Higehiro Another Side Story: Airi Gotou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2413

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6936

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 502

Volume 1 - Prologue - Lịch sử của một hậu cung sa ngã -

“Này Gotou, cậu thông minh thật đấy nhỉ.”

Khi “anh ấy” nói vậy với mình, mình chỉ biết đứng hình, chẳng thể trả lời được gì.

“Eh? Cái gì? Ghét hay gì à?”

Sau một lúc im lặng, mình chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo và thốt ra câu đó. Thực ra, mình muốn hỏi là: “Ý cậu là gì vậy?” nhưng không hiểu sao lại nói ra thế.

Anh ấy… bạn thân hồi cấp 3 của mình, Kishi Ryouhei, như thường lệ, đang ngồi trên chiếc lò sưởi gas cũ đặt cạnh cửa sổ.

Anh ấy học giỏi, đẹp trai, mọi thứ đều hoàn hảo… mà không tỏ vẻ kiêu căng gì cả, nên được cả lớp tin tưởng và xem như người dẫn dắt.

Khi nghe anh nói “cậu thông minh”, đầu mình như mọc đầy dấu chấm hỏi.

Mình thì chắc chắn không phải dạng “thông minh xuất sắc”. Học hành chẳng bao giờ chăm chỉ bằng những bạn khác, điểm số luôn trung bình hoặc hơi thấp trong lớp, trong khối cũng vậy.

Mình nghiêng đầu, Ryouhei cười khẽ, lắc đầu:

“Không phải nói về học đâu.”

“Dù sao thì mình cũng không thông minh đâu.”

“Có chắc không? Mình không nghĩ vậy đâu.”

Anh ấy nhìn mình thoáng qua rồi lẩm bẩm như hát nhẩm:

“Ý mình là… cậu làm gì cũng ổn cả, xử lý mọi thứ trong đời rất khéo.”

Mình không hiểu lắm. Cảm giác như đang bị khen cũng không hẳn, nên nhíu mày.

“Cái gì mà ‘mọi thứ’? Điểm mình không cao, trong CLB cũng chẳng làm được gì.”

Mình chơi trong CLB nhạc thổi, chơi sáo. Nhưng tập cũng tạm tạm thôi, làm sao có thể làm trưởng nhóm, chưa từng được chọn tham gia cuộc thi nào. Mình bắt đầu chỉ vì mê chơi nhạc, sau đó thì chỉ theo thói quen.

Học hành cũng chẳng khá hơn. Học hành cùng CLB thì năng lượng chẳng có, tương lai cũng chưa định hướng. Thực ra, chẳng tìm thấy lý do để cố gắng.

“Nhưng mà… cậu luyện tập sáo cũng đều đặn, điểm số cũng giữ ở mức ổn định. ‘Giữ ổn định’ kiểu đó… là tài năng đấy.”

Anh nói mà như không, nhưng anh ấy cũng luôn nằm trong top 3 điểm số. Mình tự nhủ: “Đó là nói để chọc mình hả?” nhưng không nói ra.

“Mình luôn nghĩ cậu nên tự tin hơn… Vì cậu lúc nào cũng nói kiểu ‘mình chẳng có gì hết’.”

“Thật mà.”

“Cậu không nghĩ việc luôn đứng ở cùng một vị trí cũng là nỗ lực à?”

“Không. Chỉ là lười vừa đủ thôi.”

“Thấy chưa, ‘vừa đủ’. Chính việc đo được ‘vừa đủ’ đó là điểm mạnh của cậu.”

Ryouhei cười tươi, khiến mình thấy ngượng ngùng.

Mình không ghét khi được khen, nhưng… không thể nhận lời khen một cách tự nhiên, vì đó là Ryouhei. Anh ấy lúc nào cũng nỗ lực và năm sau sẽ đi du học.

Anh quá “xa tầm với”. Mình còn chẳng hiểu vì sao anh lại chơi thân với mình nữa.

“Với Gotou… cậu có sức hút riêng ấy nhỉ.”

“Hả? Cái gì vậy?”

Mình nhăn mặt, anh gãi mũi, nói:

“Không biết nói sao… nhưng cậu làm gì cũng ổn, trông đẹp mắt ấy. Thực ra, cũng khá được các bạn nam để ý mà.”

“Từ nãy giờ cậu đang đùa mình hả?”

“Không đùa, mình khen thật mà.”

“Không cần khen đâu.”

“Vì cậu không tự khen bản thân mà.”

Anh nhìn mình thẳng, khiến mình thấy khó chịu.

Thực ra… mình cũng nghĩ mình được các bạn nam để ý kha khá. Hồi cao trung, mình bị tỏ tình hàng chục lần, nhưng mình chẳng hiểu lắm về tình yêu nên đều từ chối.

Mình từng mơ mộng đôi chút, đọc truyện tranh lãng mạn với các bạn nữ trong lớp, cũng tim đập thình thịch, nhưng khi tưởng tượng mình là nhân vật chính, cảm giác lại nguội lạnh.

Mình thiếu chủ động. Dù có thân thiết với ai đi nữa, cũng cảm thấy chẳng có gì xảy ra.

Học hành tạm ổn, CLB tạm ổn, tình yêu chắc cũng tạm ổn.

Mình chỉ đo “vừa đủ” khoảng cách với người khác, không tiến gần hay rút lui, cứ thế phí thời gian.

Hơn nữa… Ryouhei cũng cực kỳ được các bạn nữ để ý. Mình từng thấy các cô gái mặt đỏ đi theo anh lên sân thượng sau giờ học.

Thực sự… mình nghĩ anh đang nói để chọc mình một chút.

“Gotou… không định có người yêu à?”

Mình ngẩn ra, trả lời như hiển nhiên:

“Nếu muốn, mình đã có ai đó rồi.”

Anh cười khúc khích:

“Thế ra cậu thật sự không quan tâm đến tình yêu nhỉ.”

“Chẳng quan tâm kiểu… mình không hiểu cảm giác ‘thích’ ai đó là gì.”

“À… thế à.”

Ryouhei gật gù, giữ khoảng cách cảm xúc khó đoán.

Rồi nói:

“Hy vọng một ngày nào đó, cậu sẽ tìm được người đó.”

Anh mỉm cười thật tươi, không chút toan tính. Mình nhận lời ấy trong lòng, nhưng nghĩ thầm: “Chắc ngày đó sẽ không tới.”

“Mình sang Mỹ cũng sẽ tìm bạn gái tóc vàng xinh đẹp.”

“Hay quá. Nếu vậy gửi ảnh cho mình nhé.”

Mình đáp nhưng thầm nghĩ, đừng gửi cái gì cả.

Hồi đó, mình đã là một “cô gái khó chịu”. Chỉ cố gắng che giấu bản thân và xử lý mọi thứ khéo léo.

