Dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa, vẫn là như vậy.
“……Chỉ có duy nhất chỗ này thôi ha?”
“đúng là chỉ có mỗi chỗ này thôi nhỉ—”
Bọn họ cũng đã lang thang gần một tuần rồi.
Tay trái luôn chạm vào tường, đi vòng vòng. Đi đi lại lại tầng này hết lần này đến lần khác, thử xem có chỗ nào khác không.
Nhưng rốt cuộc chỉ có chỗ này thôi.
“Vậy nghĩa là hết đường rồi đấy”
“Đúng rồi ha—Thật sự cụt đường rồi~”
Dù Jir và Lilyleah có là loại đầu đất chỉ giỏi đúng mỗi một lĩnh vực của riêng mình theo đúng nghĩa đen, nhưng không đến mức ngu ngốc hoàn toàn từ A đến Z.
Cả hai đều có trí khôn tương đương loài linh trưởng cỡ lớn hoặc ít ra là tương đương người tinh khôn, đương nhiên là họ đã đánh dấu những nơi mình đi qua.
Và hai người đã đi vào ngõ cụt kể từ khi họ bước vào tầng này.
Tất cả các hành lang mà họ đi qua đều có những vệt đánh dấu.
Nói cách khác, con đường duy nhất trước mặt họ là đường quay lại tầng cũ.
Và, thứ họ tìm thấy thay vào đó là——
“Lilyleah sa… Lilyleah,”
“Cuối cùng vẫn gọi -san à”
Khụ, Jir hắng giọng một cái,
“Cánh cửa này…. không mở được à”
“Hông được đâu— Hông có chuyên gia ma thuật thì…”
“Không phải cô là chuyên gia à?”
“Nếu cái gì cũng làm một mình được thì loài người đã không tăng số lượng nhiều như vậy rồi, anh trai à.”
Đó là một cánh cửa cực kỳ khổng lồ.
Dù nhìn bằng mắt thường, Jir cũng có thể thấy mơ hồ thấy có một cánh cửa.
Màu đen.
Và rất lớn.
Cao đến mức con ngựa khổng lồ kia chắc cũng có thể ung dung ngẩng đầu bước qua.
Một cánh cửa ấyđang sừng sững đứng trước mắt hai người.
Jir lại một lần nữa đặt tay lên cửa.
Cậu đẩy mạnh hết sức. Tích tụ nội công trong người, dồn toàn lực mà đẩy.
Nhưng dù vậy, cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
‘Nếu ngay cả khi tự mình đẩy mà nó còn chẳng nhúc nhích, thì chắc chắn đây là một cánh cửa đặc biệt có dính líu đến ma thuật’——cậu hiểu ngay ra điều đó.
“Đúng là đi sai đường thật rồi nhỉ……”
‘Đúng vậy’—Jir thở dài thì thào như vậy.
Điều này cậu đã nghĩ đến nhiều lần rồi.
‘Có lẽ chúng ta không phải đang đi lên mà là đang đi xuống.’
‘Bị những lối đi gồ ghề, lên xuống phức tạp đánh lừa cảm giác, biết đâu chúng ta đã liên tục đi xuống dưới——càng lúc càng xa mặt đất.’
Và cuối cùng, câu hỏi ấy đã có câu trả lời.
‘Thực tế là chúng ta đã đi sai hướng.’
‘Nếu không thì làm gì có chuyện đâm vào một ngõ cụt lớn như vậy.’
“Cũng hông hẳn là vậy đây?”
Thế nhưng Lilyleah lại nói như vậy.
“Hả?”
“Vì đâu có gì đảm bảo là đường cụt phải nằm ở dưới đâu, đúng hông?”
“Ví dụ nhé,” —cô nói.
“Tui trước đây ở tầng bốn… nên biết đâu bây giờ chúng ta đang ở tầng năm, rồi bị kẹt ở đó chẳng hạn.”
“……ờ thì, không phải là không thể…”
“Chuyện đó có thể xảy ra được sao?” Jir nghiêng đầu.
‘Thường thì những bức tường lớn kiểu này được đặt ở tầng sâu bên dưới chứ?’
Không phải là cậu có kinh nghiệm thám hiểm mê cung, chỉ là cảm giác cá nhân thôi… nhưng cậu vẫn nghĩ vậy.
