COTE!! Tại sao lại trở thành thế này!!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên thành Vực Ngoại Thiên Ma, ta lại phải giả làm Tiên tử

(Đang ra)

Xuyên thành Vực Ngoại Thiên Ma, ta lại phải giả làm Tiên tử

才不是什么九色雀

Nhiều năm sau, cô ngồi cạnh quán trà, nghe thấy một đứa trẻ hát bài ca về mình, có chút không tự nhiên nhìn sang bên cạnh...

44 2

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

12 15

Dù các ngươi có tha thiết gọi ta là vệ long hay gì đi nữa thì ta vẫn sẽ đi ngủ !

(Đang ra)

Dù các ngươi có tha thiết gọi ta là vệ long hay gì đi nữa thì ta vẫn sẽ đi ngủ !

Astartes

Dù các ngươi có gọi ta là gì đi nữa thì ta cũng không quan tâm đâu . Ta mệt rồi ta muốn đi ngủ !!!

395 537

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

15 23

Bản Rhapsody của hình nhân

(Đang ra)

Bản Rhapsody của hình nhân

オーメル

--Chúng ta, trung thành tuyệt đối--Vào ngày 1 tháng 1 năm 2067, thế giới bị đẩy vào địa ngục.Năm cánh cổng không gian mở ra trên khắp thế giới.

83 133

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

590 7189

Tháng 4: Nhập học (tương ứng với tập 1 nguyên tác) - Chương 2: Cảm giác sai sai khi hội ngộ, cứ ngỡ sẽ mặc kệ được... nhưng không được rồi!?

Chương 2: Cảm giác sai sai khi hội ngộ, cứ ngỡ sẽ mặc kệ được... nhưng không được rồi!?

Vừa đi vừa tán gẫu với Ayanokouji, chẳng mấy chốc tôi đã thấy một đám đông. Chắc là bảng danh sách lớp ở đó.

"Có vẻ là bảng phân lớp ở đằng kia. Để tôi đi xem cho?"

"Không, tôi cũng đi xem."

"Vậy à. Cẩn thận kẻo bị sóng người cuốn trôi đấy nhé?"

"Biết rồi. Cứ húc đổ hết bọn họ là được chứ gì?"

"Thôi, cậu đứng yên ở đây cho tôi nhờ."

Cảm thấy có một tia bất an, tôi quyết định để Ayanokouji ở lại. Vừa rẽ người len qua đám đông, tôi chợt nghĩ, Ayanokouji Kiyotaka thực ra cũng có kỹ năng giao tiếp đấy chứ? Hay là do chúng tôi có chung ý thức đồng đội, cùng chia sẻ những trận võ mồm với ông bố Ayanokouji nên mới có thể tán gẫu suốt từ nãy đến giờ nhỉ.

Đây là Ayanokouji Kiyotaka đặc trưng của thế giới này, hay là ở nguyên tác nếu có một kẻ như tôi thì cậu ta cũng sẽ thay đổi?

Mải suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng đến được vị trí có thể nhìn thấy bảng phân lớp và bắt đầu kiểm tra.

Đầu tiên, Ayanokouji Kiyotaka ở lớp D. Chỗ này không đổi, tôi thở phào nhẹ nhõm và nhìn vào danh sách lớp D. Hầu hết là những cái tên tôi đã biết trong nguyên tác, và giữa chúng, tôi đã tìm thấy hai cái tên: "Kuronagi Ayato" và "Sakura Airi".

Ngay khoảnh khắc tìm thấy, tôi phải kìm nén sự thôi thúc giơ tay ăn mừng và quay lại chỗ Ayanokouji. Vậy là đã chắc chắn tôi sẽ được ở cùng Sakura Airi trong ba năm tới, chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để việc tôi đến ngôi trường này trở nên có ý nghĩa. Thậm chí, tôi chẳng cần đến đặc quyền của lớp A nữa. ... Nói vậy có hơi quá không nhỉ.

"Tìm thấy rồi. Cả tôi và cậu đều ở lớp D."

"Vậy à, thế thì đến lớp thôi."

"Ừ."

