“Ôi chao! Cứu với! Ai đó làm ơn cứu với!”
Một tiếng kêu cứu có phần điệu bộ vang lên một cách lạc quẻ giữa khu phố buôn nọ.
Nơi đây là thành phố Bamond, một trung tâm giao thương. Như bất kỳ thành phố giao dịch khác, khu bán buôn ở đây cũng là nơi tụ tập của đủ các loại thành phần bất hảo. Nghe qua tiếng thét, chủ nhân của nó dường như là một quý tiểu thư được bao bọc ở nhà, không hay biết về bầu không khí quanh đây, lạc vào rồi bị cuốn vào rắc rối.
Nếu chính xác là như vậy—đương nhiên đây là một cơ hội sinh lời!
“Tuyệt!” tôi lên tiếng, xốc lại tinh thần rồi lập tức lao đi về phía nguồn âm thanh.
“Không! Buông tôi ra!”
Tiếng thét chói tai đó phát ra từ một cô gái trông tầm mười sáu, mười bảy tuổi. Trông cô ấy khá dễ thương với mái tóc vàng óng, nhưng—cái bộ váy hồng lòe loẹt đầy diềm xếp kia nom thật chướng mắt. Cá nhân tôi không quá quan tâm tới màu hồng, nhưng nhìn thấy nó trong một nơi như thế này khiến cho độ diêm dúa của nó tăng thêm vài bậc.
“‘Buông tôi ra ♡’ cái khỉ gì chứ?”
“Thôi làm điệu làm bộ đi, nhãi con!”
Hai người đàn ông đang gây sự với cô ấy. Cách ăn mặc của họ hoàn toàn phù hợp cho nơi này, riêng ngoại hình thôi đã làm bật lên vẻ mờ ám của bọn họ—một đám lưu manh.
“Dừng lại ngay!”
Giọng nói của tôi khiến cho hai tên kia đứng sững lại. Bọn chúng hướng mặt về phía tôi với một âm thanh cót két.
“Hả? Nhóc con đằng kia muốn cái gì?”
“Không liên quan thì biến đi.”
“Rất tiếc, tôi không thể làm ngơ một chuyện như thế này được,” tôi nói, miệng nở nụ cười thách thức.
Dĩ nhiên, thế giới này rất rộng lớn và sâu xa, bên bị tấn công không phải lúc nào cũng đúng. Nhưng trong tình cảnh như thế này, duy chỉ có một điều là có thể chắc chắn tuyệt đối: Giúp bên nào thì có hời hơn?
Chẳng cần phải nói, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.
“Vừa nói cái gì đấy, ranh con? Tự dưng lao ra rồi tỏ r—”
Bốp!
Trước khi kịp dứt lời, gót giày của tôi đã giáng thẳng vào mặt của tên đã bất cẩn bước lại gần. Hắn ta lập tức đổ sụp xuống đất.
“Đồ…! Đồ khốn! Sao mày dám làm thế hả!”
Tên thứ hai, kẻ liều lĩnh lao lên trong khi thể hiện vốn từ hạn chế của bản thân, cũng chịu chung số phận.

(Hừ. Dễ ợt.)
Lũ du côn phố chợ này mà muốn đánh lại tôi, Lina Inverse—một kiếm sĩ kiêm pháp sư thiên tài—thì vẫn còn sớm hơn 203,940 năm đấy.
“Ôi… Cảm ơn vì đã cứu tôi khỏi nguy hiểm.” Cô gái bị quấy rối cúi đầu cảm ơn tôi. “Gửi cô… Tuy hơi ít ỏi, nhưng vui lòng nhận lấy thay cho tấm lòng thành của tôi.”
Thứ mà cô ấy đưa cho tôi là một vài đồng tiền vàng!
(Uầy! Không ngoài dự đoán của mình luôn!) Cô ấy là loại khách hàng ngon ăn nhất: có tiền nhưng lại thiếu đi thường thức liên quan đến chuyện tiền bạc.
“Nhìn cô không giống kiểu người sẽ lảng vảng quanh đây một mình… Có chuyện gì sao?” tôi hỏi, vờ tỏ ra thân thiện.
Cô ấy im lặng mất một lúc. “…Sự thật là… tôi đang tìm một người. Tôi cần phải ngăn anh ấy—phải ngăn Gardner yêu dấu lại càng nhanh càng tốt! Làm ơn. Cô có thể cho tôi vay mượn sức mạnh không? Đương nhiên, tôi sẽ trả công xứng đáng!”
