Lann để hai vị giáo sư quay lại nghiên cứu, rồi tạm biệt Đại học Miskatonic, trở lại sân giữa của bệnh viện Arkham và lập tức triệu hồi Sphinx.
Thế giới này càng hé mở thì nghi vấn càng nhiều. Lúc này, tầm quan trọng của Sphinx lại được thể hiện.
Sphinx xuất hiện với những bước chân đầy uyển chuyển của loài mèo. Vừa trông thấy Lann, nó hớn hở áp sát và dụi dụi vào lòng bàn tay cậu. Lann hiện đã có phần quen thuộc trước vẻ ngoài của Sphinx, nên không né tránh nữa, thậm chí còn gãi cằm Sphinx và vuốt ve bộ lông sư tử như vuốt mèo.
Sphinx đáp lại bằng tiếng kêu gừ gừ không khác gì tiếng mèo. Giờ đây, nó đã thay đổi chiến lược. Mặc dù Ngài Lann rất yêu chó, nhưng Ngài cũng có thể chuyển sang yêu mèo mà? Nó, Sphinx, sớm muộn sẽ tìm ra biện pháp cho Ngài Lann thấy được ưu điểm của loài mèo!
Chà, hôm nay Sphinx vẫn nghĩ bản thân xinh đẹp lung linh thay vì đáng sợ.
Lann: “Hôm nay lại làm phiền ngươi rồi, Sphinx.”
“Hỡi chủ nhân đáng kính, chuyện của ngài chính là chuyện của con, xin ngài đừng nói như vậy.” Sphinx lưu luyến cọ tay Lann lần cuối rồi mới miễn cưỡng lùi lại một bước và bắt đầu công việc, “Ngài muốn biết Archie đang làm gì gần đây không?”
Lann: “… Có.”
“Anh ta đang giải quyết nốt công việc còn tồn đọng trong Sở Cảnh sát và giám sát căn cứ của Cục Điều tra thay ngài.” Sphinx cảm thấy rất thỏa mãn khi được nhắc đến Archie trước mặt Lann, cái đuôi của nó liên tục vẫy qua vẫy lại, “Ngài muốn hỏi gì ạ?”
“Tại sao Jason lại nhập vào cơ thể Job sau khi đã chết?” Đây là điều Lann để ý nhất lúc này. Cậu nhớ lại cảnh cơ thể Job hóa thành giòi, cũng như những biến đổi dị thường trên thân thể Archie sau khi anh ta nổi điên và tiến vào tầng thứ hai.
Khi Lann giúp Albert vượt qua tầng ba, cậu đã tự hỏi: Tại sao những thực thể dị thường kia có thể chiếm lấy thân xác con người và thay thế? Tại sao chúng lại làm như vậy? Những sinh thể tồn tại giữa thực và mơ này dường như hành động không theo quy luật nào, chỉ có quái dị đẳng cấp cao mới có trí tuệ. Và quái dị ở mọi cấp độ luôn luôn giết người ngay khi bị nhìn thấy... Rốt cuộc thì chúng đến từ đâu?
Kẻ mang tên Jason đang trong cơ thể Job… là con người hay quái dị?
“Sở dĩ Jason có thể tiến vào cơ thể Job là thông qua phương thức thông thường.” Sphinx trả lời dứt khoát, “Ngài hẳn cũng biết phương thức đó mới đúng.”
“Tầng thứ ba trong Khe Mộng…” Lann lẩm bẩm.
Những thông tin Sphinx cung cấp luôn chính xác. Thử thách ở tầng thứ ba trong Khe Hở Của Cõi Mộng chính là tìm kiếm bản ngã trong thử thách đó, đồng thời bảo vệ mình không bị quái dị giết chết. Nếu thất bại, quái dị sẽ dùng cơ thể người đó để xâm nhập hiện thực. Nói cách khác, thứ ở trong cơ thể Job chính là quái dị?
Jason đã… biến thành quái dị?
Lann như thể nghe thấy tiếng xúc xắc giòn tan rơi xuống đất. Đó là âm thanh cho thấy linh cảm thành công, “Rốt cuộc thì mối quan hệ giữa con người và quái dị là gì?”
“Đương nhiên là…” Sphinx vừa định mở miệng đưa ra câu trả lời thì nhăn mặt đau đớn.
“Sphinx?”
