Ojamajo Doremi 16-20

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

Wataru Watari , và nhiều tác giả khác

*Theo tôi hiểu dù không thuộc mạch truyện chính nhưng có thể xem là mở rộng thế giới nhân vật.

29 1087

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

32 1535

Yuru Fuwa Senpai wa Makura de Kawaru

(Đang ra)

Yuru Fuwa Senpai wa Makura de Kawaru

Rokujo Noeru

Tình bạn và tình yêu, thanh xuân của tôi bắt đầu với những chiếc gối!

7 233

Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

(Đang ra)

Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

天江龍,明石龍之介

Dần dần họ bắt đầu tiếp xúc với nhau, nhưng vào thời điểm đó cô ấy đã.....

29 555

Ojamajo Doremi 16 - Chương 02: MAHO-do chính thức khai chương - phần 2

Chương 02: MAHO-do chính thức khai chương - phần 2

——

Từ ngày hôm sau cho đến tận ngày trước lễ khai giảng cấp 3, chúng tôi bận rộn chuẩn bị khai trương MAHO-do.

Biển hiệu “Makihatayama Rika's MAHO-do” đã được thay thế bằng biển hiệu “MAHO-do” đơn giản hơn, và chúng tôi đã trang trí lại nội thất bằng giấy dán tường nhiều màu sắc tươi sáng.

Các kệ đựng đồ phép thuật, bàn, ghế và các đồ nội thất khác cũng được thay đổi thành những món đồ đầy màu sắc, bắt mắt mà các bé gái sẽ thích.

Cũng như trước đây, Majorika dường như thích tạo cho cửa hàng của mình một không gian mờ ảo, đầy vẻ bí ẩn. Chúng tôi biết điều đó, nhưng chúng tôi giả vờ như không nghe và phớt lờ mong muốn của bà ấy.

Tôi đã hy sinh món bít tết để có được công việc này, vì vậy tôi xứng đáng được tự do thiết kế nội thất cửa hàng theo ý thích của mình!

Sau khi chúng tôi sửa sang lại cửa hàng xong, chúng tôi nghe thấy một giọng hát quen thuộc.

Một làn khói bất ngờ bốc lên từ băng ghế, và Dela – phù thủy bán hàng xuất hiện.

Dela là một người bán hàng thực thụ, chị ấy bán mọi thứ, xuất hiện bất ngờ bất cứ đâu khi chị ấy biết được một thương vụ sinh lời, dù là từ lò, chai nước hay thậm chí là từ phòng tắm.

“Doremi-chan, Hazuki-chan, Ai-chan, đã lâu không gặp.”

"Chesee," tôi nói.

“Chào chị,” Hazuki-chan chào.

"Cảm ơn vì đã đến hợp tác kinh doanh với chúng em," Ai-chan nói thêm.

Chúng tôi chào hỏi Dela khi Majorika và Lala bước ra từ phía sau cửa hàng.

“Đúng như dự đoán, Dela. Ngay cả trong thế giới phù thủy, chỉ một số ít phù thủy, biết ta sẽ trở lại thế giới loài người để làm ăn…” Majorika nhận xét.

“Hohoho, mạng lưới phù thủy bán hàng thật tuyệt vời. Vừa nghe tin là chị đến ngay lập tức…” Lala nói thêm.

“À, một cửa hàng bán đồ ma thuật, giống như trước đây. Nếu vậy, cô sẽ cần đất sét ma thuật. Tôi nên mang bao nhiêu?” Dela vừa nói vừa quan sát cửa hàng.

“Đúng vậy. Tôi sẽ mua trước 30 kg,” Majorika quyết định.

“Chúng tôi cũng muốn có một số bùa hộ mệnh, hạt thủy tinh và dây chuyền để làm mặt dây chuyền may mắn,” Lala nói thêm.

Hai người họ nhanh chóng đặt mua tất cả các nguyên liệu và dụng cụ cần thiết để chế tạo đồ dùng ma thuật, trong khi chúng tôi pha một ấm trà mới.

“ Đây là hóa đơn, bà thấy được không ạ?”

Dela cho Majorika và Lala xem tổng số tiền trên máy tính của mình. Ai-chan, người đang đưa tách trà cho Dela, cũng liếc nhìn số tiền đó.

“Chà, giá đó hợp lý đó,” Majorika quyết định.

“Được đó,” Lala đồng ý.

