Biến Thành Công chúa Sa Cơ, Tôi Bán Bom Hạt Nhân Ở Làng Tân Thủ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2415

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6940

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

Chương 101 - 200 - Chương 184: Tôi đến giúp cậu! Cút!

Sau khi rút lui, đại quân người chơi đã không đi thẳng ra ngoài mà vòng từ khu nội thành quay lại đây.

Mục tiêu của họ rất rõ ràng: tìm Phong Thần. Nếu cậu còn sống thì hẳn là đang nghỉ ngơi ở khu vực này. Còn nếu đã ngã xuống... thì cũng đành bó tay.

Đương nhiên, không ai dám đi xuyên qua lãnh địa của con boss, nên họ chỉ có thể chọn đường vòng.

Trên đường đi, họ tình cờ gặp được cánh quân từ Rừng Mê Hoặc kéo sang.

Cánh quân server Hoa Hạ do Phong Hỏa Liên Thiên chỉ huy đã dùng cổng dịch chuyển ở chỗ boss để ra ngoài, trong khi các server khác quay về theo đường cũ sau khi thấy bản đồ sáng lên. Dù có chút chênh lệch về thời gian nhưng cuối cùng tất cả đã tập hợp lại ở khu ngoại thành.

Lúc này, Thành Lục Ấm chỉ còn khu nội thành là nơi an toàn nhất sau mấy vòng càn quét, còn khu ngoại thành thì đầy rẫy quái nhỏ, khu vực của boss thì lại có boss trấn giữ, nơi nào cũng đầy rẫy nguy hiểm.

Dĩ nhiên, đó là vì họ chưa biết con boss giờ đây đang tác oai tác quái ngay tại khu nội thành.

Cuối cùng, gần như tất cả người chơi còn sống sót sau khi chinh phục các điểm khám phá lớn đều đã hội quân thành công, cùng nhau vòng về phía Yulia.

Sau khi hội quân, đám người từ Thành Lục Ấm tấm tắc khen ngợi các anh em đến từ Rừng Mê Hoặc.

Nếu không nhờ các anh em bên đó gánh kèo, con Vua Bất Tử đã cho cả đám này về thành dưỡng sức rồi.

Nghe xong, đám người từ Rừng Mê Hoặc chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.

Ba đội quân server khác thì xấu hổ đến độ chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống.

Tụi tôi có làm cái quái gì đâu? Chỉ là đi du lịch một vòng, chết mất một phần ba anh em. Đừng nói là boss, đến quái tinh anh còn đánh trầy trật.

Tình hình của đội server Hoa Hạ khá hơn một chút, chỉ tổn thất khoảng một phần mười, cũng đã farm được kha khá quái tinh anh và boss nhỏ.

Nhưng đến mặt mũi con boss cuối trông ra sao họ còn chẳng biết.

Cuối cùng, Phong Hỏa Liên Thiên, với tư cách là người chỉ huy cũng phải thừa nhận một cách bất đắc dĩ: “Chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi, cũng là nhờ có đại lão gánh team thôi.”

Đội của anh ta đúng là chỉ đi dạo một vòng trong rừng. Vì boss đã bị hạ, đám quái còn lại yếu đi đáng kể, những con mạnh nhất ở khu vực trung tâm cũng đã biến mất. Họ farm quái mà chẳng gặp chút áp lực nào, đúng nghĩa là đi du lịch.

“Vậy vị đại lão đó đâu rồi? Lẽ ra cậu ấy phải đến đây từ sớm chứ.”

Nghe đến đây, sắc mặt những người khác đều cứng đờ.

Mẹ nó! Boss của một điểm khám phá lớn mà cũng solo được á? Đây mới là đại lão chân chính!

Nhưng mà, vị đại lão này đã bị chính họ bán đứng.

Bán một cách không hề ngoảnh đầu lại.

“Đại lão à... chắc là bay màu rồi.”

