Slayers Đặc Biệt

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 6: Lật đổ dũng giả! - Cuộc chiến của kẻ hèn

Cốp.

Có thứ gì đó khẽ va vào đầu tôi.

“Hử?” tôi khẽ kêu lên một tiếng và hướng mắt về phía nó được ném đi.

Xung quanh đây là khu nhà ở của giới thượng lưu. Phía bên phải của tôi—nơi thứ đó được ném đi—là một hàng rào cây cảnh kéo dài, và phía sau nó là một tòa biệt thự sang trọng.

Còn về những người ở xung quanh—

Ánh mắt dò tìm của tôi dừng lại tại một điểm.

Giữa hàng rào xanh bất tận, có hai con mắt ló ra. Một ai đó đang theo dõi tôi trong khi ẩn mình trong bụi cây.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, người kia vội vã đảo mắt đi một cách nhút nhát.

(—C-Cái ánh mắt hèn nhát này…!?)

“…Có phải anh là… Gardner?”

Vừa nghe tôi gọi, ánh mắt kia thể hiện sự hoảng loạn thấy rõ.

“…C-Chờ một chút! Xin đừng gọi tên tôi giữa chốn công cộng! Xấu hổ lắm!” anh ta khẽ thì thầm trách móc.

(…Trúng phóc… Biết ngay mà…)

Đây là một pháp sư mà vài ngày trước tôi có gặp thông qua vấn đề công việc. Đơn giản mà nói, anh ta là một tên nhát cáy. Tôi đã được hôn thê của anh ta thuê về để tìm kiếm sau khi anh ta bỏ trốn khỏi dinh thự nơi mình làm việc, nói là để thay đổi bản thân.

Bởi khoản thù lao của công việc đó ít hơn dự tính, tôi hiện đang xả giận bằng cách chinh phục toàn bộ quán ăn trong thành phố này. Đa phần đều đã bị quét sạch rồi, nhưng…

Tôi không hề ngờ rằng mình sẽ lại đụng phải tên ngốc hèn nhát này một lần nữa trong khi chỉ đang tình cờ đi qua con phố này.

“Rồi sao? Anh muốn gì?”

“Làm ơn hãy qua đây một lát. Nói chuyện ngoài đó xấu hổ lắm.”

(Chà, tôi cũng không muốn có ai thấy mình đang nói chuyện với bụi cây cả.)

Nhưng vô tư bước vào trong đó liệu có được không…?

Sau khi đảm bảo rằng không ai đang nhìn mình, tôi dùng Levitation để bay qua bờ rào.

Bên trong là vườn sau của một tòa dinh thự. Dựa vào kiến trúc và những vật trang trí trong vườn, có thể thấy rõ rằng đây là nhà của một gia đình hết sức giàu có.

Một người đàn ông vẫn đang cúi người bên dưới bờ rào chia tách khu vườn khỏi con đường. Anh ta có mái tóc đen dài và nét mặt thanh tú, với ánh mắt hiện lên sự nhút nhát.

“…A. Cảm ơn vì đã giúp chúng tôi vào hôm trước.” Gardner cúi đầu một lần nữa trong khi vẫn đang ngồi co ro một chỗ. “Tôi đang nhổ cỏ vườn thì tôi thấy cô đi ngang qua…”

“Rồi—chuyện mà anh muốn nói là gì?” Bởi anh ta không có vẻ gì là định đứng dậy, tôi cũng miễn cưỡng cúi người xuống theo.

“Thực ra—là chuyện có liên quan đến Elemy.”

“Ồ?” Elemy, dĩ nhiên, là người hôn thê đã thuê tôi đi tìm Gardner. Bởi cô ta nói mình là con gái của một gia đình danh giá và Gardner là gia sư của mình, đây hẳn là nhà của Elemy.

“Nhờ cô, tôi đã có thể trở về đây sau biến cố đó. Lẽ ra tôi đã có thể sống những ngày tháng hạnh phúc và thỏa mãn như trước, khi mà Elemy bắt tôi nhổ cỏ vườn, sai tôi đi lấy trộm đồ ăn vặt, đổ lỗi cho tôi mỗi khi cô ấy làm vỡ thứ gì—”

(Anh ta phải trải qua những chuyện đó mỗi ngày à…?) Chà, nếu anh ta cảm thấy hài lòng thì chắc là cũng… ổn…?

“Nhưng rồi—vào ngày mà chúng tôi trở về, chủ nhà… Cha của Elemy quyết định gửi Elemy đến nhà người quen để học lễ nghi, rồi sau này sẽ gả cô ấy cho con trai nhà đó!”

“Có khi nào… đây là kiểu hôn nhân chính trị thường thấy không?”

“Chắc là vậy! Ông ấy không chịu nghe Elemy phản đối, và rồi cuối cùng, hôm qua, Elemy đã bị ép gửi đến nhà đó! Tôi… Tôi không thể cho phép chuyện này được! Tôi muốn bằng cách nào đó mang cô ấy trở về! Làm ơn! Cô cho tôi vay mượn sức mạnh được không?”

(Hừm… Không ngờ chuyện này lại xảy ra chỉ sau vài ngày…)

Tôi ghét các cuộc hôn nhân chính trị. Bất cứ gia đình nào không thể sinh tồn mà không hy sinh con cái mình thì xứng đáng bị sụp đổ. Quả đúng rằng Elemy là một người kiêu ngạo, vô duyên, bản chất bạo dâm, và thù lao trong công việc lần trước cô ta trả cũng bèo bọt. Nhưng…

…………

(Mình có nên mặc quách anh ta đi không nhỉ…? Chắc là nên…)

“Làm ơn!” Gardner gào khóc, bám chặt lấy tôi như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi.

“Aaaaargh! Thôi được rồi, tôi chấp nhận! Tôi nói là tôi chấp nhận rồi, thôi khóc lóc với bám vào người tôi đi! …Rồi sao? Tiền thù lao thế nào?”

“…Hả… Cô thực sự cần thù lao à…?”

“Đương nhiên là cần rồi!” Giọng nói giận dữ của tôi vang vọng khắp xung quanh.

“Rồi. Chính xác thì Elemy bị gửi đi đâu?” tôi hỏi Gardner sau khi chúng tôi đã thống nhất chuyện tiền nong.

(Chà… Gardner chỉ là một người làm thuê, anh ta không thể trả nhiều tiền được.) Có vẻ như thu nhập trong vụ lần này sẽ còn ít hơn cả trước đó, nhưng bởi tôi đã đồng ý nhận việc rồi nên cố gắng làm cho chót vậy.

“Chủ nhà nói rằng cô ấy được gửi tới nhà của một người tên Gaius Cordwell ở thành phố Berna.”

“Ông chủ nói vậy?” Tôi khẽ cau mày trước lời của Gardner. “Vậy nghĩa là—cha của Elemy đã nói vậy với anh?”

“Phải, nhưng…”

“Anh không thấy lạ à?”

“Lạ…”

“Dĩ nhiên là lạ rồi! Thử nghĩ đi. Qua những gì mà anh và Elemy đã kể, cha của Elemy biết rằng hai người là tình nhân đúng không?”

“Ừa. Tôi nghĩ là ông ấy biết.”

“Vậy anh có nghĩ rằng ông ấy sẽ thành thật cho anh biết Elemy đã đi đâu không? Có thể ông ấy đã cố ý nói sang một nơi hoàn toàn khác.”

“…Chuyện như vậy cũng có thể sao…?”

“Có thể lắm đấy chứ! Nếu là thế, trước tiên, chúng ta phải nói chuyện thẳng mặt với cha của Elemy!”

“Hảaaaaaaaaaaa!?” Gardner kêu lên đầy khoa trương ngay khi tôi vừa đứng dậy. “Nói chuyện thẳng mặt… nhưng…!”

“Chúng ta còn có thể làm gì nữa chứ? Có thể chỉ mình cha của Elemy mới biết cô ấy đang thực sự ở đâu. Và ngay cả khi chúng ta có mang được Elemy trở về, nếu không thuyết phục được cha cô ấy, ông ta sẽ chỉ gửi cô ấy đi một nơi khác mà thôi. Vì vậy mà chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài thuyết phục cha của cô ấy trước!”

(—Dĩ nhiên, mình không nghĩ rằng ông ấy sẽ dễ dàng bị thuyết phục đấu.) Tôi thầm nói trong đầu.

“…T-Tôi hiểu rồi. Nhưng—”

“Nhưng?”

“Làm ơn đừng nói với ông ấy rằng tôi là người đã yêu cầu cô! Làm ơn!” Gardner với giọng điệu hèn nhát quen thuộc, hai mắt bắt đầu rơm rớm nước.

“—Tôi là Clove, cha của Elemy.”