Nói rồi chúng tôi cùng đi về phía phòng học. Nhìn sang bên cạnh, Ayanokouji có vẻ đang mải suy nghĩ gì đó, bước chân cũng chậm hơn lúc nãy. Tôi định bỏ mặc cậu ta nhưng thấy cũng tội nên thôi.

"Sao thế?"

"Không, tôi chỉ đang thắc mắc tại sao phân lớp lại dùng chữ cái mà không phải là số."

Ồ, gã này nhận ra bí mật của ngôi trường này rồi sao? Thôi thì cứ nói bừa cho qua chuyện vậy.

"...Chắc là do ông viện trưởng hay mấy người cấp trên quyết định thôi."

"Vậy à... Cậu không nghĩ rằng các chữ cái phân lớp có một ý nghĩa nào đó sao?"

"Ý cậu là?"

"Tôi nghĩ các chữ cái của mỗi lớp là viết tắt của một từ nào đó."

"...Ra là vậy."

À, suy nghĩ của cậu ta bay theo một hướng lạ lùng rồi. Mà nghe cũng thú vị, cứ thử hỏi xem sao.

"Thế cậu nghĩ chúng có ý nghĩa gì?"

"Để xem nào... Đầu tiên, A chắc là... ACE chẳng hạn."

"Ra thế. Ở Nhật thì từ này cũng được dùng với nghĩa ưu tú hay số một, nên cũng hợp lý... Vậy B thì sao?"

"B à... Chắc là Better."

"Hợp lý đấy, tốt hơn so với C và D. Thế còn C?"

"C là Change."

"Cậu định trao đổi cái gì vậy... Vậy D thì sao?"

"D là Dame (Vô dụng) chẳng hạn."

"Ủa đấy là tiếng Nhật mà. Nãy giờ toàn tiếng Anh, ông phải thống nhất chứ."

"Vậy à... Thế thì Dangerous (Nguy hiểm) hoặc Death (Cái chết)."

"Chúng ta sắp bị trường học chôn sống hay gì?"

"Chắc mỗi tháng sẽ có một người biến mất."

"Đến lúc tốt nghiệp lớp còn bốn đứa, nghe sợ vãi. Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên."

"Ừ."

... Tiện nên tôi hỏi thử luôn.

"Này Ayanokouji. Cậu có nhận ra bí mật nào của ngôi trường này không?"

"Ai biết. Tôi không hề biết chuyện phân lớp dựa trên một tiêu chí đánh giá nào đó đâu nhé."

"Vậy à..."

Gã này chắc chắn biết rồi. Chắc là nghe từ ông bố... Ở dòng thời gian này thì cũng có khả năng lắm.

"Nhưng mà ở đây nhiều camera quá nhỉ, cứ như mọi hành động hàng ngày đều bị đánh giá... Cậu không có cảm giác đó à? Kuronagi."

"Chắc vậy..."

Biết rõ rành rành luôn còn gì nữa!!

Cậu biết chuyện đó từ đâu vậy hả. Lẽ nào ông bố của cậu đã so sánh nơi này với White Room rồi giải thích cho cậu à.

... Khả năng này cao lắm. Cứ coi đây là một dòng thời gian tấu hài thì mọi chuyện đều có thể chấp nhận được.

"Này Kuronagi, tôi định giơ ngón giữa với từng cái camera một, cậu thấy sao?"

"Sao mới ngày đầu nhập học mà cậu đã nghĩ ra hành động tự rước phạt vào thân thế? Thôi đi. Đó gọi là lầy lội chứ không phải thanh xuân đâu."

"Vậy à, không phải thanh xuân à... Thế thì thôi vậy."

Gã này dễ dụ bằng từ "thanh xuân" ghê. Có cảm giác đáng sợ rằng dù là chuyện nguy hiểm đến đâu, chỉ cần nói "đây là thanh xuân" thì cậu ta sẽ làm hết. Liệu cậu ta có thể có một cuộc sống thanh xuân đúng nghĩa hay không, có lẽ phụ thuộc vào những người xung quanh. (Mà ở cái trường này có sống một cuộc sống thanh xuân đúng nghĩa được không nhỉ...)

