Em gái tôi là Coser?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 3

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 2

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Quyển 2: Ông anh bật hack và cô em lươn lẹo - Chương 39: Chú thỏ con nhảy đi nhảy đi

“Hai anh em nhà các con vác túi lớn túi nhỏ định đi đâu thế.”

Sáng sớm cuối tuần, Thẩm Ý và Thẩm Thụy, mỗi người đeo một cái ba lô, đang chuẩn bị ra ngoài. Vừa đi qua phòng khách, họ đã bị người mẹ cũng dậy sớm bắt tại trận.

“Con hẹn bạn đi chơi hôm nay.” Thẩm Ý nở nụ cười lấy lòng, nói với mẹ: “Con đã nói với mẹ từ lâu rồi mà.”

“Ồ.” Mẹ cô nghĩ lại, thấy đúng là có nhắc đến chuyện này, sau đó bà chuyển ánh mắt sang con trai, hỏi: “Còn con thì sao, em gái con hẹn với bạn, cũng dẫn con theo à?”

Thẩm Thụy đương nhiên đã chuẩn bị sẵn lời giải thích, nói: “Đúng vậy ạ, Nhất Nhất nói các bạn ấy đi nướng BBQ, toàn con gái không có ai làm việc nặng. Nên gọi con đi cùng.”

“Cũng tốt, có anh con đi cùng mẹ cũng yên tâm hơn.”

Mẹ gần như tin tưởng Thẩm Thụy vô điều kiện, anh nói gì bà cũng tin, dặn dò một câu “về sớm nhé” rồi không hỏi thêm nữa.

Hai anh em nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chuồn khỏi nhà.

Hôm nay là ngày em gái đã hẹn trước để chụp ảnh cosplay chính thức. Vốn dĩ Thẩm Ý không định dẫn anh trai đi cùng. Một mặt, cô cảm thấy trang phục phải mặc hôm nay có chút xấu hổ, không tiện cho người khác giới nhìn thấy. Mặt khác, cô luôn cảm thấy bạn thân Bắc Hoa gần đây đang âm mưu gì đó, để anh trai mình gặp họ liệu có ổn không?

Thật ra cũng chẳng có gì cần che giấu. Một mặt, Thẩm Thụy đã gặp hai người sẽ có mặt hôm nay rồi, mặt khác, Bắc Hoa đã “cố ý” nói rõ chuyện Tam Điểm trong nhóm, mọi người cũng đã nắm rõ thân phận anh trai của Nam Diệp của anh.

Gần đây Thẩm Ý cũng bị chị Ba và Bắc Hoa trêu chọc đến hơi ngượng, không biết họ đã đạt được thỏa thuận gì mà cùng nhau hùa vào đòi “Tam Điểm” quay lại nhóm. Lý do rất chính đáng: trong nhóm cần có người làm việc nặng, người khác mọi người không yên tâm, anh trai của trưởng nhóm thì ai cũng rất yên tâm.

Thật lòng mà nói, Thẩm Ý cũng có chút động lòng. Nhóm của họ quá ít người, bình thường chụp ảnh, hoặc là cô giúp Bắc Hoa, hoặc là Bắc Hoa giúp cô, ít đến mức không thể nào hai người cùng lên hình được. Cộng thêm việc chị Ba ngày càng có yêu cầu cao hơn về nhiếp ảnh, cũng cần người hậu cần để phối hợp cầm tấm hắt sáng.

Đương nhiên, câu nói mấu chốt nhất lại là của Bắc Hoa.

“Nhóm không thể mãi chỉ có bốn chúng ta được. Sau này có chuyện gì chúng ta có thể trò chuyện trong nhóm duyệt thành viên mà.”

Câu nói này đã chạm đến trái tim Thẩm Ý. Vốn dĩ việc học căng thẳng, cô cũng không có nhiều thời gian quản lý nhóm. Nhưng như cô ấy nói, cô cũng có lòng hư vinh, cũng muốn nhóm của mình từ một hội những người cùng sở thích vài người, trở thành một câu lạc bộ thực sự. Nếu Thẩm Thụy đã quan tâm đến chuyện này như vậy, thì cứ để anh phụ trách việc tuyên truyền tuyển người.

Đương nhiên, các cô gái vẫn cần không gian riêng tư, nên nhóm duyệt thành viên sẽ không cho anh vào.

Thế là, Thẩm Thụy, người không biết mình được chào đón trong nhóm đến mức nào, sau khi anh liên tục yêu cầu và ký kết nhiều hiệp ước bất bình đẳng, tưởng rằng mình đã dùng sự chân thành để thuyết phục em gái, cuối cùng cũng đã tái gia nhập CLB Nam Diệp.

Tiến độ nhiệm vụ cập nhật thành 5/200.

Đương nhiên, phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, Thẩm Ý nhấn mạnh nhiều lần, cho anh vào là để làm việc tử tế, nếu dám tán tỉnh các cô gái trong nhóm, thì sẽ bị ngũ mã phanh thây.

Vì vậy, Thẩm Thụy có thể nói chuyện trong nhóm, nhưng tuyệt đối không được lén Thẩm Ý thêm bạn với các cô gái trong nhóm. Và phải định kỳ công khai lịch sử trò chuyện QQ cho em gái.

Thẩm Thụy nghĩ lại, công khai lịch sử trò chuyện có hơi xâm phạm quyền riêng tư. Nhưng em gái đã yêu cầu mạnh mẽ như vậy, anh bèn… lấy lại tài khoản kia để tham gia nhóm, và tiện thể nói luôn mật khẩu cho cô.

Anh cảm thấy em gái mình có hơi chuyện bé xé ra to, nhưng khi nghĩ đến Bắc Hoa có biểu hiện kỳ lạ, lại cảm thấy câu chuyện giữa em gái và cô bạn thân kia thật phức tạp.