Sau một lúc chờ đợi, người đàn ông xuất hiện trước mặt tôi, sau khi tôi thẳng thừng đi vào từ cửa trước và tự nhận rằng mình là người quen của Elemy, là một ông chú chừng bốn mươi tuổi khá điển trai với bộ ria mép được chải chuốt gọn gàng.

“Cô nói rằng cô có chuyện muốn nói về Elemy à?” ông ấy nói, nhấc trong tay là một cốc trà hương trong phòng tiếp khách.

“Phải. Thực ra, vài ngày trước, cô ấy đã thuê tôi để…”

“A! Cô hẳn là nữ pháp sư đó!” Ông ấy ngắt lời tôi, nét mặt thoáng hiện lên chút sự không hài lòng. “Con gái đã kể lại cho tôi nghe rồi. Con bé có nhắc tới một nữ pháp sư đã giúp trong việc tìm kiếm Gardner nhưng rốt cuộc chẳng hữu ích gì hơn được một ông chủ nhà hàng.”

Giật.

Elemy vẫn không hề thay đổi chút nào… Chà, tôi cũng không nghĩ là tính cách con người có thể thay đổi nhanh đến vậy được…

Dù vậy, nghe cái cách mà ông ta nói thẳng đuột như vậy trước mặt tôi… Ông ta quả thực là cha của Elemy…

“Nhưng dù gì đi nữa, cô đã làm việc thừa thãi rồi.”

Phừng.

Cố gắng kiềm chế cơn giận từ những lời của ông ta, tôi cố gắng duy trì một giọng điềm tĩnh. “Ồ, thật sao… Vậy chia tách một đôi trẻ, tống con gái mình đi học lễ nghi, thúc ép hôn nhân chính trị—những việc đó thì lại không thừa thãi à?”

“Tôi không thấy bất cứ điều gì thừa cả.” Bất ngờ thay, ông ta trả lời câu hỏi nặng nề của tôi rất điềm tĩnh, thay vì nổi giận.

“…‘Không thấy gì thừa’ à… Dĩ nhiên là thừa rồi! Hai người họ rõ ràng là đang yêu nhau!”

“Vậy để tôi hỏi lại, cô có thực sự nghĩ rằng để yên cho hai đứa chúng nó như vậy thì ổn không?”

“…Hả!?” Bị hỏi thẳng như vậy, đến lượt tôi bị bí lời.

(Chà… Quả đúng là dù hai người họ đều hài lòng với quan hệ của mình, tôi khó mà nghĩ rằng mối quan hệ đó là bình thường được.)

“Về Elemy… Chà, con bé có thể hơi thiếu tinh tế một chút…”

Ông ta gọi cái đó là một chút à?

“Quan trọng hơn! Là một người đàn ông, tôi thấy Gardner thật đáng hổ thẹn! Cô muốn nói sao cũng được bởi chuyện này không hề liên quan đến cô, nhưng nếu tôi mà chấp nhận mối quan hệ giữa Elemy với thằng đó, nó sẽ trở thành con trai tôi! Nói trắng ra thì sẽ là người thừa kế của cái nhà này đấy!”

(Hự…!)

Ông ấy nói có phần đúng… Nghĩ theo hướng đó thì tôi cũng thấy hơi khó nuốt được… Nếu trong nhà tôi mà có ai như vậy thì tôi sẽ đá ra ngay. Và nếu anh ta mà trở thành người thừa kế, tôi hoàn toàn có thể hiểu được nỗi lo lắng của Clove-san.

“Nói thật, khi nghe thằng đó bỏ nhà để thay đổi bản thân, tôi đã nghĩ rằng, ‘Cũng khá đấy chứ!’ Tôi đã nghĩ rằng thằng đó có thể sẽ trưởng thành lên được một chút, thế cho nên tôi đã bắt Elemy không được đi tìm. –Nhưng rồi! Không rõ tường tận ra sao, nhưng thằng Gardner đó trở về trong khi ngoe nguẩy cái đuôi của nó trước Elemy! Trước đây, ít ra nó còn mặc cảm về sự yếu đuối của bản thân, nhưng sau khi trở về thì nó đã hoàn toàn chấp nhận con người của nó! Quyết tâm rời nhà đi chỉ để trở về trong bộ dạng thảm hại hơn trước thì có ý nghĩa gì chứ!?”

(Hự… Ô-Ông nói hoàn toàn đúng…)

“Tôi không thể giao con gái và cả cái nhà này cho một kẻ hèn nhát như vậy được! Ngoài ra, chừng nào Gardner vẫn còn luôn ở bên Elemy, nó sẽ không bao giờ cố gắng tự lập được! Vì đó nên tôi mới phải tách hai đứa nó ra như vậy!”

(H-Hừm… Lý luận cũng hợp lý đấy chứ… —Mà khoan, tại sao mình lại đang là người bị thuyết phục chứ?)

“Nhưng xét cho cùng thì nghĩa là chuyện sẽ khác nếu như Gardner gan hơn một chút đúng không?”

“Tôi không nghĩ ‘một chút thôi’ là đủ… nhưng phải, về cơ bản là vậy. —Tuy nhiên, đó dường như sẽ chỉ là mơ mộng viển vông.”

(Tôi thật lòng cũng nghĩ vậy.)

“Nhân tiện… Hiện tại Elemy đang ở đâu?”

“Gardner chưa nói cho cô biết à?” Clove-san điềm tĩnh trả lời câu hỏi của tôi. “Tôi đoán là Gardner đã nhờ cô giúp đúng không? Kiểu như, ‘Elemy đã bị đem đưa đi nơi khác. Làm ơn hãy giúp tôi,’ hay gì đó tương tự. —Nói cho cô biết nhé, vị trí mà tôi đã nói cho Gardner là sự thật. Con bé đang ở nhà người quen của tôi, Gaius Cordwell, ở thành phố Berna. Tôi không nghĩ thằng đó có đủ gan để tự mình đi giải cứu Elemy. Vậy nên tôi đã nói thật với nó. —Nhưng để tôi cảnh báo trước, ngay cả nếu mang Elemy trở về, tôi vẫn sẽ không chấp nhận mối quan hệ giữa con bé với Gardner.”

“Vậy à…” Tôi khẽ nheo mắt lại, tay khẽ đung đưa tách trà hương. “Tức là nếu Gardner thành công tự mình giải thoát cho Elemy, ông sẽ chấp nhận mối quan hệ của họ?”

“Chờ đã! Tôi không hề nói thế!”

“Nhưng ông không công nhận mối quan hệ của cô ấy với Gardner chỉ vì anh ta không có gan, phải không? Ngược lại, nếu anh ta thể hiện đủ sự gan dạ để giành lại người mình yêu, vậy sẽ đủ để có thể coi là đạt tiêu chuẩn, đúng không nào?”

“Chà, chuyện đó…”

“Hay là—nói về gan dạ với quyết tâm suốt nãy giờ chỉ là một cái cớ, còn động cơ thực sự là hôn nhân chính trị?”

“Hôn nhân chính trị ư!? Thật lố bịch! Không hề có chuyện đó! Nếu thằng đó thể hiện đủ gan—”

“Vậy tức là được rồi chứ gì?”

“…Hự…!?”

(Hê. Ông ta mắc mưu trước câu hỏi dẫn dụ của mình rồi.)

“Chốt rồi nhé. Nếu đích thân Gardner thành công giải cứu được Elemy, ông sẽ chấp nhận mối quan hệ của họ. Được chứ?”

“Aaaargh! Muốn làm gì thì làm! —Tuy nhiên, nhất định phải là Gardner! Tôi sẽ không đồng ý nếu như cô đi giải cứu con bé về đâu!” Clove-san hét lên với nửa phần như đã buông xuôi.

(Được rồi. Phần thỏa thuận đã xong.)

Giờ chỉ cần để Gardner giải cứu Elemy-san nữa thôi!

(…Dù mình có cảm giác rằng đó mới là phần khó nhất…)

“Cô đã thành công thuyết phục ông ấy chưa?” Sắc mặt Gardner rạng hẳn lên trong khi anh ta đang giặt chỗ quần áo bị một hầu gái đẩy cho.

“Ít nhiều là rồi. Đúng như anh đã được kể, cô ấy có vẻ đang ở thành phố Berna. Và, tùy vào tình huống mà ông ấy có thể sẽ chấp thuận mối quan hệ của hai người.”

“Thật không! Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều!” Gardner liên tục cúi đầu với nụ cười tươi rói. “Nếu vậy, phần còn lại nhờ cô hết đó! Tôi sẽ ở lại đây và chúc cô thành công!”

(Khoan đã…)

“Aaaargh! Anh đang nói cái gì vậy hả!? Anh cũng phải đi! Anh sẽ đi giải cứu Elemy! Chính xác hơn, anh phải là người giải cứu Elemy!”

“Hảaaaaaa!? Tại sao tôi lại phải làm vậy chứ!?”

