uống chứ.」
「Hô hô!」
Wolhwa tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào tủ lạnh.
「Loài người các ngươi cũng đã có thể sử dụng phép thuật không kém gì yêu thuật rồi nhỉ.」
「Không phải phép thuật mà là… máy móc mà…」
Youngmin ngày càng chắc chắn rằng Wolhwa thực sự là người thời xưa.
「Rốt cuộc… ngươi… à, ừm… ngươi… à, có thể gọi là Wolhwa không?」
「Ngươi cứ gọi như vậy đi, ta đã cho phép mà.」
「Vậy thì… Wolhwa. Rốt cuộc ngươi là người ở thời nào vậy?」
「Người ở thời nào là sao?」
「Ý ta là, ngươi là người sinh ra vào năm nào… không, ngươi là cáo chín đuôi sinh ra vào năm nào vậy?」
「Nếu tính theo năm của loài người, ta sinh vào năm Kỷ Sửu (Gyechuk-nyeon). Mà ta ngủ lâu quá nên cũng không biết bây giờ là năm nào rồi nữa. Thiếu gia, bây giờ là năm bao nhiêu vậy?」
「…Kỷ Sửu (Gyechuk-nyeon)? Không lẽ ngươi là người thời Joseon… à, không, cáo chín đuôi thời Joseon sao?」
Cậu ta nghĩ là người thời xưa, nhưng không ngờ lại là người thời Joseon.
「Joseon? Không lẽ Joseon đã diệt vong rồi sao?」
「Đúng vậy. Giờ thì nó tên là Đại Hàn Dân Quốc. Và ngày nay là ngày 2 tháng 7 năm 2007.」
「Năm 2007?」
Wolhwa nghiêng đầu, tỏ vẻ ngơ ngác. Sống ở thời đại mà người ta tính năm bằng giáp tí, giờ đột nhiên phải tiếp nhận năm tháng hiện đại bằng con số khiến cô bé khó mà tiếp thu được.
「Khoan đã… Cái năm ta ngủ… là năm Đinh Mão (Jungmyo-nyeon), và tên của vị vua thời đó… ừm… A! Đó là vua Yiyeok! Vào thời điểm đó là năm thứ hai sau khi Yiyeok lên ngôi. Thiếu gia, ngươi có biết từ đó đến nay đã trôi qua bao nhiêu năm rồi không?」
「Yiyeok?」
Youngmin có vẻ nhớ mang máng cái tên đó trong giờ sử địa, nhưng thật đáng tiếc là cậu ta không nhớ rõ đó là năm nào.
Cuối cùng, Youngmin, dưới ánh mắt khó chịu của Wolhwa, đành vào phòng bố lấy chiếc laptop ra. Khi Youngmin làm vậy, Wolhwa cứ nhìn chiếc laptop với ánh mắt tò mò và hỏi 「Đó là cái gì vậy?」 liên tục.
Thật khó để Youngmin giải thích về chiếc máy tính và internet cho Wolhwa, người có vẻ là người thời xưa. Youngmin quyết định nói rằng đó là thứ có thể cho biết lịch sử và tìm kiếm từ khóa 『Yiyeok, vua Joseon』.
Kết quả là Youngmin đã tìm ra được Yiyeok là vua thứ 11 của Joseon, tên hiệu là Jungjong, và lên ngôi vào năm 1506. Wolhwa đã nói rằng cô bé bắt đầu ngủ từ năm thứ hai sau khi Jungjong lên ngôi, tức là năm 1507, và trước đó cô bé được sinh ra vào năm Kỷ Sửu (Gyechuk-nyeon), một năm không được xác định rõ ràng.
