“…Hai người đã hiểu chưa!? Tình hình hiện tại vô cùng nghiêm trọng đấy!”
Người đưa tin nói với nét mặt nghiêm trọng. Cả tôi và Naga cùng gật đầu đồng tình.
“Phải thật, không có vẻ rằng đây là lúc để ngồi chơi.”
“Nếu cô nghĩ vậy thì làm ơn đừng gọi thêm suất ăn nữa!”
Người đưa tin trẻ tuổi nức nở thét lên. Đúng là người chẳng có chút bình tĩnh gì.
Naga ngồi đối diện uống một hơi cạn ly rượu của mình rồi nói, “Hừ. Vẫn còn non kém lắm. Nếu để chuyện cỡ vậy làm cho hoảng thì cậu vẫn mới chỉ là nghiệp dư thôi.”
“Tôi không cần hai người phải hoảng! Tôi cần hai người phải nhanh lên! Và tôi thực sự có ý đó!” anh ta hét lên, mắt ầng ậng nước. “Dù gì đi nữa! Chúng ta cần phải lấy lại Shadow—”
Nói tới đó, dường như anh ta cuối cùng cũng bừng tỉnh, hạ giọng dè chừng quan sát xung quanh.
“Dù sao đi nữa, về ‘chiếc gương’—chúng tôi trông cậy vào các cô.”
“Hiểu rồi… Anh nói đúng, có lẽ giờ không phải lúc để thảnh thơi ăn uống.” Tôi đứng dậy, bỏ dở hơn một phần ba bữa ăn của mình. Rồi tôi đặt một tay lên vai anh ta, gật đầu và nói, “Chúng tôi hiểu—vậy nên anh thanh toán cho chúng tôi nhé? ♡”
Trong số các pháp sư được tôn lên bậc “Vĩ Đại” trong lịch sử ma pháp, tồn tại cái tên Shazardo Lugandy.
Vì không có nhiều giai thoại hào hùng, nên so với huyền thoại Lei Magnus hay đại hiền giả đương thời, Xích Pháp Sư Rezo (người bị mù), danh tiếng của ông trong công chúng không được cao cho lắm. Tuy nhiên, không một pháp sư nào là không biết đến cái tên này.
Ông ấy hoạt động trong khoảng bốn trăm năm về trước, sở hữu tài năng thiên phú trong lĩnh vực phát triển ma pháp đạo cụ. Ngày nay, hơn nửa các đạo cụ đang được đặt trong các cửa hàng ma pháp đều được dựa trên phát minh của ông ấy—dù một số được phát triển và cải biên theo thời gian. Chính việc đó thôi cũng đủ để thể hiện tầm cỡ tài năng của ông ấy.
Bởi ông ấy sở hữu những thành tựu được ghi chép rõ ràng, khá nhiều pháp sư đánh giá ông ấy còn cao hơn Lei Magnus hay Xích Pháp Sư.
…Dĩ nhiên, do là một pháp sư nổi danh từ lâu về trước, nhiều tin đồn mờ ám, thất thiệt cũng bám theo cái tên của ông ấy. Ví dụ, các tin đồn trải dài từ việc ông ấy là tác giả của Kinh thư Claire cho đến chuyện ông ấy sống được hơn bốn trăm tuổi và là người đã đưa ‘Quang Kiếm’ huyền thoại cho người hùng khi Sairaag bị ma thú phá hủy một trăm năm trước.
Trong số vô vàn những tin đồn đáng ngờ đó là câu chuyện về ‘Shadow Reflector’.
Báu vật này ban đầu được ông ấy thiết kế để chống lại ma tộc. Bằng việc phản chiếu hình ảnh của kẻ địch trên mặt gương, nó tạo thành một ‘bóng ma’ sở hữu năng lực đồng nhất với kẻ bị phản chiếu—không chỉ sức mạnh thể chất, mà còn cả về kinh nghiệm, kỹ năng và tri thức—trong khi tính chất thì hoàn toàn đối lập với bản gốc.
.jpg)
Nói cách khác, phản chiếu một ác ma trên mặt gương, nó sẽ tạo thành một ‘bóng ma’—đồng minh của con người và đối địch với ma tộc—sở hữu cùng chiến lực với ác ma đó.
Tuy nhiên, cuối cùng, Shazardo không công khai phát minh đó ra mà niêm phong nó ở một nơi nào đó. Lý do cũng dễ thấy thôi. Chỉ cần có trong tay một chiếc gương, thống trị cả thế giới sẽ trở thành chuyện dễ dàng.
Chiếc gương này không chuyển ác thành thiện; nó chỉ đảo ngược thuộc tính mà thôi. Vậy nghĩa là chừng nào ‘kẻ địch’ còn tồn tại, phản chiếu họ trên mặt gương sẽ cho phép tạo ra vô tận ‘đồng minh’ với năng lực đồng nhất với kẻ địch.
