Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Web Novel - Chương 85 - Đồng phạm (3)

Không chỉ mỗi Thức tỉnh giả mà rất nhiều người bình thường khác cũng tham gia vào tổ đội cảm tử cuối cùng của nhân loại. Ngay khi tổ đội bị quét sạch, Busan liền biến thành một thị trấn ma. Dù chúng tôi đã treo biển mở cửa kinh doanh, ngoài phố vẫn chẳng có lấy một bóng người. Noh Do-hwa và tôi ngồi trên băng ghế trước xưởng, ngắm nhìn khung cảnh.

“…”

“…”

“Hừm. Chủ xưởng có muốn uống cà phê không?”

“Ồ, có chứ. Nếu là cà phê trợ lí pha thì lúc nào tôi cũng uống…”

Con phố vắng lặng không khiến người ta khó xử. Thay vào đó, chính chuỗi ngày giả vờ làm những con người hoạt bát và bình thường bất chấp tận thế đang đến gần mới là thứ thi thoảng đem lại cảm giác xa lạ nhất.

Ngọn đèn đường cô độc. Vạch sang đường bong gần hết sơn trắng. Hàng cây lá rộng hai bên đường. Hào quang của mặt trời. Tiếng còi báo động từ một con ve chưa tuyệt chủng, đang tìm kiếm một người bạn đời cũng chưa tuyệt chủng.

“Hè về rồi…”

Noh Do-hwa thì thầm trong lúc nhấp một ngụm café au lait, hơi thở của cô vươn lên theo làn khói trong suốt. Thế giới yên bình như thể vừa lấy lại được dáng vẻ vốn có.

9 giờ sáng, 11 giờ sáng, rồi đến giờ ăn trưa. Thực đơn hôm nay là món bít tết tôi nấu. 1 giờ chiều, 3 giờ chiều, rồi 5 giờ chiều. Công xưởng của Noh Do-hwa thường ngày vẫn nhộn nhịp, nhưng hôm nay lại chẳng có vị khách nào.

Mặt trời đã bắt đầu lặn. Mí mắt của bầu trời đêm có màu hoàng hôn. Thế giới đáng lẽ phải thiếp đi từ rất lâu về trước, đã cố chống lại cơn buồn ngủ để thức trắng suốt tám năm qua. Cuối cùng, thế giới ấy cũng sắp sửa chợp mắt.

‘Cùng nhau ngắm cảnh thế giới đi đến hồi kết như thế này cũng không tệ.’

Đúng lúc ấy.

Khi đầu pho tượng phật lẻ loi đang lui xuống nơi đường chân trời bắt đầu gà gật, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân. Hai tai tôi dỏng lên.

“Cũng đến giờ đóng cửa rồi nhỉ. Hừm. Cả ngày hôm nay chẳng làm ăn được gì cả. Được ngồi không như thế chắc là cậu sướng lắm… Hửm? Sao thế, Trợ lí?”

“…Ai đó đang đi về hướng này.”

“Ồ…?”

Tiếng bước chân ngày một rõ hơn. Nhưng lạ thật, hình như tiếng bước chân còn xen kẽ với một âm thanh gì đó khác.

Là tiếng gậy chống.

“A.”

Tôi đứng dậy khỏi băng ghế để chuẩn bị đón khách. Quả nhiên, một ông lão với gương mặt quen thuộc đang chống gậy lê bước qua ngã tư, cơ thể ông nương nhờ vào làn gió mùa hạ. Tôi vội chạy lại đỡ ông.

“Ôi! Hôm nay ông đến xưởng có việc gì thế? Ông đã đi bộ từ tận phường Bansong tới tận đây ạ?”

“Ồ, cậu trợ lí trẻ vẫn ở Busan à. Khoan, sao cậu vẫn còn ở đây thế? Ôi, và cả cô Noh Do-hwa nữa. Sao những người trẻ tuổi các cậu vẫn còn ở đây hả? Rốt cuộc các cậu tính làm gì…?”

