Một lần nữa chào tất cả mọi người. Isuna Hasekura đây. Đây là tập thứ hai rồi. Sáu tháng đã trôi qua lúc nào không hay. Tôi xin lỗi. Hồi mới ra mắt, tôi từng phát hành sách đều đặn mỗi bốn tháng, nhưng giờ tôi cũng chẳng nhớ nổi hồi đó mình làm cách nào nữa… Nhận ra điều đó cũng hơi chán nản một chút, nhưng rồi tôi sực nhớ ra là khi ấy tôi còn đang viết cả tuyển tập truyện ngắn cho Sói và Gia Vị. Cảm ơn các bạn vẫn tiếp tục theo dõi cả tuyển tập ấy lẫn Sói và Giấy da.
Lần này, tôi vẫn giữ mục tiêu viết ra một cuốn sách mà bạn có thể mở bất kỳ trang nào trước khi đi ngủ và đều có thể thấy những thứ đáng yêu, ấm áp nhảy bổ ra từ trang giấy. Thế nhưng, nửa sau truyện lại trở nên khá nghiêm túc. Tình tiết cũng bị chệch hướng khỏi đường dây ban đầu. Vì tôi vốn viết truyện kiểu vừa viết vừa dò đường nên rất khó đoán trước được mọi thứ. Nhưng cũng chính vì đoạn cuối rẽ sang hướng nghiêm túc nên tôi lại có cảm tình với cảnh kết thúc. Nếu bạn cũng thấy thích thì tôi sẽ rất vui.
Tôi tưởng mình đã viết đủ cho lời bạt rồi, vậy mà mới được có một phần ba trang… Viết từng này mà mất đúng một tiếng đồng hồ đấy.
Tôi cứ nghĩ mãi không biết nên kể chuyện gì… và rồi nhớ ra là năm qua tôi đã dán mặt mình vào thế giới VR suốt, nên thôi, đành nói về nó vậy. VR ấy mà. cái thứ quen thuộc có liên quan đến SAO của bên Dengeki Bunko ấy. Hiện tại, chỉ có thị giác là bước được vào thế giới 2D thôi, nhưng cảm giác nhập vai vẫn cực kỳ chân thật. Đến mức những thứ như game kinh dị trở nên quá sức đáng sợ, và tôi nghĩ thể nào cũng có vụ tai nạn (kiểu như đau tim chẳng hạn) rồi người ta sẽ phải đưa ra quy định giới hạn cho mà xem. Bạn sẽ thực sự cảm nhận được sức mạnh của VR khi một nhân vật nữ đứng ngay trước mặt bạn.
Nghe như tôi nói xạo nhỉ, nhưng mà thật đó khi nhân vật đưa tay ra chạm vào má bạn, cảm giác còn ấm nóng luôn. Lúc đó tôi xúc động dữ lắm, cứ tưởng mấy ảo tưởng của mình đã tiến tới một cảnh giới mới… nhưng hóa ra mấy ảo giác giác quan kiểu đó đã được khoa học xác nhận rồi. Hơi thất vọng, nhưng cũng thấy yên tâm phần nào.
Dẫu vậy, công nghệ này vẫn còn trong giai đoạn sơ khai, nội dung vẫn rất ít. Tôi còn tức lắm khi thấy thiếu hụt trầm trọng yếu tố moe nên quyết tâm tự lên kế hoạch làm một cái gì đó, rồi nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người. Giờ ngồi nhớ lại mới thấy, từ hè kéo dài sang tận mùa đông năm ngoái, tôi đã bận tối mắt… Tôi nghĩ có lẽ vì tuổi tác nên đến khi được nghỉ ngơi thì mọi thứ lại quên sạch mất rồi. Bạn nào thấy hứng thú thì hãy thử tra cụm từ Project LUX nhé. Chúng tôi đang thực hiện một loạt anime dài hơi trên nền tảng VR, với tinh thần hăng hái như thể sắp bước vào thế giới 2D vậy. Làm việc trong một lĩnh vực hoàn toàn mới mẻ như thế nên tôi đã học hỏi được rất nhiều điều, cảm giác như đang phiêu lưu vậy. Biết đâu lần sau tôi sẽ viết tiểu thuyết lấy cảm hứng từ trải nghiệm đó.
Cứ lảm nhảm vậy mà tôi cũng lấp đầy được trang giấy rồi.
Tôi chân thành cảm ơn sự ủng hộ không ngừng nghỉ của các bạn. Cảm ơn thật nhiều.
Isuna Hasekura
