Chương 10: Vòng Cổ
Bầu trời ngoài cửa sổ tàu đã tờ mờ sáng. Trong phòng, Lenai và Rene đều đã ngủ say, chỉ có Fisher vẫn đang dùng bút lông ngỗng viết viết vẽ vẽ trên bản thảo, tổng hợp lại thông tin nhận được từ Lenai, tiện thể vẽ một bức chân dung toàn thân Cua nương theo tỷ lệ thu nhỏ, còn nghiên cứu cả bộ quần áo kỳ lạ cô bé đang mặc.
Theo lời Lenai, quần áo trên người cô bé là do một loài Á nhân tên là Thủy Mẫu Chủng (Sứa) làm ra. Đám sứa đó sống ở tầng trên cùng của Đại Hải Oa (Vùng Nước Xoáy Lớn), toàn thân trong suốt, làm ra quần áo vừa đẹp vừa bền.
Á nhân bên dưới rất nhiều, nhưng thông tin nhận được từ miệng Lenai tạm thời chỉ có bấy nhiêu, không thể moi thêm được nữa.
Fisher day day mi tâm, lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Bởi vì theo hệ sinh thái Á nhân dưới đáy biển mà Lenai mô tả, ở đó không có Á nhân nào có khả năng tấn công quá mạnh mẽ, kẻ duy nhất khá đặc biệt chính là Hoàng tộc mà cô bé nhắc đến. Vậy có khả năng nào [Đứa Con Của Biển] chính là một trong những thành viên Hoàng tộc dưới đáy biển không?
Hiện tại điều khiến Fisher tò mò có lẽ chính là sự tồn tại mang tên [Lamastia] mà Á nhân đại dương tin phụng. Rốt cuộc là sinh vật tồn tại như thế nào mà có thể được đám sinh vật này gọi là Thần linh? Chẳng lẽ là một dạng sinh mệnh ở tầng bậc rất cao sao?
Không biết tại sao, Fisher lại nhớ tới con mắt khổng lồ gặp ở Lục địa Nam lần đó, sự tồn tại đó có liên hệ rất lớn với linh hồn của sinh mệnh.
Nhưng hiện tại tạm thời không có thêm manh mối, Fisher ngả người ra ghế phía sau, vừa khéo nhìn thấy Rene từ trong phòng đi ra.
"Chào buổi sáng, anh lại thức trắng đêm à?"
Hôm qua nói chuyện một hồi Lenai đã buồn ngủ rồi. Vốn dĩ Fisher còn muốn hỏi thêm một số chuyện, nhưng cô bé đã ngã vào lòng Rene ngủ ngon lành không chút phòng bị, trông chẳng khác gì một đứa trẻ.
"Ừ... Tổng hợp lại thông tin hôm qua nhận được một chút, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp Á nhân đến từ đại dương, ghi chép nhiều hơn một chút."
Rene đi đến bên cạnh Fisher, lần này không trêu chọc anh nữa, chỉ vươn đôi tay mềm mại nhẹ nhàng mát xa thái dương cho Fisher:
"Không hổ là anh, đối với những sự vật muốn tìm hiểu thì vĩnh viễn không biết mệt mỏi. Tôi rất ngưỡng mộ điểm này của anh đấy, hay nói đúng hơn là, tất cả mọi thứ của anh tôi đều rất ngưỡng mộ~"
Không phân biệt được cô đang trêu chọc hay nói thật, Fisher thoải mái nhắm mắt lại, tận hưởng sự mát xa của Rene. Mùi hương trên người cô nhẹ nhàng mà quyến rũ, khiến Fisher rõ ràng không mệt mỏi đột nhiên cảm thấy rất muốn nghỉ ngơi một chút, cứ như vậy ở trong lòng cô.
"Đứa bé kia anh định xử lý thế nào?"
"Lát nữa thả cô bé đi thôi, viên ngọc trai đã hứa cũng cho cô bé luôn, dù sao cũng là nữ thuyền trưởng kia tặng."
"Thật vô tình nha, người ta có lòng tốt tặng quà cho anh mà."
"Tôi tặng viên ngọc trai đó cho Lenai thực ra cô rất vui đúng không?"
Rene ngay từ đầu đã không thích thuyền trưởng kia tặng quà cho Fisher. Cho dù cô không biểu lộ ra nhưng Fisher lại nhận ra được, dù sao cũng sống chung không ít thời gian, đối với Rene ít nhất cũng có sự hiểu biết nhất định.
Nhưng đối mặt với lời nói thẳng thắn của Fisher, Rene lại cười xấu xa dùng ngón tay ấn ấn môi mình không trả lời:
"Rốt cuộc tôi có vui hay không nhỉ?"
"..."