Màn tấu hài với Ayanokouji cuối cùng cũng kết thúc khi chúng tôi đến được lớp học. Dù mới đến trường được vài phút nhưng tôi đã thấy mệt mỏi về mặt tinh thần như thể cả một ngày đã trôi qua.

"Cuối cùng cũng đến lớp."

"Chỗ ngồi ở đâu nhỉ."

"Trên bàn có bảng tên thì phải, cứ tìm tên mình là được thôi."

"Ừ."

Chúng tôi bắt đầu tìm, và kết quả là: Ayanokouji ngồi ở hàng cuối cùng, dãy ngoài cùng bên trái (cạnh cửa sổ), còn tôi ngồi ngay phía trước cậu ta.

"Ngồi gần nhau thế này, chắc chúng ta sẽ thân thiết hơn đấy."

"Ừ. Mong được cậu giúp đỡ, Ayanokouji."

"À, mong cậu giúp đỡ."

"Mà sao từ sáng đến giờ thấy mệt thế nhỉ."

"Sao cậu lại mệt thế?"

"Còn không phải do vụ ở cổng trường à."

"...Có chuyện gì à?"

"Đừng có giả vờ quên chứ. Ông bố của cậu đột kích còn gì."

"À, cái trận võ mồm với người đàn ông đó."

"Đối với cậu thì chuyện đó quen thuộc quá rồi còn gì."

Trong lúc chúng tôi đang đùa giỡn, một cô gái ngồi xuống chiếc ghế bên phải Ayanokouji. Đó chính là Horikita Suzune, người sẽ trở thành vỏ bọc của Ayanokouji trong nguyên tác.

"Tôi là Ayanokouji Kiyotaka. Mong được giúp đỡ."

"...Tôi là Horikita Suzune... Rất vui được gặp cậu."

"Ể..."

"Sao thế? Kuronagi?"

"À, không có gì, xin lỗi. Tôi là Kuronagi Ayato. Rất vui được gặp cậu."

"Vâng, rất vui được gặp cậu."

Chuyện gì thế này, Horikita mà lại đáp lại lời chào và còn tự giới thiệu nữa... Tôi đang có suy nghĩ khá thất lễ rồi đây. Nếu đây cũng là một sự thay đổi của dòng thời gian tấu hài, thì việc kỹ năng xã giao của cô ấy tăng lên hẳn là một điều tốt.

"...!"

"?"

Đang suy nghĩ miên man, tôi thấy Horikita nhăn mặt nhìn chằm chằm vào một điểm. Nhìn theo hướng đó, tôi thấy Kushida Kikyou, bạn học cùng trường cấp hai với Horikita Suzune, đang vui vẻ nói chuyện với một cô gái gần đó.

"Người quen à?"

"Ể!?... À, vâng. Chắc là cùng trường cấp hai. Chúng tôi chưa bao giờ học chung lớp nên tôi cũng không chắc lắm."

"Ra vậy..."

Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng có vẻ Horikita không thích, hay đúng hơn là đang cự tuyệt Kushida.

Dường như nhận ra ánh mắt của chúng tôi, Kushida nhìn về phía này, rồi mỉm cười và vẫy tay. Tôi và Ayanokouji khẽ gật đầu đáp lại. Sau đó cô ấy liếc mắt sang Horikita, nụ cười càng tươi hơn và còn nháy mắt một cái.

"...!!"

Cảm nhận được điều gì đó, Horikita quay mặt đi.

... Mối quan hệ giữa Horikita và Kushida ở dòng thời gian này thật khó hiểu. Nhìn qua thì Kushida không có vẻ gì là ghét Horikita cả. Ngược lại, Horikita dường như đang cự tuyệt, hay đúng hơn là... sợ hãi Kushida.

Mà cũng chỉ là cảm giác thôi, đúng sai thế nào thì chưa biết được. Cứ từ từ tìm hiểu sau vậy.