Thật không hiểu nổi tình bạn của con gái, rõ ràng tình cảm rất tốt, sao chỉ một chuyện nhỏ lại có thể đối đầu nghiêm trọng đến vậy. Một mặt Thẩm Ý yêu cầu nghiêm ngặt không được liên lạc với Bắc Hoa, mặt khác Bắc Hoa lại lén lút liên lạc với Thẩm Thụy, và hy vọng anh không nói cho Thẩm Ý biết…

Đúng rồi, Bắc Hoa đã thêm bạn WeChat với Thẩm Thụy, điều này em gái không hề biết.

Thẩm Thụy cũng không hoàn toàn nghe lời em gái không tiếp xúc với bạn thân của cô, nhưng hai người thật ra cũng chỉ nhắn vài câu nhạt nhẽo. Dù sao Bắc Hoa cũng không biết bắt đầu từ đâu, còn anh thì không muốn cố tình để ý.

Dù sao thỉnh thoảng cũng phải làm vài việc sau lưng em gái, để lại chút thóp, đến lúc bất đắc dĩ có thể dùng để điều chỉnh độ hảo cảm.

Mấy ngày nay, độ hảo cảm của em gái cuối cùng đã ổn định ở con số 65. Về mặt vĩ mô, Thẩm Thụy vẫn duy trì phương hướng đáp ứng phần lớn yêu cầu của em gái, nhưng về mặt vi mô, anh lại luôn gây ra cho cô một vài rắc rối nhỏ. Chỉ là dùng tiểu xảo nhiều quá, chẳng mấy chốc đã mất tác dụng, cộng thêm hiệu ứng tích cực từ việc hoàn thành các nhiệm vụ thông thường, muốn giảm mạnh độ hảo cảm cũng không dễ.

Về điểm, Thẩm Thụy hiện tại đã có gần ba mươi điểm. Vốn định đổi lấy toàn bộ bộ kỹ thuật nhập môn của Adobe, nhưng bây giờ đã vào nhóm rồi, anh tạm thời gác lại kế hoạch này.

Quay lại hiện tại, sau khi ra khỏi nhà, Thẩm Thụy dẫn em gái bắt một chiếc taxi. Nếu là trước đây, Ba La Mật chắc chắn sẽ đến đón Nam Diệp, nhưng lần này cô lại lấy lý do uống rượu không lái xe để từ chối đưa đón bất kỳ ai… Dù không hiểu sáng sớm tinh mơ uống rượu gì, nhưng người ta đã nói vậy rồi, mọi người đành hẹn nhau cùng bắt taxi đến điểm hẹn.

Buổi chụp ảnh lần này, vốn dĩ định chụp trong studio, nhưng chị Ba lại đột ngột thay đổi ý định, nói rằng mình đã tìm được một nơi rất hay, còn tỏ ra bí ẩn chỉ đưa một địa chỉ, nói rằng đến nơi sẽ cho mọi người một bất ngờ.

Dù tỏ ra bí ẩn, nhưng trên đời này còn có một thứ gọi là Google Maps.

Thẩm Thụy biết ngay đó là một quán bar nhỏ.

“Ừm. Anh hai.”

Ngồi trong xe, Thẩm Ý không hiểu sao vẫn có chút bất an, nói: “Anh thật sự định làm hậu cần cho em à?”

“Không phải đã nói vậy rồi sao.”

“Nhưng có anh ở đó, em chụp ảnh cũng thấy ngại.”

Thẩm Ý vẫn chưa thể thả lỏng được, thay trang phục nàng thỏ trước mặt anh trai, hơn nữa lại còn là nhân vật Kasugano Sora mang ý nghĩa cực kỳ sâu sắc, đây chẳng phải là đang công khai quyến rũ anh sao? 

Kasugano Sora là nữ chính trong một bộ anime tình cảm từ rất lâu rồi, nhưng nam chính lại là anh ruột của cô, Kasugano Haruka. Hồi đó Thẩm Ý xem cùng với anh trai, lúc còn nhỏ, cô không hiểu những chuyện linh tinh đó, mãi sau này mới phát hiện, trong đó có một phần không nhỏ cốt truyện miêu tả những đoạn vượt qua mối quan hệ cận huyết giữa anh em ruột, thậm chí, đó cũng là lần đầu tiên cô xem cảnh R18.

Dù lúc đó Thẩm Thụy đã ngăn em gái xem cùng, nhưng vì tò mò, cô vẫn lén anh trai một mình xem hết bản không che. Xem xong, cô bé ngây thơ không hiểu chuyện còn bắt chước nữ chính với anh trai mình…

Sau đó bị Thẩm Thụy dạy dỗ một cách nghiêm túc rất lâu.

Đây có thể coi là sự khai sáng về giới tính của cô. Dù sao năm đó, cô còn rất nhỏ.

Lúc đầu quyết định cosplay nhân vật này là do chị Ba đề nghị, vì chị ấy cảm thấy Nam Diệp mặc bộ này chắc chắn sẽ giống y như đúc. Cộng thêm lúc đó cô hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ bị anh trai phát hiện, nên đã đồng ý.

Nhưng bây giờ, cô càng nghĩ càng thấy không ổn, lỡ như tên anh trai biến thái này tưởng mình nhận được ám chỉ gì đó, tối đến lén lút vào phòng mình thì sao.

Lúc đó mình chắc chắn sẽ từ chối đúng không, chắc chắn sẽ từ chối.

“Không sao. Anh chỉ qua đó làm lặt vặt thôi. Lúc chụp ảnh thật sự không phải có Bắc Hoa ở đó sao?”

Thẩm Thụy đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu em gái mình, anh chỉ nghĩ cô có chút ngại ngùng. Dù sao bộ đồ đó quả thật có hơi hở hang.

Hôm qua anh còn bàn với em gái, hay là lúc này bắt đầu livestream, ghi lại toàn bộ quá trình chụp ảnh, nhưng em gái nhất quyết không đồng ý, nói rằng cosplay nhân vật khác thì được, bộ này tuyệt đối không được ghi lại toàn bộ.

