Chương 12: Thư Tín
Vị trí nhà trọ của Fisher đã được coi là đặc biệt tốt trong Saint Nari rồi. Từ khu phố anh sống đi xuống, nơi đó có rất nhiều công nhân đang lao động trong nhà máy sinh sống, khoảng năm đến sáu người chen chúc trong một căn phòng, người của cả một tầng dùng chung một phòng vệ sinh công cộng.
Còn nhà trọ của Fisher nằm ở tầng hai của một tòa nhà ba tầng độc lập trước mặt. Chủ sở hữu ngôi nhà này là một bà lão tên là Martha.
Fisher dùng chìa khóa trong ví mở cửa, để lộ căn phòng đèn đuốc sáng trưng bên trong. Anh cởi mũ ở cửa, một bà lão tóc trắng đeo kính lão, mặc tạp dề đi tới đón.
Bà còng lưng, quan sát quý ông ở cửa hồi lâu mới ngạc nhiên kêu lên:
"Trời ơi! Là Fisher, cháu từ Lục địa Nam về rồi!"
Bà đi tới ôm Fisher một cái, Fisher cũng ôm lấy thân hình gầy gò của bà: "Mẫu Thần phù hộ, nơi đó ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Ta nghe bà Chris hàng xóm nói Lục địa Nam toàn là dã thú và quái vật, học giả yếu đuối như cháu đến đó chắc chắn rất nguy hiểm."
Fisher cười bất lực, Rene phía sau cũng thò đầu ra chào hỏi người phụ nữ trước mặt:
"Cháu còn đưa cả Rene về nữa à, thật là tốt quá... Vừa khéo ta nấu súp nấm, tối nay có thể ăn một bữa ngon lành rồi."
"Làm phiền bà rồi, cháu lên dọn dẹp một chút trước đã, lâu không về rồi, trên đó chắc bụi phủ đầy rồi."
"Đừng lo, ta vẫn luôn giúp cháu trông coi phòng, trong phòng cháu thiếu rất nhiều đồ, đều mang đến Lục địa Nam hết rồi sao?"
"... Vâng."
Không những mang đến Lục địa Nam, mà còn vĩnh viễn không về được nữa, chỉ có thể coi như quà tặng cho Raphael thôi.
Theo lý mà nói, là chủ nhà, Martha không nên tự tiện vào phòng khách thuê là Fisher, nhưng quan hệ của họ rất tốt, bấy lâu nay Fisher cũng nhận được sự chăm sóc của bà Martha.
Bà Martha hồi trẻ là thợ dệt của một xưởng dệt, chồng làm nghề quét vôi và trang trí, có hai người con trai.
Chồng bà mất sớm vì bệnh, hai đứa con do một mình bà nuôi nấng khôn lớn. Trong cuộc chiến tranh thứ ba Nari chống lại Schwali, hai đứa con của bà nhập ngũ. Người anh hy sinh trước, đứa con trai út của bà cũng bị bom nổ cụt chân. Khi Martha nhận được tin, con trai út của bà đang thoi thóp được quân đội đưa về nhà.
Kể cũng lạ, đứa con trai út bị bom nổ mất nửa thân dưới trước khi gặp mẹ trạng thái vẫn khá tốt, sau khi về nhà gặp mẹ lần cuối xong thì qua đời. Đến đây, con cái của bà đều đã rời bỏ bà, chỉ còn lại một mình bà sống trong căn nhà này.
Từ khi tốt nghiệp Học viện Hoàng gia Fisher vẫn luôn thuê trọ ở đây. Khách thuê mồ côi và chủ nhà mất con, nghe rất hợp nhau. Cũng may bà Martha rất lạc quan, mấy năm nay sức khỏe bảo dưỡng cũng khá tốt, còn có thể đánh bài với hàng xóm xung quanh.
"Này, Rene, mau qua đây."