Trong lúc tôi đang mải nghĩ, một cô gái bất ngờ ôm chầm lấy tôi. Tôi ngừng suy nghĩ, nhìn cô gái ấy. Mái tóc hồng quen thuộc từ thuở nhỏ. Đó là cô bạn thanh mai trúc mã của tôi, Sakura Airi. Ừm, mềm mại thật.

"Ayato, tớ nhớ cậu lắm."

"Lâu rồi không gặp, Airi. Tớ cũng nhớ cậu lắm."

Nghe chúng tôi nói chuyện, xung quanh vang lên những tiếng reo hò. Mấy người ồn ào quá đấy.

"Ayato, cậu trông ngầu hơn xưa nhiều."

"Thật à? Tớ chẳng thấy mình thay đổi gì cả. Airi cũng xinh đẹp hơn trước nhiều lắm."

"Ehehe~"

"À... hai người là người quen à?"

Có lẽ không chịu nổi không khí này, Ayanokouji hỏi tôi đúng câu mà lúc nãy tôi đã hỏi Horikita. Để tôi tận hưởng thêm chút nữa đi chứ.

"Ừ. Lên cấp hai thì mỗi đứa một nơi, nhưng bọn tớ là bạn thanh mai trúc mã nhà ở cạnh nhau từ lúc mới sinh."

"Vậy à."

"Và còn là chồng tương lai của tớ nữa."

"Ra vậy... Ể?"

"Ể?"

"Ể?"

Ayanokouji, tôi, và Airi lần lượt kinh ngạc.

Tôi thì vẫn luôn có tình cảm với Airi, nhưng không ngờ cô ấy cũng có tình cảm với tôi...

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Airi lộ vẻ mặt buồn bã.

"Cậu không nhớ sao? Hồi đó, chính Ayato đã cầu hôn tớ mà..."

"A-anh nhớ chứ. Hay đúng hơn là Airi cũng nhớ à. Anh cứ ngỡ đây chỉ là tình cảm đơn phương từ phía mình..."

"Không phải vậy đâu! Từ lúc cậu bảo vệ tớ khỏi mấy đứa con trai hay bắt nạt, tớ đã dần dần bị cậu thu hút rồi... kiểu vậy."

"Airi..."

"Ayato..."

Nhận ra tình cảm của cả hai, má chúng tôi đều ửng hồng. Được cô ấy yêu thương đến vậy, tôi thực sự rất vui. Tôi đã định sẽ tìm thời điểm thích hợp để tỏ tình sau khi vào trường, nhưng có lẽ nói ngay bây giờ cũng không vấn đề gì.

Tôi đặt tay lên vai Airi, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

"Airi... hãy hẹn hò với a—"

"Em đồng ý ạ♪"

"Nhanh quá vậy, để anh nói hết câu đã chứ."

"Ehehe, tự nhiên em thấy vui quá... Ayato."

"Sao thế?"

"Cho em hỏi một câu nhé... là em... có được không?"

"Phải là em cơ."

"Ayato."

"Airi."

Cảm xúc dâng trào, chúng tôi ôm chầm lấy nhau thật chặt. Nhưng tôi đã quên mất đây là lớp học.

"ẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾẾ"

"ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ"

Cả lớp cũng đang trong trạng thái phấn khích tột độ.

"À... chúc mừng nhé?"

"...Ừ."

Cậu bình tĩnh ghê đấy, Ayanokouji. Nhìn sang cô bạn ngồi cạnh cậu xem, cô ấy đang lấy tay che miệng, mắt thì mở to hết cỡ kìa.

"Ể, à... chúc mừng hai người nhé?... Mà tiền mừng cưới... nên đi bao nhiêu thì được nhỉ?"

"Còn sớm quá đấy Horikita-san. Trông mặt thì có vẻ bình tĩnh mà rõ ràng là đang luống cuống hết cả lên rồi."

"Ayato... vẫn chưa cầu hôn à?"

"Anh đã bảo là còn sớm mà Airi... Vài năm nữa, hãy để anh nói lại lần nữa nhé."

"Vâng! Em sẽ đợi!"

Tôi và Airi dường như đã chìm vào thế giới riêng của hai người.

Bình tĩnh lại một chút, tôi lắng nghe những lời bàn tán xung quanh.