Lann thình lình bắt gặp một bóng đen nhỏ xíu mọc ở gần đuôi Sphinx. Cậu búng tay, đám cây cối xung quanh liền giữ chặt Sphinx sắp mất khống chế.
Bóng đen hiện ra trước mắt Lann. Đó là một loại côn trùng trông giống như bọ chét nhưng lại có nhiều đốt chân không khác gì rết. Nó bám chặt vào mông Sphinx, liên tục cắn xé cho đến khi da thịt chảy máu đầm đìa. Sphinx thì phát ra tiếng gầm giống sư tử, hai mắt đỏ ngầu.
Lann cố gắng dùng cây cối để bắt giữ và xua đuổi con sâu kì lạ.
Lạ thay, cây cối không thể chạm vào nó. Mỗi khi có tiếp xúc, cơ thể con sâu lại trở nên mờ ảo, giống như chạm vào không khí.
Thứ này là gì?
Không có cách nào loại bỏ con sâu, sự sáng suốt trong mắt Sphinx dần bị điên cuồng thay thế. Nó bắt đầu dùng cả vuốt lẫn nanh để cắn xé đám cây cối đang bó buộc mình một cách dữ dội. May mà Lann đã phòng bị và dùng cây cối khống chế nó. Nhưng chừng đó thì chưa đủ, Sphinx có sức lực khá lớn. Lann bèn ném thêm một nắm hạt giống khác, ghìm chặt tứ chi Sphinx, sau đó buộc nó phải xoay người, để phía có côn trùng quay về hướng Lann.
Con sâu kia càng nhìn gần càng thì càng ghê tởm. Lann nhăn mày cau mặt, tạm thời không nghĩ ra được cách giải quyết.
Đúng lúc này, giọng Ogilvy vọng vào trong tai: “Nó là Sâu Chân Lý.”
“Hở?” Lann quay đầu, thấy Ogilvy đang lại gần.
“Sâu Chân Lý, tạo vật của Mộng Giới, dùng để chứa đựng thông tin và kiến thức bị cấm.” Ogilvy nhẹ nhàng giải thích trong khi đưa mắt nhìn con sâu trên mông Sphinx, “Nhưng tôi không biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây. Bình thường thì nó chỉ xuất hiện trong Mộng Giới.”
“Làm thế nào để loại bỏ nó?”
Ogilvy lẳng lặng chìa tay về phía Sâu Chân Lý. Lạ thay, nó không phản ứng gì với tay anh, dường như quyết tâm giết chết Sphinx.
“Lạ thật đấy…” Ogilvy nghiêng đầu, “Sâu Chân Lý thường vô hại. Chúng hiếm khi phát điên, thậm chí còn không bao giờ lộ diện. Chúng chỉ đơn thuần mang theo chân lý, ký sinh trên những người biết được sự thật cho đến khi hòa làm một với họ. Trường hợp điên rồ như vậy rất hiếm.”
“Không có cách nào lấy nó ra sao?” Nhìn Sphinx mất lý trí đến mức bắt đầu tự hành hạ mình, Lann cau mày.
“Không khả thi. Người bình thường không thể chạm vào Sâu Chân Lý. Chúng tồn tại ở chiều không gian giữa mộng và thực. Mặc dù tôi có thể làm được, nhưng nó hiện đang cắn rất chặt, nếu cố gắng gỡ ra thì có thể khiến nó phát nổ. Khi đó, những nhân tố ô nhiễm được tích trữ trong Sâu Chân Lý sẽ khiến [Khởi Nguyên] này bị ô nhiễm hoàn toàn và sa đọa thành Vật Ô Nhiễm.”
Lại là những kiến thức mới mẻ kỳ lạ. Thế nhưng, Lann không có thời gian để suy nghĩ về điều đó: “Năng lực Khởi nguyên có thể sa đọa thành Vật Ô Nhiễm sao? Vậy thì chủ nhân của năng lực đó sẽ ra sao?”
“Có lẽ sẽ chết.” Ogilvy trầm ngâm một lúc rồi nói.
Lann không chấp nhận được kết cục này. Cậu cay mày nhìn con sâu kia. Vì nó vẫn bám rất chặt, Sphinx dường như đã hoàn toàn đánh mất lý trí. Trong khi đó, ở hiện thực, Archie đang làm việc trong Sở Cảnh sát bỗng thấy mặt mày tối sầm, ngã sõng soài ra đất. Những đồng nghiệp quanh anh đều giật mình, vội đưa anh đến phòng y tế.