“Tạm thời thì cô có thể kể câu chuyện của mình cho tôi không? Nếu có thể thì hãy làm vậy trong khi dùng bữa?”
Không cần phải nói—tôi đã quyết định sẽ chấp nhận công việc này.
“Tên tôi là Elemy… con gái của một gia đình quý tộc danh giá.”
“Hể…” Tay cầm nĩa của tôi khựng lại trong thoáng chốc trước màn giới thiệu hết sức gượng gạo ấy.
Sau cuộc đụng độ ngoài phố, cô ấy dẫn tôi đến đây với lý do rằng nói chuyện ngoài đó có hơi bất tiện. Nơi đây không phải dạng quán vừa ngon vừa rẻ mà tôi thường hay lui tới. Đây là một nhà hàng sang trọng, với mỗi bàn có riêng cho mình một người phục vụ.
“…Tôi là Lina. Lina Inverse,” tôi giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn.
“Sự thật là… cách đây ít lâu, hôn phu của tôi… Gardner yêu dấu đã chợt bỏ nhà đi vì lý do gì đó,” cô ấy nói.
“Hôn phu… sao?” tôi nhại lại câu hỏi, tay cắt con tôm đen trên đĩa của mình. Thật không may, mấy chuyển rắc rối tình cảm không nằm trong chuyên môn của tôi.
“Đúng vậy… Anh ấy là gia sư sống tại nhà tôi. Qua thời gian, tình yêu giữa hai chúng tôi nảy nở. ♡ Nhưng rồi, một ngày nọ, anh ấy chợt để lại mảnh giấy ghi rằng, ‘Anh đã thay đổi. Không, anh phải thay đổi. Đừng đi tìm anh, bởi giờ đây anh đã dấn thân vào con đường tà ác,’ rồi biến mất…”
Nói đến đây, Elemy-san bắt đầu đổ lệ.
“Dấn thân vào con đường tà ác…?” tôi hỏi.
“Phải… Tôi đã cầu xin cha giúp tìm Gardner. Nhưng cha tôi nói rằng việc tìm kiếm là không cần thiết. Ông ấy chắc hẳn đang muốn dùng cách biệt về giai cấp làm cớ để chia cắt hai người chúng tôi!” Cô ấy lại khóc lóc thêm một lần nữa.
Có vẻ như đây là một chuyện tình chênh lệch giai cấp thường thấy.
“Ôi… Quả đúng là tôi được sinh ra trong một dòng dõi danh giá, còn Gardner, dù đã làm gia sư trong một thời gian dài, chỉ là một kẻ nghèo khổ không khác gì chó hoang. Chỉ là một pháp sư hạ đẳng…”
(Đừng có sỉ nhục hôn phu của mình như vậy chứ…) Tôi không khỏi cảm thấy có phần hơi cáu trước cái đoạn “pháp sư hạ đẳng.”
“…Do vậy, tôi nhận ra rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài đích thân đi tìm, nên tôi đã đi tới khu phố chợ…”
“Và cô đã bị những kẻ vừa rồi quấy rối tại đó,” tôi nói.
“Đúng… Tôi chỉ đơn thuần nói với họ, ‘Nếu có ai biết nơi ở của một quý ông tên Gardner, tôi sẽ sẵn lòng thưởng cho một phần thưởng hậu hĩnh mà đám nghèo mạt các người chưa từng có cơ hội được chứng kiến.’ Nhưng không hiểu sao mà họ lại lập tức trở nên giận dữ…”
“Bình thường nghe vậy ai mà chẳng giận…” tôi lầm bầm.
“Tại sao chứ? Tôi đã cẩn thận với lời nói của bản thân sao cho không tỏ ra thô lỗ rồi mà…”
(Dù lời nói có lịch thiệp nhưng những gì mà cô ấy nói ra thì quá phần thô bạo.) Xem ra cô ấy là kiểu người thiếu tế nhị từ mức độ nền tảng. Và chỉ bởi những người như vậy nghĩ rằng bản thân đang ‘quan tâm đến người khác’ mà mới dẫn đến những tình cảnh vô vọng.
