Sống Sót Trong Học Viện Sắp Bị Hủy Diệt

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 150

Web Novel - Chương 38

Ba ngày trước, vào ngày Roxwell thừa nhận Ex là đệ tử của mình.

“Đọc hết cái này trước sáng mai rồi hẵng tập luyện. Đừng bỏ sót một từ nào, hãy ghi nhớ tất cả.”

“…Cuốn sách này gần bằng một cuốn bách khoa toàn thư luôn đấy?”

“Nếu cậu muốn chết, thì đừng học.”

“Em nghĩ em muốn bỏ làm đệ tử.”

“Nếu cậu muốn bị đuổi học, tôi sẽ chặt tay chân cậu.”

“Em muốn nói là em sẽ trở thành đệ tử giỏi nhất của thầy.”

Thứ mà Roxwell mang đến là một cuốn sách cực kỳ dày. Nó dày hơn 700 trang và còn chằng chặt chi chít chữ.

Do không muốn bị đánh chết, Ex đã đọc cuốn sách và ngạc nhiên trước nội dung của nó.

“Một sách hướng dẫn kiếm thuật…? Và còn cấp độ cực kỳ cao…”

Cuốn sách ấy là một sách hướng dẫn kiếm thuật với những mô tả chi tiết về các thế đứng và kỹ thuật. Kể cả nhìn thoáng qua cũng đủ để biết đó là các kiếm thuật vô cùng tiên tiến.

Kiếm thuật ở cấp độ này thường được dùng bởi đại diện các gia tộc võ thuật từ cấp bá tước trở lên.

“Sư phụ, chính xác thì đây là gì?”

“Đây là một kiếm thuật được một kiếm sĩ vô danh tạo ra trong quá khứ. Tôi là người kế thừa duy nhất của kiếm thuật này.”

Roxwell liếc nhìn tình trạng thể chất của Ex và nói.

“Thành thật mà nói, việc học Kiếm thuật Protego là vô nghĩa đối với cậu.”

“Hả? Tại sao lại vậy?”

“Cậu biết rồi đấy, nó là kiếm thuật của anh hùng. Một kiếm thuật tối thượng. Nó không phải là thứ mà một tân binh có thể thành thạo. Kể cả khi cậu hiểu nó, cơ thể cậu cũng sẽ không thể thực hiện được. Chẳng phải vậy à?”

“Quả thực là vậy…”

Đó là sự thật.

Tuy là Hans đã bắt đầu dạy cậu một cách tử tế, nhưng cậu còn chưa thành thạo nổi các điều cơ bản của Kiếm thuật Protego nữa. Cậu cảm thấy như có một bức tường khổng lồ mà cơ thể cậu không thể vượt qua vậy.

“Vì vậy từ bây giờ, cậu sẽ học kiếm thuật này. Theo tiêu chuẩn của tôi thì vẫn còn sớm, nhưng xem xét tốc độ phát triển chậm chạp của cậu, giờ học là vừa rồi.”

“Em phản đối. Em nghĩ em học khá nhanh.”

Cậu đang nhận được hỗ trợ đầy đủ từ hệ thống. Cậu nghĩ mình nhanh chứ không chậm.

Chỉ là xem ra Roxwell không đồng tình và lắc đầu.

“Tôi không nói về tốc độ tích lũy nội lực của cậu.”

“Hả? Vậy thì là gì…”

“Cảm quan chiến đấu của cậu thật vô vọng.”

Ý nghĩa rộng của từ này khiến cậu cau mày. Roxwell giải thích rõ ràng ý nghĩa.

“Cậu suy nghĩ quá nhiều.”

“...Chẳng phải vậy là tốt sao?”

“Tôi đang bảo là cậu bị phân tâm quá nhiều. Cầm kiếm của cậu lên.”

Khi Ex vào thế, Roxwell cũng nắm lấy thanh kiếm của mình.

“Tôi sẽ chém xuống, cố gắng chặn nó đi.”

Thanh kiếm của Roxwell chém xuống theo chiều dọc về phía đầu Ex với tốc độ chậm hơn một chút so với bình thường.

'Chẳng lẽ là một đòn giả như mọi khi? Hay cũng có thể là một đòn thẳng. Nhưng xét từ thứ gì ông ta nói trước đó…'

“Tôi đã bảo là cậu suy nghĩ quá nhiều.”

Keng—!

“Ágh-!”

Trước khi suy nghĩ của cậu kịp hoàn thành, thanh kiếm đã đập vào đầu cậu.

“Thấy chưa? Cậu đã mải mê suy nghĩ và bỏ lỡ đường kiếm.”

“Không phải là do sư phụ quá nhanh sao?”

“Chỉ một phần thôi.”

“…”

Roxwell tra kiếm vào vỏ và nói tiếp.

