Làm ơn hãy để tôi yên- Vì một lý do nào đó, cô ấy lại muốn thay đổi cuộc sống cao trung của con sói cô độc vô vọng này.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 151

Vol1 - Chương 2: Một cô gái đối xử tốt với một sói cô độc chỉ là hoang tưởng thôi, đúng chứ?

AVvXsEiRATe9i3LSAJlO3gHkkzfv4xDkj-XC92WfET1wgk1ggxHclbURrsLpmPylTDB7htKZbKGJpsjg5XMDG3kYBw-9pBcJHawRhRK-SLMwA_4pSSTmYjielTfZtpn9SBERVTeyxutue7jlWi1qsHNcczMMPwFnqRic9viOGCQKST8LkRrRJFbtvm20fhNJJA=w400-h84

Chương 2: Một cô gái đối xử tốt với một sói cô độc chỉ là hoang tưởng thôi, đúng chứ? 

Tôi đã dành cả tuần lễ vàng để nằm ở nhà như con cá chết. Bây giờ đang là giữa tháng năm rồi. Kỳ thi giữa kỳ vừa mới trôi qua. Ngay khi tôi đang chuẩn bị về nhà ngay sau buổi họp lớp thì Shiramine đến bắt chuyện với tôi. 

“Nanamura-kun, cậu có rảnh không?” 

Đó là chuyện cực kì hiếm khi tôi được trò chuyện trong lớp, tôi vì thế suýt nữa đã nhảy cẫng lên. 

“C-có chuyện gì vậy?” 

“Bài tập Nhật ngữ cậu vẫn chưa nộp đâu đấy.” 

“À, đúng rồi, chúng ta có bài tập đấy nhỉ...” 

Tôi thực sự đã lười đi hẳn sau khi kỳ thi kết thúc. Dù sao tôi cũng không thực sự cần một lá thư giới thiệu đến các trường đại học làm gì. Thành thật thì, tôi không quan tâm mấy đến báo cáo nội bộ về tình hình học tập. Thứ duy nhất tôi cần để không bị lưu ban chính là điểm danh và điểm thi. Bài tập này chỉ dành cho báo cáo nội bộ nên không làm cũng chẳng mất gì cả. 

“Tớ sẽ rất lúng túng khi gửi cho giáo viên vẫn chưa thu đủ tất cả mọi người đâu.” 

“Tớ hiểu rồi. Mọi thứ chắc cũng khó khăn với cậu lắm ha, Shiramine.” 

Tôi ổn với việc bị phê bình, nhưng nếu có ai thay tôi chịu thì sao? Đó là vì một con sói cô độc không thể đáp lại ơn huệ cho người khác. Hầy, giải quyết nhanh chuyện này thôi. 

“Xin lỗi nhé, chờ tớ một chút.” 

Tôi lấy phiếu ra khỏi cặp và bắt đầu làm. Bài tập là viết suy nghĩ của mình về văn bản phê bình được thảo luận trên lớp. Mặc dù yêu cầu viết rất dài, tôi đã quen với việc bịa thêm khi viết truyện nên cũng chỉ mất trên dưới 10 phút là xong. 

Trong lớp mọi người cũng bắt đầu vơi dần đi.

Sau đó, giọng nói của Shiramine vang lên trên đầu tôi. 

“Này, cậu có thể vừa viết vừa nói được không?” 

“Hả?” 

“Điểm tổng của bài kiểm tra vừa rồi của cậu là bao nhiêu thế?” 

Bàn tay đang cầm bút chì cơ của tôi bỗng dừng lại. Sao cô gái này cứ đặt ra những câu hỏi kì lạ vậy. Ngay khi tôi ngẩn đầu lên, bộ ngực ngoài mong đợi của cô ấy đã che khuất tầm nhìn. N-nó lớn quá. ...Việc cô ấy thấp càng thể hiện rõ hơn. 

Tôi không biết cô ấy nghĩ thế nào về phản xạ nhìn ra chỗ khác khỏi vũ khí hủy diệt hàng loạt đó của tôi. Shiramine nhanh chóng xua tay như thể đang muốn tìm cái cớ. 

“X-xin lỗi, tự nhiên lại hỏi cậu câu hỏi kỳ quặc như vậy. Chỉ là tớ hơi tò mò chút thôi...” 

Hừm, tôi suy nghĩ một lúc. 

Tại sao Shiramine lại hỏi mấy thứ như vậy nhỉ? 

Không hiếm bạn bè hỏi điểm số của nhau. Nhưng tương tác giữa cô ấy và tôi rất ít. Thật khó hiểu khi cô ấy lại hỏi tôi làm bài thi như thế nào. Đừng nói Shiramine lại coi tôi như một người bạn nhé? Không thể nào lại có chuyện đó được. 

...À, tôi biết rồi. 

“Shiramine, cậu là người đứng thứ hai trong lớp phải không?” 

“P-phải, ...mà sao cậu biết được vậy?” 

Đôi mắt hình quả hạnh của Shiramine mở to ra. Tôi đặt tay lên má và trả lời một cách bình tĩnh. 

“Tớ chỉ đoán thôi. Dù sao đó là lí do duy nhất tớ nghĩ khi cậu lại hỏi người không quen biết như tớ điểm số của họ.” 

Giả sử một khứa đứng thứ 20 tự nhiên lại hỏi điểm một người không quen trong lớp. Thằng đó ắt hẳn thích xen vào chuyện của người khác lắm. Hay cô nàng này thích đưa xếp hạng của mọi người vào biểu đồ thống kê chăng? Nhìn thế nào thì Shiramine cũng không giống như người có sở thích kỳ quặc như vậy cả. 

Tuy nhiên, mọi thứ sẽ khác khi ai đó đứng rất cao hoặc rất thấp trong lớp. 

Trường chúng tôi là một trường có tiếng. Rất nhiều người ở đây từng là học sinh giỏi hồi học sơ trung. Tôi có thể hiểu vì sao nhiều người lại quan tâm đến ai xếp hạng cao trong một lớp như vậy. 

Shiramine cũng là một thành phần rất tốt về học lực trong lớp A. Cô ấy luôn trả lời giáo viên một cách trôi chảy bất cứ khi nào được gọi. 

Ắt hẳn đó là lý do Shiramine muốn tìm người xếp hạng cao hơn thay vì thấp hơn, đúng chứ? 

“Cậu đang tìm người đứng thứ nhất phải không? Lần này là tớ đấy.” 

“Hừm, ...tớ không nghĩ đó lại là Nanamura-kun đâu.” 

Biểu cảm của Shiramine trở nên cứng đơ. Cô ấy không tin tôi. Ha, ừ thì, tôi không thể trách được. Đằng nào trên lớp tôi cũng không chú tâm mấy . 

Tuy nhiên, tôi lại không muốn cô ấy nghĩ tôi là kẻ nói dối. Nên tôi đã đưa cho cô ấy phiếu điểm của buổi họp lớp sáng nay. Tôi đứng thứ nhất c lớp trong khi đứng thứ tư toàn khối. 

“Nanamura-kun học giỏi thế. Đúng là bất ngờ thật đấy.” 

Lần này thì cô ấy đã hoàn toàn ngạc nhiên. 

“Ăn may thôi. Dù sao nội dung học được bao quát khá là ít mà.” 

Tôi học giỏi hơn vì đằng nào tôi chả trở về từ 3 năm trước. Nhưng cũng khá bất ngờ khi chỉ xếp thứ tư toàn khối. Có vẻ luôn có những người tài năng hơn thật. 

Hầy, và tất nhiên tôi biết một người trong số đó đấy. 

“Đây, xong rồi này.” 

Shiramine giật mình tỉnh lại khi tôi khua tờ bài tập trước mặt cổ. Cô ấy rời mắt ra khỏi phiếu điểm. Sau khi lịch sự nhận giấy, Shiramine để nó vào túi đựng trong suốt trên tay mình. 

“Chà, vậy tớ sẽ lấy cái này. Ngoài ra tớ cũng cảm ơn vì đã cho tớ biết điểm của cậu. Nó là một thử thách thú vị cho tớ đấy.” 

“Rất vui được giúp đỡ, tớ đoán vậy?” 

Shiramine rời khỏi lớp với tập giấy sau khi vẫy chào tôi. Cô ấy có vẻ sẽ đến văn phòng ngay lập tức. 

Phù, tôi hít một hơi sâu và đứng dậy. Thật khó khi chỉ nhìn từ vẻ ngoài của Shiramine, nhưng cô nàng có vẻ là một người không thích thua cuộc. Ngay cả khi đứng thứ hai, tôi cũng không sẽ đoái hoài gì việc soi điểm số của người khác. 

Nghĩ lại thì tôi mới nhớ ra. 

Tôi không nhớ mình có nói chuyện với Shiramine nhiều như vậy trong cuộc sống cao trung lần trước. Ngay cả khi tôi có làm hay không, nó đều xoay quanh công việc cả. 

Có vẻ như mối liên kết giữa người với người đôi khi vẫn diễn ra, cho dù bạn có muốn hay không. 

Tuy nhiên, ngay cả như vậy, việc đó dù thế nào cũng khiến tôi thấy khó chịu. 

Nhân tiện thì, dù tôi khá lúng túng khi cố gắng nói chuyện với cô ấy, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Thật lòng thì, tôi vẫn không thể nào có thể bắt chuyện với người chỉ vì cố gắng để hiểu hơn về họ được.” 

Tan học, tôi đến gặp Hanamitsuji ở chỗ nhà hàng gia đình cũ. Mặc dù vẫn không có tiến triển gì trong việc kết bạn, cuộc họp nhà hàng gia đình vẫn phải tiếp tục vào mỗi thứ hai hàng tuần. Tôi không muốn gặp rắc rối khi không đến đó đâu. 

“Thế... bài kiểm tra của cậu ổn chứ?” 

“Khá ổn. Dù sao tôi cũng ôn bài từ trước rồi.” 

“May quá. Tớ cứ sợ cậu không lo học mà lại mải viết truyện mất.” 

“Tôi mà trượt kỳ thi thì sẽ gặp rắc rối đấy. Nếu một thằng như tôi mà đến học lớp bổ túc, mọi người chắc chắn sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. ‘A, ...chẳng phải khứa không có bạn bè đây sao, không ngờ hắn còn học dở nữa .’. Tôi sẽ chết vì điều đó mất.” 

“Trải nhiệm từ hồi trước của cậu à?” 

“Chắc lần này cậu cũng làm tốt nhỉ, Hanamitsuji.” 

“Ừ, do lần trước tớ học khá tốt, nên lần này tớ đứng đầu đấy.” 

Hanamitsuji thông báo kết quả thi của mình một cách bình thản. 

Tôi không bất ngờ mấy. Những người vừa có tài vừa có sắc là sự bất công thường thấy ở khắp mọi nơi. Tôi mong các chính trị gia có thể đề xuất việc thu thuế với những người có dung mạo ưa nhìn để xóa bỏ sự khác biệt về giai cấp trong xã hội. 

Sau khi thông báo điểm số cho nhau, tôi thấy tôi nhỉn hơn cô ấy mỗi môn Nhật ngữ. Nói cách khác, Hanamitsuji giỏi hơn ở hầu hết mọi môn ngoại trừ Nhật ngữ. 

Nhân tiện thì , cô nàng này gần như đạt điểm cao ở mọi môn học. Không phải cô ấy đã quá nghiêm túc học hay sao? 

“Hừm, hừm, cậu chăm hơn tớ tưởng.” 

“Im đi. Đó chỉ là một chút khác biệt nhỏ thôi.” 

“Vì thế tớ mới đánh bại cậu về điểm tổng đó.” 

“Cậu chắc chỉ chú ý tới mấy cái tiểu tiết như vậy thôi ha.” 

Cô gái này có vẻ cũng hiếu thắng không khác gì Shiramine cả. Tình cờ là tôi vừa uống hết ly cola nên đã đứng dậy hướng đến chỗ quầy uống. Hanamitsuji chìa cho tôi chiếc cốc rỗng của cổ. “Trà ô long nhé.” 

“Tôi đã bảo cậu đừng có bắt tôi chạy vặt cho cậu một cách tự nhiên như vậy rồi mà.” 

“Tớ đã đánh bại cậu trong kỳ thi mà. Bộ cậu không thể tử tế được một lần hay sao?” 

“Mẹ trẻ đừng có được nước lấn tới chứ.” 

Phàn nàn là vậy nhưng tôi vẫn nhận lấy cốc nước của cổ. Đúng là thảm hại mà. Trông tôi có khác gì động vật được thuần hóa không cơ chứ. 

Tôi quay trở về với ly trà ô long và cola trên tay. Đột nhiên Hanamitsuji . 

“Ngoài ra thì, giờ cậu có tham gia câu lạc bộ văn học không?” 

“Câu lạc bộ văn học? À lần này tôi thậm chí còn không muốn ghé qua đó nữa.” 

“Lần này? Vậy là lần trước cậu đã từng vào đó sao?” 

“Ừ, sở thích của mấy người ở đấy lại không hợp gu với tôi.” 

“Không phải mọi người ở đấy đều thích viết truyện sao? Tìm được người cũng chung sở thích với cậu không phải dễ dàng gì đâu đấy.” 

Quả thực là vậy, tôi thích được đi chơi cùng những người viết tiểu thuyết trong câu lạc bộ văn học. 

Nhưng mọi thứ mà đơn giản được như vậy thì tốt quá. 

“Họ luôn theo đuổi văn học thuần túy, còn tôi lại thích đọc light novel. Bọn tôi không thề giống nhau.” 

Yep, hồi trước tôi từng có suy nghĩ ngây thơ như là, “Hãy tham gia câu lạc bộ văn học để hát lên bài ca cuộc đời cao trung với thầy yêu bạn mến thôi!”. 

