Biến Thành Công chúa Sa Cơ, Tôi Bán Bom Hạt Nhân Ở Làng Tân Thủ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

146 3120

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

28 354

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

17 36

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

(Đang ra)

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

Y Nguy Giải

Tác phẩm còn có tên gọi khác: 《Cuộc chiến Chén Thánh tại Lân Môn, nhưng tôi lại là cái Chén》

268 201

Kho Báu Của Nanana

(Đang ra)

Kho Báu Của Nanana

Ootorino Kazuma

Juugo cùng các thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm đã dấn thân vào cuộc chiến săn tìm kho báu trên đảo nhằm thu thập "Bộ sưu tập Nanana", những món bảo vật ẩn chứa sức mạnh bí ẩn.

84 160

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

398 16717

Chương 101 - 200 - Chương 181: Kế hoạch của Phong Thần

Vương Tịch Tịch: “Phong Thần không chỉ lập tức nới rộng khoảng cách, mà còn quay đầu lại cà khịa, xem ra cũng cậu ấy đã quyết tâm phải ghim chặt thù hận của con boss rồi.”

Tiểu Nguyệt: “Tình hình lúc nãy hỗn loạn quá, xem lại replay cũng chẳng ăn thua, nhưng em đã lờ mờ đoán ra toan tính của Phong Thần rồi. Cậu ấy đặt bom và dụ boss đi theo một lộ trình cụ thể, mục đích là để tái diễn lại tình huống trước đó, khiến con boss lầm tưởng có người chơi khác can thiệp. Từ đó lừa nó dùng chiêu quét sân vô hại kia, rồi mượn lực đẩy mà chuồn thẳng!”

Vương Tịch Tịch: “Chính xác! Tiểu Nguyệt nói rất đúng. Và giờ thì Phong Thần đã thành công mỹ mãn.”

“Chúng ta hãy cùng nhìn lại toàn bộ trận chiến này. Đối mặt với một con boss hùng mạnh như vậy mà có thể đạt được kỳ tích toàn quân rút lui mà không mất một ai, đây quả là một điều không tưởng!”

“Với vai trò là người kéo boss từ đầu đến cuối, liên tục đối mặt với hiểm nguy, nhưng sau cùng vẫn dựa vào trí tuệ và khả năng thực thi phi thường của mình để thoát thân, Phong Thần chắc chắn là MVP của trận này!”

“Ban đầu khi Thần Ác Mộng còn chưa xuất hiện, lúc chúng ta nghe Phong Thần hô chạy, ai cũng tưởng cậu ấy nói đùa, thậm cậu có người còn nghi ngờ cậu ấy nhát gan.”

“Sự thật đã chứng minh: đó chính là một quyết định chiến lược vĩ đại!!”

Tiểu Nguyệt: “Đúng vậy ạ! Khi boss quá mạnh, việc dám rút lui để tìm ra chiến thuật khắc chế mới là có dũng khí. Cứ đâm đầu vào một cách mù quáng, vì sĩ diện hão mà không lùi bước, nướng sạch lực lượng còn lại mới thực sự là hành động của kẻ hèn!”

Vương Tịch Tịch: “Đôi khi, chúng ta buộc phải chạy, và chạy thoát được cũng là một chuyện đáng tự hào.”

“Ví dụ như nếu tôi có thể một mình thoát khỏi tay con boss này, tôi có thể đem chuyện đó ra khoe cả đời!”

“Giống như Phong Thần bây giờ, chúng ta sẽ chỉ khen cậu ấy chạy hay, chạy đỉnh, chạy... Ơ! Khoan đã! Sao cậu ấy lại quay đầu lại?!!”

Vương Tịch Tịch và Tiểu Nguyệt đang chuẩn bị tâng bốc Phong Thần lên tận mây xanh khi thấy cô ngày càng gần ranh giới lãnh địa thì hình ảnh trên màn hình đột nhiên khựng lại. Phong Thần dừng bước, quay đầu nhìn con boss cách đó không xa.

Cả hai bình luận viên bỗng dưng cứng họng.

Chạy đến phút chót rồi lại không chạy nữa là sao? Rõ ràng vạch đích ở ngay trước mắt rồi, cớ gì phải quay đầu lại cà khịa nó một phát?

Cảm thấy chạy cả buổi chưa đã ghiền, cuối cùng vẫn muốn quay lại khô máu với boss à?

Không cần thiết đâu cậu trai ơi!

Vương Tịch Tịch có chút hoang mang hỏi Tiểu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, em nói xem rốt cuộc Phong Thần đang nghĩ gì vậy?”

“Em...”

Em cũng có biết đếch đâu!

Lần này thì cô đúng là bị ông anh mình xoay cho chóng mặt luôn rồi.

Thực ra, tâm lý của hai người và khán giả từ đầu đến giờ cũng chẳng khác nhau là mấy.

Lúc đầu Phong Thần bảo chạy, không ai tin cô sẽ chạy thật, mà cô đúng là cũng không chạy, lúc Vua Bất Tử chết còn cố dí sát vào xem.

Kết quả là bị dịch chuyển diện rộng, vừa dịch chuyển xong thì cô chạy thật.

Chạy thì thôi đi, lại còn kéo theo cả con boss. Thao tác này cũng khiến người ta khá hoang mang.

May mà hai điểm này đều có thể gượng ép giải thích được.