“Một võ sĩ không cần phải suy nghĩ nhiều. Càng ít càng tốt.”

“Thầy đang bảo em chiến đấu mà không dùng não à?”

“Tôi đang bảo cậu hãy chiến đấu theo bản năng.”

Ngay lúc đó, Roxwell đâm kiếm sang phải mà không báo trước.

“Hãy tin vào trực giác, linh cảm, các giác quan của cậu.”

Lần này ông đâm sang trái.

“Phản ứng nhạy bén với ngay cả những chi tiết nhỏ.”

Ông xoay một vòng và đâm.

“Đừng để bất kỳ suy nghĩ nào đi qua não cậu.”

Sau đó, ông thu kiếm lại và cho Ex xem.

Ở đầu thanh kiếm là ba chiếc lá bị đâm thủng.

Một điều khó khăn ngay cả khi nhắm và đâm, ấy vậy mà Roxwell đã thành công ba lần mà không cần nhìn.

“Nếu cậu có thể làm chuyện này một cách dễ dàng, cậu sẽ là một võ sĩ thực thụ.”

Thấy vậy, Ex bèn có ấn tượng.

“...Trông khó quá.”

“Cậu nghĩ nó sẽ dễ dàng à?”

“Không phải võ sĩ là người chỉ cần tung ra các đòn hào quang và kiếm khí sao?”

“Nếu chỉ có vậy, thì cần võ sĩ làm gì nữa? Pháp sư còn chiến đấu tốt hơn.”

Quả thực ông nói có lý. Trong chiến tranh, pháp sư là thần, nhưng trong chiến đấu, võ sĩ lại là thần.

Ex thở dài và giơ sách hướng dẫn kiếm thuật lên.

“Vậy đây là loại kiếm thuật gì?”

“Cậu đang cố gắng xem kết quả mà không cần đọc à?”

“Nếu có động lực rõ ràng, hiệu quả sẽ tăng lên mà?”

“Chậc, cậu nói hay lắm… Là loại kiếm thuật này.”

Roxwell nhắm mắt và tập trung.

Trong tích tắc, hào quang mạnh mẽ lan ra xung quanh, đủ để Ex cảm nhận được nó trên da mình. Sau một lúc rung chuyển, Ex đã chứng kiến bản chất thực sự của kiếm thuật.

“Kiếm thuật này không có tên, nhưng để tiện, tôi gọi nó là ‘Bạch Quang Cửu Kiếm’.”

Đằng sau Roxwell, sáu thanh kiếm phát sáng lơ lửng trong không khí. Đôi mắt Ex tràn ngập trong kinh ngạc.

“Sáu thanh kiếm… Đó là ‘Ngự Kiếm’ à?”

Ngự kiếm là một thuật ngữ chỉ kiếm thuật liên quan đến kiếm bay trong thế giới này. Đó cũng là bằng chứng của một võ sĩ 7 sao.

Roxwell lắc đầu trước phản ứng của Ex.

“Tôi là 6 sao. Đây chỉ là một ảo ảnh thôi. Nhìn đây.”

Thế rồi, sáu thanh kiếm bắn về phía Ex. Giật mình trước cuộc tấn công bất ngờ, cậu cố gắng chặn, nhưng không có cách nào để chặn sáu thanh kiếm.

“Aaaah! A… A?”

Sau khi hét lên một tiếng xấu hổ, cậu trấn tĩnh lại và thấy sáu thanh kiếm đang đâm xuyên qua cơ thể mình. Không có máu chảy ra từ bất kỳ đâu trên cơ thể cậu.

“Là ảo ảnh à?”

“Đây là một thứ tiên tiến hơn thế. Nó tỏa ra năng lượng giống như kiếm thật. Ngay cả một võ sĩ được huấn luyện cũng không thể phân biệt được cho đến khi họ chạm vào nó. Và.”

Roxwell ra hiệu, và một trong những thanh kiếm rút ra khỏi cơ thể cậu. Sau đó, nó chém xuống đầu cậu.

‘Chắc là ảo ảnh thôi, ông ta đang cố cho mình thấy điều gì đây?'

Ngay khi cậu thấy an tâm.

Bịch—!

“Hự!!”

Một lực vật lý rõ ràng đập vào đầu Ex.

Cậu rối trước hiện tượng không thể hiểu nổi này, và Roxwell giải thích.

“Bằng cách tập trung nội lực, cậu có thể chém đối thủ. Tuy là chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng thế là quá đủ đối với một võ sĩ.”

“Cái gì? Chuyện này có thể sao?”

“Bạch Quang Cửu Kiếm là loại kiếm thuật như vậy.”

Roxwell nói một cách thản nhiên, nhưng Ex đã ngay lập tức nhìn thấy tiềm năng của kiếm thuật này.

'Giống như một Ngự Kiếm giả vậy!'