Nhìn lại… có lẽ buổi trò chuyện đó là cách anh tiếp cận mình. Hồi đó không nhận ra, có thể mình nhầm, nhưng… cảm giác là vậy. Anh chỉ nhắc đến chuyện tình cảm của mình đúng một lần, và lần đó cũng là lần cuối.

Mình tiếc? Có một chút. Nhưng đồng thời, mình cũng thấy… thế là tốt.

Nếu một người hoàn hảo như Ryouhei luôn ở bên, mình sẽ chỉ cảm thấy áp lực và tội lỗi.

Ngày đó, sau buổi nói chuyện, mình bỗng quyết định bỏ nhà ra đi.

Khi nghe anh bảo sẽ đi du học… rồi nói “Gotou cậu thông minh” khiến mình chẳng hiểu nổi cảm giác…

Mình chán ghét bản thân thiếu chủ động.

Mình muốn chống lại phiên bản “mình” trong mắt anh.

Mình cũng thấy bực mình khi bị đánh giá là “đủ tốt thôi”.

Cách mình biểu lộ cảm xúc là… bỏ nhà đi, đúng là bồng bột tuổi trẻ. Nhưng trải nghiệm đó dạy mình điều quan trọng:

Rằng… Goto Aiiri – chính là mình – hoàn toàn không có “chủ động” chút nào.

*

“Cháu thông minh hay không thông minh gì chú cũng không rõ nữa nhỉ.”

Chú Suzuki, người đã cho mình chỗ trọ tạm khi mình bỏ nhà ra đi, một hôm nói vậy trong khi uống cà phê ở phòng khách.

“...Eh?”

Mình chỉ biết há hốc miệng ra như ngốc, chú ấy mỉm cười hiền lành rồi nói tiếp:

“Khi nói chuyện với cháu, chú thấy cháu rất chín chắn. Dù là học sinh cấp 3, chú cảm giác cháu biết mình đang làm gì. Nhìn cháu thì có vẻ như tính toán được mọi chuyện. Nên khi thấy cháu bỏ nhà ra đi, chú thấy lạ thật.”

Chú Suzuki là thầy dạy thêm, đã kết hôn và có hai đứa con.

Được một người “trưởng thành” như chú khen thẳng thắn thế này khiến mình thấy ngượng ngùng. Nhưng giọng chú hơi… kiểu nhắc nhở mình nữa.

“Lúc đầu chú còn tưởng là cháu bị bố mẹ ngược đãi hay gì… nhưng nhìn cháu, chẳng thấy sợ người lớn chút nào.”

“D-dạ… không hề ạ.”

“Vậy… sao lại bỏ nhà ra đi?”

Mình lắp bắp không nói nên lời. Nhìn lại, mình đã ở nhà chú ấy được hai tuần mà lần đầu tiên mới bị hỏi lý do bỏ nhà. Chắc chú ấy đã nhường nhịn mình. Nhận ra điều đó khi nghe chú nói ra, mình lại thấy xấu hổ.

“Ơ… ừm… chẳng biết nữa.”

Mình đảo mắt khắp phòng, tìm cách diễn đạt.

“À… tự nhiên… cháu cảm thấy ghét tất cả mọi thứ….”

“Tất cả? Tất cả là sao? Nếu cháu muốn, kể cho chú nghe đi. Từng thứ một.”

Hôm đó là trưa thứ Bảy. Vợ chú dẫn hai con đi công viên, chỉ còn mình và chú ở phòng khách. Thời gian dư dả, không nơi nào để chạy trốn.

Mình nghĩ, vì được giúp đỡ nên tốt nhất nên kể hết. Nhưng càng muốn nói, lời càng không ra. Có cảm giác những gì chú muốn nghe là những phần xấu xí mà mình không muốn nhìn thẳng vào.

“À… ý là… học hành, CLB… mấy thứ đó.”

Mình run run, chỉ liếc qua liếc lại rồi thốt ra mấy từ hời hợt, vô nghĩa.

“Bị người khác kỳ vọng? Là chính mình hay… tất cả mấy thứ đó, cháu ghét hết… ahaha…”

Nói dối như thế khiến mình toát mồ hôi. Mình khó chịu khi thấy anh Suzuki chăm chú nghe. Lo sợ mọi thứ mình che giấu sẽ bị phát hiện.

“Cháu được kỳ vọng nhiều nhỉ. Từ ai? Bố mẹ? Bạn bè?”

“Eh… à…”

Mình bối rối. Ai đang kỳ vọng vào mình? Mình đang cố làm hình mẫu mà người khác mong đợi, không sai, nhưng khi hỏi “ai”, mình lại không biết. Ít nhất, lúc này thì không. Mình không muốn làm người trước mặt thất vọng.

“Từ nhiều người… à nhỉ? Cháu… làm nhiều thứ khá ổn ấy mà.”

“Ừ, phải.”

“Vậy… cháu phải tiếp tục là người như vậy thôi….”

Mình đang cố gắng tỏ ra ổn trước chú Suzuki, dù vừa mới cảm thấy Ryouhei nói mình thông minh là lạ lùng đến mức… muốn ném điều đó vào mặt. Mình tự hỏi mình đang làm gì.

Chú Suzuki im lặng, nhìn mình với vẻ dịu dàng khó đoán, khiến mình căng thẳng.

Rồi chú nói nhẹ nhàng:

“Mọi lo lắng của cháu… không cần phải bỏ nhà ra đi là giải quyết được đâu.”

Mình nín thở. Mình không muốn nghe tiếp, nhưng chú tiếp tục, vẫn hiền từ và đầy nhân từ:

“Cháu cần tự tin vào bản thân. Nhận ra sức hút của mình. Không phải là hình mẫu người khác kỳ vọng, mà là tìm ra chính mình. Nếu chưa tìm thấy, thì hãy tìm.”

Chú dừng lại, mỉm cười nhẹ.

“…Cháu còn nhiều thời gian để làm việc đó mà.”

Rồi, Chú rón rén đưa tay, vuốt nhẹ đầu mình.

Mình… không nói được gì.

Cảm giác như bị nhìn thấu: sự thiếu chủ động, sự thiếu tự tin. Mình làm mọi chuyện bỏ trống lý do, mình che giấu cảm xúc, chú đều biết. Mình vừa xấu hổ, vừa tức.

Nhưng mình nhận ra… mình thích con người này. Một người thẳng thắn, chỉ dạy và hướng dẫn mình.

Nhưng mình không dám bày tỏ tình cảm. Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi đã đau bụng. Chú có gia đình rồi, không bao giờ đáp lại tình cảm của mình. Nếu chú chọn mình… cả gia đình ấm áp đó sẽ bị phá vỡ. Chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ.

Thế là, mình kiềm nén tình cảm lộn xộn suốt một tháng, rồi ra về mà chẳng làm gì.

