Tập 01 - Chương 08 : Chuyện trông con cứ giao cho ngươi

Leonard chậm rãi mở mắt. Trước mắt là— Ờ. Trước mắt cũng là một đôi mắt. Con ngươi màu xanh nhạt, ấm áp long lanh, hàng mi dài chớp chớp, vô cùng đáng yêu.

"Papa tỉnh rồi~"

Bé Muen đang ngồi kiểu "vịt con" ngay bên gối Leonard, chờ cậu tỉnh lại. Sau khi thấy Leonard mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô bé không giấu được vẻ vui mừng. Chỏm tóc ngố trên đầu và cái đuôi sau lưng cũng vẫy vẫy vì kích động.

Leonard tỉnh táo lại một chút, thử ngồi dậy. Muen thấy vậy, lập tức chạy tới đỡ tay Leonard, giúp cậu dựa vào đầu giường. Vừa định cảm ơn, Leonard bỗng thấy tay mình truyền đến một cơn đau nhẹ. Cậu cúi đầu nhìn, tay phải của mình đã được quấn một vòng băng gạc. Đây là vết thương tối qua lúc cậu và Silvara ở trong rừng, khi gặp đội Dũng Sĩ Sát Long, cậu đã lao lên ngăn Silvara lại và bị năng lượng ma pháp của nàng làm bỏng. Bây giờ lại được băng bó rồi sao...

"Là con băng cho papa đó! Là con đó!" Bé Muen thấy Leonard cứ nhìn chằm chằm vào băng gạc, liền vội vàng kể công. Cô bé ưỡn ngực đầy tự hào, cái đuôi nhỏ sau lưng càng vểnh lên cao hơn.

Leonard nở một nụ cười mệt mỏi, giơ tay xoa đầu Muen, "Ừm, Muen giỏi lắm." Được Leonard xoa đầu, Muen càng vui hơn, cô bé như một chú mèo con, chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay rộng của cậu. Muen híp mắt cười, dường như rất hưởng thụ cảm giác này.

Cô bé không hề có địch ý gì với Leonard, hoàn toàn xem cậu là cha của mình. Thế nên, dù trên người cô bé có đặc điểm Long tộc rất rõ ràng, Leonard cũng không thể nảy sinh ý nghĩ thù địch, càng đừng nói đến kiểu chán ghét "không đội trời chung". Huống hồ. Cô bé còn là một "tiểu long nương" (bé rồng con) đáng yêu đến sủi bọt.

Nếu chỉ xét về ngoại hình "xinh đẹp", "đáng yêu", thì ấu thể Long tộc đúng là có ưu thế hơn nhân loại. Chúng trưởng thành nhanh hơn, khai trí cũng sớm hơn, cơ thể và ngoại hình cũng thay đổi sớm hơn rất nhiều so với nhân loại. Nghĩ đến đây, Leonard bất giác suy nghĩ một vấn đề: Silvara, con rồng cái "điên" mặt mày lúc nào cũng hầm hầm thù hận, rốt cuộc làm sao mà sinh ra được đứa con gái đáng yêu ngoan ngoãn thế này?

Dù về ngoại hình, ấu thể Long tộc có ưu thế bẩm sinh, nhưng về tính cách, chúng từ nhỏ đã bộc lộ sự hung bạo và bá đạo của Long tộc. Leonard cũng từng đọc không ít luận văn của các nhà Long học, họ đều thống nhất rằng, cuộc đời của một con rồng đều trải qua trong bạo lực và máu tanh, kể cả thời kỳ ấu long. Nhưng nhìn bộ dạng này của Muen, hoàn toàn không dính dáng gì đến "bạo lực". Lẽ nào... là do con lai người-rồng sao...

Leonard đang suy nghĩ, thì không lâu sau, cửa phòng bị mở ra. Thậm chí không thèm gõ cửa, không cần nghĩ, chắc chắn là con rồng cái "điên" đó tới rồi. Leonard lập tức rụt tay khỏi đầu Muen, dịch người dựa thêm vào đầu giường.

Tiếng giày cao gót gõ lên sàn nhà chậm rãi truyền đến. Silvara trong bộ trang phục thường ngày, thong thả bước vào phòng ngủ. Mái tóc bạc ngày thường nàng chải chuốt cẩn thận, giờ lại tùy ý xõa sau lưng, như một chiếc áo choàng bạc. Trang điểm trên mặt cũng nhạt hơn, nhưng không thể nghi ngờ, dù không cố ý điểm trang, Silvara vẫn là một mỹ nhân đỉnh cấp. Đôi con ngươi rồng màu bạc không còn vẻ tàn nhẫn và hung ác như tối qua, chỉ còn lại sự lười biếng chỉ thuộc về Nữ Vương.

