Hôm qua quả là một ngày vất vả...
Emi đã giải thích chuyện tôi biến thành con gái cho Oba-san nghe, nhưng Oba-san vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
Sau khi Emi về, Oba-san còn hỏi kiểu “Hai đứa hẹn hò à?”, nên tôi đã trả lời thẳng thừng: “Con có quá khứ bị bạo hành, làm gì có ai lại đi thích một thằng con trai biến thành con gái chứ.”
Ngày xưa tôi từng bị Oji-san lạm dụng tình dục, nên cảm thấy nguy hiểm, tôi toàn phải lén lút di chuyển trong nhà để tránh giáp mặt ông ta.
Cứ như thể nhà mình biến thành thế giới quan của Metal Gear vậy.
Tiện thể, tôi có hỏi Hideyori, cái người bên trong ấy, rằng ‘Có muốn đổi chỗ với tao trước mặt Oji-san không?’, thì bị bảo là “Chết đi”.
Rõ ràng tôi đã bảo là sẽ nhường lại vì cơ thể đang muốn thế mà, thật là vô lý.
Ngoài ra, lúc đi vệ sinh hay tắm rửa, tôi đã cố gắng hết sức để không nhìn vào những chỗ nhạy cảm.
Chẳng hiểu sao tôi cực kỳ ngượng ngùng và chần chừ khi phải nhìn thẳng vào chỗ đó.
Bộ ngực phụ nữ nổi lềnh bềnh trong bồn tắm đã là giới hạn của tôi rồi...
“Không biết Emi hay Risa có nhìn thẳng vào của mình không nhỉ?” những tưởng tượng ngớ ngẩn như vậy khuấy động cảm giác mơ hồ trong lồng ngực tôi.
“Thiệt tình... Tụ tập đông đủ thành viên thế này mà không tìm ra cách đưa Akechi-kun trở lại làm con trai, đúng là vô dụng quá đi...”
“Vậy chứ Madoka có cách nào à?”
“Không. Tớ không biết.”
“Vậy thì đừng có phàn nàn nữa. Bọn này cũng đã cố gắng sau giờ học rồi mà!”
Eien-chan đáp lại lời nhận xét gay gắt của Madoka một cách nghiêm túc.
Cuộc “Thảo luận làm sao để đưa Hideyori trở lại làm con trai” vẫn tiếp diễn không ngừng nghỉ ngay cả sau khi đã xuống tàu.
“Cố gắng thôi là không đủ! Kết quả mới là thứ quan trọng!”
“Đã—bảo—là! Nếu Madoka giải quyết được vấn đề thì tớ sẽ nghe cậu thuyết giáo, chứ bị Madoka chẳng làm gì cả phàn nàn thì chỉ thấy bực mình thôi!”
“Hai người còn định cãi nhau đến bao giờ?”
Cuộc tranh cãi vô bổ kết thúc bằng sự xen vào của Emi.
Bọn tôi đã bước vào lớp học rồi.
Trong lúc Madoka và những người khác không tham gia cuộc trò chuyện, tôi bị Emi và anh em nhà Juumonji bắt hứa sẽ lại tập trung ở phòng câu lạc bộ sau giờ học.
Có vẻ như mọi người sẽ lại tổ chức một cuộc họp tác chiến để kết thúc việc biến thành con gái này.
Thêm vào đó, tôi cũng đang lên kế hoạch hành động một mình vào giờ nghỉ trưa, còn Emi và Risa thì hừng hực khí thế, đặt mục tiêu phải có kết quả khác với ngày hôm qua—một ngày không làm được gì cả.
✦✧
Vào lớp, nhóm chúng tôi tạm thời giải tán và trở về chỗ ngồi của mình.
Tôi nhanh nhẹn chuẩn bị cho giờ học.
“Oi! Con boss gì đây! Thật không thể tin nổi!”
“Mày kẹt ở đây 3 ngày rồi còn gì.”
“Rõ ràng là cân bằng game lỗi rồi! Update lẹ đi chứ!”
Tôi bắt gặp cảnh hai cậu con trai trong lớp đang vừa nghịch máy chơi game vừa cằn nhằn.
Tôi có cảm giác... game đang vẫy gọi mình... nên tôi bước lại gần.
“Yo! Chào buổi sáng Konda! Cậu không thắng được con gì thế?”
“Ồ,... ơ, Yoriko-chan!?”
“Cứ gọi tôi là Akechi như mọi khi là được rồi... Mà, cậu không thắng được con gì?”
“Cậu xem đi, Yoriko-chan.”
Chẳng hiểu sao mấy thằng con trai trong lớp luôn gọi tôi là Akechi, vậy mà riêng hôm nay lại gọi là Yoriko.
Mấy tên này... không phải là đùa mà đang nghiêm túc định cưa cẩm Yoriko (tôi) đấy chứ, một nỗi bất an thoáng qua, nhưng tôi lập tức trấn tĩnh lại, làm gì có chuyện đó.
“Tôi không thể hạ được con Nhện Độc này.”
“Ra thế. Mà con đó yếu mà.”