Về đến nhà, lần đầu tiên bị bố mẹ tát, thầy chủ nhiệm mắng, cuộc sống bỏ nhà chấm dứt.

Bài học rút ra… “Mình chẳng làm được gì cả.”

Dù lần đầu hành động theo cảm xúc, cuối cùng cũng chỉ được sống tạm thời trong nhà người tốt bụng, thưởng thức cuộc sống phi thường một cách nhàn nhã. Không gì thay đổi, mình chỉ thấy sự bất lực của bản thân.

Nhưng rồi mình nhớ lại lời Ryouhei: mình thực sự thông minh.

Mình luôn suy nghĩ trước về mọi thứ, nhìn trước rủi ro, chọn con đường không vấp ngã.

Mình ghét chính cách làm việc “an toàn” ấy, nhưng lại không thể thay đổi.

Mình chỉ đang “xử lý cuộc sống một cách ổn thỏa.”

Và mình quyết định… tiếp tục cuộc sống như thế.

Một quyết định vừa mờ mịt, vừa kiên định, không biết là tiến hay lùi.

*

“Này, Airi?”

“Hửm?”

“Hôm nay… mình… được không?”

Hôm đó, tụi mình đang uống tại nhà bạn trai – người mình quen ở đại học. Anh nói câu đó với gương mặt tràn đầy mong đợi, và mình cảm giác cơn say tan biến cái rụp.

“Được… là được cái gì?”

Mình hỏi vậy, dù thật ra biết anh đang mong điều gì.

Anh hơi lúng túng, mắt đảo qua đảo lại rồi trả lời:

“Thì… tụi mình cũng quen nhau hai tháng rồi còn gì.”

“Fufu, hai tháng thì có dài lắm không ta?”

“Ờ… ừm… mình cũng không rõ chuyện ‘bình thường’ là thế nào… nhưng mà, tụi mình cũng thân hơn rồi đúng không? Với lại, trước đây rủ cậu qua nhà cậu còn không chịu tới mà.”

“Là do không đúng lúc thôi. Chứ không phải mình không muốn đến.”

“V-Vậy thì… ờ… tớ nghĩ… chắc đến lúc rồi ấy…”

“Lúc gì cơ?”

Mình đặt lon chuhai[note84727] xuống bàn rồi nhìn thẳng anh.

Anh nuốt nước bọt cái ực rồi nói:

“…Cho mình… được ôm cậu. Ý là… tại vì mình thích cậu.”

Được nói thẳng “vì mình thích cậu”, thật sự không phải là mình không rung động.

Cũng vui chứ… ít nhất, không phải không vui.

Nhưng.

Ở đâu đó trong lòng mình vẫn lạnh lạnh. Và mình tự hỏi:

Mình… có thật sự thích người này không?

Bọn mình gặp nhau vì học chung trường, ngồi cạnh nhau tình cờ.

Rồi mỗi buổi học đều ngồi cạnh, nói chuyện nhiều hơn… được rủ đi ăn… rồi theo thời gian, anh tỏ tình.

Mình vốn đang nghĩ cũng đến lúc thử “yêu đương” một lần xem sao, nên mình đồng ý.

Đi với anh rất thoải mái.

Anh lúc nào cũng để ý cảm giác của mình, giữ khoảng cách rất dễ chịu.

Mấy hôm trước tụi mình mới hôn nhau.

Nhưng mà…

Những ngày bên anh, đối với mình, giống như đang xem… chuyện tình của người khác.

Không có cảm giác “đây là mình”.

“Không được… hả? M-mình không có thúc ép đâu. Nếu cậu chưa muốn thì mình chờ tới lúc cậu sẵn sàng cũng được. Nhưng… trước giờ mình chưa hỏi cậu đàng hoàng bao giờ.”

Anh lựa lời rất cẩn thận, rất dịu dàng.

Luôn đặt mình lên trước, không để ham muốn lấn át.

Mình nhìn là biết ngay.

Vậy thì… chắc cũng được nhỉ.

Mình nghĩ vậy.

Dù chưa có cảm giác thực sự… nhưng có khi, được người ta trân trọng như vậy, từ từ mình sẽ thật sự yêu anh cũng nên.

Có thể mình sẽ học được cách yêu ai đó.

“…Không… không phải là mình ghét đâu.”

Khi mình nói vậy, mặt anh căng cứng lại vì hồi hộp.

“Vậy… vậy là được… đúng không?”

Trước câu hỏi tha thiết đó, mình khẽ gật đầu.

Sau đó là một khoảng thời gian đầy căng thẳng.

Anh chậm rãi hôn mình, mình cũng hôn lại.

Môi hai đứa hơi mùi rượu, rồi bắt đầu quấn lấy nhau.

Lần đầu mình biết “deep kiss” là như thế này.

Nghĩ lại thì, mình chỉ từng hôn mỗi anh.

Anh nhẹ nhàng cởi đồ mình… chạm vào cơ thể mình.

“Ơ… c-cậu… to thật đó…”

Anh nhìn vào ngực mình, nói vậy làm mình hơi ngại.

“Cậu… không thích à?”

“Không, không đâu. Đẹp mà.”

“V-Vậy… tốt rồi…”

Mình chưa bao giờ thấy lợi gì từ việc ngực to, nhưng nếu nó thật sự là nét hấp dẫn phụ nữ thì… cũng tiện nhỉ.

Nhưng việc mình đang nghĩ mấy chuyện này làm mình cảm giác bản thân không hoàn toàn “trong cuộc”, và hơi… nguội đi.

Nhưng rồi lạ thật, cơ thể vẫn nóng lên khi anh vuốt ve, hôn khắp nơi.

Chắc cơ thể con người vốn vậy.

Mình cảm giác như mình đang kích thích.

“Ơ… cậu… không ướt mấy nhỉ.”

Anh nói với vẻ khó xử.

Dù mình nghĩ là mình có hứng một chút, nhưng bên dưới chỉ hơi trơn thôi.

“Chắc… tại mình căng thẳng…”

Mình trả lời cứng đơ, anh liên tục gật đầu “Ừ, đúng rồi” rồi cúi xuống… liếm chỗ đó của mình.

…Nó nhột và hơi khó chịu.

Anh cố gắng liếm rất nghiêm túc, đến mức trông hơi… ngố. Và điều đó làm mình thấy cảm giác… kỳ kỳ.

“V-Vậy… được chứ?”

Anh cởi đồ, áp người vào mình.

Rồi nói:

“…Mình vui lắm. Vì có thể làm chuyện này với cậu.”

Ngay khoảnh khắc nghe chữ ‘vui’, trong mình xuất hiện một sự lệch lạc rõ rệt.

“Vui”.

Từ đó chạm nhẹ lên bề mặt trái tim mình… rồi rơi xuống.

Không để lại gì.