Trong Nước Trời, Lann và Ogilvy rơi vào thế bế tắc, nhất thời không biết xử lý con sâu này như thế nào. Lann có thể cảm nhận được sức kháng cự của Sphinx đang yếu dần. Đốm sáng tượng trưng cho Archie trong tâm trí cậu cũng trở nên mờ nhạt. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tình trạng này tiếp tục. Sau vài phút trầm ngâm, cậu giơ tay về phía con Sâu Chân Lý.
Nơi đây là Nước Trời của cậu.
Mọi thứ ở đây đều phải tuân theo ý cậu. Lann không chấp nhận tín đồ của mình sẽ chết ở chỗ này.
Trong Nước Trời, những gì thần muốn, những gì thần nghĩ chính là hiện thực.
Lann có bàn tay trắng trẻo mịn màng như ngọc. Thế nhưng, khi cậu cử động, đầu ngón tay vốn được cắt tỉa gọn gàng dần chuyển thành màu đen, móng dài ra, tỏa ra ánh hào quang bất tường.
Một đường kẻ đen thẳng đứng lặng lẽ xuất hiện trên trán cậu. Con mắt vàng ròng mở ra, nhìn chằm chằm vào Sâu Chân Lý.
Lúc này, chuyện kỳ lạ đã phát sinh. Khi Lann vươn tay ra, con sâu vốn cắn chặt da thịt Sphinx bắt đầu run rẩy.
Lann giật mình. Cậu chộp lấy con côn trùng. Không ngờ nó lại thành thật nhả ra, còn sợ hãi bay xa.
Sphinx ngừng giẫy giụa, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lann thở phào nhẹ nhõm. Con Sâu Chân Lý bay lượn một vòng trước khi chậm rãi đáp xuống tay Ogilvy.
“Trở lại bình thường rồi.” Ogilvy bình tĩnh nói, nhìn con sâu trên lòng bàn tay. Thấy Lann hơi căng thẳng, anh giải thích, “Chúng thường vô hại. Trong cơ thể tôi cũng có chúng.”
Anh suy nghĩ một thoáng rồi nói thêm: “Cậu có thể xem nó là một loại côn trùng có ích. À, cũng không hẳn là côn trùng có ích. Nếu một chân lý bị quá nhiều người biết thì chúng sẽ không thể chịu nổi ô nhiễm, vật chủ cũng chết theo.”
“Ô nhiễm?”
“Ừm, một số tri thức bị nguyền rủa, một khi biết sẽ dẫn đến tình trạng ô nhiễm tinh thần, Sâu Chân Lý là sinh vật được tạo ra để chống cự kiểu ô nhiễm này, chúng cộng sinh cùng vật chủ, một khi có người biết được tri thức cấm kị thì Sâu Chân Lý sẽ kí sinh trong giấc mộng của kẻ đó, bình thường sẽ không có cảm giác gì, nhưng khi tri thức bị truyền bá trong phạm vi quá lớn thì Sâu Chân Lý sẽ phát nổ do không chịu được ô nhiễm và khiến vật chủ tử vong.”
“Chẳng lẽ không có cách nào tránh được việc bị chúng kí sinh sao?”
“Loại kí sinh này diễn ra rất âm thầm. Với một số người mạnh mẽ thì nó có lợi hơn hại. So với bị kí sinh thì ô nhiễm càng khó giải quyết hơn.”
Lann không nói gì nữa. Cậu nhớ Sphinx từng nói "Tri thức là có hạn". Hóa ra câu đó là để chỉ đám sâu này sao?
Dẫu rằng còn rất nhiều điều muốn hỏi, Lann hiện lo lắng cho Archie hơn.
Lann nhắm mắt lại, xem xét tình hình Archie thông qua đốm sáng trong Khe Hở Của Cõi Mộng, nhưng cậu chỉ có thể thấy một màu đen kịt, xem chừng đối phương đã hôn mê.
Sphinx có vẻ bị thương nặng, trạng thái khi bị côn trùng cắn cũng rất lạ, Lann nghĩ và hỏi: “Làm thế nào để chữa cho nó? Bổ sung linh tính?”
“Nó bị ô nhiễm bởi Sâu Chân Lý.” Ogilvy ngồi xổm xuống, xem xét tình huống của Sphinx, bình thường thì anh sẽ nói là 'không cần cứu', nhưng…
Trước vẻ lo lắng của Lann, anh lắc đầu.
