Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3066

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2392

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6632

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 493

Arc 11: Chuỗi Buồn [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 307: Akechi Yoriko Chả Nhớ

Tôi cùng Misuzu để sổ ghi chép ở lớp học, rồi quay lại đi quanh khu vực phòng giáo viên.

Cũng bởi, tôi cần phải nhớ lại một sự cố xảy ra hôm qua.

Chuyện là tôi muốn đi vệ sinh, đang định vào toilet nam thì bị Takeru và Yamamoto cấm cửa.

Bị phân biệt đối xử như vậy, tôi đành thử vào toilet nữ thì lại bị Risa và Sakuya sống chết ngăn cản.

Phải, Akechi Yoriko là một sự tồn tại dở dở ương ương, không được đối xử như con trai mà cũng chẳng được xem là con gái.

Dù bề ngoài mọi người đều tỏ ra thân thiết, nhưng tôi vẫn chẳng khác gì gã bạn thân hạ đẳng, rác rưởi chuyên gánh thù hận trong Galge.

Vấn đề bùng nổ thành "Không thể để một đứa như Yoriko dùng toilet", rốt cuộc giáo viên chủ nhiệm phải can thiệp và chỉ thị cho tôi sử dụng "Toilet nam dành cho nhân viên".

"Cảm giác bị tẩy chay là thế này đây sao," tôi vừa khóc vừa lê bước đến toilet nhân viên nam.

Tôi cứ lặp đi lặp lại lộ trình: cùng Misuzu từ phòng giáo viên về lớp, rồi lại đi đến toilet gần phòng giáo viên.

Nói chuyện với Misuzu rất vui, và chỉ cần được nói chuyện với một cô bé dễ thương là tôi đã vui rồi, nên tôi cũng không thấy phiền hà gì.

"Không biết cuộc sống này sẽ kéo dài đến bao giờ đây..."

Tôi nhanh chóng giải quyết nỗi buồn xong, rửa tay, dùng khăn lau khô rồi bước ra khỏi toilet.

Cùng lúc đó, có tiếng người đi ra từ phòng giáo viên gần đấy.

"Aaa... Bực mình thật... Mấy 'ngài công chức' vĩ đại từ sáng sớm đã lên mặt dạy đời mình đây. Hay là cứ phá nát, giết quách chúng đi như cái làng đó nhỉ... Bực mình, bực mình vãi."

Đó là một cô gái trông rất loè loẹt, mái tóc dài pha lẫn màu vàng và xanh, buộc kiểu hai bím.

Cô gái để lộ chiếc răng khểnh, cảm giác đúng chuẩn "gái 2D!".

"Hả? Nhìn chằm chằm cái gì đấy?"

"K-Không có gì đâu ạ..."

"Ủa!? Yoriko! Yoriko phải không!"

"Ể? Misaki-san... thì phải?"

Misaki......gì-đó-san mà tôi gặp hôm qua sau khi trở thành Yoriko.

Hỏng rồi, dạo này tôi bắt đầu không nhớ nổi tên người khác, y như "Irene gì-đó-san" vậy... (Mà gặp Irene gì-đó-san là 3 năm trước rồi, nên bảo 'dạo này' cũng hơi sai).

Đây chính là trí nhớ của một ông chú 30 tuổi.

"Chào buổi sáng, Yoriko. Mà, đừng gọi Misaki, gọi Mai là được rồi."

Nhớ ra rồi!

Tên đầy đủ của cô ấy là Misaki Mai.

Suýt nữa, suýt nữa...

Tôi đã suýt thì quên bẵng mất tên thật của Misaki Mai.

"Nếu muốn thì cứ gọi thân mật là Mai-sama cũng được."

"Rõ rồi, Mai-sama!"

"......Ể? Gọi thật à?"

"Maiiiii-sama! Maiiiii-sama!"

"Nghe cũng không tệ nhỉ."

Khi tôi hô "Mai-sama" theo nhịp điệu cổ vũ, Mai-sama có vẻ tâm trạng tốt lên.

Lúc vừa ra khỏi phòng giáo viên, trông cô rõ là khó chịu, may mà tôi đã nhìn nhầm, hú vía...

Tất cả cũng là nhờ tôi nhớ tên đầy đủ của Mai-sama nên câu chuyện mới sôi nổi lên được.

Misuzu, rồi Emi hôm qua, giờ là Mai-sama, dạo này mốt 'gọi bằng -sama' đang thịnh hành thì phải?

Nhắc đến -sama, tôi muốn sớm được gặp nữ chính Aria-sama ghê.

"Mặt cậu vẫn 'phế vật' như mọi khi nhỉ."

"Ahaha..."

"Ừm! Quả là nô lệ của tôi đây, Yoriko khiêm tốn trông đáng yêu đấy."

Thật khó nói cái đánh giá đó rốt cuộc có phải là lời khen hay không.

"Này, Yoriko."

"Có chuyện gì sao, Mai-sama?"

"Tại sao người ta lại phải đến trường nhỉ?"

Tôi hoang mang vì phải trả lời một câu hỏi y như học sinh tiểu học.

Dù cô có hỏi tại sao, thì tôi cũng có biết đâu.

...Aa, đúng rồi!

Là nó!

Tôi liền "thuyết giảng" cho Mai-sama nghe những lời của người đó vừa hiện lên trong ký ức.

"Đó dĩ nhiên là, để kết nối và làm sâu sắc thêm mối dây liên kết giữa người với người! Trường học chính là nơi của những cuộc gặp gỡ mới. Và chúng ta trưởng thành từ chính nơi đó!"

[Tại sao chúng ta lại phải đến trường chứ?]—Đó là cảnh mở đầu trong game Otome tôi mượn của Madoka, khi K-kun đã hỏi Tiếng anh-sensei về mục đích của trường học.

Và câu thoại tôi vừa xổ ra chính là câu trả lời ngay tắp lự của Tiếng anh-sensei, nữ giáo viên thiên thần trong các thiên thần.

Tôi không ngờ ngày phải dùng đến lời của Tiếng anh-sensei lại đến sớm vậy.

Nào, Mai-sama!

Cô cũng hãy sùng bái Tiếng anh-sensei đi!

"Hả? Gì vậy? Gớm."

"Ể?"

Mai-sama đang nhìn tôi như nhìn đống rác.

Không ngờ danh ngôn đã làm tan chảy trái tim của K-kun, một kẻ bướng bỉnh và vô tâm, lại không hề có tác dụng với Mai-sama...

"Yoriko... Cậu sở dĩ 'phế vật' là vì thế đấy..."

"Ể? Ể?"

"Gặp gỡ mới? Ngu à? Sao tôi đây lại phải đi gặp mấy đứa tép riu làm gì? Hả?"

"..."

Cuối cùng tôi cũng nhận ra.

Mai-sama, phiền phức vãi!

Tôi lại nhớ đến màn say rượu lèm bèm của ông già ở kiếp trước, và bắt đầu muốn bỏ trốn.

<Tác Note>

Mỗi lần cái tên "Irene gì-đó-san" xuất hiện, tôi lại làm mặt kỳ quặc.

Bị đối xử như "người đó" chỉ xuất hiện qua cái tên.

Tên thật hình như là Irene van Leest.

Tôi không có "quay cóp" nên có thể sai, nhưng xin đừng bận tâm.