“Với lại, có khi nó là kiểu đó đó. Cánh cửa này có thể được thiết kế để mở từ phía bên kia…từ phía mặt đất, nên từ bên này thì hông mở được.”
“……ý là cửa kéo, phải không?”
“Hoặc đơn giản là nó bị biến thành cánh cửa một chiều do ma thuật chẳng hạn. À mà, xét theo dòng chảy ma lực thì chắc cái này hơi khó.”
‘Ừm,’ Jir chỉ biết gãi đầu.
Nghe nói vậy, cậu lại thấy cái suy đoán ban đầu vốn chẳng vững chắc của mình càng lúc càng lung lay. Suy cho cùng thì cũng chỉ là linh cảm. Và khi người khác đưa ra phán đoán theo linh cảm nghe có vẻ chắc chắn hơn, dĩ nhiên sẽ bị dao động.
Cậu thử suy nghĩ xem liệu cửa có thể kéo ra không, rồi bắt đầu tìm xem có chỗ lõm nào để bám tay vào.
“……hử?”
Rồi cậu cảm thấy một chút khác lạ.
“Này, Cô xem thử cái này được không?”
Lilyleah liền bước lại gần khi cậu gọi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi cảm thấy hình như có hoa văn gì đó… trên bề mặt cửa”
Nghe vậy, có vẻ cô đã dí sát mặt vào cánh cửa để xem,
“……đúng thật. Cái này là gì nhỉ?”
“Nhìn bằng mắt thường không thấy được sao?”
“Ừm. Màu đen này đậm quá, chẳng thấy được chút bóng đổ hay đường nét nào cả……”
“Giờ phải làm gì đây nhỉ…”—Lilyleah nói,
“Biết đâu nếu lần theo toàn bộ bề mặt, thì có thể có một vòng tròn ma thuật mà ngay cả tôi cũng giải được, nhưng mà…”
“Với kích thước này thì……”
Lớn đến mức ngước nhìn lên cũng không thấy hết.
Nếu không dùng nội công để bật nhảy thì ngay cả Jir cũng chẳng dễ gì chạm tới đỉnh của cánh cửa.
Leo trèo mò tay vào các khe, cũng không phải là không thể, nhưng……
“Còn tôi thì không thể nắm bắt chính xác hình dạng được..”
Jir là một kiếm sĩ thuần túy——ngoài vài loại phép phổ thông dùng trong chiến đấu, cậu hoàn toàn không có kiến thức về ma thuật.
Trong tình trạng như vậy, dù có thể chạm đến hết bề mặt cánh cửa, thì khi không có nền tảng kiến thức, việc ghi nhớ hay sao chép toàn bộ cấu trúc của nó cũng gần như bất khả thi.
“Ah, đúng rồi. Hay thử làm cái đó không?”
Lilyleah vừa nghĩ ra điều gì đó.
“Làm gì?”
“Jir-kun cõng tui lên vai, Jir-kun leo lên, tui thì chạm vào để lần theo hoa văn—kiểu vậy đó.”
"Quá tuyệt", trái tim thật sự của cậu suýt nữa đáp lại như vậy.
Nó cùng một nguyên lý như khi ai đó bảo ‘Tôi sẽ cho cậu vào thiên đường đấy’, thì hầu hết con người đều sẽ lao thẳng tới mà chẳng ngó nghiêng gì xung quanh.
Nhưng Jir đã kiềm lại được.
“……không được, nhỉ”
“Ừ ha, cửa to thế này mà. Làm kiểu thủ công đó chắc biết bao giờ mới xong. Có khi mất nửa năm cũng nên”
A—ha—ha, Lilyleah cười rồi nói:
“Hay là hai đứa chúng ta sống ở đây luôn đi? Cũng vui mà.”
‘Bà lão tám mươi tuổi.’
‘Bà lão tám mươi tuổi, Bà Lão Tám Mươi Tuổi, BÀ LÃO TÁM MƯƠI TUỔI!’
Jir lẩm nhẩm câu thần chú trong lòng.
Đáng tiếc thay, hiệu quả của nó đang dần yếu đi.
“……cũng không thể làm thế được nhỉ”
“Đúng ha— Đồ ăn chẳng ngon gì cả. Với lại còn những người đi theo bảo vệ tôi nữa, không về sớm thì tội họ lắm.”
