Liệu nàng lớp trưởng hoàn hảo có thể làm bạn gái tôi không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

122 226

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

118 1685

Thiếu nữ tóc trắng mắt đỏ rất nghiêm túc trong việc báo thù.

(Đang ra)

Thiếu nữ tóc trắng mắt đỏ rất nghiêm túc trong việc báo thù.

墨莺儿

Dưới cái bóng khổng lồ mà tháp Babel đổ xuống, bức tranh toàn cảnh về Đại lục Admir dần dần mở ra...

43 50

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

(Đang ra)

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

礼存羊

Bí ẩn lớn nhất Thế Giới ở thế kỉ 21 trên Trái đất: Công Chúa Diệt Thần Luo KeKe đang che giấu điều gì, để mà khiến cả những Thợ săn lẫn Anh Hùng cũng phải khuất phục?Luo Keke:"Em chỉ là 1 cô bé nhỏ nh

103 1287

Web Novel - Chương 13 - Lớp băng tan

Lúc quay lại chỗ hòn đá ước nguyện với đống thức ăn order hồi nãy, tôi thấy Yoshino-san vẫn đang cặm cụi ném đá.

Dường như cô nàng đã thay đổi chiến thuật của mình bằng cách gom đá lại một chỗ rồi ném. Lý do tôi biết là vì cô ấy dùng tay trái để cầm đá và tay phải dùng để ném. Mỗi lần ném, cô ấy lại 'Hya!' một cái.

Hự, hình ảnh cô ấy vừa khẽ la lên vừa vung tay ném quá sức dễ thương.

"Y-Yoshino-san, hàng order từ McDonald's của ta đến rồi này."

Yoshino-san quay lại nhìn tôi, nói:

"Hể, cảm ơn nha. Xin lỗi vì đã để cậu đi lấy một mình."

"Không sao, tranh thủ đi lại chút thôi ấy mà... Quan trọng hơn, cậu làm được chưa?"

"Hông thể ném trúng viên nào luôn Tsujio-kun à!!"

"Hahahaha!!"

Tôi bật cười ha hả khi thấy Yoshino-san vừa nhắm mắt, lắc đầu lia lịa và nói "Mouu, đừng cười tớ mà".

Cô ấy phồng má giận dỗi với tiếng 'Hưm!!" trong khi xoa cánh tay phải bằng tay trái và nói:

"Tớ còn chẳng thể ném đến gần hòn đá, mà tay thì bắt đầu đau rồi-"

"Há? Cậu có sao không? Cậu ném nhiều quá rồi đấy. Tớ bảo rồi mà."

"Nhìn nè! Móng tay tớ toàn đất là đất lun-"

Cô ấy cho tôi xem bộ móng tay màu hồng xinh xắn giờ đây đã bị đất bám đầy.

Yoshino-san thật sự rất nghiêm túc với trò ném đá này. Cô nàng đã giấu đi những viên đá đang cầm bằng tay trái vào bên dưới những lá cây gần đó (cô ấy đã tuyệt vọng đến nhường nào vậy) và rời đi cùng tôi.

Chắc cô ấy định thử lại sau. Sao mà dễ thương thế này, cứ như chú mèo vụng trộm đi giấu kho báu của mình ấy.

Yoshino-san bước ra từ nhà vệ sinh sau khi rửa sạch tay.

Cô ấy vẫn đang phồng má, rõ ràng là chẳng hài lòng chút nào. Dáng vẻ dễ thương nhưng đầy quyết tâm đó khiến tôi không thể nhịn cười.

Nàng ta trông có vẻ đói khi mắt lia lịa xung quanh và mỉm cười trong khi nhìn về phía băng ghế trống.

"Có ghế trống kìa, mau lại đó thôi!"

"... Ư, ừ."

Tôi khẽ mỉm cười. Cảnh vật xanh tươi của cây cối trong công viên và cách Yoshino-san nhảy chân sáo thật đẹp đẽ làm sao.

Cô nàng ngồi xuống băng ghế, lấy một chiếc bánh hamburger ra và ngoạm một miếng thật lớn.

"Mmm~ thường tớ chỉ ăn cơm nắm trong cửa hàng tiện lợi nên lâu lâu ăn lại thứ này thấy ngon hơn hẳn."

