[Tiêu đề: Ai biết cái này lại bị làm sao không ㅠㅠㅠㅠㅠㅠ]
Nội dung:
[Ảnh] Đây là tổ đội ban đầu
[Ảnh] Đây là tổ đội bây giờ
Cái này sao lại thế này?
Sao nữ chính tự dưng rời tổ đội?
Với lại sao độ hảo cảm bị reset về 0 rồi thành vô cảm vậy?
: Phải biết giữ chứ…
: Mày cũng test dame với nữ chính à?
[Chủ thớt] : Test cái gì mà test, thằng điên
: Tán vừa vừa thôi chứ
: Tao cũng rủ đi ăn chung sau buổi chạy bộ, nhỏ đó bảo xin lỗi nhưng mai em không ra được nữa
[Chủ thớt] : Vcl, tao có làm gì đâu
: Thì đó, không làm gì nên độ hảo cảm mới bị reset chứ
: Khó hiểu thật, con gái…
: Tán cũng không thích, mà không đụng vào cũng không thích thì phải làm sao?
: Đơn giản là nó ghét mình thôi
: Cuộc đời chúng ta đúng là một bộ dark fantasy mà
[Chủ thớt] : Này, tao nóng máu rồi đó, không có câu trả lời nào ra hồn à?
[Chủ thớt] : Không phục hồi được độ hảo cảm của nữ chính là có khi phải chơi lại từ đầu đó
: Không lẽ mày đi xe ngựa gần Bondales à?
[Chủ thớt] : Bondales? Sao biết? Mà cũng đúng, vừa farm tạm ở Haeryen xong đang trên đường qua khu vực tiếp theo
: Không lẽ trên xe ngựa có một thằng ml tóc vàng hoe ngồi chung à?
: À =)))))))))))))))))))
[Chủ thớt] : Vừa lên xe là tao cắm auto farm nên không biết;
: Đúng rồi =)) bị 'Eron' rồi =)))
[Chủ thớt] : Eron là cái gì vcl
: Là một sự kiện xảy ra ngẫu nhiên khi đi xe ngựa gần Bondales đó. Thằng ml này mà ngồi chung xe, nếu có nhân vật nữ nào có kháng ma pháp tinh thần thấp là có xác suất bị nó thao túng tâm trí
: Thỉnh thoảng thấy cả nhân vật nam cũng bị đó ^^
: Vcl, thao túng nhân vật nam làm gì
: Không phải dark fantasy mà là gay fantasy rồi;;
: Tao cũng tò mò nên tìm hiểu rồi, điều kiện oái oăm lắm =)) nếu nhân vật nữ kháng cự được thì nó cay cú quay sang thao túng nhân vật nam để làm cho nhân vật nữ tức chơi
: Một thằng tóc vàng hoe có trách nhiệm xã hội ghê..
: Thằng cha Eron này ác một cái là, nếu người chơi là nhân vật nữ đi một mình thì sự kiện không xảy ra
: Một thằng có tín ngưỡng vãi… Không có tag NTR thì nó không thèm liếc…
: Đến cả dân ăn chay còn không kỷ luật được bằng nó, công nhận cũng nể thật
[Chủ thớt] : Thôi nào ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
[Chủ thớt] : [Ảnh] Định giết thằng ml tóc vàng hoe này mà xem con nhỏ nhân vật chính bảo vệ kìa ㅋㅋㅋㅋㅋ
[Chủ thớt] : Thậm chí mấy món đồ tao cho cũng đem dâng hết cho nó ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
[Chủ thớt] : Nghỉ game
***
Đã có những dấu hiệu.
"Tự dưng sao lại la lớn thế!?"
"Không phải la lớn, tại em không trả lời anh—"
"Vậy thì không nghĩ đến việc lát nữa hẵng nói chuyện được à?"
Là lần đầu tiên.
Cô ấy nhìn mình bằng một vẻ mặt như vậy.
"Gì?"
"Anh Eron đang nói chuyện mà. Em đang tập trung lắng nghe, sao lại cứ cố xen vào làm gì? Lại chỉ nói mấy chuyện vớ vẩn thôi chứ gì."
"Gì, gì chứ. Sao em lại nói năng như vậy!?"
