Biến Thành Công chúa Sa Cơ, Tôi Bán Bom Hạt Nhân Ở Làng Tân Thủ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2415

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6940

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

Chương 1 - 100 - Chương 58: Dã tâm của Phong Hỏa Liên Thiên

Phong Hỏa Liên Thiên cứ thế quay về Thành Phỉ Thúy.

Trên suốt đường đi, đầu óc anh ta trống rỗng.

Lạ, quá lạ rồi!

Từ lúc nhận nhiệm vụ đã rất lạ, trong quá trình làm nhiệm vụ lại càng lạ hơn!

Chẳng lẽ là game bị bug rồi sao?

Nhưng may là cặp chị em này chắc không có vấn đề gì, vậy thì nhiệm vụ chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Anh ta mang theo tâm trạng thấp thỏm đến điểm dịch chuyển lúc trước.

Lúc này đã gần một tiếng rưỡi trôi qua kể từ khi Phong Hỏa Liên Thiên nhận nhiệm vụ và xuất phát, nhưng vẫn chưa có người chơi tiếp theo nào đến thành chính, vì vậy Phong vẫn ở vị trí cũ.

Phong Hỏa Liên Thiên bước tới, đè nén sự nghi hoặc trong lòng mà nở một nụ cười thân thiện: "Cô bé, em xem đây có phải là đồ của chị gái em không?"

Anh ta đưa ra một chiếc khăn tay, chính là tín vật nhận được từ Joyce.

Phong cầm lấy khăn tay, xem xét: "Không sai, đây chính là đồ của chị gái!"

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Chị gái em nhờ anh nhắn lại với em rằng chị ấy không sao."

"Không sao là tốt rồi. Cảm ơn anh trai."

Ting! Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày: Giải cứu Joyce. Độ hảo cảm của NPC cô bé đối với bạn tăng 10 điểm.

Tốt!

Phong Hỏa Liên Thiên trong lòng kích động, những nghi hoặc ban đầu cũng tan thành mây khói trong nháy mắt.

Quan tâm nó lạ hay không làm gì, phần thưởng nhiệm vụ về tài khoản là thật hơn bất cứ thứ gì!

Về phần băng sơn tặc bên kia? Phong Hỏa Liên Thiên chắc chắn là hoàn toàn mặc kệ! Không chỉ mặc kệ, sau này khi người trong công hội của mình đến đông hơn còn phải nghĩ cách bảo vệ chúng.

Đây là nhiệm vụ hàng ngày đó, nếu băng sơn tặc bị diệt thì tôi biết tìm ai để nhận nhiệm vụ bù đây?

Phong Hỏa Liên Thiên mang theo niềm mong đợi vô hạn vào ngày mai và tương lai mà rời khỏi quảng trường dịch chuyển.

Anh ta còn phải đi đột phá, phải làm nhiệm vụ, phải tranh thủ cày tiến độ nữa.

Bài viết trên diễn đàn anh ta cũng đã xem, với thân phận của mình dĩ nhiên không thể đi thu thập, vì vậy anh ta đã đến cửa hàng của Thương hội Thanh Phong.

Sau đó liếc nhìn giá cả.

"Cái quái gì vậy? Năm đồng vàng một cái?"

Theo suy nghĩ ban đầu, anh ta định một lần mua hết một trăm nghìn quả để bao trọn gói nguyên liệu đột phá cho các thành viên trong công hội của mình.

Ngoài các thành viên công hội ở làng tân thủ số 66, anh ta còn có rất nhiều bạn bè đã theo mình từ các game khác, nhưng trong Dị Vực lại bị phân đến các làng khác nhau.

Và những người đó cũng đã phát triển được một phần thế lực.

Tổng cộng lại tuy chưa đến mười vạn nhưng năm sáu vạn thì vẫn có, đợi đến lúc toàn bộ người chơi server Hoa Hạ đều đến, lại chiêu mộ thêm một đợt nữa thì tổng số người có thể ở mức khoảng mười vạn.

Nhưng bây giờ, một trăm nghìn quả sẽ tốn năm mươi vạn đồng vàng.

Không phải là anh ta không trả nổi số tiền này, chỉ là có đáng để chi nhiều như vậy cho một phúc lợi nhỏ hay không thì còn phải xem xét.

Trong Dị Vực, người chơi gia nhập công hội có thể nhận được lợi ích rất lớn, và việc gia nhập các công hội mạnh mẽ tự nhiên là một mục tiêu bẩm sinh.

Ngay cả khi Phong Hỏa Liên Thiên không cho thêm bất kỳ phúc lợi nào thì cũng sẽ có một lượng lớn người chơi tranh nhau chen vào.

Anh ta đáng lẽ không cần phải lo lắng gì cả.

Tuy nhiên, bây giờ còn một vấn đề nữa.

Nếu anh ta không nhân cơ hội mình đến thành chính trước một bước này mà đưa ra đủ phúc lợi để lôi kéo người chơi từ sớm thì đợi đến khi những người chơi hàng đầu khác, tức là mấy đối thủ cũ của mình đến.

Lỡ như họ ra tay trước, chẳng phải mình sẽ trộm gà không được còn mất nắm thóc, tự tay dâng cơ hội cho đối thủ sao?

Anh ta bắt đầu đắn đo.

Năm mươi vạn đồng vàng, tức là năm mươi triệu Nhân Dân Tệ.

Số tiền này nếu tiêu thì cảm thấy có chút lỗ, coi như cho không đám người chơi chùa rồi.

Nhưng nếu không tiêu lại có khả năng sẽ lỗ hơn, lỡ như đám người chơi chùa chạy hết, mình đến người cũng không tập hợp đủ thì phải làm sao?