Ngay cả khi đăng ảnh chính thức, cô cũng sẽ sàng lọc kỹ càng, chỉ đăng những tấm dễ thương thôi.

“Thôi được rồi.”

Đã lên xe rồi, lúc này hối hận cũng đã muộn, Thẩm Ý đành chấp nhận số phận nói: “Vậy lúc chụp ảnh anh phải tránh đi đấy.”

“Rồi rồi.”

Anh gật đầu đồng ý, dù không thể xem toàn bộ quá trình chị Ba chỉ đạo… à không, quá trình chụp ảnh. Nhưng chỉ cần được thấy em gái trong trang phục nàng thỏ cũng đã quá tuyệt rồi.

Đó là trang phục nàng thỏ đó, Thẩm Thụy lần đầu tiên được tiếp xúc với trang phục nàng thỏ ngoài đời thực, hơn nữa còn là phiên bản Sora, nghĩ thôi đã thấy hơi phấn khích rồi.

Vì có Thẩm Thụy giục, nên hai anh em đến nơi hẹn trước năm phút. Thẩm Thụy vác ba lô, nhìn quán bar treo biển “Chưa mở cửa” trước mặt, thầm giơ ngón tay cái cho Ba La Mật.

Quán bar à, không chỉ không khí mờ ảo mà đầy màu sắc có thể tăng sức quyến rũ của bức ảnh lên rất nhiều, mà còn có thể tận dụng ghế đẩu cao để tôn lên đôi chân dài mang tất đen, cũng có thể chụp cảnh khách nhét tiền boa vào…

Tiếng hừ lạnh của em gái vang lên, Thẩm Thụy mới dứt khỏi những lời ca ngợi vô tận dành cho chị Ba trong lòng. Cô bất mãn nói: “Em còn tưởng là nơi nào hay ho, hóa ra là quán bar à.”

Quán bar trước mặt tên là Gặp Gỡ, nhìn từ bên ngoài, đây có lẽ chỉ là một quán bar nhỏ, tối đa cũng chỉ có thể chứa được khoảng 30 người. Thẩm Ý chưa bao giờ đến quán bar, vì bố mẹ từ nhỏ đã dặn dò cô, những nơi này phức tạp, ai muốn mời cô uống rượu đều có ý đồ xấu.

Thẩm Thụy thì không phản cảm, đây cũng không phải loại quán bar DJ quẩy tung trời, toàn yêu ma quỷ quái, loại quán bar yên tĩnh này thực ra giống nơi bạn bè ngồi lại trò chuyện, hoặc nơi các cặp đôi hẹn hò hơn.

“Hỏi xem họ đến chưa?”

Tham gia hoạt động lần này còn có Bắc Hoa kiêm thợ trang điểm, và nhiếp ảnh gia nổi tiếng chị Ba. Thật ra cũng chỉ có vài người.

“Chị Ba đến rồi, Tiểu Bắc nói sắp đến.”

Thẩm Ý vừa hỏi xong, đã thấy Ba La Mật từ bên trong mở cửa ra, vẫy tay với hai người: “Vào đi, bên trong có bật điều hòa.”

Hôm nay Ba La Mật không ăn mặc chuyên nghiệp như lần trước. Cô vẫn buộc gọn mái tóc nhuộm màu đỏ rượu sau gáy, trên người mặc một chiếc áo thun không có họa tiết, và cố tình thắt nút vạt áo, biến nó thành áo croptop để khoe vóc dáng khác biệt với các cô gái trẻ.

Phụ nữ trưởng thành, thật tuyệt.

“Yo, Tam Điểm siscon.”

Sau khi hai người vào trong, cô không hề câu nệ nam nữ, cánh tay trực tiếp khoác lên cổ Thẩm Thụy, trêu chọc: “Lần trước còn tưởng cậu là người thật thà, không ngờ người giấu sâu nhất lại là cậu.”

Bị tấn công bất ngờ, Thẩm Thụy cũng hơi hoảng. Ngoài mẹ và em gái, anh không có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc thân mật với con gái, đã vậy Ba La Mật còn gần như áp cả người lên, khó tránh khỏi việc chạm phải vài chỗ mềm mại.

Thẩm Ý sa sầm mặt, kéo Ba La Mật ra khỏi người anh trai mình, nói: “Chị Ba, chị đừng trêu anh ấy nữa, anh ấy không đùa được đâu.”

“Ha ha…”

Thẩm Thụy đành cười gượng. Chuyện về Tam Điểm lần trước muốn giải thích cho rõ ràng không phải dễ, chỉ có thể hy vọng mọi người không truy cứu nữa.

“Nam Diệp lại không nói xấu anh trai mình nữa kìa.”

Ba La Mật lại chẳng có ý định tha cho hai anh em, tiếp tục trêu: “Lẽ nào đã bị anh trai mình chinh phục rồi? Hay là em chinh phục được cậu ta rồi?”

“Em, em chỉ là…”

Về chuyện quan hệ hai anh em hòa hợp lại như thế nào, Thẩm Ý vẫn chưa bao giờ cho mọi người trong nhóm một câu trả lời trọn vẹn.

“Chẳng có gì là chinh phục hay không cả.”

Thẩm Thụy cũng không nỡ để em gái mình khó xử một mình, bèn giải thích: “Vốn dĩ là do trước đây anh không đúng, bây giờ nói rõ ràng rồi, anh cũng ủng hộ sở thích của Nhất… của Nam Diệp. Hoặc phải nói là, bản thân anh cũng có hứng thú với những thứ này.”

“Thôi thì, cứ tạm tin là vậy đi.”