"Lại, lại la lớn nữa kìa. Thật là mất phẩm giá... Thôi được rồi. Có việc gì thì nói nhanh đi. Không thấy anh Eron đang để ý chúng ta sao?"
"A. Tôi không sao đâu ạ. Chắc chắn là có việc quan trọng rồi. Xin đừng bận tâm đến tôi, hai người cứ nói chuyện đi. Là đồng đội mà, phải không?"
"Anh thật là tốt bụng... Cho nên, cái chuyện quan trọng đó là gì."
Là lần đầu tiên.
Cô ấy nhìn một người khác bằng một vẻ mặt như vậy.
"Anh định bàn xem hôm nay ai sẽ gác đêm..."
"...Bực mình thật. Chỉ vì một chuyện như vậy mà làm phiền sao? Nếu nó quan trọng đến vậy, thì anh tự gác đi?"
"Hôm qua là anh gác rồi mà."
"Vậy thì, ca gác đêm hôm nay để hai chúng tôi đảm nhiệm nhé?"
"Dạ!? Không cần đâu ạ! Là việc của em, không cần anh Eron giúp đâu ạ!"
"Không sao đâu ạ. Để một quý cô đang vất vả ở phía sau mà mình lại thảnh thơi nghỉ ngơi, không hợp với tính cách của tôi."
"Trời ạ... Sao lại có thể khác nhau đến thế này chứ..."
"Vậy thì chuyện gác đêm cũng đã quyết xong, chúng ta quay lại câu chuyện nhé— A, hay là chúng ta đổi chỗ đi?"
Là lần đầu tiên.
Thấy đôi mắt của cô ấy đờ đẫn đến vậy.
Như thể đã bị thứ gì đó mê hoặc.
Không chỉ có cô ấy.
Tất cả mọi người trong nhóm đều hành động như thể đã bị hắn mê hoặc.
Trừ mình ra.
Cảm giác như bị bỏ lại một mình.
Đã cho rằng đó là ảo giác.
Đã cho rằng thời gian trôi qua sẽ ổn thôi.
...Mà không biết rằng, bi kịch đã ập đến từ lúc nào.
***
Ngoại hình đẹp? Tốt.
Thêm vào đó là tính cách hòa đồng? Còn gì bằng.
Họ, chỉ bằng sự tồn tại của mình, cũng đã làm cho bầu không khí của nơi đó trở nên tươi sáng.
Khi Eron, một chàng trai có vẻ đẹp mà từ "xinh đẹp" còn hợp hơn là "đẹp trai", tích cực dẫn dắt cuộc đối thoại, bầu không khí trên xe ngựa đã trở nên sôi nổi trong nháy mắt.
"Vốn dĩ tôi đã định tìm một xe ngựa buôn đi đến Bondales rồi nhận việc hộ tống, nhưng tất cả đều đã có người nhận rồi. Cuối cùng, thay vì kiếm được tiền trong lúc di chuyển, tôi lại phải tiêu tiền."
"Ra là vậy, thảo nào trông ngài có vẻ không vui. Tôi lúc đầu nhìn thấy mọi người, chà, cứ ngỡ là lính đánh thuê chứ?"
"Ây, lính đánh thuê gì chứ. Anh Eron! Thất vọng quá đi! Sao lại nhầm chúng tôi với cái đám vô ý tứ đó chứ."
Nhóm người tự giới thiệu 'Tổ đội Maric' là những mạo hiểm giả đang hoạt động với cứ điểm ở Bondales.
Đúng như Maric đã đề cập, họ, cho đến lúc lên xe ngựa, đã ở trong một trạng thái vô cùng không vui.
Sắt thép và áo giáp da.
Trang bị được bảo quản tốt và vẻ mặt khó chịu đã tạo ra một cảm giác không thoải mái một cách triệt để.
Nhưng bây giờ, họ lại đang đối xử với Eron với một vẻ mặt tươi cười.
Trong mắt họ, Eron là một nhân vật quyến rũ tự nhiên, và—
Không chỉ đơn thuần là một người chỉ có mỗi vẻ ngoài đẹp trai.
"Giờ đến lượt tôi hỏi rồi nhỉ? Anh Eron, đến Bondales có việc gì vậy ạ?"
"Không phải chuyện gì khác đâu, lần này người quen của tôi có mở một buổi giao tế, và anh ấy muốn giới thiệu tôi với những người tham dự ở đó."