Hơn nữa, người chơi đến thành chính càng sớm thì thực lực càng mạnh, phúc lợi cho càng muộn thì trình độ người chơi chiêu mộ được càng kém.

Phúc lợi này hoặc là không cho, đã cho thì phải cho sớm.

Nhân viên cửa hàng thấy anh ta cứ nhíu mày khổ não bèn thúc giục một câu: "Anh có mua không, không mua thì đừng cản đường."

"Xin lỗi." Phong Hỏa Liên Thiên hoàn hồn sau dòng suy nghĩ, "Tôi muốn hỏi một chút, cái này lúc nào cũng đắt như vậy sao?"

Năm trăm Nhân Dân Tệ đối với anh ta chẳng là gì, nhưng đối với người chơi bình thường thì cũng là một khoản tiền lớn.

Tuy nói có thể tự mình đi hái, nhưng đồ tự hái chắc chắn không tốt bằng đồ thương gia bán.

Nếu chỉ một lần đột phá đơn giản mà cũng đắt như vậy thì chỉ có thể nói nhà phát hành game này đúng là chỉ cần tiền chứ không cần mẹ.

Ủa? Khoan đã, nhà phát hành game này không phải trước giờ vẫn luôn là chỉ cần tiền không cần mẹ sao?

"Khách đây không biết rồi, hàng hóa của Thương hội Thanh Phong chúng tôi chất lượng đều là thượng hạng. Đặc biệt là Thiên Dương Quả này, của chúng tôi đều là phẩm cấp hoàn mỹ, so với phẩm cấp thông thường hiệu quả tăng cường thêm một bậc đó ạ."

Nói là nói vậy, nhưng trong lòng nhân viên rõ ràng dù có là phẩm cấp hoàn mỹ đi nữa thì một đồng vàng đã là giá trên trời rồi. Quỷ mới biết tại sao cấp trên lại bắt bán đắt như vậy.

Anh ta chỉ là một nhân viên nhỏ, chỉ chịu trách nhiệm chào hàng đúng lúc nên chẳng quản được gì, cũng không dám nói nhiều.

"Ồ? Vậy sao?"

Phong Hỏa Liên Thiên mắt sáng rực lên.

Hiệu quả tăng thêm một bậc, tức là thuộc tính nhận được khi đột phá sẽ tăng thêm một bậc. Trước đây chưa từng nghe nói đến chuyện này.

Bây giờ xem ra đắt đúng là có cái lý của đắt. Thứ này chính là dùng cho người có tiền!

Không có tiền? Không có tiền thì anh chịu thiệt thuộc tính cơ bản thôi.

Nếu đã như vậy thì có đất dụng võ rồi.

Khóe miệng Phong Hỏa Liên Thiên cong lên một nụ cười.

"Loại Thiên Dương Quả này của các anh có bao nhiêu hàng tồn?"

"Hả? Gì cơ?" Nhân viên ngẩn ra một lúc, chớp mắt mấy cái mới phản ứng lại, "Ý của khách là, anh muốn mua rất nhiều?"

"Đúng, số lượng lớn, xem hàng tồn của các anh quyết định."

"Nghe nói kho hàng của tổng bộ chúng tôi là một triệu."

"Một triệu..."

Phong Hỏa Liên Thiên xoa cằm suy nghĩ.

Theo dữ liệu hiện tại được công bố của server Hoa Hạ, đợt người chơi đầu tiên của Dị Vực có khoảng 100 triệu, phân bố ở gần một nghìn làng tân thủ.

Trừ làng số 66 tương đối đặc biệt thì tình hình các làng tân thủ khác cũng sàn sàn nhau.

Hiện tại số người chơi đạt cấp 9 chiếm chưa đến 1%, người chơi cấp 8 chiếm 5%, số còn lại tạm thời không xét đến.

Tức là có sáu triệu người chơi được coi là có trình độ tương đối cao, trình độ thật sự cao chỉ có chưa đến một triệu.

Và một triệu người chơi này là đối tượng mà anh ta cần tranh giành nhất.

"Không nỡ bỏ con sao bắt được sói, liều thôi!"

Phong Hỏa Liên Thiên nghiến răng: "Một triệu này, tôi bao hết!"

Anh ta muốn nén không gian hoạt động của các đối thủ cạnh tranh khác, tốt nhất là nén đến không còn một chút nào!

Nếu tất cả người chơi trình độ cao đều dưới trướng của tôi, vậy thì ai còn có thể tranh giành với tôi?

Ngay cả khi sau này bị người khác đào góc tường cũng không sao, đào góc tường là cần có cái giá phải trả.

Hôm nay anh, Phong Hỏa Liên Thiên phải bỏ ra bao nhiêu tiền để lôi kéo người, ngày mai người khác sẽ phải bỏ ra gấp mười, gấp trăm lần số tiền đó để đào đi.

Còn nếu bạn nói lỡ như kế hoạch không thuận lợi như vậy, đợt người đầu tiên không dễ xử lý, hoặc thực tế không có nhiều người chơi trình độ cao như thế?

Vậy cũng không sao, dù sao người chơi đến càng sớm thì trình độ càng cao, cứ thế mà suy ra thôi.

Tệ nhất cũng còn phương án cuối cùng, bán Thiên Dương Quả cho những đồng nghiệp có quan hệ tương đối tốt.

Nhưng cái giá này à, hehe.

Phong Hỏa Liên Thiên thừa nhận lần này mình có hơi vội vàng, nhưng ngai vàng người chơi số một anh ta nhất định phải có được.

Chỉ cần thế lực của anh ta đủ lớn, sẽ không tồn tại kẻ nào có thể may mắn vượt qua anh ta.