—Tuy nhiên, trên thực tế, sao chép được kinh nghiệm của đối phương là không thể ngay cả với trình độ ma pháp hiện đại. Khó mà tin rằng một pháp sư từ bốn trăm năm trước, không cần biết có phải thiên tài hay không, lại có thể làm được như vậy. Hơn nữa, nếu câu chuyện là sự thật, tin đồn về một báu vật chưa từng được công khai bắt nguồn từ đâu mà ra?
Vì lý do đó, câu chuyện này chỉ được coi là tin đồn. Đó là cho tới gần đây, khi một pháp sư phát hiện ra một tài liệu cổ. Anh ta đã báo cáo tài liệu này lại cho Hiệp hội Pháp sư. Ngay khi Hiệp hội vừa tổ chức được một đội điều tra—những tài liệu và dụng cụ có liên quan đều đã bị đánh cắp bởi một người không xác định.
Danh tính hung thủ nhanh chóng được tiết lộ. Đó là một pháp sư tên Ragan, người nắm chức phó tọa của chi nhánh hiệp hội đó. Ông ta đã hoàn toàn biệt tăm vài ngày sau khi xảy ra vụ án. Như thể ông ta đang muốn hét lên rằng, ‘Hung thủ chính là ta đấy.’
Mục tiêu của ông ta thì dễ hiểu thôi. Đoạt được chiếc gương trước Hiệp hội—và ông ta định làm gì với nó thì cũng không khó để tưởng tượng. Nhằm ngăn chặn tham vọng của ông ta, Hiệp hội Pháp sư đã bắt đầu hành động, và đó cũng là cách mà tôi cùng với Naga, những người tình cờ đang ở gần đó, được yêu cầu hợp tác.
“Hừ. Nói đến đây thì chắc cũng biết được kết cục rồi nhỉ,” Naga lẩm bẩm với giọng mệt mỏi, chẳng buồn tỏ ra hứng thú.
Chúng tôi đang leo trên một con đường mòn không tên trên núi dưới ánh nắng chiều chói chang. Đích đến của tôi dĩ nhiên là nơi mà ‘Shadow Reflector’ đang yên ngủ.
Dù Ragan đã đánh cắp mọi tài liệu liên quan đến ‘Shadow Reflector,’ ngay cả ông ta cũng không thể nào xóa sạch ký ức của những người đã từng đọc qua chúng. Hiệp hội tổng hợp những mảnh ký ức rời rạc đó lại, xác định vị trí của chiếc gương rồi nhanh chóng điều lực lượng chính cùng với những nhóm nhỏ linh hoạt đến đó.
“Chà, đúng là đáng ngờ thật,” tôi khẽ gật đầu đáp lại.
Đây là chuyện thường thấy với những câu chuyện truyền thuyết như vậy. Dù cho có tìm được ghi chép thì cũng không nên hạ thấp cảnh giác. Không thể loại trừ khả năng đây chỉ là trò bịa đặt của một kẻ lập dị nào đó.
“Nhưng dù ‘Shadow Reflector’ có thật hay không thì cũng không quan trọng.”
“…Vì sao?” Naga hỏi lại
Tôi giơ một ngón trỏ lên. “Thử nghĩ mà xem. Nhiệm vụ mà Hiệp hội giao cho chúng ta lần này là hành động như một đội riêng lẻ và ‘thu hồi hoặc phá hủy chiếc gương. Hoặc, bắt giữ hoặc tiêu diệt Ragan trước khi ông ta có được chiếc gương.’ …Ừ thì nếu cái ‘Gương’ không tồn tại, chúng ta không thể thu hồi hay phá hủy nó được, nhưng kể cả vậy, chúng ta vẫn có thể xử tên Ragan. Nghĩa là—nếu chúng ta xử được Ragan trước những người khác, số tiền thưởng hai trăm đồng vàng đó sẽ thuộc về chúng ta!”
“Hừ! Ra thế!” Chợt trở nên phấn khởi khi nhận ra điều đó, mắt Naga sáng hẳn lên, rồi cô ấy hất tấm áo choàng không vì lý do gì cả. “Nếu vậy, chúng ta sẽ xông thẳng vào, làm gỏi tên pháp sư đó nhanh gọn rồi nhận tiền thưởng cho riêng mình nào! Hố hô hô hô!”
“…C-Chờ đã…”
Lúc ấy, một tiếng rên rỉ đầy đau đớn phát ra từ sâu trong bụi cây bên cạnh tôi.
“Ai đó!?”
Đáp lại giọng nói của tôi, một người đàn ông loạng choạng bước ra từ trong bụi cây. Anh ta ăn mặc như một pháp sư, nhưng cả người quần áo tả tơi, dính đầy máu và bùn.
Người đàn ông đó ngã gục xuống, ngẩng đầu nhìn chúng tôi. “…H-Hai người cũng đang đi tìm Ragan phải không…?”
—‘Cũng,’ tức là người này cũng là thành viên của một nhóm đơn lẻ được Hiệp hội yêu cầu, giống với chúng tôi.