Khoảnh khắc đó, trong đầu Jir rơi xuống một giả thuyết mới: ‘Cô ấy là người đã có gia đình.’
Đúng vậy, đây là một giả thuyết đầy logic và thuyết phục.
‘Việc cả hai đã ở đây một tháng——sắp sửa là hai tháng——mà chỉ có mỗi mình hồi hộp ngượng ngùng, điều đó mới bất thường. Phía cô ấy thì quá thản nhiên. Dĩ nhiên, có thể là vì “bà lão tám mươi tuổi” đóng vai trò then chốt khiến mọi việc trở nên dễ hiểu… nhưng chẳng phải đây vốn dĩ là sự thản nhiên của một người đã có gia đình, nên không thể dao động bởi những chuyện như thế này? Không, chắc chắn là vậy, không sai vào đâu được. Lilyleah là một bà lão tám mươi tuổi đã có chồng, và từng cử chỉ của cô chỉ là phong thái tự nhiên, giao tiếp thân thiện hoàn toàn bình thường đối với cô ấy. …và cái giả thuyết có thể giải thích được vì sao chỉ có mình là cứ thấy tim bị bóp nghẹn, đau thắt như có ai kẹp vào, cảm giác như “ôi trời ơi đúng là nguy hiểm quá nha ha ha ha” ……!
“Giờ chúng ta nên làm gì đây nhỉ?”
“————Hả”
“Hử”
“À không, không có gì.”
‘Đây không phải lúc để mơ mông linh tinh.’
Jir giật mình tỉnh táo lại, tự nhủ trong đầu.
‘Bà lão tám mươi tuổi đã có chồng—Được rồi, Kết luận vậy đi. Mấy nỗi lo lắng kiểu thiếu niên mới lớn nên dẹp hết đi…Tự mình nghĩ vậy thì hơi kỳ, nhưng trong tình cảnh này mà cứ nghĩ mấy chuyện vẩn vơ như thế thì đúng là đầu óc có vấn đề’ —— nghĩ vậy, Jir kéo lại đầu óc mình về đúng vị trí của nó.
Trở lại làm một kiếm sĩ lữ hành đầy bản lĩnh.
“Nói thật thì, khách quan mà nói…hay chủ quan nhỉ? Thôi kệ. Tôi nghĩ đây là ngõ cụt ở phía dưới me cung”
“Hmm…… thật vậy sao”
“Tôi thì nghĩ vậy. Nên tôi cho rằng chúng ta nên quay lại……”
Lúc này, trong đầu anh thoáng qua hai kiểu người mù đường.
Loại mà dù đi đúng đường, nhưng trái tim đã lạc lối.
“Nếu đúng như Lilyleah nói, rằng đây mới là hướng đi lên mặt đất, thì chúng ta sẽ phải tốn một khoảng thời gian dài để quay lại đây”
“Tui nghĩ lần này chắc không tốn nhiều thời gian vậy đâu”
“Chúng ta đã xử lý hầu hết các trùm tầng rồi. Nhưng vì chúng ta hông có lập bản đồ hoàn chỉnh khi, nên ít nhất cũng tầm khoảng hai mươi ngày. Còn những tầng chưa đặt chân đến nữa, tính luôn thì một tháng, hoặc hai tháng…… Nếu hướng đó sai, và chúng ta phải quay lại đây lần nữa, thì tổng cộng sẽ hơn bốn tháng đấy”
“Khi đi một mình thì tôi hầu như chẳng đánh dấu gì cả”, Jir bổ sung.
“Giá mà đây là ngõ cụt hoàn toàn thì tốt, nhưng nếu không phải……”
“Xui thì tụi mình sẽ mãi đi quanh quẩn ở đây mãi mà chẳng đi tới đâu thật”
Ừm… cả hai đều khoanh tay, rồi nghiêng đầu gần như cùng một góc.
Nếu đây không phải đường cụt——tức là thật ra có cách vượt qua cánh cửa này—— thì sẽ mất rất nhiều thời gian.
Nhưng nếu cách đó vốn không tồn tại… thì dù ở lại đây bao lâu, họ cũng chỉ có thể chờ đến khi già đi mà thôi.
Bốn tháng trong tính toán không phải là khoảng thời gian mà có thể nói một cách nhẹ nhàng kiểu “để quay lại thử sau cũng được”.
