Tuy vừa phải chạm trán với kẻ thù tồi tệ nhất, hiện tượng kì lạ cấp Sơ Ngoại Thần mang tên ‘Vu Gian’, nhưng tôi chưa phản công lại ngay. Thay vào đó, tôi tiếp tục chờ thời cơ. Công việc chờ đợi của một vô tận hồi quy giả nằm ở đẳng cấp hoàn toàn khác so với người thường. Lấy sự sốt ruột và bực bội khi đồ ăn bị giao muộn tận ba phút so với dự kiến rồi nhân lên xấp xỉ 13 lần, các bạn sẽ được cảm giác chờ đợi của một vô tận hồi quy giả. Quả thật, chỉ có siêu nhân mới kiên nhẫn nổi.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã cố hết sức để tăng cường thực lực của bản thân. Các bạn hỏi là tôi có luyện võ không à? Tất nhiên là không rồi. Như Lão Scho đã nói, thiên phú võ thuật của tôi cơ bản là ngang với một con hải ly. Đừng xem thường năng khiếu chiến đấu của một kẻ được sinh ra chỉ để đóng vai support.
Nhưng ngay cả tôi, hay nói đúng hơn, chính vì là tôi nên vẫn còn một cách để tối ưu hóa sức mạnh.
“Chủ xưởng Noh Do-hwa.”
“...”
Biểu cảm của Noh Do-hwa vẫn như thường lệ. Nói thế tức là, bởi khuôn mặt cô luôn mang một vẻ u ám mặc định, nên dù cô có khinh bỉ tôi hơn nữa thì cũng chỉ khiến mặt cô trông càng bình thường mà thôi.
“Này, tại sao chưa gì cô đã nhìn tôi như thể tôi là rác rưởi thế? Tôi đã kịp nói gì đâu.”
“Bởi vì mỗi khi anh gọi tôi là ‘Chủ xưởng Noh Do-hwa’ thay vì ‘Trưởng quản Noh Do-hwa’, khả năng cao là anh chuẩn bị nói về mấy chuyện riêng tư... Và toàn bộ những đau đớn, phẫn nộ, tâm sự, lòng tốt, cái điệu bộ cố tỏ ra rằng mình có nhân tính của anh, và cả cái cách anh làm như chỉ mình anh mới nhận ra rằng tôi cũng có nhân tính, tất cả những thứ đó chẳng khơi gợi được bất kì cảm xúc nào trong tôi hết ngoại trừ sự bực mình...”
“Chủ xưởng Noh Do-hwa. Chẳng phải gần đây cô làm việc hơi quá sức à? Tình cờ là tôi cũng đang rảnh, nên tại sao chúng ta không đi chơi nhỉ? Một chuyến du lịch ba lô, chỉ hai ta thôi. Giống như bạn bè thời đại học ấy.”
“Con mẹ nhà anh...”
“Đấy. Tôi biết ngay cô sẽ thích mà.”
Thế là tôi và Noh Do-hwa cùng nhau đi du lịch. Nếu đây là sau vòng lặp thứ 380 lúc mà ‘Trang trại Ý tưởng’ đã được thành lập, chúng tôi đã có thể cưỡi khủng long du hành cùng nhau (sau này chúng tôi làm thế thật), nhưng tiếc thay, bấy giờ mới chỉ là vòng lặp thứ 100.
Nếu chỉ có một mình thì tôi đã dùng khinh công để đi cho nhanh, và nếu bạn đồng hành của tôi không phải Noh Do-hwa, thì tôi đã cõng họ trên lưng để cả hai cùng được thoải mái. Nhưng kế hoạch này đành phải gác lại khi Noh Do-hwa bẽn lẽn nói, “Ồ, nếu anh muốn thấy tôi tự sát đến thế thì anh nên nói luôn từ đầu mới phải...” Cô ấy đúng là dễ ngượng mà.
Dù sao thì, số lượng phương thức di chuyển của chúng tôi cũng vì thế mà không tránh khỏi bị giới hạn trầm trọng. Việc tôi vẫn tìm ra giải pháp tốt nhất bất chấp hoàn cảnh éo le này chính là minh chứng cho tư cách làm hồi quy giả của tôi.
Brừm... Brừm...
Noh Do-hwa mang vẻ mặt như thường trong lúc ngồi trên xe cùng tôi.
“Thức tỉnh giả Người Đưa Tang...”
“Vâng?”
“Đây thật sự là cách tốt nhất à...?”
“Vâng.”
Brừm... Brừm...
