Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Web novel - Chương 62: Haruno Hinata lo lắng

Enjoy!

-------------------------------

Haruno Hinata lo lắng

Hinata vừa xuống tàu đã vội vàng xin lỗi vì lỡ ngủ quên trên đường về. Tôi chỉ cười và nói rằng không có gì đâu, hoàn toàn ổn cả.

Thế nhưng, chẳng hiểu sao cậu ấy vẫn cứ ngập ngừng, gương mặt còn thoáng nét bối rối. Có lẽ vẫn còn áy náy chuyện ngủ gật chăng.

“Thật mà, đừng bận tâm nữa.”

“À, không… ý tớ là… ngủ gật thì thôi cũng được, nhưng… mặt tớ lúc ngủ có kỳ lạ không? Tớ có chảy nước miếng hay há miệng ngốc nghếch gì không?”

“Ể…?”

Thì ra Hinata lo là vì thế. Ừ nhỉ, một cô gái xinh đẹp đến thế, lúc nào cũng sẽ để ý đến ánh nhìn của người khác, sợ rằng mình sẽ để lộ một dáng vẻ ngốc nghếch nào đó.

“Không hề. Cậu trông bình thường, dễ thương lắm.”

“Vậy à… may quá.”

Hinata thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười dịu dàng. Có lẽ nỗi lo lắng này đã đeo bám cậu ấy nãy giờ.

“Thôi, cũng đến lúc rồi. Nếu muộn quá, mẹ cậu lại lo mất.”

“Ừ… đúng thế nhỉ. Hôm nay cảm ơn cậu nhiều, Yuuya-kun. Vui lắm!”

“Tớ cũng phải cảm ơn cậu. Nhờ có Hinata mà hôm nay rất tuyệt vời.”

“Ừm… vậy nhé, hẹn gặp lại…”

“Ờ, ừ…”

Chúng tôi cùng vẫy tay chào nhau trên sân ga, rồi rẽ về hai hướng khác nhau để lên chuyến tàu riêng về nhà.

Ngồi trên tàu, tôi bất giác nhớ lại hình ảnh vừa rồi. Sau khi nói “Hẹn gặp lại…”, Hinata còn mấp máy môi, nhưng không thốt nên lời. Chắc cậu ấy định nói “Ngày mai gặp ở trường nhé”. Nhưng cũng có cảm giác như là “Lần sau lại cùng đi chơi nữa nhé”.

Nếu là “cùng đi chơi”… thì sẽ đi đâu?

──Không, chắc tôi nghĩ nhiều quá thôi. Chẳng nên suy diễn làm gì.

Vừa nghĩ thế, tàu cũng dừng ở ga gần nhà.

Tối nay, sau bữa cơm, tôi liền lánh vào phòng riêng. Từ lúc nhìn thấy mặt tôi đến khi ngồi vào bàn ăn, mẹ đã không ngừng hỏi hết chuyện này đến chuyện khác: “Thế nào rồi?”, “Có vụng về làm hỏng gì không?”, “Hinata-chan phản ứng thế nào với bộ đồ hôm nay?”, “Hai đứa có thân thiết hơn không?”, “Đi những đâu thế?”…

Liên tiếp, dồn dập, không hở lấy một nhịp. Tôi có cảm giác nếu còn ngồi lâu thêm chút nữa, mẹ sẽ moi ra được cả chuyện trong mơ của tôi mất.

Về chuyện quần áo, tôi thành thật nói là nhờ mẹ chuẩn bị nên mới được Hinata khen ngợi. Còn lại thì chỉ đáp ậm ừ qua loa, “Ờ”, “Ừm”… cho xong.

Thế nên bữa ăn vừa kết thúc, tôi liền trốn thẳng về phòng, mặc cho mẹ còn muốn hỏi thêm.

Tôi thử cầm lại cuốn truyện tranh đang đọc dở, nhưng hễ đặt xuống một trang, những hình ảnh trong ngày lại lần lượt ùa về.

Nụ cười rạng ngời của Hinata trong bảo tàng cà phê.

Ánh mắt long lanh tò mò khi dạo quanh phố Tàu.

Niềm thích thú khi thưởng thức miếng bánh bao nóng hổi.

Gương mặt ngập tràn hứng khởi giữa những ngôi nhà kiểu Tây.

Vẻ hồn nhiên khi ngắm tranh ảo giác.

──Và cả gương mặt ngủ say, bình yên tựa đầu vào vai tôi trên chuyến tàu.