“…H-Hai người nên quay lại đi… Chết tiệt… Hắn có thuộc hạ là thú nhân… Chỉ hai người là không đủ để đối phó được với chúng đâu…”
“Thú nhân ư!?” tôi nhại lại.
Anh ta cau mày đau đớn đáp, “Phải… Số lượng bọn chúng còn nhiều nữa… Nhóm chúng tôi có năm người, nhưng chỉ mình tôi sống sót trở ra…”
“Hừm.”
“Chà, tạm biệt nhé.”
“Khoan đã! Khoan đã! Khoan đã! Khoan đã! Khoan đã! Khoan đã!” Người đàn ông kia vội vã gọi chúng tôi lại sau khi chúng tôi bỏ ngoài tai lời cảnh báo của anh ta và đi tiếp.
“Còn gì muốn nói à?”
“Còn gì ư? Tôi vừa mới nói là hai người không làm nổi đâu!”
Đáp lại tiếng thét đầy bực tức của anh ta, tôi chỉ đơn thuần phẩy tay. “Không sao đâu, không sao. Không muốn khoe, nhưng dù số lượng có lên đến hàng chục đi nữa thì thú nhân cũng không phải đối thủ của chúng tôi đâu.”
Người đàn ông kia im lặng một hồi trước lời nói đầy thản nhiên của tôi—
“C-Chờ đã! Nếu có thể… hai người có thể mang tôi xuống ngôi làng dưới chân núi không?”
(À ha… ra vậy. Ai lại mắc cái mưu đó chứ.)
“Tuyệt đối không nhé,” tôi đáp lại thẳng thừng.
Tên đàn ông đó đơ mặt ra trong thoáng chốc, nhưng rồi—
“Ku… Ku ku ku…” Anh ta khẽ cất tiếng cười trầm rồi từ từ đứng dậy, chỉ tay về phía chúng tôi. “Ta đã định giả vờ bị thương rồi giết cả hai người các ngươi ngay khi ngươi hạ thấp cảnh giác và giúp ta, nhưng… —Ấn tượng lắm. Không ngờ các người có thể phát hiện ra rằng ta là một thuộc hạ của Ragan-sama!”
“…Hả? Vậy à?” Tôi đáp lại với một giọng đầy ngớ ngẩn. “Không… tôi tưởng anh cay cú vì không giành được phần thưởng hai trăm đồng vàng nên quyết định ngáng chân bọn tôi thôi…”
Nghe được lời của tôi, gã đàn ông đờ ra, tay vẫn còn chỉ về phía này—
“…Có phải… Ý cô là cô thực sự không nhận ra…?”
“…Không hề.” Tôi gật đầu cái rụp.
Một khoảng lặng khó xử kéo dài—
“…C-Chà, dù sao đi nữa…” Gã đàn ông khẽ hắng giọng để lấy lại bình tĩnh. “Nhiệm vụ của ta là cầm chân những kẻ truy đuổi ở đây, nhưng dù sao danh tính cũng bị lật tẩy rồi thì ta cũng không còn lựa chọn nào khác! Giờ ta phải tự tay loại bỏ các ngươi thôi!”
“Hố hô hô hô! Thật nực cười làm sao! Ngươi thực sự nghĩ rằng mình đủ sức để đối đầu với Bạch Xà Naga này cùng với một người nọ nữa ư!?”
(…Cái phần ‘một người nọ nữa’ là sao? Ý rằng tôi chỉ là đồ thừa à?)
“Đủ chứ!” Trước cả khi tôi kịp lên tiếng, gã đàn ông đáp lại đầy tự tin. “Đúng là ta đã nói dối về việc bị thương… nhưng việc Ragan-sama có thú nhân làm thuộc hạ thì là sự thật!”
“Không thể nào! Vậy ngươi là…!?”
“Chính xác! Hãy xem đây! Hình dạng thật của ta!”
Sức mạnh bắt đầu cuồn cuộn khắp cơ thể ngay khi hắn vừa gầm lên.
“Không muốn xem!”
Bốp!
Hòn đá to cỡ đầu em bé được tôi ném đi giáng thẳng vào giữa đầu hắn ta. Không kịp hét lên, hắn ta nằm đo đất ngay tại chỗ.
—Dĩ nhiên, đối với tôi, một kiếm sĩ kiêm pháp sư thiên tài, chỉ độc một thú nhân thì không phải là đối thủ. Tuy nhiên, tôi không có lý do gì để thảnh thơi quan sát đối thủ bỏ thời gian ra để tăng sức mạnh.
“Hừ… Có vẻ như kẻ địch cũng đã có chuẩn bị,” Naga vừa hất tóc vừa nói.
Tôi gật đầu đồng tình. “Đúng vậy. Nhưng việc tên đó xuất hiện trước mặt chúng ta nghĩa là…”
Hiểu ngầm ý của tôi, cô ấy khẽ hít vào một hơi.