Ngay khi anh sắp đưa vào, mình đưa tay lên đẩy anh ra.

“…Xin lỗi…”

“Hả…?”

Mắt anh rung lên.

Mình rất khó xử.

Nhưng tiếp tục thì còn thiếu tôn trọng hơn.

“…Chắc… mình không thể. Không phải cảm giác này.”

“Ý cậu là…?”

“Là… mình… không muốn làm chuyện đó với cậu.”

Khi mình nói vậy, anh trông như bị tổn thương sâu sắc… rồi chỉ cười buồn:

“…Ừ. Mình cũng hơi đoán vậy.”

“…Xin lỗi.”

Sau đó, tụi mình gần như không nói thêm.

Mình mặc đồ lại, tụi mình nói chuyện chia tay, rồi mình rời khỏi nhà anh.

…Khi anh nói “vui”, mình chợt nhận ra.

Mình đang đối xử với chuyện này như một nghi thức phải làm cho xong.

Không có tí hạnh phúc nào.

Chỉ là cảm giác “à, hóa ra nó là vậy”.

Không chút vui mừng.

Mình hiểu ra là… mình không hề thích anh.

Và… nếu mình trao thân lúc này, sau này giữa tụi mình sẽ càng rối hơn.

Chỉ riêng việc mình nghĩ như vậy đã cho thấy… đây không phải là tình yêu.

Trên đường về, mình vừa đi vừa khóc.

Không hiểu mình đang buồn vì cái gì.

Chắc chắn không phải vì chia tay anh.

Nếu mình cứ tiếp tục, hoàn thành cái gọi là “hành động của tình yêu”, dù chỉ là hình thức… có khi mọi thứ đã khác.

Nhưng cuối cùng, mình vẫn tưởng tượng đến tương lai… rồi chùn lại.

Và mình ghét bản thân kinh khủng.

Mình mệt mỏi khi phải đối mặt với những phần xấu xí của chính mình.

Mình nghĩ… mình không hợp với chuyện yêu đương.

*

“Anh định… khởi nghiệp đấy.”

Đó là vào cuối năm ba đại học. Mùa xin việc đang căng thẳng.

Bất ngờ nghe Tsukasa – người cùng phòng thí nghiệm – nói vậy, mình chết trân luôn.

“Kh-khởi nghiệp…? Chẳng phải bọn mình đang cùng xin việc sao. Sao tự dưng lại thế?”

Mình chớp mắt liên tục, không biết phải phản ứng thế nào, còn anh thì chỉ cười khẩy.

“Anh đã nghĩ từ trước rồi. Nhìn mà xem… anh không thích làm theo lời người khác lắm.”

Anh nói thẳng thừng vậy, còn mình chỉ biết “bàng hoàng” phản ứng lại.

“Ừm… nhưng mà… khởi nghiệp… phải có tiền chứ? Ít nhất cũng phải kha khá mà.”

“Tiết kiệm khoảng hai mươi triệu yên rồi.”

“Gì cơ? Anh đâu có đi làm thêm, sao mà có nhiều tiền vậy?”

“FX[note84728] thôi. Lúc đầu cũng chỉ chơi cho vui, kiếm đủ tiền ăn trưa mỗi ngày. Nhưng dần dần nắm được mánh, gần đây kiếm được lợi nhuận kha khá.”

“H-hai mươi triệu…?”

“Ừ. Thú vị lắm. Giá trị của mọi thứ luôn thay đổi. Nhìn ra, mua vào, bán đi. Không phải thấy giống như cả xã hội luôn biến động sao?”

Anh nheo mắt nói, trông như người sống ở một thế giới khác.

Tsukasa hơn mình một tuổi. Năm ngoái anh bị lưu ban. Hỏi lý do thì hóa ra là anh quá mải mê theo đuổi người yêu hiện tại, nên trượt mất mấy tín chỉ.

Anh có gì đó lơ lửng, khó nắm bắt.

Với mình cũng vậy, anh vừa gần vừa xa, không xâm nhập đời tư quá mức. Mình thích cảm giác đó, nên quen anh dần.

Nhưng mà… không ngờ anh kiếm được nhiều tiền như vậy, lại còn dự định khởi nghiệp.

“Thế… anh định lập công ty gì?”

“IT thôi. Chỉ biết mỗi mảng đó mà.”

Anh trả lời như hiển nhiên. Chúng mình học khoa Công nghệ Thông tin, mình chọn chỉ vì muốn ổn định công việc sau này.

“Anh định làm hệ thống. Nhận đặt hàng, tạo theo nhu cầu khách hàng. Xã hội luôn thay đổi, nhu cầu luôn thay đổi. Thế nên sẽ tạo công ty có thể thay đổi sản phẩm theo nhu cầu. Như vậy sẽ khá an toàn.”

“Nhưng… không chắc sẽ suôn sẻ đâu…”

“Fufu, Airi lo xa mà. Không thành công thì thôi, lúc đó tính tiếp.”

Anh vừa nói vừa mở tay rộng.

“Không được thì… bỏ thôi mà.”

“…Chói mắt thật.”

Tsukasa lúc nào cũng khó đoán, trong mắt mình trông như đang làm mọi việc cơ học.

Nhưng bên trong, anh đang suy nghĩ tham vọng đến thế.

Mình biết, kiểu người như anh… mới là người tạo ra cái mới.

Mình thì không có tố chất đó.

“Nếu thật sự quyết tâm, em ủng hộ.”

Mình nói với nụ cười, trực giác mách bảo, công ty của Tsukasa sẽ thành công.

Anh mỉm cười vui vẻ.

“Nếu Airi không phản đối mạnh, có khi sẽ được đấy.”

“Ý là gì?”

Mình nghiêng đầu, không hiểu, anh giơ một ngón tay lên giải thích:

“Ý là em rất thông minh, lại lo xa nữa. Luôn nghĩ trước mọi chuyện. Trong đợt xin việc, em là người chăm chỉ nhất trong số bạn của anh.”

“Ừ… ai như mình mà không cố, đá lề đường như mình… nỗ lực mới được đánh giá…”

“Không phải ý đó. Anh chỉ thấy…”

Anh lắc đầu, nhìn nghiêng mình.

“Anh chỉ thấy trước mắt thôi. FX may mắn mới kiếm được tiền. Với tình yêu quá cuồng nhiệt, nên mới lưu ban.”

Anh cười tự chế, không hề hối hận. Chấp nhận chính mình. Mình ghen tị.

“Vì vậy, nếu có người biết nhìn xa trông rộng, tham gia cùng, anh sẽ rất vui.”

Anh nhìn thẳng mình.

Mình cứng đờ.

“…Hả?”

Mình thốt ra, anh cười lắc vai khẽ.

“Cùng nhau lập công ty không? Anh cần em.”

Bị nói thẳng, mình sửng sốt.