"Chào buổi sáng, Mẫu thân đại nhân." Muen nhảy xuống giường, ngẩng đầu chào Silvara.

"Chào buổi sáng, Muen. Papa tỉnh lâu chưa?"

"Dạ mới tỉnh ạ. Trước khi papa tỉnh, con đã làm theo lời Mẫu thân đại nhân, băng bó vết thương cho papa rồi."

Silvara hài lòng gật đầu, "Làm tốt lắm, Muen."

Tiểu long nương mắt sáng rực, "Cảm ơn Mẫu thân đại nhân!"

Người xưa thường nói, mẹ hiền cha nghiêm. Nhưng đến cái "gia đình" trừu tượng này của Leonard, dường như lại đảo ngược. Leonard thì đóng vai người cha hiền từ, còn Silvara là bà mẹ nghiêm khắc. Chỉ một lời khen đơn giản cũng có thể khiến Muen vui vẻ như vậy. Leonard âm thầm ghi nhớ cảnh này trong lòng.

"Ra sân sau chơi trước đi, Muen."

"Ư..." Muen cúi đầu, nghịch mấy ngón tay ngắn của mình, lẩm bẩm, "Nhưng Muen muốn ở lại với papa..."

"Con nói gì." Silvara lạnh nhạt hỏi.

"A không có gì! Muen ra sân sau ngay!" Nói xong, tiểu long nương lon ton chạy ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng lại chỉ còn Leonard và Silvara. Hai người lạnh lùng nhìn nhau, không ai nói gì. Giằng co khoảng mười mấy giây, cuối cùng vẫn là Leonard lên tiếng trước, "Cô đối với con có phải nghiêm khắc quá không?"

"Long tộc chúng ta dạy con như vậy đó."

"Nhưng con bé đâu phải rồng thuần."

Silvara nhíu mày, "Vậy ngươi thấy nó không phải rồng thuần, là tại ai?"

Leonard nhướng mày, "Ôi chà, không vui à?" Cậu như thể nắm được thóp gì của Silvara, tiếp tục khiêu khích, "Làm sao tôi biết được lúc đó tôi 'một phát ăn ngay'? Nhưng mà cũng tốt, sinh ra con gái cũng rất đáng yêu, cô không thấy vậy à?"

Silvara nghiến răng bạc, sự lười biếng và thảnh thơi trong con ngươi rồng cũng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng như cũ. "Nó là rồng, Leonard. 'Đáng yêu' đối với rồng là từ mang nghĩa xấu."

"Vậy cô cũng đáng yêu lắm."

"...Ta đúng là không thể giao tiếp nổi với tên nhân loại nhà ngươi."

"Giao tiếp không nổi cô còn nuôi tôi? Hoặc là vứt tôi vào núi cho sói ăn, hoặc là giết tôi ngay bây giờ, đơn giản mà."

Silvara hừ lạnh một tiếng, xoay người, ngồi xuống mép giường, quay lưng về phía Leonard, "Ta đã nói, ta sẽ không để ngươi chết. Ngươi chỉ có sống, ta mới có thể tiếp tục hành hạ ngươi."

Leonard nghe vậy, con ngươi khẽ động, một lúc sau, đáp: "Nhưng ngày nào cũng phải thấy gã đàn ông cướp đi sự trong trắng của mình, đối với cô không phải cũng là một loại hành hạ sao?"

Silvara hoàn toàn không để tâm, "Vậy thì sao? Chỉ cần làm ngươi ghê tởm là được."

Leonard kiểu "lợn chết không sợ nước sôi": "Vậy tôi sẽ cố không thấy ghê tởm, để một mình cô tự ghê tởm."

"Ngươi nghĩ ta sẽ sợ ngươi à?"

"Hả? Chẳng lẽ cô nghĩ tôi sẽ sợ cô? Tôi—"

Silvara đột ngột đứng dậy, Leonard theo phản xạ nuốt lại lời chưa nói hết. Mỗi lần con rồng này áp sát như vậy, đều không có chuyện gì tốt đẹp. Nhưng lần này, Silvara lại không làm như trước, dùng cách "giao hợp" để sỉ nhục Leonard.