Ba La Mật cũng không truy hỏi đến cùng. Có vài chuyện vẫn nên để Bắc Hoa ra tay thì hơn, còn cô ấy à, cứ hóng chuyện cho vui là được rồi. Thuận tay véo má Thẩm Ý một cái, cô giải thích lý do tại sao lại chọn địa điểm này.

Ban đầu đúng là định chọn studio, nhưng studio thì nhiều người đến, ảnh chụp ra khó tránh khỏi trùng lặp. Mà Ba La Mật lại là người rất ghét cảm giác lặp lại, cô thích sự mới mẻ. Quán bar này là của một người bạn thân cô mở, mấy hôm trước sau khi tụ tập ở đây một lần, cô đã để mắt đến quán bar có lối trang trí rất tiểu tư sản này. Sau hai ngày năn nỉ, cuối cùng người bạn cũng đồng ý cho cô tận dụng thời gian quán nghỉ để chụp ảnh.

Quán bar thường mở cửa lúc bốn giờ chiều, chủ quán sẽ đến vào khoảng hai, ba giờ để chuẩn bị. Buổi sáng và buổi trưa đều trống, nên cô đã hẹn mọi người đến chụp vào buổi sáng.

Thực ra trong lòng cô còn một địa điểm lý tưởng khác là khách sạn tình yêu, nhưng xét thấy hai cô bé đi cùng đều là vị thành niên, lỡ như mấy món đạo cụ kỳ quái trong phòng dọa các em sợ thì không hay. Khác với sự từng trải của cô, hai cô bé Bắc Hoa và Nam Diệp tuy đôi lúc cũng “lái xe” không biết trời đâu đất đâu, nhưng chung quy vẫn còn là gà mờ.

Sau khi giải thích xong lai lịch của quán bar này, Bắc Hoa cũng vừa kịp đến nơi. Hôm nay cô bé không trang điểm cầu kỳ, có lẽ do ra ngoài vội quá, chỉ thu dọn đơn giản rồi đeo ba lô lên và đi.

“Chị Ba, Tiểu Nam~”

Chào một tiếng xong, cô bé liền “vèo” một cái lao vào người Thẩm Ý, hai cô nàng ríu rít trò chuyện, khiến Thẩm Thụy đứng một bên chỉ biết lắc đầu…

Tình bạn giữa con gái thật khó hiểu.

“Tam Điểm.”

Trò chuyện một lát, Bắc Hoa quay sang Thẩm Thụy, ngọt ngào nháy mắt cười một cái. Xét thấy có Thẩm Ý ở đây, lần này cô chỉ dùng CN để gọi anh, xem như đã chào hỏi.

Ba người phụ nữ là thành một cái chợ. Thấy họ mải mê trò chuyện hoàn toàn quên mất mình, Thẩm Thụy trong lòng thì sốt ruột muốn xem em gái mặc đồ thỏ… à không, sốt ruột muốn sớm xong việc sớm kết thúc, bèn lên tiếng hỏi:

“Có việc gì cần tôi làm không?”

“Được rồi được rồi các cô nương, đừng quên việc chính.”

Ba La Mật vỗ tay, chỉ đạo: “Bắc Hoa, em vào cùng Nam Diệp trang điểm thay đồ đi, ở đây có phòng nghỉ cho nhân viên, vừa hay có thể dùng. Còn Tam Điểm, qua đây phụ một tay, giúp tôi dựng mấy cái đèn này lên.”

Ba La Mật rất chuyên nghiệp khi chụp ảnh, không bao giờ ngại mang nhiều đồ. Lần này cô kéo theo hai vali đạo cụ.

Ánh sáng trong quán bar thường khá tối, dù là ban ngày cũng vậy, nên Ba La Mật đã đặc biệt mang theo đủ loại đèn, quyết tâm phải chụp được những bức ảnh hoàn hảo nhất hôm nay.

Thẩm Thụy không rành về các thiết bị này, nhưng là một chàng trai có chút khả năng tay chân, việc vặn đúng con ốc vào đúng lỗ của nó chắc chắn là bản năng rồi.

Lúc này, hai cô bé đã vào phòng nghỉ trang điểm thay đồ. Ba La Mật vừa bày biện thiết bị, vừa trêu chọc Thẩm Thụy: “Cậu thấy Bắc Hoa và em gái cậu, ai xinh hơn?”

Câu hỏi này, không có gì phải do dự.

“Em gái tôi chứ.”

Dù sao cũng là người nhà mình, khen thế nào cũng không quá đáng.

“Quả nhiên là siscon, ha ha.”

Ba La Mật không biết đã nghe được gì từ Bắc Hoa mà cứ bám riết vào điểm Thẩm Thụy là người siscon không tha. Cô ra hiệu cho Thẩm Thụy đặt đèn đã lắp xong vào vị trí, rồi lại nói: “Nếu xét về độ xinh đẹp thì chắc chắn Bắc Hoa nhỉnh hơn một chút, nhưng nói về đáng yêu thì mỗi người một vẻ.”

Lời này quả thực rất công tâm. Chỉ xét về nhan sắc, bỏ qua sở thích cá nhân, thì riêng khuôn mặt của Bắc Hoa cũng có thể xếp vào top ba trong số những người thật mà Thẩm Thụy từng gặp. Nhưng nếu tính cả vóc dáng vào… anh vốn không phải người cuồng chân, nên chỉ đành xếp hạng Bắc Hoa lùi về sau một chút.

“Nói mới nhớ cậu cũng giỏi thật, lần trước lại lừa được Nam Diệp về nhà.”

Ba La Mật đang nhắc đến chuyện lần trước chụp ảnh cho Bắc Hoa, cuối cùng Nam Diệp lại không đến được.

Thẩm Thụy gãi đầu, giải thích: “Con bé khá sợ người nhà, nên dễ lừa hơn. Ờm, chuyện này cô đừng nói cho nó biết nhé.”