“Đây vốn là vấn đề của riêng anh mà! Nghe kỹ đây! Clove-san nói rằng ông ấy có thể chấp thuận mối quan hệ của hai người, nhưng điều kiện là anh phải thể hiện sự gan dạ ra, tức là đích thân anh phải đi cứu Elemy về!”

“Không thể nào!? Nếu tôi thất bại trong việc đó, tôi sẽ bị giao nộp cho chính quyền đúng không!?”

“…Còn tôi bị thì được à…?”

“Chà… nếu như thế thì người bị bắt sẽ không phải là tôi.”

(…Chà… Mình biết anh ta là kiểu người như vậy rồi, nhưng…)

“Ngoài ra, tôi vẫn còn phải giặt đồ, xong còn phải nhổ cỏ nữa… Và thú thực, đi ra khỏi thành phố này thì có hơi quá sức đối với tôi… —Chờ đã! Quan trọng là chỉ cần phải thể hiện sự gan dạ thôi đúng không!? Vậy, nếu tôi dũng cảm—thực sự dũng cảm—chạm vào một con sâu hay con nhện thì sao!?”

…………

“…Lẽ nào… anh không chạm được vào chúng à?”

“Phải. Tại chúng… có hơi đáng sợ một chút…”

“Aaaargh! Sao anh có thể nói mấy lời nhát gan như vậy với vẻ mặt tươi rói đó được chứ! Anh có đủ trình độ ma pháp để đấu được với tôi, vậy nên con sâu tên cướp sẽ không là gì đối với anh cả! Ngoài ra! Elemy hẳn cũng muốn anh tới để giải cứu cô ấy mà! Đúng không!?”

“…Thật vậy à…?”

“Thật đấy!”

“…Nhưng… A! Đúng rồi! Nếu cô cải trang thành tôi…”

“Đã bảo rằng đó không phải là vấn đề! Dù gì đi nữa! Anh sẽ đi! Đã rõ chưa!?”

“…Không, nhưng…”

“Đã. Rõ. Chưa?”

“R-Rõ rồi!”

Cuối cùng, sau mà “thuyết phục” của tôi, trong đó bao gồm túm lấy cổ áo anh ta, anh ta có vẻ đã chấp nhận và gật đầu lia lịa.

(Thiệt tình…) Không biết cứ đà này thì anh ta có giải cứu được Elemy không nữa.

“Tôi đi! Tôi sẽ đi với cô! —Nhưng trước đó thì tôi phải giặt xong chỗ đồ này đã. Nếu không thì hầu gái sẽ nổi giận với tôi.”

(Có lẽ… Vụ này vô vọng thật rồi.)

Và như vậy—mất khoảng năm ngày để tôi và Gardner đến được thành phố Berna.

Nếu mọi chuyện suôn sẻ, cuộc hành trình đó sẽ chỉ mất hai ngày thôi, nhưng… Gardner bị cướp đánh thì chạy, bị lưu manh quấy rối cũng chạy, thậm chí bị chó sủa thôi cũng chạy, và mỗi lần như vậy thì tôi phải dành ra quá khổ thời gian để có thể lôi anh ta trở lại.

Có thể đã có người từng nghe đến thành phố Berna rồi. Đây là một thành phố nổi tiếng với nghề dệt lụa. Tại trung tâm thành phố là khu dân cư của tầng lớp thượng lưu. Xung quanh đó là những cửa hàng, ra xa hơn nữa là những khu phố chợ bình dân. Các xưởng dệt được đặt ở xa hơn nữa, với âm thanh máy dệt vang vọng từ tứ phương tám hướng trong ban ngày.

Nhà Cordwell, nơi Elemy đang bị giữ, nằm ở trung tâm thành phố—một góc của khu nhà giàu. Tại đó là một khu vườn rộng lớn cùng với một tòa dinh thự sang trọng đến thái quá.

Thoạt nhìn, canh phòng ở đây không quá nghiêm ngặt. Có người tuần tra, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức tối thiểu.

“Nhưng… cô không thấy như vậy có hơi khả nghi không…?” Gardner khẽ lầm bầm trong khi chúng tôi đang trườn bò trên mái của tòa dinh thự.

Hiện trời đã khuya—dù vẫn chưa đến nửa đêm.

Chúng tôi thực sự muốn đợi đến lúc nửa đêm khi mọi người đã đi ngủ, nhưng khi đó thì Elemy cũng đã ngủ. Thú thực, tôi không nghĩ Gardner có đủ gan để đánh thức một Elemy đang ngủ.

“Vậy đợi ban ngày chúng ta đi cửa trước rồi giải thích tình hình thì sao…? Như vậy vẫn tính là tôi giải cứu Elemy mà…”

“Nghe này, Gardner. Nếu chúng ta, những người mà chủ nhà chưa lần nào gặp mặt, đi thẳng trước cửa chính mà nói, ‘Chúng tôi lấy lại Elemy có được không ♡’ anh có nghĩ rằng ‘Cordwell-san’ sẽ cứ vậy mà giao cô ấy cho chúng ta không? Ngoài ra, tôi không nghĩ rằng Clove-san sẽ hài lòng với cách thức đó đâu. Mục tiêu chính của vụ lần này không phải là giải cứu Elemy, mà là liệu anh có thể thể hiện sự gan dạ hay không.”

“Chà, có lẽ đúng là vậy thật…”

“Dù gì đi nữa, chúng ta phải thực hiện theo kế hoạch! Và nghe kỹ đây, anh là nhân vật chính! Nếu chúng ta bị tuần tra phát hiện, tôi sẽ thu hút sự chú ý, còn anh đi tìm Elemy và mang cô ấy ra!”

“Hảaaaa!? Một mình tôi ư!?”

“…Vậy anh có muốn đảm nhiệm phần thu hút sự chú ý không?”

“Hự…!”

“Vậy thì chốt kế hoạch rồi nhé.”

Tôi đơn phương nói vậy rồi bắt đầu bò trên mái tòa biệt thự.

Thật lòng thì để Gardner hành động một mình làm tôi không khỏi lo sợ, nhưng có lẽ đó là phương án tốt nhất. Rốt cuộc, đây là một câu chuyện thường thấy trong những bản kịch lãng mạn nổi tiếng mà. Gardner né tránh ánh mắt của người canh gác, đơn độc tìm đến chỗ người mình yêu. Một cuộc đoàn tụ đẫm lệ, rồi cảm xúc của cả hai dâng trào!

(…Chà… Biết tính hai người họ, mình không nghĩ là chuyện sẽ diễn ra theo những tình tiết đó đâu…)

“Bởi chúng ta không biết Elemy đang ở đâu trong tòa biệt thự này, chúng ta sẽ phải kiểm tra từng phòng một. Đương nhiên, khả năng chúng ta bị phát hiện sẽ tăng lên nhiều. Khi chuyện đó xảy ra, hãy nhớ lấy điều này: anh là người duy nhất có thể giải cứu Elemy. —Đi thôi.”

Đợi cho một người tuần tra vườn đi ngang qua, tôi và Gardner phát động phép Levitation.

Tòa biệt thự này cao ba tầng. Tầng một dường như chỉ có phòng khách và phòng ăn, nên Elemy hẳn phải ở trên tầng hai hoặc tầng ba. Chúng tôi sẽ phải tìm kiếm tuần tự từ trên xuống dưới.

Tôi dừng lại trước một ô cửa sổ gần đó. Không có ánh sáng len lỏi qua khe cửa, nghĩa là bên trong không có người đang thức.

“—Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây, Gardner.”

“C-Chúng ta thực sự sẽ vào trong à…?” anh ta hỏi với giọng run rẩy.

“Chúng ta không đến tận đây chỉ để nói ‘Đùa thôi!’ đúng không nào? Gan thêm một chút đi.”

Tôi kiểm tra cấu trúc của cánh cửa sổ. Có vẻ như đây là loại cửa khóa then từ bên trong thường thấy. Giải quyết thứ này thậm chí còn không cần phải dùng đến ma pháp. Tôi lấy ra một dụng cụ nhỏ từ trong túi quần và dễ dàng gạt mở cái then.

Tôi chậm rãi mở cửa, sao cho không để phát ra tiếng cót két—

Ngay lúc đó.

“Flare Arrow!”

Cùng lúc một giọng nói xa lạ cất lên, nhiều mũi tên phát ra ánh sáng đỏ phòng ra từ bên trong căn phòng!

“Oái!?” Tôi ngửa người ra sau, vặn mình và vừa kịp né được đòn tấn công.

(Cái—!? Cái quái gì vậy..?)

“Kẻ đột nhập! Chúng đến rồi!”

Cùng với âm thanh của một giọng nói khác, ánh đèn được thắp sáng từ bên trong phòng.