Lập công ty, cùng anh.

Tính cách “lo xa” mà mình ghét, giờ lại cần thiết.

Mình vừa ngạc nhiên, vừa… hạnh phúc một chút.

“À… ừ… được thôi.”

Mình gật đầu nhẹ.

Nếu đời người có bước ngoặt, thì đây là bước ngoặt đầu tiên.

*

Tsukasa đã nhanh chóng tập hợp những thành viên ban đầu cho công ty ngay trong khi còn đang học.

Chỉ là mình không biết thôi, anh ấy vốn có rất nhiều mối quan hệ. Không, cũng có thể là anh đã vội vàng tạo dựng mối quan hệ. Dù sao thì, anh có năng lực đó.

Anh tập hợp những lập trình viên giỏi, chọn bạn cùng phòng thí nghiệm mà hợp cạ làm ban lãnh đạo, giao mảng kinh doanh cho người bạn luôn làm trưởng tiệc nhậu… rồi công ty được thành lập.

Mình đảm nhận công việc kế toán. Ban đầu toàn chuyện không biết, nhưng mình học hết sức chăm chỉ. Khi đã được tin tưởng giao việc, không có lý do gì để lơ là cả.

Công ty đầy những người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, nhưng bộ phận kinh doanh luôn đem về hợp đồng, và dần dần, lợi nhuận tăng lên một cách khó tin.

“Anh không thể nhìn trước tương lai, nhưng có lẽ anh nhìn người khá tốt đấy,”

Tsukasa thường đùa vậy, nhưng chắc hẳn điều đó đúng thật.

Chúng mình vừa thân như bạn bè, vừa nghiêm túc làm việc, cùng nhau đưa công ty phát triển. Khi đủ điều kiện tuyển thêm nhân sự, nhân viên tăng lên, phạm vi công việc cũng mở rộng… chỉ vài năm sau, việc lên sàn chứng khoán đã được cân nhắc.

Công ty mở chi nhánh ở Osaka và Sendai, chuẩn bị hướng tới IPO[note84729): phát hành cổ phiếu lần đầu ra công chúng]…

Lúc đó, mình đã 23 tuổi. Hai năm kể từ khi tốt nghiệp đại học, thời gian trôi qua nhanh như gió.

Tsukasa kết hôn với bạn gái từ thời đại học và dự tính có con. Các thành viên trong ban lãnh đạo cũng đều có người yêu, lập gia đình… chỉ còn mình là độc thân.

“Airi, cậu mà muốn thì chắc chắn tìm bạn trai cũng nhanh thôi, phí thật,”

Một hôm trong buổi nhậu, Yasuzaka – bạn từ đại học và trưởng phòng kinh doanh – nói vậy, mình chẳng nghĩ ra được câu trả lời khéo léo nào.

“Không sao, công việc vui mà,”

Mình chỉ lắp bắp câu trả lời đầy lý do, khiến mọi người trong buổi nhậu cười khổ.

Tsukasa rót thêm rượu vào chén mình đang cạn, nói:

“Airi lo xa quá mà.”

“…Ý là muốn nói mình thiếu quyết đoán hả?”

Mình nhìn nghiêm, anh chỉ cười lướt qua.

“Không hẳn là quyết đoán… hmm… là dám để mình theo dòng chảy, ý là thế. Cậu không có người thương sao?”

“Không có. Thân với đàn ông thì chỉ có anh thôi, còn lại đều có người yêu hết.”

“Ha ha, nhanh tay lắm đấy, mọi người đều vậy.”

“Đúng. Hồi đại học, toàn chơi bời, giờ thì lập công ty nghiêm chỉnh.”

“Airi thì ít chơi quá. Chưa từng có người yêu à?”

Anh hỏi, mình ứ lời.

“Có… nhưng mà…”

Mình dừng lời, không khí trở nên ngượng ngùng. Yasuzaka bật cười hồn nhiên:

“Thấy từ trước rồi… Airi còn trinh à?”

Tsukasa phun rượu ra, vội đặt chén xuống.

“Ha!? Sao lại hỏi vậy!”

Mình nổi giận, anh vội giơ tay ra hiệu cho Yasuzaka.

“Quá thiếu tế nhị rồi!”

“Không sao, không cần phải quan tâm quá đâu.”

“Bạn thân cũng phải biết phép lịch sự!”

Anh loay hoay nhìn mình và Yasuzaka, mình vừa thấy vui vừa hơi ức chế.

Mình hừ một tiếng, ngẩng cao đầu:

“Đúng vậy mà!”

“Bộ thật à! Tưởng vậy mà!”

“Chỉ là chưa có cơ hội thôi!”

“Không có cơ hội? Dù đã có người yêu? Thật sao?”

“…Không phải hoàn toàn không có… nhưng mà…”

Mình nhớ tới người yêu đầu tiên hồi đại học, im lặng. Anh ấy rất tốt… bây giờ không biết còn ổn với ai không.

Tsukasa vỗ tay một cái:

“Đủ rồi! Yasuzaka, thẳng thắn và vô ý tế nhị khác nhau nhé. Xin lỗi ngay!”

Anh nói với giọng nghiêm hơn bình thường, Yasuzaka miễn cưỡng cúi đầu xin lỗi. Mình lắc đầu:

“Dừng đi! Xin lỗi làm em như đang bận tâm ấy!”

“Em thật rắc rối đấy…”

Anh cười ngao ngán, uống một ngụm rượu:

“Yêu thì lúc nào cũng có thể. Khi em tìm được người mà ‘yêu mà không nghĩ trước sau’, lúc đó mới là lúc em nên yêu hết mình.”

Mình không trả lời được.

Yêu mà không nghĩ trước sau… mình không nghĩ mình làm được. Cũng không hình dung được sẽ có người như vậy xuất hiện.

“Ước gì chuyện đó xảy ra…”

Mình cười tự trào[note84730]. Không sao cả, công việc vẫn vui mà. Trong công ty, mình được cần đến. Dù không yêu bản thân, được người khác công nhận cũng là đủ.

Khi có nhân viên kế toán mới, mình hoàn toàn quản lý được mọi việc, và được giao chức vụ Phó Tổng Giám đốc. Trong công ty bình thường, điều đó gần như không thể.

Tiền lương cũng khá cao so với nhân viên bình thường, nhờ Tsukasa tạo ra môi trường làm việc tốt.

Công việc thỏa mãn, tiền bạc đủ đầy. Chỉ cần thế, cuộc đời mình cũng coi như thành công.

Về tình yêu, mình từ đại học đã từ bỏ. Dù những người xung quanh kết hôn, mình vẫn không thấy gấp gáp. Nhìn tất cả như không liên quan tới mình.

Mình cứ nghĩ sẽ tiếp tục sống vì công việc, tìm niềm vui từ đó…

Cho đến khi một nhân viên mới được tuyển, bước ngoặt thứ hai trong đời mình xuất hiện.

