"Cơ mà mấy cái thiết lập hồi cấp hai của cậu cũng khá thú vị đấy."
Tần Phong lật xem kịch bản:
"Sân Chơi Thiên Tài, rốt cuộc là có ý gì?"
Sau khi quay xong, câu lạc bộ điện ảnh vội vã quay về dựng phim, còn Giang Nhiên và Tần Phong thì đi đến nhà ăn.
"Lâu quá rồi, cũng chẳng nhớ rõ nữa."
Giang Nhiên đá một hòn sỏi văng đi:
"Toàn là mấy ảo tưởng vu vơ thời niên thiếu cả. Giờ đã qua nhiều năm vậy rồi, sao tôi còn nhớ được nữa chứ."
"Chỉ loáng thoáng nhớ được vài phân cảnh, nên lấy ra viết kịch bản cho câu lạc bộ điện ảnh thôi."
"Tiếc thật."
Tần Phong gấp quyển kịch bản lại:
"Tôi lại khá hứng thú với câu chuyện này đấy."
Giang Nhiên cười khẽ một tiếng:
"Vậy để nào nghỉ hè tôi về tầng hầm trong nhà tìm thử. Nếu may mắn thì có lẽ vẫn tìm được cuốn sổ nháp viết thiết lập năm đó."
Tần Phong là người bạn thân nhất của Giang Nhiên.
Hai người quen nhau từ hồi cấp ba, thân như tay chân.
"Giang Nhiên! Không hay rồi!"
Trước mắt.
Một cô gái tóc ngắn vội vã chạy tới, trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt hoảng hốt.
Cô kéo lấy cánh tay Giang Nhiên:
"Chết rồi chết rồi! Tôi làm mất điện thoại rồi! Tôi vừa tìm mãi mà không thấy!"
Giang Nhiên chớp chớp mắt.
Cô gái này là thanh mai trúc mã của anh, Trình Mộng Tuyết, lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Cộng thêm Tần Phong, ba người họ là bạn cùng lớp thời cấp ba, cũng là bộ ba có quan hệ tốt nhất, tình bạn này vẫn kéo dài cho đến tận bây giờ.
Dù ở đại học học các chuyên ngành khác nhau, nhưng sau giờ học họ luôn tụ tập cùng nhau.
"Mất ở đâu thế?" Giang Nhiên hỏi.
"Không biết nữa!"
Trình Mộng Tuyết rất sốt ruột:
"Lúc nãy chẳng phải các cậu đang quay phim sao, nên tôi đi dạo chợ sinh viên một mình, đến lúc tôi nhận ra thì... Điện thoại biến mất tiêu rồi."
"Thật ra mất điện thoại cũng không sao, chủ yếu là tôi lo cho cái móc treo Mèo Rhine kia kìa! Đó là Mèo Rhine phi hành gia phiên bản giới hạn đó! Là phiên bản hợp tác với《Bí Kíp Quá Giang Vào Ngân Hà》, chỉ phát hành 4200 con thôi, quý lắm!"
Mèo Rhine là búp bê đang thịnh hành nhất hiện nay, bán chạy toàn cầu.
Nói đến thứ này thì khi mới được tạo ra, nó chỉ là linh vật của một thương hiệu mỹ phẩm. Ai ngờ nó lại quá đáng yêu và nổi tiếng, bây giờ đã trở thành một IP độc lập ngang tầm Doraemon, Hello Kitty.
Và Trình Mộng Tuyết, chính là một người cuồng Mèo Rhine hạng nặng.
"Trong trường thường không có ai trộm điện thoại đâu, để tôi gọi giúp cậu."
Giang Nhiên cầm điện thoại lên, gọi vào số của Trình Mộng Tuyết, tiếng thông báo vang lên:
Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng...
"Chắc là hết pin rồi."
Giang Nhiên nghĩ một lát:
"Hay là thế này, tôi gửi một tin nhắn vào điện thoại của cậu."
"Như vậy khi người nhặt được điện thoại của cậu sạc pin lên, dù không biết mật khẩu mở khóa, cũng có thể thấy được nội dung tin nhắn, rồi liên lạc với tôi."
"Là một cách hay đấy." Tần Phong gật đầu.
Giang Nhiên bắt đầu soạn tin nhắn...
【Xin chào, nếu bạn nhặt được chiếc điện thoại này, xin vui lòng liên hệ XXXXXXX, vô cùng cảm ơn!】
"Haizz."
