Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6668

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Volume 2 [Đã Hoàn Thành] - Chương Kết

Một trong những lý do khiến Giáo Hội trở nên mục ruỗng, đắm chìm trong của cải, và rơi vào tình trạng như hiện nay, chính là vì đức tin có thể được bán với cái giá rất cao.

Người ta có thể rút cạn túi tiền để tạ ơn, để cầu xin ân phúc, sự chở che và niềm an ủi trong những bước ngoặt lớn của đời người—chào đời, cưới hỏi, tang lễ; bình an trên những chuyến đi; lời cầu khi lâm bệnh; dẫn lối khi tuổi xế chiều. Nhiều người đã dâng hiến tất cả những gì có thể, chỉ để đổi lấy điều họ thiết tha mong cầu.

Đức tin đã trở thành tiền bạc.

Bầu trời hôm nay trong xanh đến lạ. Cơn bão tuyết dữ dội mấy hôm trước giờ chỉ như một giấc mơ thoáng qua.

Một ngày đẹp trời, như báo hiệu mùa đông đang dần rút về phương bắc, và một mùa mới sắp đến gần.

Sóng biển, vốn còn cuộn trào hung dữ không lâu trước đó, nay êm dịu như hơi thở của một đứa trẻ ngủ yên, vỗ về bờ cát nhẹ nhàng.

Một con tàu lớn đang lướt đi trên mặt nước phẳng lặng.

Theo những gì Col nghe được, một trăm người sắp bị bán đi. Trên giấy tờ, thì họ tình nguyện hiến sức lao động cho Giáo hội. Nhưng có trời mới biết đó có thật hay không.

Dù không ai cất tiếng phản đối tại cảng Caeson, cả thị trấn như phủ một màn u ám. Chỉ có tổng giám mục và một thương nhân giàu có là nở nụ cười. Reicher và mấy người khác thì uống rượu đến thiếp đi. Người dân trên đảo nhận lấy vàng, bị ép cam kết sẽ đứng về phía Giáo hội trong cuộc chiến sắp tới. Nhưng đó chẳng phải điều họ mong muốn. Mỗi khi con tàu khổng lồ ấy ghé qua những hòn đảo, những gia đình đã tiễn một người thân lên tàu sẽ đứng đó, lặng nhìn theo bóng tàu khuất dần.

Autumn, người từ biển khơi mà đến, đã kể lại tất cả điều đó cho Col. Hai người xác nhận lại kế hoạch và chuẩn bị. Mọi chuyện không quá phức tạp nên hoàn tất rất nhanh.

Từ đêm hôm đó, Autumn, kẻ vốn rất lạnh lùng, mỗi khi quay lại mặt nước đều liếc nhìn cậu một cái rồi mới đi.

“Ngươi chưa từng nhắc đến chuyện thù lao.”

Col tới đây với tư cách là người đại diện cho Vương quốc Winfiel, để xem liệu người dân ở vùng đất này có thể trở thành đồng minh trong chiến tranh hay không. Autumn, kẻ đã gom góp hết mọi tín ngưỡng của dân đảo vào mình, hẳn sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến họ.

“Ông đã quên rồi sao? Ông đã cứu sống bọn tôi. Còn điều gì để đòi hỏi nữa chứ?”

Autumn không mỉm cười.

“Những người thủy thủ kiêu hãnh kia sẽ không đứng về phía những kẻ mua dân đảo bằng vàng để đem làm con tin.”

“Nhưng kế hoạch của tôi lại là bán đức tin lấy vàng.”

Autumn nhìn cậu, ánh mắt trầm lặng hiện qua làn tóc và râu.

“Con người đánh giá giá trị khác nhau, dẫu cùng là một con cá. Ngư dân có lẽ vẫn thường than thở về chuyện đó.”

Tuy nói rằng thân phận con người này chỉ là tạm bợ, nhưng những câu trả lời như vậy khiến người ta càng nghĩ Autumn đích thực là một tu sĩ.