Có vẻ như đây là phòng cho khách. Bên trong căn phòng đơn tương đối rộng đó là khoảng năm, sáu người đàn ông ăn mặc lôi thôi. Một trong số họ, người mang dáng vẻ pháp sư, hẳn là kẻ đã phát động đòn Flare Arrow vừa rồi. Những người còn lại đều là chiến binh hoặc du côn. Bởi bọn họ gọi chúng tôi là kẻ đột nhập, họ hẳn là người canh gác, nhưng… (Tại sao lại nhét nhiều người như vậy vào trong một căn phòng không sáng đèn chứ!?)

“—Cái gì! Kẻ đột nhập ư!?” Giọng nói phát ra từ một nơi khác.

“Ở đâu!?”

“Đằng kia! Ngoài cửa sổ tầng ba!” Lại thêm một giọng nói đến từ nơi khác nữa.

Quan sát xung quanh, gần như mọi cửa sổ của tòa biệt thự đều đã mở tung, mỗi cánh đều có khoảng năm, sáu cái đầu đang ló ra.

““Hảaaaaaaaaa!!”” Tiếng thét của tôi và Gardner hòa vào nhau một cách hoàn hảo trước khung cảnh bất ngờ ấy.

(Có phải canh gác lỏng lẻo ngoài vườn là để ngụy trang cho mức độ bảo vệ nghiêm ngặt đến điên rồ này không!? Và tại sao lại có nhiều người như vậy chứ…?)

Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ, mà phải hành động! Bởi trong hàng ngũ địch có pháp sư, lơ lửng trên không trung không mang lại lợi thế nào cả.

“Gardner! Bay lên!” Tôi điều khiển phép Levitation của mình và bay lại lên trên mái nhà. “Chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch!”

Nói xong, tôi đứng trên mép của mái nhà, nơi những người bên dưới có thể nhìn thấy tôi, và bắt đầu xướng chú.

Và rồi, bọn họ bắt đầu đổ ra từ cửa trước, cửa sổ và cửa sau như bầy ong vỡ tổ.

Toàn bộ bọn họ ít nhất cũng phải có tới một trăm người. Không ai trong số họ có vẻ sở hữu vũ khí tầm xa, nhưng tiếng xướng chú pha trộn vào nhau của các pháp sư được mang theo bởi gió đêm đến tai tôi.

(Tới lúc cho một phần quà ra mắt rồi!)

“Burst Rondo!”

Bụp-bụp-bụp-bụp!

“““Oáiiiiiiiiiii!”””

Vô số quả cầu lửa nhỏ được tôi phóng ra trút xuống đám đông bên dưới. Âm thanh của tiếng nổ và tiếng thét pha lẫn vào nhau.

—Đương nhiên, tôi không hề có ý định giết họ. Phép Burst Rondo này chỉ được cái hoành tráng và ồn ào, nhưng sát thường thì khá là thấp. Lần này, tôi đã tinh chỉnh uy lực của nó để giảm thêm sát thương để tăng thêm mức độ màu mè.

Mục tiêu của tôi là để đe dọa lực lượng canh gác và thu hút toàn bộ sự chú ý và giận dữ của họ về phía tôi.

Tuy nhiên, một số pháp sư hẳn vẫn tiếp tục xướng chú mặc cho việc phải hứng chịu đòn vừa rồi, những mũi Flare Arrow và Freeze Arrow được phóng về phía tôi từ tứ phương tám hướng.

(…N-Như thế này thì có hơi căng đây!)

Tôi xướng chú trong khi chạy dọc trên mái nhà sao cho những người bên dưới có thể thấy được hình bóng của tôi—

“Lei Wing!”

Ngay khi ma pháp bay với tốc độ cao của tôi được kích hoạt, tôi liền nhảy khỏi mép mái nhà!

Một toán cảnh vệ bắt đầu ập đến. Tôi bay vòng vòng một lúc, chế giễu họ và gộp họ lại thành một nhóm lớn.

—Bây giờ muốn cắt đuôi bọn họ thì cũng dễ thôi, nhưng như vậy thì sẽ đi ngược lại với vai trò mồi nhử.

Tôi căn thời gian thật chính xác, hủy ma pháp rồi bắt đầu xướng một phép khác trong khi bỏ chạy.

“Đứng lại đó, nhóc con!”

“Đầu hàng đi! Không còn đường thoát đâu!”

“Ở nhà mẹ đang khóc đấy!”

Tôi phát động ma pháp của mình lên đám đang vừa truy đuổi phía sau, vừa la ó mấy lời vô nghĩa.

“Diem Wind!”

Cơn gió mạnh ập đến khiến bọn bám đuôi chao đảo. Một vài mũi Flare Arrow của ai đó dường như đã bị gió thổi đi và đâm trúng một ai khác, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến tôi.

…Ban đầu tôi có hơi lo ngại trước số lượng của họ, nhưng đám đó xem ra chỉ là một đám vô tổ chức.

Nếu tôi có thể dụ hết bọn họ ra ngoài khuôn viên biệt thự thì tốt, nhưng một vài kẻ bình tĩnh có thể sẽ ở lại phía sau. Nếu những kẻ đó mà nhắm đến Gardner thì sẽ rất tệ. Vậy nên, dù phiền phức nhưng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài dẫn dụ bọn họ chạy vòng vòng quanh biệt thự.

Phẫn nộ trước những lời châm chọc của tôi, tiếng la ó, thét chửi và ma pháp được phóng đi từ đám đang đuổi theo sau.

“Bepheth Bring!”

“!?”

Nghe được ngôn từ sức mạnh pha lẫn trong những tiếng la hét, tôi liền vội đổi hướng, rẽ sang bên tay phải. Tốp tiên phong của nhóm truy đuổi, những người nửa phần bị xô đẩy từ phía sau, cứ thế lao thẳng tới—

Rầm!

“““Oáiiiiiiiii!?”””

Cách quãng nơi tôi chuyển hướng một đoạn về phía trước, bọn họ la lên và ngã sầm xuống hố.

Không, hung thủ không phải là tôi. Đó hẳn là tác phẩm của một pháp sư bên họ.

Bepheth Bring—một ma pháp đào hầm đã được dùng để đào hố trên quãng đường di chuyển của tôi, tạo thành một cái bẫy sập tức thì. Tôi đã kịp thời phát hiện và đổi hướng di chuyển, nhưng đám phía sau thì không hề nhận ra mà lao thẳng tới, ngã nhào xuống bên dưới.

“Đồ khốn!”

Đám truy đuổi đã trở nên giận dữ hơn. (Tốt lắm. Giờ họ đã hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của mình!)

Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy…

“—Bình tĩnh đi!” Giọng nói nghiêm nghị của một người đàn ông vang vọng khắp nơi. Tất cả mọi người đều khựng lại trong thoáng chốc.

Trong ánh mắt đổ dồn về phía mình, người đàn ông đứng một mình trên ban công tầng hai của căn biệt thự điềm tĩnh hướng ánh mắt về phía này—không, thẳng về phía tôi.

“Ta là chủ nhân của ngôn nhà này, Gaius Cordwell. Ta đã nghe tin từ Clove-dono rồi,” ông ấy nói với giọng ồm ồm, uy áp. Trông ông ấy khá to con, nhưng không phải theo kiểu mập mạp, mà tỏa ra vẻ uy vệ nào đó. “Ta biết rằng sẽ có người tới đây đoạt lấy Elemy-dono để thử lòng gan dạ. Clove-dono đã yêu cầu ta không được nương tay—do vậy nên chúng ta sẽ dốc toàn lực.”

(—Hiểu rồi. Trong khi tôi với Gardner còn đang di chuyển chậm chạp, tin nhắn của Clove-san đã được gửi tới đây, vậy nên Gaius-san đã thuê lính về để canh gác, chờ đợi chúng tôi có mặt.) Trông có vẻ phí phạm khi chi ra số tiền lớn đến vậy, nhưng một số người giàu rảnh rỗi thường bỏ ra số tiền khổng lồ cho những thứ kỳ quái. Ông ấy hẳn cũng là loại người như vậy.

“…Hửm!?” Gaius-san cau mày. “—Trong thư có nói là sẽ có hai người—và chỉ người đàn ông được phép tìm đến Elemy-dono… Hỏng bét!”

Cuối cùng cũng nhận ra rằng tôi là mồi nhử, ông ấy lớn giọng nói với lực lượng bảo vệ.

“Cô ta là mồi nhử! Mục tiêu chính là gã đàn ông—hắn ta có thể đã ở trong biệt thự rồi! Mau tìm kiếm đi!”

Theo lệnh của Gaius-san, đám bảo vệ vội vã chạy lại vào bên trong tòa biệt thự.

(—Hỏng rồi!)