Mặc dù thế, sau khi đọc qua cuốn tạp chí của câu lạc bộ. Tôi thấy nó đều về thơ ca và thuật ngữ rất khó hiểu. Các cuộc thảo luận cũng rất hàm lâm. Chẳng phải chỉ là ghép mấy đoạn văn bản lại với nhau thôi hay sao? Tôi có cảm giác như tất cả họ đều bị ảnh hưởng từ thầy Murakami. Đến cuối cùng, tôi trả lại cuốn tạp chí dù còn chưa đọc xong nửa quyển. 

Các senpai thậm chí còn nói, “Văn học cổ điển và thơ ca là nhất. Tính giải trí trong light novel thật là đáng xấu hổ.” Tôi không thể chịu đựng được họ. Dù tôi cũng có đọc mấy cuốn tiểu thuyết bình thường, nhưng bạn biết đấy, tôi cũng thích light novel mà? 

Với trải nghiệm như thế, lần này tôi còn không đến thăm nữa. Tôi nghĩ mình đã đưa ra lựa chọn đúng đắn. 

Hửm, Hanamitsuji bắt đầu lẩm bẩm trong khi búng tay vào chiếc cốc thủy tinh vì chán. 

“Được rồi, thế là chả có ai bắt chuyện với cậu trên trường ha, Nanamura-kun.” 

“Không không, tôi vẫn trả lời câu hỏi khi được thầy giáo gọi lên mà.” 

“Thế từ lúc nào nó được tính là trò chuyện vậy?” 

Cô nàng phàn nàn một cách uể oải. Quả thật, ranh giới ở đây thật lạ lùng, dù có dưới góc độ thiên lệch hay không. 

“À Shiramine có nói chuyện với tôi sau khi bọn tôi nhận kết quả thi đấy.” 

“Hể, Mashiro ư?” 

Đôi mắt của cô ấy ngập tràn sự tò mò. Nhớ lại thì, cô ấy đã từng bảo cô đã từng là bạn với Shiramine hồi trước. Rất khó để nhận ra qua vẻ bề ngoài của cô ấy, nhưng Hanamitsuji thật sự cũng rất nghiêm túc. Có cảm giác như hai người họ rất hợp nhau vậy. 

“Thế hai cậu nói gì với nhau thế?” 

Điều này có hơi riêng tư, nhưng tôi nghĩ Hanamitsuji kín miệng lắm nên chắc không sao đâu. Tôi nói với cô ấy về cuộc trò chuyện với Shiramine sau khi bọn tôi nhận lại bài thi. 

“Tớ hiểu rồi.” Hanamitsuji khoanh tay và gật đầu sau khi nghe. 

“Mashiro rất hiếu thắng. Ngoài ra cậu ấy còn thích xen vào chuyện của người khác nữa.” 

“Sao nghe như thể cậu đang nói kháy cổ vậy?” 

“Điểm tốt của Mashiro đấy, được chưa? Mặc dù đôi khi nó hơi quá thật.” 

Hanaitsuji đặt tay lên má trong khi nhấp một ngụm trà ô long. Có vẻ cô nàng đã uống rất nhiều khi nói chuyện với tôi. Chiếc cốc giờ đây chỉ còn lại mỗi đá. 

“Mashiro là một cô gái tốt. Cậu ấy chắc chắn sẽ lo lắng khi thấy một người cô đơn như cậu và sẽ đến bắt chuyện.” 

“Không cảm ơn, tôi ổn.” 

“Hửm, sắp đến lúc rồi đó.” 

“Hả?” 

“Mỗi khối sẽ có chuyến đi dã ngoại trong học kì đầu của năm. Cậu quên rồi sao?” 

“À, tôi nhớ ta có mấy chuyến đi như thế ha...” 

Trường trung học Higashinadi sẽ quyết định điểm đến của chuyến đi theo lựa chọn của từng lớp. Mọi người sẽ đi bằng xe buýt. Dù tôi không nhớ rõ lắm, nhưng hình như chúng tôi sẽ đi lên núi và ra các hòn đảo xa bờ trong tỉnh. 

“Vì cậu ở cùng lớp với Mashiro nên tớ đoán các cậu sẽ lên đảo. Hình như cô nàng còn nói cổ muốn lên núi vào năm hai nữa cơ.” 

“Cậu thực sự vẫn còn nhớ những chuyện như thế à?” 

Tôi nói thế với tông giọng vừa sửng sốt, vừa thán phục. Hanamitsuji trừng mặt về phía tôi. 

“Tớ có thể ghi nhớ những cuộc trò chuyện tớ có với bạn của mình. Chắc sẽ khá khó hiểu với một người ít bạn như cậu ha?” 

“Ít? Tôi còn chả có bạn nữa đây này và tôi cũng chả hiểu gì cả.” 

“Cậu mà cứng rắn được như vậy thì ổn rồi, vấn đề là chúng ta sẽ chia nhóm trong chuyến đi đấy. Và nếu đúng như thế thì ắt hẳn cậu sẽ có những kỉ niệm đầy ‘thú vị’ cho xem.” 

“Ư, cái này...” 

Tôi không có vấn đề gì với việc dành thời gian một mình trong chuyến đi. Tôi làm quen với nó rồi. 

Tuy nhiên, sự hiện diện của tôi khi lập nhóm chắc chắn sẽ tạo ra bầu không khí khó xử. Ngay cả khi mọi người có đối xử tôi như một người thừa, tôi vẫn không thể làm quen với giai đoạn đó. “Này, vẫn còn người chưa vào nhóm kìa.” Điều đó còn cực hơn cả việc ở một mình nữa. 

“Hà, cậu nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa.” 

“Cậu làm như thể tôi đang làm quá lên vậy.” 

“Bộ giờ vẫn cần phải nói vòng vo với cậu nữa hả?” 

Hanamitsuji lắc chiếc cốc của mình. Đá bên trong va vào nhau tạo ra âm thanh rõ ràng. Ừ thì, không phải cô ấy không nói đúng, nhưng tử tế với tôi tí có chết ai đâu cơ chứ? 

Cuối tuần sau. Bây giờ tôi đang ở trung tâm thành phố. Mất đâu đó 30 phút để đi đến đây bằng tàu điện ngầm. 

Tôi là sói cô độc dạng thủ thành người có thể ở nhà cả tuần trong kỳ nghỉ hè hoặc kỳ nghỉ đông. Dù vậy thi thoảng tôi vẫn kiếm thêm light novel và sách ở những cửa hàng truyện doujin. 

Gần nhà tôi cũng có chỗ bán truyện nhưng tôi lại muốn thu thập thêm cả BD khi mua sách trong cửa hàng. Mặc dù mất tận 600 yên để đi lại đúng là chát thật, nhất là khi tài chính của một học sinh cao trung bình thường khó có thể chi trả được. 

Sau khi rời khỏi trạm tàu điện, men theo đường cái và rẽ hướng ngay sau vài phút. Trước mắt tôi là con phố tràn ngập cửa hàng. 

Mấy cửa hàng sách tương tự nhau mà đặt cạnh như này liệu có ổn không vậy? Nhưng bù lại mỗi nhà sách đều có BD của riêng mình lại còn tiết kiệm thời gian đi lại cho người mua nữa chứ. 

Tôi đã ngắm đến một số quyển rồi nhưng vẫn khá tuyệt khi lướt qua những bản phát hành mới nhất trên kệ. Mua những quyển truyện có bìa ngoài bắt mắt thường là lựa chọn đúng đắn dù không phải lúc nào cũng vậy. 

“Ồ, quyển này mình thấy rồi này.” 

Tôi nói vậy khi thấy được một tựa sách quen thuộc. 

Quyển light novel này mới phát hành vài ngày trước rồi nhưng dù biết hôm đấy tôi lại chưa ra mua. 

Tôi đọc quyển này trước đây rồi đó. 

Thật đấy, tôi có đọc qua cả những bản light novel sẽ được phát hành sau này, ngoài ra tôi còn biết bộ nào sẽ được chuyển thể Anime năm tới nữa và thậm chí là cả những tuyệt phẩm bị chết yểu do delay quá lâu. Mặc dù những hành động của Hanamitsuji và tôi hiện giờ đều có khả năng gây ra hiệu ứng cánh bướm, nhưng tôi không nghĩ ba năm sau sẽ có nhiều thay đổi đâu. 

Hay tôi nên bỏ qua mấy quyển tôi đã đọc lần trước mà mua những bộ chưa sờ đến không nhỉ? Nhưng đó toàn những quyển hay không hà. 

Tôi bắt đầu loay hoay đi qua những lối đi hẹp trong hiệu sách. Tôi thực sự thích khoảng thời gian như thế này, bạn sẽ không tìm được cảm giác tương tự trên sàn bán sách online đâu. 

Sau khi dạo quanh một vòng khu manga và quay trở lại chỗ bán light novel, tôi thấy một cô gái hoàn toàn không phù hợp với nơi như cửa hàng dành cho Otaku này. 

Mái tóc vàng sáng, mũ lưỡi trai màu haki, làn da hở qua lớp áo trên bộ đồ đan trễ vai của cô nàng trông thật quyến rũ. Trên người cô ấy là chiếc váy cạp cao với đôi bốt cao gót thô kệt.

Người như thế rõ ràng không thể nào lại ở nơi như thế này được. Không bàn đến việc bà này đang lựa truyện y như mấy người bị sang trấn tâm lý thì việc một gal đứng trước kệ light novel cũng đã đủ kỳ lạ đến đáng sợ rồi. 

Không biết phải làm gì trong tình huống này, tôi vô thức giữ khoảng cách như khi có con gái ở gần. Dù sao tôi cũng không muốn mọi người nghĩ mình là kẻ biến thái làm gì. 

Tôi thở dài trong lòng và liếc nhìn bàn tay của cô gái. Ôi trời! Cô ấy đang cầm đống truyện manga và lightnovel rom-com! 

Nhận ra cả hai chúng tôi đều có sự tương đồng với nhau, tôi không thể không nhịn được sự hân hoan trong lòng. 

Nhưng khoan đã. Ngay cả khi gu light novel bọn tôi có giống nhau thì trước sau cô ấy vẫn là một cô gái hướng ngoại. Không đời nào chúng tôi có thể nói chuyện dù có chung sở thích đi chăng nữa. 

Nghĩ đến đây, tôi chỉ dám bắt tay cô ấy trong đầu rồi lẳng lặng đi sang khu vực khác. 

Ngay khi vừa nghĩ đến, cô ấy đã quay sang tôi. Tôi nhanh chóng cố xoay đầu ra chỗ khác nhưng cô ấy đã nói trước khi tôi kịp làm vậy. 

“Chết tiệt...” 

Giọng nói đầy sự ghê tởm. Mặc dù tôi nghĩ nói “chết tiệt” sau khi nhìn thấy ai đó thì thật là thô lỗ nhưng tôi không trách cô ấy. Ngay cả tôi khi thấy một khứa Otaku nào đó nhìn chằm chằm vào mình cũng sẽ sợ hãi cả thôi. 

Tôi đã nghĩ đến chuyện giả vờ không biết gì và biến khỏi đây ngay lập tức nhưng cô gái ấy đã đi thẳng về phía tôi. 

Lối đi rất hẹp nên dường như có cảm giác cô ấy đang dồn tôi vào góc tường vậy. 

“Này, ra đây mau lên.” 

Cô ấy nói với tông giọng cực kỳ trầm và giận dữ. Ể, đây là phần mở đầu của tống tiền à? Đừng có nói với tôi là bạn trai đáng sợ của cổ sẽ xuất hiên ngay sau đó nhé. Tôi đã làm gì sai sao? Ah, biết thế ở nhà cho lành rồi, đặt hàng online vẫn là chân lý. Nhưng bây giờ mà biết cũng đã muộn. 

Tâm trí tôi ngay lập tức hình dung ra cảnh tống tiền. “Ê thằng kia, đưa tiền cho ta đây. Mày biết tiền bảo kê không hả? Bảo kê đấy” “ Biết thì ngoan ngoãn thụt xì dầu hai lần cho ta mau lên.” Liệu tôi có bị lấy hết tiền không vậy? Chí ít thì cũng đừng lấy thẻ thanh toán của tôi. 

Cô gái ấy đang âm thầm gây ra áp lực khủng khiếp. Tôi đang đối mặt với cô ấy trên lối đi khi không có ai ở đây. 

Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi để ngẩn đầu và nhìn vào mắt cổ. 

“Cậu có điều muốn nói nhỉ?” 

“Tôi không biết cậu đang nói về cái gì... hay là cậu nhận nhầm người rồi chăng?” 

Sau khi tôi cố gắng đánh trống lảng , cô ấy tặc lưỡi một tiếng “Chậc”. Tôi sắp tiểu ra quần mất. 

“Nanamura, không phải cậu vừa mới nhìn chằm chằm tớ sao.” 

“Ơ không, thay vì nói thế thì không phải do cậu vô tình đi vào tầm nhìn của tôi hay sao. Tôi thực sự không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào cả. Làm ơn hãy tha cho tôi đi, thực sự đấy. Tôi cần tiền để về nhà nữa. ...Ể? Cậu vừa nói tên tôi sao...?” 

Từ từ đã. Tại sao người này lại biết tên tôi? Bộ bọn tống tiền còn tra cứu cả địa chỉ, tên và số điện thoại của con mồi trước khi ra tay nữa hay sao? Không, chẳng phải điều đó là bất khả khi hay sao? 

Tôi ngẩn đầu lên trong sợ hãi. Sau đó tôi không thể rời mắt mình khỏi khuôn mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai ấy. 