Nếu tính năm Kỷ Sửu (Gyechuk-nyeon) theo chu kỳ giáp tí dựa trên năm 1507… thì năm 1445 là năm Ất Dậu, 1457 là Đinh Sửu, 1469 là Kỷ Mão, 1481 là Tân Sửu (Sinchuk-nyeon). 1481 đến 1507 là 26 năm. Mà đây là Jungjong 1506. Hmm. Năm 1505 là Kỷ Sửu. (1505 – Gyechuk-nyeon. Vậy năm 1507 khi ngủ đông là cô ta 2 tuổi)
「501 tuổi?! Một bà già đáng sợ! À, phải, phải rồi, thế nên cách nói chuyện cũng giống bà già nhỉ.」
Youngmin vì ngạc nhiên mà vô thức thốt ra những lời trong lòng, ngay lập tức ánh mắt Wolhwa lóe lên lửa giận.
Mặc dù Wolhwa không thể chạm tới Youngmin bằng nắm đấm của mình do khoảng cách bàn ăn, nhưng bằng cách nào đó, Youngmin đã bị Wolhwa đánh và ngã ngửa.
「Đau quá! Tuy ta vô thức nói ra nhưng đó đâu phải lời nói sai sự thật…」
Youngmin vịn tay vào bàn ăn, cố gắng đứng dậy và phản đối. Và cậu ta nhận ra rằng thứ đánh mình không phải là nắm đấm mà là đuôi của Wolhwa.
Đuôi của Wolhwa lúc này đang lơ lửng trên không như nắm đấm, và vị trí mà Youngmin đang ngồi trước đó đã bị nắm chặt.
Nhờ đó, Youngmin không thể nói hết lời, chỉ ấp úng và giữ khoảng cách với đuôi của Wolhwa.
Wolhwa lườm Youngmin, nói với giọng nói đầy tức giận.
「Đừng có ghép tuổi của loài người vào ta! Ta ngủ say 501 năm vì lý do bất khả kháng! Thời gian ta thực sự hoạt động chỉ có 14 năm thôi!」
「Dù có thế nào… cũng là 501 năm… Tức là bà già… Hức!! Xin, xin lỗi!!」
Youngmin nghĩ mình đã giữ khoảng cách khá xa, nhưng đuôi của Wolhwa đột nhiên dài ra, vươn tới mặt Youngmin. Cậu ta hét lên và giơ tay đầu hàng.
「Thực ra, đối với yêu quái cáo, tuổi tác của loài người không có ý nghĩa gì cả. Nhưng nếu biến hình thành người, thì sẽ biến hình thành người ở độ tuổi phù hợp với mình. Tức là, hình dáng mà ngươi đang thấy của ta là hình dáng của một cô gái trẻ trong độ tuổi của con người.」
Wolhwa lẩm bẩm nhỏ nhẹ rằng 「Ta có thể biến hình thành người lớn hơn một chút nữa, nhưng vì muốn tiết kiệm công lực nên ta đành phải giữ nguyên hình dáng này.」
Nếu lời Wolhwa nói là thật, thì hiện tại Wolhwa trông giống như một thiếu nữ 14 tuổi.
Youngmin nghĩ rằng không có trò lừa bịp nào kinh khủng như vậy. So với việc phẫu thuật xóa nếp nhăn hay tiêm botox mà loài người vẫn đang làm để trông trẻ hơn, thì nỗ lực của họ chỉ là những hành động vô nghĩa trước Wolhwa mà thôi.
Liệu có thể gọi đó là yêu quái không?
Wolhwa tiếp tục lẩm bẩm điều gì đó, rồi có lẽ vì khát nước, cô bé đưa tay ra cầm ly cà phê đen đá.
Youngmin nhìn cô bé với vẻ tò mò và mong đợi xem Wolhwa sẽ phản ứng thế nào. Mặc dù cô bé là người thời xưa, nhưng Youngmin đã xác nhận được điều đó. Vậy thì trò đùa nhỏ của mình sẽ tạo ra điều bất ngờ nào đây?
Youngmin nuốt nước bọt, nhìn Wolhwa uống cà phê đen đá.
Cô bé sẽ không nuốt được và phun ra sao?
Hay là sẽ cố gắng nuốt, vừa nuốt vừa chảy nước mắt?