Lann lo lắng hỏi: “Không cứu được à?”
“Không phải.” Ogilvy cố gắng lựa lời, “Cậu từng đánh thức họ khỏi sự điên cuồng ở tầng thứ hai mà? Cứ làm như vậy là được.”
Làm thế nào để đánh thức họ khỏi điên cuồng…
Lann: Thật là… Tôi đâu có biết.
Lann hoàn toàn không biết Archie và Edmund tỉnh táo lại bằng cách nào. Lúc cậu mất kiểm soát trong bệnh viện thì Archie tự động tỉnh lại. Lúc cậu “đóng cửa” thì Edmund cũng tự tỉnh.
Thú thật là Lann hoàn toàn không có manh mối. Chẳng lẽ cậu phải mất khống chế sao?
Nhìn Lann hoang mang, Ogilvy an ủi: “Đừng lo, nó không chết ngay đâu. Nó chỉ đang ngủ thôi. Việc quan trọng lúc này là trả lại [Năng lực Khởi nguyên] cho vật chủ. Nếu để quá lâu thì kết nối giữa hai bên có thể bị sương mù cắt đứt.”
“Ừm… làm thế nào để tớ đưa nó về?” Lann hỏi.
“Hừm.. nếu nó đến gần vật chủ thì nó sẽ tự động trở về.” Ogilvy cũng không chắc lắm. Xét cho cùng, một Năng lực Khởi nguyên có thể phát triển ý thức và tự chạy trốn khi vật chủ vẫn còn sống là trường hợp rất hiếm.
Vì tình huống bất ngờ đột ngột này, Lan đã trở về thực tại sau một thời gian dài rời xa.
Tất nhiên, cậu không trực tiếp giáng lâm xuống thực tại. Ogilvy nói rằng với trạng thái hiện tại của Lann, sự xuất hiện của cậu có thể gây ra một số biến đổi không mấy tốt đẹp. Vì vậy, anh đã dạy cho cậu một phép che giấu sự hiện diện. Nhờ đó, Lann có thể xuất hiện mà không bị ai phát hiện.
Thật lòng mà nói, Lann có chút cảm giác dejavu khi đứng trước cửa bệnh viện Arkham. Đã lâu lắm rồi, cậu mới đến thế giới hiện thực.
Cậu ngoái lại nhìn bệnh viện Arkham. Bệnh viện ban ngày vẫn hệt như lúc cậu mới đến thế giới này. Cậu lại quay người về phía phố. Giữa dòng người tấp nập là những quái dị đang đáng sợ ẩn núp khắp các góc. Ấy vậy mà, Lann đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Trước ánh mắt của cậu, những quái dị kia không ngừng xao động, nhưng không dám tiến lên.
Chúng chỉ nhìn cậu từ xa bằng ánh mắt nồng nhiệt pha lẫn khát khao.
Hình như số lượng quái dị ở Arkham lại tăng lên thì phải? Lann nhìn qua đám quái dị, nghi ngờ thoáng qua đôi mắt. Rồi, cậu nhanh chóng gạt những suy nghĩ đó sang một bên, chỉ cho rằng điều đó là do linh cảm tăng cao sau khi thức tỉnh.
Cậu tiến vào bệnh viện ban ngày, đi thẳng đến một phòng bệnh. Trong hiện thực, Archie đột ngột hôn mê nên đã được đưa đến bệnh viện. Nơi này gần như là địa bàn của Lann. Cậu dễ dàng len lỏi qua đám y bác sĩ bận rộn và tìm thấy Archie đang nằm trên giường.
Người đàn ông tóc đen có đôi mắt nhắm nghiền, lông mày hơi nhíu chặt, trông như đang bị mắc kẹt ở một ác mộng không thể thoát ra. Cảm giác áy náy trào lên trong lòng Lann. Dẫu những gì xảy ra với Sphinx là một tai nạn thì nó vẫn có liên quan tới cậu.
Cậu ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán hơi cau của Archie, cảm nhận được Sphinx đã biến mất khỏi Khe Mộng, có lẽ nó đã quay trở lại.
“Mau khỏe nhé…” Cậu khẽ thở dài, rồi biến mất khỏi phòng trước khi bác sĩ đến thăm khám.
Ngay khi Lann trở về Nước Trời, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng Carmen gọi mình.
