Sáu giờ lẻ năm phút.
Nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng trong dự liệu.
Chính là thời điểm Giang Nhiên gửi【Tin Nhắn Thời Không】!
Anh quay đầu lại, ánh mắt giao nhau với Tần Phong. Tâm ý tương thông, đối phương khẽ gật đầu.
Bingo!
Có lẽ, đây chính là yếu tố then chốt đã bị bỏ sót.
Thời điểm hoàn toàn trùng khớp.
Và chùm tia electron cũng trùng hợp có liên quan đến điện.
Vậy thì.
Nếu pháo positron thật sự có thể bắn ra một loại chùm electron năng lượng cao nào đó, và oanh tạc vào trạm biến áp... Thì sẽ thế nào?
Giang Nhiên không biết.
Nhưng trực giác mách bảo anh...
【Rất có thể, chính là pháo positron, chùm electron năng lượng cao, máy biến áp cao thế đã tạo ra phản ứng dây chuyền, khiến sóng vô tuyến của tin nhắn xuyên qua thời không trong khoảnh khắc đó, quay về quá khứ!】
Bất kể sự thật ra sao.
Tóm lại, manh mối về pháo positron này nhất định phải nắm cho chắc!
"Nhắc đến đây mới nhớ..."
Giang Nhiên nhìn quanh:
"Đàn anh, cái pháo positron đó ở đâu ạ? Sao em không thấy."
"Ồ, bị hội sinh viên trường thu rồi."
Nghiêm Thuỵ nói:
"Hôm đó họ đến câu lạc bộ máy ảnh phim điều tra xong, liền tịch thu nó như một thiết bị điện cấm, bây giờ chắc đang để trong kho nào đó rồi."
Hả?
Manh mối vừa có được cứ thế mà đứt.
"Có thể đòi lại được không ạ?" Giang Nhiên rất quan tâm.
"Đòi lại sao..."
Nghiêm Thuỵ gãi đầu:
"Muốn lấy lại chắc là khó lắm. Cơ mà, thật ra cũng không cần thiết phải lấy lại cho lắm."
"Tại sao ạ?"
"Bởi vì... Mấy đứa tự xem đi."
Nghiêm Thuỵ lấy một tờ giấy từ trên giá sách xuống, đưa qua.
Ba người nhận lấy xem:
"Giải thể câu lạc bộ!?"
《Thông báo Giải thể Câu lạc bộ》
Do số lượng thành viên Câu lạc bộ máy ảnh phim liên tục dưới 5 người trong hai năm, nay theo quy định quản lý câu lạc bộ của Đại học Đông Hải, giải thể Câu lạc bộ máy ảnh phim, thu hồi phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Vui lòng chuyển đi đồ đạc cá nhân trước ngày 31 tháng 5, và trả lại chìa khóa phòng sinh hoạt cho Ban Quản lý Câu lạc bộ.
...
Ờm.
Ba người Giang Nhiên đều là "dân tự do" trong trường, không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, nên về phương diện này đúng là điểm mù kiến thức.
"Vậy nhiều rác... Khụ khụ, đồ cũ hỏng thế này thì làm sao ạ?" Giang Nhiên chỉ vào đống đồ lộn xộn trong phòng.
"Chắc là sẽ cùng với cái pháo positron kia, bị xử lý như rác thôi."
Giọng Nghiêm Thuỵ rất thản nhiên:
"Thật ra cũng chẳng có gì đáng tiếc. Bản thân máy ảnh phim, cuộn phim đều là sản phẩm bị thời đại đào thải. Nghe nói hơn hai mươi năm trước, câu lạc bộ máy ảnh phim còn là một câu lạc bộ rất danh giá trong trường."
"Mấy đứa nghĩ xem, thời đó mà có một chiếc máy ảnh là chuyện rất ghê gớm đấy. Không giấu gì mấy đứa, thật ra tôi cũng hoàn toàn không có hứng thú với máy ảnh phim."
Anh ta cười khẽ một tiếng:
"Hồi đó tôi cũng bị các đàn anh đàn chị kéo vào cho đủ người, sau này các anh chị ấy tốt nghiệp hết thì chỉ còn lại mình tôi thôi. Bình thường tôi cũng ít khi đến đây."
"Năm nay tôi cũng tốt nghiệp rồi, giải thể câu lạc bộ cũng là chuyện đương nhiên."
"Vậy ba người bọn em gia nhập câu lạc bộ máy ảnh phim được không ạ?" Giang Nhiên hỏi.
Nghiêm Thuỵ nhìn ba người:
"Mấy đứa thích máy ảnh phim à?"
...
"Không thích." "Hoàn toàn không biết gì." "Không hứng thú."
Ba người rất thành thật.
Dĩ nhiên, điều này cũng quá rõ ràng.
"Vậy thì cần gì chứ."
Nghiêm Thuỵ cười cười:
"Hơn nữa bây giờ tư cách câu lạc bộ đã bị hủy, không thể tuyển thành viên mới được nữa."