Những gương mặt ấy thay nhau xuất hiện, dồn dập như một buổi triển lãm dành riêng cho Hinata trong trí óc tôi.

Mỗi lần hình ảnh ấy hiện lên, khóe môi tôi lại tự động cong thành một nụ cười ngốc nghếch. Tôi cũng nhận ra mình chẳng thể ngăn nổi.

Chết thật. Có lẽ đầu óc tôi đang thực sự rối loạn.

Hôm nay đúng là một ngày rất vui, nhưng để kỷ niệm cứ tua đi tua lại như thế, có lẽ… tôi đã thật sự dính vào thứ cảm xúc nguy hiểm rồi.

──Thật sự rất nguy hiểm.

-------------------------------------

Sáng hôm sau, bầu không khí trong lớp học tràn ngập cảm giác uể oải đặc trưng của ngày thứ Hai. Thế nhưng, Hinata thì vẫn vậy—luôn rạng rỡ, nụ cười chưa bao giờ vơi trên môi, được bạn bè vây quanh, ríu rít trò chuyện chẳng ngớt.

Giờ ra chơi, Hinata vẫn tươi tắn như thường. Đến cả buổi trưa, khi vừa ăn cơm hộp vừa cười nói cùng bạn, dáng vẻ ấy cũng chẳng hề thay đổi.

Chỉ có tôi, dù cố giữ vẻ bình thản như mọi ngày, lại không ngăn nổi đôi mắt lén hướng về phía cô đôi ba lần.

Mỗi lần bóng dáng Hinata lướt ngang trong tầm mắt, hình ảnh của cô ở thành phố K hôm ấy lại hiện về, kéo theo ánh nhìn vô thức của tôi.

Không, đúng hơn là… Hinata cũng chẳng hẳn “như thường lệ”. Có vài lần, khi tôi vô tình hướng mắt sang, ánh nhìn của cô cũng khẽ chạm phải tôi.

Có lẽ chỉ là tôi ảo tưởng. Nhưng biết đâu Hinata cũng giống tôi—vì ngày ở thành phố K ấy mà trót để ánh mắt mình hướng về tôi không ít lần.

Dù thế nào đi nữa… chắc chắn là chưa ai quanh đây nhận ra. Nhưng tôi vẫn phải cẩn trọng hơn.

Đang nghĩ ngợi như thế, tôi ngồi ăn trưa cùng Masahiko như mọi khi. Bất chợt, cậu ấy khẽ hạ giọng gọi tôi:

“Ê, Yuuya.”

“Hử, gì thế?”

“Mày… vẫn còn hứng thú với Haruno-san à?”

“Phụt—!”

Tôi suýt nữa phun ra, may mắn là lúc đó trong miệng chẳng có gì, nếu không thì đã thảm họa rồi. Đúng là trong cái rủi có cái may.

“N-này, mày nói gì thế hả. Tao đã bảo bao lần rồi, ngay từ đầu tao chẳng có hứng thú gì với Haruno cả.”

“Ừm… thế à. Thôi bỏ đi. Mà này, Aman ấy…”

Masahiko nhướng mày đầy ngờ vực, nhưng rồi chẳng hỏi thêm gì nữa. Thay vào đó, cậu ta lại hào hứng luyên thuyên về Ama như mọi khi.

…Vậy mà tôi tưởng mình giấu kín được tất cả, nào ngờ Masahiko lại dễ dàng nhìn thấu đến vậy.

──Phải cảnh giác hơn nữa mới được.

Tôi âm thầm tự nhủ như thế.

---------------------

Nhờ giữ ý từng chút một, suốt từ đó cho đến hết tuần, tôi chẳng còn vô thức nhìn Hinata nữa, cũng không bị Masahiko khơi lại chuyện kia. Và rồi, tuần lễ trôi qua bình yên, cho đến khi ngày thứ Bảy lại đến—ngày tôi đi dạy lớp nấu ăn như thường lệ.

Chiều xuống, tôi tới lớp học sớm như mọi khi, chỉ còn vài phút trước năm giờ. Ngay khi thấy tôi bước vào, mẹ liền gọi với lại:

“À, Yuuya. Hôm nay Hinata-chan nghỉ học đó.”

“Ể…? À, ừ… thế à.”

Lời mẹ cất lên, nhẹ nhàng mà bất ngờ, khiến trước mắt tôi chợt như tối sầm lại.