Ngay khi Fisher đi lên lầu, bà lão tóc trắng xóa kia lại lén lút gọi Rene đang đi theo sau Fisher lại. Bà đi vào bếp bưng ra một bát bánh kem việt quất đưa cho Rene, nháy mắt với cô, giải thích:
"Chiến lợi phẩm thắng bài đấy... Mấy bà già kia răng chẳng còn mấy cái mà cứ nhớ thương bánh kem, ta may mắn thắng về được đấy. Hì, nhưng ta cũng chẳng còn mấy cái răng, vừa khéo tặng cháu ăn, tiện thể cũng có thể chia cho Fisher một ít, ta đi lấy chăn đệm cho cháu."
"Haha tên kia mới không thích ăn thứ này đâu, cảm ơn bà Martha."
"Đúng rồi, đây là thư Fisher nhận được trong thời gian qua, cháu cũng đưa cho nó luôn nhé."
Rene cười nhận lấy thư. Nhân lúc bà Martha lên lầu tìm chăn đệm cho cô, cô lén lút trải hết thư ra, xem xem có người gửi nào khả nghi không, giống như người chị gái đang kiểm tra xem em mình có yêu sớm hay không vậy, tràn đầy ý cười xấu xa.
Viện Nghiên cứu Học viện Hoàng gia, Viện Thuế vụ Nari, Hiệp hội Ma pháp Nari, Tân Học Hội, Đại học Saint Nari, Sở Cảnh sát Saint Nari...
Rene bĩu môi. Thư trên tay toàn là thư công việc của anh, mong chờ anh có thể nhận được thư của quý cô Nari nào đó quả thực là xa xỉ.
Ngay khi cô lật qua mấy bức thư công việc chính thức, lại bị phong bì mạ vàng cuối cùng thu hút sự chú ý.
Bức thư này quá đặc biệt, toàn bộ phong bì được nhuộm bằng loại thuốc nhuộm đặc biệt thành màu vàng kim, không chỉ viền mạ vàng mà còn dùng niêm phong hỏa sáp chuyên dụng, vừa nhìn là biết thư riêng và vô cùng cao quý cầu kỳ. Rene không mở thư chỉ muốn xem người gửi, lật mặt sau lại thấy tiêu đề và người gửi của bức thư này.
"Chúc mừng sinh nhật, ngài Fisher Benavides."
"Elizabeth Gedlin"
Đôi mắt như bầu trời sao của Rene nhảy lên một cái, nhíu mày lộ ra vẻ suy tư.
...
...
Phòng của Fisher ở tầng hai, phòng rất rộng rãi còn có một phòng vệ sinh riêng, khoảng năm mươi mét vuông. Chỗ dựa vào tường đặt rất nhiều giá sách, nơi đối diện cửa sổ là bàn làm việc của anh. Đúng như bà Martha nói, thời gian qua bà vẫn luôn giúp Fisher dọn dẹp vệ sinh, khiến nơi đây trông sạch sẽ gọn gàng, giống như anh chưa từng rời đi vậy.
Trong lòng cảm ơn bà Martha hiền hậu một chút, cửa phòng phía sau mở ra lại để lộ Rene đang bưng bánh kem việt quất với vẻ mặt không vui.
Cô vừa vào đã ngồi xuống ghế sô pha, cầm thìa không nói một lời bắt đầu ăn bánh kem. Ánh mắt ai oán cứ nhìn chằm chằm vào Fisher đang treo mũ và áo khoác trước giá áo, cứ như thực thể muốn xuyên thủng cơ thể người đàn ông đáng ghét này vậy.
"Sao thế?"
"... Thư của anh."
Fisher nhận lấy thư cô đưa. Không ít là thư hồi âm về luận văn trước đó của anh, còn có một số là thư mời hoạt động học thuật, nhưng thời gian Fisher đi Lục địa Nam đã tổ chức xong rồi, coi như bỏ lỡ.
Ừm, còn có của Đại học Saint Nari?
Ngôi trường mới này gửi thư cho mình làm gì? Mình hình như biết rất ít về ngôi trường này, chỉ biết tuổi đời của ngôi trường này rất nhỏ, bắt đầu tuyển sinh cũng chỉ là chuyện một hai năm nay, lát nữa xem sau vậy.
Bức cuối cùng...