Quy mô này…
Những lời cầu nguyện thành kính ngày càng nhiều. Lann hơi sững người, ngỡ rằng tộc Kamui gặp phải chuyện gì, bèn nhanh chóng đáp lại lời triệu hồi.
Là một người cẩn thận, cậu không đích thân giáng trần mà chỉ đưa tầm mắt về hướng đó.
Hả?
Chuyện này là sao?
Lann mở to mắt. Trong khu vực Kamui, một bàn thờ không biết xuất hiện từ bao giờ. Carmen đang quỳ gối trước bàn thờ, miệng lẩm nhẩm lời cầu nguyện.
“Carmen.”
“Ngài Lann!” Camren cảm nhận được tầm mắt Lann, kích động ngẩng đầu lên.
“Ông đang làm gì vậy?” Lann sửng sốt.
Cậu phát hiện ở hiện trường không chỉ có một mình Carmen đang cầu nguyện, mà là toàn bộ tộc Kamui cùng cầu nguyện. Vì thế cậu mới nghe thấy nhiều giọng nói như vậy.
Thế nhưng, theo những gì Lann quan sát được, cậu chỉ có thể nghe thấy lời cầu nguyện của tín đồ chân chính. Vốn dĩ, tín đồ chân chính ở tộc Kamui chỉ có Carmen, nhưng giờ…
Lann có thể cảm nhận được ít nhất ba mươi tín đồ chân chính có mặt ở hiện trường, cậu cũng nghe thấy giọng thành kính của họ.
“Để cảm tạ lòng nhân từ và khoan dung của Ngài.” Carmen nói, giọng nghẹn ngào, “Những điều ngài đã làm cho chúng con... Tộc Kamui không biết lấy gì báo đáp...”
Lann: ?
Giây phút này, Lann sũng sờ suốt mười mấy giây, mới nhận ra ông ta đang nói đến chuyện chống phân biệt chủng tộc gần đây.
“Nhân viên chính phủ đã đến đây… Nhưng họ không đuổi chúng con đi. Thay vào đó, họ đến để thông báo cho chúng con… Chính quyền thành phố Arkham đã quy hoạch khu vực này thành khu tự trị của tộc Kamui. Từ nay về sau, chúng con sẽ được tự do sinh sống trên mảnh đất này.” Giọng Carmen nghẹn lại mấy lần, gần như không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng, cuối cùng thì…
Nếu người nhân viên chính phủ kia không xuất trình giấy tờ tùy thân, Carmen chắc chắn sẽ cho rằng đó là một trò đùa độc ác. Nhưng vào khoảnh khắc xác minh sự thật, tộc Kamui đều chết sững như trời trồng.
Người chưa từng trải qua cảnh lang thang sẽ không thể nào thấu hiểu được tộc Kamui. Họ chưa bao giờ có một chốn dung thân, một đích đến, hay nơi để trở về, suốt ngày dài không khác gì những bóng ma vật vờ đây đó.
Một mảnh đất của riêng mình, một cảm giác thuộc về đâu đó. Đây là khát khao lớn nhất, cũng là điều xa vời nhất với tộc Kamui.
Họ chưa bao giờ nghĩ mình có thể đạt được nó. Bị thần linh ruồng bỏ quá lâu, họ chưa từng nghĩ tới một ngày được trở về vòng tay của thần.
Đó là lý do tộc Kamui đột nhiên có nhiều tín đồ chân chính như vậy chỉ trong một đêm. Tỷ lệ thành viên tộc Kamui chuyển hóa thành tín đồ chân chính cũng không ngừng tăng lên.
“Nếu muốn cảm ơn thì các người hãy cảm ơn Norman Kin.” Hiểu được ngọn nguồn câu chuyện, tâm trạng Lann rất phức tạp. Thế nhưng cậu không có ý định ôm hết lòng biết ơn này. Cậu chưa làm gì cả. Tất cả là nhờ người chơi.
“Không, xin ngài đừng nói vậy. Nếu không có ngài, chúng con hẳn sẽ vẫn còn giãy giụa trong vực sâu. Vị Norman Kin kia vốn chẳng liên quan gì đến chúng con. Vì ngài nên anh ta mới chịu giúp chúng con.” Carmen liên tục lắc đầu.
Không đâu. Rất tiếc khi phải nói rằng tám phần mười là hắn ta chỉ làm cho vui. Lann nghĩ thầm.
