Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 2

Web novel - Chương 69: Mẹ của Haruno Hinata

Enjoy!

--------------------------------

Mẹ của Haruno Hinata

Hôm ấy, khi tôi đang ăn trưa cùng mẹ tại nhà, bất ngờ có khách tìm đến. Đứng trước cửa là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, gương mặt nghiêm nghị đến mức khiến tôi lúng túng, và phía sau bà là một cô gái trẻ cúi đầu — không sai, đó chính là Hinata.

Tôi mở cửa, vừa định chào thì người phụ nữ ấy đã cất giọng, lạnh lùng và xen lẫn chút giận dữ:

“Cậu là Yuuya-kun phải không?”

“À… vâng, cháu là Yuuya…”

Đằng sau bà, Hinata ngước lên nhìn tôi, ánh mắt áy náy, trông như đang gánh một nỗi khổ tâm nào đó. Chỉ cần thấy thái độ của người mẹ, tôi cũng biết rằng lần viếng thăm này chẳng hề mang ý nghĩa tốt đẹp gì.

“Tôi là mẹ của Haruno Hinata. Hôm nay tôi đến đây, muốn có một cuộc nói chuyện với cậu và cả mẹ cậu nữa.”

“Dạ…?”

Giọng bà cứng rắn, chứa đựng sự kiềm chế trong cơn giận. Tôi chẳng biết phải đáp thế nào.

Đúng lúc ấy, từ phía sau vang lên giọng nói quen thuộc của mẹ tôi, dịu dàng xen lẫn nụ cười:

“Ara ara, thì ra là mẹ của Hinata-chan. Cảm ơn chị đã đích thân ghé qua. Đứng nói chuyện ở cửa ra vào thế này cũng bất tiện, hay là ta sang phòng dạy nấu ăn nhé?”

Người phụ nữ ấy gật nhẹ, đáp:

“Không cần. Hinata đã chỉ cho tôi chỗ rồi. Đây chính là phòng học nấu ăn, phải không?”

Nói rồi, bà thẳng bước về phía cửa phòng dạy. Tôi và mẹ vòng qua lối trong nhà để vào.

Trong phòng học, tại chiếc bàn họp bốn chỗ kê sát tường, mẹ con Hinata ngồi xuống cạnh nhau. Tôi chọn ngồi đối diện Hinata, còn mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Xin mời dùng nước ạ.”

Mẹ tôi ân cần đặt ly trà lạnh trước mặt họ. Thế nhưng, người phụ nữ ấy chỉ liếc thoáng qua, giọng lạnh như băng:

“Không cần bận tâm.”

Câu nói ngắn ngủi nhưng đủ để bầu không khí chùng xuống. Mẹ tôi vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh, khẽ gật đầu:

“Cảm ơn chị đã lặn lội đến đây. Trời hôm nay nóng nực quá, chắc chị cũng mệt rồi?”

“Chị là… Akizuki-san, phải không?”

Người phụ nữ ấy cắt ngang, chẳng buồn đáp lại câu hỏi.

“Vâng, tôi là Akizuki Yumiko. Cảm ơn chị đã luôn để Hinata-chan theo học lớp nấu ăn của tôi.”

“…Chính về chuyện lớp học này, hôm nay tôi đến để nói rõ: kể từ hôm nay, Hinata sẽ không còn đến đây nữa.”

“──Gì cơ!?”

Cả người tôi chấn động. Hinata… sẽ nghỉ hẳn lớp nấu ăn sao!?

Tại sao chuyện này lại đột ngột đến thế?

Người phụ nữ ấy vẫn giữ giọng đều đều nhưng trong từng lời chứa đầy ẩn ức tức giận. Chắc hẳn vì chuyện Hinata đã quyết định từ chối chuyển lên Tokyo, và bà đang dồn hết lỗi lầm ấy lên tôi.

“Thế ạ… Hôm nay chị đến chỉ để báo việc này sao?” Mẹ tôi vẫn nhã nhặn.

“Đúng vậy. Tôi muốn trực tiếp nói với Akizuki-sensei và con trai chị, để chắc chắn sau này Hinata không còn qua đây mà tôi không hay biết.”

“Chị… có chuyện gì phiền lòng sao?”

“Phiền lòng ư? Chính vì con trai chị mà tương lai của con gái tôi đang có nguy cơ bị phá hỏng đấy! Sensei không hay biết gì thật sao?”

Đôi mắt bà sắc lạnh, như muốn xoáy thẳng vào mẹ tôi.

"──Con trai chị… đã khiến tương lai của con gái tôi lệch hướng."

Nghe những lời ấy, tim tôi chao đảo. Đó chính là điều tôi sợ hãi nhất, nỗi lo thường trực trong lòng tôi bấy lâu nay. Và giờ, nó đã bị chính mẹ của Hinata nói thẳng ra.

“Tôi biết chứ. Nhưng… vậy thì Hinata-chan đã nói gì với chị?”