Ai ngờ cô chạy được nửa đường lại đột nhiên không chạy nữa, lôi con boss lên cây solo luôn.

Kết quả solo rất tốt, chém được cánh của con boss.

Rồi lại dứt khoát chuồn.

Ồ! Hóa ra là chém cánh để tiện chạy! Cũng được, giải thích được.

Nhưng mà đã chạy đến phút cuối rồi, sao lại không chạy nữa?

Cậu trai, rốt cuộc cậu muốn chạy hay không muốn chạy, cho một lời chắc chắn đi chứ!

Nếu không thì chỉ với một loạt thao tác này, có mười cái mồm cũng bình luận không xuể!

Tiểu Nguyệt đầu óc quay cuồng, trong lòng thầm chửi ông anh cả trăm lần, cuối cùng vẫn phải nặn ra một câu: “Em nghĩ Phong Thần chắc chắn có suy tính của riêng mình. Nhưng em chưa đạt đến trình độ của cậu ấy nên rất khó để lĩnh hội được.”

Đây tuy là một câu nói thừa, nhưng vào lúc này lại giải thích rất tốt cho tình hình hiện tại.

Nếu không đạt đến trình độ của Yulia, tuyệt đối không thể làm như vậy.

Đổi lại là bất kỳ ai khác cũng sẽ chọn chạy một mạch ra ngoài, chỉ có cô đã vạch sẵn một kế hoạch táo bạo.

Solo Thần Ác Mộng!

Thế nên cô quay người lại, toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm vào Thần Ác Mộng.

Thần Ác Mộng rõ ràng cũng không ngờ con nhóc này lại dám quay người đối mặt với nó vào lúc này.

Không bỏ chạy, ngược lại còn chủ động tiếp cận ta.

Nếu đã vậy, thì đi chết đi!

Nó giơ tay, hóa ra thanh huyết kiếm của mình.

Yulia đứng tại chỗ, hai tay một trên một dưới, vào thế.

Sát khí bao trùm, hai bình luận viên cũng trở nên nghiêm túc.

“Chúng ta tuy không hiểu, nhưng có thể thấy Phong Thần thật sự muốn đối đầu trực diện với boss rồi.”

“Boss đã rút kiếm, nhưng Phong Thần lại không có ý định rút kiếm. Thế tay này của cậu ấy... trông có chút hơi hướng của Thái Cực.”

Khoảng cách giữa cả hai nhanh chóng được rút ngắn, boss thu kiếm về trước ngực, miệng lẩm nhẩm điều gì đó.

Nó chuẩn bị tung ra một đòn kết liễu.

Trong nháy mắt, cả hai áp sát, Thần Ác Mộng tung ra một nhát kiếm nhanh như chớp.

Yulia từ từ giơ tay, miệng khẽ niệm: “Hoàng Kim Linh Thức — Hoàn!”

Cô dùng chính lòng bàn tay trái của mình để đỡ kiếm.

Thanh huyết kiếm dễ dàng đâm xuyên qua lòng bàn tay, nhưng cũng bị chính bàn tay đó cưỡng ép làm chệch hướng.

Sức mạnh của Thần Ác Mộng vượt xa Yulia, nhưng cú đâm tích lực này sau khi xuyên qua lòng bàn tay lại lập tức tan biến, chỉ có thể bị mặc tình xoay chuyển.

Cùng lúc đó, tay phải của Yulia đã tóm chặt lấy vai trái của Thần Ác Mộng.

“Tóm được ngươi rồi.”

Cô khẽ nói, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo chút giễu cợt.

Giây tiếp theo, hai bóng hình cùng biến mất.

Đó là dịch chuyển không gian, hay nói cách khác, là Tốc Biến.

Ngay sau đó, cả hai cùng xuất hiện ở phía xa, bên ngoài lãnh địa của boss, gần sát tường thành!

Vương Tịch Tịch đột nhiên hét lên: “Cái gì! Phong Thần đã cưỡng ép lôi con boss ra khỏi lãnh địa của nó! Và ngay khoảnh khắc rời đi, cấp độ của boss đã tụt xuống 38!”

“Phong Thần đây là định solo boss luôn à!”

Nhưng đối với Yulia mà nói, khoảng cách này vẫn chưa đủ.

Cô giữ chặt con boss, khẽ quát một tiếng: “Chuyển!”

Một luồng lực khổng lồ không biết từ đâu ập tới, trực tiếp xoay tròn rồi ném Thần Ác Mộng bay văng ra ngoài, vượt qua lỗ hổng trên tường thành, rơi thẳng vào khu vực nội thành.

Dùng chính sức mạnh của Thần Ác Mộng cấp 40 để ném bay bản thể cấp 38 của nó, hiệu quả không cần bàn cãi!

Hoàng Kim Linh Thức — Hoàn Chuyển, một chiêu gậy ông đập lưng ông với cái giá là phải chịu trọn một đòn.

Nhưng người khác thì đừng có dại mà thử, bay màu như chơi đấy.

Yulia nhảy lên tường thành, tay cầm Huyết Bảo Thạch, dùng hết hai lần hồi phục còn lại, lập tức kéo đầy thanh máu của mình.

Cô nhìn xuống Thần Ác Mộng vừa lồm cồm bò dậy, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong đầy thách thức.

“Dí tao cả một đường, sướng lắm nhỉ? Giờ thì đến lượt tao rồi!”