Đúng, đó chính là Yoshida-kun.

*

Người mà tôi phát hiện chính là Yoshida-kun.

Tại một buổi hội thảo tuyển dụng chung, nơi nhiều công ty cùng tham gia, tôi đã trực tiếp “headhunt” cậu ấy.

Yoshida-kun thực sự tràn đầy sức sống, toàn thân tỏa ra thứ gọi là “ý chí phấn đấu”. Khả năng giao tiếp cũng không chê vào đâu được, tôi liền đề nghị Tsukasa tuyển cậu ấy ngay.

Quả thật như kỳ vọng, sau khi vào công ty, cậu không hề lơ là mà làm việc hết mình. Dù tốt nghiệp cao đẳng chuyên ngành CNTT, vốn đã có kiến thức lập trình nhất định, nhưng Yoshida-kun vẫn tự học những ngôn ngữ lập trình chưa từng chạm đến nhờ sự chăm chỉ vốn có. Dĩ nhiên, khả năng của cậu tăng lên từng ngày, và dần trở thành người mà các đồng nghiệp kỳ cựu cũng phải dựa vào.

Ban đầu, tôi chỉ thấy vui vì tuyển được một nhân viên mới đáng tin cậy.

Nhưng… dần dần, sắc mặt tôi và Tsukasa thay đổi.

Cậu ấy làm việc quá sức.

Chăm chỉ và nghiêm túc là tốt, nhưng Yoshida-kun dốc hết sức cho công việc. Trong khi bạn cùng khóa Hashimoto-kun luôn về đúng giờ, cậu ấy luôn tình nguyện làm thêm giờ. Thậm chí, công việc của mình đã xong rồi nhưng cậu vẫn cố gắng làm giúp cả việc của người khác.

Thực tế, nhiều người đã được cứu nguy nhờ sự chăm chỉ của cậu.

Công việc lập trình nhận từ các đối tác bên ngoài của chúng tôi thường xuyên thay đổi đột ngột, đôi khi yêu cầu tạo ra sản phẩm hoàn toàn khác so với ban đầu. Khi những tình huống “bất ngờ” như vậy xảy ra, thường chỉ có những nhân viên giỏi về kỹ thuật là phải ở lại làm thêm.

Do đó, việc có thêm một nhân viên vừa chăm chỉ vừa giỏi kỹ thuật như Yoshida-kun thực sự là điều đáng quý đối với các đồng nghiệp khác.

Nhưng… tổng khối lượng công việc không hề giảm.

Phần việc mà trước đây do các nhân viên khác gánh vác, giờ Yoshida-kun thay thế.

Việc trọng lượng công việc dồn lên vài người là điều không tốt.

Nếu cậu ấy quá sức mà ngã bệnh, toàn bộ công việc sẽ bị đảo lộn.

“Không sao đâu ạ! Cơ thể khỏe mà, lại thấy công việc vui nữa!”

Khi tôi nhắc: “Cậu làm thêm giờ quá rồi đấy”, cậu vẫn trả lời đầy sức sống như vậy.

Tôi nghĩ: cái gọi là “tự giác” này cũng nguy hiểm phết.

Rồi tôi nảy ra một ý nghĩ để ép cậu nghỉ ngơi…

“Yoshida-kun, xong việc rồi, đi ăn tối cùng tôi nhé.”

Một kế hoạch hơi… mạnh tay.

Nếu cấp trên mời, cậu ấy sẽ không từ chối. Tôi hiểu tính cách đó của cậu.

Từ đó, tôi thường xuyên kéo Yoshida-kun ra ngoài ăn tối trong lúc đang làm thêm giờ, ép cậu ngừng công việc và về nhà nghỉ ngơi.

Tôi chính là người đề xuất tuyển cậu ấy. Tôi phải chịu trách nhiệm… ý nghĩ đó thúc đẩy tôi.

Và sau này, tôi mới nhận ra…

Cái “hố” mà tôi đào để cứu cậu ấy… thực chất cũng là một cái bẫy nuốt chửng chính bản thân tôi.

*

Khi chúng tôi bắt đầu thường xuyên đi ăn cùng nhau, tôi và Yoshida-kun dần cởi mở hơn.

Cậu ấy là một người thật kỳ lạ.

Luôn nghiêm túc, cứng nhắc, rất bảo thủ, nhưng đồng thời, với người khác, cậu có thể rất lịch thiệp và biết quan tâm.

Ngay cả khi đã trở thành người đi làm, tôi vẫn tập trung vào việc là “phiên bản được người khác mong đợi” của bản thân.

Luôn mặc vest chỉn chu, đeo đồng hồ đắt tiền, trang điểm không hề sơ sài, và không để lộ sơ hở trong công việc. Nhờ nỗ lực đó, các nữ đồng nghiệp thường nói: “Goto-san đúng là hoàn hảo đến mức đáng sợ.” Đương nhiên, bởi tôi chỉ tập trung vào việc đó thôi.

Dần dần, những quy tắc tôi tự đặt ra cho bản thân ngày càng nhiều.

Thực ra tôi thích uống rượu, nhưng trước mặt mọi người thì cố gắng không uống nhiều. Thích thịt nhưng bữa trưa luôn chỉ ăn salad. Kiểm soát hoàn hảo việc ăn uống và uống nước, trừ giờ nghỉ trưa không ra nhà vệ sinh. Uống thuốc tránh thai để giảm chu kỳ kinh nguyệt, luôn giữ gương mặt điềm tĩnh khi làm việc. Tôi biết như vậy thì vẫn là “Goto Airi”.

Nhưng… Yoshida-kun lại dễ dàng phá vỡ lớp vỏ giả tạo ấy.

“À, thịt này ngon lắm đấy, ăn thử không?”

“Chỉ mình em uống thì hơi… Gotou-san uống cùng một chút nhé?”

“Hôm nay em đói lắm, gọi nhiều món đi! Nếu em không ăn hết thì Gotou-san phải phụ em chút đấy…”

Cậu ấy luôn tỏ ra ích kỷ, nhưng thực ra luôn để ý đến tôi.

Một sự quan tâm nhỏ nhặt, vừa đủ, không áp đặt.

Cảm giác dễ chịu đó khiến tôi, khi đi ăn cùng cậu, không còn kiềm chế uống rượu hay ăn thịt. Đi vệ sinh giữa chừng cũng không còn xấu hổ.

Lần đầu tiên sau lâu năm, tôi cảm nhận được sự an toàn khi được chấp nhận chính mình.

Và… dần dần, tôi nhận ra mình bị cuốn hút bởi cậu ấy.

Thật bất ngờ. Một tình cảm mới, dành cho một đồng nghiệp, và còn… nhỏ tuổi hơn.