Phong Hỏa Liên Thiên nhíu mày, vội mở bảng xếp hạng ra xem. Quả nhiên, điểm của người chơi tên ‘Phong’ đã không hề nhúc nhích một lúc lâu rồi.

Lẽ nào bay màu thật rồi?

“Boss ở đây mạnh đến thế cơ à?”

“Vấn đề không phải là mạnh hay không, mà là nó biến thái vãi nồi! Cấp 40, thế này thì người sao mà đánh? Đã thế lại còn không chỉ có một con!”

Mọi người nhao nhao kể lại toàn bộ câu chuyện cho đám anh em vừa tới.

Từ con Vua Bất Tử cho đến Thần Ác Mộng; từ trận vây giết ở rìa lãnh địa cho đến màn dịch chuyển cưỡng bức cả tập thể; từ khí thế hừng hực cho đến lúc phải cắm đầu cắm cổ bỏ chạy không dám ngoảnh lại.

Phong Hỏa Liên Thiên thở dài: “Bây giờ nói nhiều cũng vô ích, chúng ta cứ chỉnh đốn đội hình rồi qua xem tình hình trước đã.”

Nhờ chiến tích farm được cả đống điểm ở Rừng Mê Hoặc, tổng điểm của Phong Hỏa Liên Thiên đã vọt lên 38153, chễm chệ ở vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng, chỉ kém hạng nhất một con số không đáng kể.

Hơn nữa, một bên đại thắng, một bên thảm bại, anh ta nghiễm nhiên tiếp quản quyền chỉ huy của toàn bộ người chơi server Hoa Hạ cùng với ba chỉ huy của các server khác.

Tuy danh nghĩa là bốn người cùng chỉ huy, nhưng khí thế của Phong Hỏa Liên Thiên rõ ràng lấn át ba người còn lại, tiếng nói cũng có trọng lượng hơn hẳn.

“Xuất phát!”

Và rồi, từ phía xa, họ nhìn thấy những dấu vết của một trận chiến kinh thiên động địa.

“Ác liệt thế này, rất có thể Phong Thần đã chạy thoát ra ngoài, lại còn kéo theo cả con boss!”

Làm sao bây giờ?

Phong Thần là người bắt buộc phải cứu, sự sống sót của cậu ấy mang ý nghĩa chiến lược cực lớn.

“Chọn ra ba trăm tinh anh đi theo tôi, những người còn lại đi chậm một bước, chờ mệnh lệnh chi tiết hơn!”

Sau khi hội quân, tổng số người chơi đã lên đến gần ba vạn, hành động cùng lúc quá cồng kềnh và dễ bị chú ý.

Hơn nữa, nếu con boss thật sự biến thái như lời đồn, ba vạn người kéo qua cũng chỉ là nộp mạng. Chẳng lẽ lúc đó lại phải dắt díu nhau chạy thêm một cuộc Vạn Lý Trường Chinh  phiên bản lỗi nữa à?

Và rồi...

Phong Hỏa Liên Thiên quay đầu nhìn ba trăm người đang nấp sau lưng mình, nghiêng đầu hỏi: “Đây là con boss biến thái mà mấy ông nói đấy à?”

Biến thái ở chỗ bị người ta đè đầu cưỡi cổ ra đánh, nhưng thanh máu thì không tụt miếng nào à?

Nếu xét về độ trâu bò thì đúng là biến thái thật.

Những người khác cũng ngơ ngác không kém.

“Chắc là... có người còn biến thái hơn cả boss...”

Sau khi dụi mắt mấy lần và xác nhận mình không nhìn nhầm—đúng là một cô bé loli mặc đồ đen đang đè một chị gái mặc đồ đen-đỏ ra hành—họ mới dám lại gần hơn một chút.

Rồi họ lại nhìn kỹ lần nữa.

Mẹ kiếp! Boss bị tụt cấp! Giờ chỉ còn cấp 38! Thảo nào bị đè ra đánh như con!