“C-Chà, tạm gác chuyện đó qua một bên. Nếu anh ấy bỏ trốn thì ắt hẳn cũng phải có lý do. Ngay cả khi tìm được, có thể anh ấy sẽ từ chối trở về.”
“Phải… Tôi biết. Nhưng Gardner sở hữu cả tri thức lẫn sự tinh thông về ma pháp. Nếu tài năng của anh ấy được dùng cho việc ác như trong mẩu giấy nhắn ấy nói, ai mà biết được rằng thế giới sẽ phải hứng chịu sự hỗn loạn và hủy diệt lớn đến nhường nào… Ít nhất, tôi phải ngăn chặn điều đó. Tôi sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy, nhưng nếu không được…”
“—Cô sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài đánh bại anh ấy?”
Trước lời của tôi, Elemy-san gật đầu với nét mặt đau khổ.
“Gardner à? Tôi không biết.” Ông chủ quán trọ chậm rãi lắc đầu trước câu hỏi của tôi.
Chúng tôi đã lập tức bắt tay vào điều tra, bắt đầu thăm dò từng quán trọ một trong khu phố chợ.
“—Có thể anh ấy dùng tên giả. Anh ấy là một người trông có vẻ tử tế, tầm hai mươi tuổi, có mái tóc đen dài. Dáng người anh ấy gầy gò và có thể ăn mặc như một pháp sư,” tôi mô tả ngoại hình của Gardner dựa trên những gì mà Elemy-san đã kể.
“Hừm, để xem nào…” Ông chủ trọ gãi đầu.
Có vẻ như tại đây cũng trật rồi.
“…Có khi anh ấy đã rời thành phố rồi cũng nên?” tôi hỏi Elemy-san, người mà tôi đã ép phải thay sang bộ đồ đỡ sặc sỡ hơn.
Nhưng cô ấy lắc đầu lia lịa. “Không! Gardner vẫn đang ở trong thành phố này! Tôi biết chắc điều đó!”
“Cô biết chắc à… Nhưng nếu anh ấy đã bỏ trốn khỏi nhà, tôi cho rằng anh ấy đã rời thành phố từ lâu rồi.”
Tuy nhiên, cô ấy lại lắc đầu, lần này theo phong cách tiểu thư trang nhã. “Không! Không! Tôi hiểu rõ Gardner yêu dấu của mình! Anh ấy không có sự chủ động, can đảm và nghị lực để rời thành phố này đâu!”
(Này này…)
“Nhưng… Nếu tính cách của anh ấy như vậy, tôi không tin là anh ấy có thể phạm tội được đâu…”
“Không! Chính bởi tính cách như vậy mà một khi đã mất kiểm soát, anh ấy sẽ trở nên vô cùng đáng sợ!”
Tôi không thể rũ bỏ được cảm giác rằng lời nói của cô ấy đang tự mâu thuẫn lẫn nhau…
“Chà, dù sao đi nữa. Thử tìm kiếm tại quán trọ tiếp theo thôi.”
“Ồ. Nếu là người đó thì anh ta đang trọ ở đây.”
Quán trọ tiếp theo mà chúng tôi kiểm tra lập tức mang lại manh mối.
“Thật không!?” Elemy vô thức rướn người về phía trước.
“Chắc vậy. Tên thì có khác, nhưng khả năng cao đó là tên giả. Dù vậy, hiện tại thì anh ta đang vắng nhà. Tôi vốn có hơi để ý vì anh ta lúc nào cũng tỏ ra sợ sệt và bồn chồn.” Chủ nhà trọ, có lẽ được thôi thúc bởi vài đồng vàng từ Elemy-san trong tay, giờ đang thao thao bất tuyệt.
“Sợ sệt và bồn chồn… Không nhầm lẫn được! Đó chính là anh ấy!”
“…Nghiêm túc nhé, Gardner là kiểu người như thế nào vậy…?” tôi hỏi với vẻ mặt hoài nghi.
Cô ấy đỏ mặt đáp, “Anh ấy… ngoan như cún, siêng như ngựa… Dù giữ chức gia sư, anh ấy chưa bao giờ than phiền khi bị dồn việc vặt cho, rồi sau đó lại khóc một mình. Anh ấy chính là mẫu người lý tưởng của tôi. ♡”
(…Như vậy không phải nghe giống như ‘nô lệ’ hơn à?) Có lẽ lý do anh ấy bỏ chạy là do đã phát ngấy với việc bị Elemy-san bắt nạt rồi chăng…?