"Cái gì thế, thằng cha đó ghen tị vãi."

"Tao cũng muốn có bạn gái..."

Ừm, cố lên nhé. Cùng lắm thì tôi cổ vũ cho.

"Những lúc thế này thì phải ăn xôi gấc đúng không nhỉ?"

"Không phải là phải đốt pháo giấy với bắn hoa giấy để chúc mừng à?"

"Thế thì vừa nấu xôi gấc vừa rắc hoa giấy lên là được chứ gì!"

Bình tĩnh nào. Đồ ăn được thành không ăn được bây giờ.

"Này, tan học mình đi mua ít rơm không?"

"Ừ. Cần cả búa với đinh nữa."

Mấy người định nguyền rủa chứ không phải chúc mừng à. Mà nghĩ đến việc tự làm hình nhân từ rơm chứ không phải mua sẵn, chắc hẳn đó sẽ là một lời nguyền rủa đầy hận thù đây.

"Hừm, tuy có hơi ồn ào chói tai, nhưng ta đây cũng xin chúc phúc cho hai người. Chuyện đó để sau, còn hôm nay ta vẫn thật lộng lẫy!!"

... Giọng này là của Koenji. Cái tính tự cao tự đại và phóng khoáng của cậu ta ở thế giới này cũng không thay đổi gì cả.

... Mà cậu ta có tự luyến đến mức đó không nhỉ?

Phía các chàng trai thì chia làm ba phe: chúc mừng, ghen tị và căm ghét. Còn các cô gái thì sao?

"Mà cậu con trai đó trông đẹp trai ghê."

"Đúng đó! Tớ cũng muốn được ai đó nói 'Phải là em cơ'!"

Ừm. Mọi người đừng nhắc lại nữa thì tôi sẽ cảm kích lắm. Giờ nghĩ lại thấy cũng hơi ngượng. Thôi thì tôi sẽ cầu chúc cho các bạn cũng sẽ tìm được người như vậy.

"Chúng ta vừa chứng kiến một cảnh tượng kinh điển nhỉ."

"Chắc chắn chuyện này sẽ trở thành huyền thoại."

Chuyện này mà thành huyền thoại được á? Ở cái trường này, tốt nghiệp mà không có ai bị đuổi học thì mới thành huyền thoại chứ. Mà chắc là tôi sẽ bị trêu chọc suốt cho đến lúc tốt nghiệp mất.

"Này này. Cậu có nghe cuộc trò chuyện của hai người đó không?"

"Có. Hình như hai người đó xa nhau hồi cấp hai, hôm nay mới gặp lại."

"Nghĩa là họ đã thích nhau từ lâu và hôm nay mới thành đôi à?"

"Lãng mạn quá đi."

... Lãng mạn không nhỉ? Mà thôi, nhờ có chuyện này mà các cô gái có chủ đề "tám" chuyện tình cảm, chắc sẽ còn được bàn tán dài dài...

May là phe con gái chỉ có chúc mừng và ghen tị, mỗi thứ một nửa. Tôi đã lo là bên này cũng có đứa định trù ếm tôi rồi chứ...

"Ra là vậy. Cậu ta có một tình yêu lớn lao nhỉ."

... Ai vừa nói thế? Trong nguyên tác làm gì có ai nói mấy câu về tình yêu này nọ.

Tò mò, tôi vẫn ôm Airi nhưng chỉ liếc mắt nhìn. Và tôi đã bắt gặp ánh mắt của người vừa phát ngôn.

Người đó đang vẫy tay với tôi, còn tôi thì suýt nữa đứng hình.

Không, nói dối thôi phải không? Rốt cuộc quá khứ đã xảy ra chuyện gì mà cậu lại nói những lời như vậy chứ. Tôi đã hy vọng rằng ở dòng thời gian này, ít nhất cậu cũng phải bình thường, nhưng ngay cả cậu cũng đã thay đổi lớn đến thế sao.

Này...

RỐT CUỘC LÀ CÁI QUÁI GÌ ĐÃ XẢY RA VẬY HẢ!?

《Hirata Yosuke》