Tôi vội lấy điện thoại ra và bắt đầu thao tác.
Tôi soạn vội một tin nhắn cho Tatsuyuki-san.
Gửi Tatsuyuki-san!
Em biến thành con gái mất rồi! Σ( ̄□ ̄;)
Nếu có cách nào để trở lại như cũ thì làm ơn nhé☆(゜o(○=(゜ο゜)o
Tái bút
Takeru chết rồi( TДT)
Cứu với……( ノД`)
Tôi vừa nghĩ mình đã soạn được một đoạn tin nhắn ngắn gọn mà hoàn hảo, vừa nhấn nút gửi.
Nếu là anh ấy thì chắc chắn sẽ trả lời trong vòng 5 phút thôi.
“Yoriko-sama? Chị đang liên lạc với ai vậy?”
“Vâng. Chị đang cầu cứu Tatsuyuki-san.”
“Tatsuyuki-san? Ai vậy á?”
“À à...”
Phải rồi, lúc giới thiệu Hoshiko thì Mishima, Mitsuki, và Misuzu không có ở đó nên họ không biết anh ấy.
Càng ngày càng khó nói chuyện như thể ai cũng biết rõ mọi chuyện rồi nhỉ...
“Là người có vẻ bận rộn khoảng 7 ngày trong 365 ngày của một năm đó.”
“Chỉ là một kẻ rảnh rỗi thôi ư!”
Trông anh ấy có vẻ rảnh rỗi nên cũng đành chịu.
Thực ra, anh ấy trông rảnh rỗi chỉ vì quá tài năng, có thể giải quyết mọi việc một cách hiệu quả, nên mới thành ra như vậy. Anh ấy là một người khó nắm bắt, kiểu người vừa nói những câu như ‘Sống trên đời chỉ là để giết thời gian’ vừa liên tục xoay xong rồi lại phá khối Rubik.
“Mà Tatsuyuki-san đó có đi làm không vậy?”
“Anh ấy làm quản lý, tuyển trạch viên, nhà tư vấn, tham gia chiến đấu, nghiên cứu, tu luyện... Nghe nói là làm tự do.”
“Hể. Nghe có vẻ là một người thú vị nhỉ.”
“Là người được rất nhiều người đánh giá cao đó!”
Nghe nói trong một tháng anh ấy kiếm được nhiều hơn cả lương năm của một nhân viên văn phòng, nhưng vì gần như toàn bộ tiền đều bị chị gái lấy mất nên số tiền anh ấy nhận được chỉ nhỉnh hơn một nhân viên bình thường một chút (theo anh ấy).
Thật ra thì anh ấy không phải là kẻ rảnh rỗi đến mức đi huấn luyện cho Hideyori-kun đâu (theo lời Master).
Những chiến công hiển hách của anh ấy chẳng biết là thật hay bịa nữa (theo lời Hideyori-kun khi còn là con trai).
Chỉ cần nhìn khí chất thôi cũng biết là người phi thường rồi (theo Takeru).
Anh ấy thông minh đến mức đáng sợ luôn (theo Eien-chan).
Mấy tên yakuza đang trấn lột trên phố, tình cờ thấy Tatsuyuki-san đi ngang qua liền nhận ra rồi khóc lóc dập đầu xin lỗi lia lịa (theo lời Hoshiko).
Anh ấy thường đi lượn lờ quanh khu này với bạn gái, nhưng có vẻ cô ấy không chấp nhận được việc anh ấy là siscon (theo Yoru).
Trông anh ấy có vẻ ngủ rất ít (theo Emi).
Lúc anh ấy đang ăn Diet Coke Float với tư cách là khách hàng, và bảo ‘Mua kem cho em đi’ thế là anh ấy mua cho thật (theo Sakuya).
Nghe đồn anh ấy là người đã đặt tên ‘Pan Pan’ cho con gấu trúc nổi tiếng của Sở thú Shimono (theo Madoka).
Cảm ơn anh ấy vì hôm trước đã mua sô cô la cho Nii-san nhà cô ấy (theo Risa).
Mặt thì trông như dân hút thuốc nhưng thực ra lại ghét đến mức chưa từng mua một bao thuốc nào (theo StarChild).
Khoảng một lần một tuần anh ấy có ghé quán (theo Starbucks-neechan).
Cứ như vậy, những truyền thuyết về Tatsuyuki dường như không có hồi kết.
Dù đã quen biết vài năm, nhưng mỗi lần gặp là tôi lại có một phát hiện mới, chỉ có thể nói anh ấy là một người phi thường mà thôi.
“Aa, có tin nhắn trả lời rồi!”
“Trả lời ngay tức khắc vào một buổi chiều ngày thường... Đúng là một kẻ rảnh rỗi thật mà...”
“Chắc là chị nói quá lên 7 ngày đấy. Chắc phải bận rộn đến 10 ngày cơ.”
“Thế thì cũng chỉ là chênh lệch chút thôi.”
Vừa bị Misuzu bắt bẻ, tôi vừa mở tin nhắn LINE từ Tatsuyuki-san, một dòng tin ngắn gọn hiện ra.
Lmao
“Anh ấy chẳng tin mình chút nào cả...”
“Vì tin nhắn của Yoriko chẳng có chút nghiêm túc nào cả mà...”
