Đáng sợ quá. Tôi phải làm gì đây?
Tôi run rẩy sợ hãi khi đang đứng sau cánh gà sân khấu.
"Không sao đâu Sara-chan. Sensei sẽ luôn dõi theo em. Không việc gì phải sợ cả."
Tôi nhớ mắt sensei đỏ ngầu khi nói ra câu đó.
Lúc ấy tôi không biết sensei bị như vậy là do thiếu ngủ hay kiệt sức, nhưng giờ thì tôi đã hiểu rồi.
Đó là nỗi sợ bắt nguồn từ chính trách nhiệm mà tôi mơ hồ cảm nhận được.
Bàn tay sensei nắm lấy tôi ngày ấy lạnh như băng.
Bàn tay ấy đặt lên bàn tay cũng lạnh giá không kém của tôi khiến tôi thấy đau.
Tôi rất sợ, nhưng cũng không biết nên trốn đi đâu và trốn như nào.
Bởi vì cả cha và mẹ đã dành công sức và thời gian ra để đến xem tôi diễn.
"Lại đây và ca hát nào công chúa nhỏ ơi. Bài hát của người sẽ giúp mọi người cảm thấy hạnh phúc hơn."
Một cậu bé đang đọc lời thoại của mình trên sân khấu.
Tôi phải ra đó!
Nhưng chân tôi không nhúc nhích nổi. Tôi sợ mình sẽ diễn hỏng vai... nhưng phải ra ngoài thôi!
Tôi chậm rãi bước ra sân khấu.
Ánh đèn chiếu trực diện vào tôi nóng làm sao. Rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía tôi, tôi thì chẳng nghe thấy tiếng gì khác ngoài tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Tôi nhìn về phía cha đang ngồi ở dãy sau cùng của hàng ghế khán giả với ánh mắt tuyệt vọng.
Bên cạnh ông ấy là ánh đèn flash loá sáng từ dàn máy ảnh, máy quay của các phóng viên bên nhà đài.
Ư, nhất định không được thất bại ở đây, tôi ơi!!
... Trong đoạn video tôi xem sau buổi diễn, tôi ở trong đó đã diễn, hát và nhảy một cách hoàn hảo.
Tôi chẳng hề nhớ gì về khoảng thời gian trên sân khấu nữa.
Chỉ nhớ đến đoạn tôi bước ra sân khấu và bắt gặp ánh đèn flash... chỉ thế thôi.
Cha tôi là một chính trị gia địa phương.
Ông đã đứng ra làm người đại diện lên tiếng bảo vệ các hộ kinh doanh ở khu mua sắm và nhờ sự nổi tiếng của mình, ông đã lên làm cán bộ hội đồng thành phố.
Sau khi giữ chức vụ thị trưởng trong khoảng 3 năm, ông được kỳ vọng là sẽ dấn thân vào giới chính trị trung ương... và bắt đầu xuất hiện trên sóng truyền hình.
Một chính trị gia đầy triển vọng đến dự buổi biểu diễn ở trường của hai cô con gái - dù với bên nhà đài hay công chúng, đó chỉ là khoảnh khắc nhỏ ấm áp của một người có sức ảnh hưởng tới nhân dân, nhưng với ban giám hiệu trường mẫu giáo, đó là sự việc hết sức quan trọng.
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã phải gánh vai chính chứ không phải nhân vật quần chúng mà tôi đã tình nguyện chọn trước đó.
Một vai diễn với tiết mục hát solo rất dài. Vì tôi vốn không thích hát nên tôi không muốn nhận vai này.
Nhưng tôi lại thích được khiêu vũ với mọi người nên tôi muốn được nhận vai quần chúng để có cơ hội biểu diễn tiết mục "điệu múa nấm".
Sensei đã luyện tập cùng tôi hàng ngày và tôi bắt đầu lo sợ một cách mơ hồ về chuyện gì đó.
Nếu tôi diễn hỏng, liệu sensei, cha và mẹ có cảm thấy thất vọng không?
Cơn rùng mình lan ra khắp sống lưng tôi.
