(Lời tác giả: Nhắc nhẹ một chút, hai đứa này là chị em song sinh, trước khi Tiểu Phong biến thành loli đã có màn tranh giành vai anh/chị rồi, giờ càng phải tranh hơn, tôi thấy đây là một điểm nhấn thú vị. Giống như màn phân định kèo ‘bố-con’ trong ký túc xá nam vậy, thằng nào khỏe hơn thằng đấy làm bố, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Dù chỉ cao mét ba, đụng chuyện là khóc mếu máo, Tiểu Á vẫn nhất quyết đòi làm chị!)
“Mẹ, thật sự là có lý do mà, mẹ đừng kích động, về nhà rồi con sẽ giải thích rõ ràng cho mẹ.”
Hứa Hiểu Nguyệt xuống xe taxi, vội vàng chạy qua mở cửa cho mẹ Hứa, rồi dìu bà bước xuống.
Mẹ Hứa, tên thật là Trịnh Thục Tú.
Ngày xưa đặt cái tên này là mong bà có thể trở thành một người hiền thục, một tiểu thư khuê các.
Sau đó, trật lất.
May mà Hứa Hiểu Nguyệt đã hoàn hảo kế thừa được kỳ vọng của ông bà ngoại, ít nhất là về mặt ngoại hình.
Bố Hứa chỉ đành tự mở cửa, lủi thủi xuống xe.
Bố Hứa, Hứa Thừa Cương. Ý nghĩa của cái tên là uy mãnh cương trực, đội trời đạp đất.
Sau đó, cũng trật lất.
Giờ đây chính hiệu là một người sợ vợ.
Suốt dọc đường, Hứa Hiểu Nguyệt chỉ có thể cố hết sức trấn an mẹ Hứa trước, dặn có chuyện gì cứ về nhà rồi giải quyết.
Bên ngoài tai vách mạch rừng, nhiều điều không tiện nói.
“Con nói thật đấy mẹ, con thấy chuyện này đối với mẹ thật sự là một bất ngờ thú vị.”
“Bất ngờ thú vị? Mẹ thấy bất ngờ đến mức sắp đột quỵ thì có! Lão Hứa, đưa cái thắt lưng đây cho tôi.”
“Haiz, mẹ, đừng vội, đi thôi đi thôi, lên lầu rồi nói chuyện đàng hoàng.”
Hứa Hiểu Nguyệt lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa mở, mẹ Hứa đã nhanh chân lao vào trong.
“Hứa Hiểu Phong! Ra đây cho mẹ!”
Nhưng vừa nhìn vào nhà, bà đã ngẩn người. Căn nhà sạch sẽ đến mức đáng ngờ, thậm chí có thể nói là trống hoác.
Trên bàn trong phòng khách không có gì cả, sofa cũng trống không, đèn thì vẫn tắt.
Bình thường hai đứa nó ở nhà đâu có dọn dẹp gọn gàng thế này.
“Đây thật sự là nơi hai đứa ở à? Tiểu Nguyệt, con không phải là cố tình dẫn bọn ta đến chỗ khác để bao che cho thằng nhóc kia đấy chứ?”
“Hả?”
Hứa Hiểu Nguyệt nghe vậy cũng chen vào xem.
Toang rồi!
Đồ đạc bị dọn sạch, đồ ăn vặt tích trữ không thấy đâu, ngay cả bàn ghế cũng bị cất đi mỗi thứ một cái.
Trời ạ, không lẽ bả chạy thật rồi!
Mẹ Hứa thì đã đi trước một bước về phía phòng ngủ.
Bà nhẹ nhàng đẩy một bên cửa, cửa mở ra, vừa nhìn đã biết là phòng của Tiểu Nguyệt.
Còn bên kia.
Cạch!
Cửa đã khóa.
“Khóa trái rồi à? Ở trong đó đúng không!”
Ở trong đó à?
Hứa Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
May quá may quá, không chạy là tốt rồi.
“Mẹ, mẹ ra sofa ngồi một lát đi, để con bảo chị ấy mở cửa.”
“Không cần, để mẹ!”
Mẹ Hứa gõ mạnh lên cửa ba cái.
“Cốc cốc cốc. Hứa Hiểu Phong, mẹ đếm đến ba, con mà không mở cửa, lát nữa mẹ không đánh cho cái mông con nở hoa thì mẹ không phải họ Trịnh!”
“Một!”
“Hai!”
“Ba!”
“Cạch.”
Mẹ Hứa khẽ hừ một tiếng với Hứa Hiểu Nguyệt.
Hứa Hiểu Nguyệt giơ ngón tay cái lên.
Đúng là mẫu hậu đại nhân, ra tay vừa nhanh vừa gọn.
Để mình mà làm thì có khi phải thuyết phục cả buổi.
Mẹ Hứa ung dung mở cửa: “Hứa... người đâu rồi?”
Rõ ràng vừa nghe tiếng mở khóa, sao người đã biến mất rồi?
Bà quét mắt nhìn vào trong, quả thật không thấy người đâu.
Ê, khoan đã, cách bài trí căn phòng này hình như không đúng lắm. Sao lại... nữ tính thế này?
Không, không chỉ là nữ tính nữa, kiểu trang trí phấn hồng này còn khoa trương hơn cả phòng của Hứa Hiểu Nguyệt nhiều.
Bà quay đầu lại hỏi Hứa Hiểu Nguyệt: “Con trang trí cái này à?”
“Vâng.”
“Hờ, cũng có mắt thẩm mỹ đấy.”
“Đúng không ạ, con cũng thấy vậy.”
Đến lúc này, mẹ Hứa ngược lại không còn vội nữa.
Người ở ngay đây, có mọc cánh cũng khó thoát.
Bất kể hai anh em này đang giở trò quỷ gì, nhất định có thể tìm hiểu rõ ràng.