“Được rồi. Vậy—”
Trước khi cô ấy kịp dứt lời.
“Elemy!?” Giọng nói của một người đàn ông cất lên từ phía sau chúng tôi.
Tôi quay lại và thấy một người đàn ông đang đứng lặng người với vẻ mặt sững sờ trước cửa ra vào nhà trọ. Trông anh ta khá điển trai, ngoại hình cũng khớp hoàn toàn với mô tả của cô ấy.
—Gardner.
“Vì sao em lại ở đây!?”
“…Em đã đi tìm anh suốt, Gardner. ♡” Cô ấy đã lạc hoàn toàn vào thế giới riêng, đôi mắt cô đẫm lệ trong khi cô chậm rãi bước đi về phía anh ta. “Nào… Hãy cùng nhau về nhà thôi.”

“Không!” Nhưng giọng nói gần như thét của Gardner đã cản bước cô ấy. “Đã… Đã quá muộn rồi, Elemy! Bàn tay anh đã vấy bẩn với muôn vàn tội ác! Từ ngày bỏ nhà đi cho đến nay, anh đã thực hiện được nhiều tội ác hoàn hảo! Anh không còn có thể quay về như trước được nữa! Bây giờ anh chỉ còn có thể chìm sâu hơn vào trong bóng tối mà thôi!”
“Không…! Làm ơn, Gardner! Quay lại con người cũ đi! Em yêu người đàn ông lúc nào cũng âu lo về tâm trạng của người khác, luôn luồn cúi nịnh nọt và lúc nào cũng sống co ro sợ hãi!”
(…Đừng có nói mấy chuyện đó ngay trước mặt của người ta chứ.)
“Quả vậy… Những ngày tháng sống trong sự giày vò của em trong khi liên tục vẫy đuôi là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong đời anh.”
(…Đừng có thừa nhận như vậy chứ, đồ đần.) Chà, tôi không có ý định can thiệp gì vào gu của người ta đâu…
“Nhưng rồi một ngày, anh đã nhận ra một điều! Cảm giác thỏa mãn của anh có hơi khác so với phần còn lại của thế giới!”

(…Thường thì người ta nhận ra sớm hơn cơ.)
“Vì đó mà anh đã rời nhà đi để thay đổi bản thân! Và để thử sức, anh đã thực hiện vô vàn tội ác hoàn hảo, và tất cả đều thành công!”
“Ôi! Gardner! Sao anh có thể làm những chuyện tồi tệ như vậy được chứ!” Elemy-san quỳ sụp xuống sàn.
“…Ừm, xin lỗi vì cắt ngang…” Phớt lờ hai người đang chìm trong thế giới riêng, tôi hỏi Gardner với giọng điệu khô khốc. “Những tội ác hoàn hảo… Cụ thể thì anh đã làm những gì?”
“Hừ! Lấy ví dụ nhé, có ý định ăn chực không trả tiền! Hay có ý định mua đồ không thanh toán, và có ý định nhặt được của rơi không trả người mất!”
“…Anh đúng là đồ nhát gan…” tôi lầm bầm.
“C-Cô vừa nói gì cơ!” Nghe được lời của tôi, Gardner cao giọng nói. “Có ý định thực hiện tội ác cũng là tội ác! Mà nói cho cô biết nhé! Có một lần tôi còn có ý định giết người cơ!”
“Dám chắc anh chỉ lén lút cầm dao trong khi nấp trong góc khuất, thở hồng hộc và quan sát người qua đường thôi đúng không?”
“C-Cô theo dõi tôi ư!?”
(…Mình đoán đúng à…?)
“Bây giờ cô định làm gì, Elemy-san?” tôi hỏi.
Cô ấy lảng tránh ánh mắt ra khỏi anh ta. “…Tôi không thể cho phép Gardner thực hiện thêm bất kỳ tội ác nào nữa…”
“Ờm, chà, từ đầu vốn anh ta vẫn chưa thực hiện nổi một tội ác nào ra hồn…”
“Làm ơn, Lina-san! Cô phải ngăn anh ấy lại! Dù cho có phải đánh bại anh ấy!”