"Buổi giao tế à... Không lẽ là, của giới quý tộc—"
"Không phải vậy đâu, nghe nói là một nơi để những người bạn hợp tính trong thành phố tụ tập lại thôi."
"...Tức là, không phải tất cả nhưng dù sao cũng có quý tộc tham dự, đúng không?"
"Chắc là vậy rồi ạ. Nếu xét đến tính chất công việc của người đó— có lẽ, sẽ có nhiều quý tộc hơn là thường dân."
"..."
Trước lời nói của Eron, mắt của những người mạo hiểm giả sáng lên.
Sự ngưỡng mộ. Sự kính nể. Và, sự kỳ vọng đối với xã hội thượng lưu.
Chính là lúc này.
Những người mạo hiểm giả đã cẩn thận nói ra suy nghĩ mà họ đã có ngay từ đầu khi nhìn thấy nhân vật tên Eron.
"Nhìn việc anh thân thiết với một người như vậy— quả nhiên, anh Eron cũng là một quý tộc—..."
"Ha ha, quý tộc gì chứ. Tôi trông giống một người vĩ đại đến vậy sao?"
Nếu là quý tộc, không có lý do gì lại một mình đi một chiếc xe ngựa tồi tàn như thế này để qua lại giữa các thành phố.
Trang phục cũng có phần bình thường so với của một quý tộc.
Hơn nữa, nếu là quý tộc, chắc sẽ không đối xử thân thiện với những mạo hiểm giả như họ.
...Dù vậy, nhóm của Maric cũng đã phần nào khẳng định trong lòng rồi.
Eron là một quý tộc.
Ít nhất thì, cũng là một cậu ấm có thân phận cao quý tương đương quý tộc.
Cũng phải thôi, đâu phải quý tộc nào cũng giống nhau.
Trong cái thế giới rộng lớn này, có một quý tộc tuyệt vời, giản dị và đối xử thân thiện với mạo hiểm giả như Eron thì cũng có gì lạ đâu.
Hơn hết, là cái vẻ đẹp lộng lẫy đó.
Bầu không khí tự tin và thong dong.
Nếu đó không phải là một công tử, thì ai mới là công tử chứ.
"Vậy không phải sao ạ?"
"Chà~"
"Thì, cứ cho là vậy đi. Ngài Eron— không không, 'anh' Eron có vẻ cũng có lý do riêng của mình."
"Ha ha, thật là. Anh làm tôi khó xử quá. Đúng là mạo hiểm giả có khác?"
"Với mạo hiểm giả... anh đã từng có chuyện gì sao ạ?"
"Người quen của tôi có nói vậy. Rằng trong lúc kinh doanh, điều khó khăn nhất là đối phó với những mạo hiểm giả. Thông minh và nhạy bén hơn cả những thương nhân bình thường, nên mỗi khi nói chuyện là cảm giác như máu trong người bị rút cạn— lúc đó tôi đã tự hỏi là có ý gì, nhưng bây giờ khi nói chuyện với anh Maric đây, tôi có cảm giác lờ mờ hiểu ra rồi."
"Ha ha ha! Không, thật là. Tôi đâu có ý định làm cạn máu của anh Eron đâu."
Từ đó, sự quan tâm và cảm tình mà nhóm của Maric dành cho Eron trở nên rõ rệt.
Tất cả mọi người đều nhìn Eron bằng ánh mắt lấp lánh, quan tâm đến từng cử chỉ, hành động của hắn.
Thực chất, chiếc xe ngựa cứ như đã trở thành của riêng hắn.
Trước bộ dạng đó của họ, Eron thầm mỉm cười.
Hê.
Bất giác, một nụ cười rạng rỡ đến mức lộ ra cả bên ngoài.
"Dạ? Anh Eron vừa nói gì—"
"A, không có gì đâu ạ. Tự dưng có một suy nghĩ vớ vẩn nảy ra thôi."
Eron lịch sự lấy tay che miệng.
Khuôn miệng bị che khuất của hắn cong lên một cách tùy tiện, vẽ nên một nụ cười hình vòng cung.
Đó là một nụ cười hèn hạ mà không thể nào tưởng tượng được từ những gì Eron đã thể hiện cho đến nay.