“Hả!? Trên mạng cũng toàn ý kiến nói là kẹt ở đây đấy!? Cậu không phải đang chém gió đấy chứ!?”
Tôi được cho xem màn hình của một trò chơi mới phát hành khoảng một tuần trước.
Trên mạng thì nó được tung hô là ‘siêu phẩm’, nhưng đây lại chính là cái game mà Hideyori (bản thân tôi) hôm trước vừa phá đảo xong, phán một câu “Chả hiểu hay ở chỗ nào” rồi quẳng vào tủ.
Ngược lại, những game tôi thấy vui thì lại bị coi là game rác. Đời game thủ của tôi thật buồn bã.
Tiện thể, con Nhện Độc này tôi thua 3 lần, nhưng đã qua được ở lần thứ 4, nên vẫn còn nhớ cách đánh.
“Con này, chỉ cần cậu làm nó dính độc là hạ được ngay ấy mà.”
“Hả? Nhìn kiểu gì nó cũng có vẻ ngoài kháng độc mà?”
“Bề ngoài thôi. Nhưng nó yếu với độc nên có thể giết trong nháy mắt đấy.”
Chẳng hiểu sao dân mạng hay các streamer đều không thử làm nó dính độc, mà cứ mặc đồ kháng lửa để chiến...
Nếu không đánh bại được, thì nên thử mọi cách có thể chứ.
“Ể? Một giây mất 1000 máu á!?”
“Khoan, cái gì đây!? Yoriko!? Bug à!?”
“Tính năng của game đấy. Ngược lại, nếu không dùng độc thì con nhện này còn trâu hơn cả trùm cuối nữa.”
Thế là, Konda đã hạ gục con Nhện Độc mà cậu không thể thắng suốt 1 tuần trời chỉ trong 3 phút.
“Uoooo!? Cảm ơn cậu, Yoriko!”
“Fufuun! Konda, yeah!”
“Yoriko-chan, yeah!”
Tôi đập tay với Konda và cậu bạn đi cùng rồi quay đi.
Tôi được tỏ tình “Yoriko-chan tôi yêu cậu!”, nên tôi đã từ chối “Mơ hở”.
Đang lúc tôi tìm cách chuồn khỏi hai cậu con trai để về chỗ, tôi bắt gặp một cô bạn nữ có vẻ đang tìm đồ, lục tung cặp sách và hốt hoảng nhìn vào hộc bàn.
“Ara? Có chuyện gì vậy?”
“Aa! Yoriko-chan, chào buổi sáng. Thật ra là, cái bút chì kim tớ mới mua hôm kia bị mất rồi...”
Tôi mới trở thành Yoriko ngày hôm qua, mà đã được cả nam lẫn nữ chấp nhận, cảm giác thật phức tạp.
Cô bạn này cũng là người mà mới hôm trước còn gọi thẳng tên tôi là Akechi.
“V-Vậy thì gay go nhỉ! Bút loại nào thế?”
“Màu hồng, loại mà lắc lắc là ngòi chì ra ấy.”
“Cậu làm rơi à?”
“Tớ không biết nữa... Tự dưng nó biến mất...”
“Vậy cậu tìm trong bàn với cặp đi, tớ sẽ tìm dưới sàn.”
“Cảm ơn cậu!”
Tôi mô phỏng trong đầu độ cao bàn của cô bạn, và nếu cây bút chì kim rơi từ chỗ này thì nó sẽ rơi như thế nào.
Nếu rơi từ đây... không có.
Từ góc này... không có.
Nếu sau khi rơi nó lăn đi thì...
Có vẻ cây bút không ở gần đây, nên tôi thử di chuyển một chút.
Chỗ ngồi của Sakuya nằm trên đường tôi đi.
Khi tôi đi vòng qua, tôi phát hiện ra cây bút chì kim màu hồng nằm ở một góc khuất ngay chỗ đặt bàn.
“Có phải cái này không?”
“Aa! Đúng nó rồi! Cảm ơn cậu, Yoriko! Tớ mang ơn cậu!”
“Chuyện nhỏ thế này không cần mang ơn đâu.”
“Cảm kích vô cùng!”
Tìm đồ xong, tôi định về bàn thong thả đọc light novel thì Fukamori Misuzu lọt vào tầm mắt.
Dù sao cũng là người quen, nên chào một tiếng.
“Chào buổi sáng, Misuzu.”
“Ch-ch-ch-chào buổi sáng Yoriko-sama!”
Misuzu đáp lại lời chào của tôi với vẻ căng thẳng.
Giữa tôi và cô vẫn có một khoảng cách hơi xa...
Nếu nghĩ đến những gì Hideyori trong nguyên tác đã làm với Misuzu, có lẽ tôi bị cô ghét theo bản năng cũng phải...
“Yoriko-sama! Hôm nay chị cũng thật ngầu và xinh đẹp!”
“À, cảm ơn nhé…”
Yoriko xinh đẹp cũng đồng nghĩa với việc Hoshiko được khen, nên tôi chẳng thấy khó chịu chút nào.
“Em có vẻ sắp đi đâu à, có chuyện gì sao?”