“Sẽ không nói đâu.” Ba La Mật nói với vẻ hơi ghen tị: “Phải chi tôi cũng có một cô em gái đáng yêu như vậy. Tôi sẽ nhịn ăn để mua cho nó một đống quần áo đẹp, ngày nào cũng ngắm là đủ no rồi.”

Không thể hiểu được tình yêu sâu sắc của phụ nữ đối với những thứ xinh đẹp, đáng yêu, Thẩm Thụy chỉ đành cười trừ.

“À đúng rồi, hôm nay chụp gì cậu biết rồi chứ?”

“Trang phục nàng thỏ của em gái Sora mà.”

“Biết rồi mà không hối lộ tôi à, đến lúc đó tôi tặng cậu chút phúc lợi.” Ba La Mật vỗ vai Thẩm Thụy, nói: “Cậu em trai cũng rắn rỏi đấy, lại còn nhanh nhẹn. Cứ hầu hạ chị Ba đây cho tốt, sau này ngày nào chị cũng dắt cậu đi chụp gái xinh.”

“Tôi sợ sống những ngày như thế nhiều quá thì sẽ không còn rắn rỏi nữa.”

“Không sao, Nước tăng lực ở chỗ chị Ba đây bao đủ.”

Sau khi biết Thẩm Thụy là anh trai của Nam Diệp, chị Ba cũng xem anh như người nhà. Mấy chuyến xe “về trường tiểu học” này, Thẩm Thụy cũng bắt nhịp được, hai người tung hứng qua lại, câu trước câu sau, chủ đề ngày càng đi xa.

“Tôi nói cậu nghe, lần trước tôi chụp một bộ ảnh riêng tư cho một cô bé, ảnh riêng tư cậu hiểu chứ.”

Chị Ba dường như đã lâu không gặp được người bắt kịp nhịp của mình, dần dần nói chuyện hăng say: “Cậu cứ hiểu là ảnh giường chiếu cũng được, vui cực kỳ. Tôi bảo cô bé đó tạo dáng gì là nó tạo dáng đó, thậm chí…”

Nói đến đoạn quan trọng, cô sợ hai cô gái bên trong nghe thấy, bèn ghé sát tai Thẩm Thụy hạ giọng nói tiếp vài câu.

“Ghê vậy sao.”

Nghe xong lời của chị Ba, Thẩm Thụy không nhịn được hỏi: “Con gái bây giờ thoáng thế à?”

“Cũng không phải là thoáng. Giờ cái giới này nó loạn lắm.”

Chị Ba nói với giọng đầy thâm ý: “Như mấy cô bé trong nhóm chúng ta, là vì yêu thích nên mới vào giới COS. Nhưng cũng có những người khác, kiểu người mẫu vớ vẩn, họ căn bản không biết nhân vật mình đóng là ai, cứ thấy cái nào hot là đu theo cái đó, hoàn toàn coi giới này như một bàn đạp thôi.”

“Trước đây cậu nói giới anime không có sức tiêu thụ tôi còn tin. Chứ bây giờ ấy à, lứa đầu tiên vào giới đã sớm bước ra xã hội rồi, chính là thế hệ có sức mua mạnh nhất. Tư bản vừa nhảy vào, cái giới này liền trở nên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chuyện quái gì cũng có.”

“Nhưng cậu cứ yên tâm.” Ba La Mật quay đầu nhìn cánh cửa phòng nghỉ đang đóng chặt, nói: “Dù thế nào, chỉ cần có tôi ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt hai cô bé đó.”

Đây cũng được xem là một lời hứa giữa những người trưởng thành. So với việc Bắc Hoa lo lắng về vấn đề tình cảm anh em, Ba La Mật nhìn thấu hơn một chút. Là người lớn tuổi nhất, cô biết những bậc cha chú hay thậm chí cả những người đồng trang lứa đều không yên tâm về giới này. Cô biết Thẩm Thụy đã muốn đi theo, dù lý do chính là gì, chắc chắn cũng có ý muốn bảo vệ em gái mình.

“Cảm ơn chị Ba.”

Tuy người này có hơi “bậy bạ”, nhưng so với việc để em gái mình tạo dáng đủ kiểu trước ống kính của những tay nhiếp ảnh nam không rõ lai lịch, anh tin tưởng người trước mắt này hơn.

“Vẫn như cũ nhé.”

Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp và lắp đặt xong, chị Ba lại bắt đầu công việc thử máy: “Nghe hiệu lệnh của tôi, cứ ngồi đây trước đi. Ngồi lên ghế, nhìn ống kính… Lần trước không biết quan hệ của cậu và Nam Diệp, giờ biết rồi chỉ thấy mặt cậu kém xa em gái cậu quá, chụp kiểu gì tôi cũng thấy không đẹp. Hai người có phải anh em ruột không vậy?”

Thẩm Thụy im lặng, không biết nên đáp lại thế nào. Chuyện có phải ruột thịt hay không thì đi mà hỏi bố mẹ tôi ấy chứ. Hỏi tôi thì có ích gì?

Lần này, công việc trang điểm và thay đồ rõ ràng tốn rất nhiều thời gian, khoảng một tiếng sau, Ba La Mật từ trong phòng “thăm dò” đi ra mới cho Thẩm Thụy một câu trả lời là sắp xong rồi.

Quán bar này tuy không lớn nhưng thiết kế rất có gu, quầy bar dựa vào hai bức tường, còn khoảng trống là một sân khấu nhỏ để biểu diễn live. Thiết kế tổng thể không giống những quán bar khác sử dụng nhiều đồ trang trí tông màu tối để tạo không khí, mà ngược lại, nó giống như một ngôi nhà, phong cách cực kỳ đơn giản và thoáng đãng.

Trên mỗi bàn cũng đặt một con búp bê, theo lời Ba La Mật, mỗi con búp bê khác nhau ở đây đều đại diện cho số bàn. Thẩm Thụy nghĩ, chủ của quán này chắc cũng là một cô gái.