“Tất nhiên, chúng con nhất định sẽ tạ ơn vị thần sứ đó, đích thân cảm ơn ngài ấy.” Carmen bổ sung. “Đúng rồi, con cũng có chuyện muốn báo với ngài. Ngày mai là Ngày Trừ Ma, chính quyền thành phố muốn mời chúng con đến chủ trì lễ tế lần này!”
Ngày Trừ Ma sao…
Đây là lần thứ hai Lann nghe thấy cụm từ này. Cậu gật đầu: “Với các người mà nói thì đây là chuyện tốt.”
Ngày Trừ Ma là lễ hội truyền thống ở thành phố Arkham. Tộc Kamui lại cực kì am hiểu tế tự. Nếu xử lý đúng cách, tộc Kamui có thể tận dụng cơ hội này để hòa nhập với thành phố.
Tuy chiến dịch chống phân biệt đối xử của người chơi khá rầm rộ, khiến không ít NPC bản địa oán thán, nhưng không thể không thừa nhận cách làm này thực sự hiệu quả. Ít nhất là thực sự giúp được tộc Kamui.
Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở thanh túy từ hệ thống vang lên bên tai mỗi người chơi.
[TING – Nhiệm vụ chính Hồi I: Số phận của một chủng tộc (đã hoàn thành)]
[Điểm cống hiến trong Hồi I đang được tính toán, và sẽ được gửi đến mail của tất cả người chơi sau khi chuỗi nhiệm vụ chính kết thúc.]
[Hồi II: Ngày Trừ Ma đã bắt đầu.
Mô tả: Manh mối không đủ, tạm thời không thể xem xét.]
… Hả?
Nụ cười trên môi Lann cứng đơ.
Thành công của Hồi I là một tín hiệu tốt, cho thấy chính phủ hẳn sẽ không tái áp dụng chính sách trục xuất tộc Kamui. Thế nhưng, việc Hồi II mở ra báo hiệu mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Khoan, cái dòng “manh mối không đủ” này là sao?
Lann có linh cảm chẳng lành. Cậu nói vài câu trấn an Carmen rồi rời mắt sang diễn đàn người chơi.
Quả nhiên, tất cả người chơi đã nhận được thông báo này và trở thành ong vỡ tổ.
Hua_ui: Sao? Sao cơ? Sao Hồi II không có mô tả nhiệm vụ vậy!
This Cloth Box: Người chơi hệ xem hóng drama.jpg
Matcha Latte: Đúng đó, sao lại thế này, chúng ta hoàn thành Hồi I rồi cơ mà?
Black Cat: (trầm ngâm) tôi nghĩ là do biện pháp chúng ta sử dụng quá khác thường.
Druid: Tôi cũng nghĩ vậy…
Thần Ở Nhân Gian: Ờm, chắc là vậy.
Black Cat: Nếu đây là một trò TRPG thông thường, để chạm trán âm mưu kiểu này thì các điều tra viên phải nhận được ủy thác từ tộc Kamui và cải trang trà trộn vào chính quyền, lần theo manh mối, tìm ra kẻ chủ mưu, đánh bại hắn và phá tan âm mưu.
The Strongest Man: Và giờ thì sao? Ha ha ha. Kẻ chủ mưu không thấy tăm hơi. Nhưng chúng ta vẫn hoàn thành nhiệm vụ (lý có thể đuối, khí thế thì không)
No One's Truly Sane: Đúng vậy. Ja ja ja. Tôi thấy cách này thú vị hơn.
Black Cat: Tán đồng. Cách này triệt để hơn và giải quyết được vấn đề của tộc Kamui trong một lần và mãi mãi. Tôi thấy nó rất tuyệt. Có điều nhà phát hành lại không ngờ chúng ta có thể phá thế cờ như vậy. Giờ thì chúng ta chẳng có manh mối nào cả. Cảm giác game sập luôn rồi (gãi đầu).
Tìm Bạn Đời Số Chẵn: LOL!
Lannen: Ha ha. Nói cách khác là chúng ta đã khiến nhà phát hành rơi vào thế khó. Kịch bản được chuẩn bị sẵn hoàn toàn không biết triển khai từ đâu.
Gái Hư Là Nhất: Dù vậy thì các nhà phát hành vẫn không khóa acc của ‘Thần Ở Nhân Gian’. Tôi thích cảm giác hoàn thành nhiệm vụ một cách tự do như vậy.
Matcha Latte: Hay thì hay thật, nhưng chúng ta không có thông tin cho giai đoạn tiếp theo luôn qwq.