Đó là con người thật của Eron.
Eron lúc này đang cảm thấy vô cùng vui sướng.
Bộ dạng của những kẻ ngu ngốc bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc và hoàn toàn mở lòng.
Hơn hết—
"Vậy thì, cô Catherine, là người yêu của anh Maric sao?"
"Dạ!? Không, chuyện đó—"
"Ha ha ha!!! Thằng Maric này, toang rồi. Mắt của Catherine thành hình trái tim luôn rồi kìa?"
Bộ dạng của một người phụ nữ nhìn mình mà quên đi người đàn ông đã có trong lòng.
'Những kẻ hạ đẳng và xấu xí...'
Những khoảnh khắc như thế này, củng cố thêm suy nghĩ của mình, đối với Eron lại càng đặc biệt hơn.
Bây giờ việc còn lại là chờ đợi hạt giống đã gieo sẽ kết trái.
Tuy bản thân họ không nhận ra, nhưng họ đã bị sức mạnh của Eron chi phối rồi.
Sức mạnh Mê hoặc.
Eron định sẽ giải thoát cho họ vào khoảnh khắc sức mạnh mê hoặc này nở rộ hoàn toàn.
Chỉ giới hạn ở những kẻ hạ đẳng kia— những thằng đàn ông thôi.
Và sẽ chiếm đoạt người phụ nữ trước mặt những kẻ đã tỉnh táo lại.
Để mang lại cho những kẻ hạ đẳng kia cảm giác thất bại, và để tận hưởng khoái cảm tột cùng.
"..."
Lúc đó.
Sự quan tâm của Eron đã chuyển sang một nơi khác.
"Mà thôi, hai vị từ nãy đến giờ không nói gì nhỉ."
"Xin lỗi. Chúng tôi ồn ào quá nhỉ?"
"Đừng nói vậy chứ, cùng nói chuyện đi. Ở đây, cơ hội được nói chuyện với một người như anh Eron quý giá lắm đó."
Nhóm của Maric bắt chuyện với những hành khách khác.
Một cặp nam nữ trông như một nhóm. Họ, từ sau khi tự giới thiệu với Eron lần đầu, đã không nói một lời nào.
Ở một nơi mà tất cả mọi người đang nói chuyện, lại chỉ im lặng—
Mặc một chiếc áo choàng màu xám tầm thường, trùm cả mũ lên và cúi đầu, nên nghịch lý thay lại là người nổi bật nhất.
"Vậy sao ạ?"
Người đàn ông trả lời.
Nhưng ánh mắt của Eron lại đang hướng về phía người phụ nữ.
"..."
Eron nhớ lại khuôn mặt của người phụ nữ mà hắn đã thoáng chạm mặt lúc nãy.
Tuy đã gặp nhiều quý bà và tiểu thư, nhưng một người phụ nữ có khí chất mỏng manh và thần bí như cô ấy là lần đầu tiên.
Eron cảm thấy môi và lưỡi mình khô khốc.
Nhưng không được nôn nóng.
Việc nắm bắt mối quan hệ giữa người phụ nữ và người đàn ông đó là ưu tiên hàng đầu.
"Anh— Rishir, đúng không ạ? Anh Rishir đến Bondales có việc gì vậy ạ?"
"Có nhiều việc lắm— nhưng trước tiên, cứ cho là để mở mang kiến thức về ma pháp đi."
Ồ?
Nhóm của Maric ngạc nhiên, nhìn Rishir.
Họ thay Eron tiếp tục cuộc đối thoại.
"Anh Rishir, là pháp sư sao ạ?"
"Nếu trả lời là vâng, thì vẫn còn thiếu sót nhiều lắm. Trước tiên, tôi đang cố gắng bước đi trên con đường của ma pháp. Vì tôi nghĩ nếu không phải cái này thì chắc không còn cách nào để kiếm cơm nữa."
"Khh— Không, sao lại nói thế—"
"Anh bạn thú vị ghê."
"...?"
Eron cảm thấy có gì đó không ổn trước bộ dạng họ nói chuyện thân mật.
Trước bộ dạng họ, những kẻ hạ đẳng, lại quan tâm đến người khác ngay trước mặt mình.
Đó không phải là một sự kiêu ngạo nhỏ nhen gì cả.