“Không, nhưng—”
“Được thôi!” Lần này, Gardner ngắt lời tôi. “Elemy, nếu cảm xúc của em mãnh liệt như vậy, anh sẽ chiến đấu với người mà em đã thuê! Nếu thua, anh sẽ ngoan ngoãn nghe theo ý nguyện của em. Nhưng nếu anh thắng, em không bao giờ được can thiệp vào chuyện của anh nữa!”
“—Em hiểu rồi.”
Hai người bọn họ hoàn toàn phớt lờ ý muốn của tôi mà tự ý quyết định.
(Được rồi, sao cũng được…)
Gardner hướng ánh mắt về phía tôi. “Chúng ta không chiến đấu ở ngay đây được. Đêm nay, khi mặt trời khuất núi, hãy gặp nhau tại ngọn đồi phía bắc thành phố để phân thắng bại! Đồng ý không?”
“—Đó chính xác là những gì tôi muốn.” Tôi gật đầu đồng tình.
Mặt trời lặn dần xuống đường chân trời và nhuộm thế giới trong ánh sáng màu cam. Chúng tôi đang đứng chờ trên ngọn đồi nhỏ nhìn xuống thành phố.
Tại đó chỉ có một mình tôi cùng với Elemy-san.

“Anh ta không đến rồi…” Tôi lẩm bẩm khi trời bắt đầu chuyển sắc tím.
“Ôi, đúng như mình nghĩ! ♡” Elemy-san khẽ nói, nét mặt cô ấy mơ màng một cách kỳ lạ. “Có lẽ đến phút cuối thì anh ấy đã sợ quá mà bỏ trốn rồi. Cũng bởi anh ấy là một người hèn nhát đáng khinh mà! ♡ Tôi biết chắc là anh ấy sẽ không có mặt! ♡”
“Aaaargh! Đừng có mà ‘Tôi biết chắc’! Như thế này thì chẳng giải quyết được gì cả!”
“Ôi chao. Cô nói cũng phải.”
“Dù gì đi nữa! Nếu đã như vậy thì chúng ta phải đích thân đi tìm anh ta thôi! Mau quay về thành phố!”
Tuy nhiên—
Như đã lường trước, khi chúng tôi trở về, Gardner đã cao chạy xa bay khỏi quán trọ mà anh ta thuê.
“Aaaaa! Gardner yêu dấu! Anh đã đi đâu rồi!?”
“Aaaaa! Đáng lẽ chuyện này đã xong xuôi từ hôm qua rồi!”
Ngày hôm sau—
Hai người chúng tôi liên tục than phiền trong khi ăn trưa tại một quán ăn ở khu phố chợ.
“Trong lúc chúng ta còn đang ngồi đây, Gardner hẳn đang tiến thêm một bước trên con đường tà ác! Ôi! Tôi phải làm gì đây!?” Elemy-san than khóc.
“Nếu có gặp lại, tôi nhất quyết sẽ tính sổ ngay tại đó! Gừ! Nghĩ thôi đã thấy bực rồi! Phải ăn để xả giận mới được! Này, chủ quán! Cho tôi một suất cơm trưa A!” tôi nói lớn.
“Tôi cũng xin thêm một suất cơm trưa C.” Elemy-san gọi thêm.
“Có ngay! Bàn số năm, một suất cơm trưa A và C!”
Giọng nói đáp lại không thuộc về chủ quán, mà là một nhân viên phục vụ bán thời gian.
(Khoan, giọng nói này…) Ngay khi tôi vừa đưa mắt nhìn—
“Gardner!?”
“Cô vừa nói gì cơ!?” Elemy-san cũng kêu lên và bật dậy.
Trước mắt chúng tôi là Gardner, đang mặc trang phục bồi bàn.
“Á! Elemy! Sao em lại ở đây!?”
“Vì sao anh lại ở đây!?”
“Anh… Hừ! Anh chỉ đang làm việc bán thời gian để kiếm tiền sinh hoạt thôi!”
“Không phải anh đã bước đi trên con đường tà ác rồi sao!?”
“Hừ! Dù cho linh hồn anh có bước đi trên con đường tà ác, cơ thể anh vẫn đói và cần tiền sinh hoạt! Do đó, anh không có lựa chọn nào khác ngoài kiếm việc làm thêm!” Gardner thốt lên một lời không có lấy chút khí chất của một kẻ tà ác.
