Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Web Novel - Chương 44: Siêu Việt

Con Bricalla đang lao tới giờ đây thể hiện một sự điên cuồng mà trước đó chưa hề có.

Giống như một chiến mã bị quất roi, nó duy trì trạng thái tỉnh táo nửa cưỡng bức bằng cách đốt cháy cơ thể mình bằng điện.

Thế tiếp cận bằng hai chân và bốn tay của nó có thể đe dọa bất kỳ con người nào.

Nhưng ở đây, một người đàn ông bị bẻ cong vượt quá giới hạn con người đã hành động trước.

“Vinh quang cho Helmuuuuut!”

Jonathan, kẻ sùng bái Helmut.

Red Aura dày đặc, nhớp nháp phát ra từ thanh đại kiếm của cậu ta đã biến thành một thứ chỉ còn là Red Aura trên danh nghĩa.

KWANG!

Khi hai con quái thú va chạm, Aura và điện bắn tung tóe khắp nơi.

Thế cân bằng về sức mạnh đã sụp đổ ngay từ đầu.

Sau cú va chạm, đại kiếm của Jonathan bị đánh bật ngược ra sau và Bricalla đã nhanh chóng đè bẹp, giẫm đạp lên người cậu ta khi lướt qua.

“Guhk!”

“Giả vờ mạnh mẽ để được cái gì hả?!”

Phản ứng của Sharen chậm hơn một nhịp vì Jonathan đã bị đánh bại quá nhanh.

Trước khi cô kịp hoàn thành cú chém ngang, Bricalla đã dùng nắm đấm gạt thanh đại kiếm của cô đi.

Với đôi mắt mở to, cô tuyệt vọng phóng Red Aura khắp cơ thể để chống cự, nhưng-

“Kyaah!”

Sharen cũng không thể chặn được đòn tấn công của Bricalla và bị ném mạnh vào tường.

Nếu quỹ đạo của cô hơi khác đi thì Sharen đã rơi thẳng xuống dưới.

“…!”

Mục tiêu của Bricalla ngay từ đầu là Issac.

Con quái thú rõ ràng nhận ra sinh vật duy nhất đã suýt lấy mạng nó ở đây.

‘Mình không thể thắng trong một cuộc đối đầu trực diện…!’

Tuy nhiên, không có nơi nào để Issac bỏ chạy cả.

Giờ đây, khi Sharen đã ở xa, cơ thể Issac lại một lần nữa đóng băng trong cái lạnh.

KOONG!

Anh dậm mạnh chân phải về phía trước.

Bỏ lại thanh Felsen, anh đặt tay lên thanh kiếm cuối cùng còn lại ở thắt lưng.

[Cậu nghĩ sức mạnh lớn nhất mà thanh kiếm của ta sở hữu là gì?]

‘Sợ hãi, tất nhiên rồi.’

Lúc đó, Issac đã trả lời không chút do dự.

Đại Sư mỉm cười và càu nhàu, [Thông minh quá thì không phải lúc nào cũng đáng yêu.]

Không có sự do dự nào trong hành động của Issac.

Khoảnh khắc anh đặt bàn tay run rẩy, cứng đờ của mình lên chuôi kiếm, anh cảm thấy một sự tự do không thể giải thích được.

Con quái thú biết cách suy nghĩ.

Nó có trí tuệ, có thể suy luận, học hỏi và phát triển.

Và chính vì thế-

KOONG!

Bricalla dừng lại trước mặt Issac và dang rộng bốn bàn tay một cách thận trọng.

‘Nó sợ hãi vì nó biết. Nó thận trọng vì nó đã học.’

Issac đang đặt câu hỏi ngay lúc này.

Ý chí chiến đấu của ta.

Ngươi có thể theo dõi nó bằng mắt không?

Đòn kiếm nhanh như chớp đó.

Ngươi có thể chặn nó lại lần nữa như ngươi đã may mắn làm được trước đây không?

Ánh mắt không hề nao núng của Bricalla dán chặt vào thanh kiếm của Issac.

Nó đang tập trung vào thời điểm và khoảnh khắc lưỡi kiếm đó sẽ được rút ra khỏi vỏ.

Hù dọa.

Lời nói dối sẽ định đoạt sự sống còn, giống như trong một ván bài vậy.

Thanh kiếm ư?

Nó sẽ bị hư hại bởi điện ngay khi vừa được rút ra khỏi vỏ và trở thành thứ còn chẳng thể xua tan sương mù.

Nhưng con quái thú lại không biết liệu thanh kiếm ở thắt lưng anh có giống với thanh trước hay không.

‘Suy nghĩ trở thành một trở ngại. Kiến thức xây dựng nên nỗi sợ hãi.’