Thấy vết sốt thịt dính trên môi Yoshino-san nên tôi rút khăn giấy ra, chìa về phía cô ấy.

Cô ấy nhận lấy nó và cắn tiếp một miếng lớn nữa.

Hẳn là vì đói quá nên cô ấy đã ăn hết cả hai chiếc hamburger trong chốc lát, uống nước cam đóng chai và thở dài một cách đầy thoả mãn.

Tôi thì vừa nhai gà viên vừa hỏi:

"Chủ nhật nào cậu cũng học từ sáng, ăn trưa,... như này à?"

"Đúng òi. Hôm nay là lần đầu tiên tớ vui chơi như này đấy. Chủ nhật tớ thường muốn về nhà sớm. Tớ cũng từng nói với cậu rằng mẹ tớ muốn trở thành chính trị gia mà, cậu nhớ không? Với chính trị gia, có thể nói việc có người ủng hộ thực sự rất quan trọng. Càng nhiều người ủng hộ thì họ lại càng mạnh mẽ, có sức ảnh hưởng hơn... Và chủ nhật là ngày những người như thế tìm đến nhà mình. Mới 9h sáng thôi mà chuông cửa đã kêu inh ỏi rồi."

"Nghe ồn ào quá nhỉ."

Nói thật, chỉ nghĩ về cảnh có người tìm đến nhà vào ngày nghỉ là tôi đã thấy phiền vãi chưởng ra rồi.

Nhà tôi luôn chuẩn bị sẵn các bữa ăn cho những ngày nghỉ và chỉ chuyên tâm thư giãn cho thoải mái thôi.

Yoshino-san ăn xong chiếc bánh kẹp phô mai hai lớp, vò giấy gói, ném vào thùng rác và nói:

"Đúng chứ? Sớm kinh khủng khiếp. Nếu ở nhà thì kiểu gì cũng bị mẹ gọi 'Ra chào mọi người nào' nên tớ phải rời khỏi nhà vào 8h sáng. Tớ chẳng muốn làm thế một chút nào... Nếu ở nhà, tớ phải trang điểm theo kiểu trò ngoan ở trường, mặc áo sơ mi và quần dài, tóc tai thì phải búi hoặc tết lại..."

"Chịu thật."

"'Chịu thật' nhỉ? Nhưng, cậu biết không, em gái tớ, Yurina lại làm chuyện đó một cách đơn giản suốt nhiều năm qua mà chẳng hề phàn nàn lấy một lời, thậm chí con bé còn có vẻ rất thích thú với chuyện này cơ."

Cô ấy dịu mặt đi, nói trong khi bốc khoai tây chiên lên và cho vào miệng.

Tôi sực nhớ ra điều gì đó và cất giọng hỏi:

"Có phải đó là cô gái mà cậu đặt làm avatar LINE không?"

"Đúng gòi. Con bé kém hai ta một tuổi và hiện đang theo học tại cao trung Haruko."

"Uầy... là trường quốc gia với độ lệch chuẩn là 78."

"Con bé là thủ khoa của khối tân học sinh nhập học năm ngoái và dự định sau này làm bác sĩ. Bố tớ mất vì bệnh lúc tớ còn học mẫu giáo nên Yurina đã luôn cố gắng học hành từ bé để có thể nối nghiệp ông ấy."

"Đỉnh thật đấy, nhưng... như thế thì ngột ngạt quá đi mất."

Yoshino-san mở to mắt, ngạc nhiên khi nghe tôi nói thế.

Tôi lấy chiếc bánh hamburger ra, ăn và nói tiếp:

"Mẹ thì muốn thành chính trị gia, em gái thì muốn làm bác sĩ để nối nghiệp cha - ai cũng 'tri thức' quá chừng. Cậu thì muốn rời khỏi nhà vào 8h sáng... Nghe thôi đã thấy hết sức tù túng rồi. Ai cũng đang ra sức làm điều mà mình tin là 'đứng đắn', chẳng việc gì phải kêu ca hay phàn nàn cả. Họ hẳn là đang nỗ lực lắm đúng không? Nêu thành ra cậu không thể chê bai họ. Cậu cũng đang rất cố gắng, nhưng khi thấy những người thân thiết với mình 'đứng đắn' hơn, cậu sẽ không thể tìm thấy nơi nào để có thể sống như chính mình. Cậu nghĩ rằng, giá mà họ thiếu 'đứng đắn' hơn chút để cậu có cớ giải toả cảm giác ngột ngạt này bằng cách ghét họ, dù chỉ là xíu xíu thôi. Tớ nói có đúng không?"

