Sân Chơi Thiên Tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 86

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 7

Chính Văn - Chương 05: Điện

Hôm qua Giang Nhiên đã đoán rằng, tin nhắn có thể vô tình xuyên qua thời không, rất có thể liên quan đến điện, điện trường, điện từ trường.

Bởi bản chất của tin nhắn chẳng phải là một chuỗi tín hiệu vô tuyến hay sao?

Việc truyền tin nhắn thực chất chính là sự truyền đi của một đoạn sóng vô tuyến.

Nếu điện thoại A muốn gửi tin nhắn cho điện thoại B, thì tín hiệu vô tuyến này trước tiên sẽ được phát ra từ điện thoại A, sau đó bị trạm thu phát sóng gần nhất bắt được, và cuối cùng được trạm thu phát sóng gửi đến điện thoại B.

Quá trình này là tất yếu.

Kể cả khi điện thoại A và B được đặt chồng lên nhau, thông tin tin nhắn cũng phải được truyền đến trạm thu phát sóng trước, rồi mới được trạm chuyển tiếp đến điện thoại B.

Vậy thì một điều hiển nhiên là, nếu tin nhắn muốn xuyên không về quá khứ, chỉ có hai cách để thực hiện:

1. Tín hiệu vô tuyến của tin nhắn xuyên về quá khứ trước khi đến được trạm thu phát sóng.

2. Trạm thu phát sóng xuyên về quá khứ ngay khoảnh khắc nhận được sóng vô tuyến của tin nhắn.

Cơ mà có nghĩ thế nào đi nữa, thì việc một cột tín hiệu bằng thép cao cả trăm mét xuyên không cũng quá đáng sợ rồi.

Hơn nữa, trạm thu phát sóng luôn xử lý một lượng thông tin khổng lồ trong mỗi phút mỗi giây. Nếu nó thật sự xuyên không, sẽ có hàng trăm hàng nghìn người trong trường Đại học Đông Hải nhận được【Tin Nhắn Thời Không】.

Nhưng rõ ràng là tin nhắn thời không không phải là một hiện tượng phổ biến, vì từ trước đến nay chưa từng nghe qua tin tức nào liên quan.

Vì vậy.

Giang Nhiên đã đưa ra một giả thuyết táo bạo:

【Sóng vô tuyến của tin nhắn mà anh gửi đi, vì một lý do nào đó, đã xuyên không về 3 ngày trước.】

【Sau đó, sóng vô tuyến này bị trạm thu phát sóng của 3 ngày trước bắt được, rồi chuyển tiếp đến điện thoại của Trình Mộng Tuyết vào 3 ngày trước.】

Sóng vô tuyến là một trong số ít những thứ trong vũ trụ có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng.

Cho đến ngày nay, chương trình phát thanh vô tuyến đầu tiên của nhân loại được phát đi vào năm 1906 vẫn đang lang thang trong vũ trụ với tốc độ ánh sáng.

Tốc độ ánh sáng luôn lãng mạn và mơ hồ.

Vì vậy, nếu suy nghĩ từ góc độ này... Giả thuyết trên chưa chắc đã không có lý.

"Cảm giác càng lúc càng đến gần đáp án rồi."

Trong lớp học, Giang Nhiên lạch cạch bấm bút bi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

...

Buổi chiều.

Nhóm ba người lại tập hợp, đi đến tầng một của tòa nhà sinh hoạt câu lạc bộ, câu lạc bộ máy ảnh phim.

"Anh Nghiêm Thuỵ vừa mới bị kỷ luật..."

Trình Mộng Tuyết nhỏ giọng nhắc nhở:

"Chúng ta đến tìm anh ấy vào lúc này, lại còn hỏi chi tiết về thiết bị điện công suất lớn, anh ấy sẽ không tức giận chứ?"

"Yên tâm, tôi hỏi thăm rồi."

Giang Nhiên nhìn qua khe cửa, ngó vào bên trong câu lạc bộ máy ảnh phim:

"Mọi người đều nói anh Nghiêm Thuỵ tính cách rất tốt, rất dễ nói chuyện. Hơn nữa hình thức kỷ luật cảnh cáo này không ghi vào hồ sơ, thực tế không ảnh hưởng gì đến sinh viên sắp tốt nghiệp cả."