“Ít nhất, chỉ cần ngươi cất tiếng giữa đại dương, ta sẽ đến với ngươi, bất kể ngươi đang ở đâu. Còn chuyện người dân nơi đây có đi theo ta hay không… Chỉ có Chúa mới biết.”

Ngay khi Col tưởng như thấy một nụ cười thấp thoáng trên gương mặt ấy, hiện thân của cá voi đã trở lại với biển khơi. Một căn phòng trong tu viện có một cái hố thông ra biển là lối đi riêng của Autumn mỗi khi thời tiết yên tĩnh. Nhìn bóng Autumn chìm dần trong làn nước xanh biếc rực ánh nắng, thứ cậu cảm nhận được không phải là niềm vui vì đã hoàn thành nhiệm vụ của Hyland.

Mà là hạnh phúc, biết rằng có lẽ cậu đã phần nào giúp đỡ được Autumn, kẻ vẫn âm thầm nâng đỡ cả vùng đất này một mình.

Việc còn lại, là hoàn tất nhiệm vụ được giao.

Cậu rời tu viện, tiến về bến tàu.

Nơi ấy buộc sẵn mấy chiếc thuyền nhỏ, mỗi thuyền đều có một người.

Trong số ấy có cả Yosef, nhưng phần đông là cướp biển.

“Ngài Autumn đã phán truyền. Đức Mẹ Đen nổi giận rồi.”

“Oohh…”

Nỗi lo lắng lan rộng. Đặc biệt là đám cướp biển, mặt mày họ tái mét. Vì chính những gì họ làm ra với Col đã gây nên phần lớn chuyện này.

Đêm hôm bão tuyết, họ được lệnh bắt giữ bất kỳ tàu khả nghi nào trên biển. Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ cho tới khi đụng vào thuyền của Yosef, một kẻ xui xẻo đã rơi xuống biển, rồi một người khác lại lao theo. Mà kẻ đầu tiên rơi xuống lại mặc trang phục linh mục mới trớ trêu.

Gương mặt của đám cướp khi thấy Col còn sống hẳn sẽ in đậm trong trí nhớ cậu một thời gian dài.

Kẻ thì cứng họng, người tự hoài nghi bản thân, có kẻ còn quỳ mọp dưới chân Col, thậm chí có người bật khóc. Mà từ lúc Autumn tuyên bố cậu là một linh hồn được Đức Mẹ ban toàn phúc lành, phản ứng của họ lại càng dữ dội hơn.

Tựa như lắng nghe bản án nơi địa ngục, đám cướp ấy dỏng tai nghe từng lời cậu nói.

Đức Mẹ Đen đang nổi giận. Có kẻ đang tìm cách làm hại các hòn đảo.

“Các người phải hiểu rằng, Đức Mẹ Đen không chỉ ban ơn cứu rỗi.”

Những ai thấu được ẩn ý trong lời ấy chính là những người biết được chân thân của Đức Mẹ Đen.

Dù vậy, đám tín đồ kia ai nấy đều lặng người.

“Thế nhưng, chỉ cần là kẻ có lòng tin chân chính, Người sẽ xá tội cho chúng ta.”

Lời ấy cũng mang ý rằng Bà sẽ tha thứ cho những gì họ đã làm với Col. Lũ cướp biển khẽ thở phào.

“Đức Mẹ Đen đã loan báo một phép màu sẽ xảy ra, và hình phạt cũng chẳng còn xa. Chúng ta phải thể hiện lòng nhân từ và đón nhận những giáo lý chân chính của Người.”

Tất cả những người ngồi trên thuyền đều gật đầu. Ai nấy hoặc nắm lấy tượng Đức Mẹ, hoặc vỗ nhẹ lên ngực, nơi họ cất giữ pho tượng ấy.

“Chúng ta cần cho những người kia hiểu rằng Đức Mẹ Đen sẽ ban cho họ phép màu thật sự.”