Tôi cũng theo sau họ mà chạy về phía đó. Đúng là tôi đã câu được chút thời gian, nhưng tôi không nghĩ rằng từng đó là đủ để Gardner có thể tìm và đưa Elemy ra ngoài. Khả năng cao anh ta vẫn còn đang lảng vảng bên trong tòa biệt thự.

Nếu bị nhóm bảo vệ bắt gặp, liệu Gardner có thể an toàn trốn thoát được không?

(—Không. Chắc chắn anh ta sẽ khóc lóc xin lỗi.)

Nếu điều đó xảy ra, Gaius-san nhất định sẽ nói với Clove-san rằng, “Tên này chẳng có gan chút nào.” Khi đó, mối quan hệ giữa Gardner với Elemy, cùng với tiền thù lao của tôi, sẽ tan thành mây khói.

Tôi phải ngăn chặn điều đó lại bằng mọi giá!

Tôi xông vào căn biệt thự qua cánh cửa sổ gần nhất, băng qua căn phòng và tiến vào trong hành lang. Theo phỏng đoán của tôi thì Elemy đang ở trên tầng hai hoặc tầng ba. Gardner hẳn cũng đang lẩn trốn trên đó.

Vậy cầu thang dẫn lên tầng trên—

Trong khi tôi còn đang thăm dò xung quanh, một giọng nói quen thuộc cất lên từ sau lưng tôi.

“Ồ? Lina-san?”

“Elemy!?”

Tôi quay người lại, và đúng như tôi nghĩ. Đứng tại đó, mặc trên mình một bộ đồ màu xanh lam với lượng diềm xếp nhiều đến lố bịch, chính là Elemy.

(Nhưng… tại sao lại là dưới tầng một?) Có phải Gaius-san đã chuyển phòng của cô ấy xuống đây để đề phòng chúng tôi đột nhập?

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ. “Mọi người bên trong biệt thự dường như đều đang náo loạn, vậy nên tôi ra đây để xem có chuyện gì đang xảy ra… Tôi nghe rằng có một người thô lỗ và bạo lực, biết sử dụng ma pháp đã xâm nhập vào khuôn viên, nên tôi có cảm giác rằng đó có thể là cô… Và đó đúng là cô thật, nhỉ?”

“…Cái câu hỏi đó là sao hả?” Tông giọng của tôi trở nên cáu gắt trước những lời không khác gì gây gổ như thường lệ của Elemy.

“Ồ, không có gì đâu. Chỉ là khi nghe vậy, hình bóng của cô tự dưng lại hiện ra trong đầu. Và hóa ra lại đúng thật…”

(Con nhỏ này…) Bình thường thì tôi đã cho cô ta nổ tung ngay tại đây rồi, nhưng giờ không phải lúc để làm vậy.

“Quên chuyện đó đi! Elemy, Gardner có đi qua đây không!?”

“Gardner ư!? Ý cô là sao?”

“Cha cô nói rằng ông ấy có thể sẽ chấp nhận mối quan hệ giữa hai người nếu Gardner có thể thành công mang cô trở về. Vậy nên anh ta đã tới đây cùng tôi. Chúng tôi đã bị tách ra sau khi bị bảo vệ phát hiện…”

“Ồ, vậy thì đừng lo. Gần như không có chuyện Gardner bị bắt được đâu,” Elemy nói đầy tự tin, không tỏ ra chút lo lắng nào.

“…Nhưng số lượng bảo vệ ở đây nhiều đến điên rồ.”

“Chắc chắn là anh ấy sẽ ổn thôi. Có lần, Gardner hậu đậu làm vỡ một chiếc bình quý của cha tôi, anh ấy sợ bị khiển trách đến nỗi trốn bên trong biệt thự… Phải mất hai ngày mới tìm được anh ấy đấy. Lúc đó anh ấy thiếu nước đến nỗi suýt nữa thì chết luôn. ♡”

(…Sợ bị mắng đến nỗi trốn cho đến tận lúc gần chết vì mất nước…? Có bình thường không vậy?)

Ít nhất, có thể nói rằng phần “gan” của anh ta được đặt ở sai chỗ. Và Elemy cũng dị không kém, khi có thể nói về chuyện đó một cách trìu mến như vậy…

Và rồi, sắc mặt cô ấy bỗng trở nên u ám. “…Nhưng, Lina-san… Sự thật là… tôi đang có điều phiền lòng… Quả thực là tôi đã bị cha bắt phải đến đây. Để học lễ nghi, rồi sau đó cưới Paris, cậu chủ của nhà này… Thú thật thì, tôi đã vô cùng căm ghét ý nghĩ đó. Tuy nhiên—chàng Paris… sau khi thực sự gặp mặt…”

Giọng cô ấy lạc đi, má cô ấy hiện sắc đó.

(Hả?)

Vậy nghĩa là—

“Có lẽ nào… anh ta hợp với gu của cô không…?”

“Đúng vậy… Chà, thật ra…” Elemy khẽ đỏ mặt, đôi mắt cô ấy nhìn ra xa xăm và mơ màng.

(Chờ đã! Như vậy—như vậy là hoàn toàn khác với kịch bản rồi!)

Toàn bộ kế hoạch giải cứu Elemy được dựa trên tiền đề là tình yêu của Elemy chỉ dành riêng cho Gardner.

Nếu giờ tôi ép buộc đưa cô ấy trở về, tình cảm vương vấn của cô ta dành cho Paris vẫn còn đó, về sau có thể gây chia rẽ giữa cô ta và Gardner. Rốt cuộc, con người thường khao khát những thứ mà họ không thể có được.

Elemy, hoàn toàn không hay biết mớ tơ vò trong đầu tôi, Elemy chắp tay lại và lắc đầu như một thiếu nữ. “Ý tôi là… anh ấy thật nam tính, lại còn có chút gì đó giống Gardner…♡”

(Ra là như vậy.)

Nếu giống với Gardner thì anh ta chắc hẳn cũng khá đẹp trai. Một người đàn ông đẹp trai mà lại còn có nét giống với bạn trai mình à. Khi cộng thêm phần nam tính vào, trái tim cô ấy hẳn sẽ lay động do sự cô đơn thôi.

“Ô—tất nhiên là tôi vẫn còn rất yêu Gardner. Tôi yêu anh ấy, nhưng—phải nói sao nhỉ, tôi cũng thấy mình bị cuốn hút bởi Paris. Ôi… Trái thiếu nữ của mình bị lay động trước hai người đàn ông tuyệt vời…”

(Chà, cô muốn lay động ra sao thì tùy, nhưng… đây là một vấn đề lớn đối với tôi đấy.)

“Tôi cần cô giúp, Lina! Tôi nên làm gì đây!?”

“Cô có hỏi thì tôi cũng…”

“Tôi biết mình lớn tuổi hơn cô, nhưng không như tôi, một tiểu thư bao bọc trong dòng dõi cao quý, cô thì bị bỏ mặc, nay đây mai đó như chó hoang, vậy nên cô hẳn có những trải nghiệm không tiện kể với người ngoài…”

Cô ta chắc đang muốn nói rằng tôi có nhiều kinh nghiệm sống hơn, nhưng… cô ta không thể hỏi một cách đỡ động chạm hơn được à? Cái cách lựa lời của cô ta vẫn thật tồi tệ. Tồn tại một số người không thể phát ngôn mà không làm như thể đang muốn gây sự với người khác.

(…Dù cũng có khả năng cô ta thực sự vô duyên và kiêu ngạo.)

“—Vậy nên tôi sẽ rất biết ơn nếu cô có thể cho tôi chút lời khuyên trong tình huống như thế này…”

“Không có khuyên bảo gì hết!”

“A… Nếu cô cho tôi một lời khuyên hữu ích, tôi sẽ thưởng cho ba đồng vàng…”

“Nghe này, Elemy.” Tôi đặt một tay lên vai cô ấy. “Điều quan trọng nhất là phải thành thật với trái tim mình. Dĩ nhiên, không thể bỏ qua tình cảm của người khác đối với mình, nhưng nếu cô chọn bừa trước khi lòng mình đã quyết, sẽ có lúc cô hối hận mà nghĩ rằng, ‘Giá như mình đã chọn con đường kia.’”

“Thành thật với trái tim…” Elemy khẽ lẩm bẩm. “—Vậy, rốt cuộc, mọi thứ phải do bản thân tôi quyết định, không phải người khác.”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.

“Tức là—quyết định cuối cùng thuộc về tôi. Bất kể lời khuyên nào Lina-san đưa ra cũng đều vô nghĩa. Do đó mà dĩ nhiên không có thưởng.”

“Hự!?”

(…C-Chết tiệt! Cô ta tính chơi mình kiểu đó sao!?)

“K-Không, chờ đã, ý tôi là…!”

“Tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ mình sẽ thử nhìn lại trái tim mình và sắp xếp lại cảm xúc của bản thân. Gardner, hay có lẽ… —Mà nói đến Gardner, dường như anh ấy vẫn chưa bị phát hiện.”