Mà hình như tôi đã gặp cô gái này trước đây rồi thì phải...? 

“À, là Hoshigasaki.” 

“À à cái gì mà à? Đừng có mà “à” với tớ.” 

Môi của cô ấy hơi cong xuống. Người này chắc chắn là Hoshigasaki lớp tôi rồi. 

Dù không trang điểm nhiều hay kiểu tóc khác trên trường nhưng nếu bạn để ý kĩ giọng nói thì cũng sẽ nhận ra cổ thôi. 

“Đừng có nói cậu không nhận ra tớ đấy nhé. Ôi trời ạ, lẽ ra mình không nên gọi lại thì hơn.” 

“Khoan khoan đợi đã. Tại sao cậu lại ở đây?” 

Hoshigasaki lại tặc lưỡi , nhưng lần này lại ngượng ngùng hơn. Dù là Sakodo hay không đi chăng nữa, hai người này không phải chép miệng hơi nhiều hay sao? Hay giờ đang là trào lưu mới nổi vậy? Nhưng dù sao thì lần này cũng không còn có ý đe dọa cả. 

“Bộ tớ không được phép đến đây hả? Thế còn cậu thì sao?” 

“Cậu có nói tôi đến đây qua vẻ ngoài của tôi cũng được. Nhưng đừng có nói cậu cũng có sở thích như thế nhé?” 

Nói rồi tôi chỉ vào đống truyện Hoshigasaki đang cầm trên tay. 

“Im đi. Không phải việc của cậu.” 

“Chẳng phải hồi trên trường cậu đã nói ‘kinh tởm’ khi thấy tôi đọc truyện sao?” 

“C-cậu không thể trách tớ được! Tớ chỉ đang tò mò cậu đang đọc gì thôi! Nê-nên là, tớ nghĩ mình cần phải nói điều gì đó.” 

Tất nhiên là tôi hiểu cảm xúc của cổ, nhưng trong tất cả các lựa chọn khả dĩ khác thì tại sao thím này lại chọn nói “kinh tởm” vậy? Không chỉ có tôi mà những người khác cũng sẽ đau lòng khi nghe những lời như vậy đấy. 

“À phải ha, nhóm bạn cậu trông có vẻ không thích light novel lắm nhỉ.” 

Đến cuối cùng tôi có cảm giác dường như trong trường không ai đọc truyện chữ cả kể cả đám người trong câu lạc bộ văn học. Dù trong lớp có Okatu đấy nhưng họ cũng chẳng mấy hứng thú gì đến light novel. 

Thở dài một hơi. Cô ấy dùng tay gọi tôi đến gần. Tôi sẽ không bị ăn đấm, phải không? Nhưng dù sao tôi vẫn đề phòng ở mức cao nhất để có bị đấm cũng kịp né sang một bên. 

“Gì vậy?” 

“Nanamura, cậu hiểu mà đúng chứ?” 

“Không, nói rõ hơn đi.” 

“Ư... thế nghe kĩ này, cấm nói với ai đấy, hiểu chưa?” 

“Thế cậu nghĩ thằng này có người để nói chuyện cùng chắc?” 

Tôi trả lời một cách đùa cợt. Hoshigasaki cuối cùng cũng buông thõng vai mình xuống với vẻ mặt chẳng lấy gì làm hài lòng. 

“Hầy... hôm nay đúng là xui xẻo mà.” 

“Ê, tôi mới là người phải nói câu đó đấy.” 

“Đồ ngốc cậu đang nói gì vậy? Nói chuyện với một thiếu nữ xinh đẹp mặc thường phục vào một ngày cuối tuần chính là cốt truyện điển hình của nhân vật chính trong rom-com mà mấy người như cậu hằng mong ước đấy. Tỏ ra thích thú hơn đi chứ.” 

“Mẹ trẻ đang nói cái quái gì vậy!? Tôi thì lại thấy ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi của mình đang bị phá đám bởi một gal thô lỗ trong lớp đây này. Không phải tôi mới là một nhân vật chính xui xẻo của một bộ light novel hay sao?” 

“Nanamura, cậu còn chả có tí dung mạo nào của một nam chính nữa là.” 

Người gì đâu thật là thô lỗ. Không phải cậu vừa nói tôi là nhân vật chính trong Rom-com hay sao!? Sao giờ lại quên rồi? 

“Dù sao thì cố mà giữ bí mật đi đấy. Hẹn gặp lại.” 

Hoshigasaki quay người và chuẩn bị rời đi. Tôi cất tiếng. 

“Này, cậu để quên sách này.” 

Manga và light novel mà cổ cầm vẫn để sẵn trên kệ. 

“Oái.” 

“Nếu cậu không muốn mua thì để tôi đặt lại vị trí cũ.” 

Sau lời nhắc khéo của tôi, Hoshigasaki lẩm bẩm. 

“Không,... tớ sẽ mua nó.” 

“Hiểu rồi.” 

“Nanamura, nếu cậu dám hé miệng trên trường một chút thôi thì tớ sẽ đấm cậu bay lên trời đấy.” 

“Được rồi được rồi.” 

Hoshigasaki ra quầy thu nhân sau khi để lại lời đe dọa. Hòa bình cuối cùng cũng đã được lập lại. Tôi cũng quay lại việc lựa truyện của mình. Đúng vậy, muốn chọn thứ mình thích thì phải thật tĩnh lặng. 

Tôi nhớ lại thứ Hoshigasaki mua, hừm toàn là những quyển hay không hà. Có cảm giác như chúng tôi có chung sở thích vậy. Tôi thực sự muốn nói với cổ rằng “Cuốn này sẽ còn lâu lắm mới kết thúc đấy.” Dù vậy nếu cô ấy không muốn nói chuyện cùng thì cũng không phải lỗi của tôi. Quyển light novel tôi mang đến chỗ thu ngân ắt hẳn cũng cùng chung thể loại với truyện của Hoshigasaki. Dù cả 2 đều không cũng một cuốn. 

Tôi bước đến chỗ cửa tự động sau khi thanh toán xong. Dù mới đầu hè thôi mà tôi đã cảm nhận được rõ sức nóng khủng khiếp khiến tôi cũng phải chảy mồ hôi. Tôi không thể tưởng tượng được 3 tháng sau sẽ kinh khủng đến thế nào. 

Nhưng ngoài thật bất ngờ khi biết Hoshigasaki cũng thích light novel, điều mà trước kia chưa bao giờ xảy ra. 

Nếu lúc trước cũng giống vậy thì có lẽ cả hai chúng tôi đã trở thành bạn bè cùng nhau trò chuyện về light novel rồi chăng? Nah, điều đó không thể nào. 

Người như cô ấy chắc chắn sẽ giấu kín chuyện đó trong lớp thôi. Không đời nào cổ sẽ dám nói chuyện với tôi về sở thích đó đâu.

Trước kia tôi đã ở chung lớp với Hoshigasaki trong suốt 12 tháng trong năm. Giống như vẻ bề ngoài của mình, cậu ấy là một người cực kỳ quyến rũ trong lớp. Dù không có bất cứ kết nối nào giữa hai người bọn tôi nhưng cô ấy vẫn để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc. 

Mặc dù thế, ngoại trừ khuôn mặt vẫn nhớ mơ hồ ra được, tôi lại gần như không có bất kì ký ức nào về Hoshigasaki cả. 

...Tại sao vậy? 

“Này, cậu có nhớ cô gái nào tên Hoshigasaki không?” 

Tôi hỏi Hanamitsuji trong nhà hàng gia đình vào thứ hai tuần sau. Dù chỉ đặt mỗi đồ uống ở quầy bar nhưng chúng tôi vẫn lấy chỗ để ngồi. Xung quanh cũng không có nhiều người nên xin hãy cho bọn tôi. 

Haramitsuji vừa nhấp một ngụm trà đá nhiệt đới của mình thì ngẩn đầu lên.”Hửm?” 

“Hoshigasaki...? Tên nghe lạ thế.” 

“Làm như tên Hanamitsuji của cậu không lạ bằng vậy? Cậu cũng không phải nhân vật trong light novel đâu ha?... Dù sao thì vấn đề chính ở đây là Hoshigasaki. Cậu ấy là một gal tóc vàng trang điểm lộng lẫy và cũng cực kỳ nổi bật trong trường cao trung của chúng ta. Cậu có nhớ bất kỳ điều gì không?” 

Hanamitsuji đưa cho tôi cái nhìn bối rối khi thấy tôi khoanh tay và nghĩ về nó. 

“Sao thế?” 

“Không có gì.” 

“Cậu thích cổ à?” 

“Không đời nào. Cô ấy nói sẽ đấm bay tôi ngay trước mặt tôi cơ đấy.” 

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” 

Tôi cũng muốn biết lắm chứ. Tôi thì tôi thích những cô gái điềm đạm và thanh lịch hơn. Những nữ chính mà đôi khi sẽ thể hiện sự mềm yếu hoặc cởi mở với nam chính luôn khiến tôi say mê thích thú khi đọc. À, có nói thế thì tôi cũng không ghét gì tsundere đâu. 

“Đúng là kỳ lạ thật. Nếu không nhớ cậu ấy thì có lẽ mọi chuyện đã bình thường cả rồi.” 

“Còn tớ thì nghĩ đó không phải điều cậu nên nói với bạn cùng lớp trong năm nhất đâu.” 

“Thôi đi.” 

 Bây giờ là một con sói cô độc thì tôi cũng không quan tâm mấy, khác với hồi năm nhất trước kia khi tôi vẫn còn khá trẻ. 

Hồi ấy vào giờ nghỉ tôi toàn đứng dậy rời đi và giết thời gian trong nhà vệ sinh của dãy nhà đặc biệt. Giờ ăn trưa cũng thế, khác ở chỗ thay vì nhà vệ sinh thì tôi toàn tìm đến khu cầu thang hay lớp học trống với bánh mì và nước ép tôi lấy từ máy bán hàng tự động. Có cảm giác như thể tôi là nhân vật chính trong light novel vậy, ngoại trừ việc nữ chính chẳng bao giờ xuất hiện cả. 

Việc có rất ít ký ức về năm nhất cũng là vì lẽ đó. Những chuyện kiểu này lẽ ra đã đi vào dĩ vãng từ lâu rồi nhưng bằng một cách nào đó tôi vẫn có thể nhớ được. Tại sao chứ? 

“Chuyện quan trọng bây giờ là Hoshigasaki. Cậu quen được nhiều người như vậy ắt hẳn nếu có một người nổi bật ở lớp khác thì cậu phải nghe đến họ rồi chứ phải không? Đằng này một người có vẻ ngoài cuốn hút như Hoshigasaki mà cậu còn không biết đến thì đúng là kỳ lạ thật mà. Không phải chứ?” 

“Thú thực tớ cũng manh nha hiểu cậu đang cố muốn nói gì rồi...” 

Hanamitsuji cũng rơi vào trầm tư, thời gian trôi qua mà hai người bọn tôi không nói một lời nào cả. 

Thành thật thì tôi chỉ nhớ một hình ảnh duy nhất về Hoshigasaki. 

Cô ấy lẻ loi ngồi một mình trong phòng học vắng vẻ. Tôi chỉ có thể nhìn từ phía sau cô ấy. 

Việc khi nào và tại sao bạn bè của cậu ấy không ở bên cạnh thì tôi cũng không thể nhớ rõ chi tiết được. Tôi cũng không biết tại sao mình lại nhớ khung cảnh đó nữa. 

Nói gì chứ cảnh ấy trông giống hệt game hẹn hò. Tôi cũng không hiểu sao đầu tôi lại nghĩ thế nữa. Nghĩ đến đây tôi lại không khỏi rùng mình, lấp đầy khoảng trống trong tuổi trẻ bằng ký ức giả thì đúng thật là điên rồ mà. Ai đó giúp tôi với. 

Kim giây của đồng hồ đã quay được hai vòng. Tôi đứng dậy và cầm cốc lên. 

“Thôi sao cũng được, dù sao cũng không phải lý do gì quá đặc biệt cả. Tôi xin lỗi vì lại hỏi mấy thứ kỳ quặc như vậy.” 

“Chà, thế cho tớ một cốc soda không đường nhé.” 

“Cậu đã bao giờ nghĩ đến chuyện tự mình rót thêm đồ uống chưa vậy? Hay cậu là quý tộc từ nơi khác đến à? Đừng nói tôi mà phàn nàn với người quyền lực như cậu thì sẽ bị giết chết đấy nhé.” 

Tôi vẫn miễn cưỡng cầm lấy hai cái cốc ra quầy đồ uống. 

Tôi bấm nút cola và đổ khoảng tầm nửa cốc để tránh việc bọt khí tràn ra ngoài nếu đổ đầy ngay lập tức. 

Ngay khi đang nhìn chằm chằm vào những bong bóng đang tan dần- 

Những ký ức tưởng chừng như đã bị chôn vùi từ hồi trước của tôi bỗng ùa về. 

Đó là vào ba năm trước, một ký ức mơ hồ từ hồi năm nhất của tôi. 

“Mình hiểu rồi...” 

Chợt tỉnh lại khi đang vô thức lẩm bẩm, tôi nhanh chóng rót đầy phần còn lại trong cốc. Dù mong rằng nó chỉ là một giả định đáng lưu tâm, các mảnh ký ức rời rạc lại đang ghép lại tạo ra một bức tranh rõ nét hơn. 

Hiểu rồi. Nếu đúng như vậy thì cũng giải thích được lý do Hanamitsuji và tôi sẽ không bao giờ nhớ đến Hoshigasaki nữa. 

Nếu ký ức này là thật thì những sự kiện trong quá khứ chắc chắn sẽ được lặp lại trong tương lai. 