Đã trực tiếp trải nghiệm một khả năng và thức tỉnh sự giận dữ giữa nỗi kinh hoàng,

Bricalla không thể dễ dàng tiếp cận Issac, nhưng-

Tất nhiên, sự do dự đó rất ngắn ngủi.

“KWAAAANG!”

Khi nắm đấm của Bricalla đập xuống đất, điện phóng dọc theo thành lũy hướng về phía Issac.

Một làn sóng điện đổ xuống.

Anh ném thanh Felsen để chặn nó, nhưng việc đấy lại gần như chẳng có tác dụng gì cả.

Sau cùng, dòng điện đã nuốt chửng Issac.

“Keuheueup!”

Cảm giác như thể toàn bộ cơ thể anh sắp nổ tung vậy.

Vừa mới đây cơ thể anh còn đang đóng băng, nhưng giờ đây, da anh đang trở nên bỏng rát với hơi nước bốc lên xen lẫn mùi thịt cháy khét.

“KROAAAA!”

Sau khi đánh giá rằng Issac đã hoàn toàn gục ngã, Bricalla tiếp cận bằng những bước chân như sấm.

BWAK!

Nó dùng mu bàn tay và đánh anh với toàn bộ sức mạnh.

“ISAAAAC!”

Tiếng hét của Sharen có thể được nghe thấy.

Nhờ nó mà Jonathan, người đã bất tỉnh, đã có thể tỉnh dậy, nhưng mọi chuyện đã quá muộn.

Cơ thể Issac bị đánh bay ra ngoài thành lũy và sau rơi thẳng xuống đất theo phương thẳng đứng.

Cú va chạm khiến cơ thể đang bị đông cứng của anh như bị nghiền nát. Giờ ngay cả cơn gió thổi qua cũng đủ để khiến anh cảm thấy đau đớn.

‘Vậy ra sẽ mình chết theo cách này.’

“Ai- đó! Rơi-!”

“Mọi- người đỡ-!”

“Isa- thưa ngài!”

Những giọng nói đứt quãng vọng đến anh như tiếng ù tai bằng cách nào đó giữ cho anh tỉnh táo.

Qua tầm nhìn lờ mờ, trắng xóa, anh thấy thành lũy cao chót vót.

‘À.’

Không hề nhận ra, Issac đã chạm đến mặt đất.

Nhưng lạ là lại không có va chạm nào cả.

Anh nghĩ rằng mình sẽ chết ngay lập tức.

“Cậu đã nghĩ gì trong đầu khi cố gắng làm chuyện dở hơi đó vậy!”

Lý do trở nên rõ ràng ngay lập tức.

Mana xanh lá cây ấm áp bao bọc cơ thể anh.

Cơn đau đã giày xéo cơ thể anh đang dần tan biến.

Các ngón tay anh co giật và tầm nhìn mờ ảo của anh trở lại bình thường.

Trước mắt anh là Vivian, vị pháp sư từ bệnh xá.

“Nếu tôi không dùng ma thuật bắt lấy cậu, thì cậu sẽ chết ngay lập tức chứ đừng nói đến điều trị!”

Anh ta hét lên trong khi ho dữ dội sau khi sử dụng ma thuật chữa lành.

“Tôi nghe nói cậu đã bảo họ chạy đi-! Khụ khụ! Nhưng cậu đã nghĩ gì mà lại cố chiến đấu ở trên đó th-! Khạc! Khạc!”

Anh ta quay đầu sang một bên và nhổ đờm.

Ma thuật chữa lành rõ ràng đòi hỏi một cái giá khá cao, nếu nhìn qua khuôn mặt thì có vẻ như anh ta đã cạn kiệt hầu hết mana trong cơ thể.

‘À.’

Issac từ từ đứng dậy.

Không ở trong tình trạng hoàn hảo, nhưng vẫn đủ để chiến đấu lần nữa.

“Thưa ngài Issac, ngài ổn chứ?!”

Những người lính Thành lũy Mallidan bao quanh anh hỏi một cách lo lắng.

“Thương vong, tình hình?”

Khi Issac phủi đi những tinh thể băng bao phủ cơ thể và câu trả lời đến ngay lập tức.

“Không có ai ngoại trừ cuộc tấn công bất ngờ đầu tiên. Nhờ sự phán đoán nhanh chóng của ngài khi ra lệnh rút lui, thưa ngài.”

Họ dường như muốn trấn an anh rằng phán đoán của anh là chính xác.

Nhưng Issac đẩy những người lính đang chặn đường và lê bước trở lại phía thành lũy.

“Nó vẫn chưa kết thúc.”

Chẳng phải Sharen và Jonathan vẫn đang chiến đấu với Bricalla ở trên đó sao?

Khi anh bước về phía trước với những bước chân nặng nề,

những người lính khác vội vã chặn đường anh.

“Ngài không thể!”

“Đi đến đấy bây giờ chẳng khác nào tự sát!”