Majorika và Lala có vẻ hài lòng với số tiền đó, nhưng Ai-chan nhanh chóng phản bác.

“Bà đang nói gì vậy?!”

“C-Có chuyện gì vậy, Aiko?” Majorika hỏi.

“Loại đất sét ma thuật này đắt quá. Giá gấp ba lần so với bảy năm trước.”

“Trời ơi! Thật sao?... Giá không phải là thế này chứ?” Dela lắp bắp.

“Không. Trí nhớ của em về những chuyện như thế này là tốt nhất!” Ai-chan khẳng định.

“Vậy nếu em đã nói thế, chị sẽ giảm giá 10% cho.”

“10%?! Không ai có không thể chấp nhận mức đó!”

Ai-chan cầm máy tính và nhập một số tiền mới.

“G-Giá này sao?!” Dela cãi lại.

“Nếu chị không chịu thỏa hiệp, chúng em cũng sẵn lòng mua chỗ khác thôi,” Ai-chan phản bác.

“Được rồi. Chị sẽ bán cho mọi người món này với giá gốc, coi như là quà kỷ ngày khai trương cửa hàng. Thanh toán sẽ được thực hiện vào cuối tháng, như mọi khi. Tạm biệt.”

Thở dài một hơi, Dela biến mất trong làn khói.

“Đúng là Ai-chan của chúng ta,” Hazuki-chan nói với vẻ ngưỡng mộ.

“Yo, đây là thương nhân Osaka! Cảm ơn, cảm ơn!” Ai-chan nói đùa, xoa hai tay vào nhau, rồi bật cười lớn.

“Ai-chan, thiệt là” Hazuki-chan cũng tham gia vào tiếng cười, và cửa hàng chẳng mấy chốc đã tràn ngập tiếng cười.

~~~~~

Ngày lễ nhập học của trường cấp 3 của chúng tôi cuối cùng cũng đã đến.

Cơn mưa đêm hôm trước đã tạnh, bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây.

Chắc đó là biểu hiện của một khởi đầu tốt.

Bố đã dựng giá ba chân máy ảnh trong vườn nhà và đang nhìn qua ống ngắm. Sau đó, ông nhấn nút hẹn giờ chụp.

Tôi đứng ngay trước máy ảnh, Pop đứng bên cạnh và mẹ ở phía sau. Ngay lập tức, tôi tạo dáng.

Bố vội vàng chạy đến chỗ cạnh mẹ và quay mặt về phía máy ảnh, "Sẵn sàng chưa? Được rồi, cười lên nào!"

Cả gia đình chúng tôi cùng nhau nói "Cheese!" và mỉm cười. Tiếng màn trập của chiếc máy ảnh Leica yêu thích của bố vang vọng.

Gia đình chúng tôi có thói quen chụp ảnh kỷ niệm cùng nhau mỗi khi chị em tôi nhập học hoặc tốt nghiệp.

“Mình thử lại lần nữa nhé?” bố hỏi, đúng lúc chúng tôi nghe thấy tiếng các bạn cùng lớp của Pop gọi từ cổng.

“Xin lỗi, con phải đi đây.”

Đeo chiếc cặp sách trên vai, Pop tiến về phía cổng.

“Nhập học vui vẽ nha. Đi đường nhớ cẩn thận đó .”

Nghe thấy tiếng tôi gọi, Pop khẽ vẫy tay.

“Thay vì lo lắng cho em, chị nên cẩn thận đừng vấp ngã và làm mình xấu hổ trong lễ nhập học.”

Nói xong, con bé cười và vội vã bỏ đi.

“Thiệt tình! Con bé này…!”

“Không sao đâu, con bé chỉ lo lắng cho con thôi, Doremi,” mẹ mỉm cười ngăn tôi lại.

"Thật ạ…?"

Tôi chỉ biết đồng ý, sau đó bố lại chuẩn bị máy ảnh.

“Quan trọng hơn, chúng ta hãy chụp lại một lần nữa với cả ba người.”

 Bố nhấn lại nút hẹn giờ chụp ảnh.

Ba chúng tôi, bố mẹ và con gái, tạo dáng như thường lệ, khi tiếng màn trập lại vang lên.

~~~~~

Trường Trung học tỉnh Misora, nơi tôi sẽ theo học từ hôm nay, nằm ở trung tâm thành phố Misora, gần công viên Misora và thư viện thành phố.