Nhóm của Maric hiện đang bị ảnh hưởng bởi sức mạnh mê hoặc.
Tuy sức mạnh đó chưa hoàn toàn, nhưng cũng không phải là không ổn định.
Nếu là bình thường, họ đáng lẽ đã không thể quan tâm đến ai khác ngoài Eron.
Eron muộn màng nhận ra.
'Sức mạnh... biến mất rồi?'
Không biết từ lúc nào, sức mạnh mê hoặc đã được gieo vào họ đã biến mất.
"Thưa quý vị, đừng nói vậy chứ, hãy nói chuyện với tôi đi. Anh Rishir có vẻ muốn nghỉ ngơi mà—"
"A— vậy sao? Anh Rishir, không lẽ chúng tôi đã làm phiền—"
"Không đâu ạ. Đã ngồi và dựa lưng rồi, ở đây còn nghỉ ngơi thêm thế nào được nữa. Mà, nếu bảo nằm ra sàn thì cũng không phải là không làm được."
"Ôi— anh Rishir... thật sự là pháp sư sao ạ? Tôi sống đến giờ chưa từng thấy một pháp sư nào không gàn dở như anh Rishir cả..."
"Chắc đó là bằng chứng cho thấy tôi vẫn còn một con đường dài phải đi."
"...Ha ha ha! Cứ tưởng nói gì."
"Không ngờ lại có ngày mình cười trước một câu đùa của một pháp sư..."
Dù Eron có bắt chuyện, nhóm của Maric vẫn tiếp tục cuộc đối thoại với Rishir.
Bondales không chỉ là nơi quy tụ của mạo hiểm giả, mà còn có vô số pháp sư.
Nhóm của Maric, với tư cách là mạo hiểm giả của Bondales, biết rõ pháp sư là những tồn tại khó ưa đến mức nào.
Cái sự gàn dở và kiêu ngạo đó không thua kém gì quý tộc bình thường.
Nhưng hãy nhìn Rishir bây giờ xem.
Không có một chút dấu vết nào của sự gàn dở và kiêu ngạo.
Thậm chí còn có cảm giác lịch sự và khiêm tốn.
Hơn nữa, khí chất của cậu cũng phi thường không kém gì Eron.
Tuy không có một vẻ ngoài lộng lẫy có thể thu hút ánh nhìn của mọi người ngay cả khi đứng yên như Eron, nhưng trong khí chất của cậu tự nhiên toát ra một thứ gọi là phẩm giá mà người bình thường không có.
Là vì mái tóc màu nâu óng ả sao?
Là vì làn da trắng như ngọc sao?
Là vì đôi mắt mang sắc xanh trong veo sao?
Biết đâu, lại là vì cái giọng điệu đặc biệt đó.
Cái giọng điệu này, đã nghe ở đâu rồi nhỉ?
Mắt của Maric, người đang lục lại ký ức, mở to.
"Th, thưa anh Rishir— mạn phép hỏi một câu..."
Một giọng nói run rẩy.
"Kh, không biết là anh Rishir của gia tộc nào... ạ...?"
"Tên của gia tộc thì tôi không thể nói được."
"...Tại sao ạ?"
"Vì tôi là một đứa con hoang."
"...Phụt ha ha ha!!!"
Nhóm của Maric đồng loạt bật cười.
Họ cho rằng lời nói của Rishir, người tự xưng là con hoang, là một câu đùa.
Cũng phải thôi, trên đời này có đứa con hoang nào lại vừa cười vừa tự nhận mình là con hoang như Rishir bây giờ chứ.
Mặc cảm tự ti và tâm lý muốn được bù đắp.
Những đứa con hoang khi đối xử với thường dân thường hành động kiêu ngạo và cố chấp hơn cả những quý tộc bình thường.
Họ triệt để che giấu sự thật mình là con hoang, và trong trường hợp là một đứa con hoang được gia tộc công nhận, họ sẽ triệt để dựa vào quyền uy của gia tộc.
"Cứ cười như vậy, tôi sắp bị tổn thương rồi đó."
Người đàn ông tên Rishir thì hoàn toàn ngược lại.
"Các pháp sư xung quanh có hay nói anh đặc biệt không ạ? Kiểu như thú vị ấy."
"Thì, hình như tôi cũng có nghe chuyện tương tự."