Nhất là với hai người vẫn còn trẻ như họ.
“……À, vậy thì, làm thế này đi?”
Lilyleah đề xuất.
“Chúng ta thử chờ ở đây khoảng hai tuần đi”
“Hai tuần?” —Jir hỏi lại.
“Đúng rồi. Thế nào thì hoặc trăng tròn hoặc trăng non cũng sẽ đến, đúng không”
“……À, ra là vậy”
‘Là sự thay đổi của ma lực,’ cậu hiểu ngay.
Ngày trăng tròn và trăng non sẽ mang đến những biến chuyển kỳ lạ trong ma lực trên mặt đất.
Dù chưa từng thấy điều đó trong mê cung… nhưng trong hành trình, Jir từng gặp “thảo nguyên chỉ nở hoa dưới trăng tròn mùa đông” hay “hồ đóng băng vào đêm trăng non mùa hè”.
Không khó để nghi ngờ rằng cánh cửa này có cơ chế mở theo chu kỳ ma lực của mặt trăng, điều này hoàn toàn khả thi.
“Nếu vậy thì có lẽ nên chờ một tháng. Vì ta không chắc chỉ một trong hai thời điểm là đủ……”
“Một tháng lâu quá không? Tui cảm giác tinh thần của tui chắc chỉ chịu được cỡ hai tuần là đạt tới giới hạn rùi…”
“……Ờ, cũng đúng”
Nếu phải dừng lại một tháng, thì thà dùng thời gian đó để cắt ngắn hành trình bốn tháng còn hơn.
“Tui có nghe nói sắp tới sẽ có nhật thực nữa, nên cũng muốn chờ đến lúc đó… nhưng chờ nhàn rỗi quá cũng không hay. Trong hai tuần đó, tui sẽ thử xem có cách nhìn ra vòng tròn ma thuật không. Thấy sao? Ý này ổn chứ?”
“……À, khoan đã. Trước đó thì”
“Hử?”
“Cô biến nó thành Thánh Kiếm được không”
Nói vậy, Jir đưa kiếm ra.
Lilyleah hiểu ý, gật đầu rồi niệm phép lên thanh kiếm.
“Lùi ra xa chút”
Nói rồi, Jir giương kiếm lên ngay bên cạnh cánh cửa——ở phần tường bình thường—.
Cậu nhớ lại lý do ban đầu khiến cậu bị kẹt lại trong mê cung này.
〈Giải Phóng Ma Kiếm〉 của Godah và vụ sụt đất theo sau nó.
Tức là, mê cung này hoàn toàn có thể phá bằng vũ lực.
“Vị Kiếm——〈Lôi Bộc〉!!”
Xoẹt!! Ánh sáng bùng nổ.
Nhiệt độ nóng đến mức làm tan chảy mặt đất xung quanh. Jir cũng cảm thấy da mình bị nóng rát dữ dội.
Khói bốc lên dày đặc.
Cậu quét nó đi chỉ bằng một nhát kiếm.
Kết quả là——
“——Không có kính nên chẳng thấy gì hết”
“Ah, ah, rồi rồi tới liền”
Lilyleah chạy tới, quan sát giúp cậu.
“Ah—……”
“Sao rồi?”
Jir cũng nheo mắt lại hết mức, nhíu chặt chân mày.
“Không được rùi. Phần tường bình thường đã mòn đi, nhưng sâu bên trong nó lại có lớp đen đen… có lẽ giống hệt cánh cửa đó. Tui nghĩ nó bao kín hết luôn. Cả phần không nhìn thấy chắc bên trong cũng vậy”
“Không dễ vậy ha,” — Jir thở dài, buông lỏng vai.
“Đúng là trí thông minh của khỉ đột thì chỉ nghĩ được tới đây thôi” — cậu tự giễu.
“Thôi mà. Ý tưởng cũng hay mà?”
Bộp Bộp, Lilyleah vỗ vai cậu.
“Tôi sẽ nghĩ cách nhìn ra vòng tròn ma thuật. Trong lúc đó Jir-kun cứ đi phá tường khắp nơi thử đi. Biết đâu có lối nào ngầm thì sao”
“Được, làm vậy đi”, Jir đáp.
Và thế là——
Họ quyết định tạm dừng chân hai tuần.
