[Bricalla.]
Với giọng nói không giống giọng hiện tại của cô, vốn có phần bình tĩnh nhưng trầm ấm và dịu dàng, Silverna nói.
[Đó là tên của một con ma thú mà Wolfdrune Caldias, vị thủ lĩnh đầu tiên, đã săn được khi thiết lập chỗ đứng ở phương Bắc.]
‘Bricalla?’
[Hàn Lôi Hộ Vệ? Hình như là thế nếu tôi nhớ không nhầm. Đó là lý do tên của những con thống trị các cuộc “Đại thuộc địa” thường được đặt theo nó.]
[Nó giống như một thảm họa sống vậy. Ngay cả với kỹ năng lúc bấy giờ thì ta cũng không thể đối đầu với nó.]
‘Nó có thực sự mạnh đến mức đấy không?’
[Nếu cậu được tự mình nhìn thấy nó thì sẽ không nói như vậy đâu.]
“KRAAAAA!”
Tiếng gầm của con quái thú át đi giọng nói của Silverna trong ký ức.
Sấm sét đổ xuống từ mọi hướng như thể đang bảo vệ Bricalla đang đậu trên đỉnh tháp canh, đôi mắt của con thú hiện đang nhìn xuống Thành lũy Mallidan, nơi giờ đây đang ở tình thế dễ bị tổn thương
“C-Chạy đi-!”
Issac tóm lấy lưng Sharen khi cô lẩm bẩm những lời đó.
Nghiến răng, anh hét lên với Sharen đang hoảng loạn.
“Nếu chúng ta bỏ chạy thì ai sẽ chiến đấu với thứ đó!”
“…!”
“Anh biết là nó rất đáng sợ, nhưng chúng ta buộc phải làm điều này.”
Khoảnh khắc thành lũy sụp đổ, tiền tuyến sẽ bị phá vỡ. Và nếu việc đấy xảy ra thì chẳng ai có thể biết là thiệt hại sẽ lan rộng đến mức nào.
Sự hủy diệt hoàn toàn của tất cả các ngôi làng lân cận là một tương lai mà anh có thể thấy trước.
Lợi thế duy nhất mà họ có là con quái thú đang bị thương.
Máu nhỏ giọt xuống đỉnh tháp tháp, và tiếng gầm của nó chứa đựng nhiều đau đớn hơn là đe dọa thuần túy.
Tuy nhiên, mặt khác…
‘Dù đã bị thương đến mức đấy mà nó vẫn mạnh đến nhường này.’
Hành động giãy chết của một con quái thú đang hấp hối.
Nó trông giống như một thứ gì đó vượt ra ngoài tiêu chuẩn của ma thú, nó cứ như thể đang cố gắng vắt kiệt từng chút sức lực còn sót lại của mình.
“Đại đội trưởng đâu rồi?”
Issac tìm kiếm vị đại đội trưởng phụ trách quân số còn lại.
Tuy nhiên, Jonathan trả lời trong trạng thái mơ màng.
“Nó, nó ở trên ngọn tháp đằng kia.”
Ngay cả ở khoảng cách này, dòng điện phát ra từ con quái thú đủ để khiến da anh tê dại.
Nếu có ai đó ở trên ngọn tháp ngay bên dưới con quái thú, thì việc cho rằng họ đã chết cũng chẳng sai.
“Giương giáo lên!”
Issac hét lớn một cách thô bạo.
Anh cố gắng hết sức gằn giọng để không bị chôn vùi dưới tiếng sấm của Bricalla.
“Quân chủ lực đang đến! Mọi người phải ngăn nó nó vượt qua khỏi thành lũy!”
Issac đã chứng kiến những chiến trường chống lại các Transcendents nhiều lần.
Sẽ tốt hơn nếu họ có thể tuân theo chuỗi mệnh lệnh đã được thiết lập sẵn ngay cả trong tình huống hỗn loạn như vậy.
Nhưng với số phận của chỉ huy không rõ, thì chẳng biết ai là người tiếp theo trong hệ thống chỉ huy.
Trong những lúc như thế này, người có giọng nói lớn nhất cần phải nắm lấy lá cờ để nhanh chóng giành lại quyền kiểm soát.
“Giương giáo lên!”
“Bảo vệ thành lũy!”
“Quân chủ lực sẽ sớm đến!”