“A.” Phải tới lúc đó tôi mới nhớ tới ông ta.

Quả thực đám bảo vệ vẫn còn đang huyên náo. Đó là bằng chứng cho việc Gardner vẫn chưa bị tóm.

“…Không biết có phải vì anh ta trốn kỹ—”

“Hoặc có lẽ anh ấy đã bỏ chạy từ lâu rồi.”

(Hả!?) Sắc mặt tôi cứng đanh lại trước lời của Elemy. (Bỏ chạy ư… Chà, xét cái tính của Gardner—)

“Dù gì đi nữa! Hôm nay đến đây thôi! Tôi sẽ quay lại sau!” Tôi nói lời từ biệt rồi quay lưng rời đi.

—Qua ô cửa sổ, tôi có thể quan sát thành phố về đêm. Ánh sáng mờ nhạt phát ra từ những ngọn đèn đường và vô vàn ngôi sao. Và vầng trăng khuyết le lói bên ngọn núi đằng xa.

Chất lỏng màu hổ phách khẽ lay động trong chiếc cốc để nghiêng. Gardner quan sát bầu trời xa xăm và khẽ nói, “A… thật thoải mái…”

“Thoải mái cái mông ấy!”

Binh!

Cú đá được tôi tung ra ngay khi cửa phòng vừa bị đạp mở giáng thẳng vào giữa đầu Gardner.

“C-Cô tự dưng làm cái gì vậy! Cắt ngang giữa lúc tôi đang tận hưởng sự yên bình nữa!?”

“Tôi hỏi nhé, tại sao anh lại ở đây tận hưởng sự yên bình!? Anh lẽ ra phải đi giải cứu Elemy chứ! Thay vào đó, anh lại một mình quay về quán trọ mà thư giãn! Thế là sao hả!?”

“Hự…! L-Là bởi… tôi tự dưng bị đau bụng…”

“Tôi nghe cái cớ đó rồi! Đã bảo rồi! Hãy nhớ rằng anh là người duy nhất có thể mang Elemy trở về!”

“Tôi… Tôi quên mất!”

“Đừng có bảo là quên! Nếu cứ hành xử như vậy, Elemy sẽ bị người tên Paris kia cướp mất đấy!”

“Hả!? Không thể nào!”

“Nếu chuyện đó xảy ra thì anh tính làm gì hả!?”

“Tôi sẽ buồn.”

“Aaargh! Vô ích thôi! Tên này vô vọng rồi!” tôi hét lên, ôm đầu trước câu trả lời ngay tắp lự của Gardner. “Sao anh có thể như thế được hả! Anh có thật lòng yêu Elemy không!?”

“Đương nhiên là có—”

“Vậy thì nghiêm túc đi! Nghiêm túc thật vào!”

“Đ-Được!” Gardner gật đầu lia lịa, có lẽ cuối cùng cũng chịu thông hoặc đơn thuần bị lấn áp bởi khí thế của tôi. “Vậy… giờ chúng ta phải làm gì?”

“Chúng ta phải làm gì ư! Chà…” Bị hỏi vậy, tôi lưỡng lự không nói nên lời.

Quả đúng là việc mang Elemy trở về rất quan trọng. Nhưng nếu chỉ đơn thuần mang cô ta về, Elemy sẽ không thể sắp xếp lại cảm xúc.

(Vậy thì giải pháp sẽ là—)

“Được rồi! Đây là cách duy nhất!” Tôi gật đầu đầy quả quyết.

“Cô định sẽ làm gì?”

“Bây giờ thì vẫn còn là bí mật. Nhưng ngày mai—nếu mọi chuyện trót lọt, tất cả đều sẽ được giải quyết!”

“Ờm… Chúng ta đang đi đâu vậy?” Gardner hỏi sau khi tôi lôi anh ta ra khỏi quán trọ, lúc ấy đã gần trưa của ngày hôm sau.

“Anh có thể đoán được rồi đấy.”

“…Ý cô là biệt thự nhà Cordwell?”

“Chính xác!”

“Không được! Cô không có định lén lút xâm nhập vào giữa ban ngày đấy chứ!?”

“Tôi không có ý định lẻn vào. Cứ giao mọi thứ lại cho tôi.”

Kéo theo một Gardner không ngừng lẩm bẩm đầy lo lắng phía sau, chúng tôi đã đến được biệt thự nhà Cordwell—ngay trước cửa chính.

“…Aaa! Đồ khốn! Là con nhỏ từ hôm qua!” một người canh cửa chỉ tay vào tôi và kêu lên. Anh ta hẳn là một trong đám người đã đuổi theo tôi suốt tối qua để bảo vệ biệt thự, dù tôi chẳng hề nhớ mặt anh ta.

“Tôi muốn gặp Gaius-san!” tôi bạo dạn nói, hoàn toàn phớt lờ sự kích động của người kia.

“…Hả! Đừng có giỡn mặt! Đứng yên đấy! Đợi ta—”

“Anh chắc chứ? Anh định làm mất mặt chủ thuê đấy à? Anh có thể sẽ mất việc đấy.”

“Cái gì! Vừa mới nói cái gì đấy!?”

“Thử nghĩ đi. Phải, hôm qua tôi là kẻ đột nhập. Nhưng hôm nay, tôi là khách vào đường hoàng bằng cửa chính. Liệu Cordwell-san có hài lòng với việc bị đồn là sẽ lập tức bắt giữ bất kỳ vị khách nào đứng trước cửa nhà mình?”

“Làm gì có cái lý đó!”

“Có hay không thì đó là quyết định của công chúng và Cordwell-san, không phải của anh.”

“Gừ…” Anh ta hoàn toàn lặng thinh trước luận điểm của tôi. Nói thật—dù không biết cái này có đáng để tự hào hay không—rất ít người có thể cãi thắng lại được tôi.

À giờ là đòn quyết định. “—Chà, nếu anh tiếc thời gian đi xin phép mà bị đuổi việc thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi.”

“…Chết tiệt! Ta sẽ đi xin phép! Nghe đây! Ở im đó, đừng có giở trò gì hết!” Người đàn ông đó nói với vẻ hậm hực, còn tôi mỉm cười đắc thắng trước bóng lưng của anh ta.

—Ít lâu sau đó, tôi và Gardner được Gaius-san mời vào trong biệt thự.

“Vậy hôm nay hai người đến với tư cách là khác, đúng không?” Gaius-san nói ngay khi chúng tôi vừa ngồi xuống trong phòng tiếp khách, thậm chí còn không mời trà.

“Phải. Ít nhất thì lần này, tôi sẽ không can thiệp với Elemy.”

“Và ta có nên tin vào lời của kẻ đã lẻn vào biệt thự của ta đêm qua không?”

Tôi đơn thuần chỉ nhún vai trước những lời cay nghiệt của Gaius-san. “Ông không cần phải tin. Dám chắc ông đã cài người ở xung quanh để có thể lập tức bắt chúng tôi ngay khi chúng tôi định giở trò gì đó, đúng không?”

“Hừm…” Ông ta khẽ mỉm cười trước lời của tôi. “—Vậy, cô đến đây có chuyện gì?”

“Nói thẳng ra—tôi đến đây để đề nghị giải quyết nhanh chóng chuyện này.” Tôi đánh mắt về phía Gardner, người đang rụt rè ngồi cạnh tôi. “Dựa vào những gì xảy ra đêm qua, ông hẳn đã biết rằng cả tôi và Gardner đều có thể sử dụng ma pháp. Và rằng chúng tôi không dễ gì bị bắt. —Nhưng đối với chúng tôi, mang Elemy ra ngoài cũng không dễ dàng gì trước canh phòng nghiêm ngặt như thế này. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai bên sẽ rơi vào thế bế tắc và chỉ phung phí thời gian. Vậy nên—tôi đã nghĩ ra một phương pháp thú vị.”

“Ồ—” Không ngoài dự đoán, sắc mặt Gaius-san khẽ giật giật trước cụm từ ‘thú vị.’ Xem ra ông ta thực sự là dạng người thèm khát trò vui.

“Vậy cách đó là gì?”

“Một cuộc thi đấu với hai hiệp. Hiệp thứ nhất, tôi và Gardner phải thành công vượt qua các người canh gác mà ông bố trí và đến được vị trí chỉ định. Nếu Gardner bị bắt, chúng tôi thua. Nếu chúng tôi an toàn tới nơi, chúng ta sẽ chuyển sang hiệp thứ hai.”

“—Còn hiệp hai?”

“Hiệp hai là cuộc đối đầu một chọi một giữa Gardner và con trai ông, Paris, ngay trước mặt Elemy.”

“Hả!?” Gardner hét lên đầy kinh ngạc.

