Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3024

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2359

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6620

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Arc 11: Chuỗi Buồn [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 295: Jumonji Takeru Ngượng Đỏ Mặt

“Cho mình làm phiền một chút được không ạ?”

Tôi lên tiếng xen vào giữa hai người họ, lúc này đang tạo nên một khung cảnh khó hiểu với Takeru-san gục mặt xuống bàn và Yamamoto-san thì đang dỗ dành cậu.

“Có chuyện gì không... vậy?”

Dù Yamamoto-san đã để ý đến tôi, nhưng không hiểu sao cậu lại nhìn tôi với ánh mắt xa cách hơn mọi khi.

Cùng với đó là giọng nói có chút ngượng ngùng và đôi mắt thì đảo lia lịa.

Chà, cái vẻ ngây thơ này đủ để cho thấy anh chàng đẹp trai trước mặt vẫn còn là trai tân.

“Xin lỗi nhé, Yamamoto-san. Tớ có chút chuyện muốn nói với Takeru-san bên kia...”

“Ể? Cậu biết tên tớ á...?”

Rõ ràng là tôi đang gọi Takeru-san, tại sao Yamamoto-san lại hỏi lại chứ?

Hơn nữa, có vẻ cậu không nhận ra tôi là Akechi Hideyori.

“Ara? Cậu đang nói gì vậy? Đương nhiên rồi. Cậu là Yamamoto Daigo mà nhỉ? Chuyện với Hasegawa Hinano-san vẫn tiến triển tốt chứ?”

“Ể!?”

“Ara ara, ngại rồi kìa...”

Nếu là bình thường, chắc chắn cậu sẽ cằn nhằn ‘Đừng có trêu bạn gái tớ!’, vậy mà hôm nay mặt lại đỏ bừng và tỏ ra xấu hổ, thái độ đó khiến tôi thấy thú vị và bất giác cười khúc khích.

“...Jumonji này!? Ai đây, mỹ nhân xinh đẹp đáng yêu này là ai vậy!? Người quen của cậu à!? Hay là bạn gái cậu!?”

“...Hả? Tớ có em gái rồi thì làm gì có bạn gái được.”

“Trời ạ, hai chuyện đó có liên quan gì đến nhau đâu. Mà quan trọng hơn là, dậy đi!”

Yamamoto-san vội vã lay Takeru-san dậy như muốn chạy trốn.

Ara ara...

Mới lúc nãy còn chơi tạt nước với nhau mà giờ đã bị ghét rồi sao...

Vừa cảm thấy cô đơn vì khoảng cách giữa tôi và Yamamoto-san xa dần, tôi vừa chờ Takeru-san tỉnh dậy.

“Ể? Gì thế, Yamamoto?”

“Bạn gái đó! Bạn gái! Người quen của cậu đúng không!?”

“Ể?”

Takeru-san vốn là nhân vật chính trong galge mà, việc có bạn gái lúc nào cũng dễ như trở bàn tay, nên làm sao có chuyện tôi là bạn gái cậu được.

Tôi nào phải nữ chính, trở thành bạn gái của Takeru-san là chuyện quá sức hão huyền.

“Yaho, Takeru-san. Dậy rồi à?”

“..................Ể!?”

“Uwaa, mặt cậu đỏ hết lên rồi kìa? Không sao chứ?”

Lẽ nào cậu bị cảm rồi?

Người hứng trọn cả xô nước là tôi, nên nếu có ai bị cảm thì phải là tôi mới đúng, nhưng chẳng lẽ cậu lại đổ bệnh vì bị dòng nước xối vào người sao...?

“T-Tớ không sao!”

“Vậy á?”

“Vâng!”

Tôi suýt nữa thì bật cười trước thái độ phấn khích kỳ lạ của Takeru-san.

Cậu đang thể hiện một bộ dạng thật thú vị trước mặt bạn thân của mình.

Hay là cậu đang sợ hãi, nghĩ rằng tôi giận vì đã làm tôi ướt sũng?

Không đời nào?

Tôi chẳng hề để tâm chút nào nên cậu chẳng cần phải hoảng hốt như vậy.

“Anou...”

“Nn? Sao thế?”

“Cho phép tớ hỏi tên của cậu được không?”

“Ara?”

Ngày nào cũng gặp nhau mà thái độ của Takeru-san lạ quá.

Risa ơi!? Ổn không đó!?

Anh trai cậu có biểu hiện lạ lắm đó!?

“Buồn quá đi... cậu lại quên tên tớ rồi sao...”

“!? K-Không phải... Không phải như thế! Nè, Yamamoto!? Cậu ấy là ai ấy nhỉ...?”

“Tớ cũng không biết...”

“Không thể nào... Ngay cả Yamamoto-san cũng quên tên tớ...”

“Ể!?”

“Vậy nên, tên của tớ là!”