"Thế nên, hãy tôn trọng vận mệnh của mỗi sự vật đi, thế giới này chính là như vậy đấy."
"Có những thứ, đã định sẵn sẽ bị thời đại đào thải."
...
Sân thể dục.
Ba người im lặng không nói.
Trình Mộng Tuyết dựa vào xà đơn:
"Theo quy định của trường, nếu không phải chủ nhiệm câu lạc bộ đứng ra viết đơn xin, giấy cam kết, và một loạt các thủ tục lằng nhằng khác, thì sẽ không lấy lại được các thiết bị điện vi phạm đâu."
Giang Nhiên hừ khẽ một tiếng:
"Câu lạc bộ còn không có, lấy đâu ra chủ nhiệm."
Lần này khó giải quyết rồi.
Nhưng mà... Cái thiết bị được gọi đùa là pháo positron kia, nhất định phải lấy được.
Theo lời Tần Phong, việc bắn ra chùm positron trong không khí, dù thế nào cũng không thể thực hiện được.
"Nguyên lý không rõ, hiệu quả không biết."
Vấn đề nằm ở chính chỗ này.
Không ai biết các tiền bối của câu lạc bộ máy ảnh phim đã táy máy tạo ra thứ quái quỷ gì.
Nhưng điều kỳ diệu là món đồ chơi chắp vá này, lại có khả năng rất cao là mắt xích quan trọng nhất của【Thí Nghiệm Tin Nhắn Thời Không】.
Xét về cấu trúc và hiệu quả, khẩu pháo positron này, đúng là độc nhất vô nhị, hiếm có khó tìm, là báu vật gia truyền.
Làm sao mới có thể lấy được nó đây?
"Chúng ta đến thẳng chỗ chủ tịch hội sinh viên trường đi."
Trình Mộng Tuyết đề nghị:
"Chúng ta cố gắng xin thử, bày tỏ mãnh liệt nguyện vọng muốn gia nhập câu lạc bộ máy ảnh phim của chúng ta!"
...
30 phút sau, hội sinh viên trường, văn phòng chủ tịch.
"Chuyện mọi người nói, tôi đã hiểu rồi."
Chủ tịch hội sinh viên nhấp một ngụm trà, nhổ ra vụn trà:
"Nhưng câu lạc bộ máy ảnh phim đã bị giải thể rồi. Nếu mọi người thật sự thích máy ảnh phim, có thể đợi đến học kỳ sau gom đủ 5 thành viên, nộp đơn xin thành lập lại câu lạc bộ."
"Nhưng mà, bọn em không đợi được!" Trình Mộng Tuyết đứng dậy.
Một khi học kỳ kết thúc, pháo positron và đồ đạc linh tinh của câu lạc bộ máy ảnh phim sẽ bị xử lý, phòng sinh hoạt bị dọn trống.
Dù có thể thành lập câu lạc bộ máy ảnh phim mới, nhưng mất đi pháo positron, thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?
"Em xem, lại vội vàng rồi." Chủ tịch từ tốn nói.
"Có thể đặc cách không ạ?" Tần Phong đề nghị.
Chủ tịch sửa lại cổ áo khoác vest, nhìn về phía rèm cửa sổ:
"Chuyện này của mọi người, không phải là không giải quyết. Khụ khụ, dĩ nhiên rồi, nhu cầu của sinh viên, không có việc gì chúng tôi nói là thế nào cả, đúng không? Đặc cách, có được không? Nếu quả thật có nhu cầu, quả thật cần thiết, thì cũng không phải là không được. Nhưng làm bất cứ việc gì, cũng phải làm cho tinh, cho kỹ, làm có trình tự. Bao gồm cả việc này của các cậu, đến lúc đó chúng tôi chắc chắn sẽ xem xét, cân nhắc. Được rồi, cứ vậy đã."
Rầm.
Cửa văn phòng đóng lại, ba người đứng bên ngoài.
Trình Mộng Tuyết tròn mắt, ngơ ngác:
"Cái đó, chủ tịch nói nhiều như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Ai dịch cho tôi với?"
"Tóm cái váy lại là không giải quyết."
...
Ra khỏi cửa, bộ ba thất thểu lại quay về sân thể dục.
"Ủa? Mấy đứa ở đây à, chị còn đang định tìm các em đây."
Ba người ngẩng đầu, phát hiện người đến là người quen. Chính là chủ nhiệm câu lạc bộ điện ảnh, Hứa Nghiên, mấy hôm trước quay phim còn gặp.
"Chị!"
Trình Mộng Tuyết chạy tới nắm tay:
"Chị tìm tụi em ạ?"
Hứa Nghiên còn có một thân phận khác, là chị họ của Trình Mộng Tuyết, con của cậu ruột cô.
Mỗi năm nghỉ hè, Hứa Nghiên đều đến nhà Trình Mộng Tuyết ở hai tháng, quan hệ hai người thân như chị em ruột.
Do Giang Nhiên và Trình Mộng Tuyết là thanh mai trúc mã, nên từ trước khi lên đại học, anh và Hứa Nghiên đã là bạn thời thơ ấu "phiên bản giới hạn hai tháng mỗi năm", rất thân thiết.