Black Cat: Binh đến thì tướng chặn, lụt đến thì đất ngăn (1). Tôi cảm thấy đây là một phần của đợt test game này, xem người chơi tự do phát huy hiệu quả hơn hay là đi theo kịch bản game hiệu quả hơn. Main quest lần trước là bám sát kịch bản game. Lần này thì hành động của người chơi có thể đã gây ra sai lệch so với dự tính ban đầu.
Druid: Cười chớt mất. Quản Trò bắt đầu chém gió kìa! À khoan, nếu thực sự có Quản Trò thì đại thần ‘Thần Ở Nhân Gian’ đã bị xử đẹp ngay lúc khuấy động phong trào chống phân biệt đối xử rồi.
Thần Ở Nhân Gian: Cảm ơn nhà phát hành tha mạng.
Evernight: Xét theo chiều hướng này thì Ngày Trừ Ma ngày mai hẳn sẽ có biến lớn. Lần này có kịch hay để xem rồi.
Black Cat: Chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước. Lần này không có thông tin. Mọi người đều phải mò mẫm qua sông. Nhưng bố trí một số thứ cơ bản thì vẫn được.
Đúng là Black Cat. Thật đáng tin cậy!
Đọc đến đây, Lann không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Miễn là người chơi không gây rắc rối thì không có vấn đề.
Còn về Ngày Trừ Ma ngày mai… Đúng như Black Cat nói, trong tình huống không có thông tin nào, xem ra chỉ có thể cầu cho nhà phát hành khoan hồng độ lượng mà thôi.
…
Tối Ngày Trừ Ma.
Thành phố Arkham dường như đã thoát khỏi bóng ma u ám của thảm họa. Sau thảm họa kia, người dân hiếm khi ra khỏi nhà vào buổi tối. Thế nhưng, đêm nay, màn đêm tĩnh mịch ấy đã được vén lên, nhường chỗ cho sự náo nhiệt.
Ngày Trừ Ma ở thành phố Arkham là sự giao thoa giữa lễ Halloween và Lễ hội người chết. Vào ngày này, người ta sẽ đặt hoa tươi và bánh ngọt trước cửa nhà để đón linh hồn người thân đã khuất trở về. Đồng thời, trên đường phố có không ít trẻ con tái hiện lại sự tích Ngày Trừ Ma, một vài đứa đóng vai quái vật, vài đứa làm dân làng, và một đứa sắm vai vị thần đã xua đuổi ma quỷ.
Vị thần được khắc họa với chiếc mặt nạ vô diện, khoác áo choàng trắng, trên đầu có vật tựa như sừng. Lúc Black Cat đi dạo trên phố, hắn suýt thương bởi cú đâm từ một đứa trẻ chạy lung tung.
Vì đây là lễ hội lớn của địa phương, sự náo nhiệt sẽ kéo dài đến sáng. Những gánh hàng rong bán đủ loại thức ăn, hoa tươi và nến cho buổi lễ xuất hiện trên phố và trong các con hẻm, tạo thành một bầu không khí vô cùng sôi động.
Dĩ nhiên, vui nhất vẫn là các người chơi. Họ nhanh chóng hòa mình vào không khí lễ hội. Black Cat chỉ kịp gọi với theo: “Nhớ mang vũ khí đấy!”
Đám người chơi vẫy tay chào lại rồi lập tức dấn thân vào quang cảnh tưng bừng.
Black Cat bất lực lắc đầu. Druid cười vỗ vai hắn: “Đừng nghiêm túc như thế, đây chỉ là game thôi. Vả lại, ai biết main quest khi nào mới bắt đầu, bỏ lỡ lễ hội thì tiếc lắm. Với cái nết của cái game này, qua đêm nay là phải đợi đến sang năm đấy.”
“... Ông nói cũng phải.” Black Cat ngẫm nghĩ, thấy lời lẽ đó thật chí lý, bèn thả lỏng. Hắn mua một món ăn đặc sản vỉa hè, vừa nhâm nhi vừa rảo bước về phía quảng trường trung tâm Arkham.
Phần chính của lễ hội đêm nay sẽ diễn ra tại quảng trường. Black Cat lân la hỏi một NPC thì biết được trình tự đại khái là: lãnh đạo phát biểu, tái hiện lại truyền thuyết, sau đó thực hiện nghi thức cầu nguyện vị thần từng cứu rỗi Arkham, cuối cùng người đóng vai tư tế sẽ ban phước cho dân chúng. Nội dung năm nào cũng na ná nhau.
