Hoàng Kim Thành là kinh thành của Hoàng Kim Quốc, vậy nên bảo khố nơi đây cũng chính là quốc khố của vương quốc năm xưa.
Hoàng Kim Quốc từng một thời cực thịnh, quốc khố của họ rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bảo vật đây?
Nghĩ đến đây, Yulia cũng không khỏi háo hức.
Bảo khố nằm ngay sau đại điện hoàng cung, Yulia theo chân Andrew đến nơi.
“Thưa Điện hạ, đây là cửa lớn của bảo khố, không biết người có mang theo chìa khóa không ạ?”
“Chìa khóa?”
Yulia nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát.
Rồi cô chìa tay ra, gọi chiếc Giỏ Tre Nhỏ thân thương của mình tới.
“Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là cái này thôi. Mà mở thế nào nhỉ?”
“Người cứ đi thẳng về phía trước là được ạ.”
Yulia xách Giỏ Tre Nhỏ bước lên.
Khi đến gần, chiếc giỏ bắt đầu biến dạng, cuối cùng hóa thành một vòng xoáy không gian.
“Được rồi ạ. Mời Điện hạ vào trong.”
“Lại là kiểu này sao?”
Yulia có chút ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại, cô thấy cũng hợp lý.
Hoàng Kim Quốc đường đường là một cường quốc, quốc khố đương nhiên cũng phải tầm cỡ. Nhìn qua thì là một cánh cửa, một căn phòng, nhưng thực chất lại kết nối với một không gian khác. Cái gọi là bảo khố bên ngoài chẳng qua chỉ là một cái cổng định vị không gian mà thôi.
Thảo nào nơi này chẳng cần ai canh giữ, thế này thì bố thằng nào trộm được!
Yulia bước vào quốc khố đầu tiên, Andrew vốn định ở lại bên ngoài, nhưng cũng bị cô gọi vào cùng.
“Một mình tôi không thể thiết lập hết phần thưởng được, có quá nhiều thứ phải cân nhắc. Sau này gọi cả Maria và Kane vào phụ một tay.”
“Vâng.”
Không gian bên trong bảo khố tựa như một bầu trời sao đêm, những vì sao le lói chỉ miễn cưỡng soi sáng từng dãy kệ hàng.
Nhưng thứ đập vào mắt đầu tiên, cũng là thứ chói lòa nhất, chính là những núi vàng ròng sừng sững.
Tổng cộng có ba ngọn núi như thế, mỗi ngọn cao bằng mấy chục Yulia chồng lên nhau.
Đúng là Hoàng Kim Quốc, phải hoàng kim thế này chứ!
Yulia vội vàng chạy tới, phấn khích ngắm nhìn núi vàng.
Vãi chưởng, cao thế này, to thế này, phải bao nhiêu tiền cho vừa!
Cô kích động đến mức chạy một vòng lớn quanh núi vàng.
Rồi cô phát hiện ra, sao ngọn núi vàng ở phía sau lại thấp hơn hai ngọn núi phía trước nhiều thế này?
“Andrew, ông qua đây xem.”
“Thưa Điện hạ, có chuyện gì vậy ạ?”
Yulia cau mày, bĩu môi: “Ông có biết chúng ta có bao nhiêu vàng ở đây không?”
“Chuyện này...” Andrew liếc nhìn ba núi vàng, lắc đầu, “Xin lỗi Điện hạ, trước đây thần không quản lý quốc khố, thậm chí không có quyền vào đây, nên thật sự không nắm rõ tình hình bên trong.”
“Vậy ai biết?”
“Ờm... hiện tại thì, có lẽ chỉ có... Điện hạ người biết thôi ạ.”
“Haiz, vậy ông nhìn ngọn núi vàng cuối cùng này xem, không thấy nó kỳ cục à? Không cảm thấy nó hụt đi rất nhiều sao?”
“Hình như là vậy...”
“Ông chắc chắn bảo khố này chỉ có một mình tôi vào được chứ?”
“Vô cùng chắc chắn ạ. Thưa Điện hạ, Hoàng Kim Thành bây giờ mới tái xuất, bảo khố không thể nào bị kẻ khác nhanh chân đến trước được.”
“Cũng đúng. Lẽ nào ban đầu nó đã như vậy rồi?”
Yulia cau mày suy nghĩ.
Cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhìn sơ qua, lượng vàng của ngọn núi thứ ba ít hơn hai ngọn núi đầu khoảng một phần năm.
Đột nhiên, Yulia nghĩ đến điều gì đó, cô nhảy thẳng lên núi vàng thứ ba, rồi bắt đầu... rải tiền.
Cô vẫn còn hơn một trăm triệu kim tệ.
Số tiền đó là điều kiện để hoàn thành nhiệm vụ cấp thành tựu, chứ không phải cứ hoàn thành là tiền sẽ biến mất.
Trước khi xong nhiệm vụ, các giao dịch chủ yếu dùng phiếu vàng, nhưng để hoàn thành nhiệm vụ thì bắt buộc phải là vàng thật.
Lúc Yulia cầm một đống phiếu đến kho bạc hoàng gia rút tiền, đã làm đám nhân viên ở đó sợ xanh mặt.
Nhiều thế này, định rút cạn kho bạc hay gì?
Nhưng người ta là Công chúa Điện hạ, dù có thật sự muốn rút cạn thì họ cũng chẳng dám hó hé.