Đây là một trong những trường công lập mới trong thành phố, với văn hóa trường học thoải mái và đồng phục nữ sinh dễ thương là những điểm thu hút. Đây cũng là một trong những trường trung học công lập nổi tiếng, mặc dù chất lượng học tập tương đối trung bình, với tỷ lệ trúng tuyển cao ngoài mong đợi.

Đối với tôi, tôi đã suýt từ bỏ trường này nhiều lần vì kết quả học tập của tôi chỉ vừa đủ điểm đậu (chỉ cao hơn mức tối thiểu)…

Nhưng trường học lại nằm rất gần nhà.

Nó gần hơn nhiều so với trường tiểu học và trung học của tôi; chỉ cách chưa đến 10 phút đi bộ.

Đó là lý do quan trọng nhất khiến tôi chọn trường này.

Nên mỗi sáng tôi có thể ngủ thêm năm phút nữa, thật là hạnh phúc…

Fufu, tôi chắc là mọi người hiểu ý tôi rồi đó.

Tôi cùng bố mẹ đến nhà thể dục của trường, nơi diễn ra lễ khai giảng, phía trong có rất đông học sinh và phụ huynh, khá hỗn loạn.

“Các em học sinh mới, vui lòng di chuyển đến lớp học của mình.”

“Còn các vị phụ huynh, vui lòng chờ ở đây cho đến khi lễ khai mạc bắt đầu.”

Theo hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm, tôi tách khỏi bố mẹ và đi đến lớp 1-A.

Danh sách lớp dành cho học sinh mới, được chia thành các lớp từ A đến F, được gửi qua đường bưu điện sau khi tôi nhận được thư nhập học. Tôi vô cùng vui mừng khi thấy rằng số lượng bạn cùng lớp là những người bạn tiểu học và cấp 2 khá nhiều.

Bên phía tụi con trai, có Yada-kun, bạn trai của Hazuki-chan và người luôn mơ ước trở thành nghệ sĩ kèn trumpet nhạc jazz, và Hasebe Takeshi-kun, người thường xuyên cãi nhau với Yada-kun nhưng thực ra lại luôn đi chơi cùng cậu ấy, và có một người mẹ vô cùng xinh đẹp. Còn có Sagawa Yuuji-kun và Oota Yutaka-kun từ nhóm hài SOS Trio. Và Miyamae Sora-kun, người đã tự chế tạo máy bay từ hồi tiểu học.

Trong số các bạn nữ, có Shimakura Kaori-chan, người đang hướng tới mục tiêu trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, và Okuyama Naomi-chan, người lại một lần nữa học cùng lớp với tôi. Đây là năm thứ 10 hai chúng tôi học cùng lớp. Điều đó xứng đáng được ghi vào sách kỷ lục Guinness.

Rồi còn có Nagato Kayoko-chan, người từng sợ lớp học hồi tiểu học nhưng đã thay đổi ở cấp hai và thậm chí còn nhận được giải thưởng chuyên cần nữa . Yokokawa Nobuko-chan, người từng mơ ước trở thành tiểu thuyết gia.

Và rồi, không hiểu sao, cô bạn thân nhất của tôi, Ai-chan, người chuyển đến từ Osaka, cũng học lớp 1-A.

Hôm kia, Ai-chan đã chạy thục mạng đến nhà tôi để báo tin khi cậu ấy biết chuyện, mặc dù cậu ấy hoàn toàn có thể dùng điện thoại.

Chắc hẳn cậu ấy đã rất hạnh phúc.

Dĩ nhiên, tôi cũng vô cùng hạnh phúc và ôm chầm lấy Ai-chan ngay tại cổng, hai chúng tôi cùng nhau nhảy nhót. Những người qua đường nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Nhưng chúng tôi hạnh phúc đến nỗi không thể kìm nén được cảm xúc.

Vì vậy, có 11 bạn chúng tôi từ trường tiểu học Misora, học lớp 1-A, bao gồm cả tôi.

Nhóm bạn đông nhất lớp 1-A!

Haha, thật là kỳ tích!

Còn mười chín bạn còn lại , mười lăm người theo học tại sáu trường cấp 3 khác ở thành phố Misora, bốn người còn lại học ở các trường bên ngoài.

Tôi sẽ giới thiệu chi tiết từng người, vì vậy hãy chờ đón nhé.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!