Nhưng khách mời năm nay lại rất đặc biệt. Nghi lễ không do phía nhà thờ đảm nhiệm mà được giao cho tộc Kamui. Đây chắc chắn là một điểm cực kì thu hút, đồng thời cũng là lời đáp trả của chính quyền địa phương trước những tranh cãi trên mạng gần đây.
Kể từ khi phong trào chống phân biệt đối xử trở nên rầm rộ, đoạn video do người chơi quay trước đó quả nhiên đã bị "khai quật" và phục chế lại. Nội dung của nó đã gây chấn động dư luận và đẩy Arkham vào tâm bão. Cư dân mạng đồng loạt lên án bằng lời lẽ gay gắt, gần như ví von thành phố Arkham là địa ngục.
Vì thế, chính quyền thành phố Arkham - những người chịu áp lực cực lớn - cực chẳng đã mới mời tộc Kamui đứng ra chủ trì lễ hội năm nay, nhằm truyền đi thông điệp tới dư luận rằng họ đang nỗ lực xóa bỏ sự kỳ thị.
Thế nhưng, những khúc mắc trong lòng dân chúng, liệu có thật sự dễ dàng xóa bỏ đến thế?
Khi Black Cat chen được đến quảng trường, hắn phát hiện những người tộc Kamui đang đứng trên bệ thờ tạm thời được dựng ở trung tâm với vẻ gượng gạo, tay chân luống cuống chẳng biết làm sao. Còn ở dưới đài, rất nhiều người dân Arkham đang lặng lẽ ngồi, trên tay ôm di ảnh của người thân, thể hiện sự phản đối mạnh mẽ nhất.
Bầu không khí ở quảng trường vô cùng kỳ quặc. Black Cat kéo một người chơi đến sớm lại gần, nhận ra đó là một ID quen thuộc trên diễn đàn: “Chuyện gì thế?”
Aaron đáp: “Như ông thấy đấy. Người Kamui vừa lên đài thì đám đông này bất ngờ xuất hiện từ bên ngoài quảng trường. Họ chẳng nói chẳng rằng, cứ thế ngồi lì dưới sân khấu, ôm theo di ảnh và tro cốt của người thân.”
Black Cat thốt lên: “Ái chà...”
Druid thắc mắc: “Chẳng phải phong trào chống phân biệt đối xử đang rất rầm rộ sao?”
Aaron: “Ông nhìn kỹ tuổi tác của họ đi.”
Black Cat và Druid nghe vậy bèn nhìn xuống, phát hiện những người ở đây đều đã cao tuổi. Hèn chi đám bảo vệ chẳng dám động tay động chân, sợ rằng chỉ cần đẩy nhẹ một cái là xảy ra chuyện.
“Toàn là các cụ ông cụ bà mất con mất cái cả. Ông biết mà, người già thường rất cố chấp, họ đã tin cái gì thì người ngoài khó lòng lay chuyển được.” Aarron thở dài, “Hơn nữa đa số họ là tín đồ sùng đạo, hết lòng tin vào truyền thuyết kia, khăng khăng cho rằng do tộc Kamui phản bội thần linh nên mới làm liên lụy đến Arkham. Giờ họ làm loạn lên thế này, ông xem, mặt mấy ông lãnh đạo xanh mét cả rồi.”
Quả thật, ngài thị trưởng đang chuẩn bị phát biểu nhìn xuống đài với gương mặt sa sầm, trong khi cánh phóng viên thì hưng phấn chụp ảnh lia lịa, có vẻ như đã chuẩn bị xong tít cho trang nhất ngày mai.
Đúng lúc này, đám đông phát ra tiếng ồn ào. Mọi người ngoảnh đầu nhìn lại, trông thấy một chiếc xe con chẳng có gì đặc biệt đỗ bên rìa quảng trường.
“Xin lỗi, tôi không đến muộn chứ?”
Một ID quen thuộc bước xuống xe. Nhóm Black Cat còn chưa kịp phản ứng thì tiếng la hét phấn khích đã vang lên khắp quảng trường.
Thần Ở Nhân Gian đã đến.
#Chú Thích:
1. Binh đến thì tướng chặn, lụt đến thì đất ngăn: Mọi việc đều có cách giải quyết, hung hiểm cũng có thể được hanh thông
