Enjoy!
---------------------------
Akizuki Yuuya – Những rung động đầu tiên
Sau chuyến đi cùng Hinata đến thành phố K tuần trước, ở trường tất nhiên chẳng có cơ hội nào để tôi trò chuyện với cô ấy. Và rồi, thứ Bảy lại đến.
Khoảnh khắc nghe mẹ nói Hinata sẽ nghỉ buổi học nấu ăn hôm nay, trước mắt tôi chợt tối sầm lại.
“Đáng tiếc nhỉ~”
“Ơ… đâu có. Con chẳng thấy tiếc gì đâu…”
“Con nói cái gì thế? Cái chữ ‘đáng tiếc’ nó hiện đầy ra trên mặt con rồi kìa.”
“Hả…?”
Dĩ nhiên là chẳng có ai nhìn mặt mà đọc ra được như thế. Tôi thừa biết điều đó, nhưng lại không kìm được đưa tay chạm lên má mình.
Đúng thật, khi nghe Hinata vắng mặt hôm nay, tôi đã thấy như cả thế giới bỗng vụt tối.
…Lẽ nào tôi lại tiếc nuối đến vậy, chỉ vì không được gặp Hinata?
Không thể nào.
…Nhưng nếu nhìn thẳng vào lòng mình, tôi cũng bất ngờ nhận ra: quả thật, tôi đang thấy buồn.
“Mẹ nghe Hinata-chan nói là bị cảm, sốt nhẹ. Vừa gọi điện báo xong.”
“Thế ạ? Hôm qua ở trường cậu ấy vẫn khỏe lắm mà…”
“Ừ, sáng nay tỉnh dậy thì đau họng, rồi sốt dần lên.”
“…Vậy à.”
── Hinata, liệu cô ấy có ổn không?
“Mà cũng không quá nghiêm trọng đâu. Vì lớp học nấu ăn dễ lây bệnh cho người khác nên con bé đành nghỉ. À, Hinata-chan còn nhờ mẹ nhắn với con là đừng lo.”
“…Thật vậy sao?”
Nghe thế, tôi thở phào. Một tiếng “à…” bật ra, nhẹ nhõm đến mức hẫng cả giọng.
“Thấy chưa. Vậy nên đừng có làm cái mặt như tận thế đến nơi thế chứ.”
“B-bậy nào! Con đâu có làm cái mặt tận thế gì đâu.”
“Vậy à? Fufu… thôi, mẹ không chọc nữa.”
Chắc chắn tôi không đến mức thảm hại như mẹ nói. Nhưng dù đã yên tâm vì bệnh không nặng, trong lòng tôi vẫn len lén dâng lên một nỗi trống trải vì hôm nay chẳng thể thấy nụ cười của Hinata.
── Không. Tôi… đâu có buồn đến thế.
Tôi gạt đi, cố tập trung hoàn thành buổi dạy nấu ăn.
“Cảm ơn sensei—”
Sau khi học viên ra về hết, mẹ lại tiến đến gần tôi.
“Yuuya này, hôm nay con cứ lơ đễnh suốt thôi.”
“Ơ… vậy ạ?”
“Ừ. Mẹ hiểu là buồn vì Hinata-chan không đến, nhưng làm ơn tập trung chút đi.”
“Đâu có liên quan gì đến Hinata đâu. Chỉ là… con lo kỳ thi cuối kỳ thôi mà.”
“À à, rồi rồi. Dù thế nào thì lúc đi làm cũng phải nghiêm túc chứ.”
“…Vâng, con biết rồi.”
Nói xong, tôi vội vàng về phòng. Nếu còn ngồi lâu thêm chút nữa, e là mẹ sẽ nhìn thấu cả những điều mà ngay chính tôi cũng không dám đối diện.
Vừa ngồi phịch xuống bàn học, tôi mới thừa nhận: hôm nay mình quả thật mất tập trung. Hình ảnh của Hinata không ngừng lặp lại trong đầu.
Tôi… rốt cuộc đã làm sao vậy?
Ánh mắt lơ đãng chạm phải cuốn từ điển quốc ngữ đặt trên bàn. Tôi cầm lấy, lật từng trang.
【Tình yêu】— ‘Khi yêu một người, khao khát được gặp, mong luôn ở bên, và nỗi trống trải khi chẳng thể có được.’
Chẳng lẽ… tôi đã yêu Hinata?
── Không… chắc là không.
Tôi đâu có muốn gặp cô ấy đến mức đó, đâu có khát khao được ở cạnh như vậy.
── Không… đó là dối trá.
Tôi không thể tiếp tục tự lừa dối chính mình nữa. Đến lúc này thì rõ ràng rồi: tôi muốn gặp Hinata. Tôi muốn nhìn thấy gương mặt ấy, được nói chuyện cùng cô ấy.