“Bỏ chuyện đó qua một bên!” Tôi chen vào giữa cuộc đối thoại lố bịch của họ. “Hôm qua anh dám cho tôi leo cây giữa lúc hẹn quyết đấu hả!?”
“A… Là do…!” Sắc mặt Gardner lập tức trở nên trắng bệch. “H-Hôm qua… Đúng rồi! Ngay trước giờ hẹn, tôi đột ngột bị đau bụng, cho nên…”
“Nói dối!”
Cốp! Cái muỗng mà tôi vừa ném lao thẳng vào giữa đầu Gardner.
“Ai đời lại trả phòng quán trọ chỉ vì bị đau bụng chứ!? Thôi mè nheo như con nít đi! –Mà quan trong hơn, lần này, tôi với anh nhất định phải phân thắng thua!”
“…H-Hiểu rồi!” Anh ta xuýt xoa chỗ bị cái muỗng ném trúng và gật đầu. “Tôi là đàn ông. Bởi tôi là người đã đề xuất việc quyết đấu, tôi sẽ không hề có ý định thất hứa!”
“…Thế hôm qua là ai tự thất hứa nhỉ…?” Tôi khẽ lầm bầm.
Gardner lặng người trong thoáng chốc, nhưng rồi anh lại vờ như không nghe thấy gì thêm lần nữa. “Chúng ta sẽ phân định ngay hôm nay! Ngay lúc này!”
“Phải vậy chứ,” tôi đáp lại rồi đứng lên.
“Không! Gardner!” Tuy nhiên, Elemy-san bất ngờ xen vào.
“Vì sao… Vì sao anh lại nói những lời ngầu như vậy!? Đó không phải con người thật của anh! Người đàn ông tuyệt vời đó đã đi đâu rồi—người mà lúc nào cũng lo lắng nhìn quanh, nhút nhát và thiếu quyết đoán!?”
(…Có ai trên đời thực sự coi một người như vậy là ‘tuyệt vời’ không?)
“Hừm. Dừng lại đi, Elemy. Anh đã nói với em rồi. Anh đã thay đổi.”
“K-Không…” Elemy-san rơi lệ trước những lời của Gardner.
Anh ta quay sang nhìn tôi với ánh mắt sắc bén. “Chà, đi ra ngoài thôi… Nhưng đừng có nghĩ rằng tôi sẽ nương tay chỉ vì cô là con gái.”
“Đương nhiên là không.”
Anh ta gật đầu trước câu trả lời của tôi rồi bước về phía cửa ra vào. Elemy-san và tôi đi sát theo sau, đi qua lối ra—
Bịch!
Tôi vấp chân và ngã nhào xuống đất.
“Ôi! ♡ Gardner yêu dấu! ♡” Elemy-san kêu lên sung sướng.
“A-a…” Tôi cố gượng dậy và lườm mắt nhìn Gardner, người đang ngồi co ro gần cửa ra vào. “Anh! Vừa mới nói mạnh miệng như thế, đừng có bảo là anh sợ đến mức ngồi rúm ró ở đấy rồi nhé!”
“…N-Nhưng… Khi thực sự đối mặt thì, chân tôi bắt đầu run… Ối, ối… Bụng tôi lại bắt đầu đau rồi…”
(C-Cái tên này…) Anh ta thực sự là nhát gan mãn tính rồi.
Tuy nhiên, tôi không rảnh để mà kéo dài chuyện này ra thêm nữa.
“Aaargh! Nhiều chuyện quá! Tôi không quan tâm anh có sợ hay đau bụng, chúng ta sẽ phân thắng bại ngay bây giờ!”
Tôi nói rồi không đợi câu trả lời mà bắt đầu xướng chú.
“Chờ—! Chờ đã…! Oái!” Gardner, nhận thấy rằng tôi thực sự nghiêm túc, liền vội vã bỏ chạy.
(Đừng hòng thoát!) Sau khi chắc chắn rằng không người ngoài cuộc nào sẽ bị vạ lây, tôi phát động ma pháp của mình!
“Mega Brand!”
Mặt đất gợn lên thành một làn sóng. Ngay khi làn sóng ấy chạm vào chân anh ta, mặt đất sẽ nổ tung và thổi bay Gardner—nhưng chuyện đó đã không xảy ra.
Ngay trước khi chân anh ta tiếp xúc với làn sóng—
“Lei Wing!”