Bố Hứa đúng lúc sáp lại gần, liếc nhìn vào trong phòng.
“Hít—”
Ông hít một ngụm khí lạnh.
Haiz, đúng là chung một chiến tuyến.
Ông thật ra rất muốn nói giúp Tiểu Phong vài câu, nhưng thật sự không chen vào được.
Mẹ Hứa bước vào, mũi khụt khịt.
“Sao hình như còn có mùi thơm? Cảm giác như mùi sữa. Anh con cũng học đòi xịt nước hoa rồi à?”
“Không có ạ. Con còn không xịt, càng không thể chuẩn bị cho chị ấy được.”
Nhưng mùi hương này Hứa Hiểu Nguyệt cũng biết, là mùi tự nhiên.
“Được rồi, Hứa Hiểu Phong, ra đây. Con còn trốn cái gì? Lớn tướng rồi, còn muốn chơi trốn tìm với mẹ à?”
Nhưng không có tiếng trả lời.
“Được. Để mẹ xem con trốn thế nào!”
Bà trực tiếp bắt đầu lùng người.
Trong chăn, không có.
Dưới gầm giường, không có.
Sau rèm cửa, không có.
Hờ, vậy thì chỉ còn lại cái tủ thôi.
Rầm! Mở ra!
Vẫn không có.
Ngược lại còn thấy một hàng váy nhỏ.
“Tiểu Nguyệt, con để váy trong phòng anh con à?”
“Ờm...”
“Phong cách mấy cái váy này hình như cũng không hợp với con lắm nhỉ? Quá nữ tính. Bình thường con không phải hay mặc tông lạnh sao?”
“...”
“Chậc, mặc kệ con.”
Mẹ Hứa ngẩng đầu, nhìn lên phía trên tủ quần áo, ngăn cuối cùng.
“Hứa Hiểu Phong, con giỏi thật đấy, chỗ nhỏ như vậy mà cũng chui vào được. Ra đây cho mẹ!”
Mẹ Hứa kéo cửa ngăn ra, một tay thò vào tóm lấy.
Quả thật tóm được lưng áo.
“Hờ, còn trốn à! Ra đây cho mẹ!”
Bà cũng nương tay, chỉ dùng một lực vừa phải để tránh làm cậu nhóc bị trầy xước.
Ai ngờ chỉ kéo nhẹ một cái, cả người đã bị lôi tuột ra ngoài.
Mẹ Hứa thuận thế khuỵu gối xuống: “Chà, sao con... Hửm?”
Bà nhìn sinh vật bé nhỏ đang bị mình túm trong tay, đờ người ra.
Trên tay bà đang xách một chiếc váy liền màu trắng, lủng lẳng phía dưới là một bé gái tóc vàng hoe.
Cô bé co rúm người lại, cái đầu nhỏ hơi ngẩng lên, để lộ đôi mắt đẫm lệ và vẻ mặt tủi thân.
Bố Hứa nhìn cô bé đột nhiên xuất hiện, miệng cũng hơi há ra.
Còn Hứa Hiểu Nguyệt thì lấy một tay che mặt, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.
Ai mà ngờ được, lần gặp mặt đầu tiên lại thế này chứ?
Vẫn là mẹ Hứa phản ứng lại đầu tiên, bà vội buông tay ra: “Tiểu Nguyệt, đứa bé này là?”
“Con... đứa bé này ạ... nó...”
“Hu hu hu...”
“Haiz~, cô bé đừng khóc. Có chuyện gì nói cho cô nghe nào.”
“Ối, đừng khóc mà.” Tiểu Nguyệt bước tới, ôm lấy Hứa Hiểu Á, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Tiểu Á nhào tới, nức nở trong lòng Tiểu Nguyệt: “Hu hu hu... hu hu hu hu.”
Tiểu Nguyệt thở dài: “Haiz, bố, mẹ, hai người ra ngoài trước đi, lát nữa nói sau được không ạ?”
“Mẹ... được.” Mẹ Hứa gật đầu.
“Hả? Chúng ta không phải là tìm Tiểu Phong...”
“Ra ngoài trước đã, ra ngoài trước đã!”
Mẹ Hứa kéo thẳng bố Hứa ra ngoài.
Lúc đi hai người còn đóng cửa lại.
“Được rồi được rồi, Tiểu Á, không sao đâu. Thật ra em cứ ngoan ngoãn ở yên là được rồi, không cần phải trốn.”
“Người ta sao mà không trốn được chứ, hu hu hu.”
“Cũng phải, cũng phải. Bình tĩnh lại trước đã.”
Một lúc sau, Hứa Hiểu Á đã bình tĩnh lại.
Hứa Hiểu Nguyệt nắm tay cô, khẽ nói: “Lát nữa em cứ ngồi yên đó, không cần quan tâm gì hết, để chị nói chuyện với bố mẹ, được không?”
“Vâng, Tiểu Nguyệt, cố lên.”
“Yên tâm, chị nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Cô dắt Hứa Hiểu Á ra khỏi phòng.
Hai ông bà đang đợi trên sofa phòng khách thấy người ra thì cũng ngừng nói chuyện.
Hứa Hiểu Nguyệt dẫn Tiểu Á đến ngồi ở một bên, còn mình thì bước lên đối mặt với hai vị phụ huynh.
Mẹ Hứa: “Tiểu Nguyệt, con bé ổn chứ?”
“Vẫn ổn ạ.”
“Vậy con bé là?”
“Con bé ạ,” Hứa Hiểu Nguyệt nhún vai, “Chị ấy thật ra chính là người con trai mà bố mẹ đang tìm, Hứa Hiểu Phong.”
“Hả?”
“Đương nhiên, bây giờ là con gái rồi.”
“...”