“Đúng vậy. Nghĩa là chúng ta đang dẫn đầu!”
“Nếu thế…”
“Cứ đà này, số tiền hai trăm đồng vàng đó sẽ thuộc về chúng ta!” tôi kêu lên và giơ cả hai tay đầy đắc thắng.
Và như vậy, cuộc chiến bắt đầu. Trên đường di chuyển, từng đợt thú nhân liên tiếp tấn công chúng tôi. Càng đến gần nơi được cho là chiếc gương đang yên nghỉ, cuộc tấn công của kẻ địch càng trở nên dữ dội.
Nhưng ngay cả chúng cũng không phải đối thủ trước hai trăm đồng vàng không ngừng lấp lánh trước mắt của tôi và Naga. Chúng tôi đánh bại lũ thú nhân cản đường, đốn hạ vài cái cây cho chắc ăn, và dù một vụ cháy rừng nhỏ diễn ra, không bàn tới tiểu tiết, chúng tôi cuối cùng cũng đến được đích.
Mặt núi thu lại trở thành một cái hang lớn. Kế bên là một tảng đá đã bị chẻ ngọt làm đôi. Dường như Ragan hoặc đám thú nhân đã dùng ma pháp để phá hủy tảng đá đã chắn đường vào hang.
“—Đến lúc rồi,” Naga lẩm bẩm.
Tôi gật đầu. Cho dù Shadow Reflector có ở đây hay không, chắc chắn rằng hai trăm đồng vàng—ý tôi là, Ragan đang ở trong.
Hai người chúng tôi tiến sâu hơn vào trong hang. Mùi ẩm mốc đến ướt át bên trong cho thấy nơi này đã bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài trong một thời gian dài. Đến cả rêu quang cũng không mọc được, bên trong là bóng tối đen kịt. Ngay cả khi cố nhìn sâu hơn vào trong hang cũng không thấy được chút ánh sáng le lói nào. Dù gì đi nữa, đến cả việc đi trong đây đối với chúng tôi còn khó.
“Lighting!”
Tôi miễn cưỡng tạo một ánh sáng ma pháp trên mũi của bao kiếm và giơ nó lên tay trái. Dù có rủi ro bị kẻ địch phát hiện nhưng khi đó thì chúng tôi sẽ tính tiếp.
Chúng tôi tiếp tục tiến sâu hơn vào trong hang động ẩm ướt, trơn trượt. Chỉ có thời gian là trôi qua trong bóng tối. Hang động này chỉ có một con đường thẳng dài đến bất tận. Không hề có dấu hiệu cho thấy kẻ địch sẽ bước ra.
Sau một lúc lâu—
Ngay lúc chúng tôi vừa mới bắt đầu cảm thấy chán—mắt tôi phát hiện ra một ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối phía trước.
“Đó là—!?”
Tôi và Naga nhìn nhau, cùng gật đầu rồi tăng tốc tiến về phía ánh sáng.
Ít lâu sau.
Không một lời báo trước, hai người chúng tôi tiến vào một không gian rộng mở. Nơi đây giống như một căn phòng hình mái vòm. Không gian này đủ lớn để có thể chứa một ngôi nhà vào bên trong, rõ ràng đã được tạo nên từ bàn tay con người. Được thắp sáng bởi vài ánh sáng ma pháp, hiện ra bên trong căn phòng là khoảng năm, sáu tên thú nhân cùng với một người trong bộ đồ pháp sư.
Đó là một người đàn ông lớn tuổi trong bộ đồ màu đen, tóc lấm tấm những sợi trắng. Ông ta khá đẹp trai và có phần hơi nghiêm khắc, nhưng trong mắt ông ta có thoáng hiện lên vẻ khinh thường người khác.
Khả năng cao—đó là Ragan.
“Hừ… Lũ chó săn của Hiệp hội cuối cùng cũng tới được đây. Các ngươi đến sớm hơn dự tính, nhưng—kufufu, dù sao cũng đã quá muộn rồi…”
Trong tay của gã pháp sư—là một tấm gương bạc sáng loáng.
“Shadow Reflector!?” tôi bất giác kêu lên.
Nó lớn cỡ một chiếc gương treo tường, có hình tròn, đủ lớn để có thể phản chiếu từ phần vai trở lên khi đứng trước mặt. Khung của tấm gương dường như được làm từ mithril, được chạm khắc những hoa văn phức tạp giống như những con rắn quấn vào nhau. Bề mặt gương ánh lên sắc hơi tím, khi phản chiếu dưới ánh sáng ma pháp thì trở nên bóng loáng.
(Không thể nào—nó thực sự tồn tại sao!?)
Cố kìm nén cơn sốc trong lòng, tôi cố tỏ ra điềm tĩnh. “Không gì chắc chắn rằng nó là hàng thật đâu.”