Phớt lờ anh ta, tôi nói tiếp. “Tuy nhiên, Gardner không được phép dùng ma pháp trong hiệp hai. Nếu anh ta thắng, ông sẽ giao Elemy lại cho chúng tôi. Nếu anh ta thua, chúng tôi sẽ từ bỏ việc mang Elemy trở về. Ông thấy sao?”

“Hừm—quả thực rất thú vị.”

(Tuyệt!) Tôi thầm mỉm cười đắc thắng.

Không tính hiệp thứ nhất, hiệp hai—cuộc đối đầu—sẽ khá khó khăn đối với Gardner bởi anh ta không thể dùng ma pháp. Tuy nhiên, nói thẳng ra thì anh ta có thua cũng không sao. Tôi vừa nói, ‘Nếu anh ta thua, chúng tôi sẽ từ bỏ việc mang Elemy trở về,’ chứ không phải, ‘Chúng tôi sẽ từ bỏ Elemy.’

Elemy mô tả về Paris là anh ta rất giống với Gardner. Vậy tức là, dù cho cô ta không nhận ra, trái tim của cô ta vẫn còn hướng tới Gardner.

Nếu Gardner thắng thì không thành vấn đề. Ngay cả nếu anh ta thua, chứng kiến người mình thầm thương trộm nhớ bị đánh đập vì bản thân chắc chắn sẽ làm trái tim cô ta lay động. Nói theo cách chuyên nghiệp, đây gọi là ‘thua trận nhưng thắng tình.’

(…Dù dĩ nhiên là có thể nói rằng toàn bộ chuyện này chỉ đang tuân theo khuôn mẫu của một truyền thuyết nào đó, nhưng dù sao đi nữa, nếu kết quả ổn thỏa thì không sao hết.)

Dù không đạt được điều kiện ban đầu của Clove-san, nhưng tôi tự tin rằng mình có thể nói khéo rằng Gardner đã thể hiện lòng can đảm của mình bằng việc đồng ý thách đấu vì Elemy. (Đó là nếu Gardner không bỏ chạy vào ngày hôm đó…)

Mặt khác, Gardner đang lẩm bẩm gì đó, nhưng anh ta không có đủ gan để trực tiếp chống lại lời Gaius-san.

Sau một hồi suy nghĩ, Gaius-san cuối cùng khẽ gật đầu. “Ta chấp nhận lời thách đấu! Đấu trường sẽ được chuẩn bị tại đây sau năm ngày nữa! Cho ta biết quán trọ của hai người, ta sẽ gửi chi tiết đến sau!”

—Và như vậy, cuộc hỗn chiến tranh giành Elemy chính thức được bắt đầu.

Năm ngày sau—

Tôi và Gardner đặt chân đến ngoại ô thành phố. Nhiệm vụ của hiệp đầu tiên là men theo chặng đường mà Gaius-san bày ra và đến được biệt thự của ông ta.

Tôi thực sự không ngờ rằng cuộc thi đấu sẽ diễn ra xuyên suốt thành phố, nhưng điều đó thể hiện rằng sức ảnh hưởng của Gaius-san ở đây lớn đến thế nào.

Nhưng dù sao đi nữa, chúng tôi nhất định phải thắng được hiệp một! Gardner thì ở đây, không hề bỏ chạy nhờ những lời ‘thuyết phục’ hằng ngày của tôi rằng, ‘Nếu mà anh định chạy… anh biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó rồi, đúng không?’ (…Chà chân anh ta vẫn còn hơi run.)

“Đừng lo, Gardner. Hiệp một này đơn giản thôi.”

“Đơn giản ư…? Người được Gaius-san thuê về chắc chắn được đặt xuyên suốt chặng đường đấy! Và chúng ta cũng không được đi lệch hướng…”

“Không sao. Cả tôi và anh đều dùng Lei Wing được mà, đúng không?”

Đó là một ma pháp bay với tốc độ cao cho phép bao bọc một lớp bong bóng gió quanh người thi triển. Lớp bong bóng đó mang tác dụng như một tấm khiên, vậy nên những mũi tên thông thường hay ma pháp như Flare Arrow sẽ không làm được gì. Nó không thể ngăn chặn những ma pháp mạnh mẽ, nhưng phía họ sẽ không thể dùng được chúng khi ở giữa thành phố. Như vậy, chúng tôi chỉ việc xuyên phá, bất kể lớp phòng ngự của họ có lớn đến đâu.

“Đúng là vậy, nhưng… Bay nhanh quá thì tôi sợ lắm…”

“—Này, Gardner.” Tôi mỉm cười và vỗ vai anh ta. “Có cần tôi phải dùng Dragon Slave phía sau để anh bay được không?”

“Tôi sẽ bay! Tôi sẽ bay mà!”

“Vậy thì tốt. —Được rồi, giờ thì…”

Tôi nhìn về phía trung tâm thành phố, vị trí biệt thự của Gaius-san. Một cột khói đang bốc lên từ phía đó. Đó là tín hiệu bắt đầu cuộc thi.

“—Đi thôi, Gardner! Tốc độ tối đa!”

Tôi bắt đầu xướng chú, Gardner cũng tham gia vào. Hai giọng nói pha trộn vào nhau.

““Lei Wing!””

Bong bóng gió bọc lấy hai người. Tôi dùng mắt để ra hiệu cho Gardner, lơ lửng dần lên không trung—rồi tăng tốc!

Quang cảnh xung quanh chúng tôi mờ đi trong chớp mắt. Xác nhận rằng Gardner đang bay theo, tôi băng theo tuyến đường chỉ định.

Ít lâu sau, các vật cản bắt đầu xuất hiện rải rác khắp phố! Nhưng tất cả chỉ xuất hiện tại đó trong thoáng chốc. Bọn họ đều dễ dàng bị bỏ lại phía sau, không thể nào bắt kịp tốc độ của chúng tôi. Thi thoảng có vài mũi Freeze Arrow được phóng tới, nhưng chúng chỉ gây chút phiền hà thôi.

(Ha! Dễ ợt!)

Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, thứ đó lọt vào tầm mắt tôi. Ban đầu, tôi tưởng rằng Gardner đã bay vượt lên trước mình.

Nhưng không phải!

Một pháp sư lạ mặt đang bay sát theo chúng tôi, cũng sử dụng phép Lei Wing. Cách đó một đoạn, một pháp sư khác cũng sử dụng Lei Wing phóng ra từ một góc phố! Rồi thêm một người nữa, thêm nữa! Tổng cộng sáu pháp sư bắt đầu bay song song cùng với chúng tôi.

(Cái gì—!?)

Phép Lei Wing không quá phổ biến bởi nó khó điều khiển hơn nhiều so với Levitation. Và ông ta gom được tận sáu người có thể sử dụng nó…

Sáu pháp sư kia bắt đầu khép vòng vây, thu hẹp khoảng cách với tôi và Gardner.

(Tệ rồi.)

Lớp bong bóng gió này có thể chống được đa phần những đòn tấn công từ bên ngoài, nhưng đồng thời cũng ngăn chặn việc tấn công từ bên trong. Điều đó nghĩa là nếu bị bao vây bởi những đối thủ sử dụng chung một ma pháp, chúng tôi hoàn toàn bó tay. Nếu có một mình thì tôi có thể xoay sở được, nhưng nếu vội vã thì tôi có thể bị tách ra khỏi Gardner.

Tôi thử bay một cách lắt léo, nhưng sáu pháp sư kia vẫn không hề hấn mà tiếp tục thu vòng vây.

Cuối cùng—

“Gừ…” Tôi và Gardner đã bị kẹp vào giữa, mỗi bên ba pháp sư, khi chỉ còn cách biệt thự nhà Cordwell một đoạn.

Một pháp sư di chuyển ra trước mặt tôi và bắt đầu giảm tốc. (Hắn ta đang cố chặn mình!) Tôi muốn tìm kẽ hở để lao qua, nhưng hai người còn lại không cho phép.

Khi tôi liếc nhìn Gardner… Anh ta đã không chịu nổi áp lực, triệt tiêu ma pháp và bắt đầu hạ xuống đất. (Không! Biệt thự đã ở ngay đó rồi!)

Để anh ta lại phía sau thì cũng vô ích. Tôi cũng miễn cưỡng giải trừ ma pháp của mình và chạy lại phía Gardner.

Sáu pháp sư kia lặng lẽ đáp xuống, bao vây lấy chúng tôi.

“—Có vẻ như hiệp một đã kết thúc,” một giọng nói cất lên từ phía tòa biệt thự.

Tôi quay sang và thấy Gaius-san, người hẳn đã quan sát toàn bộ diễn biến từ đâu đó, tiếp cận chúng tôi với từng bước chân chậm rãi và nụ cười đắc thắng.