“Con bé nói rằng, nó muốn từ chối cơ hội quý giá ấy… từ chối chuyện chuyển lên Tokyo.”

“Vì sao lại thế ạ?”

“Lý do ư? …Bởi vì nó muốn ở lại bên Yuuya-kun đây cho đến khi tốt nghiệp cấp ba.”

“Vậy chẳng phải đó là quyết định mà Hinata-chan đã suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc cả tương lai của chính mình rồi sao?”

Mẹ tôi vẫn giữ nụ cười dịu dàng, giọng nói như gió xuân, nhẹ nhàng vang lên.

“Haa? Chị đang nói gì vậy? Hinata vẫn chỉ là một học sinh cấp ba thôi. Nó bị mấy chuyện yêu đương làm mờ mắt, thì làm sao mà có thể đưa ra quyết định đúng đắn được. Chính vì con trai chị mà con gái tôi đã bỏ lỡ một cơ hội hiếm có trong đời!”

Lời buộc tội ấy còn chưa dứt, thì Hinata – từ nãy đến giờ vẫn im lặng ngồi đó – chợt bật dậy, giọng run rẩy nhưng mạnh mẽ:

“Con không cho phép mẹ nói xấu Yuuya-kun! Con đã nói rồi, đúng không? Yuuya-kun chưa bao giờ bảo con đừng đi Tokyo, chưa một lần. Anh ấy chỉ nói rằng đó là chuyện con phải tự mình quyết định. Con chọn ở lại… là do ý chí của chính con!”

“Có thể đúng như vậy… nhưng nếu không có cậu Yuuya-kun ở đây, liệu con có chọn ở lại không?”

“Cái đó… con… có lẽ là không…”

Mẹ Haruno khẽ nhếch môi, nhún vai đầy ý mỉa mai, như thể đã nắm được bằng chứng không thể chối cãi.

Nhưng mẹ tôi vẫn giữ giọng ôn hòa:

“Dù vậy, thưa chị Haruno, để thành công trong một thế giới khắc nghiệt như showbiz, điều quan trọng nhất vẫn là sự quyết tâm của chính bản thân. Nếu Hinata-chan không thực lòng muốn, thì dù có đi Tokyo, liệu con bé có thể toàn tâm toàn ý được không?”

“Chuyện đó… thì đúng là như vậy. Nhưng một khi đã đến Tokyo, Hinata sẽ dốc hết sức mình. Phải không, Hinata?”

Dù bị mẹ thúc ép, Hinata chỉ mím chặt môi, đôi mắt sáng lấp lánh nhưng kiên định, không nói một lời. Trong sự im lặng ấy, tôi có thể cảm nhận được ý chí mãnh liệt mà cô ấy đang cố gắng truyền đạt.

Mẹ tôi nhẹ nhàng ngả người về phía trước, chậm rãi kể một câu chuyện mà ngay cả tôi cũng chưa từng nghe qua:

“Chị Haruno, để tôi kể chuyện của chính tôi nhé. Khi tốt nghiệp cấp ba, tôi đã thẳng thắn nói với bố mẹ rằng tôi muốn theo nghề bếp. Nhưng bố mẹ tôi không đồng ý. Họ chỉ muốn tôi chọn con đường ổn định, bắt buộc tôi vào một trường đại học bình thường.”

Mẹ cười thoáng chút ngậm ngùi, rồi tiếp tục:

“Nhưng rồi… tôi chẳng tìm thấy hứng thú gì ở ngôi trường đó. Cuối cùng, tôi chán nản đến mức bị đúp một năm. Chính lúc đó, tôi mới một lần nữa kiên quyết đối thoại với bố mẹ, để rồi bỏ dở đại học và theo học trường chuyên về ẩm thực.”

“Nhưng… đó là câu chuyện của riêng chị.”

“Đúng, là chuyện của tôi. Nhưng chị thử nghĩ xem, những chuyện như vậy đâu chỉ xảy ra với mình tôi. Có thể xảy ra với bất cứ ai, chẳng phải sao?”

“Cái đó thì… tôi…”

“Chị Haruno, từ trước đến giờ, mọi quyết định trong đời chị đều thuận theo ý bố mẹ hết cả sao?”

“Ưm… không, dĩ nhiên là không phải.”

“Thế thì, có bao giờ chị từng hối hận, nghĩ rằng giá như mình luôn nghe theo họ thì đã tốt hơn không?”

Mẹ Haruno im lặng. Đôi mắt bà đăm chiêu nhìn vào mẹ tôi, như đang bị kéo về những ký ức ngày xưa. Trong thoáng chốc, vẻ gay gắt ban nãy như tan biến, để lại một gương mặt đầy trầm tư.

Rồi cuối cùng, như thể đã buông bỏ một lớp phòng bị, bà thở dài, nhẹ giọng thốt lên:

“Không… Tôi chưa từng hối hận.”

Mẹ tôi khẽ mỉm cười, nụ cười hiền hòa đến mức làm căn phòng dường như sáng bừng thêm một lần nữa, và bà tiếp tục câu chuyện.