“Đúng vậy.” Ragan lập tức đồng tình, thản nhiên đáp lại lời khiêu khích của tôi. “Đó chính là lý do mà ta chờ đợi ở đây. Chờ đợi các ngươi đến. Nhờ vậy, ta có thể kiểm chứng rằng liệu chiếc gương này có phải là thật hay không!”
Trước cả khi kịp nói dứt lời, Ragan liền chĩa gương về phía hai người bọn tôi! Mặt gương bắt đầu lóe lên một ánh sáng kỳ dị, và Ragan bắt đầu xướng những câu chú xa lạ.
Ngay cả tôi cũng không biết vì sao tôi và Naga lại không di chuyển. Có phải bởi chúng tôi tin rằng chiếc gương đó là đồ giả không? Hay bởi nếu nó là thật, chúng tôi bị thôi thúc muốn được chứng kiến thời khắc nó kích hoạt?
Ảnh phản chiếu của tôi và Naga trong gương biến dạng trong thoáng chốc.
Xèooooooooooo!
Ngay khi câu chú của Ragan kết thúc, tấm gương bắt đầu phun ra làn sương đen. Và khi sương tan đi—
“…Fu… fuhahahahaha! Thành công rồi! Ta đã làm được rồi! Ta đã có được sức mạnh tối thượng! Fuhahahahahaha!”
Lắng nghe tiếng cười điên dại của Ragan, tôi và Naga chỉ biết đứng đó, nhìn chăm chăm vào một cặp chúng tôi thứ hai đang lặng lẽ đứng trước mặt mình.
Huyền thoại là có thật.
Hai ‘bóng ma’ kia giống y hệt chúng tôi. Từ chiều cao, khuôn mặt, màu tóc, màu da và thậm chí đến cả trang phục họ đang mặc. Nếu đứng sát bên nhau thì người ta nhìn vào khó mà có thể phân biệt chỉ dựa trên ngoại hình được.
Nếu vậy, giống như trong truyền thuyết, tri thức và kinh nghiệm của họ hẳn cũng cùng cỡ với chúng tôi.
Tuy nhiên, có một điểm khác biệt mấu chốt, đó là bởi chúng tôi là kẻ địch của Ragan, các ‘bóng ma’ sở hữu thuộc tính trái ngược sẽ là đồng minh của Ragan—hay nói cách khác là kẻ địch của chúng tôi.
(Bất cẩn rồi. Không ngờ rằng—)
.jpg)
Tôi thầm nghiến răng trong lòng, mọi chuyện lúc này đã quá muộn.
Giọng nói đắc thắng của Ragan vang lên trong tai chúng tôi. “Ku ku ku ku ku… Nào, các ‘bóng ma’! Đánh bại những kẻ đứng trước mặt ngươi đi! Chiến đấu đi! Tự đối đầu với bản thân mình đi!”
Theo lệnh Ragan, ‘bóng ma’ của tôi bắt đầu hành động! Tôi bất giác thủ thế. Nhưng—
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một cơn ớn lạnh chưa từng trải qua trước đây chạy dọc khắp người tôi!
Không thể tin nổi—
‘Bóng ma’ của tôi bất chợt quỳ sụp xuống, chắp hai tay trước ngực, mắt lấp lánh ánh sao, nhìn vào tôi và nói:
“Làm ơn ♡ Chúng ta có thể nói chuyện được không ♡”
Bầu không khí tĩnh lặng sâu hơn vực thẳm bao trùm lấy căn phòng.
“Này…” Giọng nói khàn khàn của Ragan phá vỡ sự im lặng ấy. “Ta kêu ‘chiến đấu’ mà…”
“Chiến đấu là hành vi man rợ biết bao!”
.jpg)
‘Bóng ma’ của tôi lắc đầu lia lịa như một thiếu nữ e thẹn. “Dù là kẻ địch, họ vẫn là con người như chúng ta! Trên thế giới này không tồn tại ai thật sự xấu cả! Chỉ cần ngồi lại nói chuyện thì chắc chắn chúng ta sẽ thấu hiểu được lẫn nhau thôi!”
(Hự…)
“Aaaaaa!” tôi thét lên, không thể chịu được cơn ngứa ngáy chạy khắp mình mẩy được nữa, và liên tục gãi khắp người.
Thật không ngờ—không ngờ rằng phiên bản e thẹn, theo chủ nghĩa nhân đạo của mình lại có thể đáng sợ đến mức đó!
Bên cạnh tôi, Naga bản gốc cũng đang nằm co giật, cắm mặt xuống đất sau khi vừa nhìn thẳng vào ‘bóng ma’ của mình, thẹn thùng bởi bộ trang phục của chính bản thân, đang che lấy thân mình bằng tấm áo choàng và liên tục vẽ chữ ‘no’ trên mặt đất với khuôn mặt đỏ bừng.
“T-Thật đáng sợ, Shadow Reflector! Đúng là thứ vũ khí tối thượng!” tôi nói, cố hết sức mình để không nhìn vào ‘bóng ma’ của bản thân.