Lại một khoảng thời gian yên tĩnh trôi qua, Fisher đoán cô hẳn là rất vui, bởi vì cô vẫn luôn giúp anh mát xa chưa từng dừng lại.
Ngay trong khoảng thời gian dường như tĩnh lặng này, từ trong phòng Rene rón rén đi ra một bóng người nhỏ bé. Cô bé đeo chiếc túi da nhỏ lén lút men theo chân tường đi ra cửa, vừa đi vừa cảnh giác nhìn Fisher bên cửa sổ. Ngay khi sắp chạm vào tay nắm cửa, giọng nói bình tĩnh của Fisher vang lên:
"Nhóc đi đâu đấy?"
"Oa a! Ta... ta... ta muốn đi... ăn chút gì đó... đói quá hì hì."
Mắt thấy bỏ trốn bị phát hiện, Cua nương tên Lenai hoảng loạn lắc lắc cái càng của mình, bộ dạng vô cùng vô tội khiến Rene cảm thấy rất buồn cười.
"... Ăn xong bữa sáng rồi hãy đi, tôi đã hứa thì sẽ không nuốt lời, nói thả nhóc đi thì sẽ không thất hứa."
Fisher đứng dậy khỏi sự dịu dàng của Rene. Ở trong lòng Rene lâu nữa e là anh sẽ bị Ma nữ này mê hoặc, không nỡ để cô rời khỏi bên cạnh mình mất. Anh đứng dậy ra ngoài gọi nhân viên phục vụ mang chút bữa sáng tới, định bảo Lenai ăn xong bữa sáng rồi hãy đi.
Lenai lại nhớ tới những đồ ăn ngon tối qua, yết hầu vô thức chuyển động vài cái, nhưng vẫn giả vờ không quan tâm chống hông:
"Thôi được rồi, ta miễn cưỡng ở lại ăn chút gì đó vậy."
Quả nhiên là một đồ ngốc, tùy tiện dùng chút đồ ăn là giữ lại được rồi, cũng quá không có nguyên tắc rồi đấy.
Trên bàn ăn, Rene tùy ý uống chút sữa, sau đó chống cằm nhìn Lenai đang ăn ngấu nghiến kia, hiền từ như một người mẹ đang nhìn con mình lớn lên khỏe mạnh, khiến Fisher nghi ngờ chuyện tối qua cô nói muốn có một đứa con là thật hay đùa.
"Cái này cho nhóc, cầm lấy đi."
Fisher đưa viên ngọc trai hôm qua cho Lenai, coi như thù lao trao đổi thông tin hôm qua. Còn Lenai dường như không ngờ tên con người này thế mà lại thực sự đưa viên ngọc trai này cho mình. Cô bé nhận lấy viên ngọc trai ngẩn người hồi lâu mới bỏ nó vào túi mình.
Xem ra con người đại khái đều là người tốt.
Nhưng Fisher dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô bé, cầm tờ báo bên cạnh lên, không ngẩng đầu nói:
"Nhưng như một lời khuyên, vẫn khuyên nhóc ít lên mặt biển thôi. Nếu bị con người khác bắt được thì không có đãi ngộ tốt như chỗ tôi đâu. Nhốt nhóc lại cả đời đã là kết cục tốt nhất rồi, khả năng lớn hơn là tháo rời từng bộ phận trên người nhóc xuống nghiên cứu kỹ càng, nghiên cứu không ra thì đem những phần cắt xuống đó ra chợ hải sản bán đi."
Những lời nói cực kỳ kinh khủng này khiến mặt Lenai tái mét. Rene bên cạnh cũng cười gật đầu, xoa xoa cái đầu trắng trẻo của cô bé:
"Nhắc mới nhớ tại sao Lenai lại chạy xa thế này lên mặt biển vậy? Chỉ là muốn xem trên mặt biển có gì thôi sao?"
"Thực ra ta... ta muốn trở thành một thương nhân!"
"Thương nhân?"
Ánh mắt Rene và Fisher đều chuyển sang Á nhân Cua nhỏ nhắn trước mắt, khiến cô bé ngại ngùng giơ cái túi trong tay lên:
"Ta định thu thập thật nhiều thật nhiều thứ không thấy ở dưới biển sau đó bán cho người khác, ví dụ như Hòa Thảo (Lúa) hoặc Bạch Lộ (Sương Trắng) các bạn ấy, như vậy ta có thể kiếm được rất nhiều tiền đi mua đồ ăn ngon rồi."
Hòa Thảo và Bạch Lộ chắc là bạn bè cô bé quen biết, đều là Á nhân chủng dưới biển.