"Háo hức quá! Háo hức lắm lun á! Cha sẽ đến xem chúng ta biểu diễn! Em cũng được đóng vai chính đoá!"
Người nói câu đó với vẻ mặt rạng rỡ là cô em gái tôi, Yukina.
Thật ra, chính Yukina đã đảm nhận mọi thứ - tiếp nhận phỏng vấn từ nhà đài, nhắn nhủ đến cha, cảm ơn mẹ - con bé đã làm mọi thứ một cách hoàn hảo, dù chỉ học ở lớp truyền thống của trường mẫu giáo.
Và trong vở kịch của lớp truyền thống, em ấy đảm nhận vai chính dài hơn bất kỳ vai chính của các lớp nào khác và nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt từ khán giả.
Trên TV chỉ chiếu tiết mục của Yukina, còn tiết mục của tôi thì bị lược bỏ hoàn toàn.
Yukina là người đã biến tiết mục ở trường mẫu giáo thành bước đệm thăng tiến.
Còn tôi thì như là kẻ chết rồi sau tiết mục đó.
Về sau, cha tôi qua đời vì bệnh tật, còn mỗi mẹ, tôi và Yukina ở nhà.
Mẹ tôi kế thừa nền tảng chính trị của cha và bắt đầu bước vào ngành này. Hẳn là bà ấy có tài năng chính trị bẩm sinh khi được rất nhiều người ủng hộ nhiệt liệt, chưa kể đến chuyện mất chồng.
Yukina thì tuyên bố "em sẽ trở thành bác sĩ, em muốn được nghiên cứu về các bệnh dịch, nghiên cứu nhiều hơn về cơ thể con người."
Em ấy đã khẳng định chắc nịch như vậy nên được mẹ tôi lẫn các chính trị gia ca ngợi hết mực.
Tôi còn nhớ như in ánh đèn sân khấu và ánh nhìn của cha tôi từ phía khán đài ngày đó.
Tôi không nhìn thấy mặt ông ấy vì xung quanh quá chói, khiến hình ảnh ông trong mắt tôi trở nên loà đi.
Tôi đã rất cố gắng nhớ lại, nhưng chẳng nhớ nổi bất cứ điều gì - từ giọng hát cho đến điệu múa. Không nhớ nổi dù chỉ một chút.
Thế nhưng, nhiều khi tôi vẫn tự hỏi rằng... liệu tiết mục của tôi có lọt vào mắt cha không?
Tôi yêu cha nhiều lắm.
Mà giờ có nói ra câu đó thì được nghĩa lý gì?
"Onee-chan, onee-chan? Chị lại gặp ác mộng nữa sao?"
Mở mắt ra, tôi bắt gặp Yukina với mái tóc vàng hoe.
Ẻm đã ăn diện rất đẹp, rất dễ thương ngay từ sáng sớm.
Tay tôi siết lấy bộ pajama ướt sững mồ hôi của mình và từ từ ngồi dậy.
"... Chào buổi sáng Yukina. Xin lỗi em, chị vừa mơ thấy vài chuyện hơi đáng sợ ý mà."
"Mouuu~ thiệt tình, onee-chan nên xả stress nhiều vô đi ạ. Mà sao chị cứ mơ mấy thứ đáng sợ suốt thế?"
Yukina ngồi phịch xuống futon của tôi, phồng má bất mãn.
Làn da bóng mịn kia rất ăn nhập với mái tóc màu be tựa nắng mai kia.
Tôi rời khỏi giường, hít thở và cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút rồi nói?
"Chị lại kêu lên thành tiếng à?"
"Vâng, em nghe thấy chị kêu 'ư, ư' nên lo quá, bèn mở cửa đi vào xem sao, tiện thể kiểm tra hơi thở và nhịp tim của chị luôn."
"Bác sĩ tương lai có khác. Giờ chị có quỵ xuống ngay tại đây chắc cũng không lo chết vì đã có em ở đây rồi."
"...Onee-chan nè, chắc chị phải đi khám tâm lý một chuyến đấy? Thời nay ai cũng có thể mắc bệnh tâm lý mà."