“…”

Trong lúc tôi dìu ông lão vào xưởng, Noh Do-hwa đã khoác sẵn lên người chiếc áo blouse trắng quen thuộc và đứng chờ bên trong. Cô chỉnh lại kính một mắt của mình và lấy hồ sơ bệnh nhân ra.

“Ông là bệnh nhân Shin Su-bin ở phường Bansong phải không? Hôm nay ông đến đây có việc gì…?”

“Ờm, cũng không phải chuyện gì quá quan trọng đâu. Chỉ là cái nẹp cổ chân cũ kĩ này đã kêu cót két liên tục suốt từ tuần trước rồi…”

“Hừm. Ông lại táy máy gì rồi đúng không? Tôi đã bảo là không được động vào nữa rồi mà. Ông coi lời tôi nói là trò đùa à…?”

“Không, không phải thế đâu—”

“Hơn nữa, nếu cái nẹp bị hỏng thì ông phải đến đây để tôi sửa lại ngay. Rốt cuộc là ông bận việc gì mà mất cả tuần mới chịu tới…?”

“Ôi, xin lỗi cô. Thật ngại quá, tôi thật sự không biết phải làm sao nữa. Ờm, liệu việc sửa có mất nhiều thời gian không? Nếu lâu quá thì cô cứ kệ nó cũng được.”

“Không đâu. Sẽ chỉ mất khoảng mười phút thôi…”

Noh Do-hwa lấy đồ nghề ra, gõ gõ và siết chặt những bộ phận bị lệch của nẹp hỗ trợ. Rồi cô quay sang nói những câu chuyện vặt vãnh với bệnh nhân.

Giống như mọi khi.

Keng— Tiếng búa gõ vang vọng.

“…”

Tôi lẻn ra lối vào xưởng và kiểm tra tình hình bên ngoài. Một nhiễu loạn kì dị đang len lỏi giữa bầu trời lúc này đã ngả sang màu hoàng hôn. Thay vì ánh sao, các đốm đỏ lấp lánh như những vết xước, và thay vì Dải Ngân Hà, những đường vân màu xanh phập phồng như tĩnh mạch. Bầu trời đang bị Hư Không Hóa. Hay chính xác hơn, những thiên thể trên trời đang bị Hư Không Hóa. Đây là dấu hiệu của tận thế sắp sửa đến gần.

‘…Không ổn chút nào.’

Ngay cả ánh hoàng hôn cũng đang bị lây nhiễm trong thời gian thực. Sắc vàng cam ban đầu đã khô lại thành một chất lỏng đặc quánh, tựa như máu chảy ra từ bầu trời đêm tối đen. Nếu tôi nói bầu trời là một ống nghiệm đựng đầy hóa chất đỏ, liệu các bạn có dễ hình dung hơn không? Hư Không hóa thành bề mặt, ánh sáng hóa thành dịch nhầy, mây hóa thành lưỡi dao, và mặt đất hóa thành Dải Ngân Hà. Nếu những hiện tượng kì lạ mạnh mẽ không được chế ngự kịp thời, chúng sẽ tự do giao phối và hợp thành một thể duy nhất.

Nữ thần của màn đêm, Nut. Hồi ấy, tôi vẫn chưa suy đoán ra nguồn gốc của Hư Không và hiện tượng kì lạ này. Đây là một kịch bản diệt vong thi thoảng vẫn xảy ra. Màn đêm của thế giới chậm rãi nuốt chửng thành phố. Chẳng bao lâu nữa, mọi sinh vật trên Trái Đất sẽ rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng. Nhiều nhất là mười phút.

“Chủ xưởng, đã đến lúc—”

“Trợ lí.”

Tôi quay đầu lại. Noh Do-hwa đang dìu một bệnh nhân ra ngoài công xưởng. Mắt chúng tôi chạm nhau. Hai hòn đảo màu đen trôi nổi giữa biển trắng nhìn chằm chằm vào tôi.

“Xin hãy đưa bệnh nhân Shin Su-bin về nhà.”