Cái tương lai nơi mà tôi và Hoshigasaki có thể cùng nhau trò chuyện về light novel sẽ không bao giờ có thể xảy ra. 

Ngày hôm sau. Giờ học sắp bắt đầu và tôi vẫn chưa có ai để bắt chuyện trong cái lớp học ồn ào này cả. Nên tôi nhìn về Sakado, người đang rất sôi nổi ở phía sau. 

Làm ơn đừng có nói kiểu như “Thằng khốn, tao không nghĩ mày còn ngắm gái thay vì đọc truyện cơ đấy.” Tôi có lý do chính đáng mà. 

Nhóm Sakado vẫn vậy. Họ đang trò chuyện vui vẻ với nhau. Tuy không sôi nổi bằng nhóm Hoshigasaki nhưng họ cũng thuộc nhóm hướng ngoại. Từ những gì tôi nhớ được, vị trí của họ so với câu lạc bộ thể thao có sự thay đổi theo thời gian. Nói đơn giản thì nhóm họ xếp loại B trong lớp. 

Họ luôn quay video bằng điện thoại trong giờ giải lao. Nó thực sự rất khó chịu. Tôi mà lọt vô khung hình thì sẽ hoảng lắm đấy, được chưa? Vì vậy đừng làm thế nữa. Nếu có ai đó bình luận “Thằng nào đằng sau trông đụt thế, lmao.” sau khi up lên mạng xã hội thì sao? Tôi sẽ khóc mất thôi. 

Sau đó Sakado đột nhiên quay người lại. Hai người chúng tôi vô tình chạm mắt nhau. 

Thôi xong đời rồi. Mình nhìn lâu vậy làm gì cơ chứ? Tôi đã cố quay đi nhưng đã quá muộn. 

Một lúc sau Sakado nói gì đó với bạn của cổ với vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Cô ấy đi thẳng về phía tôi với luồng bất mãn tỏa ra xung quanh. Lạy chúa, cậu là người huấn luyện Pokemon chắc? 

Nhưng thôi cũng ổn, dù sao tôi cũng có vài chuyện muốn hỏi cậu ta. 

Sakado đứng ngay cạnh bàn. Không hề che dấu vẻ mặt khó chịu của mình, cậu ta nói với giọng nhỏ nhẹ. 

“Sao cậu cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy hả? Kinh tởm lắm đấy. Cậu có thể dừng việc đó lại được không?” 

Gì cơ, giờ tôi còn không được phép nhìn mọi người nữa hả? Tôi là Medusa chắc? Tôi cố kìm nén lại lời nói suýt thốt ra. 

“Không có gì. Chỉ là tôi muốn hỏi cậu một vài thứ thôi.” 

“Hả? Cái gì?” 

“Sakado, mối quan hệ giữa cậu với Hoshigasaki như thế nào vậy?” 

Cô ấy không trả lời ngay lập tức. Dù vậy trong khoảnh khắc, cô ấy đã nhăn mày khó chịu. 

Được thôi. Tôi hiểu rồi. Cậu không cần nói gì thêm nữa đâu. Mối quan hệ của họ chắc chắn không hề tốt đẹp. Tôi có hình dung được ra cảnh cậu ta đang tự chép miệng mình. 

“...Bình thường.” 

Vẻ mặt của Sakado trở lại như cũ sau khi lẩm bẩm vài câu. 

“Thật sao?” 

“Đúng là phiền phức mà. Tôi đã bảo bình thường là bình thường rồi. Bộ cậu vẫn còn vấn đề gì nữa hả?” 

“Không.” 

Hiểu rồi. Cô ấy sẽ không nói sự thật với một người không quen biết gì như tôi đâu. “Sức mạnh tình bạn” của Hoshigaski ắt hẳn lớn hơn Sakado nên dường như khá khó xử với cô ta để nói những thứ như vậy, phải không? 

Sau khi biết được thái độ của cậu ta với Hoshigasaki, tôi không còn lý do gì để hỏi thêm cổ nữa. 

Cho đến khi tôi trả đũa cô ấy vì khi nãy dám gọi tôi là đồ kinh tởm. 

 “Ngoài ra thì, cái bình thường cậu bảo có áp dụng cho cả mối quan hệ giữa tôi và cậu nữa không?” 

“Hả?” 

“Có rất nhiều loại bình thường khác nhau, ví dụ như yêu bình thường này, ghét bình thường này, vân vân..” 

“Cậu đang nói cái quái gì vậy? Cậu chỉ đơn giản là một thằng kinh tởm thôi. Đừng có nhìn tôi thêm một lần nào nữa.” 

Phải rồi, nói thế thì liệu bình thường tôi có ghê tởm lắm không vậy? Sakado vẫn không ngừng lẩm bẩm trước khi rời đi. “Hai cậu nói gì với nhau thế?” Bạn cô ấy hỏi. “Không biết nữa, chỉ biết nó ghê đến mức thà tớ chết luôn cho lành.” Cậu ta đáp lại. 

Có phải tần suất bị nói kinh tởm của tôi suốt hai ngày hôm nay có hơi cao không? Chứ tôi có cảm giác như thể mình đang ở trong một cửa hàng có cách phục vụ tương đồng vậy. Cái nơi mà người ta sẵn sàng đến trả tiền chỉ để bị mắng ấy. 

Thật đáng tiếc khi tôi không có sở thích như vậy. ...Không khoan đã, tôi muốn thế để làm gì chứ? 

Dù sao thì từ những gì mà tôi nghe được, tôi nghĩ mối quan hệ giữa hai người họ đang cực kỳ tệ. Tôi vẫn chưa hỏi Hoshigasaki nên có thể sự ghét bỏ chỉ đến từ phía của Sakado thôi. 

Nhìn về phía đầu lớp, Hoshigasaki vẫn đang trò chuyện vui vẻ với bạn bè. Cô ấy dường như đang xem video trên điện thoại của mình. 

Đột nhiên ký ức về cuộc gặp gỡ với Hoshigasaki tuần trước lại hiện lên trong đầu tôi. 

Nếu bánh răng của số phận đổi hướng thì có lẽ tương lai nơi chúng tôi cùng nhau trò chuyện về light novel sẽ xảy ra một ngày nào đó. 

Tuy nhiên nếu những gì xảy ra ở cuộc sống cao trung lần trước vẫn tiếp tục lặp lại thì chuyện Hoshigasaki biến mất chỉ còn là vấn đề một sớm một chiều. 

Tôi không thể tưởng tượng được cảm giác lúc đó của tôi sẽ như thế nào nữa. 

Để rời xa một ai đó thì trước tiên ta phải gặp gỡ và làm quen với họ. 

Còn tôi và Hoshigasaki thì lại không đủ gần gũi để có thể được tính là rời xa. 

<Hành lang tầng 5, tòa nhà đặc biệt. Cậu có thể đến ngay bây giờ được không?> 

<Tôi đang bận đọc light novel rồi.> 

<Thế thông thường chẳng phải nghĩa là cậu đang rảnh hay sao?> 

<Tài năng của tôi không thể coi là tầm thường được.> 

<Đừng có đùa nữa.> 

<Có chuyện gì vậy?> 

<Tớ muốn nói về Hoshigasaki-san.> 

Hanamitsuji bảo tôi lên tòa nhà đặc biết vào giờ nghỉ trưa trên Line. Cô ấy đã đứng ở đó với đôi tay đang khoanh lại. Tại sao lúc nào gặp mặt cô nàng cũng tỏ ra sang chảnh vậy? Bộ cậu là tầng lớp tinh hoa của xã hội này chắc? 

“Đó là chuyện đã xảy ra với Hoshigasaki-san, chuyện mà ta đã nói trong nhà hàng lần trước.” 

“Hả, cậu đã nhớ được những gì từ hồi cao trung lần trước rồi sao?” 

“Không, tớ không có bất kì ký ức về cái tên Hoshigasaki cả, tuy nhiên tớ lại nhớ ra một điều đáng lo hơn.” 

Hanamitsuji hơi cúi đầu xuống với vẻ mặt u ám. Hiểu rồi. Có lẽ cô ấy cũng đã có câu trả lời giống tôi. 

Tôi không giục cô ấy nói tiếp. Cậu ấy dậm gót giày mình xuống đất một cách sốt ruột. 

“Tớ nghe rằng một vài học sinh đã không chịu đến trường ngay trước kì nghỉ hè năm nhất.” 

“...Hầy, dù sao thì trái đất vẫn tiếp tục quay.” 

“Hơn nữa cũng chỉ có hai người thôi.” 

Tôi rơi vào im lặng. Hanamitsuji đột nhiên lại gần với đôi mắt nghiêm nghị. 

“Mặc dù tớ chỉ nhớ mơ hồ, nhưng chắc chắn hai học sinh đó đều học lớp A. Có phải một trong số họ tên là Hoshigasaki đúng không?” 

Lần này tôi không thể vòng vo thêm được nữa. 

“Quả nhiên là vậy, nếu Hoshigasaki không đến trường nữa thì cũng giải thích được lý do vì sao chúng ta không có bất cứ kí ức nào về cậu ấy cả.” 

“Thế còn người còn lại thì sao?” 

“Đó là cô gái tên Sakado.” 

“Cổ là bạn của Hoshigasaki sao?” 

“Không, từ những gì tôi thấythì mối quan hệ của họ không tốt lắm. Việc họ chỉ đơn giản là không muốn tới trường thì cũng rất khó xảy ra. Chắc chắn trước đấy đã xảy chuyện gì rồi...” 

Sau khi suy nghĩ một lúc về lời nói của tôi, Hanamitsuji liền hỏi thử. 

“Cậu có biết nguyên nhân không?” 

“Tôi không, ngay từ đầu tôi đã là một con sói cô độc rồi. Giờ nghỉ trưa hay ra chơi tôi toàn trốn ra ngoài lớp nên tôi cũng chẳng biết chuyện gì cả. Một phần thường cũng vì tôi không nói chuyện với ai bao giờ.” 

“Cậu thật vô tích sự.” 

“Thôi đi.” 

Chúng tôi lại một lần nữa im lặng cho đến khi cuộc trò chuyện kết thúc. Bọn tôi không biết phải giải quyết vấn đề nan giải này ra sao. 

“... Chúng ta không thể làm gì được hay sao?” 

“Bình tình đi, cuối cùng vẫn chưa khẳng định được chuyện này sẽ lặp lại hay không cả. Đến giờ thì Hoshigasaki và Sakado vẫn chưa có dấu hiệu nào liên quan đâu.” 

“C-có lẽ cậu nói đúng.” 

Hanamitsuji vẫn tỏ vẻ không tin. Dù thế cũng không có ích gì nếu cứ lo lắng cho một việc mình chưa chắc sẽ xảy ra hay không. 

 Hơn nữa không chỉ riêng Sakado, tôi không có bất cứ liên hệ gì đến những chuyện sẽ xảy ra với Hoshigasaki. Bọn tôi không phải bạn bè và thậm chí còn không nói chuyện với nhau bao giờ cả. 

Tuy vậy đối với con sói như tôi thì nó vẫn được tính là một cuộc trò chuyện. Dù sao cô ấy đã nói “Nếu cậu dám hé miệng trên trường một chút thôi thì tớ sẽ đấm cậu bay lên trời đấy.”. Nói đúng hơn thì cô ấy không bao giờ nên nói chuyện với tôi. 

“Thế Nanamura-kun sẽ làm gì nếu có chuyện xảy ra?” 

“Cậu bảo tôi sẽ làm gì tức là sao? Tôi thì làm được gì cơ chứ? Tôi chỉ là con sói cô độc thôi mà.” 

“Nếu giúp họ thì cậu có thể trở thành bạn với Hoshigasaki-san và Sakado-san. Không phải tốt quá hay sao? Cậu còn không cô đơn nữa chứ.” 

“Sao cậu lại nghĩ nó suôn sẻ đến vậy?” 

“Tớ đùa thôi, quên nó đi.” 

Cô ấy thở dài, khuôn mặt đầy vẻ buồn rầu. 

“Tớ thì không biết nhiều về Hoshigasaki-san và Sakado-san. ...Nhưng dù thế, tớ nghĩ sẽ không ổn nếu hai người họ ngừng đến trường.” 

Chỉ vì cô ấy luôn đối xử thô lỗ với tôi mà tôi vẫn luôn quên mất điều đó. Rằng Hanamitsuji là một người tốt bụng. Dù sao cô ấy cũng có rất nhiều bạn bè. 

Tại sao Hanamitsuji lại để tâm đến chuyện này vậy? Cậu thậm chí còn không nhớ gì về Hoshigasaki lẫn Sakado cả. Cho dù tôi có nói thì chắc cô ấy vẫn sẽ không dừng lại đâu, đúng chứ? Tôi đã từng nghĩ liệu mình có làm hỏng chuyện không nếu thảo luận điều này với cô ấy. 

“Ha, dù sao bọn tôi cũng học chung lớp với nhau cả. Từ giờ tôi sẽ để mắt đến họ nên cậu cứ yên tâm đi.” 

“...Tớ vẫn không thể ngưng lo lắng cho được.” 

Tôi phớt lờ Hanamitsuji, để lại câu “Hẹn gặp lại.” rồi rời đi. 

Ôi trời, tôi mong cô ấy ngừng đánh giá thấp tôi nữa. Bạn biết tôi là ai không? Tôi là một người đáng tin cậy đến mức còn được giao cho việc cắt giấy màu cho hội học sinh hồi tiểu học đấy. “Mày chỉ đang cố trốn tránh sự thật rằng mình không muốn bị cô ấy làm phiền nữa thôi.” Tất nhiên mấy lời phàn nàn kiểu vậy sẽ bị ngó lơ ngay tắp lự rồi. 