Cũng chính vì lý do này, khi họ đăng ký nguyện vọng, đã chọn Đại học Đông Hải nơi Hứa Nghiên đang học.
"Ừm."
Hứa Nghiên đưa cho Trình Mộng Tuyết một cái USB, nhìn Giang Nhiên và Tần Phong:
"Hôm qua bọn chị dựng xong bộ phim ngắn rồi, mang cho các em xem, có ý kiến góp ý gì có thể phản hồi cho bọn chị."
Giang Nhiên cười cười:
"Bọn em đều là dân ngoại đạo, có thể góp ý gì chứ, không cần để ý đến bọn em đâu."
"Đừng nói vậy."
Hứa Nghiên nhướng mày:
"Kịch bản là em viết, diễn viên chính cũng là em và Tần Phong. Lần này bất kể có đoạt giải ở liên hoan phim hay không, đều là câu lạc bộ điện ảnh của bọn chị được thơm lây. Các em là ân nhân lớn của bọn chị đấy."
"Chị nói thế thì khách sáo quá rồi."
Giang Nhiên xua tay:
"Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn bao nhiêu năm, giúp chút việc này là nên làm, không đáng nhắc đến."
"Hehe."
Hứa Nghiên xoa đầu Trình Mộng Tuyết:
"Tóm lại, đừng ngại góp ý, có suy nghĩ gì cứ nói cho bọn chị biết."
"Mà này... các em làm gì ở đây, mặt mày ủ rũ thế."
Trình Mộng Tuyết như chịu ấm ức, trút hết một bụng khổ tâm.
"Ồ~~~~"
Hứa Nghiên nghe đã hiểu, chỉ có chút thắc mắc:
"Ba đứa các em có hứng thú với máy ảnh phim, cuộn phim à?"
"Không có ạ."
Giang Nhiên trả lời thật:
"Nhưng bọn em có hứng thú với những thiết bị cũ của câu lạc bộ máy ảnh phim."
Ừm...
Hứa Nghiên chống cằm, trầm ngâm hai giây:
"Được thôi."
Cô hất đầu, mái tóc dài bay ra sau vai:
"Các em giúp chị một việc lớn như vậy, chuyện này chị nhất định phải giúp các em, chuyện của câu lạc bộ máy ảnh phim cứ để chị giải quyết."
?
Trình Mộng Tuyết mở to mắt:
"Chị, chị giúp được bọn em sao!"
"Dĩ nhiên rồi, chuyện nhỏ thôi."
Hứa Nghiên cúi người xuống, cười một cách bí ẩn:
"Các em có biết... Bạn trai của chị là ai không?"
Ba người bừng tỉnh ngộ đứng dậy:
"Không phải là chủ tịch hội sinh viên đấy chứ!" "Sao em không biết chị có bạn trai!" "Có thể đi cửa sau được không?"
"Ai da cái gì vậy, các em sao lại đoán lung tung thế!"
Hứa Nghiên tỏ vẻ chê bai:
"Ai mà lại muốn qua lại với loại người quan liêu đó chứ, ghét chết đi được."
"Được rồi, việc này giao cho chị, mai gặp."
...
Ngày hôm sau, Hứa Nghiên tìm đến bộ ba.
"Trong quy chế quản lý câu lạc bộ có một điều, đối với những câu lạc bộ không đủ số lượng thành viên sinh hoạt, nhưng có tiềm năng phát triển, chỉ cần có 10 chủ nhiệm câu lạc bộ cùng ký tên xin, và 5 giáo viên hướng dẫn câu lạc bộ ký tên đồng ý, là có thể hoãn thời hạn giải thể một năm."
"..." "..." "..."
Ba người nhìn nhau.
Yêu cầu này... Ngó chừng lật đổ hội sinh viên, tam anh chiến Lữ Bố hay Viên Môn xạ kích còn dễ hơn nhiều.
"Cái đó, có phải chị đã hiểu lầm gì về năng lực xã giao của bọn em không..."
"Giải quyết xong rồi."
Hứa Nghiên rút một tờ giấy từ trong túi ra.
Đó là một tờ đơn xin liên danh, trên đó có chữ ký của hơn 10 chủ nhiệm câu lạc bộ, và cả chữ ký của 5 giáo viên hướng dẫn.
Màn thao tác này, thực sự khiến ba người kinh ngạc.
Đây là mối quan hệ nghịch thiên cỡ nào vậy!
"Nè, nhận lấy đi, nhớ đến phòng quản lý câu lạc bộ nhận chìa khóa."
Cô nhét tờ đơn vào lòng Giang Nhiên:
"Sau này có kịch bản nào hay ho nhớ phải cho chị xem đấy nhé."
Sau đó quay đầu lại cười một tiếng, vẫy vẫy tay.
Mang đôi giày cao gót nhỏ quay người rời đi.
T đọc câu trên xong t cũng ngu mẹ người luôn mà, đọc cmt thì dài dòng văn tự. Trung bình mấy ông chức quyền