“…”

Chúng tôi trao đổi với nhau bằng ánh mắt, rồi lại im lặng.

“Tai cậu đóng đầy đinh rồi à Trợ lí? Tôi muốn cậu dẫn bệnh nhân về nhà rồi quay lại. Mẹ kiếp. Đường đi đã xấu sẵn rồi, nếu ông ấy bị ngã thì cậu có chịu nổi trách nhiệm không…?”

“Tôi hiểu rồi.”

“Tốt…”

Noh Do-hwa mỉm cười nhẹ nhàng.

“Đúng là trợ lí của tôi mà…”

Người bệnh nhân già cam đoan là mình có thể tự đi bộ về, nhưng Noh Do-hwa nhất quyết không đổi ý. Tôi bế ông lão lên và rời đi.

“Ôi, không cần đâu. Dù sao, nếu cứ phải chăm lo từng bệnh nhân đến mức này thì sẽ phiền cho cô Noh Do-hwa lắm… Oái!”

Lí do giọng ông lão bỗng đổi thành tông nam cao vào cuối câu dĩ nhiên là bởi tôi vừa dùng khinh công. Ông lão mở to mắt nhìn quanh. Nhà cửa hai bên đường lướt qua trong tích tắc. Tôi cũng sử dụng aura để bảo vệ cơ thể bệnh nhân. Tách, tách. Tôi di chuyển bằng cách dẫm chân lên những bức tường nhà vỡ vụn và đèn giao thông hỏng.

‘Nếu mình di chuyển nhanh hết sức có thể để đưa bệnh nhân về phường Bansong… rồi lập tức quay lại xưởng, thì mình sẽ có khoảng năm phút. Nếu may mắn, mình sẽ kịp về ngay trước khi thế giới diệt vong… Mà khoan, vấn đề là mình không thể biết bao giờ Hư Không sẽ lan tới công xưởng.’

“Chàng trai trẻ.”

Trong lúc tôi thi triển khinh công, người đàn ông cao tuổi đang được tôi bế đi chợt mở miệng.

“Vâng?”

“Cậu thả tôi xuống đây đi.”

Tôi chớp mắt. Chúng tôi vẫn còn phải đi thêm bốn phút nữa mới tới nhà ông.

“Không được đâu, thưa ông. Tôi sẽ đưa ông về nhà.”

“Thôi, cậu đưa tôi tới đây là được rồi. Cái nhà thì có gì quan trọng chứ? Quan trọng là con đường trở về nhà kia. Nẹp cổ chân của tôi đã được sửa rồi, nên tôi muốn tự mình đi nốt đoạn đường còn lại.”

“A.”

“Tôi đã sống ở khu này cả đời rồi. Hồi ấy trường tiểu học của tôi ở gần đây, và đường về nhà của tôi cũng chính là đường này. Mấy chục năm nay, tôi chỉ đi qua đi lại đúng một con đường này thôi. Hôm nay, vì không muốn phải chết trong nhà nên tôi đã ra ngoài, nhưng lại chẳng thấy ai cả. Không ngờ cô Noh Do-hwa vẫn còn ở trong xưởng. Thiệt tình… Cô ấy lúc nào cũng lo nghĩ cho người khác.”

“…”

“Cảm ơn nhé, chàng trai trẻ. Cậu lo cho cô Noh Do-hwa đúng không? Thế thì đây không phải đường về của cậu rồi. Hai ta nên chào tạm biệt ở đây thôi.”

Tôi thả ông lão trên đỉnh dốc. Ông khẽ kêu lên ‘ui cha, ui cha’ rồi chống gậy lên mặt đường nhựa. Đây là con đường một làn mà Noh Do-hwa đã tự bỏ tài nguyên ra để xây ở Busan. Ông lão tì ba phần mười trọng lượng cơ thể lên cây gậy chống, rồi đưa tay lên vẫy.

“Tôi ổn rồi, cậu mau về đi.”

“…Cảm ơn ông.”