Thế nên trong một thời gian rất dài, trên người cô lúc nào cũng mang theo một khoản tiền khổng lồ.
Nếu có người chơi nào hạ gục được cô, thì đúng là phát tài to.
Tiếc là không ai dám, mà cũng không ai có khả năng đó.
Bây giờ, đương nhiên là phải cất tiền đi rồi.
Cả bảo khố đều là của cô, núi vàng đương nhiên cũng vậy, đã là của mình thì phải gom về một chỗ.
Rào rào... Tiền vàng tuôn chảy như thác lũ.
Nghe âm thanh này thôi mà hai má Yulia đã ửng đỏ.
Bảo sao bọn rồng cứ thích chất vàng thành núi rồi nằm lên đó ngủ. Mình cũng thích vãi! Ai mà không mê cho được chứ?
Rào, cạch!
Sau tiếng động cuối cùng, Yulia nghiêng đầu.
“Ủa? Hết rồi à?”
Cô nhìn núi vàng dưới chân mình, rồi so sánh với hai núi phía trước.
Vẫn còn thiếu một khúc!
Đổ cả trăm triệu vàng vào mà vẫn còn hụt ít nhất một phần mười so với hai núi kia.
Cảm giác như có đứa nào vừa khoắng mất tiền của mình vậy.
Yulia lẩm bẩm.
“Andrew, có cách nào niêm phong hoàn toàn bảo khố, không cho bất cứ ai bén mảng đến được không?”
“Chuyện này... với sức mạnh hiện tại của người, e là rất khó.”
“Vậy sao, quả nhiên mình vẫn còn quá yếu, ngay cả tiền của mình cũng không giữ nổi.” Yulia thở dài, “Hết cách rồi, sau này bổn công chúa ngày nào cũng phải đến kiểm tra một lần. Hôm nào ta quên thì ông nhớ nhắc đấy.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
Andrew tuy vâng dạ, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, ông thực sự không tin có kẻ nào đủ bản lĩnh trộm đồ từ quốc khố của Hoàng Kim Quốc.
Trừ phi... là nội gián.
Nhưng làm sao có nội gián được chứ?
Tuy nghĩ vậy, nhưng ông vẫn sẽ chấp hành nghiêm chỉnh mệnh lệnh của công chúa.
“Đúng rồi.”
Yulia đột nhiên nghĩ đến một biện pháp nữa, bèn gọi thầm trong đầu: “Thống tỷ tỷ, cũng trông chừng giúp em với, không thể để tiền của em bị trộm được!”
“...”
“Thống tỷ tỷ lần trước chắc lỗ sấp mặt rồi, thiếu tiền thì cứ mượn em một ít, không tính lãi đâu ạ.”
“...”
“Ủa? Thống tỷ tỷ không có ở đây à?”
Chắc là chị ấy lại giả điếc rồi.
Chuyện tiền bạc tạm gác lại, Yulia bắt đầu xem xét các bảo vật trong bảo khố.
Nhưng xem một vòng, cô phát hiện...
“Đồ đạc ở đây hình như... cũng không có món nào đặc sắc lắm nhỉ.”
Đây là cách nói khéo.
Còn nói thẳng ra thì... thôi bỏ đi, bảo khố nhà mình, đứa nào dám chê thì ăn đòn!
“Thưa Điện hạ, đây chỉ là bảo khố tầng một, phía sau còn hai tầng nữa, nhưng hiện đang bị phong ấn, cần phải sửa chữa Hoàng Kim Thành xong mới có cơ hội giải trừ.”
“Sao ông không nói sớm?”
Lời này mà Andrew nói sớm, có lẽ Yulia đã quyết định sửa chữa Hoàng Kim Thành ngay tắp lự rồi.
Ai dám cản, cô sẽ đánh kẻ đó, kể cả con Long kia đến cũng không xong!
Thôi được rồi, đùa thôi. Long mà đến, có khi bảo khố còn bị cướp mất.
Thậm chí có khả năng, nó vẫn luôn để mắt đến Hoàng Kim Thành, chính là vì nhắm vào cái bảo khố này.
Đột nhiên, Yulia nghĩ đến điều gì đó.
Cô tiện tay vẫy một cái, lối vào liền đóng lại, Giỏ Tre Nhỏ lại xuất hiện trong tay cô.
Sau đó cô bắt đầu lôi đồ ra, lôi ra một cuộn giấy.
Cũng chính là nguyên mẫu của thứ gọi là “nút bấm hộp trứng”.
“Andrew, cái này là đồ trong bảo khố à?”
Andrew nhìn kỹ, rồi gật đầu chắc nịch: “Vâng. Là vật phẩm ở tầng hai.”
Ra là mình vẫn luôn lấy đồ từ bảo khố nhà mình, vậy thì không thành vấn đề rồi.
Giỏ Tre Nhỏ vừa là chìa khóa vừa là đạo cụ không gian, kết nối với bảo khố cũng là điều dễ hiểu.
Tiếc là rút được gì đều phụ thuộc vào nhân phẩm, giá mà gian lận được để khoắng sạch bảo khố tầng hai, thì đúng là thần cản giết thần, phật cản giết phật luôn.
“Vậy cứ thế đi, đồ ở tầng một này với bổn công chúa thì tàm tạm, nhưng với đám mạo hiểm giả kia, dùng làm phần thưởng thì cũng đủ để chúng nó chảy nước miếng rồi.”