Là con rể của gia tộc Helmut và là đồng đội đã ở bên họ cho đến tận bây giờ,
Issac đủ đáng tin cậy để mọi người bắt đầu làm theo lời anh.
Khi Bricalla nhận thấy quân số đang tập trung xung quanh Issac, nó khịt mũi.
Dòng điện trong hơi thở của nó tóe lửa với âm thanh lách tách đe dọa họ.
Điện bắt đầu tích tụ trong cơ thể con quái thú một lần nữa, và các mạch máu trong cơ bắp dày của nó phồng lên thấy rõ.
“Tản ra! Mau tản ra-!”
Trước tiếng kêu khẩn cấp, những người lính vội vã chạy dọc theo thành lũy để mau chóng phân tán.
Ngay lúc đó, Bricalla đáp xuống ngay chỗ quân số đã tập trung như một tia sét sống.
ĐOÀNGGG!
Một phần của thành lũy bị hư hại, nhưng không đến mức không thể duy trì hình dạng.
Đất, đá vỡ và tia điện bắn tung tóe khắp nơi.
Từ trong sự hỗn loạn đó, ánh mắt của Bricalla chuyển sang Issac, người đứng ngay trước mặt nó.
“Krung.”
XẸT!!!!!
“Ặc!”
Đứng gần nó không chỉ là cảm thấy hơi nhói.
Gần như không thể đứng trước mặt nó, và đặc biệt là khi anh cảm thấy mắt mình như đang bị đốt cháy.
Nhưng anh không thể nhắm mắt.
Nếu anh làm vậy thì nắm đấm của Bricalla sẽ tàn nhẫn chôn vùi Issac trong khoảng khắc đấy.
“Red Wave!”
Khi mọi người đều đóng băng vì sự đe dọa và dòng điện của Bricalla,
Người đầu tiên hành động, thật ngạc nhiên, lại là cô gái nhỏ tuổi nhất ở nơi này.
Red Aura tràn ra từ thanh đại kiếm của cô ngay lập tức nuốt chửng Bricalla.
Red Aura được giải phóng nuốt lấy dòng điện xung quanh và chạm tới Bricalla, nhưng…
“KROAAAA!”
Bricalla chỉ đơn giản là gạt nó đi và như thể đang phẫn nỗ, nó liên tục giáng đấm nắm đấm xuống đất.
“T-Tại sao nó lại phản ứng như thế?!”
Sharen hét lên, và thắc mắc tại sao Bricilla lại phản ứng như thế.
Nhưng Issac có một suy đoán.
“Rihanna và các hiệp sĩ của Helmut là lực lượng chính của quân chinh phạt. Nó có thể đang nổi giận với em vì đã sử dụng cùng một loại sức mạnh với họ.”
Trong số những vết thương khắc trên cơ thể nó, chắc chắn phải có một số vết do Helmut gây ra.
Quả thật, ánh mắt của Bricalla giờ đây đã dán chặt vào Sharen.
Nó xông tới cô, khịt mũi với hơi thở chứa đầy điện trong khi chạy bằng cả bốn tay.
“Jonathan, giúp ta!”
“Vinh quang cho Helmuuuut vĩ đại!”
Jonathan vội vã đứng bên cạnh Sharen và cắm thanh đại kiếm của mình xuống đất như một bức tường.
Thấy vậy, Sharen vào cùng một thế đứng và tựa thanh đại kiếm lên vai.
KWAAANG!
Nắm đấm của Bricalla đập vào cả hai thanh đại kiếm cùng lúc.
“KYAAAANG!”
“Khụ! KEURGH!”
Họ đã đối đầu trực diện với một sức mạnh quái dị.
Red Aura của hai người tạo thành các màu sắc riêng biệt, đứng vững như một rào chắn kiên cố, nhưng…
Con quái thú có bốn nắm đấm.
KWANG-KWA! KWANG-KWANG! KWANG-KWANG!
Mỗi khi có cơ hội, nhiều cú đấm liên tiếp cứ thế trút xuống không ngừng.
“Mau làm gì đi!”
“Em nghĩ em sắp chết rồi!”
Trước khi hai người kịp hét xong, Issac đã nhảy vọt lên.
Anh bước lên vai Jonathan và nhảy lên cao.
Trong khi đang trôi nổi, Issac nhìn xuống đầu con quái thú. Ngay cả giữa dòng điện đang xuyên qua toàn bộ cơ thể, anh rút thanh kiếm ở thắt lưng ra.