“Dù xăng dầu có khan hiếm đến đâu trong thời đại này, chẳng phải vẫn còn nhiều cách giải quyết hợp lí hơn sao, chẳng hạn như một chiếc xe tải, hoặc sử dụng tài nguyên của Tập Đoàn Quản Lý Đường Bộ Quốc Gia hay năng lực hồi quy thần kì của anh cũng được mà...? Có khi đạp xe còn tốt hơn...”
“Cô đúng là biết đùa. Chúng ta đang đi du lịch vì lí do riêng, nên đâu thể tiêu phí ngân quỹ chung. Đường ở đây cũng gồ ghề, nên xe đạp sẽ sớm bị hỏng và biến thành phế liệu thôi.”
Brừm... Brừm...
“Nhưng mà mẹ nó... Thiệt tình. Anh đào đâu ra cái xe đẩy sữa chua này thế hả?”
Đúng thế.
Hiện tại, chúng tôi đang du hành trên trên chiếc xe đẩy điện lạnh đầu tiên và cũng là duy nhất trên thế giới, phương tiện chuyên dụng chỉ dành cho các Fresh Manager, model thế hệ thứ ba Coco (Cold&Cold) 3.0.
Còn được gọi là ‘Xe đẩy Yakult Aunt’. Phải, chính là món cổ vật sở hữu lớp vỏ ngoài màu mơ đẹp mắt và năng lực dịch chuyển tức thời giữa các khu phố ngày trước. Tôi cầm lái, còn Noh Do-hwa ngồi trên nóc xe. Thậm chí tôi còn gắn thêm đệm ngồi hạng sang để mông cô không bị đau.
“Thôi nào. Xin cô đừng nói lời cay nghiệt như thế. Trông vậy thôi, nhưng đây thật ra là một hiện tượng kì lạ mang tên ‘Xe Đẩy Sữa Chua’.”
“Hả? Một hiện tượng kì lạ...”
“Phải. Một phương tiện giao thông kì diệu có thể dễ dàng vượt qua bất cứ đoạn đường xấu nào và luôn tới nơi, bất kể đích đến có xa xôi hẻo lánh đến đâu đi chăng nữa. Chủ xưởng Noh Do-hwa, cô đã bao giờ nhìn thấy xe đẩy sữa chua chết máy giữa đường chưa?”
“Tôi chưa...”
“Đúng thế. Hầu hết người Hàn Quốc mới chỉ nhìn thấy xe đẩy sữa chua ở tình trạng ‘vẫn chạy bình thường’. Kể cả với những địa hình tưởng chừng như bất khả thi, hiện tượng kì lạ này vẫn sẽ cho ra kết quả là ‘chiếc xe đã thành công đi qua mà không gặp trở ngại gì’.”
“Anh nói nhảm cái gì thế...?”
“Xem này.”
Brừm... Brừm...
Trước mặt chúng tôi là một con đường nhựa. Chiếc xe anh dũng tiến lên, dù mặt đường đã hư hại đến mức chẳng biết đây là bê tông hay bánh Couque d’Asse nữa. Bánh xe đẩy lọt vào trong một khe nứt bê tông, phát ra tiếng cạch. Sắc mặt Noh Do-hwa tối lại.
“A, xe sắp...”
Nhưng chiếc xe đẩy lại dính chặt lấy bề mặt bê tông như thể có phép lạ và leo trở lại mặt đường.
“...đổ?”
Một chuyển động quá đỗi phi thường. Bất kể bao nhiêu bê tông sạt lở, gạch ngói ngổn ngang, hay rễ cây trồi ra, thì chiếc xe đẩy sữa chua cũng chỉ rung lắc nhẹ rồi lại đi tiếp mà chẳng hề hấn gì. Ngoại trừ việc hơi nghiêng ngả một chút, chiếc xe vẫn chạy ngon ơ trên tuyến quốc lộ đã bị tàn phá nặng nề đến mức không chỉ xe hơi mà ngay cả con người cũng chẳng đi qua được. Quả là tinh hoa của ngành kĩ thuật Hàn Quốc. Một báu vật công nghệ thất truyền cấp SSS.
“Hả? Cái quái gì...?”
“Đây chính là sức mạnh của hiện tượng kì lạ Xe Đẩy Sữa Chua. Cứ thoải mái mà khen tôi đi.”
“Khoan đã, thứ này chạy được mà không cần điện hay gì à...?”