Bị một chàng trai trẻ quan tâm, tôi lại yêu thích cậu ấy, cảm giác thật xấu hổ.

Đôi lần, tôi nghĩ nếu thử hẹn hò với cậu ấy, mọi thứ có thể thay đổi.

Tôi còn lén hỏi: “Cậu có bạn gái không?” và cảm thấy yên tâm khi biết cậu còn độc thân.

Nhưng cuối cùng… tôi vẫn không dám chủ động.

“Bây giờ em thấy công việc vui mà. Tình yêu thì… em có lẽ không hợp đâu.”

Một lần, trong bữa ăn, Yoshida-kun thở dài nói như vậy.

“Hợp sao?”

Tôi hỏi. Cậu cười tự chế.

“Ừ. Hồi cấp ba… em rất thích một người, và từng hẹn hò. Nhưng người đó là tiền bối, tốt nghiệp trước tôi một năm… rồi biến mất.”

“À… vậy à.”

Tôi nghĩ, có những chuyện thật khó tránh. Yoshida-kun là người biết quan tâm, chắc đối phương cũng cảm thấy yên tâm… nhưng rồi tôi tự dập tắt suy nghĩ đó.

Có những thứ chỉ khi thử mới biết. Biết đâu nếu sống lâu cùng nhau, cậu ấy lại cẩu thả trong đời sống riêng. Hoặc có người thích kiểu đàn ông mạnh mẽ, dẫn dắt.

“Chắc chỉ do xui thôi.”

Tôi an ủi cậu, nhưng Yoshida-kun lắc đầu buồn bã.

“Không… chắc là tại em.”

“Có lẽ em… chẳng hiểu gì về người đó cả.”

Lời cậu khiến tôi nhói tim. Lời đó cũng chạm đến tôi.

Những lời “mình thích cậu” từ bạn trai cũ thời đại học lại ùa về, như một ký ức ám ảnh.

Tôi nhận ra… Yoshida-kun và tôi giống nhau.

Cả hai đều tìm cách chứng minh giá trị bản thân qua việc được người khác cần đến.

Cảm giác an toàn đó khiến tôi vừa nhẹ nhõm, vừa… hồi hộp.

“Yoshida-kun…”

Tôi đưa tay, chạm nhẹ vào tay cậu đang đặt trên bàn. Cậu khẽ thay đổi sắc mặt, nhìn tôi căng thẳng.

“Công ty chúng ta cần cậu. Chị thật sự mừng vì đã tuyển cậu.”

Cậu nhìn tôi với vẻ bàng hoàng, tai đỏ ửng.

“Vậy nên… hãy tiếp tục đồng hành cùng nhau nhé.”

“…Vâng… em cũng vậy.”

“Và đừng làm quá sức! Nếu ngã bệnh thì phiền lắm, các nhân viên khác cũng không tiến bộ được.”

“À, vâng… xin lỗi…”

Tôi rút tay ra, cậu cũng tỉnh lại, cúi chào và cười gượng gạo.

Chúng tôi bị thu hút bởi nhau. Bởi vì chúng tôi cùng sở hữu điều giống nhau.

Chỉ thế thôi, tôi đã thấy thỏa mãn.

Nếu tôi không chủ động, mối quan hệ này sẽ không thay đổi. Cậu ấy sẽ không dám tiến tới tình yêu, sẽ không hành động.

Vậy nên tôi cứ giữ mối quan hệ “bạn thi thoảng đi ăn cùng nhau” suốt năm năm.

Cảm giác thật dễ chịu.

Cậu ấy không phán xét tôi, và chấp nhận tôi như tôi vốn có. Tôi yêu điều đó.

Nhưng… khi Yoshida-kun nói:

“Đến nhà em nhé.”

Trái tim tôi bỗng lạnh ngắt.

Tôi đã nhận ra điều đó từ khi cậu rủ đi sở thú ngày nghỉ.

Chúng tôi chỉ là bạn đi ăn sau giờ làm. Việc cậu rủ đi ngày nghỉ rõ ràng là “hẹn hò”.

Tôi nghĩ đến việc từ chối… nhưng không thể.

Nếu từ chối, cậu sẽ nghĩ tôi không có hứng thú. Và khi đó… mối quan hệ của chúng tôi sẽ kết thúc.

Vậy nên tôi trang điểm cẩn thận, mặc đồ phù hợp, và đi cùng cậu.

Đi bộ trong sở thú, tôi liên tục cầu nguyện trong lòng: “Mong hôm nay trôi qua yên ổn.”

Nhưng nhìn cậu hồi hộp hơn bình thường, tôi cũng nghĩ: “Chắc sẽ không dễ dàng đâu.”

Chiều đến, chúng tôi ăn tối tại nhà hàng cậu chọn trước… rồi.

Cậu đỏ mặt nói: “Đến nhà em nhé.”

Câu nói đó vượt cả lời tỏ tình, trực tiếp nhắm vào “chuyện riêng tư”.

Cậu muốn trở nên đặc biệt với tôi. Thật vui. Tôi bay bổng vì hạnh phúc.

Nhưng… phần ghét bản thân tôi, phần “tự kỷ” trong tôi, lập tức bao phủ cảm giác đó.

Những gì tôi muốn, chưa chắc đã đạt được.

Tôi chỉ có thể hiện diện qua việc là “người được ngưỡng mộ”.

Tôi muốn kiểm chứng cậu thực sự yêu tôi đến đâu.

Tôi muốn biết tôi chiếm vị trí thế nào trong lòng cậu.

Nếu chưa chắc chắn, tôi không thể hành động.

Vậy nên… lúc đó, tôi đưa ra quyết định sai lầm nhất đời.

“Xin lỗi.”

Gương mặt Yoshida-kun biến sắc.

“Tôi có người yêu rồi, nên không thể…”

Tôi nói dối, trì hoãn.

Vẫn còn quá sớm để bước tiếp. Tôi muốn chắc chắn và cảm thấy an toàn trước khi trao thân.

Nhưng chính cách “cố giữ lý do” đó… là lý do khiến tôi không giành được gì.

Và tôi không ngờ, ngay sau đó, tình huống thay đổi chóng mặt.

Yoshida-kun bắt đầu về đúng giờ hằng ngày, cạo râu cẩn thận, áo sơ mi không còn nhăn…

Rõ ràng, trong cuộc sống cậu, đã xuất hiện bóng dáng của “người khác”.

Tôi biết trong công ty có nhiều cô gái để ý cậu.

Từ kế toán đến hành chính… Cậu ấy khá được các cô gái yêu mến.

Trừ việc thường mệt mỏi và xanh xao, cậu cũng đẹp trai và rất tốt với nữ giới.

Nhưng… không ai dám tiến tới cậu. Bởi vì họ biết tôi để ý cậu.