(Cái gì!?) Không một lời báo trước, Gardner bọc một lớp bong bóng gió quanh người và bay vút đi! Luồng sóng băng qua nơi anh ta vừa đứng một cách vô hại và tan biến.
Tôi vội xướng ma pháp của bản thân.
“Lei Wing!”
Tôi phóng mình lên không trung để đuổi theo Gardner. Lei Wing là một ma pháp bay với tốc độ cao, nhưng lại khó kiểm soát. Đa phần pháp sư bây giờ đều đã bỏ rơi ma pháp đó và chuyển sang sử dụng Levitation, một ma pháp dễ kiểm soát hơn. Tôi không lường trước được rằng anh ta cũng có thể sử dụng được nó.
Trình độ kiểm soát của anh ta cũng không tệ nữa.
Gardner ban đầu định bay ra khỏi thành phố, nhưng ngay khi nhận thấy rằng tôi đang đuổi theo bằng ma pháp tương tự, anh ta liền đột ngột vòng lại, chuyển hướng và quay về đoạn đường nơi chúng tôi vừa xuất phát.

Anh ta làm vậy hẳn là để ngăn tôi sử dụng những ma pháp mạnh. Tôi thầm tặc lưỡi. Tôi đã đánh giá thấp anh ta, nghĩ rằng anh ta chỉ là một tên hèn, nhưng thực tế không phải vậy. Dù anh ta quả thực rất nhát gan, giống như Elemy đã nói, có vẻ như anh ta cũng khá nhanh trí và tài giỏi trong khoảnh ma pháp.
…Chà, thế giới này đầy rẫy những người bất tài nhưng hay ra oai, vậy nên cũng không bất ngờ cho lắm nếu tồn tại những người tài năng nhưng nhát cáy.
Dù gì đi nữa, anh ta không phải một đối thủ mà tôi có thể xem nhẹ. Tôi đáp lên mái của một tòa nhà, đứng ở vị trí cao hơn so với Gardner. Ngay cả tôi cũng gặp khó khăn trong việc vừa kiểm soát Lei Wing vừa phát động ma pháp tấn công. Tôi khẽ thầm xướng chú sao cho anh ta không thể nghe thấy được—
“Freeze Arrow!”
“Fireball!”
(Cái gì!?) Quả cầu ánh sáng của anh ta và những mũi tên băng của tôi va chạm giữa không trung.
Choang!
Đòn Fireball nổ tung, rải lửa ra khắp nơi. Hầu hết những mũi Freeze Arrow đều đã bị ngọn lửa nuốt chửng, biến thành hơi nước.
(Anh ta cũng biết cách chiến đấu.)
Xét tình cảnh hiện tại, những phép tấn phạm vi rộng bừa bãi là không thể dùng được. Dùng hỏa ma pháp thì có nguy cơ làm cháy nhà dân ở lân cận, và cách xa mặt đất như hiện tại cũng đồng nghĩa với việc tôi không thể dùng thổ ma pháp. Mặt khác, những ma pháp đơn mục tiêu có thể dễ dàng tránh được. Những yếu tố đó khiến cho số lượng ma pháp tôi có thể dùng bị giới hạn.
Gardner, giống như tôi, hẳn đã lập tức nhận ra điều đó và lựa chọn sử dụng Fireball, cùng với dư chấn từ vụ nổ, làm đòn phản công.
Nếu đã thế, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đáp đất và chiến đấu!
“Levitation!”
Kiểm soát tốc độ rơi, tôi từ từ hạ mình xuống đất.
“Elemekia Lance!”
Gardner căn thời gian phát động ma pháp sao cho khớp với thời điểm tôi đáp đất. Tuy nhiên, tôi đã lường trước điều đó. Gần như cùng lúc anh ta giải phóng ma pháp, tôi triệt tiêu phép Levitation của mình, tiếp đất nhẹ nhàng và khẽ vặn người để né đòn tấn công của anh ta.
“…Anh cũng khá mạnh đấy,” tôi nói, duy trì khoảng cách trong khi hai người nhìn chằm chằm vào nhau.
Gardener là người đầu tiên hành động.
“…Ui… Tôi vẫn còn sợ lắm…” Anh ta chợt đổ lệ và ngồi xuống.
“Aaargh! Đừng có tự dưng khóc như thế! Mất cả hứng chi—”
“Freeze Arrow!”