Hay là không nuốt được, cũng không phun ra được, chỉ biết nhìn mình với vẻ mặt sắp khóc mà cầu xin sự giúp đỡ?
Cá nhân Youngmin thích trường hợp thứ ba hơn, thì Wolhwa đặt cốc đã uống hết xuống.
「Hừm, đúng là mát lạnh.」
「Hả?」
Youngmin vô thức thốt ra câu hỏi đó.
「Mát lạnh là sao? Chẳng phải hiển nhiên là mát lạnh vì có đá sao?」
Wolhwa đáp lại với vẻ mặt như thể câu hỏi của Youngmin rất kỳ lạ.
「K-khoan đã. Không phải vậy. Nói thẳng ra thì, cái đồ uống đó là đồ uống hiện đại. Tức là, nó rất hợp với khẩu vị của người hiện đại, nhưng ta lại lo lắng rằng nó có thể không hợp với khẩu vị của người thời xưa… à, không, là yêu quái cáo Wolhwa. Ngươi có khó uống không?」
Trước câu hỏi cụ thể của Youngmin, Wolhwa khoanh tay và đáp: 「Đúng vậy. Thì ra là vậy.」
“Ý Youngmin là, cậu định đặt ta vào vị thế của một ‘người xưa’ — tức là một người cổ hủ — rồi tận hưởng phản ứng của ta, nhưng mọi chuyện lại không theo ý muốn của cậu, phải không?”
Thật là một sự thấu hiểu đáng sợ.
Youngmin la hét một cách vô thanh, bất lực phủ nhận bằng cách lắc đầu nguầy nguậy. Tuy nhiên, đuôi của Wolhwa, người đã kết thúc mọi việc một cách ác liệt như ma quỷ, lại phe phẩy bên cạnh Youngmin như thể đã sẵn sàng quật bất cứ lúc nào.
「Xin lỗi nhưng ta đã uống thuốc bắc đắng thường xuyên rồi. Uống thứ tốt cho cơ thể thì chẳng có lý do gì để ghét, chẳng phải người ta vẫn nói “thuốc đắng dã tật” sao? Thứ đồ uống đắng chừng này chẳng là gì đối với ta cả.」
“Vâng, vâng, vâng, vậy sao ạ?”
Youngmin túa mồ hôi lạnh, lấm lét nhìn cái đuôi phe phẩy như đang uy hiếp ngay cạnh mặt mình rồi đáp.
「Dù sao đi nữa thì đừng hòng giở trò hai lần nữa. Ngồi xuống đi. Ta sẽ từ từ giải thích lý do ta đến đây.」
Cái đuôi của Wolhwa dừng hẳn việc uy hiếp và trở về vị trí cũ.
“Vâng, vâng!”
Youngmin dùng kính ngữ cao nhất và thở phào nhẹ nhõm. Khi Youngmin ngồi xuống lại chỗ cũ, Wolhwa vừa uống nốt chút cà phê còn sót lại trong cốc vừa nói.
「Tuy nhiên, cậu đã đùa giỡn, thì không thể không nhận lại chút đền đáp tương ứng chứ, phải không?」
“Hả?”
Vừa dứt lời, đuôi của Wolhwa đã phóng ra như tia chớp, quất mạnh vào đầu Youngmin.
Đây là một cuộc tấn công chớp nhoáng sau khi đã khiến đối phương yên tâm.
‘Con cáo, con cáo cái này!’
Với một sức mạnh khá ghê gớm, Youngmin bị đánh bay đi như một mảnh giấy, đồng thời nghĩ thầm. Wolhwa quả thực là một người phụ nữ xảo quyệt như cáo.
Mà không, thực ra là một con cáo thật.
‘Hai lần! Cứ đợi đấy! Lần tới, mình sẽ trả thù bằng nước ngọt có ga!’
Khi Youngmin nằm sấp, anh thề sẽ trả thù, mặc dù có vẻ như bất cứ ai nghe thấy đều sẽ khuyên anh nên từ bỏ đi là vừa. Rồi anh đứng dậy, run rẩy toàn thân.