Sau khi quay trở lại lớp, mắt tôi vô thức tìm Hoshigasaki và Sakado. 

Nhóm của Hoshigasaki không có ở trong lớp học. Lúc này đang là giờ nghỉ trưa nên hẳn là họ đang ở chỗ máy bán hàng tự động để mua đồ uống. Còn nhóm của Sakado thì vẫn đang trò chuyện vui vẻ ở cuối lớp như thường lệ. 

Dù đã nói thế để cô ấy bớt lo lắng đi nhưng tôi vẫn chưa có kế hoạch gì trong đầu. Việc du hành từ tương lai trở về không cho tôi bất cứ siêu năng lực hữu ích nào ngoài sự liều lĩnh cả. Thứ năng lực mà chả có công dụng gì ngoài việc cho phép tôi thoải mái đọc light novel công khai trên lớp. 

Đây là vấn đề riêng của lớp, tôi có nên báo cáo chuyện này với lớp trưởng Shiramine không nhỉ? ...Tôi nhìn quanh lớp một hồi như không thấy bóng dáng lớp trưởng đâu. Hầy, dù tôi nghĩ cô ấy sẽ không tin tôi đâu nhưng Shiramine chắc hẳn sẽ rất bối rối cho xem. 

Đến lúc này thì tôi cũng chịu rồi. Mọi chuyện giống như đều đã được ấn định ngay từ khi bắt đầu rồi vậy. Tôi không thể làm được gì khác cả. 

Và ngay khi tôi đang lấy quyển truyện ra khỏi ngăn bàn của mình... 

Tôi có thể nghe thấy tiếng va chạm mạnh, kế tiếp là âm thanh của vật gì đó rơi xuống đất. 

“Ối.” 

Tôi không nhịn được mà quay lại nhìn. Sakado đang ngồi xổm cạnh bàn học trong khi lấy tay ôm chân mình. Dường như cô ấy khi không để ý đã đụng phải ghế. 

“Haruna, cậu ổn không?” 

“Ừ, cứ tưởng sắp chết đến nơi rồi chứ.” 

“Vậy cậu không sao hả?” 

“Cậu làm tớ sợ đấy.” 

Có vẻ như cặp sách đó đã bị kéo lê dọc theo ghế. Sách vở thì nằm vương vãi khắp trên sàn. 

 Uwah, Sakado vừa nói vừa cúi người xuống, bạn bè của cổ cũng giúp cô ấy nhặt lại đồ lên. 

Ngoài ra thì đó không phải là chỗ ngồi của Hoshigasaki hay sao? Tôi vừa nghĩ vừa nhìn quanh lớp nhưng Hoshigasaki vẫn chưa về. Sakado khá hên đấy. 

Ôi trời, mấy bà ồn đến mức khiến tôi giật mình rồi đây này. Ngay khi tôi sắp quay người trở lại, Sakado bỗng thốt lên. 

“Hửm? Nè nè nhìn này mấy cậu.” 

“Hả? ...Oa, gì thế này? Đúng là buồn cười mà.” 

“Nghiêm túc đấy à? Đống này mà lại rơi ra từ cặp sách sao?” 

“Ôi trời, nghe thôi đã thấy sợ rồi.” 

Buồn cười hay đáng sợ vậy trời? Nói thẳng ra đi chứ. Tôi nhìn vào tay Sakado trong khi nghĩ về điều đó. 

Sakado dường như đang cầm một cuốn sách. Nếu thế thì cũng chả có việc gì cho đến khi bìa minh họa bắt mắt ấy đập vào mắt tôi. Tôi nín thở lại. 

Đấy là light novel. 

Dù ở xa nhưng tôi chắc chắn đó là cuốn mà cô ấy đã mua hồi chúng tôi gặp nhau. Đó là một bộ rom-com học đường ngọt ngào. Tôi nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ khi tôi đọc nó trước đây. 

Hả? Tại sao cậu ấy lại mang nó tới lớp dù luôn không muôn để lộ sở thích của mình vậy? Bộ cô ta là đồ ngốc hay sao? Này này, đừng bảo tôi cô ả là người thích cảm giác mạnh khi mang mấy thứ nguy hiểm lên trường đấy nhé? Làm gì có chuyện như vậy đúng không? 

Ngay khi tâm trí tôi đang rơi vào hỗn loạn, Sakado bắt đầu mở sách ra. Cô ta đang cười trong khi đang xem tranh minh họa. 

Tất nhiên nhóm của Sakado đã sớm nhận ra ai là chủ nhân của thứ này. 

Tôi có một linh cảm chẳng lành. 

“Cái này là của Hoshigasaki-san đấy ư?” 

“Dù sao nó cũng rơi từ cặp cậu ta nên chắc chắn là thế rồi.” 

 “Uwah, kinh thế.” 

“Đọc mấy thứ trông như này sao? Đúng là nhảm nhí mà.” 

Sakado và bọn con gái bắt đầu cười khúc khích. Họ quên luôn việc nhặt đống đồ còn lại rơi trên sàn. Những người khác trong lớp thì không biết phải phản ứng như thế nào. 

Cạch, cánh cửa lớp bỗng mở ra. 

Mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía nhóm của Hoshigasaki. 

“Có chuyện gì vậy mọi người?” 

Cô gái dẫn đầu nhóm bối rối nhìn quanh lớp. Ánh mắt cậu ta dán chặt về phía nhóm Sakado. Sakado vừa cười khúc khích trong khi thì thầm gì đó với bạn bè cổ. 

Và rồi Hoshigasaki nhìn thấy chiếc cặp của mình đang nằm trên đất. 

“Này, đó là cặp tớ mà.” 

“À-, xin lỗi-, Hoshigasaki-san-, lúc nãy tớ chẳng may sảy chân va vào ghế-” 

Sakado nói như thể kéo dài từng từ trong câu của mình ra. Khi Hoshigasaki bước vài bước tới, cậu ta ngay lập tức giơ cuốn truyện lên mà mình đã giấu sau người trước đó. 

“A...” 

Hoshigasaki dừng lại ngay sau khi nhìn thấy nó. Dường như đã thỏa mãn, cô ta cười khúc khích. 

“Trong lúc nhặt đồ bọn tớ có tìm thấy thứ này-, đây là gì thế?” 

“Nực cười quá đúng không?” 

“Chẳng phải light novel đây hay sao?” 

“Hoshigasaki-san, cậu đúng là một otaku chúa-.” 

Bọn họ không hề cố gắng che giấu sự đâm chọt và chế giễu trong lời nói của mình. Đôi mắt của cậu ấy dần trở nên bối rối. 

“Cái này, ...không phải.” 

“A-?, Không phải ư-? Không phải của Hoshigasaki-san hả?” 

“Cậu thực sự thích mấy thứ như này mà. Thú vị thật đó-. Đây chẳng phải thứ mà họ gọi là sự tương phản sao?” 

“Công chúa otaku!” 

Nhóm Sakado thô lỗ đến mức một người đứng ngoài như tôi còn cảm thấy khó chịu. 

Tôi không có ý định can dự vào xung đột giữa hai người họ. Nhưng nhìn người khác bị xúc phạm thậm tệ đến thế tôi không thể nào chịu được. Giống như chả còn tâm trạng thưởng thức ramen khi ông chủ đang mắng nhiếc nhân viên của mình vậy. Tôi giờ cũng chẳng còn hứng đọc light novel nữa. Phỉ báng light novel cũng giống như đang phỉ báng chính tôi vậy. 

Hoshigasaki vẫn vật lộn không biết phải nói gì. Cô ấy vẫn lẩm bẩm những từ vô nghĩa như, “Không”, “Đó là lý do tớ nói vậy.” 

Sao cậu nói kém thế? Giờ không phải lúc bộc lộ điểm yếu của mình đâu. Lúc này cậu phải tức giận hoặc gây áp lực lên họ chứ. Cậu hướng ngoại bao lâu rồi vậy trời? 

Thêm nữa, sao bạn bè Hoshigasaki không ai nói gì vậy? 

Ngoảnh ra nhìn thì ai nấy đều giữ khoảng cách với Hoshigasaki. Họ chỉ đứng đó và nhìn mọi thứ đang diễn ra. Cô gái dẫn đầu trước đó giờ cũng chỉ chán nản khoanh tay mình lại. 

Phải rồi, dù ở chung nhóm nhưng họ mới chỉ biết mặt nhau gần tháng rưỡi. Tình bạn vẫn chưa sâu lặng. Họ chỉ im lặng đứng đó nhìn khi mọi chuyện diễn ra. Tôi e rằng những phản ứng này đã được bình thường hóa cả rồi. 

“Hoshigasaki-san, cậu đọc cái này lên được không?” 

“Ể...?” “Đọc to lên! Cậu là seiyuu còn gì!” 

“Ồ-, hay đấy- để tớ ghi âm lại nhé?” 

Thấy nhóm Sakado đang rất thích thú, mọi chuyện cũng trở nên rõ ràng hơn. 

Mình hiểu rồi. Phần điềm tĩnh trong đầu tôi cuối cùng cũng nhận ra. 

Đây chắc chắn là lý do vì sao Hoshigasaki lại ngừng đến trường. 

Hoặc ít nhất đã có chuyện gì đó tương tự xảy ra. 

Khi thân phận otaku của cô ấy bị lộ ra, bạn bè cũng dần trở nên xa lánh khiến cậu ấy mất đi vị thế trong lớp học. Tôi sợ rằng cái miệng đang câm như hến của cô ấy sẽ chẳng thể nào cười nổi. Hoshigasaki không phải kiểu người mà có thể hô biến việc giẫm phải “mìn” chó thành truyện cười được đâu. 

Tất nhiên có thể những gì xảy ra từ cuộc sống cao trung lần trước sẽ không hoàn toàn giống so với lần này. Nhưng nếu Hoshigasaki tiếp tục lơ đễnh và tính cách của Sakado không có gì thay đổi, những chuyện như này sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi.

Tôi nhớ lại khung cảnh mà mình đã thấy trong cuộc sống cao trung lần trước. 

Bên trong căn phòng học vắng vẻ phủ đầy nắng chiều ấy, Hoshigasaki ngồi đó một mình. 

Bóng lưng cô ấy trông cực kỳ cô đơn. 

Giờ tôi đã nhớ lại rồi. Đó chính xác vào tháng Năm, ở đây và ngay lúc này. Nó xảy ra vào giờ ăn trưa ngay trước khi chuyển lớp. Không ai đánh thức tôi dậy khi tôi vô tình ngủ gật trong tiết học cuối. Sau khi tôi tỉnh lại thì đã ở trong lớp một mình cùng với Hoshigasaki. Cậu ấy chỉ ngồi đó với cái đầu đang rủ xuống. 

Hoshigasaki vẫn ngồi đó trong khi tôi vội vã thu gọn đồ đạc để rời đi. 

Tôi rời đi mà không nói một lời nào. Không có lý do gì để tôi nói chuyện với cô ấy cả. 

Đó là lần cuối tôi nhìn thấy Hoshigasaki trong cuộc sống trước của mình. Sakado sau đó cũng không đến trường nữa. 

3 năm sau tôi vẫn không hiểu tại sao Hoshigasaki và Sakado lại ngừng đến trường. Có lẽ tôi vẫn nhận ra Hoshigasaki đã từng bị cô lập. Nhưng sau một khoảng thời gian tôi lại quên mất lý do vì sao Sakado và cô ấy lại ngừng đến trường nữa. 

Bạn có thể bảo tôi vô tình. Nhưng với những thằng cô độc không có bất kỳ mối liên kết nào với người khác thì rất khó để tạo được sự đồng cảm. 

Mồ hôi nhễ nhại chảy xuống lưng và lòng bàn tay tôi. 

Đừng có nói với tôi- đây là khoảng khắc quyết định cuộc đời của Hoshigasaki đấy nhé? 

Mình có nên ngăn Sakado lại không? 

Không, dù có nói tôi cũng chẳng làm thay đổi được gì. 

Sau cùng, ai lại muốn nghe một con sói cô độc nói “Đừng làm thế.” chứ. Để có thể sống một mình một cách thoải mái, tôi đã hy sinh quyền được nói của mình. Hơn nữa sự việc lần này cũng có thể kết thúc trong êm đẹp và Hoshigasaki lại có thể quay lại cuộc sống thường nhật của mình mà. 

Ngay khi tôi vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng trong đầu, nhóm Sakado lại tiếp tục vui vẻ chế nhạo Hoshigasaki. 

“Này-, nếu cậu cứ im lặng như bọn tớ sẽ không hiểu gì đâu-” 

“Hoshigasaki-san ngó lơ bọn tớ sao- ? Cậu tệ thật mà-” 

“...Được rồi, đấy là-” 

Hoshigasaki lặng thinh như tờ. Vai cô ấy run rẩy lên. 

Đôi má ửng đỏ của Hoshigasaki tại cửa hàng lại hiện lên trong tâm trí tôi, cùng với đó là câu nói của Hoshigasaki “Tớ nghĩ sẽ không ổn nếu hai người họ ngừng đến trường.” 

Ah chết tiệt, sao giờ mình lại nghĩ về những thứ đó chứ? 

Những hình ảnh đó cứ lặp lại trong tâm trí tôi. Tôi vẫn không tin mình có thể thay đổi được kết quả đã định sẵn ấy. 

“Mình không thể làm gì được.”. Tôi chẳng biết làm gì khác ngoài việc tự thương hại chính mình. 

Một thằng cô độc mà không có bất kì mối quan hệ với người khác sẽ luôn đặt mình làm trung tâm. Lo nghĩ chi những mối quan hệ khác khi cảm xúc của mình luôn đặt lên hàng đầu. Đó là lý do vì sao người tôi không bao giờ tha thứ nhất lại chính là bản thân mình. Bởi con sói cô độc chỉ có thể là chính... tôi. 