“Phải. Hơn nữa, chiếc tủ lạnh mà Chủ xưởng Noh Do-hwa đang ngồi lên cũng giữ cho đồ ăn thức uống gần như không bao giờ bị hỏng. Ngay cả thịt cũng có thể được bảo quản hơn một năm nếu ta nhét chúng vào trong những hộp đựng sữa chua.”
“Chúa ơi. Mẹ kiếp, nếu anh có món đồ tốt như vậy, đáng lẽ anh phải báo ngay cho Tập Đoàn Quản Lý Đường Bộ Quốc Gia chứ. Anh còn ở đây chơi trò cosplay khách du lịch ba lô làm gì? Ta phải lập tức thu hồi tất cả xe đẩy sữa chua trên khắp cả nước và bàn giao lại cho Tập Đoàn. Thứ này có thể cách mạng hóa công tác hậu cần trong thời đại vốn đã khốn nạn này. Thậm chí những người già gặp khó khăn trong việc đi lại cũng có thể sử dụng xe đẩy sữa chua thay vì xe lăn...”
“À. Chỉ có duy nhất một chiếc xe này thôi.”
“...”
“Tôi cũng thắc mắc liệu chúng ta có thể sản xuất hàng loạt thứ này được không, nên đã lượm về vài chiếc xe đẩy trông vẫn còn nguyên vẹn và thử tiến hành thí nghiệm, nhưng sau cùng chiếc xe này vẫn là ‘hiện tượng kì lạ’ duy nhất. Nên giờ tôi dùng nó làm xe riêng.”
“Khốn kiếp...”
Dù sao thì, tổ đội hai người chúng tôi bao gồm ma vương bóng tối và chúa tể ánh sáng cứ thế đi tiếp mà không gặp trở ngại gì. Tuy ngoài miệng thì Noh Do-hwa lẩm bẩm than phiền, nhưng cô vẫn tận hưởng chuyến đi. Cũng phải thôi, tôi đã chất đầy thịt, rau, và đủ loại tinh bột xa xỉ trong tủ lạnh xe, đến bữa lại lôi ra nấu những món ăn ngon lành, nên đương nhiên cô ấy sẽ thấy vui rồi.
“Anh biết gì không, Thức tỉnh giả Người Đưa Tang...?”
“Gì cơ?”
“Anh chẳng giúp gì cho cuộc đời tôi, nhưng kĩ năng nấu ăn của anh lại ở tầm cỡ bảo vật quốc gia. Nếu anh không làm được nhiêu đây, chắc tôi còn chẳng coi anh là con người.”
“...?”
Đúng như mong đợi từ Noh Do-hwa, một người phụ nữ với cụm từ ‘workaholic’ in hằn lên DNA ngay từ lúc mới sinh, chắc hẳn cô đã làm việc quá sức khi điều hành Tập Đoàn Quản Lý Đường Bộ Quốc Gia, dù có lẽ bản thân cô không nhận thức được. Một ngày trôi qua, rồi hai, rồi ba. Chuyến cắm trại vui vẻ của chúng tôi càng kéo dài bao nhiêu, gương mặt của Noh Do-hwa lại càng trở nên bình thản bấy nhiêu. Mọi mệt mỏi và bụi bặm tích tụ trên trái tim cô dường như đều được rửa trôi.
Tôi giỏi xoa dịu và chăm sóc cho những tâm hồn mỏi mệt quá đi.
“Này, tên hồi quy giả chết dẫm. Anh còn định lang thang bên ngoài đến khi nào? Nếu Hội Trưởng Tam Thiên Giới mà biết thì sao hả? Anh muốn thấy tôi chết đến thế à?”
“...?”
Vào ngày đi chơi thứ sáu, tổ đội du lịch ba lô của chúng tôi cuối cùng cũng tới đích.
Dãy núi Taebaek, Jeongseon.
Đứng trước nơi từng là khu mỏ nổi tiếng nhất đối với người Hàn (giờ lại nổi tiếng vì lí do khác), Noh Do-hwa vẫn giữ vẻ mặt như thường.
“Xó khỉ ho cò gáy nào đây...?”
“Như cô có thể thấy, đây là một ngôi làng.”
Một ngôi làng đã hình thành ở khu mỏ Jeongseon. Tuy nhiên, địa thế nơi này lại hơi đặc biệt. Một hang động khổng lồ đâm sâu vào giữa sườn núi dựng đứng như vách đá, và các ngôi nhà trong làng mọc chen chúc như nấm trong hang. Gọi nơi này là ‘làng nghề mỏ’ cũng không sai. Về mặt phong thủy, quy tắc ‘Tựa núi nhìn sông’ đã bị bẻ đôi chỉ còn lại nửa đầu.