“Ể!?”
Trong lúc bị Emi phũ cho một câu, lại có thông báo mới.
Này, dùng Merazoma lên Takeru đi
(シ^ O^)シ彡☆
“Đây đúng là overkill rồi còn gì.”
“Chỉ có mỗi chỗ đó mà cậu phát âm chuẩn một cách không cần thiết, nghe bực cả mình...”
Thật không may, Tatsuyuki-san hôm nay có vẻ không trong trạng thái nghiêm túc, nên chẳng giúp được gì cả...
Người duy nhất có khả năng giải quyết vấn đề lại chẳng có hứng thú, thế là hết cách.
“À mà này Yoriko... hay là nhờ chính người đã dùng Gift lên Hideyori-san gỡ nó ra thì sao?”
“Đúng nhỉ. Sensei cũng đã nói vậy mà.”
Eien-chan và Sakuya đưa ra một ý kiến vô cùng hợp lý.
Đúng là cứ đứng đây tán gẫu thì cũng chẳng giải quyết được gì.
“Chắc chắn là cậu không quen biết người đó sao?”
“Không quen. Là một cô gái tớ mới gặp lần đầu...”
Trong nguyên tác, nhân vật có nốt ruồi lệ cũng chỉ có mỗi Emi thôi mà.
Nói cách khác, đó không phải là nhân vật trong nguyên tác, cũng không phải người quen.
Chỉ có điều đó là chắc chắn.
“Takeru-san... nhầm. Takeru, tớ muốn nghe ý kiến của cậu.”
“Keng... Chết rồi.”
“Cậu định chết đến bao giờ nữa hả.”
“...Nước có ga cay quá.”
“Là do cậu tự mua mà.”
Có vẻ như cậu đang chết dở vì vị ga còn đọng lại trong miệng.
“Vậy cậu có nhớ đặc điểm của người đó không? Biết đâu từ đặc điểm đó tớ có thể nhớ ra điều gì đó.”
“…………Tóc nâu.”
“Đặc điểm đó thì trùng nhiều quá, tớ không biết được đâu.”
“Fufun. Tớ thì chẳng trùng khớp tí nào cả!”
“Có ai hỏi cậu đâu.”
Tôi mặc kệ Sakuya đang chen ngang, rồi nói thêm một vài đặc điểm khác cho Eien-chan nghe.
“Với lại, ở gần mắt cô ấy có nốt ruồi.”
“...Emi?”
“Không phải tớ đâu!?”
Ngay cả Eien-chan, người có vẻ quen biết rộng, mà cũng không biết.
Đúng là nếu đặt cạnh nhau thì có thể hơi giống Emi, nhưng cô ấy không để tóc hai bím.
“Sao rồi Takeru? Cậu có biết không?”
“Keng... Chết rồi.”
“Khỉ thật... Mau khỏe lại cho tớ xem đi!”
“Cái gì vậy? Lần nào cũng hỏi ý kiến Nii-san, anh ấy là quân sư hay gì? Là Gia Cát Lượng chắc? Cứ mặc kệ ông anh vô dụng đó đi.”
Đến cả Risa cũng khẳng định là cậu vô dụng rồi...
Cậu đúng là cái đồ...
Khi tôi thấy cái xác của Takeru đang cựa quậy, tôi bỗng nhớ ra một chuyện.
“À phải rồi, cô ấy tự xưng là thành viên câu lạc bộ mà. Mishima, thành viên ban đầu ngoài Gainen-san ra còn một người nữa đúng không!? Tớ nghĩ có lẽ người đó là thủ phạm, cậu có manh mối nào không?”
“Keng... Chết rồi.”
“Tại sao chứ!?”
Hồn của Mishima đã bay đi mất rồi.
“Xin lỗi, bọn tớ không nghĩ là sẽ được hỏi ý kiến nên đang xem video tâm linh thì Haruka thăng thiên mất rồi...”
“Hai cậu đang làm cái quái gì vậy!?”
Thảo nào nãy giờ không thấy tham gia vào cuộc nói chuyện, thì ra là Mitsuki và Mishima đang xem video.
Bảo sao không hóng chuyện là phải.
“Chiếc tai nghe hiệu suất cao mới toanh đã giết chết Haruka rồi...”
“Ai mà biết được.”
“Thực sự xin lỗi.”
Mitsuki cúi đầu trông đầy vẻ hối lỗi.
“Nhưng mà, trước đây Haruka cũng từng nói là chưa gặp thành viên câu lạc bộ còn lại bao giờ, nên chắc là cũng không có manh mối gì đâu.”
“...”
Người ta thường nói ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nhưng cuộc thảo luận lê thê này lại chẳng đi đến đâu cả.
Cuối cùng, tôi đành phải trở về nhà trong thân xác con gái...
<Tác Note>
Nhân tiện, trước đây tôi từng nói rằng nguyên tác là một câu chuyện kiểu như ‘Gạt lệ chém Mã Tốc’, nếu đúng như vậy thì việc Takeru là Gia Cát Lượng cũng không hẳn là sai đâu nhỉ.
Lần tới, đằng sau những trò đùa nhạt nhẽo của dàn nhân vật chính, hành tung của Yoru và Yurika sẽ ra sao...?