Dẫu chẳng cần hô hào gì, ai nấy cũng lặng lẽ hiểu rõ mình phải làm gì. Khi cậu nói “Chỉ vậy thôi,” họ liền chèo thuyền quay trở lại chiếc galley neo ngoài khơi.

Tàu của Yosef đậu bên cạnh. Mạn trái con tàu vốn bị đục thủng trong trận tập kích, giờ nhờ biện pháp khẩn cấp mà vẫn có thể tiếp tục ra khơi.

“Thưa ngài Col.”

Khi các thuyền nhỏ dần dạt ra xa, Yosef bước lên bến tàu.

“Liệu ơn cứu rỗi có thật sự đến với vùng đất này không?”

Nghe câu hỏi nghiêm túc ấy, Col hít một hơi thật sâu.

“Chúng ta chỉ còn biết tiếp tục tin vào sự cứu rỗi chân chính. Tuy nhiên, điều duy nhất tôi có thể hứa là một sự cứu rỗi vĩ đại sẽ đến.”

Col không nói dối. Cũng chẳng phải là họ sẽ nằm mơ thấy của cải rơi xuống từ trời hay gì.

Phép màu của những kẻ không phải người chẳng qua cũng chỉ là điểm khởi đầu.

Rốt cuộc thì để con người tiếp tục sống, chính họ phải tự mình hành động.

“Nếu vậy thì tốt. Còn hơn là cái hiện thực u ám này,” Yosef nói rồi quay về tàu.

Col tiễn họ bằng ánh mắt, và khi không gian lặng xuống lần nữa, cậu quay gót rời về hướng ngược lại với tu viện.

Mặt trời sáng rực, gió hiền hòa, làn nước trong vắt đến độ có thể thấy đáy.

Từng bước một—cậu men theo bãi đá lởm chởm, nước đọng thành vũng nhỏ giữa khe đá, rồi cuối cùng cũng ra tới biển.

Nheo mắt lại, cậu thấy bóng dáng oai phong của một con tàu lớn đang rẽ sóng một cách uy nghiêm, đầy tự tin.

Một cú giáng từ trời, người ta vẫn thường gọi như thế.

Chỉ trong một khoảnh khắc, con tàu như nhảy vọt lên khỏi mặt nước.

Dù biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảnh tượng ấy vẫn khiến cậu không khỏi kinh ngạc. Với những người ở trên tàu kia, cảm giác ấy hẳn còn mãnh liệt hơn. Trông như thể con tàu vừa bị nhấc bổng lên khỏi mặt nước, rồi đổ ập xuống trong tiếng nước tung trắng xóa, khiến cho thời gian như ngưng lại. Trong khoảnh khắc Col tưởng như thấy một dải cầu vồng từ xa, thì một tiếng nổ vang như trống trời rền rĩ vang lên.

Dĩ nhiên, con tàu ấy không thể nào vô sự. Nó nghiêng mạnh sang phải, tưởng như sắp lật úp tới nơi.

Nếu để ý kỹ, có thể bọn cướp cũng sẽ thấy—con tàu ấy, đầy ắp dân đảo, tựa như đang cưỡi trên lưng Đức Mẹ Đen, và sắp bị lật ngược.

“Ông Autumn à… Ông chơi ác quá rồi…”

Khi Col vô thức lẩm bẩm như thế, lưng của Autumn chìm trở lại trong làn nước, và con tàu lại ổn định như cũ.

Những mái chèo vươn ra từ con tàu khiến nó trông như một chiếc lược bị rụng mất vài cái răng, nhưng rồi chúng bắt đầu khua nước gấp gáp.

Và rồi hẳn là Autumn lại quất thêm một cú đuôi khổng lồ nữa, bởi lần này, đuôi tàu bị hất bổng lên không, khiến con tàu chúi mạnh về phía trước. Khi con tàu tiếp nước trở lại, phần đuôi trông như đang chìm dần. Có lẽ đáy tàu đã thủng và nó sắp bị lật úp.