“Nhà ở đây đều được xây bằng đá...?”
“Họ sử dụng vật liệu chống lửa. Một lựa chọn không tồi đâu.”
“Dân làng có vẻ lùn đến bất thường...?”
“Thời buổi này, cơ thể phát triển hơn nữa cũng chỉ tổ ăn tốn cơm, nên hẳn là họ đã tiến hóa để thích nghi.”
“Ai cũng có một bộ râu rậm rạp...?”
“Là một phương pháp để duy trì nhiệt độ thân thể. Các dân làng này quả là thích nghi rất tốt với môi trường sống của mình.”
“Nhìn kiểu gì thì bọn họ cũng là người lùn mà...?”
Hừm.
Tôi gật đầu.
“Người ta hay gọi họ như thế. Nhưng ‘người lùn’ nghe hơi phân biệt chủng tộc quá, phải không? Xin cô hãy dùng từ ‘dwarf’.”
“Anh đã bảo là chúng ta sẽ đi chơi thôi, nhưng anh lại dẫn tôi vào trong một Hư Không cấp cao nơi có cả một chủng tộc khác đang tồn tại. Tên khốn mất trí nhà anh...”
Dwarf. Một chủng tộc không thể thiếu trong các tác phẩm thuộc thể loại fantasy. Trong mọi câu chuyện, tinh thần dân tộc của các dwarf ngay từ lúc mới sinh đã được gắn liền với những phẩm chất của một ‘thợ rèn xuất chúng’. Bởi vậy, những tuyệt tác mà họ tạo ra thường được nâng niu như bảo vật từ một nền văn minh thất lạc, giống như chiếc xe đẩy sữa chua mà chúng tôi lái hôm nay.
Giờ chắc hẳn các bạn đã đoán được lí do tôi phải cất công đến tận Hư Không hẻo lánh này trên dãy Taebaek để cải thiện sức mạnh.
Đúng thế. Tôi đến đây để kiếm trang bị.
∗ ∗ ∗
Lần đầu tôi phát hiện ra ‘Mỏ Dwarf Jeongseon’ là ở vòng lặp thứ 54. Khi ấy, tôi chỉ vừa mới thành lập Tập Đoàn Quản Lý Đường Bộ Quốc Gia và đang du hành khắp cả nước để hoàn thành Đại Đông Dư Địa Đồ.
Mỏ Dwarf Jeongseon trông như thể vừa bước ra từ một tác phẩm giả tưởng. Tiếng sắt thép va chạm và dwarf qua lại huyên náo khắp bốn phía. Tuy ngành công nghiệp mỏ ở dãy Taebaek giờ đã sa sút, ô nhiễm tiếng ồn tới từ búa và cuốc chim vẫn kéo dài không ngớt, nhấn chìm cả ngôi làng dwarf. Nhưng những Hư Không của thế giới này vốn không đơn giản như vậy. Dù đã tái sinh dưới hình hài một làng nghề mỏ nhộn nhịp, nơi đây vẫn khó có thể được coi là một ngôi làng bình thường.
“Xin chào?”
-...
“Ông có hiểu tôi đang nói gì không? Xin chào? Ông nhìn thấy tôi chứ?”
-...
“Thứ chủng tộc hạ đẳng so với loài elf. Bộ râu của ông xấu khủng khiếp.”
Keng!
Các dwarf tiếp tục nện búa xuống mà chẳng nói một lời, hoàn toàn không để tâm đến tôi. Trên thực tế, nếu nhìn kĩ gương mặt họ, các bạn sẽ nhận ra rằng các dwarf này khác xa so với hình tượng dwarf thông thường. Trước hết, râu của họ đúng là rậm rạp, riêng điểm này thì không có vấn đề gì. Nhưng ở chỗ mà lẽ ra phải có mắt thì lại chỉ thấy mỗi ‘hốc mắt’, và ở chỗ mà lẽ ra phải có miệng thì lại chỉ thấy mỗi ‘hốc miệng’.
Không phải tôi đang chơi chữ đâu. Nói thế tức là, bọn họ không hề có mí mắt hay môi.
-...
Keng, keng—!
Bắp tay bọn họ phình to dị thường khiến cả cơ thể bị mất cân đối, tựa như một pho tượng Hercules kì quái. Những khối thịt vạm vỡ ấy thở ra từng tiếng ghê rợn qua ‘lỗ miệng’ trong lúc giáng búa xuống đe.
- Ồ... Ồm... Ồ... Ồ...