Trình Mộng Tuyết thở dài một hơi:
"Mong là đối phương có thể trả lại con Mèo Rhine cho tôi..."
Giang Nhiên mỉm cười:
"Người thường ai mà nhận ra phiên bản giới hạn chứ, cậu không nói tôi còn không biết cái móc treo đó đắt như vậy. Nếu không thì sớm đã để người ta bán đồng nát rồi."
"Cậu dám!"
"Đùa cậu chút thôi mà."
Giang Nhiên xác nhận lại số liên lạc không viết sai:
"Yên tâm đi, sẽ nhanh chóng tìm thấy thôi."
Nói xong, anh nhấn nút gửi.
Vù!
Vù!
Vù!
Ngay khoảnh khắc tin nhắn được gửi đi, trời đất bỗng dưng quay cuồng, tầm nhìn cũng dần trở nên mơ hồ!
Tiếng ù tai nặng nề khiến Giang Nhiên mất thăng bằng, suýt chút nữa ngã nhào.
Anh nhắm mắt, nghiến chặt răng, ấn vào thái dương...
Hai giây sau, cảm giác khó chịu biến mất.
"Sao thế?"
Tần Phong nhìn anh:
"Không khỏe à?"
"Không biết, tự nhiên hơi chóng mặt."
Giang Nhiên thở phào một hơi, mở mắt ra, đứng thẳng người.
Hử?
Anh nhìn trái, nhìn phải:
"Tiểu Tuyết đâu rồi?"
"Tiểu Tuyết nào?" Tần Phong nghi hoặc.
"Trình Mộng Tuyết chứ ai, còn Tiểu Tuyết nào nữa?"
Giang Nhiên quay một vòng, vẫn không thấy bóng dáng Trình Mộng Tuyết đâu.
Kỳ lạ.
Rõ ràng vừa nãy còn đứng ngay bên cạnh, sao trong nháy mắt đã không thấy đâu rồi?
"Này."
Tần Phong vỗ vai anh:
"Cậu tìm cái gì thế? Cả buổi chiều nay Tiểu Tuyết có đi cùng chúng ta đâu? Chúng ta quay phim, còn cô ấy đi chơi một mình rồi."
"Không phải..."
Giang Nhiên hoàn toàn ngơ ngác, anh khoa tay múa chân:
"Vừa nãy Tiểu Tuyết đứng ngay đây, mấy giây trước vẫn còn ở đây mà!"
"Ha ha, sao có thể chứ."
Tần Phong cạn lời bật cười:
"Cậu lên cơn thần kinh gì thế, đùa tôi à?"
Trong một khoảnh khắc.
Sống lưng Giang Nhiên lạnh toát.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
【Tại sao sau khi mình bị chóng mặt một trận, Trình Mộng Tuyết lại biến mất?】
【Hơn nữa Tần Phong cũng tỏ ra như chưa từng thấy Tiểu Tuyết, rõ ràng mấy giây trước ba người còn đang nói chuyện kia mà!】
"Ai đùa ai chứ! Tôi vừa mới gửi cho cô ấy một tin nhắn..."
Mở tin nhắn điện thoại ra, Giang Nhiên lập tức câm nín.
Không có.
Tìm đâu cũng không thấy.
Anh rất chắc chắn, ngay khoảnh khắc trước khi bị chóng mặt, tin nhắn đã được gửi đi thành công.
Nhưng bây giờ, dù là trong hộp thư đi hay thùng rác, đều không tìm thấy dấu vết của tin nhắn đó!
Đi đâu rồi?
Tin nhắn đó, tại sao lại biến mất cùng với Tiểu Tuyết?
Anh vội vàng gọi vào số của Trình Mộng Tuyết.
"Alô? Giang Nhiên à, các cậu quay phim xong rồi à?"
Bên phía Trình Mộng Tuyết tiếng người ồn ào.
"Cậu đang ở đâu?" Giang Nhiên hỏi thẳng.
"Tôi đang ở chợ sinh viên... Cậu sao thế? Giọng điệu lạ quá, xảy ra chuyện gì à?"
Giang Nhiên nhíu chặt mày, không biết giải thích thế nào.
Cảm giác này...
Giống như đang mộng du giữa ban ngày vậy.
Điện thoại của Trình Mộng Tuyết không bị mất,
Không có vội vã chạy đến tìm mình,
Mình cũng không gửi tin nhắn,
Lẽ nào tất cả những gì vừa xảy ra, đều chỉ là ảo giác không có thật?
"Giang Nhiên?" Tiếng hỏi vọng đến từ đầu dây bên kia.