“Hãy để chúng tôi đi thay! Thưa ngài Issac, xin ngài hãy nghỉ ngơi ở đây!”

“Bảo vệ Thành lũy Mallidan là nhiệm vụ của chúng tôi ngay từ đầu!”

Với những người đàn ông này đều khăng khăng đòi đi thay, Issac hỏi với đôi mắt đỏ ngầu:

“Mọi người định đi lên đó à? Mọi người muốn định cùng nhau chết cóng à?”

“…”

“Mọi người là tấm khiên của Malidan. Và đó chính là lý do tại sao mọi người cần phải ở lại đây.”

Nếu—

“Nếu chúng tôi chết, mọi người sẽ là tuyến phòng thủ tiếp theo.”

Nếu họ chiến đấu trên thành lũy càng lâu, thì Bricalla sẽ càng phải chịu thêm nhiều tổn thương.

Nếu họ không thể giết nó thì họ sẽ cần phải chiến đấu càng lâu càng tốt để làm nó kiệt sức.

“Vì có mọi người ở phía sau, nên chúng tôi mới có thể chiến đấu bằng cả mạng sống của mình.”

Những người lính, không nói nên lời, không thể ngăn cản Issac tiến lên.

Nhưng người chặn đường anh lại là một người đàn ông mà anh không ngờ tới.

“Tất cả những thanh kiếm khác của cậu đâu rồi?”

“Antonio…”

Ông giật lấy thanh kiếm của Issac như thể đánh cắp nó và rút lưỡi kiếm ra.

XOẸT!

Lưỡi kiếm đã hoàn toàn bị hỏng, đen kịt và không thể dùng được nữa.

Có vẻ như nó đã bị hư hại khi Issac bị điện giật.

“Thanh kiếm-”

Anh đưa tay ra.

Đòi lại thanh kiếm bạc mà Antonio đang cầm.

“Ta vốn không định đưa nó cho cậu trong tình huống như thế này.”

Nhưng bây giờ không phải là lúc cho chuyện đó.

Antonio trao thanh lại kiếm bạc cho Issac khi trong lòng rối bời, nhưng ông sau cùng lại mỉm cười như thể đã trút bỏ gánh nặng.

“Cảm ơn tiểu thư… khi cậu trở về. Và nhớ là phải nói trực tiếp đấy.”

Mắt Issac hơi mở to.

Thanh kiếm trong tay anh nhẹ một cahcs đáng ngạc nhiên và chứa một loại năng lượng trong suốt bí ẩn.

Anh ngay lập tức nhận ra nó được làm từ Băng Ngân.

Issac khẽ gật đầu và bước trở lại bên trong khi cơ thể anh bắt đầu nóng lên dữ dội.

“KHẠC! K-KHỤ KHỤ”

Xét theo việc anh ta đang nôn mửa,

Vivian hẳn đã thi triển ma thuật làm ấm lên cơ thể Issac như một biện pháp cuối cùng.

Anh tiến về phía thành lũy.

Những người lính nhường đường cho anh từ từ giơ tay lên.

Không nói một lời.

Họ chào theo kiểu tôn kính về phía bóng lưng của vị kiếm sĩ đang đi chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.

[Giác ngộ?]

Trên cầu thang dẫn lên thành lũy.

Khi cái lạnh buốt giá quay trở lại, đóng băng bộ não anh một lần nữa,

Issac nghe thấy giọng nói của Đại Sư yêu quý của mình trong tai.

[Ta đã đạt được giác ngộ khi nào á hả? Hừm, ta cứ nghĩ gần đây nhiều đệ tử phát triển chậm, nhưng cậu tự dung lại hỏi những câu hỏi tầm thường như vậy.]

Nghiêng cốc, cô ấy hỏi với đôi mắt pha lẫn sự than vãn:

[Cậu nghĩ giác ngộ sẽ xảy ra khi nào?]

‘…’

[Hửm? Trả lời ta đi. Ta sẽ không cười đâu.]

‘Khi chiến đấu bằng cả mạng sống? Khi vung kiếm với tất cả sức mạnh hay khi cố gắng để sống sót?’

[Thật lãng mạn!]

Chà, có lẽ ai cũng sẽ tưởng tượng nhưng thứ như thế.

Khoảnh khắc đạt đến giác ngộ bằng cách lột bỏ lớp vỏ bên ngoài chắc chắn là…

Trong những cuộc khủng hoảng sinh tử như thế.

Với lưng dựa vào vách đá.

[Thế để ta hỏi ngược lại cậu.]

Đại Sư lắc chai rượu rỗng một cách tiếc nuối.

Điều chỉnh tư thế ngồi, cô ấy mỉm cười với Issac.

[Vậy thì tại sao con người chết?]