Hẳn mọi người trên tàu lúc ấy đang rối loạn đến mức hỗn loạn.

Col thì phấn khích vô cùng, nhất là vì cậu biết rõ điều gì đang thực sự diễn ra phía sau tấm màn kịch này. Nhưng rồi, sự rung lắc bất chợt dừng lại, và con tàu bắt đầu di chuyển dù chẳng ai còn chèo. Cảnh chìm xuống cũng dừng luôn.

Có lẽ ai đó đã ném một bức tượng Đức Mẹ Đen xuống biển.

Nếu rơi vào hoàn cảnh ấy, ai mà không thấy mình cần phải cầu nguyện cơ chứ? Bởi vì ngoài điều đó ra, còn có thể làm được gì nữa?

Và rồi, được một sức mạnh thần bí nào đó dẫn dắt, họ sẽ trôi dạt đến một hòn đảo gần đó. Khi họ còn đang hoang mang, thì người dân trên đảo, cũng được Đức Mẹ soi lối, sẽ đến giúp đỡ. Họ sẽ hỏi, Các anh không sao cả chứ?

Vị tổng giám mục chắc chắn sẽ ngay lập tức hiểu ra vì sao chuyện ấy lại xảy đến với họ. Bởi vì con tàu kia chất đầy những con người đang khóc lóc tuyệt vọng, và vật họ đã ném xuống biển là tượng của Đức Mẹ Đen.

Ngay cả khi không muốn thừa nhận, ông ta cũng vẫn sẽ hiểu ai là người đã tạo nên phép màu đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta sẽ hiểu chính xác thứ gì đã bị họ ném xuống biển.

Ngay cả thương nhân cũng từng nghe những câu chuyện kiểu này, huống chi là giáo sĩ.

Thánh tích.

“Uầy, bọn mình đang làm chuyện tệ hại ghê á.”

Col quay lại khi nghe giọng nói ấy.

“Em đã khoẻ đến mức đi lại được rồi sao?”

Myuri vẫn đang quấn chăn quanh người, sắc mặt hãy còn nhợt nhạt. Nhưng ánh nắng đã khiến đôi má cô bé ửng lên một chút sắc hồng.

“Nếu một ngày đẹp như này mà em cứ ngủ mãi thì thể nào cũng bị phạt cho coi.”

“Sao em lúc nào cũng vậy chứ…?”

Điều khiến cậu lo lắng là dù Myuri đã được cứu sống nhờ thiêu huỷ tượng Đức Mẹ Đen, sau đó cô bé lại phát sốt và gặp ác mộng mấy ngày liền. Dù bây giờ đã hạ sốt, nhưng cô bé vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

“Vả lại em vẫn còn việc phải làm, đúng không? Không thể để bản thân gỉ sét được.”

Myuri vừa nói, vừa thả ánh mắt xa xăm nhìn ra mặt nước.

Sức mạnh của Myuri là yếu tố không thể thiếu để hoàn tất kế hoạch Col đã nghĩ ra.

Bởi vì rốt cuộc, cậu chỉ là một chàng trai trẻ không có chút sức mạnh nào.

“Giống như mẹ từng đào được nước cho cha, thì em sẽ đào đá cho anh.”

Một chiếc mũi sói, cùng móng vuốt. Với chúng, cô bé có thể tìm ra mạch khoáng mới trên hòn đảo mà ai cũng nghĩ đã cạn kiệt. Jet có thể lại xuất hiện ở đây. Và rồi họ sẽ mang đến cho vị tổng giám mục một đề nghị.

Những bức tượng Đức Mẹ ấy là các mảnh thân thể của Đức Mẹ đã giáng trần để cứu rỗi hòn đảo này. Bằng việc luôn mang theo tượng bên mình, người tín đồ có thể nhận được phúc lành và mở ra nhiều khả năng trong tương lai. Hơn nữa, thế giới giờ đây đang lay động giữa ranh giới của những niềm tin chính đạo và lầm lạc. Ai mà không muốn đứng về phía chân lý? Lại chẳng phải có vô vàn kẻ mong được Chúa ban ơn hay sao? Một thánh tích tạo ra phép màu thật sự, chẳng phải còn quý hơn cả núi vàng?