Đứa trẻ trước mắt này thế mà lại bất ngờ có đầu óc kinh doanh, nếu không phải là Á nhân thì có lẽ Saint Nari mới là nơi chốn tốt nhất của cô bé, dù sao Nari hiện tại trên dưới đều nồng nặc mùi tiền.
"Nguồn hàng của nhóc cũng không nên là trộm cắp mới đúng, trộm cắp là sẽ bị bắt đánh đòn đấy."
"Cái... cái này chẳng phải là do không có vốn sao..."
Lenai ngượng ngùng nói, nhưng dường như đã nghe lọt tai lời khuyên của Fisher: "Ta biết rồi, sau này sẽ không đi trộm đồ của người khác nữa..."
Fisher gật đầu, thấy cô bé ăn cũng hòm hòm rồi, bèn quay đầu nhìn đại dương bên ngoài. Đưa cô bé ra ngoài thế nào vẫn là một vấn đề, xem ra đành phải làm phiền Rene, bảo cô làm kín đáo một chút đừng để con người khác phát hiện.
"Bé Lenai, nhóc về kiểu gì, bơi về sao?"
"Ta gọi bạn đến đón rồi, chắc là sắp đến rồi..."
"Bạn?"
Fisher quay đầu nhìn mặt biển bên cạnh tàu du lịch, không biết từ lúc nào ở đó đã xuất hiện một con cua màu xanh khổng lồ, đang trôi nổi trên mặt biển, chỉ để lộ cái mai khổng lồ nhìn lên phòng của Fisher phía trên.
"Con cua to quá, ăn chắc ngon lắm đây!"
"Mới không được ăn Haru, nó là bạn của nhà ta, nếu nó bị ăn mất ba ta nhất định sẽ đánh chết ta, như vậy ông ấy đi làm sẽ không có ai đưa đón nữa!"
Hóa ra thứ này còn có thể dùng làm phương tiện giao thông!
Fisher coi như được mở mang tầm mắt. Xem ra bộ lạc Á nhân dưới đáy biển còn có rất nhiều chuyện Lenai chưa nói cho mình biết, nhưng với trí lực của đứa trẻ tám tuổi tối qua cô bé đã nói đủ nhiều rồi, không thể cầu toàn quá đáng, đám trẻ tám tuổi ở Saint Nari ngày nào cũng nằm bò ra đường bắn bi đấy thôi.
"Được rồi, cần nói chỉ có bấy nhiêu thôi, nhóc đi đi. Nhớ ít tiếp xúc với con người, đây là muốn tốt cho nhóc."
"Ừm... Quên mất chưa hỏi tên các ngươi!"
"... Fisher."
"Chị tên là Rene nhé."
Rene xoa đầu cô bé, khiến cô bé thoải mái nheo mắt lại.
"Hừ hừ, Fisher và Rene, rất vui được gặp các ngươi. Đại Đế Đại Dương Lenai phải về đây! Tạm biệt nha!"
Sau khi tạm biệt Fisher và Rene lần cuối, cô bé được Rene đưa xuống mặt biển. Chỉ thấy thân hình nhỏ bé của cô bé đeo một cái túi da khổng lồ nhảy nhót nhảy lên con cua khổng lồ nổi trên mặt biển kia, buộc một sợi dây thừng trên lưng con cua vào người mình cố định lại, sau đó vẫy tay với phòng của Fisher. Con cua đó liền chúc đầu xuống, nhanh chóng lặn xuống khỏi mặt biển, biến mất trong tầm mắt Fisher.
Fisher nhấp một ngụm cà phê, khóe mắt lại chợt liếc thấy trên bàn có đặt một chuỗi vòng cổ làm bằng pha lê xanh lam. Nhìn kỹ thuật chế tác tinh xảo này xem ra là tạo vật của con người...
Khoan đã, đây không phải là đồ cô bé trộm của Alagina đấy chứ? Cô bé tưởng mình và Alagina là một bọn, sau đó để báo đáp đồ ăn ngon hôm qua nên trả lại chuỗi vòng cổ trộm được này cho mình?
Ánh mắt Fisher dừng lại trên chuỗi vòng cổ đó, do dự giây lát trước khi Rene quay lại liền cất chuỗi vòng cổ đó vào trong ngực, tránh cho lát nữa cô lại hỏi đông hỏi tây, lặp lại câu chuyện được tặng ngọc trai trước đó.
Chỉ là để cho chắc chắn mà thôi.
Tàu du lịch tiếp tục tiến lên. Trong mười mấy ngày còn lại, cảnh sắc bên ngoài ngoài đại dương ra thường xuyên có thể gặp các tàu hàng và tàu chiến khác, ngược lại không còn yên bình như trước nữa, bởi vì họ sắp đến viên minh châu của văn minh nhân loại Saint Nari rồi.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