Theo một nghĩa nào đó, đây còn là một kiếm thuật cấp cao hơn. Nó cho phép chuyển đổi giữa vật chất hóa và ảo ảnh khi cần thiết.

Chỉ là tiếc thay, nó không hoàn hảo.

“Vấn đề của nó là nó tiêu thụ một lượng lớn nội lực. Ngay cả tôi cũng không thể duy trì nó quá 10 phút. Sử dụng vật chất hóa còn làm giảm nó nhiều hơn nữa.”

“Một võ sĩ 6 sao không thể sử dụng nó trong 10 phút?”

“Phải. Xét đến chuyện kiếm thuật thông thường có thể được duy trì trong hơn một giờ, hiệu quả của nó rất kém.”

Vậy cũng có nghĩa là một trong những điểm mạnh của võ sĩ đã biến mất. Nếu nó chỉ có thể thực hiện được trong thời gian ngắn, thì nó không có lợi cho mặt chiến lược.

Đọc được nỗi lo âu của cậu, Roxwell nói như đây là chuyện hiển nhiên.

“Ngược lại, vậy cũng tức là cậu chỉ cần kết thúc trong vòng 10 phút.”

———

‘Do cấp độ hiện tại của mình, nếu nó vượt quá 5 phút, mình chắc chắn sẽ thua.'

Cũng bởi vậy mà cậu mới thua. Thứ này đã vượt quá 5 phút.

1 chọi 1 cậu còn có cơ hội thắng cao, nhưng

1 chọi 15 thì cậu có cơ hội thắng quá thấp.

Đối thủ càng câu giờ, nội lực càng bị tiêu hao. Đặc biệt là do kiếm thuật này có hiệu quả kém, nên nó càng tệ hơn.

Tuy nhiên, cậu không chỉ thua.

“Hực, hực… Tên chó điên… Cả 13 đứa…”

“Chúng ta bị một pháp sư đánh bại thảm hại thế này sao…?”

Đằng sau Ex là 13 thành viên Swordrang nằm sõng soài trên mặt đất. Chúng rên rỉ, ôm lấy các bộ phận bị gãy của mình. Tất cả đều bị Ex hạ gục.

'Mình sẽ không bị sư phụ đánh chết.'

Cậu đã hạ gục nhiều hơn cậu nói với Roxwell. Giờ cậu còn gần như không thể đứng vững được nếu không có ma thuật hay nội lực.

Do hết nội lực, mà cậu đã niệm ma thuật và bị tấn công. Thật không may, mấy kẻ còn lại là hai võ sĩ 3 sao. Trong số đó có thủ lĩnh của chúng, Gary.

'Mình không nên thắng. Thua ở đây là cần thiết cho kế hoạch.'

Cũng bởi vậy mà cậu mới chừa Gary lại. Hắn ta là cần thiết cho màn cuối cùng.

‘Giờ hãy xem kết quả.'

Ex cầm máu vết thương trên cánh tay và nói.

“Đây là kỹ năng của bọn bây ư? Mười lăm đánh một, và mười ba tên bị đánh bại. Chúng mày không thấy hổ thẹn à?”

“Câm mồm, thằng chó!”

Bịch—!

“Hự…!”

Gary đá Ex trong cơn thịnh nộ. Không còn sức để phòng thủ, cậu đành phải lăn lộn trên mặt đất.

Kể cả vậy, cơn giận của Gary vẫn chưa nguôi, vậy nên hắn đá và giẫm lên Ex trên mặt đất, miệng còn hét lên một cách giận dữ.

“Một thằng chó thường dân hèn mọn! Chỉ vì mày có chút kỹ năng, mà mày gây ra mớ hỗn độn này à?! Nếu nơi đây không phải là học viện, mày đã chết chắc rồi!”

“Hự, khụ… Còn chúng mày thì sống như rác rưởi, liếm đế giày của kẻ khác…”

“Mày biết cái chó gì! Mày biết bao nhiêu về nỗi sợ hãi của thế giới này! Cái bọn cư xử như những con sói đơn độc như mày sẽ chết mà không ai hay biết! Mày có hiểu không hả?!”

“Khụ…!”

Ngay cả giữa bạo lực không ngừng của Gary, Ex vẫn từ từ sắp xếp thông tin. Có rất nhiều nội dung hữu ích trong lời nói của hắn.

‘Quả nhiên, chúng rất thận trọng trong học viện. Vậy tức là chúng chưa hoàn toàn nắm quyền kiểm soát. Xét qua cách hắn nói, chúng xem ra không đoàn kết cho lắm. Chúng đang cai trị thông qua nỗi sợ chính trị à?'

Và rồi, một thành viên Swordrang chưa ngã xuống đã ngăn Gary lại.

“Đủ rồi. Nó mà chết ở đây thì rắc rối lắm.”

“Hực, hực, hực… Thằng chó chết tiệt…!”