Fisher cầm lấy phong bì mạ vàng kia, dừng lại rất lâu trên tên người gửi. Rene ngậm thìa nhỏ phía sau nhìn chằm chằm biểu cảm của anh lúc này, cứ như muốn nhìn thấu điều gì đó, nhưng kết quả người đàn ông trước mắt vẫn là vẻ mặt vô cảm không chút sơ hở đó, khiến cô chẳng phát hiện ra được gì.
Fisher không mở bức thư đó ra, chỉ cùng với những bức thư khác ném lên bàn làm việc.
"Chúc mừng sinh nhật, Fisher, tôi cũng quên mất hôm nay là sinh nhật anh rồi."
"Vui vẻ."
Fisher trả lời qua loa, lấy bàn ủi ra muốn là phẳng quần áo của mình. Bộ vest này là hàng tồn cuối cùng của anh rồi, bây giờ trên người lại không có tiền, nếu bẩn hay hỏng nữa thì anh phải làm khỉ đầu chó lông xoăn ở trần mất.
Thực ra theo ý nghĩa nghiêm ngặt, hôm nay không tính là sinh nhật anh, chỉ là lúc đó được nhặt ở trại trẻ mồ côi là vào ngày hôm nay, cho nên sinh nhật đăng ký hộ khẩu liền biến thành hôm nay. Mặc dù cụ thể sinh nhật anh là bao nhiêu cũng không biết, cũng đành phải coi hôm nay là sinh nhật mang ý nghĩa kỷ niệm vậy.
"Elizabeth tôi không quen nha, là bạn anh quen sao?"
Được rồi, bản đồ hiện ra rồi (lộ đuôi cáo rồi), tình cảm chúc mừng sinh nhật mình chỉ là tiện thể thôi sao?
Fisher cười rộ lên, đặt bàn ủi xuống. Biểu cảm mang theo nụ cười nhàn nhạt bắt chước giọng điệu của Rene, chỉ nhìn cô hỏi từng chữ một:
"Rốt cuộc có phải là bạn của tôi không nhỉ?"
Rene há miệng, tóc xoăn đen tức đến mức dựng ngược lên:
"Fisher! Đi chết đi đi chết đi đi chết đi đi chết đi đi chết đi!"
Cô ngay cả bánh kem cũng không ăn nữa, trực tiếp bay lên muốn đấm vào đầu Fisher, cho anh nếm thử mùi vị thiết quyền của Ma nữ. Kết quả bị Fisher đơn giản dùng một tay chặn lại, khiến cô không đấm được vào mặt anh.
Xem ra ngay cả Rene cũng không chịu nổi dáng vẻ gợi đòn ngày thường của mình, mình cũng chỉ mới học được một chút tinh túy của cô mà thôi.
Nhưng để cô không tiếp tục xù lông, Fisher vẫn nhìn phong thư mạ vàng kia cười giải thích:
"Chỉ là một người bạn rất ít liên lạc thôi."
...
...
Ngay cùng lúc đó, trong Cung điện Vàng ở trung tâm Saint Nari, gió mang theo tin tức của lá rụng, đưa hơi thở mùa hè đến trước cửa sổ của một vị thục nữ.
Một ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy chiếc lá rơi đó khi mùa hè sắp kết thúc, dường như nắm lấy cả mùa hè vậy. Ánh mắt cô thu trọn cả Cung điện Vàng vào trong mắt, nhưng lại không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt cô.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng thì thầm không biết đang nói với ai của cô:
"Fisher đã về rồi à..."
"Điện hạ Elizabeth, phía Tướng quân truyền tin tới, hỏi là chiều mấy giờ bắt đầu diễn tập?"
Phía sau, một người đàn ông tóc vàng mặc quân phục hành lễ với người phụ nữ bên cửa sổ, hỏi với vẻ khá khiêm tốn.
"Ta đi lúc nào, thì lúc đó bắt đầu diễn tập, bảo ông ấy đừng vội."
"Vâng."
Khóe miệng trắng nõn của cô mang theo nụ cười, nhẹ nhàng ném chiếc lá rụng trong tay ra. Chiếc lá theo không khí từ từ rơi xuống, cho đến khi rơi xuống mặt đất, vị thục nữ bên bệ cửa sổ cũng không biết đã biến mất từ lúc nào.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