Tần Phong cũng lo lắng lại gần, nhìn anh:
"Sao thế? Có chuyện gì thì cậu nói ra đi chứ, đừng có làm người câm."
Giang Nhiên bình tĩnh lại:
"Tôi không biết giải thích thế nào, nhưng vừa rồi trong trí nhớ của tôi, điện thoại của Tiểu Tuyết bị mất. Sau đó cô ấy đến tìm chúng ta, tôi còn gửi một tin nhắn vào điện thoại cô ấy, nói là..."
"Chà!"
"Ha ha ha, ra là chuyện này à."
Giang Nhiên đang căng thẳng lo lắng mà hai người kia lại cười toe toét, không coi là chuyện gì to tát.
"Cuối cùng cậu cũng thừa nhận rồi." Tần Phong hừ một tiếng.
"Thừa nhận cái gì?" Giang Nhiên nhìn anh ta.
"【Ba ngày trước, cậu đã gửi một tin nhắn khó hiểu vào điện thoại của Tiểu Tuyết.】"
Tần Phong cười ha hả:
"Cậu nói ai nhặt được chiếc điện thoại này thì liên lạc với số của cậu, thật khó hiểu."
"Lúc đó Tiểu Tuyết chụp màn hình hỏi cậu, cậu còn giả ngơ, nói không phải cậu gửi. Tôi lúc đó cũng xem rồi, người gửi chính là cậu, nhưng cậu cứ khăng khăng nói không phải cậu, sống chết không thừa nhận."
"Cậu sống chết không nhận, chúng tôi biết làm sao? Thành ra cũng không thèm để ý đến cậu nữa."
...
Cánh tay Giang Nhiên buông thõng xuống.
Đứng thẳng người.
Hoàng hôn kéo dài bóng ảnh, tựa như kim đồng hồ chạy ngược.
Ba ngày trước?
Tin nhắn này rõ ràng là anh chỉ vừa mới gửi đi tầm một phút trước, sao lại được gửi đến ba ngày trước rồi?
Anh mở WeChat, nhấn vào lịch sử trò chuyện với Trình Mộng Tuyết, kéo lên trên.
Quả nhiên.
Ba ngày trước, ngày 14 tháng 3, Trình Mộng Tuyết gửi cho anh một tấm ảnh chụp màn hình tin nhắn, và hỏi anh là có chuyện gì.
Phóng to ra xem.
Người gửi, đúng là mình.
Nội dung tin nhắn, không sai một chữ, chứng cứ rành rành.
"Cậu xem này."
Tần Phong chỉ vào ngày hôm nay ở góc trên bên trái điện thoại, ngày 17 tháng 3:
"Rõ ràng là tin nhắn cậu gửi cho Tiểu Tuyết từ ba ngày trước, vốn cũng không phải chuyện gì to tát, cậu có cần phải già mồm cãi láo không?"
"Không, tôi không hề già mồm."
Giang Nhiên lắc đầu:
"Tôi của ba ngày trước, không có nói dối."
Mặt trời đỏ hoàn toàn lặn xuống dưới lòng đất, vầng trăng khuyết ở phía đối diện nhô lên.
Anh có chút hiểu ra rồi.
Bản thân anh của ba ngày trước, ngày 14 tháng 3, quả thực không gửi tin nhắn cho Tiểu Tuyết.
Bởi vì...
Người gửi tin nhắn này, là bản thân anh của ngày 17 tháng 3, của hiện tại.
Nhưng điều hoàn toàn không thể hiểu được là.
Rõ ràng là tin nhắn gửi đi hôm nay, tại sao thời điểm nhận được lại là ba ngày trước? Hơn nữa dù là Tần Phong hay Trình Mộng Tuyết, tại sao đều hoàn toàn không nhớ gì về chuyện này?
"【Lẽ nào, đây là một... tin nhắn xuyên không?】" Anh lẩm bẩm.
Tuy không biết nguyên lý là gì, không biết thực hiện thế nào.
Nhưng xét về kết quả.
Tin nhắn vừa rồi, thực sự đã xuyên qua thời không, trở về quá khứ...
Gửi đến ba ngày trước!
Trong cuốn Bí Kíp Quá Giang Vào Ngân Hà, thì 42 là CÂU TRẢ LỜI CHO CUỘC SỐNG, VŨ TRỤ VÀ TẤT CẢ MỌI THỨ. Nguyên văn: Answer to the Ultimate Question of Life, the Universe, and Everything is 42