“Cậu cảm ơn tôi làm gì chứ? Tôi mới là người nên thấy biết ơn…”

Ông lão chậm rãi bước xuống dốc, tiếng ‘ui cha, ui cha’ kéo dài như cái bóng sau lưng ông. Ve kêu râm ran. Nhưng đâu đó bên kia khu rừng bê tông, tiếng ve dường như đang nhỏ dần. Một nấc, hai nấc, ba nấc. Màn đêm của thế giới đang chậm rãi khép vào.

“Hẹn gặp lại ông.”

Tôi cúi đầu và quay người lại. Rồi tôi phóng đi với một vận tốc còn nhanh hơn lúc tôi bế ông lão.

Trên mái công xưởng.

Hồi tôi mới vào làm, công xưởng Do-hwa chỉ là một tòa nhà hai tầng. Nhưng trong tám năm qua, sau bao lần cải tạo và mở rộng, nơi này đã cao đến năm tầng. Mái xưởng được phủ một lớp sơn chống thấm màu xanh lá đặc trưng kiểu Hàn Quốc, nhìn qua là thấy chẳng có chút gu thẩm mỹ nào.

“Ô…”

Noh Do-hwa đứng đó, trên tay cô là một chai rượu và một cái mở nút chai. Dù tôi vừa đáp xuống mái công xưởng như một con bướm, trông cô chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên. Dù rõ ràng đây là lần đầu tiên tôi dùng khinh công trước mặt cô.

“Cậu quay lại nhanh hơn tôi tưởng. Cậu có đưa bệnh nhân Shin Soo-bin về nhà an toàn không đấy…?”

“Ông ấy bảo muốn tự đi nốt đoạn đường còn lại. Tôi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài thả ông xuống.”

“Ồ. Hừm. Tôi chưa tính tới vụ đó…”

Pặc— Nút bần của chai rượu bật ra. Noh Do-hwa vung tay ném cả nút chai lẫn cái mở nút khỏi mái xưởng.

“Uống không…?”

“Nếu đã là rượu từ bộ sưu tập của Chủ xưởng, tất nhiên tôi sẽ uống rồi.”

“Hừm.”

Róc rách— Dòng chất lỏng màu đỏ, đậm đặc như nền trời hoàng hôn màu rượu tối nay, đổ vào ly thủy tinh.

“Cạn ly. Ờm… Dù chẳng biết là vì cái gì…”

“Cạn ly.”

Tinh. Tiếng thủy tinh va vào nhau thật trong trẻo. Rượu trong ly giống như những nụ hoa huyết tâm treo lơ lửng trên không trung. Chúng tôi đứng cạnh nhau, ngắm nhìn bầu trời thành phố buổi đêm qua ly rượu. Bầu trời lúc này cũng đã hóa thành thủy tinh trong suốt, khiến tôi có cảm tưởng như mình đang nhìn một lăng kính qua một lăng kính khác.

Chỉ còn năm phút nữa là tận thế. Nhiều nhất là sáu phút.

“Trợ lí.”

“Vâng.”

“Thật ra, tôi biết chế tạo vũ khí…”

Tôi nhìn Noh Do-hwa. Noh Do-hwa không nhìn tôi.

“Vâng?”

“Vũ khí, là vũ khí ấy. Hay phải gọi là trang bị? Sao cũng được. Kiểu như trong mấy game mà con trai các cậu hay chơi, nhân vật sẽ nhặt được vũ khí rồi mạnh lên đúng không? Cậu cũng biết rồi mà, năng lực của tôi là [Khả năng thay thế những bộ phận cơ thể bị mất và khiến chúng có cảm giác tự nhiên như thật]. Nhưng mà, ừm. Năng lực này cũng áp dụng được cho cả những trang bị khác nữa, không chỉ mỗi chân tay giả…”

“…!”