‘Mình sẽ không phạm sai lầm vào lần này.’
Để bù đắp cho sai lầm anh đã mắc phải với Nortemus, anh đã luyện tập động tác này lặp đi lặp lại.
Đòn tấn công mạnh nhất mà Issac có thể tung ra ngay lúc này.
Khoảnh khắc thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, nó được gọi là “Tụ lực trảm” vì nó chứa đựng mọi thứ của Issac trong giây phút đó.
Thanh kiếm sắc bén được rút ra lặng lẽ. Nó đâm về phía cái cổ dày của con quái thú, cắt xuyên qua dòng điện.
XOẸT!
Rõ rang là anh đã cắt xuyên qua được nó.
Issac đã không mắc sai lầm.
“Tụ lực trảm” đã đi đúng hướng với sự chính xá đủ để nhận được sự khen thưởng của Đại Sư, nhưng…
CẠCH-ZZZZT!
Nó chỉ có thể gây ra một vết thương quá đỗi nhỏ bé, thậm chí còn chẳng thể gọi là một vết sẹo trên chiếc cổ dày đấy.
‘Dòng điện đã hủy hoại thanh kiếm sao…?!’
Thanh kiếm của Issac đã không thể trụ được ngay từ lúc nó được rút ra khỏi vỏ.
Thanh kiến rất nhẹ như những gì mà Issac đã yêu cầu, nhưng ngược lại thì độ bền của nó lại rất tệ hại.
“KRAAAAA!”
Con quái thú phát ra một tiếng gầm giận dữ.
Nó cũng biết.
Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, cổ của nó đã suýt bị cắt đứt.
Một trong những cánh tay của nó, vốn đang vươn tới những thanh đại kiếm, đã đổi hướng và lao về phía Issac.
Trong giây phút đấy, Issac vốn nghĩ mình sẽ chết…
Thì nắm đấm của con quái thú lại dừng lại ngay trước khi nó chạm tới anh.
PHẬP! PHẬP! PHẬP1
Trong khi nó bị phân tâm thì những người lính khác đã đâm giáo vào lưng nó.
Và nhờ có họ mà Issac đã có thể tiếp đất một cách an toàn và thở phào nhẹ nhõm trong khi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Issac, anh ổn chứ?!”
“Ơn trời!”
Sharen và Jonathan mau chóng tiến đến gần Issac, người đang quỳ gối chống tay xuống đất để lấy lại nhịp thở.
Khi anh chuẩn bị nghiến răng xin lỗi vì đã lãng phí cơ hội vàng mà họ đã tạo ra…
“…Không lạnh sao?”
Issac lẩm bẩm, vuốt ve mặt đất bằng tay.
Dòng điện tê tái vẫn còn trong tay anh, khiến anh khó cảm nhận rõ rang nhưng cái lạnh đang dần thấm vào da thịt anh.
“Tất nhiên là lạ-!”
Miệng Sharen khép lại khi cô định nói.
Cô nhận ra rằng làn khói trắng đang lan rộng xung quanh không chỉ là do sự hỗn loạn mà là do tạo ra một cách nhân tạo.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
“Ugh! Lạnh quá!”
Một cái lạnh xuyên thấu ngay cả những giác quan đã tê liệt vì chiến đấu.
Mắt Issac mở to khi anh nhớ lại câu chuyện anh đã kể cho hai người họ vài ngày trước.
‘Caldias đầu tiên đã cố tình đặt một ma thuật lên thành lũy để thao túng khí hậu nhằm bảo vệ vương quốc.’
Liệu có gì vượt ra khỏi thứ như thế không?
Thành lũy có thể đã phát hiện ra khủng hoảng và kích hoạt một loại ma thuật nào đó.
Hoặc do ma thuật đấy đã bị dòng điện của con quái thú nuốt chửng, đã trở nên bất ổn và hoạt động một cách mất kiểm soát.
Nhưng dù là gì đi chăng nữa…
“Mau rời khỏi đây!”
Thật nguy hiểm khi ở lại đây.
CRACK! CRACK-CRACK!
Một âm thanh đóng băng lạnh lẽo vang lên từ đâu đó.
Đế giày của họ dính chặt vào mặt đất, khiến việc nhấc chân lên là cực kỳ khó khăn.
Nhưng do ủng phương Bắc vốn rất cứng cáp và bền chắc nên họ vẫn có thể kéo nó lên bằng vũ lực.
