Tập 01 - Chương 03 : Từ bây giờ, tôi sẽ ăn miếng trả miếng

Trong phút chốc, Leonard không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với cô bé đang ôm đùi mình, gọi mình là papa.

Thật muốn nói một câu, "Cục cưng ơi, sao cục cưng lại có thể nhận cha bừa bãi thế này?"

Biết đâu con nhận nhầm rồi thì sao?

Sau khi Leonard trấn tĩnh lại một chút, cậu quỳ xuống lần nữa, nắm lấy cánh tay nhỏ như que củi của Muen, hỏi:

"Bạn nhỏ ơi, con xem, ta vừa mới tỉnh lại, cái gì cũng không biết, liệu có khả năng là con nhận nhầm người rồi không?"

Muen lắc lắc cái đầu nhỏ, chỏm tóc ngố trên đỉnh đầu cũng lúc lắc theo. "Không đâu ạ, mama ngày nào cũng đến đây một lần, để xem papa đã tỉnh lại chưa."

Không đợi Leonard hỏi thêm, Muen đã nắm lấy tay cậu, một mực kéo về phía cửa:

"Chúng ta mau đi tìm mama đi, mama thấy papa tỉnh rồi, nhất định sẽ vui lắm!"

Thật không đó cưng?

Con có chắc là mẹ con gặp ta sẽ vui không?

Bà ấy không bổ đầu ta ra là may lắm rồi, ở đó mà vui.

Vừa thầm phàn nàn, Leonard cũng nhân cơ hội Muen quay đi, nhìn thấy cái đuôi rồng sau lưng cô bé.

Tuy không dài và thô như của Silvara, nhưng lại vô cùng nhỏ nhắn đáng yêu, khiến người ta bất giác nảy sinh ham muốn đưa tay ra sờ thử.

"Này, khoan đã, khoan đã, Muen." Leonard thu lại suy nghĩ, vội vàng kéo cô bé lại.

Nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng, cô nhóc trông mới ba bốn tuổi này, sức lực lại lớn đến kinh người.

Dù cho Leonard bây giờ vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, cơ thể suy nhược, cũng không đến nỗi suýt nữa thì kéo không lại một đứa trẻ lớn từng này.

Xem ra huyết mạch Long tộc vẫn mạnh thật, "dính bầu" ngoài ý muốn mà vẫn chiếm được ưu thế về gen.

Và hễ nghĩ đến việc con gái mình là một "tiểu Long nhân" trời sinh thần lực... trong lòng Leonard lại dâng lên một cảm giác bi thương khó tả.

Thiếu niên Sát Long, cuối cùng cũng thành... bố của Ác Long.

"Sao thế papa?"

Muen cứ "papa ơi, papa à" khiến Leonard có chút không quen.

"Ờ... ta muốn biết, ta đã hôn mê bao lâu rồi?"

Muen chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, trong con ngươi long lanh ngập tràn sự mơ hồ về toán học và lịch pháp:

"Con, con không biết nữa... Nhưng mà ngày nào con cũng theo mama đến thăm papa."

Muen giơ ngón tay chỉ vào cái đồng hồ treo tường, "Mười giờ sáng, mama sẽ đến tìm papa vào mười giờ sáng, ngày nào cũng vậy."

Leonard quay đầu nhìn sang. Bây giờ đã là chín giờ năm mươi phút.

"Papa, papa, mama ngày nào cũng đến thăm papa, sao papa không cười ạ?" Thấy Leonard im lặng, Muen lại hỏi tiếp.

Leonard nhếch mép.

Con đoán xem vì sao ta không cười được?

Còn mười phút nữa, vị kẻ thù truyền kiếp "chưa kịp bồi đắp tình cảm đã bồi đắp ra mụn con" của mình sẽ đến "thăm hỏi".

Bản thân mình còn cười nổi sao?

Leonard vội vàng nhìn quanh phòng, xem có cái kẽ nứt nào dưới đất để chui vào không.

Nhưng cái phòng trẻ con nho nhỏ này lấy đâu ra kẽ đất chứa nổi một thanh niên hai mươi tuổi cường tráng như cậu chứ?

Nhìn cái giường lớn trong phòng, suy nghĩ một chút, thầm tính, hay là... tiếp tục giả chết?

Leonard nói là làm, làm ngay một cú "cá chép lặn" rồi phi thẳng lên giường.

Muen không biết ông bố vừa tỉnh lại sao lại nằm về chỗ cũ, đành phải chạy chân trần đến bên giường, vẻ mặt tò mò hỏi:

"Papa, papa không đi gặp mama với con à?"

"Suỵt, lát nữa mẹ con đến, cứ nói là ta chưa tỉnh."

Muen gãi gãi cái đầu nhỏ, "Vì sao ạ? Mama rất mong papa tỉnh lại mà!"

"E hèm... vì... vì ta muốn cho mẹ một bất ngờ, con hiểu không?"

"Bất ngờ!"

Cô bé Muen hai mắt sáng rực, chỏm tóc ngố màu trắng trên đầu và cái đuôi nhỏ sau lưng cũng vẫy vẫy theo.