Mắt tôi sáng lên. Thật vậy, chân tay con người chính là những vũ khí và công cụ nguyên thủy nhất. Nếu Noh Do-hwa có thể chế tạo ra kiếm hoặc thương, vốn là những dụng cụ hỗ trợ cho cánh tay con người, thì sẽ thế nào?

“Thân Kiếm Hợp Nhất…!”

“…? Thế tức là sao…?”

“À. Ờm. Không có gì đâu… Ý tôi là, tuyệt vời thật đấy.”

Tôi khó mà truyền tải được sự thán phục của mình cho một người từ khi sinh ra tới giờ vẫn không biết và cũng chẳng muốn biết về các tiểu văn hóa (cô thậm chí còn chưa xem một bộ phim Marvel nào).

“…Tại sao Chủ xưởng lại che giấu một năng lực mạnh mẽ như vậy? Chẳng phải cô là một thợ rèn bẩm sinh sao? Cô có thể được Dang Seo-rin công nhận, Cheon Yo-hwa để ý, và đạt được một vị thế khiến các thế lực khác phải dè chừng.”

“Hừ. Chính cậu vừa tự trả lời câu hỏi của mình đấy thôi… Nếu tin đồn rằng tôi có thể chế tạo những vũ khí mạnh mẽ như vậy lọt ra ngoài, chẳng phải lũ Thức tỉnh giả vốn đã phiền nhiễu sẽ càng hí hửng tìm tới để dí cái mặt chó của chúng vào sao…?”

“À.”

“Nhưng mà… nếu biết trước thế giới sẽ kết thúc thế này, thì tôi đã chế tạo ít nhất một món vũ khí cho ai đó rồi. Dù sao người này cũng chẳng phải loại sẽ đi rêu rao lung tung…”

“…”

Bầu trời nhuộm đỏ. Và rồi, tựa như lưỡi dao máy chém, đêm đen đổ xuống. Những đường vân xanh và mạch máu lan khắp bầu trời, phập phồng và ngọ nguậy, màu sắc của chúng như bắt chước theo Dải Ngân Hà.

“…Vậy thì, lần tới hãy làm một vũ khí cho tôi nhé.”

“Hừm. Được thôi. Phiền chết đi được, nhưng đằng nào tôi chẳng chết. Bất tiện nhiêu đó thì có nhằm nhò gì…”

“Nhất định đấy.”

“Ờ, ờ. Nếu tôi không chịu, cậu cứ việc mè nheo cho đến khi được thì thôi…”

Rắc—

Bên kia đường, chỗ cột đèn giao thông gần ngã tư, một âm thanh nghe như tiếng thép bị nghiền nát vang lên. Âm thanh ấy nghe có vẻ hoang đường, thậm chí còn có phần vui tai, nhưng kết quả lại chẳng vui chút nào. Toàn bộ ‘khung cảnh’ ở bên kia cột đèn giao thông đều bị bầu trời đêm nuốt trọn.

Rắc, rắc, rắc—

Vạch qua đường, nhà cửa, tất cả lần lượt bị Hư Không nuốt chửng. Các tòa nhà bị xé văng mái, nhìn như những quả táo cắn dở. 300 mét, 250 mét, 180 mét, 120 mét. Trong nháy mắt, màn đêm tối đen đã nuốt sạch không gian xung quanh và ập tới chỗ chúng tôi từ đủ mọi hướng. Vòng tay của thế giới giờ chỉ còn đủ chỗ cho hơi thở của hai người.

“Trợ lí.”

“Vâng.”

“Cảm ơn—”

Keng.

Thanh âm cuối cùng tôi nghe được tới từ ly rượu của Noh Do-hwa. Hay có lẽ, đó là tiếng ly rượu của tôi bị răng của bầu trời đêm nhai nát.

Trăng khuyết phản chiếu trên mặt kính.

Và thế giới nhắm mắt lại.

Một nhóm văn hóa trong một văn hóa lớn hơn, thường có những niềm tin hoặc mối quan tâm khác biệt với nền văn hóa lớn hơn. Ví dụ như văn hóa otaku, hip hop, hay gaming.