Tôi không đi ăn riêng với ai ngoài cậu. Chỉ vậy thôi, cũng đủ khiến họ đoán rằng giữa tôi và Yoshida-kun có “đặc biệt gì đó”.

Nhưng có một cô gái là ngoại lệ.

Mishima Yuzuha, được phân công vào dự án của Yoshida-kun.

Ban đầu bị Yoshida-kun mắng, trông u sầu, nhưng dần dần, em ấy trở nên rực rỡ như một cô gái đang yêu, không giấu giếm.

Em ấy dường như đang tấn công cậu một cách mãnh liệt. Cậu dường như không nhận ra…

Tôi lo lắng.

Tôi đã từ chối cậu ấy.

Nếu có thêm những cô gái như Mishima tiếp tục tấn công cậu mà không sợ tôi, liệu Yoshida-kun sẽ si mê ai đó chứ không phải tôi?

Nỗi lo ấy chi phối tôi.

Ban đầu tôi nghĩ có thể chịu đựng được. “Dù sao cậu ấy vẫn thích tôi.”

Nhưng… tôi nhận ra mình đã thực sự yêu cậu ấy sâu đậm hơn tưởng tượng.

Cuối cùng, tôi không thể kìm nén nữa, bắt đầu trêu chọc cậu.

Và… tôi sẽ phát hiện ra sự thật kinh khủng rằng cậu đang “giấu một nữ sinh trung học”.Top of Form

*

Cậu ấy đã thay đổi, dần dần.

Sayu-chan, cô nữ sinh trung học từ Hokkaido.

Khi sống cùng cô ấy như một gia đình giả lập, Yoshida-kun dần tìm thấy chính mình ngoài công việc.

Và… cuối cùng, cậu đã để em ấy trở về nhà, mở ra tương lai cho cô.

Tôi nhận ra điều đó.

Yoshida-kun… hoàn toàn khác với tôi.

Cậu ấy có sức mạnh và sự kiên định để thực hiện bất cứ điều gì đã quyết tâm làm.

Ngay cả khi nhìn từ bên ngoài, tôi thấy cậu ấy cũng phải đấu tranh, phân vân nhiều lần.

Vậy mà, cậu vẫn cứu giúp người khác. Và… nhờ điều đó, cậu dường như cũng được cứu rỗi một phần.

Ánh sáng tỏa ra từ cậu ấy chói lóa.

Một lần nữa, tôi chỉ còn là người đứng nhìn, ghen tỵ với sự rực rỡ của người khác.

Cậu ấy đã bước sang một thế giới khác với tôi.

Vậy nên… tôi nghĩ, cậu sẽ không bao giờ chọn tôi.

Một người có tâm hồn đơn độc, tìm thấy ai đó để tan chảy trái tim mình, sẽ có thể cùng nhau.

Có thể là Sayu-chan, có thể là Mishima-san, hoặc… ai đó khác.

Nhưng trong số những ứng viên đó, tôi không có mặt.

…May quá.

Từ đâu đó trong tim tôi vang lên lời đó.

Cái gì may?

Tôi tự hỏi bản thân. Câu trả lời đến ngay:

“May mà lúc đó không nhận lời tỏ tình của cậu ấy.”

Nếu ngày đó tôi chấp nhận Yoshida-kun…

Cậu ấy chắc chắn vẫn sẽ giấu Sayu-chan. Và quyết định cứu em ấy.

Cuộc sống chung của hai người không thể xảy ra nếu cậu ấy có “bạn gái”.

Nếu tôi là bạn gái cậu, có thể tôi sẽ đề nghị giao Sayu-chan cho cảnh sát.

Nhưng tôi không làm vậy, vì chúng tôi vẫn chỉ là người ngoài, và tôi hiểu quyết tâm của cậu ấy.

Nếu tôi là “bạn gái”, mà nói: “Bỏ rơi Sayu-chan đi”…

Chắc chắn cậu ấy vẫn chọn cứu cô ấy.

Và mối quan hệ của chúng tôi sẽ kết thúc.

Vậy nên, không kết nối với cậu ấy lúc đó là quyết định đúng đắn.

Những gì tôi có thể nắm giữ… sẽ mất đi.

Mọi thứ sẽ trở về đúng vị trí của nó.

Tôi không hợp với tình yêu.

Một bản thân trống rỗng, được xây dựng từ mong muốn của người khác, sẽ không thể hòa nhập vào “cuộc sống” của ai đó.

Vậy là xong.

Trò chơi tình yêu hiếm hoi này thật thú vị. Tôi đã hồi hộp, và nhớ lại cảm giác là một người phụ nữ.

Vậy… tôi sẽ quay lại như trước.

Dốc hết tâm sức cho công việc.

Giữ hình ảnh “Gotou hoàn hảo” trong mắt người khác.

Và trở lại cuộc sống bình yên.

…Nhưng mỗi lần tự nhủ như vậy, tim tôi lại đập bất thường.

Đau nhói trong lồng ngực.

Tôi không thể không nghĩ về Yoshida-kun.

Nụ cười tự nhiên khi cậu quan tâm tôi.

Khuôn mặt đỏ rực khi cậu nghiêm túc tỏ tình.

Trái tim tôi rung lên khi cậu nói: “Chị có thể cùng em không?”

Sự kiên định, không bỏ rơi Sayu-chan đến cùng của cậu.

Tất cả.

Tôi yêu tất cả những điều đó.

Tôi yêu cậu ấy.

Mỗi lần tự nhủ phải từ bỏ, trái tim tôi lại thôi thúc muốn gần cậu hơn.

Tôi hối hận vì đã từ chối, vì không dám đối diện mong muốn của mình.

Thật đau đớn.

Nhưng cảm giác này thật ngọt ngào.

Tôi đang yêu.

Cảm giác này khác hẳn so với những gì tôi từng trải qua với Suzuki-san hay bạn trai thời đại học. Nó siết chặt trái tim tôi không ngừng.

Tôi tưởng tượng nụ hôn với cậu, tim đập loạn nhịp.

Tưởng tượng được cởi quần áo, hòa làm một với cậu… cơ thể tôi nóng lên. Tôi muốn biết cảm giác đó thực sự sẽ thế nào.

Tôi nhận ra, mình… lần đầu tiên, ở tuổi này, thật sự khao khát một người đàn ông.

Và… tôi không biết cách để khao khát đúng cách… điều đó khiến tôi… rất bối rối.

Bottom of Form

Chuhai là một loại cocktail có cồn phổ biến ở Nhật Bản, được pha chế từ rượu mạnh chưng cất như shochu hoặc vodka, nước soda và các loại nước ép hoặc siro có hương vị trái cây. Tên gọi "chuhai" là sự kết hợp của từ tiếng Anh "shochu" và "highball". Foreign Exchange (Ngoại hối) IPO (Initial Public Offering cười kiểu châm biếm