Các thành viên Liên minh Ruvik vẫn ra vào cảng Caeson mỗi ngày. Autumn sẽ chế tác tượng Đức Mẹ từ khoáng huyền thạch khai thác được, và chúng sẽ được bán đi như thánh tích với giá cao. Việc đàm phán bán hàng có thể để Reicher lo liệu. Từng có truyền thuyết về các nhà giả kim biến chì thành vàng, nhưng đức tin có thể biến than đá thành vàng. Đó là kế hoạch Col đã đan kết nên và nói với Autumn trong một đêm bão tuyết rằng có lẽ nhờ nó mà hòn đảo này sẽ còn tồn tại thêm một thời gian nữa.

Col quá nhỏ bé để có thể đứng vững nhờ vào đức tin của chính mình. Ngay cả nếu cậu có hy sinh bản thân, cậu cũng không biết nên tiến lên ở đâu và như thế nào.

Nhưng, chừng nào con đường mà cậu đã sống vẫn còn nối dài về phía trước, thì nơi đây có lẽ sẽ là chốn để cậu thoả hiệp với vị trí của mình trong thế gian này.

Chính Autumn là người đã chỉ cho cậu thấy rằng: nếu thành tâm cầu nguyện, thì Chúa sẽ tha thứ cho những tội lỗi ta từng phạm.

Cậu không còn cách nào khác ngoài việc cầu nguyện, hơn bao giờ hết.

Nếu lời cầu nguyện có thể mang lại cứu rỗi cho ai đó, thì đức tin không phải là thứ để ta vứt bỏ.

“Một con cá voi to như núi… Những câu chuyện thêu dệt em nghe ở Nyohhira chưa là gì so với chuyện này.”

Myuri bật cười khúc khích.

Rốt cuộc, chuyện kể vẫn là thứ do con người bịa ra. Nếu quả thực Chúa là Đấng đã tạo nên thế giới này, thì thấy ấn tượng trước hiện thực cũng là điều hợp lý thôi.

“Nào, em mau quay lại bên đống lửa đi.”

Dù trời có nắng đẹp, không khí vẫn còn lạnh. Col đặt tay lên vai cô bé để dìu đi, và sau một thoáng lặng im, Myuri lên tiếng.

“Chuyện con cá voi nghe đã giả lắm rồi, mà em vẫn không thể tin nổi là cuối cùng anh cũng chịu quyết tâm, anh ạ.”

Myuri mỉm cười tinh quái, rồi nhẹ nhàng trượt đến sát bên cậu.

Col vô thức nghiêng người tránh né, như thể định trốn đi, nhưng phía sau cậu là một vách đá sừng sững.

“…Anh đã nói bao nhiêu lần rồi thế? Em vẫn hiểu nhầm đó.”

Cậu vừa nói xong, Myuri lại áp sát thêm một chút nữa.

“Hiểu nhầm? Em hiểu nhầm chỗ nào cơ anh? Dù anh đối xử với em tệ thế nào, em vẫn không hề do dự mà nhảy ngay xuống biển cứu anh. Em còn hoá thành linh thể, lao như bay đến bên anh. Vậy nói xem, em hiểu nhầm cái gì?”

Từng điều cô bé nhắc đến, hoặc là món nợ ân nghĩa Col chẳng bao giờ trả nổi, hoặc là lỗi lầm cậu không thể nào gỡ gạc được.

Nhưng cậu vẫn buộc phải tiếp tục khẳng định chuyện ấy, không nghi ngờ gì nữa, là một sự hiểu lầm.