“Chị Ba, bọn em xong rồi.”

Bắc Hoa đi trước một bước ra khỏi phòng thay đồ, trên mặt cô bé vẫn còn ửng hồng, như thể vừa làm chuyện gì xấu xa mà thỏa mãn lắm.

“Đợi em với.”

Thẩm Ý đi theo sau cô bé ra ngoài.

Thẩm Thụy nhìn em gái mình, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ:

Muốn tìm một củ cà rốt trên người để đút cho chú thỏ con đáng yêu này ăn.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là đôi chân của Thẩm Ý được bao bọc bởi đôi tất đen, mang đôi giày cao gót trắng, cộng thêm bộ đồ xẻ tà đến tận eo, khiến đôi chân cô trông thon dài và hoàn hảo. Nhìn lên trên, dù có lớp quần tất đen che chắn, phần mông tròn trịa của cô gái trẻ gần như lộ ra quá nửa trong tầm mắt, bộ trang phục nàng thỏ màu trắng căn bản không thể che chắn được chút nào, ngược lại càng giống như “tay ôm tỳ bà che nửa mặt”, càng thêm quyến rũ.

Phần thân trên, đôi tai thỏ màu trắng dựng thẳng trên mái tóc hai bím, chiếc nơ trên cổ không chỉ làm nổi bật xương quai xanh gợi cảm hai bên mà còn ẩn chứa ý nghĩa phục vụ đặc biệt. Nhìn xuống dưới, ngắm nhìn cặp “bánh macaron” của cô gái trẻ…

Ngay cả một người cuồng ngực như Thẩm Thụy cũng phải thừa nhận, ngực nhỏ trong một vài trường hợp đặc biệt lại tỏa ra khí chất trong sáng, khiến người ta càng thêm muốn phạm tội.

Cũng không phải do định lực của Thẩm Thụy không đủ, mà vì bản thân trang phục nàng thỏ đã mang tính gợi ý cực cao. Nó khuếch đại gấp bội những đường cong tròn trịa mà nam giới không thể chống cự, phần ngực vốn ẩn giấu được tạo hình cường điệu thành những đường cong bán nguyệt tuyệt đẹp, đường cắt của bộ đồ cũng cố ý làm nổi bật đường cong của vòng hông. Nói tóm lại, đùi lộ hết, khe ngực thấy đáy, mũi chân nhón lên, lại thêm vẻ mặt e thẹn của em gái và đôi tay không biết nên che vào đâu.

Thỏ con ơi, em có muốn ăn cỏ không?

Sau đó, Thẩm Thụy bị em gái dùng búp bê ném vào mặt.

“Anh không được nhìn, quay mặt đi cho em!”

Thẩm Thụy suýt chút nữa bị đuổi ra khỏi quán bar, may mà chị Ba xét thấy bên ngoài quá nóng nên mới cho phép anh đứng úp mặt vào tường trong quán.

Nhưng đối với Thẩm Thụy, anh thà chạy ra ngoài còn hơn là ở đây nghe những lời gợi ý đủ kiểu của “đạo diễn Ba”.

“Tiểu Nam, ngồi ở đây, đúng rồi, nghiêng người một chút, như vậy có thể thấy được đường cong hông, đừng ngại ngùng mà, nào, đặt ngón tay lên môi, lộ ra vẻ mặt bối rối đi.”

“Tiểu Nam, Tiểu Nam, người cúi về phía trước, đừng sợ, không lộ hàng đâu, có chị ở đây rồi.”

“Nhìn qua đây, ưỡn ngực ngẩng đầu, đừng ngại, biểu cảm ngọt ngào một chút…”

Nghe những hiệu lệnh của “đạo diễn Ba”, dù không nhìn thấy, Thẩm Thụy cũng tự động mường tượng ra cảnh em gái mình đang làm đủ loại động tác. Anh đã suy nghĩ rất nghiêm túc, rất cẩn thận, nếu em gái mình mặc bộ đồ này đến cầu xin anh chuyện gì đó.

Anh hoàn toàn không có cách nào từ chối.

Đàn ông đúng là sinh vật của thị giác.

Cảm thấy đạo hạnh hai mươi mấy năm của mình lung lay, Thẩm Thụy vội vàng niệm thầm Băng Tâm Quyết, xóa hình bóng em gái ra khỏi tâm trí.

“Chị Ba, như vậy được chưa ạ?”

Giọng nói e thẹn của em gái vừa truyền đến, đạo hạnh của Thẩm Thụy lại lần nữa bị tổn hại.

Cứ thế này nữa mình sẽ đi trên lằn ranh của pháp luật, rơi vào vực sâu của đạo đức mất. Thẩm Thụy đành phải phân tán sự chú ý, tìm việc gì đó để làm.

Lúc này anh đang ngồi trong khu vực sân khấu live, anh nhìn quanh, phát hiện các loại nhạc cụ đều chưa được cất đi. Nói mới nhớ, anh cũng là người đã đổi điểm lấy kỹ năng nhập môn ba loại nhạc cụ. Ghi-ta, bass, trống đều biết một chút. Vừa hay đang rảnh rỗi, anh liền cầm lấy một cây ghi-ta đặt ở bên cạnh.

Đây là một cây ghi-ta acoustic rất bình thường.

Thực ra Thẩm Thụy bình thường không mấy khi đụng đến nhạc cụ, nhưng kỹ năng đã đổi từ hệ thống lại in sâu trong đầu. Anh ôm ngang cây ghi-ta, ngón cái tay trái đặt giữa cần đàn, khuỷu tay phải đặt trên thùng đàn, thử gảy dây đàn một cái.

“Anh trai còn biết chơi ghi-ta nữa à?”

Nghe thấy tiếng, Bắc Hoa đang rảnh rỗi liền lại gần, khi không có Thẩm Ý giám sát, cô bé liền đổi cách xưng hô.

“Trước đây có học một chút.”