Âm thanh ấy không tới từ không khí được thu vào phổi sau đó nhả ra, mà đến từ không khí đang luân chuyển bên trong, như thể cả cơ thể bọn họ là một cái trống da.
Không phải tiếng thở của sự sống, mà là tiếng gió rít từ vực thẳm.
“Hừm.”
...Ngay cả với Người Đưa Tang tôi đây, thiên tài ngôn ngữ học vĩ đại nhất lịch sử Trái Đất, tiếng Dwarf xem chừng vẫn hơi quá sức. Cũng phải thôi. Đây đâu phải ngôn ngữ Trái Đất.
Hối hận đọng lại trên đầu lưỡi tôi.
‘Nếu mình có thể hỏi xin một vũ khí từ các dwarf, chắc chắn họ sẽ tạo ra một thanh kiếm đủ mạnh để chế ngự các hiện tượng kì lạ.’
Sau khi đi một vòng quanh làng mỏ, tôi tìm thấy tổng cộng bảy thợ rèn tộc dwarf, và không ai trong số họ giao tiếp được với tôi. Sau tất cả, ở vòng lặp thứ 54, tôi chỉ tìm được vị trí của Hư Không này và đành quay về với hai bàn tay trắng.
∗ ∗ ∗
“Khoan đã...”
Noh Do-hwa cắt ngang câu chuyện của tôi.
“Vậy sao chúng ta còn mất công tới chốn hẻo lánh này? Ta đâu thể giao tiếp với họ, và chắc gì họ đã rèn vũ khí cho chúng ta...”
“À. Không sao. Tôi đâu định nhờ các dwarf rèn vũ khí cho mình.”
“...? Vậy thì tại sao?”
“Chủ xưởng Noh Do-hwa, cô thử nghĩ mà xem. Kể cả khi giao tiếp theo cách thông thường là bất khả thi, nếu những thực thể này thật sự mô phỏng lại các dwarf từ những tác phẩm giả tưởng, thì chẳng phải đằng sau phương pháp dùng búa hay làm da thuộc của bọn họ cũng ẩn chứa những bí mật rất đáng để học hỏi sao? Giống như một người giỏi võ có thể ngộ ra nhiều điều chỉ bằng cách xem cao nhân múa kiếm, một thợ rèn tài ba cũng có thể lĩnh ngộ được vô vàn kĩ thuật nếu họ quan sát các dwarf này dùng búa.”
“Hả...?”
“Và thứ quặng mà họ đang gia công không phải khoáng sản tới từ Trái Đất đâu. Chắc phải gọi là adamantium hay gì đó. Tất nhiên, kĩ thuật luyện thứ quặng này thành vũ khí không nằm trong tay người Trái Đất hiện đại, mà thuộc hoàn toàn về các dwarf kia. Để có thể sử dụng thứ quặng này, một thợ rèn nhân loại xuất chúng phải học hỏi từ các dwarf.”
“...?”
“Ô kìa. Thật trùng hợp làm sao. Vừa hay trước mắt tôi chính là thợ rèn tài năng nhất trong lịch sử Bán đảo Triều Tiên. Đúng rồi, nhà chế tác số một Tam Hàn ở ngay đây chứ đâu. Ta-da.”
“...”
“Ta-da—.”
“...”
“...”
“...”
“...”
“Tóm lại, anh muốn tôi học cách luyện quặng adamantium hay gì đó từ một đám hiện tượng kì lạ không biết nói, rồi anh lại muốn tôi rèn một vũ khí hạng SSS cho anh...?”
“Chính xác.”
“Xin hãy đi chết đi.”
“A, vòng lặp trước cô cũng nói câu đó.”
“...?”
“Vòng lặp trước, tôi bắt cóc rồi cõng Chủ xưởng Noh Do-hwa đến đây trong chưa đầy một ngày, nên cô đã bóp cổ tôi đến chết. Cô bảo ‘Anh nghĩ tôi là trò đùa của anh à?’ và ‘Hay là anh thử chết xem sao?’. Tôi cũng không ngờ cô lại ra tay thật. Dù sao thì, lần này thay vì bắt cóc, tôi đã đem theo hiện tượng kì lạ Xe Đẩy Sữa Chua để đảm bảo cô có một chuyến đi dễ chịu nhất có thể. Thế nào, tôi làm tốt lắm có đúng không?”
“Cái tên khốn mất trí này——”
Tôi lại bị bóp cổ.
Lần này, tôi không chết.
Ám chỉ sòng bạc Kangwon Land. Tác giả đang nhắc đến xe này:
Chỉ những người lái xe đẩy sữa chua.