"Ừ ừ, bất ngờ. Muen cũng muốn mẹ con vui vẻ nhận lấy món quà bất ngờ này đúng không?"

"Muốn ạ~"

"Vậy lát nữa mẹ vào, con cứ giả vờ như không biết gì nhé."

"Vâng! Muen nghe lời papa hết~"

Không thể không nói, Leonard rất có thiên phú trong việc lừa gạt trẻ con.

Dụ dỗ Muen xong, Leonard nhắm mắt lại, quay về trạng thái "nằm thẳng cẳng" như cũ.

Ước chừng mười phút sau, cửa phòng mở ra, tiếng giày cao gót gõ nhẹ lên sàn nhà, âm thanh càng lúc càng gần.

Silvara không hổ là Nữ Vương của tộc Rồng Bạc, dù Leonard lúc này không mở mắt, cậu vẫn có thể cảm nhận được luồng uy nghiêm trên người nàng.

"Muen."

"Có! Thưa mama."

Giọng điệu rất vui vẻ.

Silvara nhướng mày, "Sao con vui thế?"

Chần chừ nửa giây, Muen lắc đầu, "Không có ạ, Muen không có vui."

Con ngươi rồng của Silvara khẽ động, nhìn kỹ khuôn mặt non nớt đáng yêu nhưng không giấu được tâm sự của con gái mình.

Con bé đang rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của Silvara. Điều này không có gì đáng trách. Chỉ là có hơi... nghiêm túc quá mức.

Vả lại, đuôi của Muen đang vẫy vẫy không ngừng sau lưng. Long tộc chỉ khi ở trạng thái cực kỳ phấn khích mới bất giác vẫy đuôi. Bình thường, họ sẽ để đuôi rủ tự nhiên trên mặt đất, giống như Silvara.

Silvara không hỏi dồn con gái nữa, chỉ từ từ chuyển ánh mắt sang Leonard đang "hôn mê" trên giường.

Tính toán ngày tháng, tên này chắc đã hôn mê được hai năm rồi. Cũng gần đến lúc tỉnh lại rồi.

Giọng Silvara vẫn bình ổn như cũ, "Ừm, ta biết rồi, con ra ngoài chơi đi."

"Mama..."

"Còn chuyện gì sao?"

"Dạ, dạ không có gì, Muen đi chơi đây ạ."

"Được, cẩn thận nhé."

Muen liếc nhìn ông bố đang giả vờ ngủ lần cuối, rồi chạy lon ton ra khỏi phòng.

Silvara thì thong thả bước đến đầu giường, nghiêng người tao nhã ngồi xuống.

Nàng tùy ý đặt cái đuôi bạc lên giường, nhìn Leonard đang "hôn mê bất tỉnh". Không nói gì, cũng không làm gì.

Một lúc lâu sau, Nữ Vương hừ cười một tiếng.

Leonard nghe rất rõ tiếng cười khẩy này. Cậu sao không biết nó có nghĩa là gì. Lẽ nào mình giả chết bị lộ rồi? Không lý nào, màn hóa trang của mình hoàn hảo không một kẽ hở cơ mà?

Ngón tay bên kia của Leonard bất giác từ từ co lại, nắm thành quyền.

Cậu biết rất rõ mình đã làm chuyện kia với Silvara, con rồng cái này chắc chắn hận cậu thấu xương.

Lý do không giết cậu lúc hôn mê, là để chờ cậu tỉnh lại, rồi từ từ hành hạ cậu. Leonard sẽ không để nàng được như ý. Nếu giả chết bị lật tẩy, vậy cậu sẽ liều mạng với Silvara luôn.

Chỉ thấy Silvara cởi giày cao gót ra.

Keng—

Giày cao gót rơi xuống sàn phát ra tiếng động giòn tan. Tiếp theo là tiếng vải ma sát với ga giường sột soạt. Nghe mà trong lòng ngứa ngáy.

Giây tiếp theo, một luồng hương thơm thoang thoảng từ bên cạnh truyền đến, lướt nhẹ qua mặt Leonard.

Mùi hương này, Leonard rất quen. Đó là mùi hương cuối cùng cậu ngửi thấy trước khi hôn mê trong phòng giam. Dù lúc đó mùi hương cơ thể của Silvara đã bị hơi rượu che lấp, nhưng Leonard vẫn ngửi được thoang thoảng.

Con rồng cái này áp sát như vậy để làm gì? Giết người trong im lặng? Hừ, con Ác Long nho nhỏ, nghĩ cũng thật chu đáo, nếu động tĩnh quá lớn, sẽ dễ bị Muen nghe thấy. Trẻ con mà thấy cảnh máu me đó, sẽ bị chấn thương tâm lý rất lớn.

Leonard không hành động thiếu suy nghĩ, tạm thời xem con rồng cái này rốt cuộc muốn làm gì.

Chỉ thấy Silvara từ từ giơ ngón trỏ và ngón cái lên, chậm rãi đưa về phía mũi miệng Leonard.

Sau đó nhẹ nhàng bịt mũi cậulại.

"Ồ, quên mất mồm."