Ông ấy nhìn tôi và nói, “Cô đã sử dụng ma pháp đó khi đột nhập và đêm hôm trước đúng không? Ta đã liên lạc với Hiệp hội Pháp sư và thu thập những người có thể sử dụng ma pháp đó trong năm ngày qua.”

(Chết tiệt… Ông ta thậm chí còn có sức ảnh hưởng lên cả Hiệp hội Pháp sư!)

“Và giờ—trò chơi kết thúc. Bắt lấy chúng!”

Theo lệnh Gaius-san, sáu pháp sư kia khẽ run lên. Và rồi—một thoáng im lặng.

“Sao vậy!? Nếu đánh tay đôi kém thì dùng ma pháp cho chúng đi ngủ đi!”

Nghe lời ông ta, các pháp sư kia lại khẽ run lên thêm lần nữa. (Có lẽ nào…?)

“Ông nói rằng mình đã kiếm người có thể dùng được Lei Wing,” tôi nói, mắt nhìn qua lại giữa Gaius-san và pháp sư gần đó. “Vậy còn những ma pháp khác thì sao…?”

Giật! Ngay khoảnh khắc tôi nói câu đó, sắc mặt các pháp sư kia liền cứng đanh lại.

(Đúng như mình nghĩ… Họ không dùng được gì khác ngoài Lei Wing…)

“Dil Brand!”

Đùng!

Chỉ với một đòn được giảm nửa công lực của tôi, đám pháp sư đó đã bị thổi bay.

Gaius-san hẳn đã đặt rất nhiều tự tin vào tốp pháp sư này, bởi quanh đây không còn người canh gác nào khác. Tòa biệt thự đã nằm ở ngay phía trước chúng tôi.

“—Có vẻ như chúng tôi đã dành chiến thắng hiệp một.” Tôi cười tươi trước một Gaius-san đang đứng lặng người.

Và như vậy—sân trong của biệt thự nhà Cordwell trở thành sân đấu cho hiệp hai. Một cuộc đối đầu một chọi một giữa Paris Cordwell và Gardner dưới điều kiện không được dùng ma pháp. Người ra luật và đóng vai trò giám khảo là đích thân Elemy.

Khi mà tôi, Gardner và Gaius-san đến được sân đấu, mọi thứ đều đã được chuẩn bị. Vũ khí đủ thể loại đều được xếp ra: chùy gai, flamberge, phủ thương, rìu chiến. Đứng giữa đống vũ khí đó, mặc trên mình bộ váy cam mềm mại và cúi chào là một mình Elemy.

“Paris đâu rồi…?” Gaius-san hỏi, mặt hiện vẻ nhăn nhó.

Elemy đáp lại với ánh mắt mơ màng, “Anh ấy chạy rồi ♡”

““Hả…?”” Tôi và Gardner đều trợn mắt.

Tuy nhiên, Gaius-san không tỏ ra quá hốt hoảng. “Arrgh! Nó lại chạy rồi! Người đâu! Đi tìm Paris đi! Thằng bé vẫn đang ở đâu đó trong khuôn viên thôi! Nó không có đủ gan để một mình ra khỏi nhà đâu!”

(Chà, có một người khác ở đây cũng có thể được mô tả như vậy đấy…)

“C-Chuyện gì đang xảy ra vậy…?” tôi hỏi.

Elemy điềm tĩnh đáp, “Anh ấy đã ra sân theo lệnh của bác Gaius… nhưng khi tôi giải thích thể lệ, anh ấy đã bỏ chạy.”

“…Thể lệ?”

“Đúng vậy. Tôi đã lo rằng nếu họ chiến đấu vì mình, có thể sẽ xảy ra chuyện tồi tệ. Vậy nên tôi quyết định rằng cuộc đấu sẽ kết thúc khi một trong hai người bị mất ý thức, vũ khí được tự do lựa chọn.”

(…Nghe cứ như là tử chiến vậy.) Gardner cũng đang run lập cập cạnh tôi sau khi nghe được thể thức thi đấu.

Tuy vậy, sau khi nghe những gì Elemy và Gaius-san nói về Paris…

“N-Nè, Elemy, tôi có chuyện muốn hỏi. Lúc trước, cô nói rằng ‘Paris khá giống với Gardner,’ đúng không? Có phải sự tương đồng đó… là về tính cách?”

“Đương nhiên rồi. ♡”

(Aaaaa! Đúng như mình nghĩ mà!)

“N-Nhưng phần ‘nam tính’ thì sao…?”

“Họ đều rất nam tính. ♡ Cả Gardner và Paris đều vậy. ♡ Nhất là khi họ không thể nào nói không trước những thứ khó chịu, chỉ cười trừ rồi sau đó lén khóc thầm… ♡ Hầu hết những người khác đều không thể làm vậy được đâu. ♡”

(Cô gọi đó là nam tính ư…?) Tôi biết là giá trị quan của Elemy không được bình thường rồi, nhưng…

Trong khi chúng tôi còn đang nói chuyện, một người đàn ông bị một người hầu túm cổ mang tới. Anh ta có tóc vàng, mắt xanh, khuôn mặt cũng tuấn tú, nhưng sắc mặt anh ta chỉ mang đầy màu sắc kinh hoàng với nước mắt chảy ròng ròng.

“Không! Không muốn đấu đâu! Cha ơi! Cứu với!”

Tiếng quát của Gaius-san vang lên, “Thôi ầm ĩ đi! Thiệt tình… Đúng là một đứa con trai đáng hổ thẹn! Ta đã sắp xếp chuyện này để con có thể gan thêm một chút, thế mà con lại chạy! Nếu là đàn ông thì vững tâm lên mà chiến đấu đi!

(Ra vậy. Gaius-san chấp nhận đề nghị của tôi một cách dễ dàng cũng là vì động cơ đó.)

Paris nhìn quanh cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ. Và rồi, như thể nhận ra gì đó, anh ta nhìn vào Gardner vẫn còn đang run rẩy. “C-Cậu! Cậu là Gardner-san, đối thủ của tôi đúng không!? Này! Dừng chuyện này lại đi! Làm ơn!”

“…P-Phải đó. Bỏ vụ này thôi,” Gardner đồng tình.

“Sao cơ!? Gardner! Anh không còn yêu em nữa sao!?” Elemy lập tức hỏi.

“K-Không phải! Không phải vậy đâu, Elemy! Chỉ là… Anh sợ, và anh muốn bỏ chạy…!” Gardner ấp úng viện một cái cớ đáp lại câu hỏi bất ngờ của Elemy.

Elemy sau đó quay sang phía Paris. “Paris—anh không yêu em sao!?”

“Tôi không yêu cô!” Paris kêu lên gần như thét. “Bởi Elemy-san lúc nào cũng bắt nạt tôi!”

“Ôi. ♡” Elemy thẹn thùng trước lời của Paris. “Có phải là—đây là thứ mà các quý ông thường bảo là ‘Nói không là có’ không? ♡”

“Không phải!”

Sững người, tôi đảo mắt từ ba người họ sang Gaius-san đang đứng cạnh mình. “Chúng ta phải làm gì… với chuyện này đây…?”

“Ta… Kể cả cô có hỏi thì ta cũng…” Gaius-san đáp lại câu hỏi chán chường của tôi với vẻ mệt mỏi.

Cuối cùng, có lẽ tôi nên nhắc rằng bởi cả Gardner và Paris đều khóc òa lên nên trận đấu bị hủy bỏ.

“—Cảm ơn vì đã giúp đỡ,” Elemy nói rồi cúi đầu với tôi.

Lúc này đã là ngày hôm sau của cuộc đấu tay đôi bất thành đó.

Gaius-san đã quyết định gửi Elemy về nhà. Từ thành phố Berna, chuyến hành trình sẽ chỉ có một mình Elemy và Gardner. Còn tôi thì sẽ nói lời từ biệt với họ tại đây. Nói tôi biết điều cho họ dành thời gian riêng với nhau thì cũng được thôi, nhưng sự thật là tôi không thể chịu được họ nữa.

Tôi đã nhận được tiền thù lao của mình rồi. Gardner không tiền trên người, vậy nên Elemy đã phải trả thay. Sau này chắc chắn anh ta sẽ liên tục bị bắt nạt với số tiền nợ đó làm cớ cho đến khi trả bù xong. (…Chà, nếu anh ta hài lòng với việc đó thì cũng được thôi…)

Bức thư của Gaius-san gửi đến Clove-san viết rằng: “Giữa Paris và Gardner, nhìn kiểu nào thì cả hai cũng đều thiếu gan dạ. Do vậy, những người yêu nhau thì nên được ở bên nhau.”

Chứng kiến bóng lưng của Gardner và Elemy nhỏ dần đi, tôi thầm nghĩ, (Clove-san nhất định sẽ khóc khi nhận được lá thư đó…)

(Cuộc chiến của kẻ hèn: Hết)