‘…’

[Những khoảnh khắc sinh tử? Nguy hiểm chết người? Ai mà chẳng phải đối mặt với chúng chứ. Chúng ngay từ ban đầu đã có thể đoán trước rồi. Vậy liệu cậu có đạt được giác ngộ vào mỗi lần như thế không?]

Bước chân anh nặng nề.

[Ai cũng đều sẽ phải đối mặt với cái chết. Đừng quá đặt nặng cái chết. Giác ngộ không được gọi là giác ngộ nếu xuất phát điểm của nó là từ những thứ tầm thường.]

Chắc cuối cầu thang cũng phải gần khi gió thổi xuống đầu anh.

Issac đến đỉnh thành lũy, đi qua những bậc thang hoàn toàn bị đóng băng với sương giá và băng nhọn lởm chởm.

[Haha! Sao rồi? Cậu đã hiểu chưa?]

‘Hiểu gì cơ?’

Cơn gió ở độ cao quét qua cơ thể anh.

Hơi thở trắng xóa tuôn ra.

Qua làn sương trắng mờ ảo, là Jonathan và Sharen đang nằm gục.

[Cậu vẫn chưa hiểu sao? Giác ngộ được coi trọng vì nó vốn không phổ biến. Nên là cậu phải tư duy ngược vào.]

Bricalla, kẻ đã đấm vào ngực bằng bốn tay, dừng lại.

Như thể mệt mỏi vì sự trở lại của Issac, nó gầm lên với cơn giận dữ rực cháy, thổi không khí qua lỗ mũi về phía Issac.

[Thay vì thứ gì đó mà ai cũng phải trải qua như cái chết, giác ngộ chẳng phải sẽ đến từ những tình huống hiếm khi được trải nghiệm sao?]

Điện đâm vào mọi hướng như những ngọn giáo, làm tan những quả cầu tuyết đang rơi.

Vì mana tập trung có hình dạng là điện, Issac kinh ngạc khi một lượng lớn điện như thế vẫn còn tồn tại.

‘Đó là gì?’

Anh vào thế.

Chân phải mạnh dạn bước về phía trước.

Chân trái giữ cơ thể anh như một cây cột.

Tay anh đưa lên thanh kiếm ở thắt lưng, tự nhiên rơi vào thế mà anh vẫn luôn thực hiện.

[Cậu hỏi cái gì à?]

Nụ cười hình trăng lưỡi liềm của Đại Kiếm Sư.

[Con nên biết rõ qua việc viết sổ tay của mình.]

[Khi trăng sáng nhất, ai đã vung kiếm?]

‘…’

[Vào lúc bình minh khi các vì sao dõi theo, ai đã vung kiếm?]

[Ai là người đã nhìn thấy trăng rời đi và mặt trời thế chỗ trong khi đẫm mồ hôi?]

[Ai đã hét lên tiếng gọi chiến đấu của mình sớm hơn tiếng gà gáy?]

[Ai đã lặp lại thứ như thế từ này ngày này qua ngày khác?]

[Ta dám nói một người như thế là cực kỳ hiếm.]

KOONG!

Âm thanh Đại Sư đập vỏ kiếm xuống đất chồng lên bước chân của Bricalla.

Thoát khỏi thực tại, Issac thấy Bricalla đang giữ khoảng cách và kiểm tra anh một cách cảnh giác.

[Người đó.]

‘…’

[Đó là người đã đạt đến điều mà cậu gọi là giác ngộ.]

ĐOÀNG!

Điện của Bricalla tràn ra mọi hướng. Cũng như trước đây, nó cố gắng khuất phục Issac bằng cách bắn những làn sóng điện để kiểm tra kiếm của an-

-Thanh kiếm trượt ra khỏi vỏ-

Ở đây, tại phương Bắc.

Anh đã vung kiếm khi trăng sáng nhất.

Anh đã cầm kiếm ngay cả lúc bình minh khi các vì sao dõi theo.

Anh đã nhìn thấy trăng rời đi và mặt trời thế chỗ trong khi đẫm mồ hôi.

Anh đã hét lên tiếng gọi chiến đấu của mình sớm hơn tiếng gà gáy.

Và.

Anh đã lặp lại điều này ngày này qua ngày khác.

“Khoảnh khắc nó được rút ra-”

Bởi vì anh đã đạt tới giới hạn.

Nó được gọi là “Tụ lực trảm”.

Một đường chỉ màu bạc được vẽ ra.

Nó kéo dài và kéo dài, cứ thế chạm đến một nơi vô định.

Rồi… cắt đứt cổ con quái thú

Đây chỉ đơn thuần là một bước trong quá trình tiến về phía trước.

[Gọi nó là “Giác ngộ” chẳng phải hơi tồi tàn sao?]

[Vậy nên nếu ta phải đặt tên cho nó.]

[Thì hãy gọi nó là Siêu Việt (Transcendence).]