Mọi người nhìn nhau, rồi...

“Xông lên! Phong Thần đừng sợ! Bọn tôi tới giúp cậu đây!”

“Dám bắt nạt người của bọn tao à, tưởng bọn tao là không khí chắc!”

Nhưng có vẻ họ đã quên mất một điều.

Boss cấp 38 đúng là yếu hơn cấp 40, nhưng cấp của bản thân họ là bao nhiêu?

Trong nháy mắt, mấy người chơi xông lên nhanh nhất đã vượt qua cả Yulia, vác vũ khí lao thẳng về phía trước.

Yulia ngẩn người, vội giơ tay hét lớn: “Đừng! Coi chừng! Con boss này mạnh lắm...”

“A—!”

“Phụt!”

“Rắc!”

Một nhát chém ngang lưng, một nhát đâm xuyên tim, một nhát bổ vào đầu.

Trong chớp mắt, ba người chơi xấu số đã hóa thành ánh sáng trắng biến mất.

Thần Ác Mộng khó chịu nhíu mày.

Lũ sâu bọ này từ đâu chui ra vậy?

Đánh không lại con nhóc tộc Hoàng Kim thì thôi đi, mấy con tôm tép riu này cũng dám chạy ra đây la lối trước mặt ta à?

Thấy ba người đi đầu bay màu trong nháy mắt, những người xông lên phía sau vội vàng phanh kít lại.

Phong Hỏa Liên Thiên và những người còn tỉnh táo ở phía sau chỉ biết ôm trán.

Mẹ nó! Chỉ huy còn chưa ra lệnh! Từng thằng một lao lên làm màu cái gì! Ai cho các người cái gan đó, dám coi thường một con World Boss cấp 38 hả?

Vẫn là do họ chưa cảm nhận được áp lực, hay nói đúng hơn, là có người ở phía trước đã gánh hết áp lực cho họ rồi.

Một khi không còn áp lực, đám người chơi vốn chỉ là một liên minh tạm bợ tự nhiên sẽ mất đi sự đoàn kết, mỗi người bắt đầu hành động theo ý mình.

Và thế là, rất nhanh, áp lực đã ập đến tận mặt.

Thần Ác Mộng liếc nhìn đám người chơi đang xông tới, giơ thanh trường kiếm màu máu lên.

Giây tiếp theo, nó xuất hiện ngay trước mặt một người, vung ra một nhát chém với thế không thể cản phá.

“Lùi lại!”

Sau một tiếng quát lớn, một thanh kiếm khác đã chặn được đòn tấn công, nhưng dư chấn của cú va chạm vẫn hất văng người chơi kia bay ra xa.

Thần Ác Mộng một đòn không trúng, liền chuyển mục tiêu sang một người khác.

Trước đó nó còn chẳng thèm để mắt đến mấy con ruồi này, nhưng bây giờ nó cảm thấy đập ruồi còn sướng hơn là phải dây dưa với miếng da hổ khó nhằn kia.

“Hoàng Kim Cửu Thức — Trảm Thủ!”

Ngay lúc Thần Ác Mộng chuẩn bị vung kiếm, nó cảm thấy sau gáy lạnh toát.

Nó buộc phải quay người phòng thủ và bị đánh bay ra xa.

Dù biết rằng ăn một đòn này cũng chẳng sao, vết thương rồi cũng sẽ hồi phục, nhưng đây là một phản xạ tự nhiên.

Yulia hất văng Thần Ác Mộng, cuối cùng cũng có được một giây để thở, bèn hét lớn: “Tất cả các người muốn làm gì thì làm! Lùi ra xa một trăm mét cho tôi!”

“Nếu không thì chết ráng chịu!”

Vạn Lý Trường Chinh: Một cuộc rút lui quân sự lớn của Hồng quân Trung Quốc. Ở đây được dùng với ý hài hước để chỉ một cuộc tháo chạy dài và vất vả.