“Không… Ý ta là… Cảm giác như… nó lẽ ra không nên hoạt động như thế… Quan điểm cá nhân thôi…” Ragan lẩm bẩm, nửa phần bàng hoàng.
“C-Chúng ta phải làm gì đây, Ragan-san!” một thú nhân bối rối hỏi.
Ragan cũng có vẻ bối rối không kém. “Chúng ta phải làm gì ư…? Rốt cuộc ta phải làm gì trong tình huống này đây…?”
Tiếp đó là thêm một khoảng lặng ngắn nữa. Tôi không ngừng gãi khắp người, Naga nằm co giật, còn Ragan thì nhìn vào xa xăm.
“—Tạm thời—Cứ chạy thôi.” Cuối cùng, sau một lúc, Ragan khẽ lầm bầm.
Chà, đó là một lựa chọn hoàn toàn hợp lý thôi.
Shadow Reflector tạo ra ‘bóng ma’ sở hữu cùng năng lực với đối phương nhưng sở hữu bản chất trái ngược. Khi đối đầu với kẻ thù bừng bừng sát khí, tạo ra vô số kẻ ôn hòa với năng lực tương đương cũng chẳng giúp ích được gì.
Tôi có cảm giác rằng mình cuối cùng cũng hiểu được lý do thật sự mà người tạo ra nó, Shazardo Lugandy, lại quyết định niêm phong chiếc gương này. Nó quá giá trị để phá hủy, nhưng lại quá hổ thẹn để công khai nó ra.
Dù sao đi nữa, giờ Ragan đã nhận ra rằng Shadow Reflector không còn là quân bài tẩy đối đầu với những kẻ truy đuổi của Hiệp hội, lựa chọn cuối cùng của ông ta là bỏ chạy.
“Quyết rồi thì không cần phải nán lại đây làm gì nữa! Mau thoát khỏi đây thôi!”
“Ừm… còn họ thì sao…” Một tên thú nhân nhìn về phía bọn tôi và những ‘bóng ma’ và hỏi.
“Bỏ lại đi!” Ragan ngắt lời hắn ta, rồi cùng đám thú nhân lao thẳng qua cửa hang, chạy vụt qua kế bên Naga.
“Đ-Đứng lại đó!”
Khi tôi quay người định đuổi theo trong khi cố gắng chịu đựng cảm giác rợn người, thứ gì đó bám chặt lấy chân tôi. Bất cẩn, tôi vô thức ngoảnh mặt lại—và nhìn thẳng vào ‘bóng ma’ của tôi, người đang ngẩng mặt nhìn lên với ánh mắt van nài đẫm lệ!
Póc-póc-póc-póc-póc-póc-póc!
Cảm giác như tôi có thể nghe được tiếng da gà nổi lên khắp người.
“Làm ơn đã dừng lại! Cô định làm gì với Ragan-sama!?”
(Hự…) Cố gắng kìm nén mong muốn thét lên, tôi gắng sức động não. Câu trả lời cho việc tôi định làm sau khi bắt được Ragan thì quá hiển nhiên rồi. Tôi sẽ tẩn ông ta một trận rồi giao nộp lại cho Hiệp hội.
Nhưng nếu tôi trả lời thành thật, ‘bóng ma’ này nhất định sẽ cố gắng ngăn cản tôi. Và cô ta sẽ sử dụng biện pháp ôn hòa nhất có thể. Nếu bị thứ này bám theo mãi và không ngừng bị thì thầm về mấy cái nhân quyền hay sự quan trọng của việc đối thoại, nhất định đêm nào tôi cũng sẽ gặp ác mộng.
(Aargh! Nếu đã đến nước này, dù không muốn nhưng mình không còn cách nào khác ngoài dùng đến biện pháp cuối cùng thôi!)
“—Được rồi. Chúng ta hãy cùng nói chuyện,” tôi nghiêm túc nói, giả vờ tỏ vẻ thấu hiểu.
Bí kỹ! Giả bộ biết điều rồi dùng ba tấc lưỡi mà thuyết phục đối phương!
“Thật sao!?” Gương mặt ‘bóng ma’ của tôi sáng bừng lên.
“Nhưng nghe này. Ragan đã lấy cắp tài liệu của Hiệp hội và âm mưu độc chiếm Shadow Reflector cho riêng mình.”
“Không thể nào…!”
“Đó là sự thật. Để chứng minh thì thành viên của Hiệp hội sẽ sớm tới đây thôi. Hỏi họ rồi cô sẽ biết. Dù gì đi nữa, ông ta phải trả giá cho tội ác của mình.”
“Nhưng…” ‘Bóng ma’ của tôi đưa hai nắm tay lên trước miệng và run rẩy.
…Thi thoảng tôi cũng làm vậy để đùa cợt hoặc để diễn, nhưng nhìn vào bằng con mắt tỉnh táo từ bên ngoài thì trông rợn người thật.