“Chuyện đó… Là vì anh biết rõ là đã không còn nhiên liệu để giữ ấm cho em cho đến khi bão tuyết qua đi. Ở Nyohhira người ta không dạy em sao? Rằng khi ai đó ngã xuống sông giữa mùa đông mà không còn thứ gì để giữ ấm, thì cần phải làm vậy. Đó là kiến thức sống còn của những người hay di chuyển trong vùng lạnh. Chuyện đó hoàn toàn bình thường.”

Cậu kiên quyết giữ vững lập luận rằng vấn đề chỉ là phương pháp. Để chứng tỏ mình hoàn toàn không nói dối, cậu ưỡn ngực, đứng thật thẳng.

Myuri nhìn cậu, nghiêng đầu, rồi nheo mắt với vẻ nghi ngờ.

Cô bé sắp châm chọc cậu đây.

Col chuẩn bị tinh thần, và rồi đôi tai cùng chiếc đuôi sói của Myuri bất chợt xuất hiện.

“Hay là tụi mình đi hỏi thử người khác xem có phải hiểu nhầm thật không đi?”

Cô bé mỉm cười bình thản, như thể chẳng có gì khiến Col phải nổi giận cả.

Nhưng cậu đã hành động với một trái tim chân thành. Hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt. Cậu tin chắc điều đó. Và Myuri cũng biết. Biết rõ, nhưng vẫn cố tình phớt lờ.

“Em nhớ rõ ràng lắắắắắắm đó nha…”

Cô bé đã đến tuổi trưởng thành ấy nhún vai, đặt cả hai tay lên má với vẻ xấu hổ.

Đêm hôm đó, Col đã cởi bỏ quần áo để sưởi ấm cho Myuri bằng thân nhiệt. Quả thực, ngay cả khách lữ hành cũng biết rằng đó là cách tốt nhất để giữ ấm, và đáng lẽ không có gì để phải ngượng ngùng cả.

Thế nhưng, Myuri lại tỉnh lại ngoài dự kiến, và khi vừa hiểu ra tình cảnh của mình, cô bé đã nói—

“Vậy bây giờ em là vợ anh chưa, anh trai?”

Có quá nhiều lý do khiến Col không thể nào nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh ánh sao ấy.

“Lần sau anh viết thư về cho cha, nhớ ghi thêm chi tiết này nha? Anh trai với em đã trần truồng nằm cùng nhau dưới chă— Áaaaaaaa…!!”

Myuri xoa xoa đầu mình nhưng vẫn cười rạng rỡ.

“Nhưng thật lòng thì em thấy anh đã tiến bộ nhiều đến mức em cũng không ngại làm cô dâu của anh đâu đấy.”

Cái nhìn nhăn nhó mà Col dành cho Myuri lúc ấy hoàn toàn không phải diễn.

“Anh đã không làm được gì cả. Từ lúc đến nơi này, anh chỉ toàn bất lực thôi.”

“Thật thế sao?”

“Ừ. Anh đã không bảo vệ được em, và những gì anh đề xuất với Autumn cũng chỉ là trò trẻ con. Rất có thể, nó chỉ hiệu quả trong thời gian ngắn mà thôi.”

Nhưng Myuri vẫn mỉm cười.

“Chuyện đó đúng đấy, nhưng ít nhất theo những gì em nghe được, thì em nghĩ nơi này có lẽ sẽ vui vẻ hơn một chút. Dù điều đó có thể chưa đủ với anh, nhưng ừm, phải nói sao nhỉ?”

Cô bé nhắm mắt lại, như thể đang lắng nghe tiếng gió.

“Nó hoàn toàn khác với mấy trò của ông râu xồm ấy. Em thấy, nó mang mùi của anh.”

“…Mang mùi của anh?”

“Ừ. Giống mùi cừu á. Một con cừu chỉ nhìn được có một nửa của một nửa thế giới.”

Ban đầu Col tưởng cô bé đang châm chọc mình, nhưng khi Myuri mở mắt ra, cô bé đang nhìn thẳng vào cậu.