Lấy ví dụ nhà tôi đi, bà già rất hay 'ca nhạc' với tôi, nhưng ông già thì lại rất thoải mái. Có thể xem ông ấy luôn đứng về phía tôi.

Thậm chí trong vụ tôi về khuya vào hôm kia, ông ấy vẫn nói với bà già rằng" Nghe Akito nói đi em. Nó đã lên cao trung rồi đấy".

Hôm đó tôi còn có bà, đồng minh hùng mạnh nhất của tôi. Một phần trong tôi còn tin rằng, dù chuyện gì xảy ra, tôi đều có thể vượt qua... miễn là có bà ở bên mình...

Tôi có thể cảm thấy vững dạ vì mình có đồng minh, có chỗ dựa.

Nhưng xung quanh Yoshino-san toàn những người cầu tiến, chăm chỉ và có mục tiêu lớn lao hơn cô ấy. Tôi biết cô ấy đã phải cảm thấy khổ sở đến nhường nào khi nhận thức rõ điều ấy.

Nếu có những người chỉ trích cô ấy thì tốt biết bao - lúc ấy cô nàng sẽ tự xoa dịu tinh thần mình bằng cách lấy việc họ ghét mình để làm cái cớ ghét lại họ.

Việc cô ấy luôn phải học thêm tù tì từ thứ Hai đến thứ Sáu hẳn cũng đã ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến tình hình của Yoshino-san hiện tại.

Tình hình nơi mà luôn phải cầu tiến, chăm chỉ hết mình để đạt được mong muốn "đứng đắn" thật sự quá sức ngột ngạt, lạc lõng.

Tôi đang định với tay ra lấy thêm khoai tây chiên thì một bàn tay chợt nắm lấy tay áo tôi.

Ngước lên nhìn, tôi bắt gặp Yoshino-san đang nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt vô hồn.

... Hể? Tôi rướn người lên chút để nhìn vào mặt cô nàng, thì từ đôi mắt mở to kia - mascara, phấn mắt, kem nền lấp lánh và cả lông mi giả - đều rơi xuống khỏi mặt cô ấy.

Tôi vội vã đứng dậy.

"K-khoan đã. Để tớ lấy khăn giấy cho."

"Ôm tớ đi."

"Hể?"

"Cậu bảo tớ có thể trở nên hư hỏng mà..."

"Đ-được thôi."

"Tớ ghét việc mọi thứ bong ra lắm. Mau che tớ lại đi, tớ lúc này xấu xí lắm đấy!! Mau ôm lấy tớ đi!!!"

"Tớ - tớ biết rồi!"

Liệu cô ấy đang tức giận hay chỉ muốn tỏ ra hư hỏng thôi nhỉ?

Tôi vội vã cởi áo khoác ngoài, phủ lên đầu Yoshino-san, ngồi xuống trước mặt và xoa đầu cô ấy qua lớp áo.

f888aece-79e4-4b10-b414-6d2c8fa1cb5b.jpg

Hai đứa tôi ngồi ở gần chỗ hòn đá ước nguyện nên rất đông người đang qua lại.

Họ nhìn vào tôi và Yoshino-san, như thể muốn nói với tôi rằng "Cậu ta làm cô gái đó khóc à..." hay "Ngay tại chốn thanh thiên bạch nhật này sao...".

Đậu xanh... không hề... tôi không hề có ý định chọc tức hay làm cô ấy tổn thương để khiến cô ấy rơi lệ. Tôi chỉ thẳng thắn bày tỏ quan điểm và suy nghĩ khi thử đặt mình vào hoàn cảnh của Yoshino-san thôi mà.

Cô ấy không khóc oa oa nức nở, mà chỉ khẽ hức hức trong khi để nước mắt tuôn ra từ khoé mi thôi.