Trong câu lạc bộ máy ảnh phim, khắp nơi đều là đồ vật cũ kỹ, một đàn anh đeo kính đang dọn dẹp đồ đạc trước bàn.

Đó chắc chắn là Nghiêm Thuỵ rồi.

Khụ khụ.

Giang Nhiên hắng giọng, đẩy cửa phòng.

Kẽo kẹt...

Cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu lên một tiếng não nề, ảm đạm như chính thời gian đọng lại trong căn phòng.

Nghiêm Thuỵ quay người lại, nhìn ba người:

"Các em là..."

"Chào anh, anh Nghiêm Thuỵ."

Giang Nhiên bước tới, tự giới thiệu:

"Bọn em là sinh viên năm hai, em tên là Giang Nhiên, thuộc khoa Khoa học Máy tính. Hai người này là của khoa Cơ điện tử và khoa Mỹ thuật."

"Ồ ồ, chào các em."

Nghiêm Thuỵ đẩy gọng kính, nhìn quanh một vòng định mời ba người ngồi xuống, nhưng lại phát hiện trong phòng sinh hoạt khắp nơi đều là đồ đạc lộn xộn và bụi bặm... nên đành thôi.

"Các em có chuyện gì không?"

"Xin lỗi anh, hy vọng anh không để tâm, bọn em đến đây vì thấy thông báo kỷ luật ở bên ngoài."

Giang Nhiên chỉ ra ngoài cửa:

"Bọn em đều thấy hình thức kỷ luật đó quá nặng, cảm thấy rất không công bằng. Chỉ là dùng thiết bị điện công suất lớn thôi mà... Rất nhiều sinh viên cũng lén dùng máy sấy tóc, bếp điện từ trong ký túc xá, có thấy ai bị kỷ luật đâu."

"Ha ha, không giống nhau đâu."

Nghiêm Thuỵ lắc đầu cười:

"Cảm ơn mấy đứa đã quan tâm. Chỉ là anh đây sắp tốt nghiệp rồi, loại kỷ luật không ghi vào hồ sơ này không ảnh hưởng gì đến anh cả."

"Hơn nữa, bị kỷ luật anh cũng hoàn toàn thông cảm. Đây không phải là chập điện nhảy aptomat đơn giản đâu... Anh đã làm cháy cả đường dây chính và hộp công tơ điện ở tầng một, nhà trường không bắt anh đền tiền đã là chiếu cố lắm rồi."

"Hả?"

Giang Nhiên giả vờ kinh ngạc:

"Thiết bị điện công suất lớn gì mà lợi hại thế ạ? Là thiết bị rửa ảnh sao?"

"Không không..."

Nghiêm Thuỵ lắc đầu:

"Là【Pháo Positron】."

!!!

Ba người sợ đến dựng cả lông tơ.

"Ha ha ha, các em không cần căng thẳng thế đâu, chỉ là một cái tên thôi."

"Bộ anime EVA, Neon Genesis Evangelion ấy, các em xem chưa? Người chế tạo ra thiết bị này đơn thuần là đang tấu hài thôi."

Nghiêm Thuỵ cười sảng khoái, chỉ vào chiếc thùng giấy cũ trên mặt đất:

"Anh cũng mới tìm thấy nó khi dọn đồ hôm qua thôi, không biết là đồ chơi do các anh chị khóa trước nào chế tạo ra nữa."

"Anh thấy cái tên ghi trên nhãn khá thú vị, nên tò mò lấy ra thử. Ai mà ngờ... vừa khởi động đã làm nổ tung đường dây điện."

Giang Nhiên ngồi xổm xuống, bới thùng giấy cũ.

Bây giờ bên trong trống không, có rất nhiều bụi, và cả những miếng sticker hoạt hình robot bị bong ra, chính là của bộ anime《Neon Genesis Evangelion》.

"Tuy tên là Pháo Positron, nhưng thực ra thiết bị đó chỉ được cải tạo từ ống phóng tia âm cực của màn hình CRT, cái màn hình lồi ngày xưa các em đều thấy rồi chứ?"