Nói rồi, Nữ Vương giơ tay kia lên, bịt luôn cả miệng Leonard.

Tuy nhiên, đây không phải là muốn khiến Leonard ngạt thở mà chết, cậu có thể cảm nhận rõ ràng, Silvara đã cố tình kiểm soát lực. Nàng chỉ đơn thuần muốn khiến cậu hít thở không thông mà thôi. Nếu thật sự muốn cậu ngạt thở, đã bóp cổ luôn rồi.

Xem ra đây là Silvara đang thử xem mình đã tỉnh hay chưa. Leonard cố gắng nín thở. Chỉ cần vượt qua ải này, đợi Silvara rời đi, cậu sẽ tìm cách trốn khỏi đây.

Thời gian trôi qua từng giây. Silvara cũng thật kiên nhẫn, cứ quỳ bên cạnh Leonard như vậy, bịt mũi bịt miệng của cậu. Leonard cũng nín thở rất giỏi, mặt không đỏ, tim đập không nhanh.

Đùa à, ta đây là Dũng Sĩ Sát Long mạnh nhất, nín thở dưới nước hai mươi phút không thành vấn đề.

"Hừ~ Nín giỏi thật đấy." Silvara nói ra với giọng đầy hứng thú.

Leonard thầm đắc ý một chút, nhưng ai ngờ, giây tiếp theo, tai cậu lại cảm nhận được một luồng xúc cảm ấm nóng.

Silvara rướn người tới, kề sát tai Leonard, nhẹ nhàng thổi hơi nóng vào.

Luồng hơi ấm ẩm chui vào tai Leonard, rồi men theo da thịt chui vào cổ áo. Nhồn nhột, ngưa ngứa, khiến người ta có chút bồn chồn. Đồng thời, luồng hơi nóng này còn mang theo mùi hương thanh nhẹ trong khoang miệng của Silvara.

Cô... cô dùng cái này để thử thách cán bộ á? Cán bộ nào mà chịu nổi thử thách thế này? Hừ. Đồ rồng cái trẻ con!

Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là toàn bộ thủ đoạn của Silvara. Thấy thổi hơi không có tác dụng, nàng trực tiếp hé miệng, cẩn thận... cắn nhẹ vành tai của Leonard.

Có chút đau nhẹ, nhưng phần nhiều vẫn là sự kích thích cơ thể đến từ phái nữ.

Leonard siết chặt nắm đấm bên kia. Tuy nhiên, nắm đấm bây giờ đã không còn là để chuẩn bị phản công bất cứ lúc nào; Mà là để đè nén sự thôi thúc nguyên thủy của mình.

Ác lonng nho nhỏ, chút mánh khóe này mà đòi mê hoặc được Dũng Sĩ Sát Long hàng đầu Đế quốc ta sao? Hừ. Trẻ con x2!

"Này, đừng giả vờ nữa, 'dựng' hết cả lên rồi kìa."

"Cô nói bậy! 'Dựng' đâu mà dựng, tôi không..."

Không khí đột nhiên trở nên khó xử.

Silvara quỳ bên cạnh, nheo mắt cười nhìn Leonard, "Đấy, không phải là 'dựng' lên rồi sao."

Sự im lặng chết chóc kéo dài hai giây, Leonard bật dậy như cá chép bật khỏi mặt nước, giơ nắm đấm lên nói:

"Nếu đã bị cô phát hiện, tôi cũng không còn gì để nói. Tới đi, muốn giết muốn xẻo thịt tùy cô, nhưng tôi sẽ phản kháng đó."

Silvara vuốt lại tóc, hoàn toàn không để tâm đến lời đe dọa của Leonard, "Anh không muốn nói gì khác sao, ví dụ như... xin lỗi vì đã xâm phạm tôi hai năm trước chẳng hạn?"

"...Cô, cô tưởng tôi muốn làm vậy lắm à? Người với rồng khác đường, không đội trời chung, nếu là bình thường, tôi chết cũng không đụng vào cô một ngón tay."

Nghe vậy, Silvara nhướng mày, "Ý của anh là, đụng vào tôi, đối với anh cũng là một loại tra tấn?"

"Đương nhiên."

"Hừ, Leonard Casmode."

Con ngươi rồng của Silvara đột nhiên trở nên lạnh lùng hung ác, đó rõ ràng là dấu hiệu Long tộc chuẩn bị tấn công.

Leonard tuy cơ thể vẫn còn suy nhược, nhưng cậu vẫn sẽ phản kháng đến giây phút cuối cùng.

Tuy nhiên, ngay lúc Leonard chuẩn bị phản đòn, đuôi của Silvara đột nhiên quấn lấy cổ chân cậu, kéo mạnh một phát, khiến cậu ngã ngửa ra giường.

Leonard vừa định bò dậy, nhưng Silvara đột nhiên đứng lên, sải đôi chân dài nuột nà, một bàn chân ngọc chuẩn xác không trật đi đâu được đáp... xuống ngực cậu.

"Cô, cô muốn làm gì..."

"Trả thù ngươi, Leonard Casmode. Chuyện ngươi làm với ta hai năm trước, bây giờ, ta sẽ trả lại cho ngươi!"