“Khỉ thật—!” Tôi vội bật lùi về sau.
Nhưng—
Giật!
“Hự!?” Một cú giật từ phía sau khiến toàn thân tôi khựng lại và ngã nhào xuống đất.
Tôi có thể thấy rằng một mũi Freeze Arrow đã dán chặt góc áo choàng của tôi với mặt đất trong một khối băng. (Thôi chết!)
Tôi vội tháo áo choàng. Gardner đã bắt đầu xướng ma pháp tiếp theo rồi.
Vừa lúc đó—
“Cậu đang làm cái trò gì vậy hả, đồ đần!”
Coong! Một giọng nói khàn đặc, giận dữ cất lên cùng với một cái nồi bay thẳng vào giữa đầu Gardner!
“Au au au! Sao tự dưn—” Toàn thân Gardner đông cứng lại khi nhìn về phía nơi cái nồi bị ném đi.
Đứng trước mắt anh ta là một người đàn ông trung niên đeo tạp dề!
“Q-Quản lý!?”
Có vẻ như đây là chủ của nhà hàng nơi Gardner làm thêm…
“Cái cậu làm thêm kia! Giờ cao điểm mà còn lêu lổng ở đó làm gì! Hết làm phiền khách hàng rồi bây giờ lại còn trốn việc nữa hả!? Đuổi việc!”
“Aaa! Xin lỗi! Xin lỗi mà! Làm ơn, đừng đuổi việc tôi! Tôi quay lại làm việc ngay đây!” Gardner hoảng hốt cầu xin.
“Gừ! Im đi! Đừng có bám lấy đũng quần tôi nữa! Tôi đã nói đuổi việc là đuổi việc!”
“Làm ơn, xin hãy hiểu cho!”
Và như vậy, cuộc đối đầu ma pháp giữa tôi và Gardner lập tức bị thay thế bởi một cuộc cãi vã công việc.
“Rốt cuộc—tôi đã quyết định quay về với cô ấy,” Gardner nói vậy vào ngày hôm sau, mặt cười hả hê, tay khoác vai Elemy, đối mặt với tôi mà không hề tỏ ra chút xấu hổ. “Tôi cuối cùng cũng đã giác ngộ. Sống cúi đầu hầu hạ người phụ nữ mình yêu thì hạnh phúc hơn là sống chỉ để xu nịnh người xa lạ.”
(…Sống với phẩm giá không phải một lựa chọn đối với anh à?)
“Ngoài ra… tôi đã bị đuổi việc khỏi công việc nhà hàng…”
(Đừng bảo rằng… đó mới là nguyên nhân chính đấy nhé…)
Pháp sư Gardner. Đến tận thời khắc cuối cùng, anh ta vẫn là một kẻ hèn nhát.
“Cảm ơn vì đã giúp, Lina-san. Đây là khoản thù lao mà tôi đã hứa.” Elemy nhẹ nhàng trao cho tôi một cái túi da nhỏ.
“…Hả…?” Tôi nhìn qua lại giữa cái túi nhẹ đến lố bịch và mặt Elemy. “Ưm… Khoản ‘thù lao như đã hứa’ này… cảm giác ít hơn nhiều so với thỏa thuận thì phải…?”
“Đúng vậy,” cô ấy đáp lại với nụ cười tươi rói. “Yêu cầu của tôi là giúp tôi tìm và ngăn chặn anh ấy. Bởi Lina-san chỉ thực hiện được phần tìm và không đóng góp được chút gì cho việc ngăn chặn, cô sẽ chỉ nhận được phần này thôi. Số tiền còn lại đã được giao cho ông chủ nhà hàng đã đứng ra ngăn cản anh ấy.”
Kích. Toàn thân tôi lập tức đóng băng.
(…Chà… đúng thật… Về bản chất thì ông chú đó mới là người ngăn anh ta, nhưng như vậy thì có hơi quá…)
“Vậy nhé, Lina-san. Chuyện coi như đã xong.” Elemy cúi đầu một cách lịch thiệp rồi ôm ấp với Gardner và biến mất vào trong dòng người.
(Chuyện gì vừa mới xảy ra…? Rốt cuộc công việc này là vì cái gì…?)
Tất cả những gì còn lại đó là tôi, nắm trong tay một túi da nhỏ, đứng đó thẫn thờ…
(Chàng hèn yêu dấu: Hết)