Thẩm Thụy không phủ nhận, gảy ra vài nốt nhạc.

Đồ đồ son son la la son. 

“Là bài ‘Twinkle Twinkle Little Star’ phải không?”

Bắc Hoa vừa nghe đã nhận ra bản nhạc nhập môn nổi tiếng này.

Cô bé à, anh không cố ý chiếm hời của em nên mới đàn bài này đâu. Thẩm Thụy cười cười, không để ý đến cô bé, tiếp tục chơi.

Tiếng ghi-ta rất nhẹ, mà bản thân bài “Twinkle Twinkle Little Star” cũng là một bài hát khá nhẹ nhàng. Ba La Mật và Nam Diệp đang chụp ảnh liền liếc nhìn qua đây, cũng không tỏ vẻ khó chịu vì anh gây ra tiếng động.

“Không ngờ anh cũng biết nhiều thứ ghê.”

“Biết nhiều mà không tinh thông.” Thẩm Thụy nói thật, rồi lại thử đàn một bài hát khác trong đầu, “Laputa: Castle in the Sky” của Joe Hisaishi.

Bắc Hoa nhìn Thẩm Thụy đàn ghi-ta, trong lòng lại đang suy tính kế hoạch của mình. Để anh ta vào nhóm là kế hoạch do cô và Ba La Mật cùng dàn dựng. Dù sao ở trong nhóm, tiếp xúc với nhau càng nhiều, khả năng anh ta lộ bản chất sẽ càng lớn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, vừa rồi khi thấy em gái, ánh mắt của người này tuyệt đối không phải là tình yêu thương chiều chuộng dành cho em gái. Mà là ánh mắt của kẻ đi săn nhìn thấy con mồi, một khao khát mãnh liệt muốn bắt giữ, lột da, và chinh phục.

Sự việc ngày càng trở nên mất kiểm soát. Bắc Hoa bây giờ có chút hối hận, theo sở thích biến thái của tên này, nếu mình cũng mặc đồ nàng thỏ, chẳng phải là có thể khiến hắn lộ bản chất trước mặt em gái hắn sao? Thật ra cô đã cân nhắc việc hôm nay cùng Nam Diệp mặc đồ nàng thỏ đôi, nhưng vì đơn hàng chắc chắn không thể đến trước hôm nay nên cô đành phải gác lại kế hoạch này.

Muốn khiến Nam Diệp từ bỏ tình cảm đó với anh trai mình, với một người hiểu rõ mức độ brocon trước đây của cô bạn, Bắc Hoa biết chỉ dùng lời nói là không thể thuyết phục được. Chỉ có cách để cô ấy nhìn rõ bộ mặt thật của người anh trai biến thái này mới có thể cứu vớt được cô bạn thân của mình.

Nếu không thể tạo ra sự cố, chỉ còn cách đi sâu vào hang cọp hơn nữa.

Nếu Thẩm Thụy biết cô gái bên cạnh mình đang nghĩ như vậy, anh chắc chắn sẽ nói một câu: Cô gái, em đang đùa với lửa đấy.

Thế nhưng bây giờ anh đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Cùng với tiếng đàn ghi-ta, anh phát hiện trái tim mình cuối cùng cũng dần tĩnh lại, em gái không còn nhảy nhót lung tung trong đầu anh nữa.

Sau khi đàn xong một bản nhạc, Bắc Hoa vỗ tay hai cái hưởng ứng. Tình huống này đã gây ra sự bất mãn mãnh liệt từ Thẩm Ý đang chụp ảnh.

Em gái xinh đẹp thế này không ngó ngàng, anh lại ở đó đàn ghi-ta dỗ dành cô gái khác sao?

“Thẩm Thụy, anh qua đây làm đạo cụ cho em!”

Nghiến răng, mặt đỏ bừng, Thẩm Ý gọi anh trai mình qua. Nhưng tình huống đột ngột này cũng làm xáo trộn kế hoạch chụp ảnh ban đầu của Ba La Mật, cô hạ máy ảnh xuống, hứng thú nhìn mấy người họ.

Nghe em gái gọi, Thẩm Thụy đành phải đặt cây ghi-ta xuống. May mà bây giờ anh đã thoát khỏi cảm giác choáng ngợp, nếu không đi về phía em gái khó tránh khỏi có chút tình huống khó xử.

“Phối hợp thế nào?” 

Anh cố tình không nhìn em gái, cúi đầu nghiêng mặt hỏi một tiếng.

Hành động nhỏ này lại biến thành một ý nghĩa khác trong mắt Thẩm Ý. Suy nghĩ của con gái thật sự rất kỳ lạ. Bảo anh nhìn cô thì cô sẽ ngại, nhưng khi anh thật sự cố tình không nhìn, cô lại không vui.

“Anh hai, anh hai, anh hai.” Cảm xúc dâng lên, Thẩm Ý cũng mặc kệ cả sự xấu hổ, ưỡn ngực nói: “Đứng qua đây, đứng trước mặt em.”

Thẩm Thụy tưởng đây thật sự là yêu cầu chụp ảnh, liền đi qua.

“Nhìn vào mắt em.”

Bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Thụy có chút ngại ngùng quay mặt đi.

Nhìn thẳng vào mắt em gái ở khoảng cách gần thế này thật quá khó xử, đặc biệt là khi đối phương đang mặc đồ hở hang như vậy.

Phát hiện tai anh trai mình hơi đỏ, Thẩm Ý mới nhận ra tên này đang ngại ngùng, cảm xúc nho nhỏ trong lòng cuối cùng cũng tan biến.

Hừ, bị sắc đẹp của tiểu thư đây làm cho choáng váng rồi chứ gì, đồ ngốc.

“Cái đó.”

Ba La Mật đúng lúc phá vỡ sự ngượng ngùng của hai anh em, hỏi: “Hai người định tạo dáng thế nào đây?”