Nghiêm Thuỵ tiếp tục giải thích cho ba người:

"Cả tivi kiểu cũ nữa. Nguyên lý tạo hình ảnh của nó là gia tốc【chùm tia electron】đến gần bằng tốc độ ánh sáng, sau đó bắn vào lớp bột huỳnh quang trên màn hình, tivi sẽ hiển thị hình ảnh."

"Nhãn dán trên khẩu Pháo Positron này nói rằng, họ đã cải tạo ống phóng tia âm cực CRT, có thể khiến nó bắn ra chùm tia positron ra bên ngoài, nên mới đặt tên là Pháo Positron."

"Không thể nào."

Thủ khoa khối tự nhiên Tần Phong vào việc:

"Electron đều mang điện tích âm, lấy đâu ra positron chứ? Nguyên lý của ống phóng tia âm cực là dùng cực dương để gia tốc electron, bắn ra từ cực âm... Làm sao cũng không thể cải tạo ra chùm tia positron được."

"Hơn nữa, chùm tia electron chỉ có thể được bắn ra trong môi trường chân không. Trong không khí đầy các phân tử khí và bụi, chùm tia electron đi chưa được một centimet."

"Cậu nói đúng."

Nghiêm Thuỵ nhún vai:

"Thế nên nó mới nổ đấy thôi?"

"..." "..." "..."

Ba người im lặng.

Lý lẽ đanh thép, không thể phản bác.

"Anh cũng là dân tự nhiên, đương nhiên biết cái thiết bị bắn ra chùm tia positron này tào lao đến mức nào."

Nghiêm Thuỵ quay người, tiếp tục dọn dẹp bệ cửa sổ:

"Nói cho cùng, đây chỉ là một sản phẩm thất bại được lắp ráp linh tinh, hoặc nói thẳng ra là một món đồ chơi tấu hài thôi."

...

Tần Phong và Nghiêm Thuỵ đã đạt được sự đồng thuận, cho rằng cái gọi là "Pháo Positron" hoàn toàn là nhảm nhí.

Nhưng.

Giang Nhiên lại nheo mắt, nắm bắt được từ khóa.

【Chùm tia electron】.

Lại một thứ nữa liên quan đến điện.

Chẳng lẽ...

"Anh ơi."

Anh bước tới hỏi:

"Chiều hôm qua lúc anh khởi động Pháo Positron... Tức là cái món đồ chơi tấu hài đó, là ở trên cái bàn này phải không ạ?"

"Đúng vậy."

Nghiêm Thuỵ khoa tay múa chân:

"Anh đặt nó ở đây, để cái nòng pháo chĩa thẳng ra cửa sổ."

Giang Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ...

Dường như là định mệnh sắp đặt, anh lại gặp người bạn cũ, cái【tủ điện biến áp】to đùng đang kêu xì xì.

"Nói cách khác."

Giang Nhiên ấn lòng bàn tay lên mặt bàn:

"Giả sử【Pháo Positron】thật sự có thể bắn ra chùm tia electron... Thì sau khi thiết bị đó khởi động, chùm electron năng lượng cao được gia tốc đến tốc độ ánh sáng sẽ bắn trúng tủ điện biến áp ngoài cửa sổ."

"Chắc là vậy." Nghiêm Thuỵ chẳng hề hứng thú với chuyện này.

"Em có thể hỏi câu cuối cùng không anh?"

Giang Nhiên đứng thẳng người dậy, nhịp tim không ngừng tăng nhanh:

"Anh có thể cho bọn em biết... Ngày hôm đó lúc anh khởi động Pháo Positron, khoảng mấy giờ không ạ?"

Nghiêm Thuỵ dừng tay dọn dẹp.

Từ từ quay người lại.

Anh nhìn Giang Nhiên, cười bất đắc dĩ:

"Chú em này cũng thú vị đấy."

"Nhưng anh lại nhớ rất rõ thời gian cụ thể, vì lúc đó mất điện ngay lập tức, anh đã đặc biệt mở điện thoại ra xem giờ."

Ánh nắng từ lăng kính ở góc cửa sổ tán sắc thành cầu vồng, phủ lên người Nghiêm Thuỵ.

"Thế nên anh nhớ rất rõ."

Anh đẩy gọng kính, ngẩng đầu lên:

"Thời gian khởi động Pháo Positron, vừa đúng là chiều tối ngày 17 tháng 3..."

"Sáu giờ lẻ năm phút."