Nàng đi đến trước tủ quần áo, tiện tay lấy mấy bộ quần áo nam mới tinh ném xuống bên tay cậu. "Mặc quần áo vào, ra sân sau, chơi với Muen."

Leonard nhìn đống quần áo sạch sẽ, ngượng ngùng nói, "Cô muốn chơi với con gái cô thì tự đi đi, sao lại bắt tôi đi?" Câu này của cậu không phải tự dưng não co giật mà nói ra. Vì cậu thật sự phát hiện hành vi của Silvara có chút... kỳ quặc. Giống như chuyện vết thương trên tay Leonard. Rõ ràng nàng có thể tự mình băng bó cho cậu, nhưng cứ phải bắt Muen, một tiểu long nương mới hơn một tuổi (hai tuổi) làm. Bây giờ cũng vậy. Muốn chơi với con gái, nhưng không nói thẳng, lại bắt Leonard, một người thực vật vừa tỉnh lại chưa được hai ngày, đi. Cũng chả trách Long tộc các người từ nhỏ đã cực đoan cố chấp, lớn lên trong kiểu giáo dục này, đừng nói là rồng, đến người cũng dễ "hắc hóa".

"Gì mà con gái ta? Nó không phải con gái ngươi à?" Silvara đáp lại.

"Tôi—"

Cũng đúng. Leonard hơi nghẹn họng, không biết nói gì.

"Ta là Vua của tộc Rồng Bạc, ta không thể như đám phụ nữ thường dân các ngươi mà cả ngày trông con. Vua có cách xử sự của Vua, điểm này, ta hy vọng ngươi tốt nhất nên hiểu rõ cho ta, Leonard."

"Vua không trông con, vậy cô thấy Dũng Sĩ Sát Long trông con bao giờ chưa?" Leonard vặn lại.

"Ngươi bị Rồng 'ngủ' rồi, còn tính là Dũng Sĩ Sát Long kiểu gì nữa?"

"..."

"Ngươi chỉ là nô lệ để ta trút giận thôi, Leonard. Được rồi, lời ta nói ngươi hiểu chưa, hiểu rồi thì đi chơi với Muen, con bé rất thích ở cùng ngươi."

Lời đã nói đến mức này, cũng không cho phép Leonard tiếp tục lằng nhằng. Cậu đứng dậy xuống giường, thay quần áo. Thay xong Leonard mới phát hiện, đây không phải quần áo của nam giới nhân loại, xét về phong cách thiết kế, nó giống của Long tộc hơn. Leonard soi gương, thấy hơi kỳ cục.

Silvara thấy vậy, bước tới, không nói một lời liền giúp cậu chỉnh lại quần áo. Cậu cao hơn Silvara một chút, nên lúc Silvara giúp cậu chỉnh cổ áo, cậu chỉ cần cúi đầu là môi sẽ hơi chạm vào ngón tay nàng. Cảnh này, vô tình gợi lại ký ức của Leonard. Cậu nhớ lúc mình còn tu hành ở chỗ sư phụ, mỗi lần sư phụ ra ngoài, sư nương cũng sẽ như Silvara bây giờ, giúp sư phụ chỉnh tề quần áo. Họ là một cặp vợ chồng rất ân ái, lão già sư phụ dù ở ngoài có thiếu nghiêm túc, không đáng tin cậy thế nào, thì trước mặt sư nương, ông vẫn luôn là một người chồng tốt.

"Được rồi." Giọng của Silvara cắt ngang dòng suy nghĩ của Leonard, nàng lùi lại nửa bước, quan sát cậu từ trên xuống dưới, rồi hài lòng gật đầu, "Xong rồi, đi đi."

Leonard không nói gì, lẳng lặng đi ra cửa. Silvara nhìn theo bóng lưng cậu, cho đến khi cậu rời khỏi phòng, cánh cửa "rầm" một tiếng đóng lại. Im lặng một lát, Silvara bước đến bên cửa sổ, chậm rãi hít một hơi, rồi từ từ thở ra.

Một lát sau, một con Á long cỡ bồ câu bay tới cửa sổ. "Tín Long sao..." Loài Á long chuyên dùng để truyền tin giữa các chủng tộc được gọi là Tín Long. Mà trên lưng con Tín Long này có một dải lụa đỏ buộc một ống trúc nhỏ. Silvara lấy ống trúc xuống, mở ra, đổ ra một bức thư. Đọc được hai hàng, Silvara khẽ nhíu mày, "Chị gái sao lại cứ chọn lúc này để đến thăm..."