Gary lục lọi quần áo của mình và ném thứ gì đó trước mặt Ex. Đó là một tờ giấy giống hệt như tờ trước, một hợp đồng nô lệ.

“Nếu mày không ký hợp đồng, tao sẽ cắt tứ chi của mày từng cái một. Kể cả khi tao không thể giết mày, tao vẫn có thể che đậy chuyện này. Nếu mày không muốn sống mà tàn phế, liệu mà ký vào đi!”

“Tao tưởng không còn bản dự phòng nào chứ…”

Ex từ từ đưa tay về phía hợp đồng. Thấy vậy, Gary bèn cười khẩy.

“Phải, nhanh lên và ký vào. Sống như một cái bao cát vẫn tốt hơn là làm một thằng tàn tật.”

Cuối cùng, cái nhiệm vụ chết tiệt này đã kết thúc. Gary cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng nhiệm vụ này lại khó khăn đến vậy.

Thế nhưng hắn đã hiểu nhầm.

Vút—

Khi tay của Ex chạm vào hợp đồng, nó bốc cháy và biến thành tro bụi. Ex ngước nhìn Gary với một nụ cười khẩy.

“Úi chà… Hợp đồng bị cháy mất rồi. Bọn bây còn bản dự phòng không?”

Nụ cười khẩy đó đã làm đứt sợi dây lý trí cuối cùng của Gary.

“Thằng chó-!!”

“Này, dừng lại!”

Gary giơ kiếm lên cao. Một thành viên Swordrang cố ngăn cậu ta lại, nhưng đã quá muộn.

Thấy vậy, Ex bèn kiểm tra tóm tắt và khẽ mỉm cười.

『Tóm tắt – Góc nhìn của Beatrice de Dritania

「…Andras cảm thấy mọi chuyện không ổn. Cứ đà này, Ex sẽ chết một cách nhảm nhí. Con cừu hiến tế mà cô ta tìm thấy sẽ chết vì một chuyện vặt vãnh. Andras vội vã thay quần áo và đi về phía sau ký túc xá.」』

Đó là tóm tắt mà Ex mong mỏi.

Tính mạng của cậu có thể gặp nguy hiểm trước thanh kiếm giận dữ của Gary, nhưng rủi ro như vậy là cần thiết để đánh lừa Andras.

Chỉ vài giây sau, thanh kiếm của Gary sẽ đâm xuyên qua Ex, và chúng sẽ bỏ chạy trong sợ hãi.

Khi Ex nằm chảy máu và hấp hối, Andras sẽ tiếp cận, khiến miếng mồi này thành công rực rỡ.

“Đủ rồi!”

Hoặc đáng lẽ phải là như vậy.

Từ xa, một thứ gì đó giống như tia chớp bay về phía họ, vẽ một đường khi nó đến. Đó là thứ gì đó đã đánh bật thanh kiếm của Gary với tốc độ đáng kinh ngạc mà Ex thậm chí không thể nhìn thấy.

Keng—!

“Hự…! Thằng chó nào…!”

Gary, giật mình và lườm kẻ xen ngang. Hắn định giết bất cứ ai can thiệp.

Chỉ là khi thấy được danh tính kẻ đó, hắn không thể.

Một thanh niên tươi tắn. Đẹp trai tự nhiên với mái tóc wolf-cut màu nâu sáng. Một nam sinh với đôi mắt xanh quyến rũ.

Cậu là người được nữ thần ban phước, sinh vật duy nhất được nhào nặn bởi số phận.

“L-Leon…?”

Cậu ta chính là Anh hùng Leon.

Gary bị sốc, nhưng Ex còn ngạc nhiên hơn.

‘Sao cái tên này lại xuất hiện ở đây?!'

Hà cớ gì cậu ta phải xuất hiện vào lúc này? Con cá cậu dày công bắt được sắp sửa trốn thoát.

“Leon! Cậu đang… Aah! Chuyện gì đang xảy ra ở đây?!”

Tệ hơn nữa, bốn thành viên của tổ đội anh hùng cũng đã đến.

Thánh Nữ Johannes tái sinh, Frey.

Thần Xạ Artemis tái sinh, Diana.

Đạo Tặc Scarlet tái sinh, Rosaria.

“…Ex?”

Và Hiền Giả Aerial tái sinh, Circe.

Toàn bộ tổ đội anh hùng đã tập trung tại đây.

Anh hùng Leon lườm Gary và mạnh dạn tuyên bố.

“Tôi không thể tha thứ cho việc áp bức kẻ yếu thêm nữa! Bỏ kiếm xuống ngay lập tức!”

Kế hoạch của cậu đang trên bờ vực sụp đổ.

Cậu muộn màng nhận ra may mắn của mình hiện đang bằng 0.

‘Mình điên mất.’

Anh điên ác