Sau tất cả tôi cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình. 

Tôi hoàn toàn không làm điều này vì Hoshigasaki, mà là cho chính bản thân tôi. 

Hít một hơi sâu, tôi đột ngột đứng dậy. Lưng ghế của tôi đập vào thành bàn phía sau. 

Rầm! 

Một tiếng động lớn phát ra, vang vọng trong phòng học đang yên tĩnh trừ nhóm của Sakado. 

Mọi người đều nhìn về phía tôi. Đầu gối tôi vô tình va vào đáy bàn. Đau thật đấy, nhưng giờ không phải lúc cho chuyện đó. 

Sakado lẫn mọi người đều bất động. Đây chính là cơ hội duy nhất. 

“A-ah! Cuốn truyện đó- là của tôi!” 

Tôi đã dùng sai âm lượng và thực sự đã hét lên. Tôi thậm chí còn chỉ thẳng vào Sakado trong lúc nóng vội nữa. Cảm giác như tôi đang tham gia vào một vở kịch dở tệ trong lễ hội văn hóa vậy 

Cả lớp học rơi vào tĩnh lặng. 

“Hả?” 

Sakado ngơ ngác đáp lại. Hoshigasaki há miệng sửng sốt. 

“Cuốn light novel đó là của tôi!” 

Tôi lại lần nữa hét lên “Mình nói lại làm quái gì vậy? Mà sao mình nói lớn thế?” Những gì tôi nghĩ chẳng khớp với những gì tôi nói ra cả , nhưng giờ không phải lúc để tôi lăn tăn dến nó. 

Dù sao lúc này cả lớp đang đổ dồn mọi ánh mắt về phía tôi. Cả Hoshigasaki và Sakado đều không biết phải làm gì nên tôi vẫn ở thế chủ động. 

Tôi không thể bỏ cuộc ngay lúc này được. Tôi phải tung ra một đòn combo ngay lập tức. 

“Đ-đây là, ...À, Hoshigasaki đã dám nói tôi kinh tởm khi tôi đang đọc truyện. Nên tôi thấy thương cảm cho một tâm hồn tội lỗi không biết gì về light novel ấy. Vì vậy tôi đã nhét một vài bộ tôi đề xuất vào cặp cô ta một cách bí mật. Mu ha ha ha ha! Đây chính là toàn bộ kế hoạch để Hoshigasaki có thể giác ngộ được sự tuyệt diệu mà light novel mang lại!” 

Giọng tôi trở nên kỳ quặc khi tôi cố giải thích mọi chuyện trong nháy mắt. Có phải là do thói quen viết truyện của tôi chăng? Không đời nào đúng chứ? Xin lỗi các tiểu thuyết gia ngay đi. 

Sakado vừa nghệt mặt ra vừa lẩm bẩm. 

“Ừm, N-Na, ...ừ, này, cậu nghiêm túc đấy à?” 

Thím này thậm chí còn không nhớ tên tôi mà phải thay bằng từ “cậu”. ...Sao cũng được. 

“Tất nhiên rồi còn gì. Tôi còn có thể nói cả cốt truyện trong này nữa đấy. Nếu cậu cho phép thì tôi đọc luôn phần kết của truyện cũng được.” 

Tất cả đều là thật, dù sao hồi trước tôi đã đọc nó rồi. 

Tôi không biết nói thẳng thế này liệu có được không? Sự tự tin của Sakado dường như đang trở nên lung lay. Cô ta với vẻ mặt gượng gạo nhìn tôi, Hoshigasaki và cuốn tiểu thuyết vẫn ở trên tay. 

“Ừm, Hoshigasaki-san, c-cậu ta nói thật chứ?” 

“Hô hô hô, Hosigasaki! Sao cậu lại dám móc mỉa light novel chứ hả? Hãy đọc và tự vấn lại những gì mình đã nói đi!” 

Tôi hét lên trước khi Hoshigasaki lại nói mấy lời kỳ quặc. Sakado ném vào tôi vẻ mặt cực kỳ khinh miệt, nhưng tôi không để tâm đến. 

“Diễn đi.” Tôi ra hiệu bằng ánh mắt. Hoshigasaki nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. 

Này, sao trông cậu sắp khóc đến nơi vậy? Tôi mới là người phải khóc đây này! Mà thành thật thì, tôi lại nói cái khỉ gì khi khoanh tay vậy trời? Ai đó cứu tôi với! 

“...Ừ, cái đó không phải của tớ.” 

Hoshigasaki lẩm bẩm, tâm trạng đã dịu xuống phần nào. Gì chứ, chỉ là hiểu lầm thôi sao? Bầu không khí lúc này đúng kiểu như vậy. 

“Ồ, tớ hiểu rồi.” 

Sakado nhìn qua nhìn lại Hoshigasaki và tôi một vài lần. Cô ấy nói với vẻ mặt ngơ ngác. Nhưng xem ra là đã tránh được kịch bản tồi tệ nhất. 

Chúc mừng nhé. Ể, phần kết vượt ngoài mong đợi của mình thì phải? Hay mình có nên lập một câu lạc bộ chuyên giải quyết vấn đề của mọi người không nhỉ? 

Tôi đã nghĩ đến điều đó. 

“Kinh tởm...” 

Bạn của Hoshigasaki lẩm bẩm với vẻ mặt đầy kinh sợ. Dường như họ không còn muốn giữ im lặng thêm nữa. 

“Ruri, cậu ổn chứ?” 

“Ừ-ừm...” 

“Kệ cậu ta đi. Nếu còn dám lởn vởn lại gần cậu tớ sẽ đấm bay hắn.” 

Ể? Sao tôi lại bị đấm chứ? Nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng thấy hợp lý. 

Một thằng con trai tự nhiên lại nhét light novel vào cặp con gái thì rõ ràng là một thằng nguy hiểm. 

Cảm giác như mấy gã như vậy xứng đáng bị nhừ tử cho rồi. Ngoài ra có vẻ nhóm Hoshigasaki rất thích đấm bọn con trai. Bộ mấy người đều đi học võ hả? 

“Ừ thì, haha, Hoshigasaki-san, tớ thực sự xin lỗi về điều đó, cậu tha thứ cho tớ được không? 

“Cậu hiểu được là tốt rồi...” 

Trong chốc lát Sakado đã xin lỗi Hoshigasaki. Dù có phần hơi tự cao nhưng tôi không nghĩ cậu ta lại thành thật đến như vậy. 

“Nói thế nào nhỉ? Lúc đầu tớ cứ tưởng nó sẽ buồn cười lắm nhưng. ...Hây da, tớ đã vượt quá giới hạn. Thực sự xin lỗi cậu. Nghĩ lại thì, người như cậu ai lại đọc mấy thứ ấy được chứ? Ahaha, lẽ ra cậu phải nói sớm hơn chứ phải - tớ suýt nữa đã hiểu lầm cậu đấy-” 

Dù nói đó là một trò đùa nhưng giọng của Sakado lại khá gượng gạo. Vẻ mặt của cô ấy cũng rất u ám. 

Nhìn biểu cảm đó tôi đã hiểu ra. Mình hiểu rồi. Đây chính là lý do Sakado lại ngừng đến trường. 

Dù sao thì, vấn đề của Sakado và Hoshigasaki cuối cùng cũng đã ổn thỏa. Trong khi mọi thứ vẫn đang diễn ra suôn sẻ... 

“Thằng kia hơi nguy hiểm thì phải?” 

“Tớ thấy tội cho Hoshigasaki-san quá.” 

“Như này có bị bắt không?” 

Mọi người trong lớp bắt đầu chỉ trỏ về phía tôi! Thậm chí không phải là mắng bình thường mà là thì thầm to nhỏ sau lưng. 

Đ-đúng là chí mạng mà. 

“Lạy hồn, nó bị điên rồi.” 

“Tao sợ mấy tên otaku kiểu này lắm...” 

Nhóm Tashiro cũng bắt đầu xì xào với nhau. M* kiếp. Làm như mấy người lúc nào cũng bình thường vậy ha! Không, họ vẫn có bạn để kết giao. Có lẽ so với tôi họ vẫn còn bình thường chán. Ai bảo tôi lại quá bất thường chứ. 

Tiếng chuông đúng lúc reo lên. Mọi người bắt đầu quay trở lại chỗ ngồi của mình. 

Sakado đưa trả tôi cuốn truyện với vẻ mặt kinh sợ. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy không muốn dây dưa thêm phút giây nào với một thằng nguy hiểm cho xã hội cả. 

Tôi tìm kiếm Hoshigasaki. Cô ấy đã quay trở về chỗ ngồi dưới sự che chắn của bạn bè mình. Mấy má gần quá rồi đấy. 

Tôi có thể đem trả sách cho cô ấy lúc sau. 

Dù sao một ngày dài cũng đã trôi qua. ...Đánh một giấc cái nào. 

“Hôm nay lên trường tớ có nghe một vài chuyện khá thú vị.” 

“Ồ?” 

Không có quá nhiều khách trong nhà hàng gia đình sau giờ học. Điều này khiến tôi thấy hơi lo cho tình hình kinh doanh của nhà hàng này. Tôi dùng tay nghịch ống hút trong khi chờ cô ấy nói tiếp. 

“Có vẻ như có một cậu con trai lớp A đã nhét light novel vào cặp của một bạn nữ trong lớp. Đáng sợ ha?” 

“Tôi thấy rồi, đúng là đáng sợ mà.” 

“Hình như hắn còn đi trộm giày con gái và thậm chí còn lẻn vào nhà vệ sinh nữ nữa. Đúng là biến thái mà.” 

“Đứa nào bịa thêm chuyện vậy?” 

“Cô bạn ấy tên Hoshigasaki, trong khi người còn lại tên Nanamura. ...Cậu còn gì để biện minh không?” 

Hanamitsuji khoanh tay lại và trừng mắt về phía tôi. Cậu đáng sợ quá rồi đấy. 

Tan học về, khi vụ Hoshigasaki vừa mới ổn thỏa thì tôi đã lập tức bị triệu tập lên nhà hàng trên Line.<Họp khẩn>,<Nếu không muốn tớ giận thì đến đây ngay và giải thích rõ ràng mọi chuyện đi.>. Cô ấy hình như giận sẵn rồi mà? 

Nghĩ lại thì, hôm nay mới thứ Tư. Ngoài thứ Hai ra thì tôi hiếm khi đến nhà hàng gia đình lắm. Chà, đổi lịch như này chắc cũng không có gì thay đổi nhiều lắm đâu. 

“Cậu không thể trách tôi được, tôi có lý do chính đáng.” 

DĨ nhiên tôi cũng không muốn trở thành cái gai trong mắt mọi người làm gì. Chỉ là tôi muốn giải quyết nên nói toẹt những gì mình nghĩ trong đầu ra cho nhanh. Và kết quả là giờ mọi người đều nghĩ tôi là một thằng siêu kinh tởm. 

Tất nhiên nếu có một cô gái lạ mặt nhét light novel vào cặp tôi không vì một lý do gì tôi cũng sẽ rùng mình cả thôi. 

Không, nghiêm túc thì, tôi sẽ không bị kiện bởi Hoshigasaki bởi hiểu lầm này chứ? Dù không bị gọi lên văn phòng hay phòng hỗ trợ học sinh, thì có chết tôi cũng không thể yên giấc được nếu chuyện một bạn nam nhét light novel vào cặp bạn nữ trở thành chủ đề bàn tán trong trường Higashida đâu. 

“Hà, tớ đoán chuyện này có liên quan đến việc Hoshigasaki ngừng đến trường đúng không?” 

“Thật mừng là cậu hiểu nhanh vậy.” 

“Nhưng tớ cũng nghi ngờ đến 80% khả năng cậu liều lĩnh đến thế là do FA quá lâu .” 

“Cậu nghi ngờ tôi quá rồi đấy!? Tôi mà làm chỉ tổ bị ghét thêm thôi.” 

“Yêu và ghét nó mong manh lắm.” 

“Không có chuyện đó đâu.” 

Tôi kể lại cuộc gặp mặt với Hoshigasaki ở cửa hàng sách cho otaku và mâu thuẫn giữa Sakado với cô ấy. Mặc dù Hoshigasaki không muốn ai khác biết sở thích của mình, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Nó ảnh hưởng đến cả cuộc sống tôi sau này nữa. Nghiêm túc đấy. 

Hanamitsuji cũng không phải kiểu người sẽ tiết lộ bí mật của người khác ra. Dù giọng điệu rất gay gắt nhưng sau cùng cô ấy vẫn là người khá nghiêm túc. 

Sau khi nghe tôi giải thích, Hanamitsuji thở dài và nhún vai. 

“Tớ hiểu rồi. Thế chúng ta cũng đồng ý với nhau vụ trộm giày với lẻn vào nhà vệ sinh nữ đều là thật chứ?” 

“Không đời nào!” 

Dĩ nhiên đời nào tôi lại làm mấy chuyện tầm bậy đó chứ. Thằng khốn nào lại đồn ác với tôi vậy trời!? 

“Hà, sao cũng được, chắc cậu cũng không cố tình ‘đút’ nó vào đâu ha.” 

“Tôi thấy cách nói của cậu có phần hơi...” 

“Ể?” 

Tôi thấy trò đùa của mình hơi tục nhưng Hanamitsuji vẫn sững người lại. Cô ấy nhận ra rồi sao? 

Nhưng Hanamitsuji rất trong sáng mà. Cô ấy chắc không hề biết gì về nó đâu. Nhưng mặt cô ấy lại càng ngày càng đỏ hơn. 