Sau khoảng thời gian vui vẻ ở thành phố K, chúng tôi chưa thực sự có dịp trò chuyện lại. Chính khoảng trống ấy khiến lòng tôi chẳng yên.
Nhưng…
Liệu điều này có nghĩa là tôi đã thật sự yêu Hinata? Tôi có thật sự “thích” cô ấy theo cái nghĩa ấy không? Chính tôi cũng chẳng rõ.
Bởi từ trước đến nay, tôi chưa từng thích một cô gái nào, chưa từng biết cảm giác thật sự của tình yêu.
Nhưng… tôi lại muốn biết, Hinata nghĩ gì về tôi.
Hinata… có lẽ nào, thật sự dành tình cảm cho tôi?
Dù chậm chạp đến đâu, tôi cũng không thể phủ nhận rằng mình đã nhận ra điều ấy.
Nhưng cái “tình cảm” mà Hinata dành cho tôi, rốt cuộc chỉ là thiện ý của một người bạn thân thiết… hay là sự rung động của một cô gái dành cho một chàng trai? Tôi không thể biết được.
── Không, đúng hơn là tôi chưa từng thực sự nghĩ đến điều đó.
Tôi đã cố tình lảng tránh, giả vờ như không nhận ra tình cảm Hinata dành cho mình.
Bởi vì… tôi không được phép yêu Hinata.
Hinata là một mỹ thiếu nữ rạng ngời, luôn được bao người theo đuổi. Còn tôi, chỉ là một kẻ bình thường, vụng về trong giao tiếp, chẳng có gì nổi bật. Hai thế giới vốn dĩ khác nhau hoàn toàn.
Làm sao có chuyện một cô gái như Hinata lại yêu một đứa như tôi? Tình cảm cô ấy dành cho tôi, nếu có, chắc chắn chỉ dừng lại ở mức bạn bè.
Nếu tôi lầm tưởng rằng Hinata thích mình như một chàng trai, rồi từ đó rung động và đem lòng yêu cô ấy… thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải tự mình chịu lấy nỗi đau.
── Mà cho dù, giả sử có đến trăm lần nhượng bộ, rằng Hinata thực sự thích tôi đi chăng nữa… thì khoảng cách giữa chúng tôi vẫn quá lớn. Liệu một mối tình như thế có thể đi đến đâu?
Và kể cả khi nghìn lần giả sử, rằng tôi và Hinata có thể yêu nhau và hạnh phúc bên nhau… thì lời Takashiro từng nói lại hiện lên: Hinata có thể sẽ trở thành một idol trong tương lai. Nếu thật sự là thế, cô ấy không được phép có bóng dáng của một chàng trai bên cạnh. Đây là điều mà nỗ lực hay sự chân thành của tôi cũng không thể thay đổi.
Nghĩa là… dù có yêu Hinata, thì chuyện đó cũng chẳng bao giờ thành.
Vậy thì, nếu tôi để mình sa vào tình yêu ấy, tôi chỉ đang tự tay phá hỏng mối quan hệ bạn bè tốt đẹp mà chúng tôi đã gầy dựng.
Tôi không thể chấp nhận điều đó. Vì vậy, một lần nữa tôi khẳng định chắc nịch trong lòng:
Tôi không được phép yêu Hinata.
Đúng, đó chính là câu trả lời duy nhất.
Với Hinata, tôi chỉ nên tiếp tục mối quan hệ như hiện tại: tuần một lần gặp nhau trong lớp học nấu ăn, cùng chia sẻ chút thời gian như những người bạn thân cùng lớp. Chỉ vậy là đủ.
Hơn nữa, như tôi đã nói với mẹ, chỉ còn khoảng hai tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ. Tôi không thể để mình rơi vào cảnh nước đến chân mới nhảy như lần thi giữa kỳ. Lần này, tôi phải chuẩn bị chu đáo hơn, có kế hoạch rõ ràng.
Nghĩ vậy, tôi ngồi ngay vào bàn, mở sách vở ra, ép mình bước vào guồng quay ôn tập.
------------------------------------
Từ hôm đó trở đi, tôi sống đúng với những gì bản thân đã quyết định.
Ở trường, tôi vẫn giữ khoảng cách, giả vờ như chẳng có liên hệ gì với Hinata, cẩn trọng để ánh mắt không vô thức tìm về phía cô ấy.
Ở lớp nấu ăn, chúng tôi vẫn là thầy và trò, nhưng trong khuôn khổ tự nhiên của hai người bạn cùng lớp, tôi vẫn trò chuyện vừa phải, chẳng để bản thân vượt quá giới hạn.
Kỳ thi cận kề, tôi chăm chỉ ôn tập trước để không phải xin nghỉ làm thêm.
Đúng, như thế này là đủ rồi. Chỉ cần những ngày tháng bình lặng thế này nối dài, là đủ.
Tôi đã thực sự tin tưởng vào điều đó…