Tình bạn của con trai suy cho cùng cũng chỉ đến thế thôi sao...

Chỉ mới không gặp nhau khoảng 30 phút mà đã quên cả tên...

Ngay lúc tôi định xưng tên mình.

“Khoan đã Nii-san!? A-Ai thế này, người vừa xinh vừa dễ thương thế này!? Bạn gái của anh à!?”

“Ể!? K-Không phải đâu!?”

Takeru vội vàng xua tay lia lịa, phủ nhận lời của Risa vừa xen vào.

Đương nhiên rồi.

Vì ở giai đoạn hiện tại, các ứng cử viên bạn gái của cậu là Risa, Mishima, Mitsuki, Eien-chan và Yoru, tổng cộng năm người.

“K-Không phải là người quen của Risa sao!?”

“Ể? Em có quen đâu.”

“Ể!?”

“Ể...?”

Ngay cả Risa cũng đối xử như không quen biết, khiến tôi bị sốc nặng.

Không thể nào...

“Ể? Cả Risa cũng không biết tớ là ai sao...?”

“Vâng, tớ không biết... Sắp vào giờ học rồi nên cậu nên quay về lớp của mình đi thì hơn.”

“............”

Toang...

Bị đối xử như người hoàn toàn xa lạ khiến tôi chỉ muốn bật khóc.

“Tàn nhẫn quá... Tớ còn biết cả chuyện Risa đang cân nhắc dùng đến cả sarashi vì áo ngực hay bị tuột nữa mà...”

“T-Tại sao cậu lại biết chuyện đó!?”

“Tại sao ư...”

Là vì trong buổi cắm trại hôm nọ, Takeru-san đã kể ra trong trò chơi thi xem em gái ai tuyệt hơn.

...Nhưng mà, làm sao tôi nói ra chuyện đó được!

Tôi cũng đã nói những điều mà nếu Hoshiko nghe được chắc sẽ phải hết hồn, và cả ba chúng tôi đã thề sẽ giữ bí mật rồi!

“N-Nhìn là biết mà đúng không...?”

“Làm sao mà nhìn là biết được chứ!?”

“Này, Risa!? Em nói thế thất lễ lắm đấy!”

“Khoan đã!? Nii-san rốt cuộc là về phe ai hả!?”

“P-Phe nào là sao...”

Takeru-san liếc nhanh sang tôi như để dò xét sắc mặt.

Không sao đâu, Takeru-san!

Cậu rất yêu quý Risa nên muốn bênh vực cậu ấy hơn tớ, và cậu đang cảm thấy có lỗi đúng không!

Cậu không cần về phe tớ đâu, tớ sẽ không bị tổn thương.

“A-Anh thì...”

Ngay khoảnh khắc một ảo ảnh về hình ảnh Takeru trông đầy áy náy với Risa hiện lên trong tầm mắt tôi.

Tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên.

Mọi người vội vã trở về chỗ ngồi của mình.

“Ồ, vào lớp rồi. Vậy nhé, Takeru-san, Risa và Yamamoto-san!”

Tôi chào ba người họ rồi quay trở về chỗ của mình.

Tiết tiếp theo là Tổng hợp Gift.

Tôi lấy sách giáo khoa và vở từ trong hộc bàn ra để chuẩn bị cho tiết học thứ năm.

“Này, cậu kia!?”

“Nn?”

Cậu bạn nam ngồi bàn bên cạnh lên tiếng gọi tôi.

Đó là Shirata, một người bạn otaku của tôi, cả hai thường bàn luận về galge, nhưng cậu cũng có những tài năng khác đáng kinh ngạc như vẽ cực đẹp hay thể thao cực giỏi, một người có thông số cao bất thường ngoài lời nói và hành động.

“Có chuyện gì sao, Shirata-san?”

“C-Chỗ đó là ghế của Akechi-shi đó...”

“Tớ biết mà.”

Cậu đang nói gì vậy nhỉ...?

Khi tôi đang nghĩ vậy, tôi có cảm giác như mọi ánh mắt trong lớp đều đang đổ dồn về phía mình.

Emi, Risa, Sakuya, Eien-chan, Yurika, Yoru, Misuzu, Takeru-san, và cả Yamamoto-san đều đang nhìn tôi.

“............”

Trong lúc tôi đang cảm thấy không thoải mái, tiết học Tổng hợp Gift tiếp theo bắt đầu, và giáo viên phụ trách tên Takiguchi Masaya bước vào.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu tiết học... nào?”

Đến cả giáo viên cũng nhìn chằm chằm vào tôi...

<Tác Note>

Nhân tiện, Madoka đang nghỉ học vì bị ốm.

Đây cũng là khoảnh khắc mà nhân vật chính và thủ lĩnh của đám Gift Hunter tình cờ chạm mặt nhau.

Tiếp theo, không hiểu sao mọi người cứ nhìn mình...