“Đ-đồ ngốc! Biến thái! Cậu chỉ nghĩ được thế thôi sao? Không thể tin được mà.” 

“Này chờ đã, chẳng phải cậu cũng nghĩ thế sao? Hai ta đều như nhau cả thôi.” 

“Ôi trời, đừng chọc tức tớ nữa.” 

Hanamitsuji thở dài và chỉ về phía tôi. 

“Hãy nói đến cậu đi. Tin đồn về việc cậu nguy hiểm như nào giờ lan sang cả lớp tớ rồi kìa.” 

“Ừ, tôi thực sự đã trở thành một tên nguy hiểm trong mắt mọi người.” 

“Ta mới đi được nửa chặng đường của học kỳ đầu thôi đấy. Mà giờ cậu lại biến cuộc sống cao trung thành địa ngục rồi. Cậu định làm gì vậy trời?” 

“Đó là điều duy nhất tôi có thể làm.” 

“Cậu hoàn toàn bị ngốc hay sao vậy? Đây chính là cuộc sống cao trung lần thứ hai của cậu đấy!? Lẽ ra cậu phải làm tốt hơn chứ? Sao giờ nó còn tệ hơn cả lần trước vậy hả? Tớ thừa biết cậu cô độc sẵn rồi nhưng tớ đâu ngờ cậu lại khiến tình hình trở nên tệ hơn đâu. Không thể lý giải nổi mà.” 

“Cậu nói không sai nhưng cậu làm ơn từ tốn hơn được chứ? Tôi buồn lắm đấy biết không?” 

“Cậu phải chuẩn bị trước rồi mới phải...” 

Bất lực nhấp ngụm nước trong cốc, Hanamitsuji lẩm bẩm. 

“Nếu cứ thế này, cậu muốn cuộc sống cao trung của mình lại trở về thành một mớ hỗn độn nữa hay sao?” 

“Không phải việc của cậu, tôi không quan tâm.” 

“Cậu không quan tâm nhưng tớ thì có đấy.” 

“Hả? Cậu nói thế nghĩa là sao?” 

“Không có gì. Quên nó đi.” 

Hanamitsuji thở dài. Cô ấy ngả hẳn người về phía trước chạm cả bàn. Lưỡng lự với chiếc chuông gọi đồ trong tay một lúc lâu, cô ấy dường như đã quyết định nhấn nó. 

Ding, âm thanh vang sang cả quầy thu ngân. 

“Hôm nay mình ăn gì đi. Cứ gọi mỗi đồ uống thế này cũng không hay mấy.” 

“Vậy tôi cũng gọi món đây.” 

Sau khi xem menu một hồi, Hanamitsuji nhìn vào mắt tôi. 

“...Nanamura-kun, cảm ơn cậu đã giúp đỡ Hoshigasaki-san.” 

“Tôi tự muốn giúp thôi. Cậu đâu cần phải cảm ơn tôi chứ?” 

“Đó là tiếng lòng của tớ, vì tớ chẳng thể giúp được gì cả.” 

“Nó bình thường mà. Cậu có học chung lớp cũng như biết gì về Hoshigasaki đâu chứ. Thậm chí tôi còn định phớt lờ và bỏ đi đây này. Có khi sau này tôi cũng sẽ không làm thế nữa đâu.” 

“Mặc dù vậy, cậu đã cứu Hoshigasaki-san,... như lần cậu cứu tớ vậy.” 

“...Vì thế?” 

“Vì thế tớ đang nghĩ tớ với cậu có thể...” 

Cuộc trò chuyện đã kết thúc chóng vánh. Thắc mắc về lời cô ấy muốn nói, tôi nhìn về Hanamitsuji. Nhưng tôi lại nhận ra hầu bàn giờ đang đi về phía chúng tôi. Chết, chọn món nhanh lên nào. 

Vội vàng nhìn vào menu, người hầu bàn bỗng lẩm bẩm. 

“Ể, không phải chứ...” 

“Hửm?” 

Tôi nhẩn đầu lên trước phản ứng của cô hầu bàn ấy. 

Mái tóc vàng xoăn đó được buộc lại kiểu đuôi ngựa. Người hầu bàn đang há miệng đứng đấy chính là Hoshigasaki. Ể, sao cô ấy lại ở đây? 

“Nanamura, cậu sao lại?” 

“Câu đấy tôi phải hỏi mới đúng, sao cậu lại ở đây?” 

“T-tớ làm việc ở đây mà.” 

Nhớ lại thì hình như sách hướng dẫn dành cho học sinh có nói cho phép làm thêm ngoài giờ học miễn là chúng tôi có xin phép trước. Tuy nhiên đây lại là lần đầu tiên tôi thấy có người thực sự đi làm thêm. 

Hanamitsuji dường như cũng đã chú ý đến thẻ tên “Hoshigaski” trên người. 

“Ahh, cậu hẳn là Hoshigaski-san nhỉ?” 

Hanamitsuji làu bàu khiến Hoshigaski khá bối rối. 

“Ừm, ...chắc cậu là Hanamitsuji-san bên lớp F phải không?” 

“Cậu biết tớ ư?” 

“À ừ, cậu nổi tiếng vì sự dễ thương mà.” 

Dù ở khác lớp nhưng những tin tức kiểu này lan truyền rất nhanh trong nhóm con gái. Không, có khi cả bọn con trai biết rồi cũng nên. Chỉ là tôi chưa từng nghe đến nó. 

“Cậu nói thế khiến tớ hơi xấu hổ đấy.” 

Dù được khen nhưng Hanamitsuji đáp lại bằng nụ cười hờ hững. Cô ấy thậm chí còn không cố dấu mà còn thể hiện trên mặt luôn kìa. 

AVvXsEiaBMP62TGNWCO65SDzPdOx-Rp_kmx-bco9wI6BR5zX3B-l1vv1texZ-DL7Vp3D2_GUzSW095vTuOZWSItLhSV7SKb8sXDwjphYP4hb3bvfXoXXuyXUPXfP2vb8dUu3jygD7yoO9Sg2A9LTOK4HJGrPbLrbEBER2bEQkvqltFBCNPBse5qKDukorrhzAw=w448-h640

“Nhưng cậu thực sự rất đẹp đó. ...À đúng rồi, tớ tên là Hoshigasaki bên lớp A, rất vui được làm quen với các cậu.” 

Hoshigaski nhanh chóng tự giới thiệu sau khi lấy lại bình tĩnh. Tôi cảm thấy Hoshigasaki dễ gần hơn nhiều so với khi ở hiệu sách. Chắc là đang giờ làm việc nên cô ấy mới vậy. 

Nhìn vào mặt Hanamitsuji và tôi, Hoshigasaki nghiêng đầu hỏi. 

“Ừm, hai cậu đang hẹn hò à?” 

“Cái...!” 

“Không phải đâu, cậu hiểu lầm rồi.” 

Sau khi tôi nói vậy, Hoshigasaki phát ra âm thanh kì lạ và gật đầu như một con robot bị hỏng. 

“Phải rồi, sao tớ lại đi chơi với con sói cô độc như cậu ta chứ? Đúng là vô lý mà. Hô hô hô, lần đầu tiên tớ phải chịu sự nhục nhã đến thế này đấy...” 

“Này, cậu thừa biết mình đang sỉ nhục người trước mặt mình đấy chứ?” 

“À -haha, có vẻ hai cậu không phải vậy nhỉ.” 

Hoshigasaki khẽ cười. Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó. 

“Đúng rồi, Hoshigasaki, tôi có cầm sách cậu này.” 

“Ah..., tớ thực sự xin lỗi về những chuyện đã xảy lúc đó. Đều... là lỗi của tớ.” 

“Không sao đâu, tôi tự muốn làm vậy mà.” 

“Ừ, nhưng vẫn cảm ơn cậu rất nhiều. Tớ nói thật lòng đó.” 

Hoshigasaki cúi đầu xuống. Má cô ấy dường như ửng hồng lên. Chắc là do ánh sáng chiếu vào nên vậy. Ôi trời, mấy thằng con trai khác sẽ hiểu lầm cho xem, may cho cậu tôi là một con sói thận trọng đấy, Hoshigasaki. 

Hanamitsuji ngồi xem cuộc trò chuyện của chúng tôi, Cô ấy đập mạnh menu xuống bàn. 

“Hoshigasaki-san, khi nào cậu tan làm vậy?” 

“Ể? Hôm nay ca tớ tan lúc 7 giờ .” 

“Vậy bọn tớ sẽ đợi đến lúc đó. Cậu nên nói chuyện với Nanamura-kun lúc sau đi. Tớ nghĩ hai cậu vẫn còn nhiều thứ đế nói nhưng nếu cứ nói chuyện trong giờ làm thế này không phải không tốt sao?” 

“À phải rồi, cảm ơn cậu.” 

“Vậy tôi sẽ trả cậu sách lúc đó.” 

Sau đó tôi với Hanamitsuji gọi khoai tây chiên và một cốc Parfait. Hoshigasaki quay người rời đi. 

“Xin lỗi vì khiến cậu lo lắng.” 

“Ổn mà. Chỉ là người khó xử nhất lần này là người ngoài rìa cuộc trò chuyện thôi.” 

Hanamitsuji múc một thìa Parfait và trả lời điềm tĩnh. 

Thật vậy, rất khó xử khi người quen nói chuyện với người lạ mặt ngay trước mặt mình. 

“Nhưng cậu chắc chứ? Cậu đâu cần phải đợi Hoshigasaki làm xong việc mà?” 

“Tớ nghĩ cứ để mặc vậy hai cậu chỉ nói dăm ba câu là cùng. Những lúc thế hai cậu cần phải trò chuyện cởi mở với nhau.” 

“Cậu cũng phải bảo Hoshigasaki rằng tớ cũng biết chuyện đã xảy ra với cô ấy đấy.” Hanamitsuji nói thêm. 

Quả thực tôi đã tiết lộ bí mật của Hoshigasaki mà chưa hỏi ý kiến cô ấy. Tôi phải xin lỗi cậu ấy vì chuyện này mới được. 

“Nhưng mà, Nanamura-kun, là sói cô độc mà cậu cũng khá tốt bụng đấy chứ. Cậu còn bảo cổ ‘không sao đâu’ nữa kìa.” 

“Cậu nói thừa từ ‘sói cô độc’ rồi đấy. Mà này, cậu bị sao thế? ...Đừng nói cậu quên mang ví theo đấy nhé?” 

Đột nhiên được khen thế tôi nghĩ chắc cô ấy muốn tôi trả cả phần parfait cho cổ rồi. 

“Không phải. Tớ chỉ đang nghĩ sao lúc trước tớ lại không biết đến khía cạnh này của cậu.” 

Hanamitsuji dường như đang suy tư suy nghĩ một cách vui vẻ. Trước đây tôi có nghe thứ tương tự rồi thì phải, khi nào nhỉ? 

“Phải rồi, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.” 

“Gì vậy?” 

“Hoshigasaki-san bị Sakado-san bắt nạt hôm nay đúng chứ?” 

“Ừ.” 

“Vậy sao Sakado-san cũng không đến trường vậy?” 

À tôi hiểu rồi. Đúng thế, không thể kết luận tất cả từ sự việc đơn lẻ như thế được.” 

Tôi vừa nhúng khoai tây vào tương cà vừa trả lời. 

“Sakado không phải kiểu người xấu đâu.” 

“Ý cậu là sao?” 

“Cậu nghĩ thử đi. Nếu Hoshigasaki ngừng đến trường vài ngày sau đó vì chuyện này, Sakado sẽ nghĩ sao?” 

“...Thấy mừng vì người mình ghét không còn ở đây nữa?” 

“Đó là trong trường hợp Sakado là người cực kỳ tệ. Tuy nhiên không phải lúc nào con gái nào cũng độc ác như vậy, đúng chứ?” 

Tôi nhớ rõ khuôn mặt của Sakado khi xin lỗi Hoshigasaki. Lúc đó, thay vì nói cô ấy đang cố làm dịu đi tình hình thì cảm giác như cô ấy đang hối hận vì làm rùm ben mọi chuyện lên thì đúng hơn.

Cô bạn ấy đã thực sự hối hận vì những gì mình đã làm. 

“Sakado có lẽ cũng không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến vậy. Cô ấy đâu biết Hoshigasaki lại dừng đến trường vì chuyện đó đâu. Đến cuối cô ấy suy sụp hoàn toàn vì cảm giác tội lỗi đè nặng trên vai mình.” 

Việc Sakado vắng mặt có lẽ vì nỗi day dứt khi đã khiến Hoshigasaki biến mất. Cũng có thể là do cô ấy bị mọi người xa lánh sau sự việc trên. Mọi người sẽ luôn tìm cho mình cái cớ mỗi khi có chuyện xảy ra. Nếu Hoshigasaki rời đi thì chắc chắn mũi rìu sẽ chuyển hướng sang Sakado. 

Hầu hết mọi người không phải ai cũng kiên định với lập trường của mình cả. 

Dù cho đó có là Hoshigasaki, Sakado hoặc đám đông hùa theo, thậm chí là cả tôi nữa. 

“Hóa ra là thế. Đúng là phức tạp mà.” 

“Tôi cũng nghĩ vậy. Mọi người thật là phiền phức. ... Càng cho thấy lựa chọn của tôi đúng đắn đến thế nào khi trở thành một con sói cô độc.” 

Mối quan hệ giữa người với người thật sự rối rắm mà. Như ngày hôm nay chẳng hạn, danh tiếng của tôi đã tụt dốc không phanh sau khi Sakado cáo Hoshigasaki. Sao chuyện này lại xảy ra chứ? 

“Nhân tiện Hoshigasaki dễ thương lắm đấy chứ.” 