Lần này đến lượt Thẩm Ý khó xử, thực ra cô chỉ muốn gọi anh trai qua thôi, chứ tạo dáng chụp ảnh thế nào, trong đầu cô không có một chút khái niệm nào cả.

Lúc này, “đạo diễn Ba” đã phát huy tố chất nghề nghiệp cao siêu của mình, bước lên nói: “Thế này đi, Tam Điểm cậu cứ giữ nguyên tư thế này, quay lưng về phía ống kính. Tiểu Nam em qua đây, đứng bên cạnh.”

Cô chỉ dẫn Nam Diệp đứng đối diện ống kính bên cạnh Thẩm Thụy, rồi nói: “Tay phải đặt lên vai cậu ta, ừm, đặt tay lên là được, không phải khoác vai đâu nhé, tay phải của em đặt lên vai phải của cậu ta, đúng rồi.”

“Người nghiêng một chút, ừm, giơ chân trái của em lên, giơ đến… thôi được, nhắm vào phần hông của cậu ta, giơ cao hết mức có thể. Mặt quay đi một chút, giữ nguyên tư thế này, như thể em đang nói thầm với cậu ta vậy.”

“Ánh mắt nhìn vào ống kính một chút, phải mang theo… thôi được rồi, em cũng không làm được đâu, đừng có căng mặt ra là được.”

Thế là, Thẩm Thụy lại một lần nữa phải đối mặt với thử thách của nhân tính và đạo đức, khi em gái mình vây quanh, làm đủ loại động tác quyến rũ.

Đến khi buổi chụp kết thúc, thời gian đã gần trưa. Sau đó Bắc Hoa cũng tham gia với vai trò người mẫu. So với chụp ảnh cặp nam nữ, Ba La Mật rõ ràng sở trường chụp ảnh cặp nữ hơn. Cộng thêm việc Nam Diệp cũng thoải mái hơn khi ở bên Bắc Hoa, lần này, cô đã chụp một lèo cả trăm tấm ảnh gốc, ghi lại từng thần thái, từng chi tiết của Nam Diệp.

“Làm việc nào, Tam Điểm.”

Thẩm Ý vội vàng đi thay đồ, còn Ba La Mật cũng ra hiệu cho Thẩm Thụy qua dọn dẹp đồ đạc. Dù sao đây cũng là nơi kinh doanh của người khác, họ phải trả lại mọi thứ về nguyên trạng.

“Thế nào, theo chị Ba phúc lợi không tồi chứ.”

Cô giáo Ba, Thẩm Thụy tôi sau này xin nguyện đi theo cô. Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng dù sao cũng là phúc lợi từ em gái, Thẩm Thụy ngoài miệng vẫn nói: “Hơi thử thách ý chí quá. Nhưng chụp thuận lợi là tốt rồi.”

“Trong nhà thì có gì mà thuận lợi với không. Lần sau có dịp làm quả lớn hơn.”

Ba La Mật lướt xem ảnh trong máy, nói với Thẩm Thụy: “Giờ trời nóng quá, chụp ngoại cảnh chẳng muốn đi chút nào. Đợi đến lúc chụp ngoại cảnh cậu sẽ hiểu, chuyện bất ngờ gì cũng có thể xảy ra.”

“Xong rồi, trưa nay chúng ta ăn gì đây!”

Thay lại thường phục, Thẩm Ý trở lại với vẻ hoạt bát. Tuy trên mặt vẫn còn lớp trang điểm nhưng ra đường như vậy cũng không có gì không ổn.

“Đi ăn lẩu đi!”

Bắc Hoa kéo tay Thẩm Ý, đề nghị: “Nói đến mùa hè, là phải vừa ngồi điều hòa vừa ăn lẩu gặm dưa hấu.”

“Được đó được đó, tớ muốn ăn Haidilao!”

“Hai đứa đừng có mơ.” Ba La Mật tuyên bố: “Chị đã nói với chủ quán rồi, trưa nay chúng ta ăn ở đây. Ha ha, uống rượu uống rượu, khó khăn lắm mới thuyết phục được cô ấy cho uống miễn phí, chị không thể bỏ lỡ cơ hội này được.”

Đây chính là lý do hôm nay Ba La Mật không lái xe.

“Tuyệt vời!”

Bắc Hoa hứng thú hẳn lên. Uống rượu thì còn gì bằng, vừa hay có thể chuốc say tên kia.

“Ưm.” Thẩm Ý từ nhỏ không đụng một giọt rượu nên có hơi mất hứng, cô bé nhìn quanh quán bar không một bóng người, nói: “Lại không có ai nấu cơm, không có ai pha rượu, cũng chẳng có ca sĩ hát live. Ở đây thì có gì vui chứ.”

Ba La Mật vội vàng dỗ dành: “Không sao, hôm nay chị sẽ trổ tài cho các em xem, cho các em thấy tay nghề của chị.”

Thẩm Thụy thấy Ba La Mật ân cần như vậy, cứ có cảm giác cô ấy định chuốc say em gái mình rồi làm chuyện kỳ quái.

Không ổn lắm, lỡ về nhà bị mẹ phát hiện em gái uống rượu, chẳng phải mình khó thoát khỏi cái chết sao?

Thôi thì dẫn em gái về vậy. Vừa hay con bé cũng không có vẻ gì là muốn ở lại đây.

“Thật không ạ?” Hứng thú của Thẩm Ý lập tức dâng cao. Trước đây trong nhóm cô vẫn luôn thấy chị Ba đăng ảnh những món ngon tự làm, cô đã muốn nếm thử tay nghề của đối phương từ lâu, nhưng quen nhau hơn một năm rồi mà vẫn chưa có cơ hội.

Thẩm Thụy thấy em gái đã đồng ý ở lại ăn cơm, trong lòng thầm nghĩ:

Thôi được, vậy thì lát nữa phải để mắt đến em gái, không cho con bé đụng vào rượu.