“Misuzu đi chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Misuzu đi lấy tập toán của cả lớp đã nộp từ tuần trước.”
“Ara ara. Việc nặng nhọc nhỉ, vất vả cho em rồi. Chị giúp một tay nhé?”
“Y-Yoriko-sama định giúp Misuzu ạ!?”
“Ừm. Chị cũng đang rảnh không có gì làm.”
Dù sao thì tôi cũng muốn rèn luyện bằng việc nặng hơn là đọc light novel.
Khi tôi hăng hái nói “Cứ để chị!”, cô liền ôm chầm lấy cánh tay tôi, “Chị thật đáng tin cậy!”
Đ-Đây là cách con gái đụng chạm cơ thể sao!?
So với kiểu “skinship” hô “Yeah” của bọn con trai, mức độ dễ thương khác nhau một trời một vực.
Tôi cũng chẳng muốn thấy cảnh con trai ôm tay nhau kiểu "skinship" đâu.
“Dạo này em thế nào? Sau khi dấu ấn biến mất, cuộc sống có gì thay đổi không?”
“Khác một trời một vực luôn! Quả nhiên sức khỏe là thứ tiền bạc không thể mua được!”
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Misuzu trong nguyên tác, chìm trong ghen tuông rồi sa ngã, có hơi nặng nề, nên tôi không thích cô ấy lắm...
Vốn là fan của Mitsuki, nên tôi chỉ có cảm giác “đừng cản đường”, nhưng khi thấy khuôn mặt thanh thản của cô nàng, tôi lại thấy ấm lòng, mừng vì dấu ấn đã biến mất.
“Gần đây, thứ Misuzu muốn nhất cũng là thứ không thể mua được bằng tiền...”
“Hử? Em muốn thứ gì thế?”
“Một người yêu tuyệt vời ạ!”
“Ara, tuyệt thật đấy.”
Học sinh cao trung yêu đương... dù là thế giới game hay tiền kiếp cũng không thay đổi nhỉ... tôi lẩm bẩm.
Có lẽ bản năng duy trì nòi giống của con người đã thúc đẩy họ tìm kiếm người yêu.
“Hideyori-sama! Yoriko-sama! Liệu Misuzu có tìm được một người yêu tuyệt vời như vậy không ta~?”
“Misuzu dễ thương và tuyệt vời thế này, em sẽ tìm được nhiều người mà.”
“Misuzu không cần nhiều đâu ạ! Chỉ cần một người yêu tuyệt vời duy nhất là đủ rồi!”
“Thật đáng ngưỡng mộ.”
Đây chính là Misuzu có rất nhiều mô tả bệnh hoạn, luôn miệng “Takeru-san, Takeru-san” trong lộ trình của Mitsuki ở nguyên tác.
Vẫn trong tình trạng bị ôm tay, tôi đi bộ và thấy phòng giáo viên ở phía trước.
“...Phải chi phòng giáo viên ở xa hơn thì tốt biết mấy.”
“Vậy thì bất tiện lắm.”
Lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không thể đồng tình, Misuzu bước vào phòng giáo viên và đi về phía giáo viên toán.
Đợi khoảng 1 phút, Misuzu quay lại, ôm theo chồng tập toán của cả lớp.
“Vậy chị cầm một nửa nhé.”
“Aa, sao có thể làm phiền tay Yoriko-sama thế này... Misuzu nghĩ một nửa cũng nặng lắm đấy ạ.”
“Đừng bận tâm.”
Tôi dứt khoát lấy khoảng một nửa chồng tập mà Misuzu đang ôm.
Có lẽ vì cơ thể đã biến thành phụ nữ nên sức lực yếu đi, tôi thấy nó nặng thật.
Tuy nhiên, cơ bắp của tôi đang reo hò, “Đáng để làm lắm!”
“...À mà Yoriko-sama. Chị đang cầm khoảng 4/5 rồi đấy ạ. Chị trả lại một ít cho Misuzu cũng được mà?”
“Chị bảo là một nửa mà.”
“Nhưng độ cao khác nhau...”
“Tập này dày như cuốn từ điển ấy, nên thế này là khoảng một nửa rồi.”
“Không, làm gì có cuốn tập nào dày như thế ạ!?”
Tôi muốn rèn luyện thật nhiều để trở nên mạnh mẽ ngang ngửa Tatsuyuki-san, nên dù là chuyện nhỏ nhặt, tôi cũng muốn tận dụng để tăng sức mạnh.
“Vậy, chúng ta quay lại thôi, Misuzu.”
“Misuzu muốn cưới Yoriko-sama làm vợ!”
“Ể...!? ”
Misuzu là chú rể á...?
Yoriko đã hoàn toàn bị nhìn nhận như một cô gái.
<Tác Note>
Thỉnh thoảng, như thể vừa nhớ ra, tôi lại nhắc đến chuyện bị bạo hành, làm không khí chùng xuống.
Hideyori cũng thường xuyên giúp đỡ người khác như vậy.
Cậu vốn là một người tốt bụng không thay đổi từ tiền kiếp.
Lần tới, người xuất hiện trước mặt Yoriko là...?