Tôi đang lấy quần áo ra khỏi ngăn kéo thì Yukina ngồi ôm đầu gối trên giường và nhìn vào tôi với vẻ mặt quá đỗi chân thành, làm tôi chẳng biết nên đáp lại như nào.
Yukina siêu cấp hoàn hảo, chăm chỉ hơn tôi và có "trái tim chưa một lần se sắt".
Tôi quá yếu đuối. Tôi nghĩ mẹ tôi đã biết thừa từ lâu, nhưng tôi chưa một lần dám thừa nhận chuyện đó.
Yukina lại ngồi xuống cạnh tôi, bắt chéo chân và nói tiếp.
"Honoka còn xông vào phòng em ngủ và nói 'Tui ngủ nhiều quá nẻn không ngủ được, cho tui chút thuốc ngủ đi'. Cậu ấy học hành có ổn không, có đang sống lành mạnh không onee-chan?"
"Con bé vẫn đang sống tốt, cố gắng rèn luyện bản thân dữ lắm. Mà phải công nhận vụ xin thuốc đó phiền thật đấy. Em đã đâu thể tự ý kê đơn thuốc đúng không?"
"Chứ sao. Cậu ấy nghĩ em là ai chứ!"
Yukina ngoác miệng rồi lắc đầu lia lịa với điệu bộ khá là ngớ ngẩn.
Nếu Yukina là một đứa em hư hỏng hoặc hỗn láo, đủ để khiến tôi phải không ưa em ấy thì có lẽ cuộc sống của tôi đã trở nên tốt đẹp hơn một chút - khổ nỗi em nó lại quá tốt bụng và hoàn hảo.
Tôi rời khỏi phòng cùng với quần áo để thay sau khi tắm. Yukina vẫn chạy ton ton theo sau tôi xuống cầu thang.
"Onee-chan vẫn định ra ngoài sớm như mọi khi à? Ngày nghỉ mà cứ đi sớm như này thì không hay đâu. Nếu ở nhà, chị sẽ được ăn bữa trưa siêu ngon và nhận được tiền tiêu vặt đoá! Hôm nay em đi chung với chị nhé? Mẹ thì bảo không cần lo nhưng em thì có đấy!"
Tôi khẽ siết chặt bộ quần áo đang ôm trước ngực.
Đây là bộ đồ "con ngoan" mà tôi hay diện khi ra ngoài, thiết kế cũng na ná bộ mà Yukina đang mặc trên người.
Khách đến thăm nhà tôi (mẹ tôi) cho đến tận gần trưa, rồi sau đó ra ngoài ăn cùng nhà tôi.
Họ vừa ăn vừa thảo luận về đủ thứ chuyện trên trời dưới biển - nào là tương lai đất nước này, nào là vấn đề đô thị và mối bận tâm của nhân dân này...
Mẹ tôi rất thích tranh luận những chuyện như thế và thường ngồi với khách đâu đó ba tiếng đồng hồ hơn. Yukina thì chỉ đến ăn, hốt tiền tiêu vặt rồi đi về.
Tôi cũng đã đi theo họ nhiều lần, nhưng việc xác định lúc nào nên đi về không phải là dễ. Tôi chẳng thích cái trò ăn rồi chực chực để đi về tí nào.
Vậy mà Yurina lại luôn miệng "Khó lắm ạ? Tính ra trò này cũng vui phết mà onee-chan". Em đúng là thiên tài bẩm sinh đấy.
Tôi thì không làm được như vậy. Dĩ nhiên đây cũng không phải là lỗi của Yukina - mà là của tôi, người không kế thừa được dòng máu tài năng chảy trong huyết quản của cha.
"... Cảm ơn em vì đã lo cho chị nhé. Nhưng trưa chị còn phải đi làm thêm nữa nên chị muốn đến thư viện để tự ôn bài cho ngày mai."
Tôi nói thế và rời khỏi nhà.
Lý do chính đáng nhất cho việc rời khỏi nhà là học. Tôi không giỏi đến mức có thể mơ mộng làm bác sĩ như Yukina nhưng tôi lại không ghét việc học chút nào.