Vài phút sau, cô ấy ngừng khóc, nên tôi lén ngắm trộm khuôn mặt cô nàng từ trên xuống... thì ngay lập tức phải quay mặt đi theo bản năng.

Yoshino-san, người vẫn đang vùi mặt dưới lớp áo của tôi, lườm tôi cháy mặt cái "Hứ!" và nói "Đồ xấu tính. Nhìn người ta khóc mà vẫn cười được à?".

"I-iya, anou... lông mi giả của cậu... đang treo... treo trên... má cậu kìa..."

"Sao cơ?"

Yoshino-san vội vã chạm vào má mình nhưng lại ngơ ngác vì nhầm bên.

Tôi bèn chỉ về phía còn lại cho cô ấy biết. Cô nàng cầm lấy nó và "Hưm!" lần nữa một tiếng rõ to.

Tôi hỏi trong khi nhìn vào mặt cô ấy:

"Cậu đem keo dán mi theo không?"

"... Sao cậu lại am hiểu về trang điểm thế?"

"Tớ bị mấy cô gái bên cơ sở giải trí người lớn kéo đi shopping nên có chút hiểu biết ấy mà. Vài hôm trước tớ cùng họ đi mua keo dán mi. Hôm nay tớ định đi lấy tiền thừa mà hôm nọ họ còn chưa lấy luôn."

"... Tớ mang theo đầy đủ mọi thứ đây rồi, sửa chút là xong thôi. Đợi tớ nhé."

Yoshino-san bảo tôi giữ chiếc áo khoác, rồi sau đó khéo léo chỉnh lại lớp trang điểm sau lớp áo.

Một lúc sau, Yoshino-san đã chỉnh sửa xong, cất dụng cụ trang điểm đi và kéo chiếc áo khoác của tôi lên.

"... Sửa xong rồi."

"Tớ mặc lại áo nhé. Tay tớ rã rời rồi."

"Có nghĩ theo kiểu gì thì đó cũng là lỗi của Tsujio-kun. Phải phải, nhất định là do Tsujio-kun gây ra!!"

"Rồi rồi, tớ sẽ không nói gì nữa. Sắp đến giờ rồi, ta ăn mau rồi đi nhé."

Yoshino-san mở điện thoại lên xem và trợn tròn mắt.

"Oái... Tớ xin lỗi. Muộn thế này rồi sao?"

"Sao thế? Cậu có đến đó kịp không?"

"Bỏ hết mọi thứ vào túi gói là được, mau đi thôi!"

Yoshino-san chén hết những gì còn sót lại, cầm lấy chai nước cam và bắt đầu chạy.

Tôi vội vã chạy theo sau cô ấy.

Rồi cô ấy bước chậm lại để tôi kịp theo.

"... Hôm nay tớ thấy vui lắm. Tuần tới tớ cũng muốn được dạo chơi như này. Nhưng vẫn rất bực mình nhé, mãi vẫn không thể ném vào nổi dù chỉ một viên. Chắc tớ sẽ học cách ném chuẩn trong mơ khi ngủ quá."

"Th-thế sao?"

"Mai là thứ hai rồi. Tớ vốn ghét lên trường lắm, nhưng vì đang có ủy ban hội thao nên tớ mới vui lòng đấy."

Mắt Yoshino-san vẫn còn hơi đỏ hoe, giọng rời rạc, mắt không nhìn vào tôi, cứ như đang giải toả mọi cảm xúc trong lòng ra ấy.

Tôi tiến lên trước một chút, nói với cô nàng "Mau lên nào, ta đi thôi".

Cô ấy khẽ mỉm cười, dịu mắt lại.

Mỗi lần Yoshino-san thành thật bày tỏ cảm xúc của mình trước tôi, tôi có thể thấy nét mặt cô ấy giãn ra hẳn.

Cứ như phần lõi sâu nhất, lạnh giá nhất của tảng băng đang tan chảy một cách chậm rãi vậy.

Tôi muốn trở thành người mang lại cảm giác bình yên và an toàn cho Yoshino-san, để cô ấy có thể sống thật với bản thân mình, dù chỉ một chút.

Nói thế thì anh về làm chồng người ta luôn đi để ae đỡ phải chờ, và tôi đỡ phải dịch đến=)