Cố gắng chịu cơn rùng mình chạy dọc khắp người, tôi nói tiếp, “Tôi biết cô là đồng minh với Ragan. Nhưng—hay đúng hơn là chính vì lẽ đó, cô có nghĩa vụ phải khuyên bảo ông ta hãy chuộc lại tội lỗi của mình! Dù sẽ khó khăn, nhưng vì lợi ích của ông ta—”
‘Bóng ma’ của tôi trầm ngâm một lúc trước những lời được tôi phun ra trong khi gắng chịu cơn ngứa.
“—Cô… Cô nói đúng…” cô ta nói với giọng tuy nhỏ nhưng đầy quyết tâm, rồi gật đầu đầy dứt khoát.
(Tuyệt! Vậy là tránh được việc bị bám cứng và thuyết giảng rồi!)
“Quyết như vậy rồi thì mau đuổi theo ngay thôi! Nào, Naga! Đừng nằm đó co giật nữa!”
Tôi định đá cô ta một cái, nhưng e sợ ‘bóng ma’ của tôi bắt đầu thuyết giáo nên chỉ dám lay Naga dậy.
“H… Hiểu rồi…” Naga đáp lại bằng giọng khô khốc, bằng cách nào đó đã gượng dậy được.
“Ưm…”
Giọng nói do dự từ phía sau cản bước chúng tôi vừa khi chúng tôi định đuổi theo Ragan. Chúng tôi rụt rè quay đầu lại, và ‘bóng ma’ của Naga đang đứng đó e thẹn. Né tránh ánh mắt ra khỏi chúng tôi, cô ta đỏ bừng mặt rồi nói lí nhí, “Cho tôi đi cùng được không…? Ở đây một mình… sợ lắm… ♡”
—Không cần phải nói, da gà của cả tôi và Naga đều dựng đứng cả lên.
“C-Chúng ta phải làm gì với họ đây, Lina…?” Trong khi chúng tôi băng qua hang tối về phía lối ra, Naga hỏi nhỏ sao cho những ‘bóng ma’ đằng sau chúng tôi không thể nghe thấy được.
“… ‘Phải làm gì’ à…? Đừng hỏi tôi chứ…”
Quả thực, liên tục bị hai người họ bám theo sẽ chỉ làm cho sức khỏe tinh thần của chúng tôi bị suy kiệt mà thôi.
“Có vẻ như lựa chọn duy nhất của chúng ta là phải phá hủy cái ‘gương’ thôi…” tôi nói sau một thoáng suy nghĩ. “Các ‘bóng ma’ hẳn sẽ biến mất sau khi tấm gương bị phá hủy. Bởi Ragan đang nắm trong tay tấm gương, chúng ta sẽ nhân lúc hỗn loạn khi truy bắt hắn mà đập vỡ nó!”
“Đó dường như là cách duy nhất…” Naga nhỏ giọng đáp lại nhưng đầy dứt khoát.
Bốn người chúng tôi nhanh chóng ra khỏi hang và bước ra ngoài. Nhìn quanh, chúng tôi chỉ có thể thấy được một biển xanh vô tận. Đám Ragan đã mất hút từ lâu.
(Chết tiệt. Mình đã bị bỏ xa khi còn đang đối phó với đám ‘bóng ma’ trong hang rồi.)
Nhưng chúng tôi không được phép từ bỏ. Nếu làm thế, chúng tôi không những đánh mất hai trăm đồng vàng mà còn thả rông cho đám ‘bóng ma’ tồi tệ này. Chuyện đó phải bị ngăn lại bằng mọi giá. Chúng tôi phải tìm ra đám Ragan bằng cách nào đó, nhưng kể cả nếu dùng phép bay để thăm dò từ trên cao, lớp tán cây dày đặc cũng sẽ che chắn tầm nhìn.
Trong lúc tôi còn đang nghĩ vậy.
Bùm!
Một tiếng nổ làm rung động bầu không khí xung quanh. Chúng tôi vội lia mắt nhìn và thấy một cột khói đen đang bốc lên từ trong rừng.
(À ha!) Ragan hẳn đã đụng độ một đội nhóm riêng lẻ của Hiệp hội!
“Đằng đó!”
Ngay cả không cần lời của tôi, cả nhóm đã bắt đầu chạy về phía cột khói.
“K… Khốn kiếp!” Ragan thốt lên với từng hơi thở nặng nề. Vì lý do gì đó, ông ta vẫn ôm khư khư lấy Shadow Reflector như thể đó là báu vật. Quanh ông ta là khoảng năm, sáu pháp sư lẫn thú nhân đang nằm rên rỉ. Có vẻ như Ragan đã thắng trận chiến, nhưng đồng thời cũng mất đi vài thú nhân.
Nhưng đến đây là kết thúc rồi!
“Ragan-sama!”
Ragan giật nảy mình và quay sang khi nghe được giọng nói từ phía sau. Đứng tại đó đương nhiên là chúng tôi, cùng với hai ‘bóng ma.’