Yurina thở dài rõ to.
"Chị làm thêm chi cho mất công trời. Đi ăn với mẹ và em thì chị sẽ được húp trọn 10000 yên làm 'phí đi lại' đấy. Tuyệt lắm đúng hong?"
"Em muốn làm bác sĩ đúng không Yurina?"
"Vâng, cái đó onee-chan biết thừa rồi mà."
"Em cũng muốn đi học tiếng Anh à? Mẹ nói với chị trường luyện thi hiện tại mà em theo học không được tốt cho lắm.
"Dạ... tiếng Anh thì em muốn đạt đến trình độ như người bản xứ luôn cơ..."
"Chị biết em dùng hết 10000 yên kia vào việc học đấy."
"Unn? Không phải học đâu onee-chan à. Là vào quán cà phê đoá. Ở mấy quán cà phê xịn có nhiều anh giai nước ngoài đẹp zai lắm lun~"
Con bé này... sao có thể hoàn hảo đến thế nhỉ?
Dù đang cười xoà và nói "lần nào đi ăn mẹ cũng sẽ cho em "phí đi lại" để bịt miệng á~" nhưng thật ra, ẻm vẫn luôn âm thầm dùng số tiền đó để đến các quán cà phê ngoại có người nói tiếng Anh thành thạo nhằm trò chuyện cùng họ, cải thiện trình độ ngoại ngữ của mình.
Khi mẹ hỏi riêng tôi "Yukina học tiếng Anh ở trường luyện thi có ổn không?", tôi đã sinh nghi, bí mật bám theo ẻm và phát hiện ẻm đang niềm nở bắt chuyện với những người nói tiếng Anh.
Khi tôi hỏi nhân viên quán, họ nói rằng "Cô bé đó đang học cách phát âm chuẩn giọng người bản địa."
Liệu phương pháp tự học ấy có hiệu quả không? Hình như em ấy đang tiện thể thu thập luôn cả thông tin, lời khuyên, lưu ý của họ về việc du học Mỹ thì phải. Em ấy từng nói sẽ sang Mỹ học sau khi tốt nghiệp cao trung.
Chắc là con bé im lặng, không dám nói cho mẹ tôi biết vì sợ bà sẽ lo lắng. Những gì Yurina đang làm là vì chính tương lai của em ấy.
Em gái tôi quá đỗi tuyệt vời, ngoan hiền, xinh đẹp và tốt bụng.
Tôi nắm lấy bàn tay của Yukina.
"Em cứ tích khoản tiền đó cho tương lai mình đi nhé Yukina. Chị cũng sẽ tự mình tích một khoản riêng để mai sau dùng."
"Ểeeeee, onee-chan sẽ rời khỏi nhà sau khi tốt nghiệp cao trung sao? Ứ chịu đâu, ứ chịu đâu màaaaaa!"
"Chị chỉ rời nhà trước em có một năm thôi à. Hai năm nữa em cũng sẽ sang Mỹ học mà, đúng không?"
"Vâng, nhưng một năm không có onee-chan sẽ cô đơn lắm. Có onee-chan bầu bạn ở nhà cùng là liệu pháp tinh thần số một của em mà."
"Nếu chị rời đi thì em cũng sẽ bớt ngợp khi phải sang Mỹ mà, đúng không nào?"
"Vâng... Quyết vậy đi! Onee-chan đi Mỹ với em nhé?"
"Iya, cảm ơn nhé."
"Mouuu~"
Tôi ôm lấy Yukina lại phồng má bất mãn, vùng vẫy tay chân trong lòng tôi.
Em ấy là người được yêu thương nhất, dễ thương nhất, đáng quý nhất trên đời, và là người tôi không thể nào vượt qua được. Sự tồn tại của Yurina khiến tôi cảm thấy rất đau lòng... nhưng tôi không thể oán trách em ấy... vì em ấy là cô em gái bé bỏng dễ thương của tôi. Tôi yêu em ấy, yêu em ấy, ghét em ấy, yêu em ấy, yêu em ấy lắm...