“Hả? À-ừm, tôi đoán thế.” 

“Động lực giúp đỡ Hoshigasaki của cậu ngày càng rõ ràng hơn rồi đó ha.” 

“Mà này, chờ đã. Sao danh tiếng tôi lại bị rớt xuống vậy?” 

Cái danh tiếng thảm hại của tôi và vẻ ngoài nổi bật của Hoshigasaki dường như đã tạo ra hiệu ứng “Bát tụ bảo”. Khác ở chỗ tôi chẳng được lợi gì toàn thấy thiệt thì có. (Bát tụ bảo: đồ vật phong thủy trong văn hóa Á Đông, ở đây có thể hiểu là vật thu hút may mắn và tài vận.) 

Bọn tôi trò chuyện giết thời gian thì điện thoại đã chỉ đến 7 giờ. 

Ngày càng nhiều người đến quán khiến việc chỉ gọi mỗi đồ uống trở nên khó xử hơn. Hoshigasaki xuất hiện với bộ đồng phục học sinh mới thay ở đằng sau nhà bếp. 

“Xin lỗi các cậu, tớ đến muộn.” 

“Còn chưa đến 7 giờ 10 mà, cậu đến thế là nhanh lắm rồi.” 

Hoshigasaki thở phào nhẹ nhõm khi tôi đáp lại. Không giống như hồi nãy, lồng ngực tôi giờ đã nhẹ nhõm đi nhiều. 

“Vậy, chúng ta có nên đi đâu đó không?” 

“Hừm, tớ thấy ở đây cũng được, nếu Nanamura không thấy phiền thôi.” 

“Thế theo ý cậu vậy.”

Hanamitsuji đứng dậy sau khi nói chuyện với Hoshigasaki cạnh bàn. 

“Được rồi. Thứ Hai gặp lại cậu nhé, Nanamura-kun.” 

“Ể, cậu định về sao?” 

“Ở lại đây tớ chỉ tổ làm phiền hai cậu thôi, phải không? Tớ gửi lại tiền này.” 

Nói rồi Hanamitsuji để lại vài đồng xu trên bàn rồi rời đi. 

“Cô ấy đúng là cứng đầu.” 

“Tớ lại thấy cậu ấy khá cởi mở mà.” 

Hoshigasaki lẩm bẩm. Quả thực Hanamitsuji là một người có dung mạo xinh đẹp. Dù khá thẳng tính nhưng cô ấy vẫn là người sôi nổi và hoạt bát. Ít nhất vẫn còn hơn tôi . 

“Phải rồi, về cuộc trò chuyện trước đó của ta.” 

“À, ừ, đúng rồi...” 

Hoshigasaki ngồi đối diện, cơ thể run lên vì lo lắng. Cô ấy tự cuộn mình trên ghế sofa và nhìn lên bàn. Giọng nói của cô ấy cũng cực kỳ khác so với lúc trước. Cảm giác lo lắng chợt ập đến khiến tôi thực sự muốn dừng chuyện này lại. 

“Ừ thì, gọi đồ uống trước đi. Dù sao chúng ta cũng ngồi đây rồi.”

“Cậu nói đúng. Được rồi để tớ bấm chuông cho.” 

“Ahh.” 

Người hầu bàn nhanh chóng tới nơi. Tôi nhìn Hoshigasaki khi cô ấy gọi đồ. “Bạn trên trường của em à?” “Dạ cũng gần giống vậy.” họ nói. Không hiểu vì một lí do nào đó tôi lại thấy khá ngượng ngùng nữa. 

Trước là Hanamitsuji giờ lại đến Hoshigasaki. Thời gian trò chuyện với con gái hôm nay còn nhiều hơn cả ba năm cao trung trước kia của tôi cộng lại. Điều đó khiến đầu óc tôi rối mù cả lên, thực sự lúc này tôi muốn phắn về nhà lắm rồi.

Sau khi người hầu bàn rời đi, Hoshigasaki quyết định mở lời trước. 

“Này , tớ thực sự rất biết ơn những gì cậu đã làm.” 

“Tôi tự mình làm mà. Cậu không cần lo lắng đâu.” 

Tôi không có lý do gì để nhận lấy lòng biết ơn của Hoshigasaki cả. Tôi chỉ làm theo ý mình thôi. Hơn nữa lần trước khi gặp chuyện tôi đã không hề giúp đỡ cậu ấy nữa. 

“Dù cả thế, thực sự cảm ơn cậu rất nhiều.” 

Hoshigasaki vẫn cúi đầu mình xuống. Là một gal nhưng cô ấy rất lịch sự. Mặc dù ấn tượng đầu của tôi rất tệ nhưng suy cho cùng cô ấy vẫn là một cô gái tốt. 

Tuy nhiên, nhận xét của một con sói cô độc như tôi về cô ấy thì làm gì có nghĩa lý gì, đúng chứ? 

“Nhưng sao cậu lại giúp tớ vậy? Thành thật thì chẳng phải tớ khá đáng ghét trong mắt cậu hay sao? Lẽ ra cậu phải thấy mừng khi tớ bị Sakado cáo buộc mới đúng chứ?”

Cậu thật sự cũng nhận ra điều đó luôn. ...Nhưng tôi không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào nữa. Không lẽ tôi lại bảo cậu sẽ không đến trường nữa nếu tôi bỏ mặc cậu lại một mình chắc. 

“Ừ thì tôi thấy mình sẽ không thể nào ngon giấc nếu cứ đứng đấy mà không làm gì cả. Tôi là một người rất coi trọng giấc ngủ. Dù sao chúng ta dành một phần ba cuộc đời mình cho việc ngủ mà.” 

Lý do đó vô tình hiện lên trong đầu tôi và tôi cũng giải thích như thế luôn. Tất nhiên tôi không hề nói dối. Tôi là kiểu người mà có thể đánh một giấc ngay trước giờ kiểm tra. 

“Ngoài ra Sakado cũng biết mình đã vượt quá giới hạn.” 

“Ahaha, dù tớ hiểu cậu ấy không ưa gì tớ nhưng tớ không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ hơn tớ tưởng.” 

“Tôi mừng vì mình đã luôn cô đơn sau khi chứng kiến chuyện đó. Bất kể là cậu hay Sakado, những người luôn hết mình xây dựng các mối quan hệ đều thật tuyệt vời. Dù tôi rất thán phục các cậu, nhưng tôi chắc chắn mình sẽ không bao giờ trở nên như vậy cả. Cho dù tôi có muốn đi chăng nữa.” 

“Cậu khiêm tốn y như vẻ ngoài của cậu vậy.” 

Hoshigasaki mỉm cười dịu dàng. Thấy biểu cảm đó tôi cũng thấy nhẹ nhõm đi, nhưng cái “Tôi khiêm tốn y như vẻ ngoài của tôi” nghĩa là gì vậy? Tôi thực sự tò mò đấy. 

“Phải rồi, tôi cũng cần phải xin lỗi cậu. Về Hanamitsuji, người vừa mới ở đây.” 

“À đúng rồi. Thế hai người đang thực sự hẹn hò à?” 

“Bọn tôi không hề! Và làm ơn nói mấy cái thứ đáng sợ đó nữa được không? Tôi nghiêm túc đấy! ...Chuyện thực ra là về niềm yêu thích cậu đối với light novel. Vì một vài lí do nên tôi đã kể nó với Hanamitsuji.” 

“Ồ có sao đâu. Nếu Nanamura tin tưởng cô ấy thì cũng không sao cả. Dù sao Hanamitsuji-san cũng có vẻ là một người tốt mà.” 

“Không phải hai cậu hầu như không quen biết gì nhau sao?” 

“Cô nàng thực sự rất dễ thương mà. Ở gần cậu ấy tớ còn phải giật mình đây này.” 

Gặp nhau thường xuyên khiến tôi quên bẵng đi một điều. Rằng Hanamitsuji là một cô gái xin đẹp. Tôi vẫn không tin được một người như vậy lại hết mình quan tâm đến một thằng cô độc như tôi. Có vẻ như cách nghĩ của cổ rất khác người. 

Đúng rồi, suýt nữa quên mất. Tôi lục tìm cuốn light novel của Hoshigasaki trong cặp mình. 

“Của cậu này.” 

“À ừ, cảm ơn cậu nhé.” 

“Nếu muốn giấu light novel đi thì đừng mang lên trường nữa đấy nhé. Tôi không thể bảo vệ cậu khỏi mấy chuyện kiểu này mãi đâu.” 

“Cậu nói phải. ...Từ giờ tớ sẽ chú ý hơn.” 

Chắc từ giờ cô ấy sẽ bảo vệ bản thân mình tốt hơn, đúng chứ? Cô ấy lấy lại cuốn truyện với vẻ mặt chân thành. 

“Mà nghĩ lại thì, Nanamura, cậu đọc cuốn này rồi sao? Cậu đọc nhanh thật đấy.” 

Phải rồi, hình như tôi đã bảo thế ở trên lớp. Tôi đúng là đã đọc nó, nhưng là ở cuộc sống trước đây. Thú thực tôi cũng đã không còn nhớ các chi tiết trong đấy nữa. 

“Tôi đoán thế. Tôi nghĩ nó cũng khá ổn.” 

“Ahaha, gì thế này? Nó mới phát hành ra thôi đấy. Cậu thích phân đoạn nào trong bộ này thế? Tớ mới chỉ đọc được một nửa thôi.” 

Hoshigasaki cười thật lòng. Sau đó chúng tôi đã dành thời gian để nói chuyện về light novel. Có vẻ niểm đam mê light novel của cô ấy chịu sự ảnh hưởng từ người anh trai của mình. Khi còn nhỏ cô ấy đã đọc ké truyện từ kệ sách của anh mình. Dần dà cô ấy bắt đầu tự mình mua chúng. 

Ra vậy, các thành viên trong gia đình khi có sở thích chung sẽ mượn sách của nhau để đọc. Nhờ đó mà tiết kiệm được kha khá tiền. Satsuki thì chẳng bao giờ mua bất kì cuốn nào cả. Ghen tị thật đấy. 

Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên tôi có cuộc thảo luận đúng nghĩa về light novel với ai đó kể từ hồi vào cao trung. Mặc dù tôi hầu như không đưa ra bất kì ý kiến nào về truyện nhưng thi thoảng được trò chuyện như thế này cũng khá vui. 

Có vẻ lịch làm việc của Hoshigasaki chỉ rơi vào thứ Ba, thứ Tư và thứ Bảy. Tôi thì luôn đến nhà hàng vào thứ Hai nên việc chúng tôi không nhìn thấy cô ấy trước đây cũng không bất ngờ gì. 

Chúng tôi rời đi sau khi trò chuyện được tầm một tiếng. Hoshigasaki lên tiếng trước khi rời khỏi nhà hàng gia đình. 

“Này, cho tớ xin Line của cậu với.” 

“Không phải thêm tôi vào không có ích gì sao?” 

“Không có đâu, nghĩ thử đi! Light novel chẳng hạn, tớ không có ai để trò chuyện cùng về nó cả. Nên là, tớ sẽ rất vui nếu Nanamura có thể thi thoảng đến đây và chuyện trò cùng tớ. ...Liệu như vậy có được không?” 

Cô ấy sẽ rất vui nếu tôi lần sau quay lại. Tôi là người mà sẽ không bị lung lay bởi những lời nói như thế này đâu. Tôi không thể nào hành xử ngu ngốc với mấy lời thả thính kiểu này như thể tôi đã cô đơn từ lúc sinh ra đến giờ được. Không, mặc dù tôi đúng là cô đơn từ lúc sinh ra đến giờ thật, ý tôi là sự trưởng thành về mặt cảm xúc. A, không phải là bọn tôi không thể nói chuyện về nó lúc khác được. Nó hoàn toàn ổn. Tôi rất mong chờ nó. 

“Nếu vậy thì cũng được.” 

“Mừng khi nghe cậu nói thế.” 

Đừng có vì chút thế mà lại mừng chứ. Tôi sẽ lại nghĩ “mình dù sao cũng cô đơn lâu quá rồi” mất. 

Sau khi thêm tôi vào, Hoshigasaki định nói "Vậy gặp cậu ở trường nhé.” nhưng rồi ngưng lại. Tôi nhận ra điều đó và bình thản lên tiếng. 

“Tôi không nghĩ gặp trên trường ổn đâu. Việc tôi là kẻ bám đuôi cậu giờ đang là chủ đề được bàn tán sôi nổi nhất rồi.” 

“Không, tớ không nghĩ lại đến mức thế đâu, ...phải chứ?” 

“Sao cậu không kiên định với những gì mình nói hơn thay tỏ ra vì thiếu tự tin vậy?” 

Tôi thực sự đánh giá cao việc cậu cố làm dịu tình hình, nhưng nó không mấy hiệu quả cả. 

Tôi thở dài và quay đầu nhìn về phía nhà hàng gia đình nơi chúng tôi vừa bước ra. 

“Nếu có chuyện gì xảy ra cậu cứ nhắn tôi trên Line. Khi đó ta sẽ quay lại đây, được chứ?” 

“Ừ, cậu nói đúng. Tớ hiểu rồi.” 

Đó là một lời hứa, Hoshigasaki gật đầu và vẫy tay chào tôi. 

“Tớ sẽ đi hướng này, gặp lại nhé,” 

“Ừ, hẹn gặp lại.” 

Tôi trèo lên xe đạp sau khi để lại lời chào đơn giản. Tôi đạp mạnh bàn đạp. Đèn giao thông nhanh chóng đổi màu. Bất giác tôi vô thức quay đầu lại. 

Hoshigasaki vẫn đang nhìn chằm chằm tôi, cô ấy nhanh chóng quay đi trong sự xấu hổ.