Nhưng nếu họ không kịp rời khỏi thành lũy thì họ có thể ngay lập tức bị đóng băng.
“KAAAAHHHH!”
Tiếng gầm của Bricalla vang lên từ phía sau.
Khi Issac quay đầu lại, anh thấy con quái thú đang chịu đựng khi cố gắng nhấc chân lên bằng vũ lực rồi xé rách da thịt nó.
Cái lạnh của thành lũy cũng đang làm hại con quái thú.
‘Khoan đã, nếu chúng ta có thể giữ chân nó ở đây-’
Thì họ có thể ngăn chặn nó.
Không chỉ vậy, họ còn có thể đóng băng nó hoàn toàn và khuất phục nó.
Hơn nữa, việc cùng nhau rời đi sẽ chỉ tổ gây ra nhiều nguy hiểm hơn.
Nó sẽ chẳng khác gì thiết lập một sân khấu cho con quái thú thoải mái tàn phá trong một khu vực còn rộng hơn cả thành lũy.
‘Việc này thật bất ngờ.’
Luôn luôn.
Anh chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng của những người đồng đội khi họ lao vào những trận chiến sống còn.
Tĩnh Kiếm Issac
Nhiều người ca ngợi anh vì trí tuệ uyên bác, nhưng bản thân Issac lại cảm thấy bất lực khi phải đứng phía sau và theo dõi những cuộc đấu tranh tuyệt vọng của họ.
Mỗi lần như thế thì anh lại tự hỏi.
-Mình có thể làm điều tương tự không?-
-Nếu mình cầm kiếm và chiến đấu trực tiếp…-
-Thì liệu mình có thể tiến bước mà không một chút do dự về nơi mà mình sẽ phải đánh cược cả mạng sống không?-
‘Thật sự bất ngờ.’
Theo đúng nghĩa đen.
Bởi vì anh thậm chí còn không có thời gian để lo lắng…
Issac đã chạy về phía Bricalla.
‘Mình chỉ còn lại một thanh kiếm và một con dao găm.’
Anh rút dao găm ra.
Thanh kiếm vô dụng trước dòng điện bao quanh con quái thú.
Nắm chặt dao găm bằng cả hai tay, anh đứng trước Bricalla. Con quái thú đang cố gắng thoát khỏi thành lũy bằng cách nhảy xuống phía trong pháo đài, nhưng…
“Ngươi nghĩ mình đang chạy đi đâu đấy!”
Issac vung dao găm vào đùi con quái thú.
Một vết cắt dài được hình thành nhưng lại không có máu chảy ra.
Điều này là do vết thương đóng băng nhanh hơn tốc độ máu có thể chảy.
“KRUNG!”
Có lẽ vì thế mà con quái thú dường như không đau đớn lắm và nó cố gắng gạt Issac đi như gạt một con ruồi bằng một cánh tay, nhưng…
Đã đoán trước phản ứng này, Issac ngay lập tức kéo cơ thể lại và chĩa lưỡi dao vào con quái thú.
“KRAAAAA!”
Một tiếng gầm khác.
Nó dường như đang chất vấn Issac, người đang ngăn nó đi xuống dưới thành lũy.
Nếu họ cứ ở dây dưa ở đây như thế này…
Thì cả hai sẽ chết.
“Hừm.”
Anh cố gắng nhếch mép cười, nhưng má anh quá cứng để cử động.
Mái tóc đen của anh được bao phủ bởi những tinh thể trắng, và sức lực đang dần rời khỏi cơ thể anh do hạ thân nhiệt.
Tuy nhiên, Issac không lùi bước.
“Hoặc một trong hai chúng ta chết-”
Hoặc cả hai cùng chết.
Cái lạnh quá dữ dội khiến anh cảm thấy phổi mình như đang muốn đóng bang và khiến anh không thể nói hết.
Nhưng ý định của anh đã được truyền tải đủ rõ rang khi Bricalla lao về phía anh.
Và rồi…
Hai luồng Red Aura có màu khác nhau đổ xuống từ phía sau.
“Anh thật là cái đồ!”
Sharen, với Red Aura đỏ thẫm bao quanh cơ thể, trông ổn định hơn nhiều so với hai người kia.
Cô khoác Red Aura lên bản thân như một lớp áo giáp.