Kết quả, Maric đã khẳng định Rishir không phải là con hoang.
Vậy thì là gì? Quý tộc?
Vừa là quý tộc, vừa là pháp sư?
Mà tính cách lại như thế này?
Có thể sao?
Ánh sáng lạ trong con ngươi của Maric càng mạnh hơn.
"Hai vị đi du hành cùng nhau sao ạ?"
"À, thật ra thì còn có một người nữa trong nhóm. Có thể nói là đã tạm thời tách ra vì một số lý do."
"Vậy sao ạ? Không biết, anh học ma pháp ở đâu ạ?"
"Tình cờ có duyên với một vị sư phụ xuất sắc—"
"Không biết, vị bên cạnh cũng là pháp sư... ạ?"
"Nếu nói là một tiểu thư có tính cách kỳ lạ như pháp sư thì cũng đúng, nên tốt nhất là hãy giữ khoảng cách."
"..."
"Ha ha ha!! Tôi sẽ ghi nhớ, vâng!"
Bầu không khí trên xe ngựa lại một lần nữa trở nên ồn ào.
Thậm chí còn hơn cả khi nhóm của Maric đối xử với Eron.
"..."
Eron nhìn họ với một vẻ mặt không hài lòng.
Không lẽ, sức mạnh mê hoặc biến mất là do 'thứ' đó?
'...Không.'
Không phải. Eron cũng là một người sử dụng sức mạnh ma pháp.
Theo cảm nhận của Eron, ma lực của kẻ tên Rishir đó không có gì đáng kể.
Là một sức mạnh hoàn toàn không đủ để phá giải sức mạnh mê hoặc.
Người phụ nữ bên cạnh cũng vậy.
Eron không cảm nhận được ma lực từ cô ta.
Điều này có hai ý nghĩa.
Ma lực quá yếu ớt, hoặc ma lực quá khổng lồ.
Eron, người đang nhắm đến cảnh giới bậc 4, đã triệt để phủ nhận khả năng thứ hai.
Vậy thì là gì?
Sức mạnh mê hoặc của mình tại sao lại—
Thật ra, bây giờ chuyện đó cũng không quan trọng.
Không chỉ Maric, mà cả người yêu của anh ta là Catherine cũng đã bị Rishir cướp mất sự chú ý.
Bỏ mặc Eron ở phía trước.
Đó là một phần mà Eron đặc biệt không thể chấp nhận được.
"Mà thôi, mọi người là mạo hiểm giả sao ạ?"
Hơn hết, cái giọng điệu đó là khó chịu nhất.
'Thứ hạ đẳng đó, không phải là quý tộc thật chứ?'
Eron, người luôn nỗ lực để trông giống một quý tộc trong mắt người khác, có thể biết được.
Cái giọng điệu và lễ nghi mà Rishir đang thể hiện vô tư lúc này, nó quý tộc đến mức nào.
Mặc cảm tự ti. Hoặc là cảm giác thất bại.
Trước khi kịp nhìn thẳng vào cảm xúc xấu xí của mình, Eron đã đưa tay ra cho Rishir.
"Anh Rishir. Là pháp sư sao ạ. Thật ra, tôi cũng là một người đang bước đi trên con đường của ma đạo— không biết là anh thuộc học phái nào?"
Để bắt bẻ và hạ thấp cậu ta.
Hơn nữa, để dùng sức mạnh mê hoặc chi phối cậu ta và một lần nữa xác nhận rằng mình ở trên những kẻ hạ đẳng đó.
Rishir nắm lấy bàn tay đó.
"Học phái à— chà."
Khóe môi Eron co giật, che giấu một nụ cười hèn hạ.
Ngay khoảnh khắc hắn định dồn sức mạnh mê hoặc lên.
"?"
Eron vội vàng thu tay lại, ngây ngốc nhìn xuống.
Ánh sáng trên mái tóc vàng của Eron từ từ tắt dần.
***
[Phát hiện đối tượng đặc biệt ở xung quanh]
[Khoảng cách với đối tượng quá gần]
[Ảnh hưởng của đối tượng quá mạnh]
[Chỉ số bị giảm vĩnh viễn]
***
***
■Eron
Level: 19 > 18
***
Từ lóng Hàn ý chỉ nhân vật nam hay ntr người khác