“K-Không thể nào! Tại sao ‘bóng ma’ lại đứng về phía chúng!?” hắn kêu lên đầy kinh ngạc.
Đáp lại, ‘bóng ma’ của tôi bước về phía trước. “Làm ơn, Ragan-sama! Xin ngài… Xin ngài hãy dừng những chuyện đáng sợ đó lại đi! Dù tôi một mực tôn trọng ngài, tội ác vẫn là tội ác. Xin ngài hãy hạ vũ khí xuống đi!”
Trước lời của ‘bóng ma,’ Ragan nhìn sang phía tôi như thể đang chứng kiến một sinh vật kỳ dị khác vậy. “…Nếu một bóng ma với tính chất trái ngược trông như thế… Rốt cuộc cô có tính cách kiểu gì vậy!?”
“Không phải chuyện của ông!” tôi bất giác hét lên.
Ragan nở nụ cười méo mó như một con thú bị dồn vào đường cùng. “Hừ… Không sao hết… Bất kể có kẻ nào đuổi theo, ta chắc chắn vẫn có thể thoát được! Đó là lý do mà ta đang mang theo chiếc gương này! Dù cho việc tạo bóng ma không cho ta thêm chiến lực, chúng vẫn có thể câu được thời gian!”
““Ragan-sama!”” ‘Bóng ma’ của cả tôi và Naga cùng kêu lên.
Nhưng dĩ nhiên là Ragan không còn lắng nghe nữa. Hắn ta chỉ tay về phía bốn người chúng tôi và ra lệnh, “Tấn công đi! Các thú nhân!”
“Arggh!”
“Thôi thì tới bến luôn!”
“Ôi trời, ôi trời, ôi trời…”
Lũ thú nhân lao vào chúng tôi với nửa phần từ bỏ, nửa phần liều lĩnh.
Ngay khi ấy, hai ‘bóng ma’ liền hành động! Chỉ với một chuyển động chớp nhoáng, họ nhảy lùi về sau, nấp sau một cái cây gần đó rồi bắt đầu run cầm cập!
(T-Thảm hại thật…) Dù từ đầu tôi vốn không mong đợi gì từ họ, nhưng…
Chà, dù sao thì kẻ địch chỉ có bốn thú nhân. Nói thật thì đám đó còn không phải là đối thủ của tôi! Tuy nhiên, nếu xử đám thú nhân trước và làm Ragan đầu hàng, tôi sẽ mất đi cơ hội để phá đi chiếc gương.
Tôi liền lao vào đám thú nhân trong khi thầm xướng chú!
“Ngu ngốc! Dám lao thẳng về phía bọn này như vậy!” một tên thú nhân cất tiếng và giương kiếm lên.
—Mọi thứ diễn ra một cách đồng thời. Tôi nhảy bật mạnh sang một bên, Naga phía sau tôi phát động ma pháp mà cô ấy đã chuẩn bị.
“Freeze Arrow!”
“…C-Cái gì!?”
Nghe được giọng nói của Naga và tiếng kêu của tên thú nhân phía sau mình, tôi giải phóng ma pháp của mình về phía Ragan!
“Bram Blazer!”
“Oái!”
Sự bất cẩn chính là thất bại của hắn. Hắn ta lĩnh toàn bộ luồng sáng xanh của tôi và bị thổi bay.
Và—
Choang!
Shadow Reflector rơi ra khỏi tay của ông ta, va vào một cái cây gần đó và vỡ tan.
—Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
(Phù…) Tôi khẽ buông một tiếng thở dài—
“…Chà, dù là bất khả kháng, nhưng tôi vẫn không khuyến khích sử dụng bạo lực như vậy…”
Póc!
Tôi đông cứng người lại trước giọng nói phát ra từ phía sau. Đương nhiên, tôi biết chủ nhân của giọng nói đó là ai. Tôi biết, nhưng—tôi không muốn thừa nhận. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng—
.jpg)
Tôi chầm chậm quay đầu lại, và tại kia—là ‘bóng ma’ của tôi và Naga, đang rụt rè ló mặt ra từ sau một cái cây.
Và như vậy, Shadow Reflector bị phá hủy, tôi và Naga thành công nhận được phần thưởng hai trăm đồng vàng từ Hiệp hội sau khi giao nộp Ragan.
Mọi người sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
……………
Không… chà… Không một ai biết lý do vì sao các ‘bóng ma’ không biến mất ngay cả sau khi chiếc gương bị vỡ.
Còn về chuyện gì xảy ra sau đó với các ‘bóng ma’… Tôi không muốn nhắc tới cho lắm, nhưng…
—Nếu mấy người có tình cờ gặp được một nữ pháp sư tóc màu hạt dẻ hết lòng đấu tranh vì nhân quyền và một nữ pháp sư tóc đen miệt mài bảo vệ văn hóa truyền thống ở một thị trấn nào đó—
Làm ơn hãy vờ như không thấy gì hết.
(Hiểm họa bóng ma: Hết)