Đó là một phương pháp phổ biến, nhưng Red Aura chính xác và chi tiết hơn nhiều của cô được đan xen như một tấm lưới và ngăn chặn một phần cái lạnh bất thường.
Đó là Red Aura độc đáo mà Sharen đã tạo ra để tránh run rẩy trong cái lạnh, giống như khi cô chiến đấu với Polu và Yeti trước đây.
“Tại sao anh lại xông vào một mình!”
Khi Sharen đến gần, Issac cảm thấy cơ thể mình ấm lên.
Red Aura của cô có tác dụng, ổn định phần nào đôi tay đang run rẩy của anh.
Một luồng Red Aura khác.
Màu đỏ sẫm và nhớp nháp đó thuộc về Jonathan, nhưng…
Không giống như luồng Aura bất ổn, đầy lỗ hổng thường thấy của cậu…
Nó thô cứng và hung dữ như một con thú hoang.
Bricall trượt lùi dọc theo thành lũy do bị luồng Aura ấy đánh trúng.
“Ngài Issac!”
Jonathan đứng bên cạnh anh.
Và đôi mắt của cậu ta hiện chỉ còn lại một màu đen trong khi tròng trắng đã biến mất, Jonathan hiện đang ở trong một hình dạng Issac đã từng thấy qua.
“Haa! Haa! N-Nếu thần trở thành Transcedent, thì-!”
Issac vỗ vào sau gáy Jonathan khi cậu ta khóc lóc van xin, hét lên:
“Cậu đã nói là trái tim mình thuộc về Helmut mà! Mau tỉnh táo lại đi!”
Trước những lời đó, Jonathan cắn môi bằng hàm răng đã dài ra của mình và hét lên:
“KROOOO! Vinh quang cho Helmut vĩ đại! Trái tim mình làm bằng hoa hồng!”
“…Hình như cậu ta bị bệnh rồi.”
Sharen, hậu duệ trực hệ của Helmut đã lẩm bẩm nhưng Jonathan lại giả vờ không nghe thấy.
Dù sao đi nữa, nỗi ám ảnh với Helmut của Jonathan đang giúp cậu ta duy trì sự tỉnh táo.
Hai luồng Red Aura, mỗi luồng với màu sắc khác nhau, bao bọc Issac.
Nhờ chúng mà anh có thể chịu đựng được cái lạnh ở một mức độ nào đó, nhưng…
“Krung.”
Vấn đề là đối với một con ma thú khôn ngoan thì điều này dường như là một bước đột phá.
Những tinh thể màu xanh lam xuyên qua lớp tuyết đang rơi.
Đó là mana.
Một lượng mana khổng lồ, đủ để có thể nhìn thấy, đang tập trung về phía con quái thú.
“Heok!”
“E-Em cảm thấy hơi lo lắng.”
Sharen và Jonathan thoáng chốc kinh hoàng, và ngay cả Issac, người không quen thuộc với mana, cũng có thể cảm nhận bằng mắt và da về mức độ đậm đặc và tập trung của mana con quái thú.
Và rồi…
“KROAAAA!”
Một tia sét xanh khổng lồ giáng xuống đầu Bricalla.
Thoạt nhìn, nó trông như thể đang tự hủy hoại bản thân.
Không, con quái thú rõ ràng là đang tự tổn thương chính nó.
Tuy nhiên…
“KROA!”
Nước dãi của nó đang nhỏ giọt.
Thông thường, đây sẽ là một cảnh tượng tầm thường và tự nhiên để bỏ qua, nhưng…
“Nó không đóng băng.”
Trước lời lẩm bẩm của Issac, hai người gật đầu ngạc nhiên.
Nước dãi của con quái thú không bị đóng băng.
Dòng điện bao quanh toàn bộ cơ thể nó đã trở nên dữ dội hơn rất nhiều so với trước đây.
Làn sương trắng, giống như sương mù, đã không còn có thể tồn tại gần Bricalla.
Ngay cả khi tự gây hủy hoại bản thân, thì con quái thú đã chiến thắng cái lạnh bằng cách bao quanh cơ thể nó bằng điện.
Giống như…
“Đ-Đó là kỹ thuật của em?”
Giống như cách Sharen đã xua tan cái lạnh bằng Red Aura của mình.
Bricalla, giờ đã có thể tự do di chuyển trở lại, nhanh chóng lao về phía ba người bọn họ với những bước chân như sấm rền.