“Anh không tìm cách chịu đựng gian khổ, mà là tìm ra con đường có thể dẫn mọi người đến một cuộc sống hạnh phúc hơn. Dù chỉ là một điều bé xíu, dù ai cũng bảo anh không làm được, anh vẫn tin vào ánh mặt trời ấm áp và cứ thế bước tới. Nó có cái gì đó rực rỡ. Anh có một kiểu suy nghĩ bướng bỉnh, luôn tin rằng thế giới này không phải là một bãi hoang khô cằn, và rằng nếu mọi người cùng nhau cố gắng, thì mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn. Mùi hương đó là như vậy đấy.”

Cô bé nhìn cậu với ánh mắt trong trẻo, không chút vẩn đục. Những điều cô vừa nói là mặt tích cực của việc chỉ nhìn thấy một nửa của một nửa thế giới.

“Thực ra anh cũng từng thất bại vài lần rồi, nhưng cuối cùng anh vẫn nghĩ ra cách khác, đúng không? Em thì nếu bị đánh bầm dập thế chắc sẽ rút lui ngay, cụp đuôi mà chạy luôn quá. Vậy mà anh lại nghĩ đến việc nhờ cả bao nhiêu người giúp đỡ chứ không chỉ mỗi em.”

Col đã thực sự gần như buông xuôi. Cậu từng nghĩ đến việc giấu nhẹm mọi thứ cậu đã nghĩ ra và chờ đến khi Myuri tỉnh lại. Nhưng cậu đã không làm vậy. Không thể làm vậy. Có thể gọi đó là đức tin, nhưng cũng có thể gọi là vụng về. Có lúc cậu thấy mình thật ngốc nghếch.

Cổ họng cậu nghẹn lại, nhưng không phải vì cậu không nghĩ ra được lời nào để phản bác.

Myuri vẫn nhìn lên cậu, khúc khích cười rồi nắm lấy tay cậu.

“Anh à?”

Cô bé không có vẻ gì là định trêu chọc cậu. Giọng nói dịu dàng ấy, dù vẫn giữ vẻ lém lỉnh, nhưng cậu cảm nhận được cô bé sắp nói điều gì đó rất quan trọng.

Xa xa, con thuyền bị phá hủy đang được sóng cuốn dạt vào một hòn đảo gần đó.

Col nhìn theo một hồi, rồi rốt cuộc cũng quay về phía Myuri.

“Có chuyện gì vậy?”

Khi đôi tai sói và chiếc đuôi của Myuri khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ, mang một sắc tro trộn lẫn một cách lạ lẫm với những sợi bạc cùng màu với mái tóc, cô bé nói.

“Lần tới, anh cũng cho em đi theo cùng nữa nhé?”

Col chưa từng thấy có câu nói nào lại mang nhiều tầng nghĩa đến thế trong bất kỳ bản Thánh Kinh nào.

Đó là kết quả của việc quá nhiều cảm xúc trái chiều trong lòng Myuri cùng lúc trào dâng, dồn hết vào bàn tay đang siết lấy tay cậu.

Không có phương pháp nào trên thế gian này có thể phân tách chúng một cách rạch ròi.

Nhưng để biết lát bánh mì nào khiến Myuri vui, Col chỉ cần nhìn vào chính đôi tay mình.

“Chừng nào em còn ngoan ngoãn thôi.”

Myuri nhún vai, nheo mắt lại.

“Vâng ạ.”

Khi cô bé cười, Col thoáng thấy chiếc răng nanh nhọn của sói con hiện ra.

Cô bé đứng sát bên cậu. Col vòng tay qua vai Myuri, cùng cô bé quay lại bên đống lửa trong căn nhà.

Chiếc đuôi mềm mại ấy khẽ cụng vào chân cậu như đang trêu đùa.

Bầu trời trong xanh, mặt biển lặng yên.

Dù vẫn chưa rõ liệu có Chúa tồn tại hay không, nhưng Col biết rõ, chân lý đang ở ngay nơi này.